Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0782

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0782: Dùng thân thử tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Văn Linh tức giận nói: "Tránh ra!" Một chưởng cách bổ về phía Trương Dương, Trương Dương không dám lui về phía sau, hắn phải chặn đường của Văn Linh, giành thời gian cho Đỗ Thiên Dã cứu Tô Viện Viện. Tuy rằng âm sát tu la chưởng của Văn Linh lợi hại, nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Trương Dương cũng là điều không có khả năng. Chiêu thức của Văn Linh quỷ dị đa biến, Trương Dương thì lại là đánh chắc thủ chắc, thong dong ứng đối, Văn Linh nhìn thấy Đỗ Thiên Dã đã cứu thuận tay xuống, trong lòng không khỏi nôn nóng đến cực điểm, tức giận nói: "Tự mày tìm chết!" Cô ta thuận tay bẻ một nhánh cây, hơi khẽ chấn động, khí âm hàn lan ra trên nháy cây, trong nháu máy, trên nhánh cây không ngờ bị băng sương bao trùm, ngưng kết thành một cây kiếm băng trong suốt.

Trương đại quan nhân tuy rằng kiến thức rộng rãi, nhưng đối với thủ pháp hạ bút thành văn, cỏ cây đều thành binh khí của Văn Linh thì cũng thán phục không thôi, âm sát tu la chưởng của Văn Linh so với sự tưởng tượng của hắn thì còn lợi hại hơn, chắc đã tu luyện đến bát trọng rồi.

Trương Dương mỉm cười nói: "Chị Linh, chớ có tức giận, chuyện tình cảm không miễn cưỡng được đâu!"

"Ai cần mày lo!" Văn Linh vung kiếm chém tới Trương Dương, bảy mươi hai lộ kiếm pháp thê phong khổ vũ giống như trường giang đại hà ập tới, Trương Dương thông qua sự ghi chép trong bản dập, tìm hiểu một số chiêu thức của thê phong khổ vũ, nhưng chỉ từ trên bản dập không thể thu thập được đầy đủ, lại không biết Văn Linh học được kiếm pháp từ chỗ nào.

Lúc này Đỗ Thiên Dã dẫn Tô Viện Viện bỏ chạy xuống núi.

Trương Dương hiện tại vừa đánh vừa lui, mục đích của hắn chính là cầm chân Văn Linh, để Văn Linh không thể bứt ra đuổi theo bọn Đỗ Thiên Dã.

Văn Linh nhìn thấy Đỗ Thiên Dã càng chạy càng xa, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, dừng chiêu thức, cao giọng hô: "Đỗ Thiên Dã, anh cho rằng mình thật sự có thể cứu được cô ta ư?"

Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra, hắn đã cảm thấy thân thể Tô Viện Viện cực kỳ lạnh, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Viện Viện sắc mặt tái nhợt môi môi đã lạnh đến nỗi biến thành màu tím, khớp hàm không ngừng run run, hiển nhiên Văn Linh trước đó đã động tay động chân lên người cô ta.

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Văn Linh, cô đã làm gì với cô ta?" Gã ôm Tô Viện Viện quay trở lại.

Văn Linh cười ha ha, nói: "Cô ta đã trúng âm sát tu la chưởng, Trương Dương, cậu tuy rằng y thuật không tồi, nhưng có thể giải được hàn độc ư?"

Trương Dương không nói gì, hàn độc bình thường có lẽ có thể, nhưng âm sát tu la chưởng của Văn Linh hiện giờ đã tu luyện đến bát trọng, chỉ sợ hắn cho dù có thể giải hàn độc cho Tô Viện Viện thì nội lực của mình cũng tất nhiên hao tổn rất lớn, huống chi Tô Viện Viện lúc này hàn độc đã phát tác, trì hoãn càng lâu càng có thể để lại di chứng. Trương Dương thở dài nói: "Cô ta chỉ là một nữ hài tử vô tội, chị việc gì phải hại cô ta?"

Kiếm băng trong tay Văn Linh rung lên, lập tức hóa thành vụn băng bay tán loạn trong hư không, cô ta ném nháy cây vẫn còn nguyên vẹn trong tay đi. Nhìn thấy Trương Dương vẫn chắn trước mặt mình, không khỏi cười nói: "Cậu cho rằng cậu ngăn tôi thì có thể giữ được tính mạng của cô ta ư?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, cậu tránh ra!" Gã ôm Tô Viện Viện đi tới bên cạnh Trương Dương, giao Tô Viện Viện cho Trương Dương, nhìn Văn Linh nói: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào?"

Văn Linh nhìn chằm chằm vào hai mắt Đỗ Thiên Dã, nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, những lời lúc trước anh nói với tôi anh có còn nhớ hay không?" Trong ánh mắt của cô ta vẫn mang tình ý phức tạp khó có thể hình dung.

