Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0746

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0746: Lòng người dễ đổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bệnh tình của Văn Quốc Quyền cấp tốc chuyển biến tốt đẹp, ông mỉm cười nhìn bó hoa tươi đầu giường, trên cánh hoa còn dính giọt sương mới mẻ, hoa tươi lá xanh phụ trợ lẫn nhau, làm cho cảm giác được cảnh đẹp ý vui.

Văn Linh nói: "Ba, ngày hôm nay ba cảm giác thế nào?"

Văn Quốc Quyền nói: "Cảm giác khá hơn rồi, vừa rồi kiểm tra nhiệt độ cơ thể, đã khôi phục bình thường, xem ra lúc gian nan nhất đã qua đi. " Ông ý bảo Văn Linh giúp ông mở TV, trên tin tức chính là về tình hình bệnh dịch mới nhất, trên thực tế tình hình bệnh dịch hiện tại được đưa tin chiếm một phần tương đối lớn, Văn Quốc Quyền nghe xong tin tức về tình hình bệnh dịch, thấp giọng nói: "Tình huống hình như tốt hơn một ít. "

Văn Linh ôn nhu nói: "Ba, ba nghỉ ngơi tốt đi, chuyện công tác cũng đừng quan tâm, đều nói thân thể là tiền vốn, không có một thân thể tốt, sao tiếp tục sự nghiệp được?"

Văn Quốc Quyền nở nụ cười, trong ấn tượng của ông, con gái đã rất lâu không có biểu hiện ra hài hước, ông cũng ý thức được trên người của con gái xảy ra chuyển biến rõ ràng, quả thật mà nói, hẳn không phải là chuyển biến, mà là một loại trở về, tại ý nghĩa nào đó, Văn Linh hiện tại mới là đứa con gái mà ông quen thuộc. Văn Quốc Quyền vươn tay cầm tay của con gái, ông đã biết trên người của Văn Linh có kháng thể chống bệnh viêm phổi, cho nên không cần lo lắng truyền nhiễm bệnh cho con bé. Văn Quốc Quyền tràn đầy cảm xúc nói: " Hai cha con chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện như vậy. "

Văn Linh cười nói: "Con ngủ vài chục năm, ba muốn nói chuyện cũng không có cơ hội. Sau đó, tuy rằng con tỉnh, nhưng luôn cảm thấy tất cả đều thay đổi, con đem tất cả quên sạch sẽ. "

"Thậm chí quên người ba này!" Văn Quốc Quyền cười khổ nói.

Văn Linh nói: "Ba, con biết mình làm rất nhiều chuyện sai, xin lỗi!"

Bàn tay to dày rộng của Văn Quốc Quyền chặt cầm tay của nói con gái: "Là ba có lỗi, là ba thiếu chăm sóc cho con, ba biết, bản tính của con là thiện lương, rất nhiều chuyện con không muốn làm. "

Văn Linh nói: "Ba, nếu như có thể, con sẽ tận lực bồi thường tất cả. "

Văn Quốc Quyền nhìn con gái, phảng phất như một lần nữa nhận thức con gái. Một lát sau, ông mới thở dài nói: "Tiểu Linh, quá khứ dù sao cũng đã qua đi, vô luận con đã làm cái gì, chuyện phát sinh qua đã không cách nào thay đổi, ba chỉ muốn con bình an bắt đầu sinh hoạt mới, con hiểu không?"

Văn Linh gật đầu.

Lúc hai bố con nói chuyện đầy tình cảm, La Tuệ Trữ cũng kêu Trương Dương qua, tất cả phát sinh tối hôm qua khiến cho bà cảm thấy vô cùng hoang mang, bà cho rằng Trương Dương nhất định biết cái gì? Hơn nữa có việc gạt mình.

La Tuệ Trữ nói: "Tối hôm qua Văn Linh có phải là đi Loạn Không Sơn?"

Trương Dương gật đầu: "Con đã từng gặp chị ấy ở đó, cho nên con mới tới đó tìm, quả nhiên ở ngoài mỏ đá thấy được xe của chị ấy, thế nhưng con vào trong cũng không có nhìn thấy chị ấy đâu, chị ấy còn đâm thủng bánh xe của con. "

La Tuệ Trữ nói: "Kế tiếp con bé đi đâu?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không biết, tối hôm qua mưa lớn như vậy, con đi bộ sao có thể đuổi được chị ấy đi ô tô, con chỉ có thể đi đến Hương Sơn biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, nghỉ ngơi một buổi tối ở đàng kia. " Trương Dương hết lòng tuân thủ hứa hẹn đối với Văn Linh, không đề cập tới chuyện đã xảy ra tại Hương Sơn biệt viện.

La Tuệ Trữ nói: "Trương Dương, mẹ cuối cùng luôn cảm thấy rất không ổn, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh. "

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, con thấy chị Linh không có gì sai, có thể là giữa mẹ con lâu lắm không có giao tiếp, cho nên mới sẽ sản sinh loại cảm giác thấp thỏm bất an này "

La Tuệ Trữ nói: "Hy vọng là vậy!" Bà dừng một chút lại nói: "Mẹ thậm chí không biết, mình sau này nên đối xử thế nào với con bé... "

Trương Dương nói: "Thuận theo tự nhiên!"

