Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0765

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0765: Bắt đàn ông trẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Lý Trường Vũ nhận ra vị thị trưởng Phương này đang giả vờ, sự việc điều động của Trương Dương toàn tỉnh đều biết, y là thị trưởng của thành phố Đông Giang, chẳng lẽ lại không biết sao?

Phương Tri Đạt nói câu tiếp theo càng chứng minh điều này: "Tính tình của Tiểu Trương có phải là hơi bộp chộp quá không, tôi nhớ lần trước cậu ta còn đánh cả thư ký trưởng Liêu nữa."

Lý Trường Vũ lắc đầu nói: "Tôi không rõ nữa, việc này tôi thật sự chưa nghe qua bao giờ." Ông biết giả vờ, tôi còn biết giả vờ hơn, lần trước khi Trương Dương xử lý vấn đề ô nhiễm nước, vì thật sự không thể kìm giận, nên đã đánh Liêu Bác Sinh, việc này đã làm cho bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương tức giận, lúc đó đã định xử lý hắn, sau này, vì Kiều Mộng Viện nói đỡ nên hắn mới thoát nạn, trong thể chế Bình Hải đều biết chuyện này, Lý Trường Vũ là lãnh đạo của Trương Dương làm sao không biết được.

Phương Tri Đạt nói: "Nếu có cơ hội nhớ giới thiệu cho tôi một chút, tôi rất hứng thú với người thanh niên này."

Thường Tụng vẫy tay với Trương Dương đang nói chuyện với Cừ Thánh Minh: "Tiểu Trương, cậu đến đây một lát!"

Trương Dương nghe thấy Thường Tụng gọi mình, liền chạy qua đó, cười nói: "Bí thư Thường có gì căn dặn vậy ạ?" Với Thường Tụng, hắn khá thân thiết, trên thực tế, Thường Tụng cũng là một trong những nhạc phụ của hắn, phải tôn trọng người bề trên, Trương đại quan là một người rất cẩn thận.

Thường Tụng nói với hắn: "Đến đây, làm quen với thị trưởng Phương của Đông Giang!"

Trương Dương cười giơ tay ra bắt tay với Phương Tri Đạt: "Thị trưởng Phương, chào ông, tôi là Trương Dương làm ở thể ủy của Nam Tích, đã nghe danh ông từ lâu."

Phương Tri Đạt cười ha ha nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, đúng là tuổi trẻ tài cao" Trong lòng lại nói tên này ăn nói thật giả tạo, mình có gì để cậu ta phải ngưỡng mộ chứ?

Thật ra Trương Dương nói câu ngưỡng mộ cũng là thật lòng, hắn ngưỡng mộ là bởi vì chức quan của Phương Tri Đạt, cấp bậc nào cao hơn hắn hắn cũng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vị trí đó, chứ không phải người đó.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Phương cảm thấy lễ khai mạc của chúng tôi thế nào?"

Phương Tri Đạt nói: "Rất tốt, rất tốt, sáng tạo lắm, náo nhiệt mà không mất đi tính sang trọng, mấy cán bộ trẻ tuổi như các cậu đúng là dám nghĩ dám làm!"

Lý Trường Vũ và Thường Tụng quay ra nhìn nhau, hai giờ giờ là đồng chí, đều đối mặt với việc cán bộ của mình bị đào đi nơi khác, họ thật sự cảm thấy không thoải mái, nhưng sự việc lần này không phải do bên đề ra, mà là do tỉnh đề ra, làm cho họ ở vào thế bị động trong chuyện này, nhưng họ cũng hiểu rằng, sự việc này đã định như vậy, bên Tần Thanh là do Kiều Chấn Lương đích thân điểm danh, còn về Trương Dương, Lý Trường Vũ hiểu hơn bất kì ai khác, y không thể nào có sức hấp dẫn với Trương Dương như Tần Thanh, tên này chắc chắn sẽ đi đến chỗ Tần Thanh.

Lễ khai mạc kết thúc trong màn pháo hoa rực rỡ, các lãnh đạo vui vẻ tham dự tiết mục bắt tay với các diễn viên và vận động viên. Sau khi lễ khai mạc đã kết thúc, những lãnh đạo Nam Tích bao gồm cả Lý Trường Vũ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, họ rất quan tâm đến màn khai mạc này, chỉ cần khai mạc thành công thuận lợi, những việc sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tỉnh Bình Hải có nhiều lãnh đạo tập trung thế này, mọi người đều nhìn thấy một lễ khai mạc thành công, với những người lãnh đạo, hôm nay chính là lúc kiểm tra bảng thành tích, Nam Tích chuẩn bị lâu như vậy, sự lo lắng và khó khăn của họ rất ít người thấy được, họ nhìn thấy là lễ khai mạc lần này, là sự bắt đầu tốt đẹp của Olympic tỉnh, đại đa số lãnh đạo đều không quan trọng hóa vấn đề trận đấu diễn ra thế nào, Olympic tỉnh tổ chức hơn một tháng, chẳng ai có thể để tâm hết toàn bộ quá trình trận đấu, với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương thì càng như vậy, những việc lớn nhỏ của Bình Hải đều đợi y đi giải quyết, y có thể chú ý đến lễ khai mạc thành công này, còn về vấn đề huy chương? Trận đấu lần này có thể phá vỡ được bao nhiêu kỉ lục? Y chẳng hề thích thú hứng khởi gì với nó.

