Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0771

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0771: Audi? alto?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Kỳ Sơn nhẹ nhàng nói: "Loan cục, tôi đang ở quán cà phê đối diện, nếu như anh bên đó tiện, thì tôi có thể qua đó bất cứ lúc nào." Gã đang nói với Loan Thắng Văn, nếu cần, thì gã có thể đàm phán trực tiếp với Trương Dương.

Loan Thắng Văn quay trở về phòng, thấy Trương Dương đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha.

Loan Thắng Văn nói: "Còn có tâm tính ngồi đọc báo cơ à?"

Trương Dương cười nói: "Sắp bắt đầu công việc rồi, đương nhiên phải nắm cơ hội tìm hiểu tình hình của Đông Giang."

Loan Thắng Văn đặt điện thoại lên bàn làm việc: "Kỳ Sơn gọi điện thoại đến."

Trương Dương nói: "Kỳ Sơn là ai?"

Loan Thắng Văn nói: "Là anh trai của Kỳ Phong, anh ta tìm tôi muốn chấm dứt chuyện này, đề nghị hai bên đến đây thôi, mọi người nhường nhau một chút, đừng ai truy cứu nữa."

Trương đại quan cười nói: "Sao tôi thấy giống việc đàm phán với xã hội đen thế nhỉ?"

Loan Thắng Văn nghe thấy câu này hơi không vui, tên này nói năng chẳng thèm suy nghĩ gì, đàm phán xã hội đen? Thế thì anh coi cái thằng cục trưởng công an này như tôi là ai?

Trương Dương nói: "Tôi không thể nhượng bộ, sự việc là do họ gây ra, nhưng tôi cũng không muốn vừa đến Đông Giang mà đã gây ra chuyện, thế này đi, chiếc Audi bạn tôi vừa mua đã bị tổn hại nghiêm trọng, bảo anh ta mua đền một cái mới cho người ta, còn nữa, tôi đã từng nói phải để Kỳ Phong quỳ trước mặt tôi, lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể để tôi thu về được, còn nữa, cái tên đầu cá mập đã dùng súng bắn tôi, hắn ta cũng phải quỳ trước mặt tôi, nếu không thì đi tù!" Trương đại quan không bao giờ tha cho người khác dễ dàng, giờ đây hắn có lý, đương nhiên hắn sẽ không nhượng bộ dễ dàng rồi.

Loan Thắng Văn ngay lập tức cảm thấy điều kiện của tên này hơi quá đáng, chiếc xe của Triệu Nhị Văn rõ ràng là xe Alto, đã biến thành Audi từ bao giờ rồi? Khi xảy ra vụ đâm xe, tốc độ của xe không nhanh, cũng chỉ bị tổn hại đằng trước một chút thôi, tiền sửa không quá 5000, Trương Dương lại mở miệng là nói tôi đòi một chiếc Audi, điều khoa trương hơn nữa là hắn còn muốn Kỳ Phong quỳ xuống nhận sai trước mặt hắn, Dương Kình Tùng dùng súng bắn hắn, bảo gã ta quỳ xuống thì còn có lý, Kỳ Phong ở Đông Giang cũng là một nhân vật số một, gã có lẽ sẽ không đồng ý.

Loan Thắng Văn nói: "Kỳ Sơn đang ở quán cà phê đối diện cục công an, hay là, tôi bảo anh ta đến nói chuyện trực tiếp với anh!"

Trương Dương gật đầu nói: "Cũng được."

Kỳ Sơn năm nay 33 tuổi, dáng người không cao, tướng mạo thanh tú, trên gương mặt đẹo một chiếc kính gọng bạch kim, rất giống với dáng thư sinh, không hề giống một người làm ăn, và càng không hề giống với tên xã hội đen như lời đồn đại, gã đến một mình, bước vào phòng làm việc của Loan Thắng Văn, gã chào Loan Thắng Văn trước, rồi ánh mắt chuyển sang Trương Dương, cười rất hòa nhã lịch sự: "Vị này chính là chủ nhiệm Trương đúng không?"

Trương Dương mỉm cười gật đầu với gã, Kỳ Sơn không đắc tội hắn, càng huống hồ ai đánh người thái độ tốt, Trương đại quan cũng không phải là loại hẹp hòi đến mức độ như vậy.

Loan Thắng Văn nói: "Tôi giới thiệu một chút, vị này là chủ nhiệm Trương phụ trách công việc của khu đô thị mới Đông Giang vừa được điều đến đây, vị này là tổng giám đốc của Thủy Sản Tứ Hải Kỳ Sơn."

Kỳ Sơn chủ động giơ tay về phía Trương Dương: "Vinh dự quá! Vinh dự quá!"

Trương Dương nói lạnh nhạt: "Ngồi đi!" Trong cả quá trình, hắn chẳng hề đứng lên, hắn không coi Kỳ Sơn là gì cả. Nhưng điều làm cho Trương đại quan bất ngờ là, mặc dù hắn thái độ ngạo mạn, nhưng thái độ hiền hòa trên mặt Kỳ Sơn vẫn không thay đổi từ đầu đến cuối, dù là gã có phải đang giả vờ hai không, nhưng rất ít người có thể làm được như vậy.

Sau khi Kỳ Sơn ngồi xuống, rút một hộp danh thiếp từ trong túi áo ra, sau khi mở ra, rút ra một tờ danh thiếp in rất đẹp dùng hai tay đưa cho Trương Dương, Trương đại quan nhận bằng một tay, không thèm nhìn đã để xuống mặt bàn, tên này cố ý làm như vậy, hắn muốn xem Kỳ Sơn có thể chịu đến mức độ nào.

Kỳ Sơn vẫn giữ thái độ hòa nhã lịch sự: "Chủ nhiệm Trương, Kỳ Sơn là em trai của tôi, sự việc hôm nay thật sự xin lỗi anh, tôi đã hiểu rõ toàn bộ sự việc rồi, chủ nhiệm Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó, không để nó làm bừa làm bãi ở ngoài xã hội nữa."

Trương Dương cười nói: "Đó là chuyện của nhà các anh, anh không quản, thì còn có công an quản nữa kìa, chẳng đến lượt tôi quản. Những việc tôi nói vừa nãy, Loan cục đã nói với anh rồi đúng không?" Trương Dương nhìn sang phía Loan Thắng Văn, Loan Thắng Văn làm như không nghe thấy gì, cầm tờ báo vừa rồi Trương Dương đọc lên xem, dường như sự việc trước mắt không liên quan gì đến gã vậy.

