Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0754

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0754: Trách nhiệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cố Dưỡng Dưỡng xuất hiện tại đối diện đường, cô ấy tại trong quán cà phê thấy được cảnh tượng trước mắt, nhanh chóng từ bên trong vọt ra, Cố Dưỡng Dưỡng coi như là một trong các đệ tử thân truyền của Trương Dương, tránh thoát cú đấm của một gã, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn đánh trúng mặt của đối phương, làm tên kia kêu rên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau, cô ấy nâng Cố Minh Kiện bị đánh mặt mũi bầm dập trên mặt đất dậy, rưng rưng nói: "Anh!"

Ba gã kia còn muốn đánh Cố Minh Kiện, Liễu Nghiễm Dương ngăn cản bọn họ: "Bỏ đi, đừng chấp nhất tên phế vật này, mẹ nó, cứ tưởng mình là ông trời, lúc ông già mày còn tại chức thì người khác kính mày, hiện tại ông già mày đã về hưu, mày trong mắt bọn tao căn bản là là không đáng một đồng tiền, phế vật, tao mẹ nó dẫm chết mày cũng giống như dẫm chết một con rệp!" Liễu Nghiễm Dương ác độc chửi bới, hắn mắng xong trong lòng thoải mái rất nhiều, xoay người nghênh ngang đi.

Bởi vì đau đớn, cơ mặt của Cố Minh Kiện vặn vẹo, khiến cho mặt của hắn có vẻ dữ tợn dị thường, Cố Dưỡng Dưỡng rất sợ hắn lại gây sự, liều mạng nắm hắn, nhưng vẫn bị hắn giãy ra, Cố Minh Kiện giận dữ hét: "Tao giết chết tên súc sinh này!" Ánh đao, ánh đao lạnh thấm xương xuất hiện, Cố Minh Kiện rút ra một con dao mang theo tùy thân, hắn liều lĩnh phóng về phía Liễu Nghiễm Dương.

Liễu Nghiễm Dương thấy Cố Minh Kiện rút đao, sắc mặt cũng thay đổi, Cố Minh Kiện một đao không đâm trúng Liễu Nghiễm Dương, chỉ là làm bị thương cánh tay hắn, một gã to con nhân cơ hội nắm tay của Cố Minh Kiện, bẻ một cái, Cố Minh Kiện cầm không được đao, leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất, ngay sau đó một cái quyền nện trên mặt của hắn, đánh cho Cố Minh Kiện ngã xuống đất, mấy tên này còn muốn vây đi, Cố Dưỡng Dưỡng lại dũng cảm vọt ra, vì anh ngăn trở quyền cước của đối phương.

Cố Minh Kiện giết đỏ cả mắt rồi, hắn thấy thanh đao cách đó không xa, lần thứ hai cầm lên, ác đao lần thứ hai vọt tới, một đao đâm về hướng bụng của Liễu Nghiễm Dương, nhưng lúc này, thân thể của Cố Dưỡng Dưỡng bị người đẩy qua, Cố Minh Kiện nghe được tiếng thét chói tai của em gái, khi hắn phản ứng được, đao trong tay đã đâm vào bụng của Dưỡng Dưỡng.

Tất cả mọi người sửng sốt, Liễu Nghiễm Dương là người đầu tiên có phản ứng, hắn run giọng nói: "Đi mau, đi mau... "

Cố Dưỡng Dưỡng sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, cô ấy ôm bụng, máu tươi từ vết thương của cô ấy chảy ra. Cố Minh Kiện choáng váng, hắn đâm bị thương em gái của mình, sợ hãi không hiểu bao phủ nội tâm của hắn, Cố Minh Kiện đi về phía trước, thấy Dưỡng Dưỡng mấp máy môi, tựa hồ cô ấy muốn nói cái gì, nhưng không phát ra bất luận âm thanh gì.

"Dưỡng Dưỡng... " Cố Minh Kiện rưng rưng nói.

Lúc này xa xa truyền đến âm thanh còi cảnh sát, Cố Minh Kiện cắn cắn môi, trong nháy mắt hắn làm ra một quyết định cực kỳ hoang đường, hắn xoay người chạy về hướng ô tô của mình, liên tiếp đánh máy ba lần, sau đó lái ô tô chạy về phương xa.

Cố Dưỡng Dưỡng cảm giác nhiệt độ cơ thể của mình đang dần lạnh xuống, cổ họng của cô ấy phát ra âm thanh yếu ớt: " Anh... "

Lúc Trương Dương nhận được điện thoại của Khương Lượng, cả người bởi vì khiếp sợ mà đứng đơ ra, một lát sau, hắn mới có phản ứng, mặc đồ vào đi ra bên ngoài, bởi vì hắn sợ Cố Doãn Tri nghe được, Trương Dương hạ giọng nói: "Khương Lượng, anh nói rõ cho tôi, Dưỡng Dưỡng... Dưỡng Dưỡng cô ấy làm sao?" Lúc Trương Dương nói những lời này, cảm giác mũi ê ẩm, nước mắt thiếu chút nữa không nhịn được rơi xuống, ở trong lòng hắn Dưỡng Dưỡng là nhu thuận, là một cô gái vừa thấy liền thương, rốt cục có người tàn nhẫn nào lại ra tay với cô ấy như thế?

Khương Lượng nói: "Đang cấp cứu, tình huống cụ thể còn chưa biết. "

Trương Dương nói: "Tôi lập tức đi qua!"

