Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0778

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0778: Cấp trên cùng cấp dưới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Ngày đầu tiên dời vào trung tâm văn phòng làm việc mới của bộ chỉ huy khu Tân Thành, hai vị cục trưởng buồn bực đều đi tới trong phòng làm việc của chủ nhiệm Quản Ủy Hội Lưu Bảo Toàn. Cục trưởng Cục Quản Lý Tổng Hợp La An Định nói: "Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi cảm thấy việc đem tất cả nhân viên tập trung ở nơi này làm việc không hợp lý. "

Lưu Bảo Toàn à một tiếng, bưng chén trà lên, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt bàn, y cũng là ngày đầu tiên làm việc tại đây.

La An Định lại nói: "Mặc dù nói địa điểm công tác tương lai của chúng ta là khu Tân Thành, nhưng là phần lớn công tác của chúng ta vẫn là giao tiếp với các nghành trong thành phố, như tôi mà nói, mỗi ngày cơ hồ đều chạy tới Cục Nhân Sự, Ban Tổ Chức, Cục Tài Chính một lần, lại an bài địa điểm làm việc ở tại nơi này, chạy hai đầu, mỗi ngày qua đi cũng hao phí không ít tiền xăng, hiệu suất cũng chưa hẳn có thể đề cao, đây cũng là lãng phí tài nguyên. "

Lưu Bảo Toàn uống trà, liếc mắt nhìn La An Định một cái: "Việc này anh đã phản ánh với bí thư Tần hay chưa?"

La An Định lắc lắc đầu.

Đường Tự Lập nói: "Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi thuộc Quản Ủy Hội quản lý, ngài mới là lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Các vị lãnh đạo nói, công tác nơi này của chúng ta do bí thư Tần thống nhất lãnh đạo: "

Trong lời của y rõ ràng tràn ngập cảm xúc, Tần Thanh gần đây quyết đoán tiến hành cải cách đối với cơ cấu của bọn y, cùng với việc lãnh đạo thành phố ủng hộ nàng cũng có quan hệ tương đối lớn.

La An Định nói: "Chủ nhiệm Lưu, hiện tại ban lãnh đạo chúng ta mới vừa thành lập, nhân viên đã đầy đủ, thực ra lúc trước chúng ta đã ngàn chọn vạn tuyển mới ra được lực lượng nòng cốt, hiện giờ lại bị bí thư Tần lấy cớ tinh giản cơ cấu sàng lọc mất hơn phân nửa, một số người mới có thể tiến vào đều là phía Cục Sự Nghiệp Xã Hội. "

Đường Tự Lập đi theo gật đầu nói: "Chủ nhiệm Lưu, chúng ta muốn hỏi một chút, chọn lựa nhân viên công tác có tiêu chuẩn gì? Đều nói là trong quá trình tuyển chọn quan trọng là công chính, nhưng tôi như thế nào cảm thấy thực tế trong thực tế làm việc cũng không có chuyện như vậy? Vì cái gì một đơn vị cần chấp hành tiêu chuẩn hai bộ?"

Trong lúc vô tình Tần Thanh đưa ra việc tinh giản cơ cấu giảm nhẹ bộ máy đã mạo phạm lợi ích của rất nhiều người, danh sách nhân viên trên tỉnh cấp kia bị nàng cắt mất gần hai phần ba, tác phong làm việc như vậy có thể nói là cực kỳ hấp dẫn, Tần Thanh cùng quan viên trên ý nghĩa truyền thống khác nhau, nàng du học ở nước Mĩ nhiều năm, nhận qua giáo dục đẳng cấp cao, học tập kinh nghiệm quản lý tiên tiến của nước ngoài, trong công tác mấy năm nay, nàng kết hợp đặc điểm trong nước, lục lọi ra một bộ phương pháp quản lý độc đáo, đối với việc xây dựng ban chỉ huy khu Tân Thành, nàng chuẩn bị chọn dùng phương pháp quản lý hiện đại hoá, ở trên mặt tuyển nhân viên, nàng thi hành nguyên tắc trẻ hóa, tri thức hóa, hiện đại hoá, cứng rắn không nhận người không bằng cấp, không nhận người không có thực tài, không nhận người không có kinh nghiệm công tác thực tế, chỉ riêng là ba nguyên tắc này cũng đã đem danh sách những người tỉnh cấp lúc ban đầu phủ định gần hết.

Trước mắt bộ chỉ huy khu Tân Thành mới xây dựng, còn chưa tiến vào chính thức vận chuyển, Tần Thanh cho rằng, so với việc trước tiên ở mỗi một vị trí đều an bài nhân viên, không bằng cố gắng ít an bài, đem đa số vị trí đều thành ghế trống, ở trong thực tế công tác mới tiến hành điều chỉnh bổ sung.