Kiều Chấn Lương đã rời Nam Tích về Đông Giang ngay trong buổi tối hôm đó, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ tiễn y đi, mặc dù Kiều Chấn Lương ở Nam Tích một thời gian ngắn hầu như là do y đồng hành, nhưng giữa hai người không có mấy cuộc giao lưu mật thiết. Kiều Chấn Lương trước khi đi đã cho Lý Trường Vũ một câu đánh giá thế này: "Nam Tích đã có sự thay đổi dưới sự lãnh đạo của anh, hi vọng rằng anh có thể tiếp tục dẫn dắn những cán bộ Nam Tích giữ thế phát triển tốt, tôi rất tin tưởng ở anh."

Câu này đồng nghĩa với việc khẳng định sự thành công trong công việc thời gian này của Lý Trường vũ, Lý Trường Vũ rất xúc động, thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng ở đó, y nghe thấy câu này của Kiều Chấn Lương, trong lòng thật không vui vẻ gì, Kiều Chấn Lương hầu như không nói gì với y, thậm chí còn chưa nhìn thẳng vào mặt y lần nào, trong mắt Kiều Chấn Lương, y chỉ là một người đi cùng mà thôi, ở Nam Tích, người hát chính là Lý Trường Vũ, không thể nào vượt qua người ta được, Hạ Bá Đạt đã thực sự thất vọng với quan đồ của mình, y vốn nghĩ rằng trước khi mình về hưu có cơ hội thăng tiến nữa, nhưng giờ đây Lý Trường Vũ đã trở thành ngọn núi cao y không thể vượt qua, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương rõ ràng rất hài lòng với năng lực của y, vì vậy Hạ Bá Đạt chỉ có thể dừng quan đồ của mình ở lại đây.

Mặc dù Hạ Bá Đạt rất không tình nguyện làm vai khách, nhưng sự thật bày ra ở đó, không phải là thứ y có thể thay đổi.

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Kiều yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm tốt công tác lãnh đạo Nam Tích, cố gắng đưa Nam Tích đi đến một tầm cao mới." Nhất định phải thể hiện quyết tâm, nhưng lại không thể nói quá nhiều, nếu không sẽ trở thành sáo rỗng. Lý Trường Vũ làm lãnh đạo bao nhiêu năm nay, phải nói thế nào, nói ra sao, y đều nắm rất rõ.

Kiều Chấn Lương nói: "Sự phát triển của Bình Hải không thể thiếu đi sự nỗ lực chung của mọi người, Nam Tích đã đi vào hàng đầu trong vấn đề cải cách doanh nghiệp, hi vọng rằng sau này các anh có thể làm tốt hơn, có thể chiếm vị trí kinh tế ngày càng quan trọng ở Bình Hải."

Lý Trường Vũ và những người lãnh đạo Nam Tích đứng bên cạnh đều gật lia lịa đầu theo.

Kiều Chấn Lương nói: "Lần này tôi đến đây thời gian quá gấp gáp, vốn dĩ tôi còn muốn đi thăm khu đô thị mới công nghệ cao và cảng nước sâu của các anh, nhưng vì lịch trình không cho phép, nên tôi chỉ có thể đợi đến lần sau rồi."

Lý Trường Vũ nói: "Công trình cảng nước sâu đã tiến hành rất thuận lợi, và khu công nghệ cao mới cũng đã bắt đầu quy hoạch xây dựng, công ty Desonic đã bắt đầu đầu tư vào khu vườn công nghệ cao mới, tôi chuẩn bị giao khu này cho đồng chí Trương Dương phụ trách." Lý Trường Vũ nói câu này có ý đồ cả, y muốn mượn cơ hội này xem thái độ của Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương nghe xong câu này cười rồi nói: "Trương Dương sao? Cậu ấy còn quá trẻ rồi phải không nhỉ, hạng mục quan trọng thế này cần một người đồng chí có kinh nghiệm để phụ trách, hơn nữa, vấn đề công việc của cậu ấy tỉnh dự định sắp xếp lại."