Kỳ Sơn nói: "Chủ nhiệm Trương, vừa rồi tôi đã nói, tất cả tổn thất để tôi phụ trách đền bù, chiếc xe Audi của bạn anh bị tổn hại nghiêm trọng, thì tôi sẽ đền cho cô ấy một chiếc xe mới, còn về hai yêu cầu còn lại của anh, chủ nhiệm Trương, anh xem có thể thế này được không, tôi sẽ mở một bàn tiệc rượu, một là để đón anh vừa đến đây, hai là để bảo những tiểu tử đã đắc tội với anh rót trà nhận tội."

Trương Dương nói: "Xem ra tổng giám đốc Kỳ là người hiểu chuyện, nếu như em anh được một nửa như anh, thì sẽ chẳng xảy ra việc này. Kỳ tổng và tôi đây là lần đầu tiên gặp nhau, có lẽ không hiểu tôi, về sau anh sẽ hiểu được phong cách sống của tôi." Câu này của Trương đại quan tiềm ẩn nhiều ý nghĩa, rõ ràng là đang nói với Kỳ Sơn, hắn sẽ không nhượng bộ dễ dàng.

Trước khi đến gặp Trương Dương, Kỳ Sơn đã tìm hiểu rõ ràng về hắn rồi, lúc mới bắt đầu nghe thấy em trai mình dẫn hơn năm mươi người đi vây đánh một người, mà lại bị thành thê thảm như vậy, gã phẫn nộ nhưng lại cảm thấy ngạc nhiên, việc này quả thật nằm ngoài sức tưởng tượng, sau khi bình tĩnh lại, Kỳ Sơn ngay lập tức tìm hiểu về Trương Dương, sau khi gã điều tra rõ về thân phận bối cảnh của Trương Dương, biết rằng việc này em của gã không hề oan ức chút nào. Thái độ này của Trương Dương nằm trong dự đoán của Kỳ Sơn, gã đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng về vấn đề này. Kỳ Sơn nói: "Chủ nhiệm Sơn, có câu không đánh thì không quen, tôi tin rằng về sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội qua lại, và chúng ta sẽ trở thành bạn tốt."

Trương Dương cười nói: "Những việc tương lai khó nói lắm, tôi rất tán thành thái độ xử lý sự việc của Kỳ tổng, thời gian của mọi người đều rất quý giá, chẳng ai có thời gian phí phạm ở những vấn đề này.

Kỳ Sơn mỉm cười nói: "Bình Hải không lớn, yêu cầu của chủ nhiệm Trương tôi đều đồng ý cả, ai bảo chúng tôi là bên làm sai cơ chứ, có điều, chủ nhiệm Trương cũng phải đồng ý một yêu cầu của tôi."

Trương Dương hứng thú quay sang nhìn Kỳ Sơn, trong lòng nói, mẹ kiếp vẫn còn dám đưa ra yêu cầu cơ đấy.

Kỳ Sơn nói: "Tối nay tôi sẽ mở tiệc ở thực phủ Giang Nam, tiếp đón chủ nhiệm Trương, tiện thể bảo thằng em không ra gì đó của tôi xin lỗi trước mặt anh, chủ nhiệm Trương nhất định phải đến đó."

Trương Dương cười hì hì nói: "Thật ra tối nay tôi có việc thật."

Kỳ Sơn nói: "Chẳng lẽ chủ nhiệm Trương lo chúng tôi bày tiệc nhỏ quá sao?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Muốn bày tiệc lớn nhỏ gì cũng phải có thời gian chuẩn bị, thế này đi, tối mai nhé."

Kỳ Sơn gật đầu nói: "Được, sáu giờ tối mai, vậy chúng ta định như thế nhé, không gặp không về."

Loan Thắng Văn cũng chẳng ngờ sự việc này lại giải quyết nhanh như vậy, mặc dù Kỳ Sơn ngoài mặt thì nho nhã ôn hòa, nhưng người này không phải là người dễ dàng cúi đầu trước mặt người khác, hôm nay trước mặt Trương Dương, không hề phản kháng chút nào, Trương đại quan nói gì gã đồng ý điều đó, có thái độ như vậy, đương nhiên không thể xảy ra xung đột, mâu thuẫn cũng không thể nào bị đẩy lên tầm cao mới.

Kỳ Phong đi theo đằng sau Kỳ Sơn, ngồi lên chiếc xe Huy Đằng của gã, Kỳ Sơn làm việc rất khiêm nhường, điều này có thể nhận ra từ cách chọn xe của gã. Vào trong xe, nụ cười trên mặt Kỳ Phong ngay lập tức biến mất, mà thay vào đó là thái độ nghiêm khắc.

Kỳ Phong nói: "Anh à, cái tên họ Trương đó quá hống hách, lần này nhất định em phải diệt hắn!"

Kỳ Phong giơ tay, tát vào mặt gã, Kỳ Phong bị đánh ngớ người ra ở đó, ôm mặt nói: "

"Anh, sao anh lại đánh em?"

Kỳ Sơn lạnh lùng nói: "Mày cũng không thèm đi tìm hiểu xem đối phương là ai à? Là người mày có thể gây sự được à? Đúng là cái đồ vô tích sự."

Kỳ Phong nói: "Hắn thì có gì là giỏi giang, có giỏi, cũng chẳng giỏi bằng đạn được, em tìm người giết hắn!"

Kỳ Sơn lại ra tay tát một phát nữa, làm cho Kỳ Phong im ngay miệng, miệng ngậm chặt, trên mặt đầy sự tức tối và tủi thân.

Kỳ Sơn nói: "Có súng thì giỏi à? Dương Kình Tùng có súng, giữa ban ngày ban mặt lại muốn rút súng ra bắn người."

Kỳ Phong nói: "Không bắn chết hắn là hắn may mắn."

Kỳ Sơn nói: "Mày tỉnh lại chút đi, không bắn được chết hắn là chúng mày may mắn đó, Trương Dương là ai cơ chứ? Là con rể tương lai của tỉnh trưởng đại nhân, là con trai nuôi của phó thủ tướng văn, bản thân hắn là cán bộ quốc gia cấp chính sở, mày cảm thấy đó là người mày có thể gây sự được à? Bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên giỏi đúng không? Chẳng phải cũng chết trên tay hắn sao."

Kỳ Phong lúc này đã hơi hiểu tại sao anh mình lại nghe tất cả yêu cầu của Trương Dương, hắn ôm mặt nói: "Anh...Ý anh nói, chính là tên Trương Dương đã hại chết Hứa Gia Dũng?"

*****

Kỳ Sơn nói: "Không phải là hắn ta thì còn là ai? Hắn vừa được điều đến Đông Giang, nghe nói phụ trách khu đô thị mới, trước đó tao đã tìm Lương Thành Long bảo anh ta giúp làm quen, làm bạn với hắn, nhưng mày thì hay rồi, tao còn chưa kịp quen, mà mày đã đắc tội người ta rồi."