La Tuệ Trữ không giải thích được nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Chị ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó, mẹ không nên can thiệp nhiều, con thấy chị ấy cần một thời gian thích ứng, mẹ cũng nghĩ như vậy phải không?" Trương Dương nói như vậy chủ yếu là bởi vì hắn vững tin, Văn Linh cũng không phải khôi phục bản tính, cô ấy chỉ là một lần nữa nhớ lại đoạn ký ức xưa, không ai chân chính lý giải Văn Linh hiện tại, rất khó cam đoan sau này cô ấy sẽ làm ra chuyện thế nào.

La Tuệ Trữ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Hai ngày nay, mẹ thường xuyên mơ tới Thiên Trì tiên sinh, trong mơ tiên sinh nói với mẹ, mọi việc cũng không nên miễn cưỡng, phải thuận thế mà làm, lúc trước mẹ vẫn sinh kỳ vọng rất cao đối với người của mình, thế nhưng hiện tại chân chính cảm nhận được đạo lý chỗ cao không thắng cái lạnh, thế giới vĩnh viễn là công bằng, không có khả năng một người làm tất cả, khi con làm như vậy, đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều. "

Trương Dương có chút suy nghĩ.

La Tuệ Trữ nói: "Mẹ đã nói qua với bọn họ, sau này con ra vào sẽ không bị hạn chế, mẹ nhìn ra được con không thích ở một chỗ, con muốn đi nơi nào thì cứ đi nơi ấy, chỉ cần mấy ngày nay ở lại kinh thành, có việc có thể để cho mẹ tùy thời tìm con là được, trong lòng mẹ hai ngày nay luôn không yên. "

Trương Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của La Tuệ Trữ, sinh ra cảm giác đồng tình từ đáy lòng.

Trương Dương vốn dĩ muốn đi Hương Sơn biệt viện, Trần Tuyết gần đây đều ở đây, bởi vì tối hôm qua cô ấy bị thương, Trương Dương muốn đi xem tình huống khôi phục của cô ấy, thế nhưng một cái ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh khiến cho Trương Dương thay đổi suy nghĩ, chưởng môn Bát Quái môn Sử Thương Hải gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết lão đầu bếp Tào Tam Pháo đã chết, chết cũng là do bị nhiễm bệnh viêm phổi, tối hôm qua phát bệnh, ngày hôm nay sáng sớm không cứu kịp, Tào lão gia tử không có thân nhân, đồ đệ thì không ít, nhưng nghe nói ông chết vì bệnh viêm phổi, cho nên trước lúc lâm chung không ai ở bệnh viện chiếu cố, Sử Thương Hải cũng nhận được tin tức vào sáng nay đi đến bệnh viện, đang an bài chuyện phía sau của Tào Tam Pháo, Tào Tam Pháo trước khi chết viết một cuốn sách dạy nấu ăn, sách dạy nấu ăn này nói muốn giao cho Cố Dưỡng Dưỡng.

Sử Thương Hải và Cố Dưỡng Dưỡng không quen, cho nên mới liên hệ Trương Dương.

Trương Dương và Tào Tam Pháo nhận thức tuy rằng không dài, thế nhưng vị lão gia tử này chân thực nhiệt tình, hành hiệp trượng nghĩa, nghe được tin dữ như vậy cũng không khỏi ca thán không ngớt, nếu như hắn có thể nhận được tin tức sớm một chút, có thể trợ giúp Tào lão gia tử tránh thoát một kiếp, nhân sinh lúc nào cũng đều tràn ngập nhân tố không cách nào xác định, Trương đại quan nhân cho dù diệu thủ vô song, cũng không cách nào ngăn cản những cái ngoài ý muốn này phát sinh.

Trương Dương liên hệ Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng gần đây đều ru rú trong học viện mỹ thuật, bệnh dịch này đã ảnh hưởng tới rất nhiều sinh hoạt bình thường, mọi người theo lời khuyên của chính phủ, khi không cần thiết thì tận lực không đi ra ngoài nơi công cộng, tận lực tránh tham gia hoạt động xã hội, đường phố kinh thành bình thường ồn ào nhốn nháo cũng đột nhiên trở nên vắng vẻ, mọi người bước đi đều là vội vã mà đi, hầu như ai ai cũng đều che khẩu trang, khẩu trang che mất biểu tình của bọn họ, cũng gây trở ngại cho việc biểu đạt tình cảm, tạo thành một lớp chắn vô hình giữa người với người.

Cố Dưỡng Dưỡng từ trong học viện mỹ thuật chạy ra, cô ấy có vẻ vô cùng hài lòng và vui vẻ, áo nhung sam vàng nhạt, quần jean màu xanh, cô ấy cũng đeo khẩu trang, bất quá trên khẩu trang vẽ một khuôn mặt tươi cười, từ cái chi tiết này có thể thấy được vẻ lạc quan của cô ấy, thấy Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng nở nụ cười, cô ấy mở cửa xe ngồi xuống, tháo khẩu trang: "Anh rể, sao anh lại đến kinh thành lúc này?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Gặp phải chút chuyện tình. "

"Chuyện gì?" Cố Dưỡng Dưỡng biết, Trương Dương rất ít chủ động đến tìm mình, nhất là sau khi chị rời đi, hắn rõ ràng đang xa lánh giữa cự ly.

*****

Trương Dương nói: "Tào lão gia tử qua đời!"