Câu này của Kiều Chấn Lương đã gạt phắt những suy nghĩ của Lý Trường Vũ, sự việc đã hết sức rõ ràng, công tác điều động Trương Dương đến Đông Giang chính là ý của Kiều Chấn Lương, Lý Trường Vũ hiểu rằng lần này thật sự không thể thay đổi được gì nữa, việc này không phải là điều y có thể thay đổi.

Hạ Bá Đạt đứng nghe ở một bên, trong lòng cảm thấy hả hê, Trương Dương là một con dao sắc bén trong tay Lý Trường Vũ, nếu không xét đến tính tình nóng nảy và kinh nghiệm chính trị của tên này, thì về công việc, tên này thật sự là một cán bộ trẻ có tài, loại người này rất thích hợp dùng để sáng tạo thứ mới, Kiều Chấn Lương điều động hắn đến Đông Giang liệu có phải có mục đích gì khác không, y không biết, nhưng có một điểm y có thể khẳng định rằng, Kiều Chấn Lương nhất định đã nhìn ra tố chất của Trương Dương, sự phát triển của Đông Giang mấy năm đây thật sự không như ý muốn, thành phố lớn nhất, trung tâm của Bình Hải này, giờ đây tổng sản lượng nông nghiệp và công nghiệp đã tụt xuống mức thứ ba toàn tỉnh Bình Hải, điều này làm cho Đông Giang không còn biết giấu mặt vào đâu, thời gian gần đây, việc ô nhiễm vườn công nghiệp quốc tế làm cho chính phủ thành phố Đông Giang càng cảm thấy xấu mặt, vì vậy tầng lớp lãnh đạo Đông Giang cũng quyết định phải thay đổi hoàn toàn, họ cùng với việc chỉnh đốn khu vườn công nghiệp quốc tế, cũng đang trù bị một sự thay đổi về công nghiệp, chỉ là không ngờ sự việc này vừa bắt đầu đã gặp khó khăn, Nam Tích đã giành mất công ty Desonic, nguyện vọng muốn trở thành một thành phố bạn của Newyork cũng đã tiêu tan, Nam Tích thật sự đã chiếm được cái lợi rất lớn.

Điều này cũng làm cho mối quan hệ giữa hai thành phố Nam Tích và Đông Giang trở nên xa cách, Trương Dương chính là tác giả bắt đầu của vụ việc này, Lương Thiên Chính muốn đào Trương Dương qua đó, ở một mức độ nhất định mà nói, có ý báo thù. Hạ Bá Đạt khá hiểu về con người Lương Thiên Chính, hoàn cảnh của Lương Thiên Chính chẳng tốt gì hơn so với y, vốn dĩ Lương Thiên Chính là người có khả năng lớn nhất trở thành phó thị trưởng, nhưng giờ đây sự xuất hiện của Tiêu Nãi Vượng làm cho hi vọng của Lương Thiên Chính đã tan thành mây khói.

................................................�� �...

*****

Hạ Bá Đạt trong lòng còn có một hi vọng không ai biết đến, y hi vọng rằng quan trường Bình Hải không nên yên ổn thế này, xảy ra một vài sự việc gì đó tốt hơn, và sự việc đó càng lớn càng tốt. Hạ Bá Đạt biết rằng suy nghĩ này của mình không hề có đạo đức, nhưng y vẫn không thể nào ngăn nổi mình nghĩ như vậy, sự thất vọng về hiện trạng chính trị đã làm cho tâm lý của y xảy ra sự thay đổi, y hi vọng rằng một trận bão táp chính trị sẽ làm náo loạn cục diện hiện nay của Bình Hải, y hi vọng nhìn thấy trận đấu chính trị sống còn của người khác.

................................................�� �...

Sự khổ tâm chèo lái của Trương Dương quả nhiên không lãng phí, đoàn đại biểu thể dục của thành phố Nam Tích sau khi bắt đầu trận đấu đã vô cùng có khí thế, dẫn đầu về huy chương vàng và bạc, điều này có được là do sự đầu tư lớn của Nam Tích vào thể dục, đương nhiên một điểm quan trọng là, những vận động viên tham dự của các thành phố khác đều không phải là người có trình độ cao nhất.

Giới thể dục trong tỉnh đều biểu thị sự khẳng định với công tác tổ chức Olympic tỉnh lần này, nhưng rất nhiều người cho rằng kết quả của trận đấu đi ngược lại với tinh thần công bằng trong thể dục, nếu không phải khâu đăng ký xảy ra vấn đề, dựa vào thực lực hiện tại của Nam Tích nhiều nhất chỉ đi được vào top 3, còn muốn giành được vị trí thứ nhất là điều không thể.