Kỳ Phong tủi thân nói: "Tên này quá kiêu ngạo, chẳng thèm để ý đến ai."

"Im mồn. Mày và lũ bạn của mày thì tốt chắc? Nếu như chúng mày không chủ động đi trêu ghẹo bạn gái của người ta, thì sự việc này sẽ đến mức độ này à?"

Kỳ Phong nói: "Anh, em là loại người đó sao?"

Kỳ Sơn hừ một tiếng rồi nói: "Tao nhìn mày từ lớn đến bé, mày là loại người gì tao còn không rõ à?"

Kỳ Phong không nói gì nữa.

Kỳ Sơn nói: "Việc này đến đây thôi, tất cả tổn hại để tao trả, ngày mai mày đến chỗ đầu heo lấy một chiếc Audi, buổi tối lái đến thực phủ Giang Nam."

Kỳ Phong ngơ ngác: "Để làm gì?"

Kỳ Sơn nói: "Đền cho người ta!"

"Dựa vào đâu chứ? Mẹ kiếp đó chẳng qua chỉ là một chiếc Alto rách thôi, dựa vào đâu mà phải đền cho hắn một chiếc Audi?" Kỳ Phong tức nổ đom đóm mắt.

Kỳ Sơn nói: "To mồm không chứng minh được mành có bản lĩnh, nếu như ai to mồm là được, thì mày có khả năng làm đến tổng thống đấy."

Kỳ Phong khổ sở nói: "Anh, anh đừng mạt sát em nữa! Em biết lần này em đã gây ra chuyện cho anh, nhưng chúng ta cũng không thể để hắn ức hiếp được."

Kỳ Sơn nói: "Mày có nghe lời tao không?"

Kỳ Phong gật đầu nói: "Nghe, anh bảo em làm gì em sẽ làm điều đó."

Kỳ Phong hài lòng vỗ vỗ vai gã rồi nói: "Em ngoan, tối mai, em phải quỳ để kính trà cho Trương Dương!"

Hai con mắt của Kỳ Phong suýt rơi ra ngoài: "Cái gì cơ? Anh, anh nói gì cơ? Sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục, anh bảo em quỳ chẳng bằng giết quách em cho rồi."

Kỳ Sơn nói: "Tiểu Phong, em cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, bao giờ em mới trở nên thông minh một chút? Anh bảo em quỳ xuống chỉ là chúng ta giả bộ thôi, không có nghĩa là chúng ta nhận thua, chỉ là một cách để tránh xung đột mà thôi, chúng ta có chỗ dùng đến người ta, mục đích làm ăn của chúng ta là cầu tài, không phải là để tranh đấu với người ta."

Kỳ Phong lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, dù anh nói thế nào, em cũng không quỳ trước mặt nó đâu, nếu như anh ép em, thì chẳng bằng anh lấy súng bắn chết em đi cho xong!"

Kỳ Sơn sầm mặt: "Dương Kình Tùng cầm súng bắn người, nó có phải là bạn của em không? Có phải em muốn đẩy nó vào tù không?"

Kỳ Phong không nói gì nữa, người như gã rất trọng nghĩa khí giang hồ, Dương Kình Tùng xảy ra việc như vậy, đều là vì chuyện của gã, gã đương nhiên không muốn Dương Kình Tùng bị vào ngục.

Kỳ Sơn nói: "Sự việc này do em mà nên, thì em phải chịu trách nhiệm về nó. Ý của Trương Dương vốn dĩ là để em và Dương Kình Tùng cũng phải quỳ kìa, mặc dù anh đã đồng ý, nhưng Dương Kinh Tùng không thể quỳ được, em quỳ xuống là vì bạn em, không ai có thể coi thường em được, tối mai mới xin lỗi, anh có một ngày để giải quyết việc này, em có tin anh không? Em có còn coi anh là ai trai của em không?"

Kỳ Phong gật đầu, vành mặt đã hơi đỏ.

Sau khi Trương Dương rời khỏi phân cục công an khu Bạch Sa, trực tiếp lái xe đến chỗ hẹn với Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan thấy Trương Dương bình an vô sự trở về, mới yên tâm, hai người ngồi xuống trong công viên bên bờ hồ, Trương Dương giơ tay ôm lấy eo Hà Hâm Nhân, Hà Nhân Nhan dựa đầu vào vai Trương Dương, ngước mắt nhìn bầu trời không gợn một bóng mây. Bầu trời đã sắp sửa trở thành màu nâu, hoàng hôn sắp đến rồi.

Ngọn gió nhẹ nhàng thổi đến, mấy phiến lá rơi xuống dưới chân họ, bị gió đẩy đi kêu xào xạc. Trương Dương áp mặt vào đầu Hà Hâm Nhan, cảm giác thấy làn tóc mềm mại của cô, và ngửi mùi hương trên tóc cô.

Hà Hâm Nhan nhỏ nhẹ nói: "Em lo lắng cho anh lắm, là do em đã gây phiền phức cho anh."

Trương Dương cười hà hà, nụ cười của hắn rất thoải mái, kinh động đến chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây ngay trên đầu họ, chú chim nhỏ cất cánh bay, Hà Hâm Nhan dựa sát vào hắn, đầu trong lòng hắn, nhắm mắt lại nói: "Thật là thoải mái, em thích nhất là được lặng yên bên cạnh anh, chẳng phải đi đâu cả."

Trương Dương nói: "Chúng ta đúng là lâu lắm đã không ở được một mình thế này rồi."

Hà Hâm Nhan nói: "Em đến trước mấy ngày là để được ở bên anh một mình đấy."

Trương Dương cười nói: "Đáng tiếc là bị một đám xã hội đen phá hoại mất thời gian chiều của chúng ta, vốn dĩ chúng ta giờ đang ở trên giường."

Gương mặt trắng của Hà Hâm Nhan hơi đỏ lên, cô giơ tay nhẹ nhàng đánh lên ngực Trương Dương, rồi nói:

"Ngoài chuyện đó ra, anh không thể nghĩ được thêm chuyện gì nữa à?"

Trương Dương nói: "Nghĩ chứ, lúc em ở Hồng Kong anh luôn nghĩ đến em, gần đây công việc của em rất nhiều, em còn ở bên đó nhiều hơn ở trong đại lục."

Hà Hâm Nhan nói: "Chị Nhân Như đã đến Giang Thành rồi, giờ đây hầu như chị ấy dốc sức vào xưởng thuốc ở Giang Thành, năm nay công ty quảng cáo lại rất bận, chị Hải Lan đã từ chức ở chỗ đài Thiên Không rồi, để chú tâm vào công ty quảng cáo, em không hiểu lắm về vấn đề quán lý kinh doanh, nên không giúp được nhiều cho công ty."