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy ánh mắt của cô ta lúc này không khỏi nhớ tới khi bọn họ mới yêu nhau, khi đó Văn Linh thuần khiết biết bao, thiện lương biết bao, nhưng hôm nay cô ta lại biến thành một nữ nhân tính tình quái đản, tâm ngoan thủ lạt, Đỗ Thiên Dã không khỏi nhớ tới tình cảnh cha mình bị cô ta chọc cho tức mà chết, nội tâm vừa mới mềm hoá lập tức lại trở nên vô cùng cường ngạnh, gã tức giận nói: "Văn Linh, trong lòng tôi cô đã chết từ lâu rồi, cô hại chết cha tôi, tôi đối với cô không còn một chút tình yêu nào cả, còn chăng chỉ là sự cừu hận!"

Trong ánh mắt của Văn Linh tràn ngập vẻ đau khổ: "Vì sao? Tôi đã nói tôi lúc đó là vô tâm, vì sao anh lại không thể tha thứ cho tôi?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: "Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cô!"

Nội tâm Văn Linh giống như bị búa tạ đánh trúng, từ sau khi lần này tỉnh lại, cô ta cảm thấy mình tựa như một con thuyền cô đơn trôi nổi trong biển lớn, mà Đỗ Thiên Dã là bến bờ trong lòng cô ta, chỉ có cô ta mới rõ mình khao khát được cập bến như thế nào, nhưng sự vô tình của Đỗ Thiên Dã đã hoàn toàn đập nát ảo tưởng của cô ta, Văn Linh nói: "Được! Được! Được!" Liên tiếp sau ba tiếng được, thân pháp cô ta biến đổi, đột nhiên lao về phía Tô Viện Viện, lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại sẽ giết cô ta!"

Đỗ Thiên Dã giận dữ hét: "Không được làm tổn thương tới cô ta!" Gã không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cầm dao đâm về phía Văn Linh.

Mũi dao tới gần Văn Linh, Văn Linh nhìn gã với ánh mắt đau khổ vô hạn, nếu cô ta né tránh, khẳng định có thể dễ dàng tránh được động tác của Đỗ Thiên Dã, nhưng cô ta đột nhiên khựng lại. Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra, sau một thoáng do dự, một đao này vẫn đâm ra, mũi đao đâm vào vai Văn Linh, ánh mắt Văn Linh trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng, máu tươi dọc theo vai của cô ta chảy xuống, cô ta tựa hồ không cảm thấy chút đau đớn nào, nhưng con tim lại như trong nháy mắt vỡ thành ngàn mảnh: "Anh thực sự nỡ xuống tay ư?"

Văn Linh vỗ một chưởng lên vai Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã như đằng vân giá vũ bàn về phía sau, ngã sấp xuống mặt cỏ, nhưng thân thể không cảm thấy quá đau đớn, nhìn thấy vai Văn Linh chảy máu, trong đầu là một mảng mờ mịt, gã không ngờ lại đâm Văn Linh.

Trương Dương buông Tô Viện Viện ra chuẩn bị xông lên để viện thủ, Văn Linh phát ra một tiếng cười dài thê lương, không lựa chọn tiếp tục tiến công, thân hình động tác mau lẹ, trong giây lát đã biến mất trong rừng rậm phía trước.

Trương Dương nâng Đỗ Thiên Dã dậy, quan tâm hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

Đỗ Thiên Dã hít một hơi, cảm giác thân thể cũng không có gì khác thường, gã lẩm bẩm nói: "Tôi đã làm cô ta bị thương. Tôi đã làm cô ta bị thương!" Nhất thời trong lòng loạn như ma, mâu thuẫn đến cực điểm.

Tình cảnh vừa rồi Trương Dương đã nhìn thấy rõ, hắn nhìn ra Văn Linh đối với Đỗ Thiên Dã thật sự là có tình cảm rất sâu đậm, bằng không với võ công của cô ta căn bản sẽ không tùy ý để Đỗ Thiên Dã đâm cô ta một đao đó, huống chi cô ta có cương khí hộ thân bá đạo, người bình thường căn bản không thể công phá được, cô ta là muốn thông qua phương thức này để kiểm nghiệm xem Đỗ Thiên Dã đối với cô ta còn tình cảm hay không, nhưng Đỗ Thiên Dã đã hoàn toàn chặt đứt tơ tình trong lòng cô ta.

Trương Dương nhìn thấy Đỗ Thiên Dã thất hồn lạc phách như vậy thì không khỏi thầm thở dài, bước tới trước tiên giải huyệt giúp Tô Viện Viện, khớp hàm của Tô Viện Viện phát run vì lạnh, sau khi á huyệt được giải, cô ta run giọng nói: "Cô ta nói giải dược ở trong ví của tôi... "

Trương Dương nghe vậy liền ngẩn ra, rồi thấy Tô Viện Viện từ trong túi tiền lấy ra một bình sứ màu lục, Trương Dương nhận lấy, mở nắp bình sứ, bên trong có một viên thuốc màu đó, một mùi gay mũi truyền đến, Trương Dương xoay người lại, không nhịn được hắt xì một cái, hắn lấy kim bạc mang theo người ra cắm thử vào trong viên thuốc, vừa cẩn thận ngửi ngửi, xác định thuốc này đúng là dung dương hoàn, đặc biệt dùng để giải hàn độc của âm sát tu la chưởng liền đưa cho Tô Viện Viện bảo cô ta ăn.