Trương đại quan mấy ngày nay đã chẳng còn chú ý đến việc đó nữa, dù sao thì hắn cũng đã ý thức được, ngày tháng mình ở lại Nam Tích không còn nhiều nữa, sau khi suy nghĩ kĩ càng, hắn nghĩ nhất định phải đến Đông Giang, một là vì Tần Thanh đã đến đó, hắn phải giúp Tần Thanh gánh đỡ với áp lực, còn một nguyên nhân nữa, đó chính là hắn bắt đầu cảm thấy chán khi ở Nam Tích rồi, hắn là một người thích thử thách thích cái mới, giờ đây Nam Tích đã không còn đáp ứng được cho hắn nữa.

Việc này hắn đã trưng cầu ý kiến của Thường Lăng Phong đầu tiên, phản ứng của Thường Lăng Phong rất bình thường: "Việc này anh đừng hỏi tôi, dù sao thì đến khi hội thương mại kết thúc, tôi đã đi rồi, lúc đầu anh đã đồng ý như vậy đó."

Trương Dương cười hì hì, thái độ này của hắn làm cho Thường Lăng Phong cảm thấy rất xảo quyệt, Thường Lăng Phong quen Trương Dương đã lâu, cũng tin rằng tên này sẽ không thể để mình đi một cách thuận lợi như vậy, Trương Dương đã xem gã trở thành quân sư của hắn, khi gã ở bên cạnh Trương Dương, có rất nhiều việc Trương Dương đều đẩy lên người gã, với năng lực xử lý công việc của Thường Lăng Phong, , Trương Dương không hề nghi ngờ một chút nào, Thường Lăng Phong chính là túi trí tuệ của Trương Dương, Trương Dương nói: "Tôi giờ đang hỏi anh về việc của tôi, hai chúng ta chẳng phải là anh em sao? Anh nghĩ rằng tôi có nên đi Đông Giang hay không?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi đã nói rồi, anh đừng có hỏi tôi."

"Cho chút ý kiến đi mà, nếu anh là tôi, thì anh sẽ lựa chọn thế nào?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi không phải là anh, và tôi cũng không bao giờ trở thành anh được, anh tự hỏi bản thân mình ấy, anh có thể an phận trở thành lãnh đạo của khu đô thị mới Nam Tích hay không?"

Trương Dương nói: "Không thể được, mấy ngày không có việc gì làm tôi phát buồn bực cả người."

Thường Lăng Phong nói: "Đông Giang lớn hơn Nam Tích nhiều, bên đó có đầy việc cho anh làm, cấp trên đã cho anh cơ hội, mà anh lại thích tự giày vò vậy, thì anh đi đi thôi."

Trương Dương nói: "Anh có đi không?"

Thường Lăng Phong quay sang lườm hắn: "Anh quên mất những gì chúng ta hứa rồi sao?"

Trương Dương mặt dày nói: "Lúc này khác lúc đó khác, anh xem chúng ta hợp tác vui biết bao nhiêu, rời khỏi tôi, làm sao anh tìm được một cộng sự hợp như vậy chứ? Hơn nữa, anh vẫn còn trẻ lắm, chẳng lẽ anh lại định về quê ở cái tuổi này sao? Nhân lúc còn trẻ còn khỏe, cố gắng cống hiến cho nhà nước đi chứ, ít nhất thì cũng phải thể hiện lòng yêu nước của anh."

Thường Lăng Phong nói: "Trương Dương, anh nghĩ gì, tôi đều biết đấy."

"Anh biết sao?"

Thường Lăng Phong gật đầu: "Anh bắt nạt tôi, anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt, những việc cụ thể anh không muốn làm, vì anh thấy phiền phức, vì vậy cái gì cũng đẩy cho tôi, có tôi ở đây, thì anh không cần phải hỏi quá nhiều về mấy chuyện vặt vãnh này nữa, có thể tận tâm làm việc."

Trương Dương cười ha ha nói: "Đúng là tri kỷ."

Thường Lăng Phong nói: "Tôi và anh không phải là tri kỷ, tri kỷ là phải hiểu lẫn nhau, nhưng anh biết rõ rằng tôi không thích những việc trên quan trường, mà lại cứ bắt tôi đi theo để làm, đây gọi là tri kỷ sao? Đây là tổn nhân lợi kỷ thì đúng hơn."

Trương Dương nói: "Cũng không thể nói như vậy được, tôi hiểu anh, trong lòng anh chẳng phải luôn nhớ đến Chương Duệ Dung sao?"

Thường Lăng Phong nghe hắn nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, đôi lông mày nhíu lại: "Nếu anh nhắc đến chuyện này lần nữa thì tôi sẽ trở mặt với anh ngay đó."