Khép điện thoại lại, hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút tâm tình của mình, chuyện Cố Dưỡng Dưỡng bị đâm hắn không thể không nói với Cố Doãn Tri, thế nhưng hắn lại sợ Cố Doãn Tri không chịu đựng được đả kích như vậy, tới trước mặt Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri từ biểu tình trầm trọng của hắn đã ý thức được liễu cái gì, vô cùng kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương cắn cắn môi nói: "Ba, con nghĩ chúng ta phải lập tức trở về Giang thành. "

Lúc Trương Dương và Cố Doãn Tri chạy tới bệnh viện nhân dân Giang thành, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn đang tiến hành giải phẫu cấp cứu, ngoài phòng giải phẫu, Hồ Nhân Như, Triệu Tân Hồng cùng lãnh đạo nhà máy thuốc đều tới, cảnh sát cũng tới không ít người, Khương Lượng vẫn đều ở đây chờ, trên đường Trương Dương cũng không có đem tình hình thực tế nói cho Cố Doãn Tri, nhưng Cố Doãn Tri từ các loại biểu hiện trên của hắn đã đoán được chuyện tình nhất định nghiêm trọng, đợi đến bệnh viện, nghe nói con gái có nguy hiểm tính mạng, kiên cường như Cố Doãn Tri cũng không chịu được áp lực tâm lý thật lớn như vậy, hai chân ông mềm nhũn, hầu như ngồi gục trên mặt đất, may mà Trương Dương và Hồ Nhân Như đúng lúc đỡ ông, Cố Doãn Tri nắm cánh tay của Trương Dương: "Trương Dương, cứu Dưỡng Dưỡng, con nhất định phải cứu Dưỡng Dưỡng. "

Trương Dương gật đầu, cho Hồ Nhân Như trước đưa Cố Doãn Tri đi phòng nghỉ chờ.

Khương Lượng đi tới bên cạnh của hắn, thấp giọng nói: "Tả viện trưởng và Vu giáo sư đích thân giải phẫu cho Dưỡng Dưỡng. "

Trương Dương nói: "Tôi đi xem!"

Cố Dưỡng Dưỡng bị đâm trúng gan, làm xuất huyết rất nhiều, Vu Tử Lương và Tả Ủng Quân liên thủ cắt bỏ và cầm máu vài bộ phận cho cô ấy, lúc Trương Dương tiến vào phòng giải phẫu, giải phẫu đã gần xong, Vu Tử Lương đem nhiệm vụ khâu lại giao cho Tả Ủng Quân, đi ra ngoài phòng giải phẫu, gặp Trương Dương, ông cởi khẩu trang ra, hướng Trương Dương gật đầu nói: "Tới rồi à, cũng may, cấp cứu đúng lúc, mạng này rốt cuộc được bảo vệ!"

Trương Dương như trút được gánh nặng nói: "Cảm ơn, cảm ơn!"

Vu Tử Lương vỗ vỗ đầu vai hắn nói: " Giữa chúng ta không cần cảm ơn, bệnh nhân còn phải qua một thời gian mới có thể tỉnh lại, cậu muốn đi nhìn cô ấy không?"

Trương Dương lắc đầu, hiện tại muốn nhanh chóng đem tin tức bình an của Cố Dưỡng Dưỡng nói cho Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri biết được tin tức con gái vượt qua nguy hiểm, vành mắt có chút đỏ lên, hơn phân nửa cuộc đời ông ngang dọc quan trường, nhưng đến bây giờ mới cảm thấy mình là bất lực và yếu đuối như vậy, Cố Doãn Tri còn không biết một chân tướng.

Khương Lượng lặng lẽ đem Trương Dương gọi vào một bên, Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói cho tôi biết, ai làm?"

Khương Lượng thở dài nói: "Cố Minh Kiện!"

Trương Dương khó có thể tin tưởng cái lỗ tai của mình: "Cái gì?"

Khương Lượng nói: "Căn cứ theo những người đứng xem nói, lúc đó Cố Minh Kiện và Liễu Nghiễm Dương cùng vài người xảy ra xung đột, bọn họ vây đánh Cố Minh Kiện, Cố Dưỡng Dưỡng thấy anh bị đánh, xông lên đi bảo vệ hắn, Cố Minh Kiện nóng máu điên đầu, rút đao muốn ám sát Liễu Nghiễm Dương, trong quá trình xung đột, hắn một đao đâm nhầm vào Cố Dưỡng Dưỡng. "

Trương Dương cả giận nói: "Thằng chó, tôi không thể không làm thịt hắn!"

Khương Lượng nói: "Tên nhóc này cũng đủ khốn nạn, một đao đâm em gái thành như vậy, lại có thể sợ gánh chịu trách nhiệm, từ hiện trường bỏ trốn mất dạng, nếu như không phải cảnh sát chạy tới đúng lúc, làm lỡ trị liệu, Dưỡng Dưỡng chỉ sợ cũng mất mạng. " Hắn vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: "Tôi cho Đỗ Vũ Phong dẫn người đi bắt bọn họ, tin tưởng bọn họ đều chạy không thoát. "

Đúng lúc này Đỗ Vũ Phong gọi điện thoại đến đây, nói đã bắt được Liễu Nghiễm Dương và ba gã đồng bọn của hắn, Trương Dương nói: "Tôi đi tìm hắn!"

Khương Lượng biết tính tình của hắn, khuyên nhủ: "Cậu đừng nóng giận, chuyện này giao cho cảnh sát xử lý. "

Trương Dương nói: "Tôi phải muốn đích thân hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc có phải là như anh nói không!"