Một cái đơn vị lúc mới thành lập, là thời gian thuận tiện nhất cho người tiến vào, chỉ cần được vào bộ chỉ huy khu Tân Thành, Quản Ủy Hội khu Tân Thành, như vậy liền đại biểu cho việc chính thức bưng lên bát sắt, cả đời không lo áo cơm, tự nhiên làm cho rất nhiều người ham muốn, trong đó có cả con cái của các lãnh đạo. Từ lúc Lưu Bảo Toàn được định ra đến đảm nhiệm chủ nhiệm Quản Ủy Hội, liền có rất nhiều người tìm tới cửa y, Lưu Bảo Toàn cũng đã đáp ứng không ít người, trong đó có rất nhiều người không cách nào cự tuyệt, còn có một bộ phận là y bán đi nhân tình. La An Định cùng Đường Tự Lập cũng đều từng tồn tại vấn đề đồng dạng, nhưng sau khi Tần Thanh đi vào, mồi lửa đầu tiên của nàng liền đốt lên trên việc tổ chức nhân sự, mỹ danh viết là tinh giản cơ cấu, mà trước mắt mà nói bị cắt là đều là ở bộ phận bọn hắn, khiến cho bọn hắn tương đối bị động.

Tuy rằng trong lòng Lưu Bảo Toàn khó chịu nhưng ngoài miệng còn không có biểu hiện ra bất mãn đối với Tần Thanh, y nhẹ giọng nói: "Bí thư Tần đưa ra việc tinh giản cơ cấu, giảm nhẹ bộ máy thật là chính xác, tôi cũng ủng hộ, những người lãnh đạo cũng nhìn ra ý tưởng này. "

La An Định: "Bây giờ bất luận cái chuyện gì bí thư Tần đều chỉ cùng Phó chủ nhiệm Trương thương lượng, trên cơ bản đề nghị của hắn đều có thể được bí thư Tần cho phép, mà kiến nghị hợp lý hoá của chúng ta trên cơ bản đều là bị phủ định. Chúng ta nói tới trên chuyện nhân sự, gần đây có một nhóm nhân viên đi vào, đều là cấp dưới cũ của một vị đồng chí nào đó tại Nam Tích, thật đáng khen ngược, cũng sắp đem toàn bộ Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Nam Tích đến chỗ chúng ta ở đây rồi. "

Lưu Bảo Toàn nói: "Đồng chí An Định, không nên kích động, có chuyện gì chậm rãi nói!"

Đường Tự Lập nói: "Cục trưởng La nói không sai, Thường Hải Tâm quá khứ chính là nhân viên của Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Nam Tích, Cao Liêm Minh, Lương Đông Bình, Phó Trường Chinh tất cả đều là như thế, còn có tài xế Chu Sơn Hổ mới tới kia nữa, không phải nói phải nghiêm khắc tiến cử nhân tài sao? Lẽ nào ở địa phương Đông Giang chúng ta lớn như vậy mà ngay cả một tài xế cũng không có? Còn cần phải đặc biệt dẫn vào từ Nam Tích?"

Lưu Bảo Toàn thở dài nói: "Tài xế kia hình như không ở bên đó. "

La An Định nói: "Chương Duệ Dung mới vừa thông báo tuyển dụng kia, quá khứ cũng là cấp dưới của một vị đồng chí nào đó tại Giang Thành. Tôi tiếp xúc công tác tổ chức nhân sự cũng không phải ngày một ngày hai, tình huống giống như vậy tôi chưa từng thấy qua, thông thường điều động quan viên, tôi chưa thấy qua một quan viên nào điều động, tất cả cấp dưới cũ đều được theo tới, một người đắc đạo thì gà bay lên trời sao? Đem Cục Sự Nghiệp Xã Hội trở thành nhà của hắn. " Tuy rằng y không có điểm danh, nhưng ai cũng đều có thể biết một vị nào đó y nói tới chính là Trương Dương.

Mấy người càng nói càng là căm tức, Lưu Bảo Toàn nói: "Các anh đi về trước đi, an tâm công tác, không nên đem mặt trái tình hình thực tế trong công tác đi ra, hiện nay quan trọng nhất là tích cực chuẩn bị, sắp chính thức đặt nền móng, đội ngũ lãnh đạo chúng ta vừa xây dựng, khẳng định sẽ tồn tại thời kỳ cọ sát, tôi tin tưởng, chỉ cần chúng ta cộng đồng nỗ lực, nhất định có thể khắc phục khó khăn. "

Lưu Bảo Toàn cảm thấy mình cần phải hướng tỉnh phản ánh tình hình một chút, nếu như để Tần Thanh tùy ý làm như vậy tiếp nữa, như vậy quyền lực của mình sẽ không ngừng suy yếu, toàn bộ quyền chỉ huy xây dựng khu Tân Thành liền rơi vào trong tay nàng, tuy rằng nàng là bí thư Đảng Ủy, nhưng mình cũng là Phó tổng chỉ huy xây dựng Ban Chỉ Huy.