Đỗ Thiên Dã lúc này đã bình tĩnh hơn, gã nói khẽ: "Viên thuốc có thể có độc hay không?"

Trương Dương nói: "Cô ta nếu thực sự muốn giết Tô Viện Viện thì không cần phải phiền toái như vậy đâu!"

Tô Viện Viện lạnh lắm rồi, nghe Trương Dương nói viên thuốc không có việc gì liền lập tức nuốt xuống, cảm giác viên thuốc vừa vào miệng liền tan ra, một cỗ nhất cỗ nhiệt lưu từ cổ họng của cô ta chảy thẳng xuống bụng, trong nháy mắt đã lan khắp các huyết mạch trên người của cô ta, chỉ chốc lát sau, cảm giác vô cùng lạnh đó đã biến mất vô tung vô ảnh, Trương Dương lại xem thử mạch đập của cô ta, xác định Tô Viện Viện đã khôi phục bình thường, trong lòng cảm thấy có chút không hiểu vì hành động của Văn Linh. Xem ra Văn Linh không hề có ý muốn sát hại Tô Viện Viện, cô ta chỉ thông qua phương thức này để bức Đỗ Thiên Dã phải thổ lộ cõi lòng, nhưng phương pháp của Văn Linh quá mức cực đoan bất thường, khiến chuyện thành ra rối rắm.

Đỗ Thiên Dã rõ ràng là tình tự rất thấp, gã nói khẽ với Tô Viện Viện: "Chúng tôi đưa cô về. "

Tô Viện Viện gật đầu, cô ta đã đoán được quan hệ giữa Văn Linh và Đỗ Thiên Dã, tuy rằng trong lòng của cô ta tồn tại rất nhiều nghi vấn, nhưng người thông minh như cô ta sẽ không hỏi vào lúc này.

Đỗ Thiên Dã trước khi đi lại nói với Tô Viện Viện: "Tiểu Tô, chuyện hôm nay, tôi muốn cô giữ bí mật. "

Tô Viện Viện gật đầu, nói khẽ: "Bí thư Đỗ yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai cả!"

Trương Dương cười cười với Tô Viện Viện, vỗ vỗ vai Đỗ Thiên Dã, hai người cùng nhau rời đi.

Trở lại trong xe jeep của Trương Dương, Đỗ Thiên Dã cả người nằm bẹp trên ghế lái, gã nói khẽ: "Tôi đã đâm cô ta một dao, rất sâu!"

Trương Dương có thể thông cảm cho tâm lý hiện tại của gã, liền an ủi gã: "Tôi nhìn rõ mà, một dao đó không hề đâm trúng chỗ yếu hại của cô ta, với võ công của cô ta, chút thương nhẹ này căn bản là không đáng gì.

Đỗ Thiên Dã gật đầu, vẻ mặt của gã vẫn thất hồn lạc phách.

Trương Dương nói: "Tôi mời anh đi uống rượu!"

Khi người ta đang đau khổ, cồn thường thường là phương thức gây tê tốt nhất, Đỗ Thiên Dã uống xong rượu trong chén, nhìn chén thủy tinh trống trơn, nói: "Cô ta sao biến thành như vậy?"

*****

Trương Dương nói: "Bất kỳ ai cũng sẽ đều thay đổi, cô ta nằm trên giường nhiều năm như vậy, hơn mười năm không tiếp xúc với xã hội, trên tính cách phát sinh thay đổi cũng là điều dễ hiểu. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Cô ta sao có võ công lợi hại như vậy?"

Trương Dương thấp giọng khuyên gã: "Trên đời này chuyện không tưởng thật sự quá nhiều, nếu đã nghĩ không thông thì đừng có nghĩ nữa. " Hắn nhìn ra được Đỗ Thiên Dã đối với Văn Linh là tình cũ vẫn chưa dứt, bất kể là ai ở trên vị trí của Đỗ Thiên Dã không nghi ngờ gì nữa đều là cực độ đau khổ.

Đỗ Thiên Dã nói: "Cô ta chắc đã nhớ tới quá khứ, nhưng... cô ta đã làm cha tôi giận quá mà chết. "

Trương Dương nói: "Anh Đỗ, anh làm việc trước giờ là phải là một người dài dòng dây dưa, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê, thật ra chuyện giữa anh và Văn Linh rất đơn giản, nếu anh có thể tha thứ tất cả lỗi lầm của cô ta trước kia, hai người có thể ở cùng một chỗ, còn nếu anh không tha thứ được, vậy thì dứt khoát chặt đứt tơ tình đi... "

Đỗ Thiên Dã thở dài nói: "Trương Dương, đời này tôi chỉ từng yêu một mình Văn Linh, nếu bảo tôi lập tức có thể vứt bỏ tình cảm đối với cô ta, đó là nói phét. Nhưng tôi tuyệt đối không thể có sống chung với một nữ nhân đã làm cha tôi tức chết được, cho dù cô ta lúc đó chỉ là vô tâm... "

Trương Dương lại rót đầy chén rượu.

Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên, nói: "Về sau tôi sẽ không bao giờ nữa nghĩ tới cô ta nữa!"

Trương Dương nói khẽ: "Quyết định vậy ư?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Chuyện hôm nay khiến tôi hạ quyết tâm rồi, giữa tôi và cô ta nên chấm dứt. "

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã uống một trận túy lúy, tới tận hai giờ sáng mới về, sự xuất hiện của Văn Linh khiến trong lòng hắn phủ lên một tầng ám ảnh, hắn không biết Văn Linh về sau sẽ còn có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế nào, trên người của cô ta xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, Trương Dương càng lúc càng hoài nghi, Văn Linh phải chăng cũng có kinh lịch giống như mình, nhưng bất đồng là, hắn đã thích ứng với thời đại này, mà Văn Linh thì không thể dung nhập với thời đại này, cô ta đang đấu tranh điên cuồng với thời đại.

Đêm khuya người vắng, Văn Linh một mình đứng trên đỉnh núi Long Tích, giữa thiên địa, giống như chỉ còn lại có cô ta lẻ loi một mình đứng dưới trời sao, nội tâm Văn Linh lúc này vô cùng cô độc. Một nhát dao của Đỗ Thiên Dã làm thân thể cô ta bị thương, nhưng cũng đã đâm nát tất cả ảo tưởng của cô ta, cho tới giờ, trong lòng của cô ta liền có hai ý niệm cực kỳ mâu thuẫn, cô ta khát vọng được quan tâm, khát vọng được có tình cảm. Cô ta cũng nhớ rõ tình cảm trước đây của cô ta và Đỗ Thiên Dã. Cô ta đã coi Đỗ Thiên Dã là bến bờ duy nhất trên cuộc đời này, vết thương trên vai đã liền lại, nhưng vết thương trong lòng thì vĩnh viễn cũng không thể lành. Văn Linh cuối cùng cũng hiểu mình là một con thuyền cô độc trôi trong thời đại này, vĩnh viễn không thể cập bờ, cô ta đối với nơi này đã mất đi tất cả sự lưu luyến, Cô ta phải rời khỏi địa phương không thuộc về mình này.

Sáng sớm Trương Dương sau khi tỉnh lại trước tiên là gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh, tuy rằng Văn Linh cử chỉ quái dị, nhưng Trương Dương cũng phải nói chuyện của cô ta lại với Văn gia, dù sao La Tuệ Ninh cũng là mẹ nuôi của hắn. Trương Dương kể lại sơ lược chuyện hôm qua, La Tuệ Ninh nghe xong, không khỏi thở dài, bà ta nói khẽ: "Vừa rồi mẹ đã gọi được cho nó, nó nói buổi chiều hôm nay sẽ trở lại kinh thành. "

Trương Dương từ trong đây suy đoán ra vấn đề thương thế của Văn Linh chắc không lớn, hắn cũng yên lòng, nói khẽ: "Mẹ nuôi, con thấy chị Linh đã thay đổi rất nhiều. "

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, mẹ hiểu, nhưng người làm cha mẹ không có lựa chọn, nó là con gái của mẹ, đây là sự thật vĩnh viễn cũng không thay đổi được!"

Trương Dương không khỏi nhớ tới mình đối với Từ Lập Hoa, tuy rằng Từ Lập Hoa không hề biết rằng, trừ thân thể ra, ý thức trước đây từng thuộc về Trương Dương rốt cuộc còn lại được bao nhiêu? Có một điểm hắn tin, tình cảm của mình đối với Từ Lập Hoa không phải xuất phát từ sự áy náy vì đã cướp đi thân thể của Trương Dương này, mà là hắn thật sự sinh ra cốt nhục tình thân với Từ Lập Hoa, đối với Triệu Tĩnh, đối với Tô Viện Viện cũng, xem ra bản thân mình cũng đã thay đổi rồi, nghĩ đến đây, hắn không khỏi thản nhiên, mặc dù Văn Linh thật sự có kinh lịch giống như mình, vậy thì cô ta chắc cũng sẽ không nảy sinh ác ý với cha mẹ ruột của mình.

Sau một loạt sự chuẩn bị khẩn trương, nghi thức đặt móng khu nội thành mới của Đông Giang được cử hành thuận lợi, trên công trường khu nội thành mới tiếng pháo mừng chấn thiên, đúng như lời phát biểu của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, ngày này đối với Bình Hải có ý nghĩa lịch sử rất quan trọng, đối với Đông Giang có ý nghĩa lịch sử rất quan trọng, sẽ viết xuống một nét mực rất đậm trên lịch sử phát triển của Bình Hải.

Kiều Chấn Lương và bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính cùng nhau tiến hành nghi thức xúc đất, quan viên và người dân tới tới tham gia nghi thức vỗ tay rầm trời.