*****

Liễu Nghiễm Dương không ngờ rằng Trương Dương đã ở trong phòng thẩm vấn, thấy vẻ mặt sát khí của Trương Dương, hắn không khỏi có chút kinh hoảng, đứng dậy hướng về phía Đỗ Vũ Phong nói: "Cảnh quan hắn. Hắn không phải công an, anh... anh đây là công khai làm trái với kỷ luật, coi chừng tôi kiện anh. "

Đỗ Vũ Phong nói: "Mày muốn kiện cứ đi kiện, nhìn mọi người là tin mày hay là tin tao. "

Trương Dương đi qua không nói hai lời, nắm áo của Liễu Nghiễm Dương đấm vào cái miệng của hắn, đánh cho Liễu Nghiễm Dương máu mũi chảy dài, Liễu Nghiễm Dương kêu thảm thiết nói: "Lạm dụng tư hình, các người là công an, sao có thể lạm dụng... "

Trương Dương đã túm hắn lên như diều hâu bắt con gà con, hung hăng đấm vào trên vách tường.

Đỗ Vũ Phong cũng thấy có chút không ổn, thấp giọng nói: "Bạn thân, kiềm chế chút!"

Trương Dương cười lạnh nói: "Không có việc gì, tôi giết chết hắn rồi dùng nước hủy thi, bảo quản không để lại vết tích. "

Liễu Nghiễm Dương sắc mặt đều thay đổi: "Đừng... Đừng... A! Tôi con mẹ nó không có giết người, các người tìm tôi làm gì?"

Trương Dương bóp cái cổ của hắn nói: "Nói, một đao của Cố Dưỡng Dưỡng có phải là mày đâm?"

Liễu Nghiễm Dương kêu khổ không thôi nói: "Không liên quan đến tôi, là Cố Minh Kiện đâm cô ấy, oan uổng quá, tôi vẫn đều là công dân tốt. "

Trương Dương đấm một quyền vào bụng của hắn, đánh cho Liễu Nghiễm Dương co người như con tôm luộc, ho khan hồi lâu mới nói: "Anh đánh chết tôi tôi cũng không thừa nhận, chuyện này thật không phải tôi làm!"

Đỗ Vũ Phong gật đầu với Trương Dương, thấy Liễu Nghiễm Dương không nói sai tình huống.

Trương Dương nói: "Cho dù không phải mày làm của, cũng có quan hệ với mày, tôi nói cho mày biết Liễu Nghiễm Dương, mọi việc ngày hôm nay liên quan đến chuyện này người đều là do mày gây ra. "

Liễu Nghiễm Dương vẻ mặt cầu xin nói: "Anh bắt tôi đánh tôi để làm gì, Cố Minh Kiện phát rồ, hắn ngay cả em ruột cũng đều giết, các người không đi bắt hắn, tìm tôi làm gì?"

Đỗ Vũ Phong nói: "Cố Minh Kiện vì sao muốn giết mày?"

Liễu Nghiễm Dương nói: "Tôi sao biết? Tiền của hắn bị người ta lừa, đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên đầu của tôi, tìm tôi đòi tiền, tôi làm gì có tiền cho hắn? Hắn nghe nói tôi không có tiền, liền phát hỏa, rút đao ra muốn giết tôi, may là bên cạnh tôi có vài người bạn, mọi người giúp tôi cùng nhau đánh ngã hắn, chúng tôi rốt cuộc chỉ là phòng vệ, nhưng hắn giết đỏ cả mắt, nhặt đao lên lại muốn đâm chết tôi, ai ngờ em gái hắn vọt ra, hắn thu tay không kịp, một đao này đâm lên trên người em gái hắn, tôi xin thề tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, nếu như tôi nói láo một câu, trời cho sét đánh, tôi quyết không đổi ý. "

Liễu Nghiễm Dương là một tên vô lại, thế nhưng hắn cũng không có bao nhiêu can đảm, bị Trương Dương đánh đấm liên tục, Đỗ Vũ Phong lại ở bên cạnh nửa thật nửa giả cổ vũ, chỉ chốc lát sau phòng tuyến của Liễu Nghiễm Dương đã hoàn toàn tan vỡ, hắn đem chân tướng chuyện tình từ đầu chí cuối nói ra, thì ra Cố Minh Kiện được hắn giựt giây, tổng cộng bỏ ra mười triệu đồng, từ trong tay thương nhân Quách Sinh Nguyên mua một khối đất của kinh thành, khối đất kia Cố Minh Kiện khảo sát qua nhiều mặt, cho rằng rất có tiền cảnh phát triển, thế nhưng hắn không biết Quách Sinh Nguyên là một tên lừa đảo, sau khi đặt tiền cọc xong, Quách Sinh Nguyên liền bốc hơi khỏi nhân gian, chờ khi Cố Minh Kiện cầm hai phần hiệp nghị ký kết đi tìm, mới phát hiện ra là Quách Sinh Nguyên không giả, thế nhưng khối đất mà hắn bán cho Cố Minh Kiện trước đó đã bán cho người khác, một khối đất bán cho vài nhà, mười triệu của Cố Minh Kiện cũng thành gà bay trứng vỡ, bởi vậy mà hắn cũng phát cuồng.

Liễu Nghiễm Dương nói: "Quách Sinh Nguyên là tôi giới thiệu cho hắn không sai, thế nhưng tôi cũng không biết Quách Sinh Nguyên là một tên lừa đảo, Cố Minh Kiện tìm tôi đòi tiền, tôi tìm ai? Hắn còn thiếu tôi tiền lương chưa đưa. "

Trương Dương cười lạnh nói: "Tiền lương? Mày con mẹ nó thật đúng là dám nói, dùng rễ bản lam pha nước uống giả mạo thuốc pha nước uống kháng bệnh độc cũng là chủ ý của mày nghĩ ra? Mày tạo thành bao nhiêu tổn thất cho nhà máy thuốc? Tao còn chưa tìm mày tính sổ, hiện tại lại còn có thể mở miệng đòi tiền lương. "

Liễu Nghiễm Dương nói: "Chuyện này cũng không tại tôi, Cố Minh Kiện là người quyết định, nếu như hắn không gật đầu, không ai dám làm như thế, hiện tại chuyện tình ầm ĩ ra, dựa vào cái gì bắt tôi làm bia đỡ đạn?"