*****

Lưu Bảo Toàn quyết định lập tức đi lên thành phố một chuyến, ngay mặt hướng thị trưởng Phương Tri Đạt phản ánh vấn đề tồn tại hiện nay.

Bởi vì vừa đi tới trường tiểu học Thanh Long Dàm, hiện nay còn chưa có sắp xếp cho tốt, ngoại trừ một chiếc xe bus đón toàn bộ nhân viên trên dưới bọn họ ra, còn có một chiếc Audi thành phố phân cho, hiện nay chiếc xe Audi này là mấy lãnh đạo xài chung, lúc Chu Sơn Hổ đi tới, chiếc xe Audi này liền giao cho hắn. Trương Dương có Hummer dùng từ trước, rất ít dùng xe bus, cho nên đa số thời gian Chu Sơn Hổ đều là phục vụ Tần Thanh.

Tiểu tử Chu Sơn Hổ này rất chịu khó, vừa hỗ trợ dọn nhà, lúc này mới vừa rảnh rỗi lại đi vào trong sân lau xe, lau cho chiếc xe Audi mới 80% này đến sáng loáng, không nhiễm một hạt bụi.

Lưu Bảo Toàn ở lầu hai liền thấy hắn lau xe ở đằng kia, ngày hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi tới hiện tường Ban Chỉ Huy làm việc, Lưu Bảo Toàn chắp tay sau đít đi xuống lầu, đi tới bãi cỏ trước xe, hơi giơ cằm lên, có vẻ tràn đầy quan vị.

Chu Sơn Hổ nhận ra được vị trước mắt này chính là đại cán bộ chủ nhiệm Quản Ủy Hội gần với bí thư Tần, hắn cung kính cười nói: "Chào chủ nhiệm Lưu!"

Lưu Bảo Toàn từ trong lỗ mũi "ừ" một tiếng: "Tiểu Chu à, đưa tôi lên thành phố một chút đi. "

Chu Sơn Hổ gật đầu nói: "Chủ nhiệm Lưu, ngài chờ một chút, tôi đi tới phòng làm việc chủ nhiệm Thường đăng ký một chút. " Chế độ dùng xe công rất nhiều, Chu Sơn Hổ vừa tới đến nơi đây hắn liền nghiêm ngặt tuân thủ các điều lệ chế độ, rất sợ làm mất mặt Trương Dương. Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng Lưu Bảo Toàn nghe được lại bất đồng, y cho rằng Chu Sơn Hổ đây là bất kính đối với mình, thân là chủ nhiệm Quản Ủy Hội lại có thể muốn dùng xe còn phải đi tới văn phòng làm báo cáo, tại trong mắt một tên tiểu tài xế, lời y nói còn không bằng Thường Hải Tâm sao? Lửa trong lòng Lưu Bảo Toàn bốc lên, sắc mặt y trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không cần, chúng ta đi ngay, đừng làm chậm trễ chính sự của tôi!"

Chu Sơn Hổ tuy rằng biết y là chủ nhiệm Quản Ủy Hội, nhưng lúc đến nơi đây, Trương Dương nói cho hắn biết, tất cả đều phải nghiêm ngặt tuân theo điều lệ làm việc, người khác nói hắn có thể không nghe, thế nhưng không thể không nghe lời của Trương Dương, Chu Sơn Hổ nói: "Chủ nhiệm Lưu, ngài chờ một chút, không mất bao lâu đâu, tôi đi tới lầu ba điền một phiếu xuất xe, chỉ ba phút thôi. "

Lưu Bảo Toàn phẫn nộ, chỉ vào mũi của Chu Sơn Hổ nói: "Bảo anh lái xe thế nào lại phiền phức như vậy? Anh ra sức khước từ, công tác làm sao tiêu cực như thế? Đây là cái thái độ gì?"

Chu Sơn Hổ không nghĩ tới phản ứng của Lưu Bảo Toàn lại cường liệt như thế, khuôn mặt của hắn nhất thời đỏ lên, có chút lúng túng nói: "Chủ nhiệm Lưu, ngài đừng nóng giận, trên chế độ là như thế, tôi phải có phiếu xuất xe mới đem xe ra được... "

Lưu Bảo Toàn cả giận nói: "Làm lỡ công tác, anh gánh chịu được trách nhiệm đó sao?"

Tiểu tử Chu Sơn Hổ này cũng rất quật cường: "Chủ nhiệm Lưu, tôi là dựa theo điều lệ làm việc, tôi lại chưa nói không chở ngài, ngài đừng tức giận!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Đừng tưởng rằng có chút quan hệ liền không để lãnh đạo vào mắt, thái độ của anh như vậy, tôi có thể cho anh rời đi bất cứ lúc nào!" Lưu Bảo Toàn cũng là nghẹn họng mấy ngày nay, từ trên người Chu Sơn Hổ đã làm cho cơn tức này phát ra rồi, dưới tình huống bình thường, y không đáng cùng một tên tài xế chấp nhặt.