"Cái gì?" Cố Dưỡng Dưỡng ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt đẹp, vành mắt lập tức đỏ, hai giọt nước mắt trong suốt theo mặt cười của cô ấy chảy xuống: "Tại sao có thể như vậy? Trước đó em đi thăm ông ấy, ông vẫn còn rất tốt, ông còn nói muốn dạy em trù nghệ mà. "

Trương Dương nói: "Viêm phổi khẩu hình, ngày hôm qua bị nhiễm, đưa đến bệnh viện đột nhiên nặng thêm, hừng đông thì qua đời, hiện tại thi thể của ông ta đã đưa đi hoả táng. " Trương Dương nói đến đây thì dừng lại một chút nói: "Tào lão gia tử để lại cho em một quyển sách dạy nấu ăn. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Mang em đi nhìn. "

Trương Dương gật đầu, tại loại thời khắc phi thường này, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn biểu hiện ra vẻ không sợ và kiên cường của cô ấy, đồng thời cũng biểu hiện ra một mặt nhân tình vị của cô ấy, bởi vì Tào Tam Pháo bị nhiễm viêm phổi khẩu hình mà chết, ngay cả đồ đệ của ông ta cũng không dám đến nhìn, Cố Dưỡng Dưỡng có thể làm ra biểu thị như vậy, thật sự là đáng quý.

Trương Dương đưa Cố Dưỡng Dưỡng đi tới nhà tang lễ, xử lý hậu sự vì Tào Tam Pháo chỉ có Sử Thương Hải, Sử Thương Hải cũng không cho đám đồ đệ theo đến đây, dù sao hiện tại viêm phổi khẩu hình đang ầm ĩ làm nhân tâm hoảng sợ, dân chúng đều có tật giật mình, Tào Tam Pháo là bạn bè của ông, ông không muốn người khác theo mạo hiểm.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đến nhà tang lễ, Sử Thương Hải đã lấy tro cốt của Tào Tam Pháo, thấy Trương Dương bọn họ đến đây, Sử Thương Hải ít nhiều có chút kích động, hắn vuốt ve hủ tro cốt nói: "Lão già kia, có người đến thăm ông kia, cuối cùng ông vẫn còn mấy người bạn bè. "

Trương Dương đi ra phía trước, đưa tay đặt trên hủ tro cốt: "Tào lão gia tử, tôi đã tới chậm, ngài đi tốt. " lúc nói, nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười ngày xưa của Tào Tam Pháo, trong lòng đau xót, viền mắt không khỏi có chút nóng lên.

Cố Dưỡng Dưỡng thấy tình cảnh này không khỏi khóc lên.

Sử Thương Hải nói: "Chúng ta đừng khóc, lão Tào người này trời sinh tính thích náo nhiệt, tuy rằng cả đời cơ khổ, nhưng ông ta không có chuyện phiền lòng gì, tôi là bạn cũ của ổng, hai người là vãn bối của ổng, có chúng ta tiễn đưa, lão Tào đi an ổn, trước khi chết ổng cũng nói qua, không nên làm nghi thức cái gì, sau khi hoả táng thì đem chôn cho nhanh"

Trương Dương gật đầu: "Được rồi, chúng ta mở lòng tiễn Tào lão gia tử cất bước!"

Tào Tam Pháo vợ mất sớn, chôn ở nghĩa địa công cộng Thanh Dương sơn, bọn họ trực tiếp đi tới Thanh Dương sơn chuẩn bị đem Tào Tam Pháo và vợ của ông hợp táng.

Trương Dương trên đường đi mua rượu thuốc và đồ cúng, tới nghĩa địa công cộng lại giành làm thủ tục, Tào Tam Pháo thái độ làm người tốt, đột nhiên đi như thế, Trương Dương cũng cảm thấy khó chịu, nếu như hắn có thể tìm ra phương pháp đối kháng độc của, có thể bi kịch của Tào Tam Pháo sẽ không phát sinh.

Nghĩa địa công cộng Thanh Dương sơn có vẻ càng thêm vắng lạnh tịch liêu, viêm phổi khẩu hình đã trở thành một khối mây đen bao phủ trong lòng mọi người, quanh quẩn không đi.

Nhân viên công tác của nghĩa địa công cộng đem tro cốt của Tào Tam Pháo để vào huyệt, lại có người tìm tới, khiến cho Trương Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người đến đây lại là Kiều Bằng Cử và chú của hắn Kiều Thiên Khoát, bọn họ là đến đây đại biểu Kiều lão kính tặng hoa quyển cho Tào Tam Pháo, Tào Tam Pháo trước khi về hưu vẫn đều là đầu bếp của Kiều lão, tình cảm giữa hai người rất sâu, tin tức Tào Tam Pháo qua đời truyền tới chỗ Kiều lão, lúc đầu Kiều lão muốn đích thân đến đây, thế nhưng người ở nhà khuyên can mãi mới chịu ở lại trong nhà, để cho con trai nhỏ Kiều Thiên Khoát đứng ra đại diện cùng Kiều Bằng Cử cùng nhau đến đây bái tế.

Kiều gia có thể làm được một bước này, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Trương Dương lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Thiên Khoát, hắn biết Kiều Thiên Khoát là cha của Kiều Bằng Phi, tư lệnh viên Binh bộ hải quân hàng không, hiện nay đã trở thành một tướng lĩnh thực lực nhất trong quân đội có.

Kiều Bằng Cử cũng không ngờ rằng lại gặp phải Trương Dương ở chỗ này, hắn trước kính hiến vòng hoa trước mộ phần của Tào Tam Pháo, cùng Kiều Thiên Khoát bái lạy ba cái, đi tới trước mặt của Trương Dương nắm tay hắn nói: "Cậu đến đây lúc nào?" Kiều Bằng Cử hỏi những lời này, trên mặt cũng không có bất luận tiếu ý, thứ nhất là bởi vì vì hiện tại bầu không khí không thích hợp, còn có một nguyên nhân quan trọng là, hắn vẫn cho rằng Trương Dương còn đang ở Nam Tích chăm sóc cho em gái của hắn.