Trương Dương nói: "Lý do thật nhiều, tao liếc mắt là biết mày không phải người tốt, cho dù một đao kia là Cố Minh Kiện đâm, bọn mày không một người có thể thoát can hệ, mẹ kiếp! Toàn bộ con mẹ nó chờ cho tao, chờ tao bắt được Cố Minh Kiện rồi xử lý bọn mày. " Trương đại quan nhân nói xong phẫn nộ tát một cái vào lỗ tai hắn.

Liễu Nghiễm Dương bị đánh khổ không nói nổi, chỉ ngóng trông thằng nhãi này nhanh chóng rời đi, vất vả chờ Trương Dương đi, hắn lau lau vết máu khóe môi hướng Đỗ Vũ Phong nói: "Tôi muốn kiện, hắn không phải công an, dựa vào cái gì tới thẩm vấn tôi? Các người đây là lấy việc công làm việc tư!"

Đỗ Vũ Phong nói: "Kiện à, được, vậy tao đem mày thả ra, mày có tin rằng bây giờ tao thả mày ra, mày sống không được đến buổi sáng ngày mai hay không. "

Liễu Nghiễm Dương vẻ mặt không tin: "Anh đừng làm tôi sợ... "

Đỗ Vũ Phong nói: "Trương Dương là thật sự phát hỏa, đám lưu manh bọn mày gây ra tai họa lớn như vậy, cho rằng như vậy là đủ? May là bọn mày rơi vào trong tay của bọn tao trước, nếu như trước bị Trương Dương tìm được, nếu hắn không đem hai chân của mày cắt đứt, tao cùng họ với mày. "

Liễu Nghiễm Dương sợ đến rùng mình một cái, đối với ác danh của Trương Dương hắn không chỉ một lần nghe nói qua, cái khác không nói, chỉ cần là vừa rồi Trương Dương có thể nghênh ngang tiến vào phòng thẩm vấn đánh hắn một trận mà xem người này quả thật rất lợi hại.

Lúc Trương Dương đang chuẩn bị lật tung thế giới tìm kiếm Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện lại có thể gọi tới điện thoại của hắn, Trương Dương vừa nghe đến âm thanh của Cố Minh Kiện, nhất thời nổi trận lôi đình, giận dữ hét: "Cố Minh Kiện, mày còn có phải là con người không? Lại có thể dùng đao đâm bị thương em gái ruột của mày!"

Cố Minh Kiện trong điện thoại mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Trương Dương, Dưỡng Dưỡng... Em ấy thế nào? Em ấy có chuyện hay không?"

Trương Dương cả giận nói: "Mày còn có mặt mũi hỏi? Mày đâm bị thương cô ấy, lại có thể mặc kệ cô ấy, một mình chạy thoát?"

Cố Minh Kiện nói: "Tôi sợ... Tôi sợ... Tôi có lỗi Dưỡng Dưỡng... Lúc đó cảnh sát tới, tôi biết cảnh sát nhất định sẽ cứu cô ấy, Trương Dương, van cầu anh, nói cho tôi biết, Dưỡng Dưỡng thế nào? Em ấy có chuyện hay không?"

Trương Dương nói: "Cố Minh Kiện, lúc trước tao chỉ là cảm thấy mày cực đoan, thế nhưng ngày hôm nay tao mới biết được mày chính là một thằng khốn lãnh huyết và ích kỷ cực độ, muốn biết Dưỡng Dưỡng thế nào, tự mày đến đây nhìn cô ấy! Mày có phải là con người không? Có lương tâm hay không?"

Cố Minh Kiện còn muốn nói cái gì, Trương Dương đã giận dữ cúp điện thoại.

Trương Dương cũng không có đem chuyện Cố Minh Kiện gọi tới nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Cố Doãn Tri bên trong, tâm tình hiện tại của Cố Doãn Tri đã đủ khó chịu, Trương Dương không muốn làm nặng thêm tâm của ông ấy.

Lúc Trương Dương trở lại bệnh viện, Cố Dưỡng Dưỡng đã thức tỉnh, Cố Doãn Tri ngồi ở bên giường của con gái, nắm tay nhỏ bé của cô ấy, nhìn mặt cười bởi vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt suy yếu của cô ấy, nội tâm của Cố Doãn Tri đau như đao cắt.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn cha, nắm chặt tay của cha.

Cố Doãn Tri nói: "Dưỡng Dưỡng, con chịu khổ rồi, ba vĩnh viễn cũng không sẽ tha thứ cho tên súc sinh kia. "

*****

Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu, suy yếu nói: "Ba... Ngàn vạn lần đừng trách anh... Anh ấy không phải cố ý của... Anh ấy hiện tại khẳng định cũng rất hối hận... Ba, ba đừng trách anh ấy, cả nhà chúng ta phải hòa sự hòa thuận... "

Cố Doãn Tri nghe được con gái nói như vậy, trong lòng càng khổ sở, vỗ vỗ bàn tay của con gái, nhẹ giọng nói: "Dưỡng Dưỡng, con nghỉ ngơi đi, ba ở ngay bên cạnh con cùng con. "