Trương Dương lúc này vừa vặn ở tại phụ cận, nghe thấy tiếng của Lưu Bảo Toàn cùng Chu Sơn Hổ ở đằng kia, vội vàng đi tới, người chưa tới tiếng cười đã tới trước rồi: "Ha hả, chủ nhiệm Lưu, chuyện gì mà lại phát hỏa lớn như vậy?"

Lưu Bảo Toàn kỳ thực đã sớm thấy được Trương Dương, trong lòng đều nói đánh chó còn xem mặt chủ nhân, hôm nay ta chính là đánh cho ngươi xem, một tên lái xe cũng lại có thể không để ta vào mắt, thật sự cho rằng có ngươi làm chỗ dựa liền tự cao tự đại được sao? Lưu Bảo Toàn căm giận nói: "Tiểu Trương, cậu tới vừa đúng lúc, tôi bảo anh ta lái xe chở tôi lên thành phố, anh ta ra sức khước từ tôi. "

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi không có ra sức khước từ, dựa theo quy định, muốn đánh xe đi phải có phiếu xuất xe, tôi chính là muốn đi tới văn phòng làm phiếu rồi quay lại đi, ông liền tức giận. "

Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi có việc gấp, anh tuổi còn trẻ làm việc thế nào lại cứng nhắc như thế chứ?" Làm trò trước mặt Trương Dương, y chính là không lưu tình chút nào mà răn dạy Chu Sơn Hổ.

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Lưu, đừng nóng giận, ngài cũng lớn tuổi như vậy rồi, tức lên có hại cho thân thể thì không đáng, không đáng vì một tên tiểu tử mà tức giận. " Hắn nói nghe lên giống như là nói giúp Lưu Bảo Toàn, nhưng trên thực tế đều là châm chọc khiêu khích.

Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi biết mà, ngay cả quyền phái một chiếc xe, tôi cũng không có. "

Trương Dương nói: "Lời này nói quá rồi, chủ nhiệm Lưu, Tiểu Chu tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, làm việc quá cứng nhắc, xin ngài bớt giận, Tiểu Chu, suy nghĩ gì chứ? Còn không mau đưa chủ nhiệm Lưu đi. "

Chu Sơn Hổ vừa nghe Trương Dương nói, hắn lập tức mở cửa xe, Lưu Bảo Toàn thấy hắn như vậy, trong lòng càng tức giận, y trừng mắt hỏi Chu Sơn Hổ: "Anh bây giờ không cần phiếu xe ra vào nữa sao?"

Chu Sơn Hổ nói: "Chủ nhiệm Lưu, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với một tên tài xê như tôi. "

Lưu Bảo Toàn bị những lời này của hắn làm cho nghẹn họng, y phát hiện tiểu tử này cũng không phải đèn cạn dầu, không nói ra thì tức nghẹn, nhưng trên thực tế y thân là chủ nhiệm Quản Ủy Hội lại tức giận với một tên tài xế cũng không phải chuyện vinh quang gì, y căm giận ngồi vào trong xe, nói với Chu Sơn Hổ: "Đưa tôi đi tới Ủy ban nhân dân thành phố, nhanh lên một chút! Tôi không có thời gian!"

Trương Dương hướng về phía trong xe nói: "Tiểu Chu, chủ nhiệm Lưu bảo anh đi nhanh lên một chút đó, ông ấy không có thời gian!"

Chu Sơn Hổ lập tức lĩnh hội ý tứ của hắn: "Được!" Sau đó một cước giẫm xuống chân ga, chiếc xe Audi giống như mũi tên rời dây cung, hướng ra ngoài cửa lớn chạy trốn.

Lưu Bảo Toàn lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cảm thụ được cái gì gọi là cảm giác lưng đẩy, hoá ra xe công vụ cũng có thể có được cảm giác giống như xe thể thao, hoá ra ngồi ở phía sau vị tất đã đại biểu cho tuyệt đối an toàn.

Lưu Bảo Toàn thậm chí không nhớ rõ mình xuống ô tô như thế nào, lúc xuống xe, y đầu tiên là chạy đến ven đường cong người nôn ọe, đem cơm ăn buổi sáng đều ói ra không còn một mảnh, hai chân bủn rủn, liên tục run rẩy một hồi, nếu như không phải có một cái cây nhỏ để vịn đỡ ỡ bên người, sợ rằng y đã đặt mông ngồi dưới đất rồi, ý thức y biến thành trống rỗng, vất vả lắm mới trở lại trong hiện thực, Lưu Bảo Toàn có một ý nghĩ mãnh liệt, đời này nói cái gì thì cũng không ngồi xe của Chu Sơn Hổ nữa, y còn có một ý nghĩ, muốn thanh lý tên tiểu tử không nghe điều khiển, có ý định trả thù lãnh đạo này ra khỏi đoàn đội.