Trương Dương nói: "Ai mà chẳng vì hồng nhan, chúng ta có tình bạn sâu bền thế này, mà vừa nhắc đến tên cô ấy anh đã giận tôi, chẳng phải vì anh vẫn còn để ý đến chuyện đó sao? Tôi hứa với anh, chỉ cần anh làm việc cùng với tôi, thì tôi sẽ nghĩ cách chuyển Chương Duệ Dung đến Đông Giang." Người như Trương Dương nhất định có tính toán cả rồi, hắn biết rằng nhược điểm của Thường Lăng Phong ở đâu, Thường Lăng Phong ngoài mặt thì không để ý, nhưng gã vẫn không thể quên được tình cảm của mình với Chương Duệ Dung, đến tận bây giờ Thường Lăng Phong vẫn không thể hiểu tại sao Chương Duệ Dung lại rời xa gã? Gã không biết rằng Chương Duệ Dung là đặc công của Quốc An, nên có nhiều việc không thể tự quyết đinh.

Trương Dương thì lại biết rất rõ nội tình, hắn có thể nhìn ra rằng Thường Lăng Phong chưa hề quên Chương Duệ Dung, còn Chương Duệ Dung cũng có tình cảm với gã, Thường Lăng Phong là bạn của hắn, hắn cần phải giúp đỡ, Trương Dương thậm chí nghĩ đến việc vì Thường Lăng Phong, hắn có thể chủ động đi gặp Chương Bích Quân, để cô ấy hợp thành cho Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong nói: "Sau đợt này, tôi sẽ nghỉ dài, bên cạnh anh không thiếu người trợ giúp, không cần cứ phải nắm lấy tôi!"

Trương Dương đã nghe ra ý tứ trong câu này của Thường Lăng Phong, gã đã không kiên quyết muốn đi nữa rồi, mà đã trở thành nghỉ ngơi, xem ra thật sự gã vẫn còn lưu luyến Chương Duệ Dung, thứ có thể giữ chân Thường Lăng Phong đúng thật là chỉ có Chương Duệ Dung. Trương đại quan vỗ vỗ vai Thường Lăng Phong: "Lăng Phong, tôi nói thật, giờ đây tôi vẫn còn chút do dự, không biết nên đi hay nên ở, tôi phải suy nghĩ cho kỹ càng."

Thường Lăng Phong cười, từ những lời này của Trương Dương, hắn đã biết rằng lần này chắc chắn Trương Dương sẽ quyết định đi Đông Giang. Gã thấp giọng nói: "Olympic tỉnh vẫn chưa bế mạc, tiếp theo đó còn có hội kinh tế thương mại quốc tế, tôi thấy anh đừng bận nghĩ đến việc điều động công tác vội, đi đến đâu hay đến đó đã, đã đi được một bước thì phải đi cho vững vàng, anh nói xem có đúng không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Lăng Phong à, những điều anh nói đúng là những điều tôi nghĩ, đúng là chỉ có Thường Lăng Phong hiểu tôi."

"Thôi đi, đừng có nói như vậy, mau đi làm việc đi."

Trong thời gian Olympic tỉnh, việc Trương đại quan bận nhất là xem đấu, bước ra từ phòng làm việc của Thường Lăng Phong, hắn dẫn theo Thường Hải Tâm đến thẳng sân vận động điền kinh, để xem trận đấu điền kinh, buổi sáng ngày hôm đó đã có 8 huy chương vàng rơi vào tay đoàn của Nam Tích.

Khi trao giải cùng chủ nhiệm thể ủy tỉnh Cừ Thánh Minh, Cừ Thánh Minh thấy nụ cười đắc ý của tên này, liền nói: "Lần này thì cậu hài lòng rồi?"

Trương Dương bắt tay những vận động viên cùng y, cười không khép được miệng, đến khi xuống sân khấu mới nói: "Chủ nhiệm Cừ, thấy thành tích thể dục thể thao Nam Tích đạt được nhiều tiến bộ thế này, ông không vui sao?"

Cừ Thánh Minh nói: "Cậu không cảm thấy mức phát triển của chúng ta quá lớn sao? Những huy chương vàng hiện tại chúng ta đã chiếm đến gần một nửa rồi."

"Đây chính là thực lực."

Cừ Thánh Minh cười khổ hạnh lắc đầu: "Cậu không nhận ra à, giờ đây người khác đều không muốn chơi cùng cậu nữa rồi, chỉ là đến cho có mặt thôi, tiểu tử nhà cậu không xem xem, lần Olympic này đến bây giờ, chỉ mới phá được 2 kỷ lục toàn quốc, chưa phá được kỷ lục châu Á và thế giới nào, cậu không cảm thấy ít tôi cũng cảm thấy khó xử."

Trương đại quan chẳng quan tâm: "Có gì mà khó xử? Cái chính là ở tham gia!" Tên này chẳng để ý nhiều đến vậy, chỉ cần hắn giành được nhiều huy chương vàng huy chương bạc, người khác nói gì hắn cũng chẳng để ý. Thật ra, giờ đây mới được hơn một nửa, nhưng ưu thế của Nam Tích đã rất chắc chắc rồi.