Trương Dương gật đầu nói: "Em cứ yên tâm chụp quảng cáo của em là được rồi."

Hà Hâm Nhan nói: "Lần này em đến còn một việc muốn tìm anh để thương lượng, đạo diễn lớn Tần Hiền đã tìm em, muốn em làm diễn viên chính trong bộ phim ca nhạc tên là "Ca Vũ Nhân Sinh" của ông ấy, em muốn nghe ý kiến của anh."

Trương Dương nói: "Anh không có ý kiến gì cả, điều kiện của em tốt như thế này, thật ra đã nên phát triển ở ngành điện ảnh từ lâu rồi, có điều không được đóng phim con heo đâu đấy."

Hà Hâm Nhan cười khanh khách: "Anh nói linh tinh gì vậy? Là phim ca nhạc, Tần Hiền là một đạo diễn lớn đó."

Trương Dương đã nghe nói đến Tần Hiền, có điều chưa xem bộ phim nào của ông ấy đạo diện, biết rằng Tần Hiền là một đạo diễn nổi tiếng ở Hồng Kong, có điều những bộ phim ông ấy đạo diễn hầu như là phim nghệ thuật, Trương đại quan lại thích những bộ phim võ lâm và phim hài, xem xong được cười ha ha là tốt nhất, còn về tính nghệ thuật gì gì đó, tên này chẳng có thời gian đâu mà đi nghiền ngẫm. Trương Dương nói:

"Còn nữa, mấy cảnh giường chiếu, hôn nhau là không được diễn đâu, nếu không anh nhìn thấy nhất định sẽ nổi giận, em chỉ là của anh thôi."

Hà Hâm Nhan ôm lấy hắn rồi nói: "Em biết rồi!" Một cô cái có cá tính mạnh mẽ như cô, cũng có thái độ thế này trước mặt người yêu.

Trương Dương nhân lúc không có ai bên cạnh hôm lên môi cô, nhưng lại bị Hà Hâm Nhan ôm lấy cổ không rời, còn hôn hắn thật sâu. Lúc này đã là lúc hoàng hôn, công viên Hà Ngạn không ít những đôi tình nhân, chẳng ai để ý đến đôi của họ.

Hai người đang hôn nhau nồng sâu, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trương Dương giơ tay ra lấy điện thoại, Hà Hâm Nhan ngăn hắn lại không cho hắn nghe, điện thoại vang lên ba lần, Trương Dương mới có thể nhận được điện thoại, đầu dây bên kia là em gái Triệu Tĩnh, vừa nhận điện thoại, Triệu Tĩnh đã trách: "Anh! Anh làm gì thế? Sao chẳng có chút quan niệm thời gian nào vậy, đã nói là năm rưỡi đến nhà em, giờ đã là sáu giờ rồi."

Trương Dương nói: "Ừm.... Anh bị tắc đường!"

Hà Hâm Nhan dính lên người hắn, hai tay lại nắm lấy bộ phận ở giữa hai chân Trương Dương, Trương đại quan làm sao chịu nổi sự kích thích này, nên nói chuyện lắp bắp là bình thường.

Triệu Tĩnh cảm nhận rõ ràng hắn có gì đó không đúng: "Anh, anh đang làm gì thế?"

Trương đại quan nói: "Anh đang...gọi xe.... Anh đến bây giờ đây.."

"Anh mau lên! Em làm xong cơm canh rồi!"

Trương đại quan cúp điện thoại, Hà Hâm Nhan ngay lập tức bỏ tay ra, rồi cười khanh khách: "Nói dối như cuội ấy, anh đang gọi xe lúc nào?"

Trương Dương đập vào bộ ngực đầy đàn hồi của cô: "Không nói là gọi xe, thì chẳng lẽ bảo là em đang giúp anh gọi...máy bay à?"

Hà Hâm Nhan vốn không muốn đi cùng Trương Dương đến nhà Triệu Tĩnh, mặc dù cô và Trương Dương yêu nhau, nhưng cô cũng hiểu rõ thân phận của mình chỉ là người tình của Trương Dương. Vì vậy khi Trương Dương mời cô cùng đi, Hà Hâm Nhan đã hơi do dự: "Em mà qua đó có phải là hơi vô duyên không."

Trương Dương cười nói: "Làm gì mà em phải nghĩ nhiều thế, có phải là đi đến nhà người khác đâu."

Hà Hâm Nhan nói: "Đi đến nhà người khác còn đỡ, đằng này lại là đến nhà em gái anh, cô ấy thấy anh dẫn em đến thì sao? Em đâu có phải là chị dâu của cô ấy." Nói đến đây, trong lòng Hà Hâm Nhan cảm thấy buồn, gần như cô chỉ cần có cơ hội là sẽ gọi điện thoại cho mẹ của Trương Dương, Từ Lập Hoa cũng rất thích cô, nhưng trong thực tế, hôn nhân của Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã định, cô chỉ là một nhân vật trong thế giới của Trương Dương mà thôi.

Trương Dương ôm lấy vai cô rồi nói: "Sao lại không chứ? Người con gái của anh sao lại không phải là chị dâu của nó? Tất cả đều là hết!"

Hà Hâm Nhan thở dài nói: "Trương Dương, có lẽ anh là người mặt dày nhất thế giới này rồi."

Nghĩ đến Hồ Nhân Như, Hải Lan, họ đều đã có quan hệ xác thịt với Trương Dương, trong việc nhìn nhận tình cảm với Trương Dương, Hồ Nhân Như và Hải Lan tỉnh táo hơn cô rất nhiều, họ không có chút yêu cầu gì với Trương Dương, Hà Hâm Nhan trước kia một thời đã có mộng tưởng về hôn nhân, nhưng sau này cô dần chấp nhận hiện thực, cô không nghĩ đến việc có một ngày sẽ được cùng Trương Dương bước lên lễ đường hôn nhân nữa, đây cũng là nguyên nhân chính cô dồn sức lực vào sự nghiệp của mình.

*****

Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng sống ở trong Thu Trạch Viên, khu này cách công ty của Đinh Triệu Dũng rất gần, đi bộ năm phút là đến nơi, mặc dù gã chưa kết hôn, nhưng cũng đã dốc sức sửa sang lại nhà cửa, bốn phòng ngủ một phòng khách rất trang hoàng.

Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh đều không ngờ Hà Hâm Nhan sẽ đến, nhưng thái độ của hai người rất nhiệt tình, họ đều hiểu rằng Trương Dương có rất nhiều bạn gái, Hà Hâm Nhan và Triệu Tĩnh cũng rất quen thuộc, Triệu Tĩnh cười nói: "Anh, anh mời cả minh tinh đến đây, làm nhà chúng em rạng rỡ hẳn lên!"

Hà Hâm Nhan đổi chiếc dép lê, Trương Dương thì đi chân không vào, bước vào phòng khách, vừa vào đã nhìn thấy ảnh cưới của Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng, hai người mặc dù chưa kết hôn, nhưng đã chụp xong ảnh cưới rồi.

Đinh Triệu Dũng nói: "Anh!"

Trương đại quan không thể chịu nổi điều này, hắn giơ tay làm một động tác ngăn lại: "Này, chúng ta đừng xưng hô vậy được không? Mẹ kiếp anh lớn hơn tôi, gọi như vậy tôi tổn thọ mất!"

Đinh Triệu Dũng cười hà hà nói: "Trương Dương, tôi và Triệu Tĩnh đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn rồi!"

Trương Dương gật đầu, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, chưa có giấy tờ thì là sống thử bất hợp pháp, có giấy tờ rồi thì sẽ trở thành hợp pháp, mặc dù chưa làm lễ cưới, nhưng Đinh Triệu Dũng giờ đã là em rể của hắn.

Hà Hâm Nhan đương nhiên không đến tay không, cô mang đến cho Triệu Tĩnh một đôi hoa tai kim cương, Hà Hâm Nhan giờ là người nổi tiếng trong giới quảng cáo, nên con mắt của cô rất thời thượng, Triệu Tĩnh rất thích, hai người nắm tay thân mật trò chuyện.

Trương Dương thấy vậy, trong lòng thở dài, Hà Hâm Nhan thật sự rất biết cách làm việc, người nhà của hắn đều đối xử rất tốt với cô, trong số đông những người bạn gái của hắn, thì Hà Hâm Nhan là người mà mẹ hắn thích nhất.

Đinh Triệu Dũng gọi họ đến phòng ăn, đồ ăn đã làm xong cả rồi, trên bàn ăn có hai chai Mao Đài, toàn bộ đều là đồ tặng cả, vừa nhìn đã nhận ra Đinh Triệu Dũng lấy từ chỗ cha của gã.

Triệu Tĩnh nói: "Triệu Dũng, anh uống với anh em đi, em đi nướng con cá."

Hà Hâm Nhan nói: "Để tôi đi!"

Triệu Tĩnh nói: "Chị là khách, làm sao để chị vào bếp được?"

Hà Hâm Nhan quay sang nhìn Trương Dương rồi cười nói: "Anh của em lâu rồi không ăn đồ ăn chị nấu rồi!" Mặc dù chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng lại làm cho Trương đại quan rất cảm động, cô gái này không những thông minh mà còn hiểu lòng người, Trương Dương ta đây làm gì mà lại có nhiều người con gái chăm sóc đến vậy, hãy tự biết thỏa mãn đi!

Triệu Tĩnh và Hà Hâm Nhan cùng vào bếp, Đinh Triệu Dũng mở bình Mao Đài, rồi rót một cốc đầy cho Trương Dương: "Biết tại sao anh lại đến muộn thế này rồi!"

Trương Dương biết rằng chắc chắn gã nghĩ linh tinh, liền cười nói:

"Gặp phải chút chuyện phiền phức."

Đinh Triệu Dũng cụng ly với hắn, uống một ngụm rồi nói: "Chuyện gì vậy?"

Trương Dương cũng không giấu gã, nói lại một lần việc xảy ra lúc chiều. Đinh Triệu Dũng nói: "Kỳ Sơn? Là ông chủ của Tứ Hải Thủy Sản?"

Trương Dương nói: "Anh quen à?"

Đinh Triệu Dũng lắc đầu nói: "Tôi và anh ta không cùng một con đường, tôi đã từng nghe nói đến người này, Lương Thành Long quen thân với anh ta lắm, vì từng cùng làm ăn với nhau. Người này nghe nói rất có bản lĩnh, bên ngoài đồn đại rằng anh ta là đại ca của xã hội đen, nhưng chỉ là lời đồn mà thôi, chưa nghe nói anh ta làm việc xấu bao giờ, còn rất hay lên báo vì làm những việc từ thiện hay quyên góp. Chú của anh ta là thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt, anh có biết không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Giờ tôi biết rồi." Hắn nhớ lại lúc gặp mặt Kỳ Sơn, thái độ của đối phương từ đầu đến cuối rất nhã nhặn lịch sự, đột nhiên cảm thấy người tên Kỳ Sơn này rất thú vị, một người có thể nhẫn nhịn đến mức độ như vậy, nếu thật sự anh ta không phải hạng người tốt gì, thì chắc chắn là hạng người cực xấu.

Đinh Triệu Dũng nói: "Không biết chừng Lương Thành Long sẽ đứng ra giảng hòa đấy."

Trương Dương nói: "Tôi không rõ, dù sao thì đến bây giờ, anh ta chưa gọi điện thoại cho tôi."

Hắn cũng nghĩ rằng Kỳ Sơn sẽ không đứng yên không làm gì cả, điều có khả năng nhất chính là tìm người để làm hòa, mặc dù vừa tiếp xúc với Kỳ Sơn, nhưng Trương Dương đã cảm giác được người này không phải bình thường, dù là cục trưởng cục công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn cũng phải khách sáo với gã, nếu như Kỳ Sơn thật sự là đại ca của giới xã hội đen, thì Loan Thắng Văn là người chấp hành luật phải trốn tiệt gã mới đúng, thái độ hôm nay của Loan Thắng Văn là giúp Trương Dương, nhưng lần gặp mặt này của Trương Dương và Kỳ Sơn lại là do gã đứng ra sắp xếp. Loan Thắng Văn rõ ràng không muốn việc này làm lớn lên, dù là đã xảy ra việc Dương Kình Tùng dùng súng bắn vào Trương Dương, vẫn muốn làm êm đẹp chuyện này, Trương Dương lờ mờ cảm thấy rằng quan hệ giữa Loan Thắng Văn và Kỳ Sơn không phải ở mức bình thường.

Triệu Tĩnh bê cá đã nướng của Hà Hâm Nhan lên, Trương Dương nói: "Hâm Nhan đâu, sao vẫn chưa đến?"

Hà Hâm Nhan nói: "Em xong ngay đâu, nấu thêm món nấm nữa, toàn món thịt ngấy lắm."

Triệu Tĩnh cười ngồi xuống bên cạnh Đinh Triệu Dũng: "Anh à, Hâm Nhan chẳng có chút gì ra vẻ minh tinh cả."