*****

Chu Sơn Hổ nhìn thấy bộ dạng chật vật của y thì trong lòng mừng thầm, còn giả ra vẻ quan tâm hỏi: "Chủ nhiệm Lưu, có cần tôi đợi ngài hay không?" Lưu Bảo Toàn hướng về phía sau khoát tay áo, ngay cả nói cũng không nói ra được, nghỉ ngơi một hồi lâu, khẩu khí mới chậm lại, chậm rãi hướng tới văn phòng của Ủy ban nhân dân thành phố đi đến.

Thị trưởng Phương Tri Đạt liếc mắt liền nhìn ra sắc mặt của Lưu Bảo Toàn không đúng, tràn ngập thân thiết nói: "Đồng chí Bảo Toàn, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?"

Lưu Bảo Toàn thở ra một hơi, đặt mông ngồi ở sô pha trên, thấp giọng nói: "Tìm được đường sống trong chỗ chết, thật kinh hồn, chưa bình tĩnh lại được!"

Phương Tri Đạt bị ngôn từ khoa trương của y đùa nở nụ cười: "Chuyện gì nghiêm trọng như thế?" Hắn bảo thư ký đưa cho Lưu Bảo Toàn một chén trà nóng.

Lưu Bảo Toàn uống trà nóng, cảm thấy tốt hơn một chút, thở dài nói: "Vị tài xế mới tới kia đưa tôi đến đây, một đường đi này so với ngồi xe mạo hiểm còn kích thích hơn. "

Phương Tri Đạt đương nhiên sẽ không nghĩ đến một đường mạo hiểm của Lưu Bảo Toàn, hắn nhẹ giọng nói: "Địa điểm công tác của Ban Chỉ Huy xử lý như thế nào rồi?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Ngày đầu tiên qua đó, chính là tiểu học Thanh Long Đàm, thoáng xử lý một chút, hiện nay vừa mới qua đó, tất cả còn rất mất trật tự, phỏng chừng phải mất vài ngày mới có thể sắp xếp ổn thỏa được. "

Phương Tri Đạt gật đầu nói: "Bất luận cái chuyện gì đều cần có một quá trình. "

Lưu Bảo Toàn nói: "Thị trưởng Phương, ngày hôm nay tôi tới đây, là muốn hướng ngài phản ánh một ít tình huống. "

Phương Tri Đạt nói: "Nói đi!"

Lưu Bảo Toàn đem nhưng lời nói ngày hôm nay của hai người La An Định cùng Đường Tự Lập trong phòng làm việc của mình nói lại một lần, đương nhiên phải qua gia công cùng trau chuốt của y. Ý tứ của y biểu đạt coi như rõ ràng, Tần Thanh tại trên quyền nhân sự biểu hiện quá mức độc đoán chuyên quyền, hiện nay bố trí nhân viên trên cơ bản đều là căn cứ ý định chủ quan của nàng, đương nhiên Lưu Bảo Toàn trọng điểm đưa ra chính là Trương Dương, rất là bất mãn đối với việc hắn hầu như đem tất cả cấp dưới cũ qua Đông Giang.

Lưu Bảo Toàn nói: "Thị trưởng Phương, bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến, Trương Dương hắn cũng không phải Bao Thanh Thiên, đi chỗ khác không chỉ muốn dẫn theo Công Tôn sách, còn muốn đem cả Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ mang theo trên người, hơn nữa hắn chỉ là một cán bộ cấp huyện, không nên phô trương như vậy, bây giờ toàn bộ Ban Chỉ Huy đều rất có câu oán hận đối với hắn.

Lưu Bảo Toàn thở dài nói: "Nếu như bí thư Tần chịu nghe ý kiến của tôi thì tốt rồi, bí thư Tần biểu hiện ra cũng khiêm tốn cẩn thận nghe ý kiến của chúng tôi, nhưng mà tới lúc thật sự chấp hành lại là một chuyện khác, bây giờ không ít đồng chí có phản ứng, Trương Dương nói cái gì đều là đúng, chúng ta nói đúng cũng là sai lầm, cứ như vậy tiếp nữa, sẽ không có đồng chí nào dám nói ra quan điểm chính xác. "

Phương Tri Đạt nói: "Anh là nói Tần Thanh thiên vị?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi không phải có ý tứ này, tôi là nói dù sao đồng chí Tần Thanh tuổi còn trẻ, tại trong quá trình công tác chính là có điều khiếm khuyết, quên mất cảm thụ của các đồng chí xung quanh. "