Sau khi nghi thức đặt móng kết thúc, Kiều Chấn Lương và các quan viên cùng nhau đi tới đê Thanh Long Đàm, bí thư đảng ủy khu nội thành, phó tổng chỉ huycủa bộ chỉ huy xây dựng khu nội thành mới Tần Thanh đi bên cạnh giới thiệu quy hoạch tương lai của khu nội thành mới với mọi người cùng với công trình trọng điểm sắp thi công.

Kiều Chấn Lương đứng trên hồ chế nước của Thanh Long Đàm, nhìn đường sông đang được nới rộng ở đằng xa, mỉm cười nói: "Có thể đoán được, không bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành một điểm sáng mới của thành phố Đông Giang. "

Lương Thiên Chính nói: "Trong hai năm trung tâm hành chính của thành phố Đông Giang sẽ hoàn thành xây dựng, đến lúc đó toàn thể nhân viên công tác của thị ủy và thị chính phủ thành phố Đông Giang sẽ tới đây làm việc. Khu đất thị ủy và thị chính phủ cũ sẽ tiến hành công khai bán đấu giá, số tiến nhận được sẽ đầu nhập vào xây dựng khu nội thành mới.

Kiều Chấn Lương nói: "Tốt! Nội thành Đông Giang cũ đã không thể thích ứng với tốc độ phát triển của cải cách mở cửa, ngã tư đường quá hẹp, giao thông chen chúc, dân cư dày đặc đã nghiêm trọng chế ước sự phát triển của Đông Giang, nếu ở khu đất cũ xây dựng lại nhà cửa, cái giá phải trả sẽ cực lớn, chỉ có di dời, xây dựng một tòa thành hiện đại hoá mới, thì mới có thể thỏa mãn được nhu cầu phát triển tương lai, sự xây dựng thành mới Đông Giang nhất định phải nhìn xa trông rộng, phải có quy hoạch trường kỳ, phải cân nhắc tới sự phát triển về sau, phải cam đoan xây dựng thành thị, năm mươi năm thậm chí là một trăm năm sau cũng không bị lạc hậu!"

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều, thiết kế quy hoạch xoay quanh nội thành mới, chúng tôi đã chuẩn bị trước rất kỹ càng, tôi có thể nhận trách nhiệm mà nói rằng, thiết kế quy hoạch của thành thị chúng tôi có thể đạt được sự kỳ vọng của ngài. "

Kiều Chấn Lương gật đầu cười ha ha, y quay sang Tần Thanh, nói: "Tiểu Tầ, bản đồ quy hoạch dù có vẽ tốt thết nào thì cũng chỉ là tồn tại trên giấy mà thôi, có thể biến bản đồ thành hiện thực thì phải dựa vào công tác của các cô đó!"

Tần Thanh tỏ thái độ: "Bí thư Kiều yên tâm, tất cả cán bộ nhân viên của bộ chỉ huy xây dựng nội thành mới chúng tôi đều sẽ toàn lực ứng phó, tranh thủ sớm ngày xây dựng xong nội thành mới. "

Kiều Chấn Lương có chút thưởng thức gật đầu nói: "Người trẻ tuổi nên có lòng tin, có tinh thần hăng hái!" Y lại nói với Lương Thiên Chính: "Bước chân của Đông Giang năm nay không nhỏ nhỉ, xây dựng nội thành mới khởi động toàn diện, khu vườn công nghiệp quốc tế cũng bắt đầu chuyển, trọng trách trên vai anh rất nặng đó!"

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều yên tâm, sức khỏe của tôi vẫn tốt, có thể đảm đương được!"

Kiều Chấn Lương cười ha ha, nhìn ra được tâm tình của Kiều Chấn Lương hôm nay không tồi.

Lúc trưa, Kiều Chấn Lương tới hiện trường bộ chỉ huy nội thành mới và thăm nhà ăn bọn họ vừa mới xây xong, đơn vị nhận thầu nhà ăn chính là ông chủ của nhà hàng Long Đào cũ, bộ chỉ huy để y tới nhận thầu, trên một ý nghĩa nào đó cũng là một sự bồi thường, làm tốt quan hệ với cư dân địa phương, nghe nói lãnh đạo tỉnh tới, vị nhà thầu này cũng thể hiện ra hết bản sự, bốn món ăn một món canh làm rất ngon.

Kiều Chấn Lương vừa ăn vừa khen không dứt miệng, đưa ra đánh giá là đồ ăn nơi này so với căn tin của cơ quan tỉnh còn ngon hơn nhiều, Kiều Chấn Lương chỉ thuận miệng một câu, nhưng thư ký trưởng ủy Diêm Quốc Đào lại nhớ kỹ trong lòng, trở về sẽ chuẩn bị tìm người phụ trách căn tin cơ quan tỉnh hung hăng răn dạy một chút, phải cải thiện tình huống thức ăn, bí thư Kiều đã ra ý kiến. Cầm lông gà làm tên trong thể chế là rất thông thường, việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi trong miệng lãnh đạo, thuộc hạ nghe được đều coi là đại sự khó lường.