Đinh Triệu Dũng nói: "Đây là đối với anh chúng ta thôi, còn với người khác thì không với tới được đâu."

Trương Dương cười nói: "Anh đừng gọi tôi là anh, cẩn thận không tôi lại phải nhổ hết rượu trong bụng ra đấy."

Triệu Tĩnh đá vào chân của anh mình, rồi nói nhỏ:

"Anh, anh cẩn thận phạm sai lầm đấy!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Nếu là anh thì anh cũng chẳng chịu được đâu, dù có phạm sai lầm cũng là điều có thể hiểu được."

Triệu Tĩnh nhéo lấy tai gã: "Em xem anh dám!"

Hà Hâm Nhan đã nấu xong rất nhanh, đi ra đặt món ăn lên trên bàn, Trương Dương cởi giúp cô tạp dề một cách rất quan tâm. Trước mặt Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng, Hà Hâm Nhan cảm thấy hơi ngại, thật ra Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng đều hiểu cả, quan hệ của Trương Dương và Hà Hâm Nhan, họ đều có thể nhận ra.

Trương Dương rót cho Hà Hâm Nhan một cốc rượu trắng: "Em vất vả rồi, để bọn anh cùng mời em một chén."

Hà Hâm Nhan ngượng ngùng nói: "Có gì mà vất vả chứ, thật ra em thích nấu ăn thôi, cứ nhìn thấy bếp là cảm thấy thân thiết lắm."

Triệu Tĩnh nói: "Hâm Nhan, một người con gái xuất sắc như chị đúng là khó kiếm, gì cũng làm được."

Hà Hâm Nhan nói: "Em đang nói bản thân em đấy à, nào, chúng ta lâu lắm không cùng ăn cơm rồi, cạn chén!"

Mấy người cùng cạn chén rượu, rồi hỏi đến việc công tác sau khi đến Đông Giang của Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Đừng hỏi tôi, cụ thể phụ trách gì, đến giờ tôi thật sự vẫn chưa biết, giờ bộ tổ chức vẫn chưa liên lạc với tôi."

Đinh Triệu Dũng nói: "Anh phải đến bộ tổ chức báo danh mới đúng, chứ không phải bộ tổ chức liên lạc với anh chứ nhỉ?"

Trương Dương nói: "Chẳng phải tôi phải tham gia lớp bồi dưỡng trường đảng còn gì, phải học trong nửa tháng, mọi người đều biết đấy, trước kia ở Nam Tích tôi có rỗi bao giờ đâu, lúc thì Olympic tỉnh, lúc thì hội thương mại, cả ngày bận quay mòng mòng, nhân cơ hội này, tôi muốn để mình thoải mái một chút. Đợi sau khi lớp bồi dưỡng này kết thúc, tôi sẽ nghĩ đến việc tới tổ chức báo danh sau. Tôi nghe chủ nhiệm phòng chiêu thương Lương Hiểu Âu nói, bên Đông Giang có lẽ sẽ để tôi phụ trách công tác chiêu thương của khu đô thị mới."

Đinh Triệu Dũng nói: "Công tác chiêu thương chẳng phải là thế mạnh của anh sao? Quen thuộc vậy còn gì, xem ra lãnh đạo rất hiểu anh."

Triệu Tĩnh nói: "Anh à, anh đến Đông Giang làm việc tốt quá rồi, về sau chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên."

Đinh Triệu Dũng nói: "Tiểu Tĩnh, có lẽ em vẫn chưa biết đến quy hoạch ở khu đô thị mới, cách trung tâm thành phố Đông Giagn chúng ta 20 km kìa."

Triệu Tĩnh nghe thấy vậy liền ngạc nhiên: "Xa vậy cơ à? Ở đó chẳng phải là nông thôn hay sao?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Đương nhiên là đất rộng ở nông thôn thì mới phát triển được chứ, giờ đây khu thành thị ở Đông Giang quá đông, làm gì còn chỗ để mà suy nghĩ đến việc phát triển, thành phố lựa chọn phát triển ra ngoài, xây dựng khu đô thị mới là đúng đắn, nếu không thì khu thành phố chính này nhất định sẽ ngày càng chật chội."

Trương Dương chưa đến chỗ Thanh Long Triệu bao giờ, trước khi đến Đông Giang, cũng chưa từng tìm hiểu quy hoạch của khu đô thị mới, có điều hắn biết tư tưởng chủ yếu của Đông Giang khi xây dựng khu đô thị mới là muốn nó trở thành trung tâm kinh tế, hành chính, tiền tệ, dần thay thế cho khu thành thị chính, trong vòng 10 năm hoàn toàn chuyển dịch trung tâm thành phố.

Triệu Tĩnh nói: "Vậy chẳng phải cũng chẳng được gặp nhau thường xuyên hay sao."

Trương Dương cười nói: "Hơn 20 cây số có là gì đâu, anh sẽ đến ăn cơm thường xuyên."

Triệu Tĩnh nói: "Ngày nào đến cũng được."

Trương Dương nói: "Ngày nào em cũng nấu cơm cho anh ăn, không quan tâm đến việc làm ăn của công ty à?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Giờ đây việc làm ăn của công ty đã đi vào quỹ đạo rồi, đợi đến khi xây dựng xong quảng trường kỹ thuật số Mộng Thần Nam Tích, em sẽ chuyển trụ sở qua đó, em đã nói với Kiều Mộng Viện rồi, cô ấy đến lúc đó sẽ để lại cho em một mặt bằng đẹp."

Khi Trương Dương và Hà Hâm Nhan rời đi đã là đêm khuya, trên đường rất ít người qua lại, Hà hâm Nhan khoác tay Trương Dương, cũng chỉ khi có sự bảo vệ của màn đêm, cô mới dám thể hiện tình yêu của mình không chút e ngại thế này.

*****

Trương Dương nói: "Tối nay em nói rất ít, sao vậy?"

Hà Hâm Nhan dựa đầu vào vai hắn: "Vì em thích nghe anh nói!"

Trương Dương cười nói: "Có phải em có tâm sự gì không?"

Hà Hâm Nhan lắc đầu, mặc dù cô không nói, nhưng thật sự có tâm sự, thấy Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh hạnh phúc như vậy, đã khơi dậy kỳ vọng của cô vào cuộc sống hôn nhân. Phụ nữ vốn là động vật cảm tính, đầy suy nghĩ, khó tránh nảy sinh một vài điềm thương cảm. Hà Hâm Nhan lại rất lý trí và kiên cường, cô biết rõ rằng cuộc đời này mình không thể từ bỏ tình cảm đối với Trương Dương, Trương Dương đã đối xử rất tốt với cô, vị trí của hắn trong tim cô đã không còn ai có thể thay thế được nữa, Hà Hâm Nhan nhắc nhở mình phải biết điểm dừng, cô ý thức được mình cần phải đầu tư nhiều sức lực hơn nữa cho sự nghiệp.