Cừ Thánh Minh nói: "Huy chương vàng thì huy chương vàng, nhưng rốt cuộc hàm lượng vàng của nó là bao nhiêu, thì mọi người đều biết cả."

Trương Dương cười nói: "Nếu về thành tích tổng có lẽ không bằng kỳ trước, nhưng điều này cũng chứng minh một điểm, đó chính là trình độ của thể dục toàn Bình Hải đều trượt dốc, còn Nam Tích chúng ta thì vẫn ổn định, vì vậy chúng ta mới có thể giành được thành tích tốt như vậy trong lần Olympic này."

Cừ Thánh Minh cảm thấy thán phục độ dày của mặt tên này, nhưng có điểm gã cũng không thể phủ nhận, trong lần Olympic này, đoàn đại biểu của Nam Tích đã giành được thành tích tương đối tốt, dù là có mấy phần thật phần giả, thì số lượng huy chương vàng vẫn bày ở đó."

Cừ Thánh Minh nói: "Đến Olympic lần sau, hi vọng các cậu vẫn giữ được thành tích thế này."

*****

Trương Dương cười nói: "Phong thủy chảy luân lưu, Olympic này tình hữu nghị đặt lên hàng đầu còn đấu đá chỉ là chuyện thứ yếu thôi, nếu mỗi lần Nam Tích chúng ta đều đứng đầu, thì còn ý nghĩa gì nữa? Đấu kiểu này, chỉ là mọi ngưởi tìm một cơ hội để chơi vui thôi, chỉ cần đạt được mục đích thúc đẩy đoàn kết là được rồi, thật ra chúng tôi chẳng quan trọng gì huy chương vàng hay thành tích." Mỗi lúc một khác, tên này giờ lại nói toàn những điều không giống trước đó rồi.

Cự Thánh Minh lắc đầu nói: "Cậu ấy à, đúng là một nhân tài!"

Sau khi trao giải điền kinh, Trương Dương lại vội vàng chạy đi xém bóng rổ, hai bên ở rất gần nhau, hắn và Thường Hải Tâm cùng đi qua đó xem, mấy ngày này công việc của họ khá bận, nên không có thời gian nói chuyện riêng với nhau, Thường Hải Tâm nói: "Tôi nghe nói cấp trên muốn điều anh đến Đông Giang làm việc sao?" Khi nói câu này, cô lộ vẻ thất vọng, nếu Trương Dương đi Đông Giang, thì cô ở lại Nam Tích chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Trương Dương nói: "Hiện tại vẫn chưa quyết định."

Thường Hải Tâm nói: "Anh có đi không?" Thật ra cô đã đoán được đáp án.

Trương Dương gật đầu nói: "Ừm, tỉnh đã ra lệnh rồi, làm sao cãi lại được!"

Thường Hải Tâm không nói gì, chỉ cắn cắn môi.

Trương Dương nói: "Tôi muốn cô đi cùng!"

Thường Hải Tâm hơi đỏ mặt, cô nói: "Tôi mà đi cùng anh thì ra cái thể thống gì? Hơn nữa, cấp trên đâu có để tôi đi."

Trương Dương nói: "Trước đó cô là thư ký của thị trưởng Tần, hợp tác với cô ấy lâu như vậy, luôn vui vẻ với nhau, lần này cô ấy đi Đông Giang phụ trách khu đô thị mới, cô đến giúp cô ấy cũng là việc tốt."

Thường Hải Tâm không nói gì, một lúc sau mới nói nhỏ: "Tôi rất hài lòng với công việc hiện tại."

Trương Dương cười, không nói gì nữa, trong lòng hắn đã dự tính xong xuôi rồi, việc này phải nói với Tần Thanh trước, để Tần Thanh ra mặt nói về chuyện điều động công tác của Thường Hải Tâm thích hợp hơn, không bị người ta nói, để Thường Hải Tâm qua đó, không chỉ là để tiện chăm sóc, mà còn có thể gia tăng tình cảm giữa cô và Tần Thanh, lúc quan trọng còn có thể làm yểm trợ cho quan hệ giữa hắn và Tần Thanh, đây là nhất cử lưỡng tiện, Trương đại quan đã tính toán rất hoàn mỹ.

Nói ra thì thật kỳ lạ, Lý Trường Vũ và Trương Dương không hề nói chuyện với nhau về việc điều động công tác, đến tận khi Olympic tỉnh kết thúc, Trương Dương đến phòng làm việc của bí thư thị ủy để báo cáo về việc Olympic tỉnh đã bế mạc thành công và tình hình chuẩn bị của hội nghị thương mại kinh tế quốc tế, Lý Trường Vũ mới hỏi: "Quyết định rồi sao?"