Trương Dương đẩy cửa phòng ra đi đến, đem một bó hoa mua từ cửa hàng tới cắm ở trong bình hoa đầu giường.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn bó hoa tươi, cười cười nói: "A... Hoa đẹp quá... "

Trương Dương lấy ra một viên dược hoàn màu xanh nhét vào trong miệng của cô ấy, dược hoàn vào miệng liền có tác dụng, một cổ chất lỏng thanh lương theo cổ họng của Cố Dưỡng Dưỡng chảy xuống. Trương Dương nói: "Đây là hồi xuân hoàn do anh phối chế, có tác dụng khôi phục nguyên khí. " Hắn lại đem một hộp thuốc mỡ đặt ở đầu giường: "Thuốc này có thể đặt ở trong tủ lạnh trước, bảy ngày sau lấy ra bôi lên mặt vết thương, bảo đảm khi vết thương của em lành sẽ không có dấu vết. "

Cố Dưỡng Dưỡng nở nụ cười ngọt ngào, tuy rằng nụ cười vẫn vô cùng tái nhợt, nhưng có người con gái nào mà không thương cái đẹp? Cố Dưỡng Dưỡng sau khi bị thương thật ra lo lắng nhất cũng là lưu lại sẹo, nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng đương nhiên vô cùng mừng rỡ.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, võ công của em vẫn không được... Nếu không lần này sẽ không bị thương... "

Trương Dương cười nói: "Anh kêu em bình thường luyện nhiều, xem ra em nhất định là không nghe anh nói, lười biếng có phải không?"

Cố Dưỡng Dưỡng có chút ngượng ngùng nở nụ cười, ôn nhu nói: "Chờ em khỏe lại, nhất định sẽ khổ luyện võ công, học bảo vệ mình, không bao giờ để cho các người lo lắng nữa. "

Trương Dương biết cô ấy sau khi phẫu thuật còn suy yếu, không thích hợp nói nhiều, nhẹ giọng nói: "Em ngủ đi, buổi tối anh mang canh tới cho em."

Cố Dưỡng Dưỡng mỉm cười gật đầu.

Cố Doãn Tri đưa Trương Dương ra ngoài cửa, thấp giọng nói: "Có tìm được thằng súc sinh kia hay không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Những người khác đều bắt được, riêng hắn là không tìm hắn, xem ra hắn hẳn là đã rời khỏi Giang thành. "

Cố Doãn Tri buồn bã nói: "Ba vốn không nên tha cho nó, chuyện của nhà máy thuốc nên để cho nó gánh chịu trách nhiệm, chuyện này sẽ không phát sinh. "

Trương Dương nói: "Ba, chuyện tình nếu đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, con thấy hắn cũng rất hối hận rất sợ, lần này hẳn là vô tâm. " Hắn cũng không phải muốn giải thoát trách nhiệm thay Cố Minh Kiện, nói như vậy mục đích là muốn trong lòng Cố Doãn Tri dễ chịu một ít.

Cố Doãn Tri nói: "Nó đâm Dưỡng Dưỡng một đao có thể là vô tâm, thế nhưng mắt thấy em gái bị thương ngã xuống đất, nó lại bỏ rơi Dưỡng Dưỡng chạy thoát khỏi hiện trường, cái này căn bản là không có nhân tính!"

Trương Dương thật ra cũng rất căm tức đối với Cố Minh Kiện, nếu như hiện tại để cho hắn bắt được Cố Minh Kiện, hắn nhất định phải đánh cho thằng khốn này một trận, thế nhưng tại trước mặt Cố Doãn Tri hắn cũng không có biểu lộ ra, trong lòng của Cố Doãn Tri đã rất khó chịu, hắn không muốn gánh vác của Cố Doãn Tri nặng thêm, Trương Dương nói: "Ba, ba cũng phải bảo trọng thân thể, phương diện nhà máy thuốc, Hồ tiểu thư và Triệu xưởng trưởng đều nguyện ý chăm sóc cho Dưỡng Dưỡng, bên bệnh viện cũng phái hộ lý đến, ba trở về nghỉ ngơi đi. "

Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Dưỡng Dưỡng thành như vậy, ba sao có thể yên tâm rời đi. "

Trương Dương nói: "Nếu không như vậy đi, con hỏi bệnh viện cho ba một phòng tại sát vách, Dưỡng Dưỡng có chuyện gì, ba tùy thời đều có thể biết, ba xem như vậy có được hay không?"

Cố Doãn Tri gật đầu.

Khi Trương Dương cáo từ, cũng không có lập tức rời bệnh viện, mà là đi tới phòng làm việc viện trưởng tiếp Tả Ủng Quân, vừa vặn Vu Tử Lương đã ở đây, hai người đang thảo luận phương án trị liệu của Cố Dưỡng Dưỡng.

Thấy Trương Dương tiến đến, Tả Ủng Quân cười chỉ chỉ ghế sô pha đối diện nói: "Ngồi đi!"

Trương Dương ngồi xuống sô pha, Vu Tử Lương đưa cho hắn một lọ nước, Trương Dương mở ra uống, nói: "Ngày hôm nay nhờ có các người!"