Trương Dương nói: "Gặp phải chút việc gấp, cho nên chạy tới "

Kiều Bằng Cử nói: " Tình huống của Mộng Viện thế nào?"

Trương Dương nói: "Hoàn hảo, trên cơ bản đã ổn định xuống. "

Kiều Bằng Cử thật ra biết tình huống của em gái đã ổn định, hắn chỉ là muốn thông suốt qua Trương Dương chứng minh một chút.

Kiều Thiên Khoát cũng đã đi tới, mỉm cười nói: "Cậu là Trương Dương?"

Trương Dương gật đầu, lễ phép xưng hô nói: "Xin chào Kiều tư lệnh!"

Kiều Thiên Khoát nói: "Tôi nghe nói qua cậu, trẻ tuổi đầy hứa hẹn a!"

Trương Dương cười cười: "Trẻ tuổi tôi thừa nhận, đầy hứa hẹn thì có thể tôi gánh không nổi, người có năng lực hơn tôi rất nhiều, Bằng Cử cũng đầy hứa hẹn."

Kiều Bằng Cử cũng không nhịn lộ ra nụ cười: "Tên nhóc cậu bớt nói chuyện này, đúng rồi tôi nghe nói trước đó vài ngày cậu đi Tây Tạng. "

Trương Dương nói: "Đúng vậy, tôi còn gặp Kiều Bằng Phi, hắn còn giúp tôi làm giấy biên phòng. "

Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi cũng nghe hắn nói. "

Kiều Thiên Khoát nói: "Bằng Phi còn non nớt hơn hai người không ít. " Từ khi con trai nhập, Kiều Thiên Khoát còn chưa có gặp qua. Trong lòng không nhớ đó là giả, thế nhưng lần này đưa con trai đi Tây Tạng tham gia quân ngũ là ý của lão gia tử, Kiều Thiên Khoát và vợ đều có chút không đành lòng, vì thế vợ chồng bọn họ còn đặc biệt đi tìm Kiều lão thương lượng, nhìn xem có thể đổi một chổ đi tòng quân khác hay không, Kiều lão ý đã quyết, dùng một câu từ mẫu ra bại nhi từ chối bọn họ.

Kiều Thiên Khoát hiện tại đã dần dần rõ ràng dụng ý của cha, những năm gần đây, hai vợ chồng bọn họ quả thật giáo dục sơ sót đối với con trai, Kiều Bằng Phi tự cho mình là rất cao, trà trộn vào trong vòng tròn của con cháu các cán bộ cao cấp trong kinh, lây nhiễm không ít tật xấu, muốn khiến cho hắn cải chính nhất định phải cho hắn nhảy ra cái vòng tròn này. Tại điểm này quyết định của Kiều lão là anh minh chính xác không thể nghi ngờ, Kiều Thiên Khoát cũng biết nguyên nhân tạo thành con trai đi đến Tây Tạng tòng quân cũng là người tuổi trẻ trước mắt này, nhưng ông cũng không có bất luận oán giận đối với Trương Dương, ngược lại từ đáy lòng sản sinh cảm kích, từ biểu hiện của con trai hiện nay mà xem, sinh hoạt của cao nguyên đã ma luyện tính tình phù hoa của nó ngày xưa, khiến cho nó dần dần thành thục lên.

Kiều Thiên Khoát và Sử Thương Hải rất quen thuộc, Kiều Bằng Phi đã từng là đệ tử tha thiết nhất của Sử Thương Hải, nói đến tình hình gần đây của Kiều Bằng Phi, Sử Thương Hải cũng không nhịn được thổn thức, lúc trước ông giận dữ đã trục xuất Kiều Bằng Phi, nhưng Kiều Bằng Phi cho tới nay cũng không có quên người sư phụ này, cách một đoạn thời gian lại gọi điện thoại đến đây, Sử Thương Hải cho tới bây giờ cũng không tiếp điện thoại, Kiều Bằng Phi liền đổi thành viết thư. Trong thư của hắn, Sử Thương Hải có thể cảm thụ được hắn lần này là chân thành sửa đổi, cũng động tâm tư một lần nữa thu nhập hắn vào môn hạ.

Lúc mọi người đang nói chuyện, lại có hơn mười người chạy tới đây, những người này đều là đồ tử đồ tôn của Tào Tam Pháo, tuy rằng bọn họ rất sợ viêm phổi khẩu hình, thế nhưng chung quy không chịu nổi dày vò của lương tâm, cho nên đến trước mộ phần phúng viếng.

Sử Thương Hải lạnh lùng nhìn cái đám đồ tử đồ tôn đang gào khóc này, thấp giọng mắng một câu: "Cố làm ra vẻ! Dối trá cực kỳ!"