Một câu nói đến rất bất ngờ làm cho Trương Dương ngớ người, có điều hắn đã phản ứng lại rất nhanh, Lý Trường Vũ muốn nói đến việc điều động công tác của hắn, Trương Dương ho một tiếng rồi nói: "Gần đây ông bận, nên tôi không tiện nói với ông việc này."

Lý Trường Vũ cười nói: "Không bận lắm, có gì muốn nói thì cứ nói đi!"

Trương Dương nói: "Tôi chuẩn bị đi rồi."

Câu trả lời của hắn đã được Lý Trường Vũ dự liệu từ lâu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Lý Trường Vũ vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng, y mím môi, cầm bao thuốc từ trên mặt bàn lên, Trương Dương rất nhanh nhẹn, bước đến, lấy bật lửa châm thuốc cho Lý Trường Vũ, chiếc bật lửa này là do hắn tặng Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ hít vào một hơi thuốc, rồi cầm bật lửa lên tay, một lúc lâu sau mới nói: "Bên Đông Giang phức tạp hơn bên này nhiều."

"Tôi biết!"

Lý Trường Vũ lại nói: "Việc điều động công tác của cậu đã được tỉnh hết sức chú ý, bình thường thì sẽ không được như vậy đâu, rất nhiều lãnh đạo xì xào, giờ đây chúng ta không nhận ra, nhưng khi cậu nhận ra, có lẽ đã không rút chân lại được nữa rồi."

Nghe Lý Trường Vũ nói những lời quan tâm này, trong lòng Trương Dương cảm thấy rất cảm động, Lý Trường Vũ thật lòng quan tâm tới hắn, giữa họ từ lâu đã hình thành một tình cảm vừa là thầy vừa là bạn, Lý Trường Vũ cũng là người nhen nhóm lên bước đầu đi trên con đường chính trị của hắn, Trương Dương đồng ý với câu nói này của Lý Trường Vũ, từ lúc bắt đầu hắn đã cảm thấy hơi kỳ lạ, một cán bộ cấp phó sở như hắn mà lại được nhiều lãnh đạo tỉnh chú ý như vậy, việc này rất không bình thường, trên quan trường không thiếu những người âm mưu, tiêu chuẩn của tất cả hành động đều là lợi ích chính trị, chính vì vậy, quan hệ giữa người với người trở nên rất phức tạp và đầy biến động, không thể nào nắm vững được. Trương Dương nói: "Tôi là một người rất đơn giản, rất nhiều việc tôi chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều làm gì, người khác có đi một vòng hay hai vòng, thì tôi vẫn đứng nguyên ở đó."

Lý Trường Vũ lắc đầu nói: "Cậu không phải là loại người đó, cậu không kiên nhẫn được, xem ra đến bây giờ cậu vẫn không hiểu chính bản thân mình."

Trương Dương cười nói: "Vậy ông có hiểu tôi không?"

Lý Trường Vũ nói: "Không hiểu, cậu làm việc quá tự do tự tiện, vì vậy không thể nào nắm bắt được quy luật của cậu." Y nhả ra một đám khói dày, rồi nheo mắt nói: "Phó thủ tướng sẽ đến đây vào sáng mai sao?"

Trương Dương gật đầu nói: "Mai sẽ đến sân bay Nam Tích, tầm 10 giờ sáng sẽ bắt đầu nghi lễ khánh thành hội nghị khai mạc hội thương mại kinh tế, ông ấy định ở lại Nam Tích tầm 1 tiếng, rồi sau đó lại đến Thượng Hải."

Lý Trường Vũ nói: "Gấp gáp quá!"

Trương Dương nói: "Đến được là tốt lắm rồi mà!"

Lý Trường Vũ cười, thật ra lần này Trương Dương mời Quốc Quyền đến đây, làm cho y hơi khó xử, trong thời gian Kiều Chấn Lương đến tham gia Olympic tỉnh, không hề nhắc đến chuyện này, Kiều Chấn Lương không thể không đến, Lý Trường vũ khá khó xử trong chuyện này, sau khi biết được tin Quốc Quyền sẽ đến tham dự hội thương mại kinh tế, y đã thông qua Trương Dương gởi lời hỏi thăm đến tỉnh, trước mắt chắc chắn đến chỉ có tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương không có thái độ gì với việc này.

Lý Trường Vũ luôn cảm thấy rằng lần này Quốc Quyền đến đây không đơn giản như vậy, là phó thủ tướng chính phủ, Quốc Quyền là một trong những người có quyền lực nhất, nhất cử nhất động của y đều là điểm chú ý của mọi người, trên đàn chính trị trong nước hiện giờ đang là lúc thay thế giữa cái cũ và cái mới, Quốc Quyền rất có khả năng sẽ vượt trội, bước lên một đỉnh cao mới trong cuộc đời y.