Trương Dương Cả ngày đều đảm đương anh hùng vô danh, hắn chạy trước chạy sau phối hợp công tác các mặt, làm chút chuyện vì nữ nhân của mình, hắn cam tâm tình nguyện. Cho đến lúc đám lãnh đạo tỉnh Kiều Chấn Lương rời khỏi, Trương Dương mới có thời gian lộ mặt ra trước lãnh đạo, Kiều Chấn Lương nhìn thấy hắn một cái liền vẫy vẫy tay với hắn.

Trương Dương vẻ mặt tươi cười chạy tới: "Bí thư Kiều có chỉ thị gì?"

Kiều Chấn Lương nói: "Ngày mai cậu tới nhà tôi một chuyến!" Thật ra loại chuyện này Kiều Chấn Lương hoàn toàn có thể nói riêng với Trương Dương, trước mặt nhiều người như vậy đề xuất lời mời, chẳng khác nào là cấp cho tất cả mọi người một tín hiệu, quan hệ của bí thư Kiều và Trương Dương rất không bình thương.

*****

Thị trường Hạ Bá Đạt trong các nhân viên đi cùng trong lòng rất là kỳ quái, thằng ôn Trương Dương này rốt cuộc có chỗ nào ưu tú? Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đối với hắn tốt là vì con gái, nhưng bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng chiếu cố đối với hắn như vậy, cái này không thể không khiến cho người ta cân nhắc một phen, lộ tuyến đi lên của thằng ôn này quả thực rất giỏi.

Tiễn các lãnh đạo xong, bộ chỉ huy huyên náo cả một ngày cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, Tần Thanh triệu tập mấy vị thành viên đảng tổ tới phòng họp nhỏ mở một hội nghị ngắn gọn, khẳng định công tác chuẩn bị của mọi người, cũng tỏ vẻ vui mừng vì nghi thức đặt móng hôm nay được tiến hành thuận lợi.

Từ hôm nay trở đi, công tác xây dựng nội thành mới sẽ bắt đầu toàn diện.

Tần Thanh nói: "Trung tâm hành chính của chúng ta sẽ do công ty xây dựng Thiên Nhất từ kinh thành tới nhận thầu, căn cứ vào điều kiện đã bàn trước đó, xây dựng trung tâm hành chính chúng ta chỉ cần trả một nửa khoản công trình, chúng ta sẽ đem hai trăm mẫu đất xây dựng phía đông bắc trung tâm hành chính để dùng làm phí tổn chuyển nhượng cho Thiên Nhất. Do bọn họ phụ trách phụ trách khai phá để phó khác một nửa khoản công trình. "

Trương Dương nói: "Hai trăm mẫu đất cũng không phải là nhỏ. "

Cục trưởng cục xây dựng Đường Tự Lập nói: "Loại phương án này là thị lý đề xuất, bởi vì cân nhắc đến lúc ban đầu xây dựng nội thành mới, tài chính đầu nhập quá lớn, làm thế nào để giảm bớt áp lực của chính phủ, làm thể nào để mau chóng hấp dẫn nhân khí của nội thành mới đều là vấn đề tất nhiên mà chúng ta gặp phải. Lợi dụng phương thức như vậy, có thể hấp dẫn nhiều thương nhân hơn đến nội thành mới đầu tư xây dựng. "

Tần Thanh nói: "Giai đoạn ban đầu, chính sách như vậy là cần thiết, căn cứ vào nhiệm vụ mà thị lý đưa xuống, ngạch đầu tư nội thành mới của chúng ta năm nay là sáu tỷ, trừ một bộ phận tài chính của thị lý ra, chúng ta còn thiếu bốn tỷ, bốn tỷ còn thiếu này cần chiêu thương dẫn tư. " Ánh mắt của cô ta đảo qua mặt mấy vị thành viên đảng tổ, Tần Thanh nhìn thấy ai cũng quay đầu đi. Bốn tỷ cũng không phải là một con số nhỏ, hơn nữa chiêu thương không phải đã nói giao cho Thường Lăng Phong ư? Thường Lăng Phong không phải là thành viên của đảng tổ thì đương nhiên không có tư cách tới đây họp, nhưng Trương Dương có mặt, Thường Lăng Phong là Công Tôn Sách của hắn, cũng là đồng bọn của hắn.

Cho nên cuối cùng ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trương Dương, Trương đại quan nhân nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi mỉm cười: "Tôi nói này các vị, các anh đều nhìn như vậy để làm chi? Tôi trông giống bốn tỷ lắm à?"

Tần Thanh nhìn thấy một màn trước mắt thì không khỏi buồn cười, cục trưởng cục quản lý tổng hợp La An Định nói: "Chiêu thương dẫn bốn tỷ, con số này nghe cũng khiếp người, nhưng thật sự chờ khi công trình nội thành mới khởi công toàn diện, khó khăn chắc không phải là quá lớn, bởi vì nội thành mới tương lai là trọng điểm bồi dưỡng của thành phố Đông Giang chúng tôi, tồn tại thương cơ cực lớn. Thương nhân tinh mắt đều sẽ nhìn chằm chằm vào khối này.