Trương Dương nói: "Sử lão gia tử, thôi kệ đi, hiện tại tình hình bệnh dịch nguy hiểm như thế, trong lòng ai cũng cảm thấy sợ, bọn họ có thể khắc phục cảm giác sợ hãi chạy đến đây tế bái Tào lão gia tử, coi như là có chút lương tâm, chúng ta không cần quá nghiêm khắc. "

*****

Sử Thương Hải thở dài nói: "Cũng được, người đã chết, bọn họ làm như thế nào cũng không quan trọng. "

Kiều Thiên Khoát và Kiều Bằng Cử rời đi, lúc Sử Thương Hải và Trương Dương cũng chuẩn bị đi, một người trung niên tìm Sử Thương Hải, gã là đại đồ đệ Tẩy Quốc Danh của Tào Tam Pháo, Tẩy Quốc Danh trước khách khí hai câu cùng Sử Thương Hải, biểu thị sư huynh đệ bọn họ đều thương lượng được rồi, muốn gánh vác tất cả phí dụng giải quyết tốt hậu quả của Tào Tam Pháo.

Sử Thương Hải nói: "Không cần, tôi và sư phụ cậu tương giao nhiều năm như vậy, chút tiền ấy tôi vẫn trả được, lúc trước tôi bình thường hay ăn cơm chùa của ổng, hiện tại là lúc tôi trả tiền cơm. "

Tẩy Quốc Danh nói: "Sử lão bá, có chuyện tôi muốn hỏi ngài, sư phụ tôi trước lúc lâm chung có phải là giao cho ngài một quyển sách dạy nấu ăn?"

Sử Thương Hải nói: "Không sai, có chuyện như vậy!"

Tẩy Quốc Danh nói: "Phiền phức Sử lão bá đem quey63n sách dạy nấu ăn giao cho chúng tôi!"

Sử Thương Hải nói: "Dựa vào cái gì?"

Tẩy Quốc Danh cười nói: "Sử lão gia tử, chúng tôi đều là đồ đệ của sư phụ, sư phụ đã nói qua, muốn biên soạn một quyển sách dạy nấu ăn cho chúng tôi, ngài không cần phải giữ trong người, giữ sách dạy nấu ăn cũng vô dụng, đưa cho chúng tôi, để cho chúng tôi đem trù nghệ của sư phụ phát dương quang đại. "

Sử Thương Hải cười lạnh nói: "Tôi thật sự nhìn lầm đám khốn nạn lòng lang dạ thú các người, tới trước mộ phần cúng mộ, làm nửa ngày là vì sách dạy nấu ăn tới!"

Đám người Tẩy Quốc Danh bị mắng mặt đỏ tới mang tai, Tẩy Quốc Danh nói: "Sử lão gia tử, giữ đạo hiếu cho sư phụ là bổn phận của chúng tôi. "

Sử Thương Hải cả giận nói: "Thối lắm, trước đó làm gì? Lúc sư phụ các người sinh bệnh, sao không thấy các ngươi thò đầu ra, trước đó ổng có gọi điện nói cho các người hay không? Một lão già bệnh nặng, gọi điện thoại cho các người, các người có một ai chạy tới đúng lúc sao? Sau đó là chính ông ta gọi. Gọi điện thoại kêu cứu trợ, các người sợ bị truyền nhiễm, nhưng các người có nghĩ tới ổng là sư phụ các ngươi hay không, nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, nếu như là cha ruột của các ngươi sinh bệnh, các người cũng sẽ không để ý tới?"

Tẩy Quốc Danh lúng túng nói: "Sử lão bá, ngài hiểu lầm, chúng tôi đi bệnh viện... "

" Đi bệnh viện, thi thể của lão Tào đều lạnh rồi các người mới đi, hơn nữa ai cũng không dám tiến vào hỗ trợ, mẹ kiếp! Hiện tại lại có thể dày mặt tìm tôi đòi sách dạy nấu ăn, một đám khốn nạn! Ánh mắt của lão Tào thật sự là không tốt mới có thể dạy dỗ đám vô liêm sỉ vong ân phụ nghĩa các người, tôi nói rõ ràng cho các người, sách dạy nấu ăn ở trong tay tôi, nhưng sư phụ các người không kêu tôi giao cho bất luận người nào trong các người. "

Có người nói: " Đồ của sư phụ chúng tôi, ông dựa vào cái gì mà giữ? Nếu như ông không giao ra chúng tôi sẽ kiện ông ra tòa. "

"Đúng vậy, kiện ông tội xâm chiếm tài sản người khác!"

Sử Thương Hải cả giận nói: "Muốn kiện à, đi kiện đi, tôi còn sợ đám khốn nạn các ngườisao?"

Trương Dương nghe mà cũng nổi giận, nói với Sử Thương Hải: "Sử lão gia tử, nói với loại người như vậy làm gì cho tốn sức, ngài cứ vung tay mà đập, đập bọn họ như đập ruồi, để cho vãn bối mở rộng tầm mắt. "

Sử Thương Hải quả nhiên vung tay lên.

Đám đệ tử của Tào Tam Pháo đều biết Sử Thương Hải là chưởng môn Bát Quái môn, thấy lão gia tử thật sự nổi giận, cả đám sợ đến tè ra quần chạy trối chết, ai cũng không chịu nổi chưởng lực của ông ta đâu.