Trương Dương nhận ra rằng Lý Trường Vũ đang suy nghĩ vấn đề, vì vậy không làm phiền y, chỉ đứng ở một bên yên lặng chờ đợi y nói chuyện.

Lý Trường Vũ nói: "Tối nay tỉnh trưởng Tống sẽ đến đây sao?"

Trương Dương lắc đầu: "Tôi vốn định báo cáo việc này với ông, ông ấy đã thay đổi kế hoạch rồi, sáng mai mới đến sân bay Nam Tích, đón phó thủ tướng."

Lý Trường Vũ nói: "Xem ra ngày mai chúng ta phải đi ra sân bay sớm rồi, để đón đoàn lãnh đạo."

Trương Dương nói: "Chú Lý!"

Lý Trường Vũ ngẩng đầu, ánh mắt của y lộ ra vẻ ngạc nhiên, ở những nơi công cộng, đặc biệt là nơi làm việc Trương Dương chưa bao giờ xưng hô như vậy.

Trương Dương nói: "Xin lỗi!"

Một tiếng xin lỗi bao hàm quá nhiều ý nghĩa, Lý Trường Vũ hiểu, y cười, Trương Dương cũng cười, rất nhiều điều không cần phải nói ra, mọi người hiểu là được, Lý Trường Vũ nói: "Cậu rốt cuộc vẫn cứ là cậu, chưa bao giờ thay đổi!"

Thời gian Quốc Quyền ở lại Bình Hải rất ngắn, y đến Bình Hải là một là để tham dự lễ khai mạc, một mục đích quan trọng hơn nữa vẫn là để gặp tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, trong mắt người ngoài, hai người họ rất thân nhau, vì quan hệ giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên, họ đã trở thành đồng minh với nhau rồi.

Khi Quốc Quyền đến sân bay Nam Tích, xe của Tống Hoài Minh đã đợi ở đó rồi, Quốc Quyền chào những quan viên đến đón, sau đó ngồi vào xe của Tống Hoài Minh, có điều Quốc Quyền đề ra một yêu cầu nho nhỏ, để vệ sĩ tùy thân của mình là Lý Vĩ lái xe thay cho lái xe của Tống Hoài Minh, thế là trong xe chỉ còn lại ba người họ.

Tống Hoài Minh biết Quốc Quyền có điều gì đó muốn nói riêng với mình, y cười nói: "Thủ tướng, xem ra khí sắc tốt lắm, có lẽ ông hồi phục rất nhanh."

Quốc Quyền gật đầu nói: "Tôi đã khỏe hẳn rồi, cảm giác gần đây cơ thể còn khỏe hơn trước đó nữa." Sau đó Quốc Quyền liền nói với thẳng vào vấn đề chính: "Bình Hải thay đổi rất lớn, Chấn Lương đã làm cho Bình Hải khởi sắc lên nhiều."

Tống Hoài Minh vẫn cười, nhưng nụ cười đã lộ ra vẻ hơi khó xử, từ sau khi Kiều Chấn Lương chuyển đến Bình Hải, tỏ rõ thái độ chiếm hữu đối với quyền lực, quan niệm quản lý của y và Kiều Chấn Lương có một vài điểm không giống nhau, Kiều Chấn Lương xem trọng bản thân chính trị, còn Tống Hoài Minh lại xem trọng vấn đề chính trị và kinh tế cùng tiến bước, sự thật đã chứng minh, Kiều Chấn Lương quả nhiên là một cao thủ trên đấu trường chính trị, khi tranh quyền với Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh thua trận liên tục, ít ra là đến bây giờ, Tống Hoài Minh đã hoàn toàn không thể vượt qua.

Quốc Quyền nói: "Hổ phụ sinh hổ tử, Kiều Lão khi còn tại vị đã xem trọng chính trị, điểm này thể hiện rất rõ trên Kiều Chấn Lương."

Tống Hoài Minh nói: "Trình độ quản lý của bí thư Kiều rất cao, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, Bình Hải nhất định sẽ phát triển ổn định."

Quốc Quyền nói: "Những cán bộ nhà nước như chúng ta đều phải đi cùng thời đại, nếu bước nhanh quá thì trở thành kẻ kiêu ngạo, nếu bước chậm quá thì trở thành kẻ bảo thủ, làm thế nào để nắm vững bước tiến thời đại là một môn nghệ thuật."

Tống Hoài Minh nói: "Phó thủ tướng cho rằng tôi thuộc vào loại nào?"

Quốc Quyền nhìn sang Tống Hoài Minh, miệng nở một nụ cười, rồi y nói đầy hàm ý: "Tôi luôn cho rằng, bước đi của anh rất đồng nhất với tôi."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)