Phương Tri Đạt đối với những lời này của Lưu Bảo Toàn cảm thấy phi thường thất vọng, thằng nhãi Lưu Bảo Toàn này chính là một hạng người không chịu khiếm khuyết, y nói hồi lâu, rõ ràng đều là chỉ trích Tần Thanh, nhưng ngoài miệng còn muốn không thừa nhận, Lưu Bảo Toàn gần đây rất siêng chạy qua chỗ hắn, trên cơ bản đều là kể khổ, nhưng y chạy tới càng chăm, nói càng nhiều, ấn tượng của Phương Tri Đạt đối với y lại càng xấu đi, hắn thậm chí bắt đầu hỏi lại mình, vì sao lại đem Lưu Bảo Toàn đặt ở trên vị trí này, người này xác thực không có bản lĩnh gì, tại trước mặt Tần Thanh cùng Trương Dương trên cơ bản ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, ví dụ như bây giờ, y lại có thể không biết xấu hổ nói tài xế không nghe y nói, một chủ nhiệm Quản Ủy Hội mà ngay cả tài xế cũng đều không trấn áp được, năng lực lãnh đạo của y có thể nghĩ được.

Lưu Bảo Toàn cũng không biết Phương Tri Đạt nghĩ thế nào, y thở dài nói: "Thị trưởng Phương, bí thư Tần vừa nói muốn tinh giản cơ cấu, giảm nhẹ bộ máy, nhưng tinh giản đều là bộ phận chúng tôi, về phía cục Sự Nghiệp Xã Hội lại có không ít người vào, lại nói tài xế đưa tôi tới ngày hôm nay, anh ta chính là tài xế của Trương Dương tại Nam Tích, là một người làm công tạm thời, bây giờ cũng công khai trở thành nhân viên công tác chính thức của Ban Chỉ Huy khu Tân Thành. " Kỳ thực Chu Sơn Hổ vẫn là tạm thời, căn bản là không ở biên chế, Lưu Bảo Toàn nói như vậy có chút ăn nói bừa bãi.

Phương Tri Đạt nói: "Chuyện này tôi sẽ bớt thời gian tìm Tần Thanh nói chuyện, đồng chí Bảo Toàn, đội ngũ cán bộ cũng cần thời gian ma hợp, đồng chí trong lúc đó cô gắng khoan dung một chút, tôi thấy anh nên có gắng giao lưu nhiều hơn, câu thông nhiều hơn với các đồng chí khác, tăng cường lý giải hai bên. " Lần trước bởi vì chuyện của Trương Dương, Lương Thiên Chính đã oán giận hắn một lần, Phương Tri Đạt rõ ràng nhận thức được sự phức tạp khi xây dựng đội ngũ quản lý khu Tân Thành, xử lý không tốt chính là đắc tội với người khác, hắn bây giờ phải cẩn thận rất nhiều.

Lưu Bảo Toàn gật gật đầu, y đã nói hết lời, cũng không tiện tiếp tục lưu lại, cáo từ rời khỏi văn phòng thị trưởng, chờ tới lúc đi tới bãi đỗ xe dưới lầu, thấy chiếc xe Audi kia vẫn đang ở dưới chờ y, Chu Sơn Hổ đang đứng lau xe dưới ánh mặt trời, thấy Lưu Bảo Toàn trở về thi cong môi cười nói: "Chủ nhiệm Lưu, chuyện xong xuôi rồi? Chúng ta bây giờ trở lại chứ?"

Cơ miệng của Lưu Bảo Toàn không lý do tự giật giật một cái, trong lòng nói, ta còn muốn giữ mạng đó, lạnh lùng nói: "Không phải bảo anh đi trước rồi sao?"

Chu Sơn Hổ nói: "Ngài chưa nói!"

Lưu Bảo Toàn suy nghĩ một chút đúng là như vậy, vừa rồi mình xuống xe che miệng đi ói ra, đã quên nói cho hắn đi trước, có điều là mình hình như đã xua tay rồi!

Chu Sơn Hổ nói: "Chủ nhiệm Lưu, lên xe đi, buổi trưa bí thư Tần còn muốn dùng xe. " Vẻ mặt của hắn giống như mang theo chút vẻ chẳng đáng.

Lưu Bảo Toàn nhìn Chu Sơn Hổ, cảm giác tức mà không có chỗ đánh, bí thư Tần còn muốn dùng xe? Ai quy định xe này là chuyên dụng của Tần Thanh? Tên tiểu tài xế này lại có thể dùng phương thức này trả thù mình, y gật đầu nói: "Được, vậy trở lại. "

Lưu Bảo Toàn lên xe là do dự mãi mới có đủ dũng khí, lúc lên xe đầu tiên là thắt dây an toàn lên, hướng Chu Sơn Hổ nói: "Anh hạn chế tốc độ một chút!"

Chu Sơn Hổ gật đầu, lúc trở lại quả nhiên không giống như vừa rồi, xe đi rất bình ổn, Lưu Bảo Toàn phải thừa nhận, tiểu tử này lái xe quả thực không tồi, y cũng ngồi qua xe của không ít tài xế, tài xế có trình độ lái xe như Chu Sơn Hổ không nhiều lắm.