Sử Thương Hải nhìn cái đám người hốt hoảng chạy trốn, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, ông thở dài, mở một chai rượu rót trước mộ: "Lão Tào ơi lão Tào, ông nhìn rõ đi, cái đám đồ tử đồ tôn của ông không có một ai không chịu thua kém!" Ông từ trong lòng móc ra quyển sách dạy nấu ăn đưa cho Cố Dưỡng Dưỡng: "Tào sư phụ nhờ tôi đưa cho cô. "

Cố Dưỡng Dưỡng tiếp nhận sách dạy nấu ăn, trong lòng sinh ra cảm xúc vô hạn, khi cô ấy thông qua Trương Dương nhận thức Tào Tam Pháo, thường thường đi đến nhà của ông ấy học tập một ít trù nghệ, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn đều nỗ lực thay đổi mình, cô ấy muốn cho mình càng trở nên thêm ưu tú, con gái vui vì người mình thích, một người con gái tìm cách khiến cho mình trở nên tốt hơn, thường thường sẽ có một chút động lực, động lực của Cố Dưỡng Dưỡng đến từ chính Trương Dương, cô ấy biết Trương Dương thích ăn đồ do Tào Tam Pháo làm, cho nên mới chủ động đi tìm ông ấy học tập trù nghệ, Tào Tam Pháo cũng rất thích đứa con gái thông minh này, trong phương diện trù nghệ cũng không bảo lưu, mà ngộ tính của Cố Dưỡng Dưỡng lại khiến cho ông cảm thấy kinh ngạc, có thể nói thiên phú của Cố Dưỡng Dưỡng tại trù nghệ đã vượt lên trước bất luận người đệ tử nào của ông, cho nên lúc còn sống Tào Tam Pháo đã đáp ứng Cố Dưỡng Dưỡng, đem món phật khiêu tường sở trường nhất truyền cho cô ấy, đáng tiếc chuyện này nói qua không lâu, Tào Tam Pháo liền rời bỏ nhân gian, bất quá Tào Tam Pháo nói là làm, ông đem thực đơn tinh hoa tâm đắc tập trung suốt đời truyền cho Cố Dưỡng Dưỡng.

Sử Thương Hải nói: "Cố tiểu thư, Tào sư phụ có thể đem cái này cho cô, trên ý nghĩa nào đó, giống như ổng đã thừa nhận cô là đồ đệ."

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, cô ấy quỳ xuống trước mộ phần của Tào Tam Pháo dập đầu lạy ba cái.

Sử Thương Hải toát ra thần tình vui mừng, đứa nhỏ này quả nhiên là thông minh, mình không cần nhiều lời, con bé cũng đã rõ hẳn là nên làm thế nào.

Vì cẩn thận, Trương Dương vẫn phân biệt kiểm tra thân thể một chút cho Sử Thương Hải và Cố Dưỡng Dưỡng, vững tin thân thể của bọn họ không có dị trạng, lúc này mới yên lòng.

Ba người trên đường về tìm một quán ăn, bởi vì bệnh viêm phổi tàn sát bừa bãi, hiện tại sinh ý của quán ăn đều trở nên vô cùng vắng vẻ, Trương Dương gọi vài món ăn, kêu một chai rượu.

Bởi vì Tào Tam Pháo chết, tâm tình của mọi người đều có chút không vui, Sử Thương Hải chỉ uống một ly thì uống không nổi nữa, ông thấp giọng than thở: " Già rồi, hai năm nay một ít lão hữu bên cạnh của tôi cứ một người rồi lại một người rời đi, mỗi lần đưa bọn họ, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu. "

Trương Dương nói: "Ai đều có ngày này, sinh lão bệnh tử ai cũng không trốn được. "

Sử Thương Hải gật đầu nói: "Thấy ngày hôm nay của lão Tào, tôi bỗng nhiên rõ ràng một cái đạo lý. "

Trương Dương nói: "Cái đạo lý gì?"

Sử Thương Hải nói: " Tôi hẳn là đem công phu áp đáy hòm nhanh chóng truyền cho đệ tử của tôi, nếu không nếu như ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, môn võ công này chẳng phải là muốn suy giảm lớn trên tay của tôi, lỡ như thất truyền, tôi thành tội nhân của Bát Quát môn rồi. "

Trương Dương nói: " Quan niệm của môn phái Trung Hoa chúng ta đích thật là hại chết người, rất nhiều tuyệt kỹ đều bởi vậy mà thất truyền. "

Sử Thương Hải nói: "Thế nhưng những quy củ môn phái này lại không thể không muốn, nếu như không phân biệt được đối tượng, đem bản lĩnh truyền thụ cho bọn họ không bảo lưu, bên trong tốt xấu lẫn lộn, một ít người trong bọn họ sẽ lợi dụng thứ học được đi khi dễ người, đến lúc đó hối hận đã muộn. " Ông hạ ly rượu xuống nói: "Chờ khi cậu đến tuổi như tôi thì sẽ rõ ràng, muốn chọn một đồ đệ tốt, thật ra rất khó. "

Trương đại quan nhân thật đúng là không nghĩ tới chuyện muốn thu đồ đệ, nghiêm ngặt suy nghĩ, An Ngữ Thần hẳn là một người tốt, thế nhưng từ khi hai người bọn họ ở trên đỉnh núi, quan hệ của hai bên đã xảy ra biến hóa.

Sử Thương Hải nói: "Lão Tào trong lòng còn là có chút tính toán, ổng khẳng định nhìn ra đám đồ tử đồ tôn tất cả đều không trông cậy được, cho nên mới không đem sách dạy nấu ăn giao cho bọn họ. " Ông nhìn Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cố tiểu thư, sau này nhất định phải đem cái phần thực đơn này của Tào sư phụ phát dương quang đại a. "

Trương Dương nói: "Sử lão gia tử, chuyện thực đơn ngoại trừ chúng ta đừng cho người ngoài biết. "

*****

Sử Thương Hải đương nhiên rõ ràng, Trương Dương là suy nghĩ vì Cố Dưỡng Dưỡng, giả như đám đồ tử đồ tôn của Tào Tam Pháo biết sách dạy nấu ăn rơi vào trong tay Cố Dưỡng Dưỡng, tám chín phần sẽ đi tìm cô ấy gây phiền phức, Sử Thương Hải nói: "Được, chuyện này tôi sẽ không nói với bất luận kẻ nào, bất quá tôi có một điều kiện. "

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đều có chút kinh ngạc nhìn ông, lại không biết Sử lão gia tử có điều kiện gì?