Trương Dương ôm lấy đôi vai gầy của Hà Hâm Nhan: "Hâm Nhan, em hãy tin anh, anh sẽ làm em hạnh phúc!"

Hà Hâm Nhan ngước mắt nhìn Trương Dương, vành mắt cô đã ươn ướt, cô nói: "Em đã rất hạnh phúc rồi!"

***

Ngày xưa có Quan Vân Trường đơn thương độc mã xông vào trận địa, giờ đây có Trương đại quan một mình đến yến tiệc, đương nhiên hắn cũng biết rằng, dù cho anh em nhà Kỳ Sơn thêm một lá gan nữa họ cũng không dám gây gổ trong bữa tiệc.

Mục đích mời tiệc của Kỳ Sơn là để hòa giải với Trương Dương, đã muốn hòa giải thì cần phải có một ông hòa giải cả hai bên đều biết, vì vậy, gã đã nghĩ đến Lương Thành Long, Lương Thành Long và Kỳ Sơn đã quen nhau nhiều năm nay, khi nghe nói đến việc này, Lương Thành Long đang ở Nam Tích, gã vốn muốn gọi điện cho Trương Dương, nhưng Kỳ Sơn đề nghị gã đích thân đến một chuyến, có gã ở đây thì sẽ dễ giải quyết hơn.

Lương Thành Long hiểu rất rõ tính khí của Trương Dương, biết rằng nếu như Trương Dương thật sự tức giận, thì dù có bố mẹ đẻ cũng không thèm nể mặt. Nghĩ đi nghĩ lại, gã vẫn quyết định đích thân đi một chuyến. Với gã, việc này chẳng phải là việc gì lớn, hơn nữa, anh em nhà họ Kỳ đã cúi đầu rồi, với quan hệ giữa gã và Trương Dương, việc này có lẽ có thể giải quyết.

Hai anh em nhà họ Kỳ và Lương Thành Long đã đến thực phủ Giang Nam trước, Lương Thành Long tặng cho Kỳ Phong một câu, có mắt không thấy Thái Sơn, Trương Dương là nhân vật gì cơ chứ? Đừng nói là người khác, dù là Lương Thành Long khi giao đấu với Trương Dương lúc đầu, cũng đã bị thiệt lớn, Chu Vân Phàm của Đông Giang khi đó cũng là nhân vật đầu đội trời chân đạp đất rồi, mà chẳng phải cũng bị Trương Dương làm cho thê thảm hay sao, Kỳ Phong đã tìm hiểu cả ngày giời, đã hiểu rõ mình gặp phải một hắc tinh, gã hơi hối hận, nếu sớm biết Hà Hâm Nhan là người của Trương Dương, thì dù thế nào gã cũng sẽ không gây ra việc này. Có điều giờ đây sự việc đã xảy ra, có hối hận cũng đã muộn. Mặc dù Kỳ Phong hiểu được sự lợi hại của Trương Dương, nhưng trong lòng vẫn không nguôi được sự hận thù với Trương Dương, trong sự việc lần này, người bị thiệt thòi là gã và đám bạn của gã, mà giờ đây họ lại phải cúi đầu, Kỳ Phong không cam lòng, vì anh gã gây áp lực nên phải làm như vậy, gã đang thầm tính toán, quân tử trả thù 10 năm không muộn, nhất định có một ngày gã sẽ báo thù.

Trương Dương đi xe tắc xi đến thực phủ Giang Nam đúng giờ, thấy bóng Trương Dương xuất hiện, Kỳ Sơn và Lương Thành Long cùng ra đón, Lương Thành Long cười hà hà nói: "Đúng là nước ngập miếu Long Vương, chẳng ai quen ai!"

Trương Dương đã quen với mồm mép của tên này từ lâu, từ lời nói đến việc làm luôn toát lên sự giả tạo, Lương Thành Long kéo tay Trương Dương, rồi vỗ vỗ vào lưng hắn: "Trương Dương, anh thật là phiền hà!"

Trương Dương cười hì hì nói: "Nghe câu này của anh, hôm nay tìm tôi để tính sổ à?"

Lương Thành Long nói: "Tôi không dám, tôi có đánh thắng được anh đâu chứ!"

Kỳ Phong cười bước đến: "Chủ nhiệm Trương thật đúng giờ!"

Trương Dương nói: "Nhân viên chính phủ như chúng tôi đều vậy cả, quan niệm thời gian rất tốt, sao anh lại gọi Lương Thành Long đến thế này?"

Kỳ Sơn cười hà hà nói: "Chủ nhiệm Trương thật là hài hước!" Gã bắt tay với Trương Dương, rồi chỉ vào chiếc xe Beetle màu đen ở trong bãi đỗ xe: "Audi không thích hợp cho phụ nữ lái, vừa vặn đúng lúc cửa hàng xe của bạn tôi vừa nhập về một ít Beetle, đỉnh mềm, anh xem chiếc này có được không?"

Trương Dương hiểu rằng, Kỳ Sơn đang thuyết phục hắn, nhưng lại giở một mánh mới, không làm theo lời của hắn. Đâm một chiếc Alto, mà đền một chiếc Audi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là gây trò cười cho thiên hạ, mặc dù giá của Beetle cũng không rẻ, có điều Kỳ Sơn thông qua cách này để xem Trương Dương có phải không nhượng bộ không.

Trương đại quan không phải là người không hiểu chuyện, hắn đề ra yêu cầu bồi thường một chiếc Audi, mục đích là để làm khó họ, ngay cả bản thân hắn cũng biết rằng thật ra yêu cầu này rất quá đáng, rất ức hiếp người khác, nhưng khi Trương Dương đã quyết định ức hiếp người khác, thường là vì người đó đã thật sự làm hắn tức giận. Thật ra chiếc xe Beetle này rất đẹp, con gái lái thì hợp hơn nhiều so với Audi, đừng nói đến chuyện so sánh với Alto.

Trương Dương gật đầu nói: "Vậy cứ thế đi!" Tên này còn giả vờ khó xử, dường như đã nể mặt Kỳ Sơn lắm vậy.

Lương Thành Long thầm nói, mẹ kiếp, anh quá đáng, Alto mà đổi lấy Audi, giờ đây đổi thành một chiếc Beetle thì có gì mà không hài lòng cơ chứ, gã đương nhiên không quên mục đích chính lần này đến đây, Lương Thành Long nói: "Chiếc xe này tốt, gần đây tôi đang muốn mua một chiếc cho Thanh Hồng, để làm quà vì cô ấy sinh cho tôi một đứa con gái."