Tả Ủng Quân nói: "Cứu người là bổn phận của chúng tôi, lúc Cố Dưỡng Dưỡng đưa tới tình huống tương đối nguy cấp, tôi lo rằng ứng phó không được, cho nên mời Vu giáo sư tới. "

Vu Tử Lương nói: "Tả viện trưởng quá khiêm tốn, Cố Dưỡng Dưỡng là bị vỡ gan, ông hoàn toàn có thể ứng phó, chủ yếu là lo lắng đến Cố bí thư, cho nên mới biểu hiện ra thận trọng như vậy. "

Tả Ủng Quân có chút ngượng ngùng cười cười, theo như lời của Vu Tử Lương đích thật là sự thật, nếu như là bệnh nhân bình thường ngược lại dễ dàng hơn, bối cảnh thân phận của Cố Dưỡng Dưỡng khiến cho ông có rất nhiều cố kỵ khi làm phẫu thuật, cho nên không có cách nào tĩnh tâm để phẩu thuật, ông làm viện trưởng quá dài, trong đầu nhiều tạp niệm lắm, không đơn thuần bằng lúc làm bác sĩ ngoại khoa, tuy rằng trình độ giải phẫu vẫn như trước, thế nhưng ứng biến trên xử lý lâm sàng lại kém hơn rất nhiều. Tả Ủng Quân ngày hôm nay trong phòng giải phẫu đã ý thức được vấn đề này, ông phát hiện ra nghiệp vụ và công tác quản lý đã sản sinh mâu thuẫn, xem ra sau này ông phải dành nhiều thời gian để quản lý hơn, về phần nghiệp vụ, với trạng thái hiện nay của ông đã không còn phát triển quá lớn nữa.

Trương Dương nói: "Theo hai vị thấy, thương thế của Dưỡng Dưỡng thế nào?"

Vu Tử Lương nói: "Thương thế không vấn đề gì, cắt bỏ một phần gan, cần tĩnh dưỡng một thời gian, Trương Dương, chuyện sau đó, hẳn là cậu tới làm. " Ông cũng rất lý giải đối với thần thông của Trương Dương.

Trương Dương gật đầu, hắn đưa ra lời mời, buổi tối chuẩn bị thiết yến biểu thị cảm ơn đối với hai người bọn họ, Vu Tử Lương xin miễn hảo ý của Trương Dương, tuy nói rằng làm bác sĩ ăn cơm của khách rất bình thường, thế nhưng quan hệ giữa ông và Trương Dương cũng không cần những cái hình thức này.

Bí thư thị ủy Giang thành Đỗ Thiên Dã nghe nói Cố Dưỡng Dưỡng bị đâm, cũng đi tới bệnh viện thăm cô ấy,

Ông lần này đến đây chủ yếu là muốn biểu hiện tôn trọng đối với lãnh đạo tiền nhậm, Cố Doãn Tri biểu thị cảm ơn đối với việc Đỗ Thiên Dã đến đây, đồng thời cũng đưa ra thỉnh cầu, hy vọng chuyện Cố Dưỡng Dưỡng bị thương không nên kinh động nhiều lãnh đạo, hiện tại ông chỉ là một người bình thường, hy vọng con gái có thể trị liệu trong một bầu không khí an tĩnh.

Đỗ Thiên Dã rời phòng bệnh, lúc đi tới bãi đỗ xe, thấy Trương Dương từ trong bệnh viện đi ra, ông vẫy vẫy tay hướng Trương Dương, Trương Dương không biết đang suy nghĩ cái gì, ngơ ngác xuất thần, không có thấy Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã kêu một tiếng: "Trương Dương!"

Trương Dương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu thấy Đỗ Thiên Dã, đi qua: "Đỗ bí thư!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi vừa rồi đi thăm Cố Dưỡng Dưỡng, tình huống của cô ấy đã ổn định. "

Trương Dương nói: "May mà cứu đúng lúc. "

Đỗ Thiên Dã vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn cùng tiến lên xe với mình.

Hai người ngồi xuống bên trong xe, Đỗ Thiên Dã hướng tài xế nói: "Đi Canh Tân Hạng!"

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Canh Tân Hạng? Có phải là nhà Tô Viện Viện?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Mẹ của cô ấy sắp không được, lại không muốn đi bệnh viện, tôi đã sớm muốn nhờ cậu đi nhìn, thế nhưng hai ngày nay thấy cậu bận như thế, tôi không thể không biết xấu hổ mở miệng. "

Trương Dương thở dài nói: "Gần đây mọi việc đều không thuận, cái chuyện không may gì tất cả đều đến đây cùng một lúc, tôi có phải là phạm thái tuế hay không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu không phạm thái tuế, cậu hiện tại rất êm đẹp. " Nói đến đây ông dừng lại một chút nói: " Tên nhóc Cố Minh Kiện này sao không có trách nhiệm như thế? Cho dù là ngộ thương, thấy em gái ngã vào trong vũng máu sao có thể không để ý tới?"

Trương Dương nói: "Nhắc tới chuyện này tôi lại căm tức, nếu như để cho tôi bắt được hắn, tôi không đánh gãy chân hắn tôi không phải họ Trương. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi hỏi qua cục công an, nói Cố Dưỡng Dưỡng không thừa nhận là Cố Minh Kiện đâm bị thương mình. Chỉ nói là trong lúc vô tình, chính cô ta mất thăng bằng ngã trúng, làm mình bị thương. "

Trương Dương nói: " Tiểu nha đầu Dưỡng Dưỡng này quá thiện lương, bị thương thành như vậy cô ấy vẫn không muốn chỉ chứng anh của mình, đem tất cả mọi chuyện đều giữ lại trên người mình"

*****

Đỗ Thiên Dã nói: "Sao hai anh em lại có thái độ làm người chênh lệch lớn như vậy?"