Bất luận chuyến này hắn lái tốt ra sao, Lưu Bảo Toàn đã hạ quyết tâm, trở lại tìm Tần Thanh, kiên quyết đem tên tài xế dám khiêu chiến quyền uy của mình này trong thanh lý ra ngoài đội ngũ.

*****

Ô tô đi tới trên đường cái đê Thanh Long Đàm, một chiếc công nông ba bánh đi tới trước mặt, nhưng chiếc công nông kia lại không có ý phanh lại, thẳng đến gần va phải Audi, Chu Sơn Hổ bất đắc dĩ giẫm chân phanh lại, từ trên chiếc công nông kia nhảy xuống bảy gã nông dân, Chu Sơn Hổ nhìn ra tình huống không đúng, muốn di chuyển xe, nhưng từ phía sau lại có một chiếc công nông nữa, trên xe lại có sáu người xuống, hơn mười người liền đem chiếc xe Audi của bọn họ vây quanh lại.

Người dẫn đầu là ông chủ Triệu Xuân Sinh của một quán cơm ở hồ Thanh Long, hắn là đặc biệt đến tìm lãnh đạo của Ban Chỉ Huy để lý luận, đi tới trước xe, Chu Sơn Hổ mở cửa xe đi qua nói: " Đồng hương, ông đem xe tránh ra, đừng chặn đường!"

Triệu Xuân Sinh nói: "Tôi tìm lãnh đạo của các anh!"

Chu Sơn Hổ hướng trong xe nhìn một chút: "Chủ nhiệm Lưu, tìm ngài đó!"

Lưu Bảo Toàn có chút không nhịn được nói: "Có chuyện gì quay về văn phòng rồi nói. "

Triệu Xuân Sinh nói: "Nói mấy câu thôi, nói ở chỗ này cũng được!" Hắn biểu hiện tương đối quật cường.

Lưu Bảo Toàn đành phải hạ cửa sổ xe xuống nói: "Chuyện gì?"

Triệu Xuân Sinh nói: "Tôi mở quán cơm ở cạnh hồ Thanh Long đã mở mười lăm năm, Quản Ủy Hội các ông có chuyện gì? Vì sao muốn tôi đóng cửa?"

Lưu Bảo Toàn cũng là một tên giảo hoạt trên quan trường, vừa nghe là biết gây rối, lập tức nói: "Vị đồng chí này, tôi thật sự không rõ ràng lắm chuyện này, như vậy đi, chờ tôi trở lại hỏi rõ tình huống rồi nói tiếp. "

Triệu Xuân Sinh nói: "Tôi nhận ra ông, ông là chủ nhiệm Quản Ủy Hội, cho lệnh xuống thông báo ngừng kinh doanh là Quản Ủy Hội các ông, làm sao ông lại không rõ ràng?" Lưu Bảo Toàn bất đắc dĩ mở cửa xe đi xuống, lại có vài chiếc công nông đi qua, dân chúng đang lục tục đến, ước chừng hơn ba mươi người đem y cùng Chu Sơn Hổ vây quanh ở chính giữa, ồn ào muốn bọn họ cho một ý kiến, đa số những người này đều là mở quán cơm ở xung quanh hồ Thanh Long, lúc Trương Dương đến nơi đây liền phát hiện tất cả những quán cơm này đều làm ô nhiễm hồ Thanh Long, cho nên đề nghị trước tiên là đóng cửa tất cả các quán cơm xung quanh hồ chưa nước, lúc đầu chuyện này giao cho phía thị trấn Thanh Long, phía thị trấn Thanh Long cũng ra thông báo ngừng kinh doanh, nhưng các quán cơm này căn bản không có để ý tới, cho nên Trương Dương lại lấy danh nghĩa của Quản Ủy Hội ra thông báo, hiệu quả vẫn không lớn, từ ngày hôm qua, Trương Dương bảo các bộ phận liên quan ngừng cung cấp điện cho mấy quán cơm, lúc này mới chọc giận bọn họ, ngày hôm nay tập trung đi ra gây rối, vốn là muốn đi tới Ban Chỉ Huy nói lý, vừa vặn tại trên đường gặp được xe Audi của Ban Chỉ Huy, cho nên bọn họ liền cản xe lại, quả nhiên cản được chủ nhiệm Lưu của Quản Ủy Hội.

Gặp phải cái chuyện này, Lưu bảo Toàn chỉ có thể thầm than là không may, kỳ thực chuyện này y cũng không có tham dự, tuy nhiên y cho rằng quyết sách lần này của Trương Dương là chính xác của, những quán cơm này mở tại bên cạnh hồ của đập chứa nước, đem nước bẩn cùng cùng các thứ sinh hoạt không xử lý trực tiếp thải vào trong nước, tạo thành thiệt hại cực lớn đối với khung cảnh, hồ Thanh Long là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong uy hoạch của khu Tân Thành, là cảnh quan trung tâm của khu Tân Thành. Ngăn chặn tiếp tục ô nhiễm đúng lúc, tránh cho nước bị ô nhiễm thêm một bước là cực kỳ cần thiết.