Đường Tự Lập cũng gật đầu theo, nói: "Cục trưởng La nói không sai, tôi cũng thấy như vậy, tuy rằng hiện tại giá nhượng đất của nội thành mới của chúng ta vẫn chưa đi lên, nhưng tin rằng thời gian có thể chứng minh tất cả theo theo sự phát triển không ngừng của nội thành mới, và các hạng mục công trình trọng điểm của chúng ta lục tục khởi công, tôi tin nhất định sẽ có sẽ có càng lúc càng nhiều nhà đầu tư nhìn trúng nơi này của chúng ta, vui vẻ đầu tư phát triển nơi này. "

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, anh nói nghe thì hay lắm, nhưng cái này có liên quan tới bốn tỷ ư?

Đường Tự Lập lại nói: "Nói tới chiêu thương, tôi không quyền lên tiếng, trước đây tôi vẫn làm công tác phía xây dựng, tôi nghĩ chủ nhiệm Trương anh là có quyền lên tiếng nhất. " Thằng ôn này làm nền nhiều như vậy, tới sau cùng vẫn đẩy chuyện lên người Trương Dương.

Lưu Bảo Toàn nói: "" Cũng thấy công tác chiêu thương hay là giao cho tiểu Trương đi. anh ta trẻ trung khoẻ mạnh, dễ tiếp nhận quan niệm mới, sự vật mới hơn, hơn nữa trước đây trong lĩnh vực này cũng đã làm ra thành tích huy hoàng. "

Tần Thanh không khỏi mỉm cười, Lưu Bảo Toàn ngay cả từ huy hoàng cũng đã dùng tới rồi, thật ra cô ta căn bản cũng không muốn giao chuyện này cho những người khác, Tần Thanh nói: "Trương Dương, nếu mọi người đều xem trọng cậu như vậy, công tác chiêu thương này cậu hay là nhận trọng trách đi!" Trương Dương cũng không từ chối, gật đầu nói: "Nếu mọi người đều cho rằng tôi được, vậy tôi không thể nói rằng mình không được, nhưng công tác chiêu thương là khá nặng nề, tôi dù trẻ tuổi, dù có tinh lực, nhưng tinh lực của một người dù sao cũng là có hạn, không thể chuyện gì cũng chiếu cố tới được. "

Tần Thanh không đợi hắn nói xong đã biết hắn muốn nói gì, mỉm cười nói: "Điểm này chúng tôi cũng đã cân nhắc, công tác của cục sự nghiệp xã hội sẽ sắp xếp cho đồng chí khác làm. "

Trương Dương vốn muốn giao cho Lưu Bảo Toàn để chơi cái lão hồ ly này, nhưng Tần Thanh đã chặn đứng lời của hắn, hắn cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Sau khi hội nghị kế thúc, Tần Thanh giữ Lưu Bảo Toàn lại cô ta cô ta nói với Lưu Bảo Toàn: "Chủ nhiệm Lưu, tôi muốn thương lượng cùng ngài về vấn đề phân công cán bộ một chút. "

Lưu Bảo Toàn sau khi trải qua chuyện của con gái, gần đây thái độ công tác rõ ràng có chút tiêu cực, cảm thấy làm chuyện gì cũng không có sức, y cười nói: "Bí thư Tần cứ xem thế nào mà làm. "

Tần Thanh cười nói: "Đội ngũ cán bộ của chúng ta vẫn chưa xây dựng xong, vẫn đang không ngừng bổ sung, bộ tổ chức của thị ủy đã phái tới hai vị đồng chí, Lâm Lương Đức và Hoàng Tây Dân, trải qua quyết định thảo luận của thị lý, đồng chí Lâm Lương Đức sẽ đảm nhiệm chức chủ nhiệm hội quản ủy, đồng chí Hoàng Tây Dân sẽ nhận chức cục trưởng của cục sự nghiệp xã hội. "

Lưu Bảo Toàn không ngờ thị lý lại phái tới một vị chủ nhiệm hội quản ủy, trước đây y không nghe thị trưởng Hạ Bá Đạt nhắc tới chuyện này. Y cười nói: "Nếu là quyết định của thị lý, chúng ta cứ chấp hành là được!"

Tần Thanh gật đầu nói: "Tháng sau hai vị đồng chí sẽ tới báo cáo. " Thật ra hai người này không có chút liên quan gì với Tần Thanh, đều là thị lý trực tiếp an bài, Lâm Lương Đức trước đây từng đảm nhiệm chức Huyện trưởng huyện Bảo Hòa, là quan viên mà Lương Thiên Chính một tay đề bạt, y đến nội thành mới công tác khẳng định là ý của Lương Thiên Chính, về phần Hoàng Tây Dân, Tần Thanh cũng không rõ ràng lắm bối cảnh của gã.