Sử Thương Hải nói: "Tôi thích nhất là ăn món phật khiêu tường do chính tay lão Tào làm, ổng đi rồi, sau này chỉ sợ không còn có người có thể làm ra mùi vị chính tông như vậy, Cố tiểu thư, cô có được thực đơn, nếu có một ngày học xong, nhất định phải tự tay làm cho tôi ăn một lần. "

Cố Dưỡng Dưỡng cố sức gật đầu, cô ấy nhẹ giọng nói: "Sử lão tiên sinh yên tâm, tôi nhất định mau chóng học xong món này, mời ngài đánh giá!"

Bọn họ chia tay với Sử Thương Hải, Trương Dương đem Cố Dưỡng Dưỡng đưa về trường học, xe jeep đi tới cửa, Cố Dưỡng Dưỡng ôm cuốn sách, nhỏ giọng nói: "Anh rể, chừng nào anh đi?"

Trương Dương nói: "Hẳn là qua hai ngày nữa. " Tuy rằng hắn rất muốn hiện tại trở về Nam Tích, nhưng La Tuệ Trữ đưa ra yêu cầu, khiến cho hắn ở kinh thành hai ngày, bệnh tình của Văn Quốc Quyền còn chưa có ổn định, hơn nữa Văn Linh đột nhiên thức tỉnh, khiến cho Trương Dương sản sinh cảnh giác chi tâm, hắn phải phải đợi tất cả an ổn mới có thể rời đi.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: " Hai ngày trước em gọi điện thoại về nhà, ba em nói, ba muốn đi Nam Tích tiếp quản nhà máy thuốc, anh rể, anh biết rốt cục là xảy ra chuyện gì không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Chuyện này anh biết một ít, từ khi Minh Kiện tiếp nhận nhà máy thuốc, kinh doanh quản lý đều tồn tại một ít vấn đề, dẫn đến một phần nhân viên quản lý nồng cốt của nhà máy thuốc rời đi, hiện tại hiệu quả và lợi ích của nhà máy thuốc đang tụt xuống, ba em không đành lòng thấy nhà máy thuốc biến thành cái dạng này, cho nên quyết định tự mình tiếp nhận quyền quản lý nhà máy thuốc. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh của em trước đó vài ngày đã tới kinh thành, anh ấy có thể có chút hiểu lầm đối với anh. "

Trương Dương cười nói: "Hắn nhìn vấn đề luôn có chút cực đoan, quên đi, hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế ấy. " Trương Dương lại nhớ tới một việc: "Dưỡng Dưỡng, khi Thường Hải Thiên rời nhà máy thuốc đi, tổ kiến nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ Hải Thiên, hiện nay sơ bộ của nhà máy đã hoàn thành, cũng sắp đầu tư, bên trong có bốn mươi chín phần trăm cổ phần của em. "

Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu nói: "Em không cần!"

Trương Dương nói: "Là Giai Đồng để lại cho em, em không thể từ chối!"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chuyện đó em biết, là chị để lại cho anh, anh vì nhà máy thuốc mà ra sức lớn như vậy, tiền này là anh nên có. "

Trương Dương nói: "Dưỡng Dưỡng, tiền với anh mà nói không có bất luận ý nghĩa gì, tiền nhiều cũng không bằng tình cảm của Giai Đồng đối với anh... " Nói đến đây, Trương Dương có chút nghẹn lời, hắn nhìn ngoài cửa sổ xe, không biết mưa xuân nổi lên từ bao giờ, mưa bụi kéo dài vô tận dẫn ra đau thương và ưu tư của hắn.

Bỗng nhiên cảm giác bàn tay ôn nhuận mềm mại của Cố Dưỡng Dưỡng đặt ở trên mu bàn tay của hắn, Cố Dưỡng Dưỡng ôn nhu nói: "Anh rể, chuyện tình đã qua lâu như vậy, anh không cần thương tâm, chị của em nếu ở dưới suối vàng có biết cũng không muốn nhìn thấy hình dạng không vui của anh. "

Trương Dương gật đầu, cười cười với Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rõ ràng!"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, em đi, hai ngày nay tình hình bệnh dịch ở kinh thành rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận một chút. "

Trương Dương lấy cây dù bên trong xe đưa cho cô ấy, nhẹ giọng nói: "Dưỡng Dưỡng, em cũng phải cẩn thận, có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại. "

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trương Dương, không biết vì cái gì, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau xót, vành mắt đột nhiên đỏ.

La Tuệ Trữ quả nhiên nghe theo khuyến cáo của Trương Dương, bà không hề can thiệp chuyện của Văn Linh, Văn Linh muốn làm cái gì, muốn đi nơi nào bọn họ không hỏi đến, thế nhưng La Tuệ Trữ chỉ có một điều kiện, Văn Linh lúc ra cửa thì nói cho mình một tiếng, bà còn mua cho Văn Linh một cái điện thoại di động, để cho bà lúc cần có thể tìm được con gái.

Văn Linh trong điểm này biểu hiện rất phối hợp, lần này thức tỉnh, trước mặt cha mẹ cô ấy từ đầu đến cuối đều tại sắm vai một người con gái nhu thuận, thế nhưng dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh của Văn Linh, nội tâm cũng cực kỳ xao động.