Nhìn hơn ba mươi thôn dân tâm tình kích động ở xung quanh, Lưu Bảo Toàn cảm thấy đau đầu, lợi ịch thiết thân của những người này đã bị tổn hại, muốn nói chuyện cũng là có thể hiểu được, có điều là Lưu Bảo Toàn cảm thấy oan uổng, chuyện này bằng là gánh thay cho Trương Dương.

Mấy người phụ nữ ở giữa đã chỉ vào y chửi lên, nói xâm chiếm đất sống của bọn họ, còn muốn đóng cửa quán cơm của bọn họ, lại cho không cho bọn họ đường sống.

Một lão thái thái giơ lên quải trượng chỉ vào Lưu Bảo Toàn nói: "Vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt, một tên tham quani!" Tới tuổi như bà ấy rồi thì không có gì phải sợ, cái gì cũng đều dám nói.

Lưu Bảo Toàn thực sự là dở khóc dở cười, y lớn tiếng nói: "Mọi người xin bình tĩnh, có cái gì từ từ nói, chúng ta quay về Ban Chỉ Huy nói tiếp!"

"Nói cái gì? Thức ăn trong tủ lạnh đều bi phá hủy, các ông phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi: "

Thanh âm của Lưu Bảo Toàn rất nhanh đã bị bao phủ tại trong tiếng lên án công khai của dân chúng.

Chu Sơn Hổ thấy thế không ổn, hắn muốn đi qua ngoài tìm viện binh, liền bị vài tên thôn dân ngăn cản lối đi.

Lưu Bảo Toàn có chút tức giận, y tức giận nói: "Làm sao các người lại không giảng đạo lý như thế, tôi báo cảnh sát!" Y giả ra bộ dạng lấy điện thoại cầm tay ra, cũng không chờ y làm ra động tác bấm số điện thoại, một cục rau củ đã bay qua, ba một cái nện ở trên mặt của y, Lưu Bảo Toàn ngẩng đầu muốn nhìn xem là ai ném y, đầu còn chưa ngẩng lên tới, một quả... trứng thối lại bay tới, nện ở trên trán y.

Có người kêu lên: "Hắn còn muốn gọi cảnh sát tới bắt chúng ta, chúng ta phạm pháp sao?" Một tiếng nói này nhất thời châm lên mồi lửa, rau nát, cải củ, trứng thối, những thứ vũ khí này đều được trang bị sẵn rồi, dự định đi tới Ban Chỉ Huy phát tiết bất mãn trong lòng, bây giờ gặp Lưu Bảo Toàn thì tất cả đều phát tiết ở tại trên người y. Đương nhiên không chỉ lên trên người y, còn có người đi đập chiếc xe Audi.

Một hành động này lại chạm tới nỗi đau sâu trong lòng của Chu Sơn Hổ, Chu Sơn Hổ rất thương công tác của hắn, không có Trương Dương chiếu cố, hắn sẽ không thể thoát ly đội ngũ công nhân trở thành một gã tài xế. Những người này có thể đánh hắn, thế nhưng không thể đối đãi với xe của hắn như vậy, một gã đàn ông cầm lấy một quả cà chua thối ném tới trên xe Audi, Chu Sơn Hổ bị chọc giận, hắn hét lớn một tiếng, xông lên, một cái đã đem gã đàn ong kia đấm ngã xuống đất, cử động của hắn dường như đâm vào tổ ong vò vẽ.

Gã đàn ông kia kêu lên: "Đánh người, chủ nhiệm Quản Ủy Hội đánh người!"

Hơn mười người dân xung quanh hô lên liền vây quanh đi tới, trong lòng chủ nhiệm Quản Ủy Hội Lưu Bảo Toàn chính là kêu to oan uổng, nói tôi đánh người bao giờ chứ? Nhưng tâm lý số đông của người trong nước lúc này biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, một người đi tới gây rối, những người khác đều theo, cho rằng pháp luật không trách chúng, vài lão nương béo ú đem Lưu bảo Toàn vây quanh xúm lại đánh, Lưu Bảo Toàn đã gặp qua tình thế đó bao giờ đâu, che mặt cong mông, cố hét sức sợ bị các mụ đánh đến trên mặt, vị lão thái thái vừa huy vũ quải trượng kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội, bà ta giơ lên quải trượng hướng về phía cái mông của Lưu Bảo Toàn chọc một cái. (bà già này thật máu=))

Lưu Bảo Toàn bị ám chiêu của lão thái thái đánh cho kêu lên một tiếng thảm thiết, hai chân không tự chủ được kẹp chặt, tay cũng rơi xuống, chỉ trong chút thời gian này, trên mặt đã bị mấy mụ kia cào ra mấy vệt vết máu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)