Kỳ Sơn đưa chìa khóa cho Trương Dương: "Hóa đơn thủ tục đã ở trong xe hết rồi, tí nữa anh lái đi nhé, nếu cần, thì tôi có thể bảo người đi làm biển bất cứ lúc nào."

Trương Dương cũng không khách sáo với gã, nhận lấy chùm chìa khóa cất đi, Kỳ Sơn mời hắn vào trong.

Lương Thành Long tìm cơ hội nói với Trương Dương: "Người anh em, tối nay nể mặt tôi chút nhé."

Trương Dương cười nói: "Đến đánh tập kích tôi thế này, anh được lắm."

Lương Thành Long nói: "Thật ra anh nên coi đó là một sự bất ngờ vui vẻ, ở Nam Tích tôi tiễn anh, đến Đông Giang tôi lại đón anh, đã thể hiện tình hữu nghị lâu bền giữa chúng ta."

Trương Dương nói: "Nhưng hai lần đều không phải là anh đứng ra mời."

Lương Thành Long nói: "Đóng vai khách cho trọn cũng không dễ đâu."

Trương Dương nói: "Anh làm khách mời vẫn chưa được đâu, giờ phải làm đến thuyết khách rồi."

Lương Thành Long cười nói: "Kỳ Sơn là bạn tôi đã quen lâu năm, quan hệ khá tốt."

Trương đại quan đương nhiên hiểu mục đích của những lời nói của Lương Thành Long, gã muốn bảo rằng hắn nên nương tay."

Căn phòng hào hoa nhất của thực phủ Giang Nam đã chuẩn bị xong, Kỳ Sơn không gọi nhiều người lắm, ngoài em trai là Kỳ Phong thì không có nữa, đầu cá mập Dương Kình Tùng bị Trương Dương đập gẫy xương, giờ đang điều trị trong bệnh viện, hoàn cảnh của gã hết sức bị động, nếu như Trương Dương cố ý truy cứu việc dùng súng của gã, thì Dương Kình Tùng phải ngồi tù là cái chắc. Đây chính là chỗ tinh anh của Kỳ Sơn, hôm nay gã cúi đầu trước Trương Dương, đương nhiên người biết càng ít càng tốt, mặc dù quan hệ của Lương Thành Long và Trương Dương khá tốt, nhưng ngay cả gã cũng không chắc là thuyết phục được Trương Dương, Kỳ Sơn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, gã nhất quyết nhượng bộ trong chuyện này.

Kỳ Phong không hiểu rằng tại sao lần này anh mình lại nhẫn nhịn như vậy, gần như không hề tranh đấu một chút nào mà chấp nhận mọi điều kiện của Trương Dương. Theo ý vốn trước đó của Kỳ Phong, sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục, dù là có chết gã cũng phải đấu tranh với Trương Dương đến cùng, nhưng lời của anh gã gã lại không thể không nghe.

Sau khi Kỳ Sơn mời Trương Dương ngồi xuống, ngay lập tức nói với Kỳ Phong: "Tiểu Phong, còn không mau mời trà nhận tội với chủ nhiệm Trương!" Gã vừa vào đã nói thẳng vào vấn đề chính, Kỳ Sơn là một người không thích né tránh, đã biết sớm muộn cũng phải giải quyết, thì giải quyết sớm còn hơn.

Kỳ Phong cúi đầu từ lúc mới vào, từ lúc Trương Dương bước vào cửa, gã đã né tránh ánh mắt của Trương Dương, không muốn để Trương Dương nhìn thấy con mắt đầy căm phẫn của mình.

Kỳ Phong rót một tách trà, rồi bê hai tay đến trước mặt Trương Dương, ánh mắt vẫn không nhìn Trương Dương, mà cúi thấp đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, sự việc hôm qua là lỗi của tôi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi đến để xin lỗi anh!"

Trương Dương không nhận cốc trà ngay, Kỳ Phong nhẹ nhàng ho một tiếng, giống như đang nhắc nhở điều gì.

Môi Kỳ Phong nhăn lên, trong lòng gã khó chịu như bị đánh vậy, anh gã rõ ràng là đang nhắc nhở gã quỳ trước mặt Trương Dương, Kỳ Phòng từ lúc sinh ra chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy, gã nhắm chặt mắt, gối hơi chùng, bắt mình phải quỳ xuống, nhưng chưa đợi gã làm xong động tác đó, Trương Dương đã nắm lấy tay gã, ngừng gã hoàn thành động tác, rồi nhận lấy cốc trà trong tay gã, cười nói: "Đã là người nhà, thì việc này thôi vậy!"

Nghe hắn nói vậy, Kỳ Sơn như thở dài nhẹ nhõm, những thái độ ngoài mặt này của gã không hề phí chút nào, từ sau khi việc này xảy ra đến bây giờ, gã đã nhân nhượng cho em trai rất nhiều, đáp ứng tất cả yêu cầu của Trương Dương, rồi lại bảo Loan Thắng Văn và Lương Thành Long đứng ra hòa giải, Trương Dương nếu như không hề nhượng bộ, thì người này thật sự quá đáng, mặc dù Kỳ Sơn bảo Kỳ Phong quỳ xuống, nhưng trong lòng không hề muốn, tổn thất chút tiền chẳng sao, nhưng nếu như mất thể diện, thì bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua về được.

Lương Thành Long cũng vui vẻ, Trương Dương làm vậy thật đúng là nể mặt gã, nếu như Trương Dương cố ý bắt Kỳ Phong phải quỳ xuống, thì nhất định gã chẳng thể thoải mái, gã còn nói với Kỳ Sơn quan hệ của gã và Trương Dương thế nào thế nào, nếu như đến việc này cũng không nể mặt, thì chẳng phải tự mình tát vào mặt mình hay sao.

Trương Dương uống cốc trà Kỳ Phong đưa cho, thật ra sau khi nhìn thấy chiếc Beetle và Lương Thành Long, Trương Dương đã từ bỏ ý định bắt Kỳ Phong quỳ xuống rồi, Lương Thành Long là bạn của hắn, dù gì cũng phải nể mặt, Kỳ Sơn sau khi sự việc xảy ra quả thật cũng thể hiện rất thành ý, Trương Dương không phải là người làm mọi việc quá tuyệt tình, phải để lại chút thể diện cho người khác, cũng chính là để đường lùi cho mình, sự việc đã qua, cũng không cần thiết phải gây thù chuốc oán nữa. Trương đại quan thường sau khi dùng vũ lực, lại nghĩ đến bốn chữ lấy đức phục người.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)