Trương Dương nói: "Liễu Nghiễm Dương cùng mấy tên lưu manh kia không thể tha dễ dàng được, Dưỡng Dưỡng lần này bị thương tuy rằng không phải bọn họ trực tiếp tạo thành, nhưng cũng có quan hệ mật thiết với bọn họ, nhất định phải cho bọn họ một bài học khắc sâu. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Giao cho cục công an xử lý đi, tên nhóc cậu đừng hồ đồ, chuyện tình lúc đầu đã đủ phiền phức rồi, cậu bớt gây thêm phiền. "

Trương Dương nói: "Nói thật, trong lòng tôi rất nghẹn khuất. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi biết, có chút chuyện cũng không phải cậu hay tôi có thể nắm trong tay. "

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cùng nhau đi tới nhà của Tô Viện Viện, Trầm Tĩnh Hiền đã ba ngày chưa ăn cơm, cả người hấp hối, Trương Dương tuy rằng không có hảo cảm gì đối với Trầm Tĩnh Hiền, thế nhưng ngại mặt mũi của Đỗ Thiên Dã, vẫn cố mà bắt mạch chẩn bệnh cho bà ấy, ngón tay của Trương Dương đặt lên trên cổ tay khô của Trầm Tĩnh Hiền, sắc mặt xám xịt của Trầm Tĩnh Hiền tựa hồ có một ít thần thái, bà mở mắt, bỗng nhiên chụp lấy Trương Dương, bà ấy nắm rất chặt, thậm chí ngay cả móng tay đều cắm thật sâu vào da thịt của Trương Dương.

Một bên Tô Viện Viện và Tô Quốc Trạch đồng thời kinh hô, Tô Viện Viện nói: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy?"

Trầm Tĩnh Hiền nhìn thẳng Trương Dương: "Cậu không phải hắn... cậu không phải... "

Ngoại trừ Trương Dương, không ai rõ ràng Trầm Tĩnh Hiền đang nói cái gì, Trương Dương nói: "Dì Trầm, bà xem rõ đi, tôi là Trương Dương!"

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Cậu là con trai của Trương Giải Phóng, là con hắn "

Từ những lời này của Trầm Tĩnh Hiền Trương Dương có thể biết suy nghĩ hiện tại của bà ấy rất thanh tỉnh, Trương Dương nói: "Tôi không biết bà đang nói cái gì?"

Trầm Tĩnh Hiền thở dài nói: "Tôi có lời muốn nói riêng với cậu!"

Trương Dương không khỏi ngẩn ra, Tô Quốc Trạch và Tô Viện Viện đều có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, không biết mẹ muốn nói với hắn cái gì? Trong ấn tượng của bọn họ, mẹ và Trương Dương cũng không quen thuộc.

Tô Quốc Trạch vẫn mang theo em gái cùng nhau rời khỏi phòng, Đỗ Thiên Dã cũng theo bọn họ cùng nhau đi tới trong sân, Tô Viện Viện có chút kỳ quái hỏi: "Mẹ vì sao muốn nói chuyện riêng với hắn?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Có thể là muốn hỏi một chút bệnh tình của mình. "

Tô Quốc Trạch buồn bã thở dài một hơi, bệnh của mẹ hiển nhiên không lạc quan, đã xuất hiện bệnh trạng thận suy kiệt, lại từ chối đi đến bệnh viện trị liệu, hắn trước đó mời một vị chuyên gia tới, vị chuyên gia kia cho rằng Trầm Tĩnh Hiền tối đa còn sống được vài ngày.

Đợi những người khác đều rời khỏi, Trầm Tĩnh Hiền mới buông cánh tay của Trương Dương ra, thấp giọng nói: "Cậu là con trai của Trương Giải Phóng?"

Trương Dương cũng không giấu diếm nữa, gật đầu nói: "Phải!"

Trầm Tĩnh Hiền có chút vô lực nhắm hai mắt lại nói: "Tôi đã sớm đoán được. "

Trương Dương nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi kê cho bà một phương thuốc, bà nên dưỡng bệnh làm việc chính. "

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Không cần phải quản tôi, cậu kê tôi cũng không uống, tình huống của tôi tôi rõ ràng, tôi đã sớm chán ghét cực độ đối với thế giới này, với tôi mà nói, chết là một loại giải thoát. "

Trương Dương nói: "Con cái của bà đều rất quan tâm bà, nếu như bà từ bỏ trị liệu, bọn họ sẽ rất khó chịu. "

Trầm Tĩnh Hiền lắc đầu nói: "Tôi sống trên đời một ngày chính là dằn vặt một ngày, ngay cả một ngày tôi cũng không muốn sống nữa!"

Với thủ đoạn của Trương Dương, hắn có nắm chắc kéo dài sinh mệnh của Trầm Tĩnh Hiền, thế nhưng đối mặt một người đã mất đi ý chí sống, cho dù hắn cũng bó tay.

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Lần trước lúc cậu tới, giả thành Trương Giải Phóng làm tôi sợ! Ý thức của tôi tuy rằng hỗn loạn, thế nhưng một ít tình cảnh ngay lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ. "

Trương Dương bị bà ấy vạch trần, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nói: "Xin lỗi, lòng hiếu kỳ của tôi hơi lớn một ít. "

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Tôi nói cho cậu một việc, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu. "

Trương Dương không nói chuyện, mơ hồ đoán được chuyện Trầm Tĩnh Hiền muốn nói có quan hệ với Tô Viện Viện.

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Cậu đi Tiểu Thạch Oa thôn điều tra tôi có phải không?"

Trương Dương đáp: "Tôi lúc đó cũng không phải vì bà, tôi là vì điều tra Vương Quân Dao, không phải bà. "

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Tôi lúc trước gọi là Trầm Lương Ngọc, lúc trước quả thật có theo đội đến Tiểu Thạch Oa thôn, Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức, Đổng Đức Chí, Trần Ái Quốc những người đó đều là thanh niên trí thức như tôi. "

Trương Dương nói: "Trần Thiên Trọng đâu?"