Mưa xuân kéo dài, Văn Linh đi tới trước mộ của Đỗ Sơn Khôi, cô ấy không biết mình vì sao lại chạy đến đây, nhìn ảnh chụp trên bia mộ, trong lòng của Văn Linh tràn ngập áy náy, cô ấy chậm rãi quỳ xuống: "Bác Đỗ, xin lỗi!"

Văn Linh không có nói cho bất luận kẻ nào, khi cô ấy thức tỉnh người nghĩ đến đầu tiên là Đỗ Thiên Dã, lần này theo cô ấy cùng nhau thức tỉnh, còn có tình cảm của cô ấy đối với Đỗ Thiên Dã, lần trước thức tỉnh, cô ấy đần độn phạm vào sai lầm lớn, mà lần này tỉnh lại, nội tâm của cô ấy cực kỳ phức tạp, trong suy nghĩ lúc nào cũng đều có hai ý thức, hai ý thức hoàn toàn khác hẳn này đang tranh đoạt thân thể của cô, Văn Linh không biết mình rốt cục là ai? Không biết người mới là con người thật của mình.

Lúc Văn Linh quỳ gối trước mộ Đỗ Sơn Khôi áy náy rơi lệ, Phùng Ngọc Mai ở ngay xa xa, bà mỗi ngày đều tới cúng mộ cho chồng, ngày hôm nay bất ngờ gặp phải Văn Linh. Phùng Ngọc Mai có chút vô cùng kinh ngạc, bà không thể tin tưởng hai mắt của mình, bà vốn tưởng rằng Văn Linh đã ngủ yên không tỉnh dậy, nhưng không ngờ rằng cô ấy lần thứ hai thức tỉnh, hơn nữa còn xuất hiện trước mộ của chồng mình.

Vô luận Văn Linh thế nào, Phùng Ngọc Mai đều không có khả năng tha thứ cho cô ấy, nếu như không phải tư tình của Văn Linh và tên Hàn Quốc Thôi Chí Hoán bị bọn họ thấy, Đỗ Sơn Khôi cũng sẽ không tức giận đến xuất huyết não, bạn già đã chết lâu như vậy, Phùng Ngọc Mai cũng hoàn toàn bình tĩnh, tiếp nhận hiện thực, thế nhưng Văn Linh thức tỉnh khiến cho bà cảm thấy sợ, bà nghĩ tới con trai.

Tiếng bước chân của Phùng Ngọc Mai kinh động Văn Linh.

Văn Linh quay mặt lại, mưa phùn như tơ, trên mặt của cô ấy không phân rõ là nước mắt hay là nước mưa, khi cô ấy nhìn thấy thân ảnh mông lung của Phùng Ngọc Mai trong mưa dầm, lập tức đứng lên. Cắn cắn môi, có chút do dự kêu lên: " Dì Phùng... "

Phùng Ngọc Mai lắc đầu nói: "Tôi không nhận nổi!"

Văn Linh biết mình gây thương tổn quá sâu đối với người nhà của Đỗ gia, cô ấy áy náy nói: "Dì Phùng, con biết dì oán con, là con hại chết bác Đỗ, thế nhưng lần trước con đã quên tất cả chuyện, con thậm chí không nhớ rõ tất cả những gì mình đã làm, rất nhiều chuyện đều là con tạo thành trong vô thức. "

Phùng Ngọc Mai nói: "Văn tiểu thư, cô không cần giải thích với tôi, tôi cũng không trách cô cái gì, lão Đỗ nhà của chúng tôi chết, tôi cũng không oán ai, sinh lão bệnh tử, ai cũng đều có loại thời điểm này, cô cảm thấy khổ sở cũng được, hối hận cũng được, chuyện tình đều đã xảy ra, chúng tôi ai cũng đều thay đổi không được sự thật đã phát sinh, nếu lão Đỗ đã đã chết, cô để ổng im lặng an nghỉ, để cho ổng hưởng thanh tịnh cũng không thể được sao?"

Văn Linh gật đầu: "Con rõ ràng, con đi!"

Lúc cô ấy chuẩn bị rời đi, Phùng Ngọc Mai gọi cô ấy lại: "Đem hoa mang đi!"

Văn Linh xoay người nhìn bó hoa bách hợp trước mộ một chút: "Con chỉ là muốn biểu đạt một chút áy náy... "

"Không cần!"

Văn Linh cầm lấy bó hoa bách hợp, cô ấy cúi đầu thật sâu trước Phùng Ngọc Mai, ánh mắt của Phùng Ngọc Mai căn bản không có nhìn cô ấy, Văn Linh đi vài bước, lại bị Phùng Ngọc Mai lần thứ hai gọi lại: "Cô đứng lại!"

Văn Linh dừng chân.

Phùng Ngọc Mai nói: "Văn tiểu thư, ân oán của hai nhà Đỗ Văn đã rõ ràng từ lâu, tôi hy vọng, cô không nên tìm con trai của tôi, nó đã bị cô làm bị thương đủ sâu, nếu như cô còn nhớ kỹ một chút duyên phận giữa các người, xin cô buông tha cho nó. "

Văn Linh không nói gì, cầm bó hoa bách hợp, lặng lẽ đi tới phía trước, thân ảnh của cô trong mưa gió có gầy nhỏ mà suy nhược, mưa gió hoàn toàn cách ly cô ấy và cái thế giới hiện thực này...................

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)