Trương Dương trên đường trở về nghe Tần Thanh nói tới chuyện này, hắn hơi ngẩn ra: "Đã liền bắt đầu sắp xếp người rồi à, bối cảnh của bọn họ thế nào?"

Tần Thanh ngồi sau cười nói: "Mặc kệ bối cảnh của người ta, không liên quan gì tới cậu, mọi người đều là tới để công tác, làm tốt công tác quan trọng hơn tất cả. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn đang muốn giao khối cục sự nghiệp xã hội đó cho Hải Tâm. "

Thường Hải Tâm nói: "Tôi làm không được đâu, anh nếu đề nghị tôi tới tiếp quản công tác của cục sự nghiệp xã hội, không biết người khác sẽ nói ra nói vào thế nào. "

Trương Dương thở dài nói: "Quan viên càng nhiều, thị phi càng nhiều, vốn cho rằng nội thành mới có thể xây dựng thành một khu niết bàn, xem ra cũng không thể miễn tục được rồi. "

Tần Thanh nói: "Ý tứ của lãnh đạo thượng cấp, phải tôn trọng thôi, Trương Dương, bốn tỷ đầu tư này, cậu có lòng tin hoàn thành được hay không?"

Trương Dương nói: "Thật ra người muốn đầu tư trên tay tôi có một đống, chỉ cần chính phủ thành phố Đông Giang có thể cấp chính sách ưu đãi, lôi kéo bốn tỷ đầu tư không phải là việc gì khó. "

Thường Hải Tâm nói: "Bốn tỷ cũng không phải là một con số nhỏ, anh phải nghĩ kỹ rồi hẵng nói. " Cô ta có chút lo lắng cho Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Tôi dám tiếp chiêu thì tất nhiên là phải nắm chắc rồi. "

Tần Thanh nói: "Đừng mù quáng lạc quan, cậu nên chủ động câu thông với phía ban chiêu thương của thành phố một chút, công tác chiêu thương của nội thành mới, phải thống nhất với công tác chiêu thương chỉnh thể của thành phố Đông Giang, hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải là phá lẫn nhau. "

Trương Dương nói: "Được, tôi sẽ tìm câu thông Lương Hiểu Âu. "

Nghe thấy tên của Lương Hiểu Âu, Thường Hải Tâm không khỏi bật cười.

Trương Dương nói: "Cô cười cái gì?"

Thường Hải Tâm nói: "Tôi nghe nói anh đánh bạn trai của Lương Hiểu Âu!"

Nhắc tới chuyện này Tần Thanh cũng cười.

Trương đại quan nhân có chút lúng túng nói: "Cái tên Thiệu An Khang đó, nói gì cái gì là giáo viên, hóa ra là một hũ dấm chua, hắn vu hãm tôi có ám muội với Lương Hiểu Âu, trước mặt nhiều đồng học như vậy khiến tôi mất hết cả mặt mũi, tôi nhất thời không nhịn được nên tẩn cho hắn một trận, khiến cho hiện tại tôi và Lương Hiểu Âu cứ gặp nhau là có chút xấu hổ. "

Tần Thanh nói: "Người ngay không sợ chết đứng, chỉ cần trong lòng cậu không có quỷ thì việc gì phải sợ?"

Thường Hải Tâm bỗng nhiên kinh hô như phát hiện tân đại lục: "lái chậm một chút!"

Trương Dương lái chậm lại: "Chuyện gì thế, sao mà kinh ngạc vậy?"

Thường Hải Tâm chỉ vào phía rạp chiếu phim, Trương Dương nhìn lại, thấy rạp chiếu phim dán áp phích phim "Thả bước trong mấy", chắc là phim của Mỹ.

Trương Dương nói: "Thả bước trong mây, cô muốn đi xem phim à?"

Thường Hải Tâm nói: "Không phải cái đó, anh nhìn bên kia kìa!"

Trương Dương thuận theo phương hướng ngón tay của cô ta nhìn lại, liền thấy một nam một nữ đứng trước cửa rạp chiếu phim, đang chuẩn bị vào rạp, người con trai rõ ràng là Chu Sơn Hổ, còn cô gái không ngờ là khuê nữ Lưu Hi Đình của chủ nhiệm hội quản ủy Lưu Bảo Toàn. Trương đại quan nhân ra sức chớp chớp mắt, miệng lẩm bẩm nói: "Thật đúng như cô nó, hai người họ có quan hệ với nhau?"

Tần Thanh cười nói: "Thầy thế nào thì đồ đệ sẽ thế thôi!"

Trương Dương nói: "Chị Thanh, chị có ý gì?"

Thường Hải Tâm cười nói: "Không ngờ Chu Sơn Hổ bình thường có vẻ trung hậu như vậy mà cũng biết quan tâm tới con gái. "

Trương Dương nói: "Khẳng định là khuê nữ của lão Lưu chủ động, chuyện này chỉ sợ có chút phiền toái, Lưu Bảo Toàn nếu biết, y kiểu gì cũng đánh què gió Hổ Tử!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)