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Xem ra cậu tra được không ít chuyện, chuyện này đã qua rất nhiều năm, tôi là một người muốn chết, cũng không có gì không nói ra được... " Nói đến đây bà ấy thở ra một hơi, mới tiếp tục nói: " Chuyện của tôi và Trần Thiên Trọng không quan hệ với những người khác, kiên quyết phản đối chúng tôi lui tới của là tôi của mẹ, lúc trước cha tôi bị hãm hại, ông ấy chịu không nổi các loại dằn vặt. Cuối cùng lựa chọn tự sát, mẹ của tôi từ đó cũng không thể đứng dậy được, tôi phải về Giang thành chăm sóc bà ấy, lo lắng đến vấn đề hiện thực, tôi và Trần Thiên Trọng lựa chọn chia tay. Sau khi đến Giang thành không lâu, tôi được người khác giới thiệu kết hôn với một người công nhân trung thực. "

Trương Dương nhìn Trầm Tĩnh Hiền, ánh mắt của Trầm Tĩnh Hiền không có nhìn hắn, từ đầu đến cuối nhìn thẳng bức tường phía trước mặt, giống như xung quanh không có bất luận người nào tồn tại, Trầm Tĩnh Hiền nói: " Sau khi kết hôn không lâu, hắn mắc trọng bệnh, tôi là một người đàn bà tai họa, phàm là người bên cạnh của tôi luôn không có kết cục tốt, tôi vừa chăm sóc mẹ, vừa chăm sóc chồng, thế nhưng khi tôi trở về Giang thành, vấn đề công tác của Ta chậm chạp không có tin tức, tôi cùng đường đành đi tìm Hứa Thường Đức, khi đó hắn đã là xưởng trưởng của nhà máy Giang thành, thấy tôi đến tìm hắn, biểu hiện của Hứa Thường Đức rất nhiệt tình, dù sao lúc trước chúng tôi đều là cùng đội đến Tiểu Thạch Oa thôn, tôi nhờ hắn hỗ trợ tiến vào nhà máy, lúc đó hắn cũng không đáp ứng ngay, chỉ là nói sẽ tận lực đi làm, qua một thời gian, hắn quả nhiên giúp tôi làm tốt thủ tục vào nhà máy đi làm, bất quá... "

Biểu tình của Trầm Tĩnh Hiền tràn ngập thống khổ, hai tay của bà ấy nắm chặt tấm lót giường nói: "Sau đó tôi mới phát hiện hắn không có tâm tốt như vậy, tất cả đều phải trả một cái giá lớn... " Tuy rằng bà ấy không có nói rõ, thế nhưng Trương Dương đã rõ ràng, cái giá mà bà ấy phải trả lớn như thế nào, tại một thời đại náo động như vậy, một người phụ nữ cơ khổ bất lực như Trầm Tĩnh Hiền sống sót cũng không dễ dàng, Trương Dương đã xem qua ảnh chụp lúc còn trẻ của bà ấy, bà ấy và Vương Quân Dao đều là mỹ nữ khó gặp, có thể nói là xuân lan thu cúc đủ màu đủ sắc, Hứa Thường Đức sinh ra tà niệm đối với bà ấy cũng không ngoài ý muốn, bởi vậy Trương Dương càng khinh thường đối với thái độ làm người của Hứa Thường Đức.

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Sau đó tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi, sau khi hắn biết chuyện này không chịu nổi nhục nhã, uống thuốc độc tự sát... Tôi có lỗi với hắn, sau khi hắn chết không lâu, mẹ của tôi cũng vì bệnh qua đời, không còn có người gây trở ngại tôi và hắn ta lui tới. Hứa Thường Đức bình thường tới nhà của tôi hỗ trợ, tôi đã ở tiếp nhận hắn trong tiềm thức, trở thành tình nhân ngầm của hắn, thế nhưng thiên hạ không có bức tường nào ngăn được gió, tài xế của Hứa Thường Đức Trương Giải Phóng đã biết chuyện này, hắn sưu tập không ít chứng cứ, cái tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ này, thừa dịp một lần tới nhà của tôi hỗ trợ, hắn... "

Trương đại quan nhân trên mặt nóng rần lên, tuy rằng hắn không hề ấn tượng đối với ông cha già chưa từng gặp mặt này, thế nhưng dù sao cũng là con của người ta, không ngờ rằng ông cha già của mình làm ra loại hành vi cầm thú không bằng này, Trương đại quan nhân rất ngượng ngùng nhìn Trầm Tĩnh Hiền.

Trầm Tĩnh Hiền nói: " Trong tay hắn có bằng chứng tôi và Hứa Thường Đức lui tới, lấy cái đó áp chế, tôi hận hắn, cũng không dám đem chuyện này lộ ra ngoài, mà khi đó Hứa Thường Đức tựa hồ nghe nói cái gì, hắn sợ sự tồn tại của tôi và con trai sẽ gây cho hắn ảnh hưởng không tốt, cho nên dần dần xa lánh tôi, Trương Giải Phóng tìm mọi cách dây dưa với tôi, tôi hận hắn, cho rằng tất cả của tôi đều là hắn tạo thành, cho nên trong một lần hắn uống say tới tìm tôi, tôi mời hắn ăn, bỏ thuốc trừ sâu vào trong rượu của hắn "

Trương Dương hít một ngụm khí lạnh, hiện tại hắn đối mặt chính là hung thủ giết chết cha của hắn, thù giết cha, không đội trời chung, bất quá nhìn người đàn bà xương bọc da, hấp hối này, Trương đại quan nhân thực đã không dấy lên nổi bất luận trả thù chi tâm gì.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)