Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0815

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0815: Ra tay thử
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi thương lượng với Ân Thiền pháp sư, Trương Dương quyết định ngày mai sẽ chữa thương chính thức cho An Ngữ Thần.

Một là điều kiện cơ thể của An Ngữ Thần đã có thể đáp ứng được việc trị thương, hai là vì sau khi hắn nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết đã hoàn thành một lần đột phá bản thân, dù là trạng thái cơ thể hay là tu vi nội lực đều đang ở trong giai đoạn đỉnh cao, còn một điểm rất quan trọng nữa, Văn Linh đã xuất hiện ở Tây Tạng, theo tình hình trước mắt, có lẽ cô ấy sẽ không rời đi trong thời gian ngắn.

Nhưng khi Trương Dương nói về vấn đề trị thương cho An Ngữ Thần nghe, đã gặp phải sự từ chối quyết đoán của cô ấy.

An Ngữ Thần lắc đầu nói: "Trương Dương, em đã suy nghĩ kĩ rồi, em muốn sinh đứa con này ra, sau đó mới suy nghĩ đến việc trị liệu cho bản thân em."

Trương Dương nói: "Tiểu Yêu, kinh mạch mới trong người em đã hoàn toàn trưởng thành, với em mà nói, chỉ có cơ hội trong mấy ngày này thôi, nếu như đợi đến khi thai nhi ra đời, kinh mạch sẽ lão hóa, và sẽ vuột mất cơ hội trị thương tốt nhất cho em."

An Ngữ Thần nói: "Anh có thể đảm bảo rằng hai mẹ con em được bình an không?"

Trương Dương không thể nói được gì, hắn không đủ chắc chắn, hắn không biết phải trả lời câu hỏi này của An Ngữ Thần thế nào.

An Ngữ Thần nói: "Anh không thể đảm bảo, em biết rằng, anh muốn cứu em, nhưng nếu như để cứu tính mạng của em mà lại hi sinh tính mạng của con, thì em thà chọn cái chết cho mình!" Khi nói ra câu này, khóe mắt cô đã tràn lệ.

Trương Dương ôm lấy hai vai của An Ngữ Thần rồi nói: "Tiểu Yêu, chúng ta chỉ có cơ hội này thôi, một cơ hội duy nhất này thôi, anh không thể nghĩ ra cách nào khác!"

An Ngữ Thần khóc nói: "Cách gì chứ? Hi sinh con của chúng ta, để đối lấy vận mệnh mà em chưa hề biết sao? Trương Dương, em biết rằng anh muốn tốt cho em, nhưng trong những ngày này, một sinh mệnh bé nhỏ đang dần hình thành trong người em, nó ngày đêm ở bên cạnh em, sinh mệnh của nó đã hòa vào làm một với em, vì nó, em có thể hi sinh tính mạng của mình, vì nó, em có thể từ bỏ tất cả, em thà rằng dùng tất cả sự nỗ lực của mình để bảo vệ sự bình an của nó, Trương Dương, anh đã từng hứa với em, dù thế nào anh cũng đảm bảo cho con chúng ta được bình yên."

Trương Dương cảm động nói: "Anh hiểu!"

"Không! Anh không hiểu đâu, anh không hề hiểu cảm giác của em đâu!" An Ngữ Thần lớn tiếng nói.

Trương Dương cắn cắn môi, ôm An Ngữ Thần vào lòng, An Ngữ Thần ép mặt vào ngực hắn rồi khóc, tiếng cô run rẩy vang lên: "Trương Dương, em xin anh, em xin anh hãy tiếc thương sinh mạng của nó, như tiếc thương em vậy, vì nó không chỉ thuộc về một mình em."

Vành mắt Trương Dương đã đỏ, hắn gật mạnh đầu, lúc này bất cứ lời nào đều là vô nghĩa, hắn không cần nói gì nữa, cũng không biết rốt cuộc phải nói gì. Hắn có thể hiểu được cảm giác của An Ngữ Thần, một người con gái trở thành một người phụ nữ, chỉ là cơ thể thay đổi, không có nghĩa là trái tim đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng khi cô ấy thật sự đã mang trong mình đứa con, khi cô ấy chuẩn bị trở thành một người mẹ, tình mẫu tử bấy lâu ẩn giấu trong lòng cô ấy sẽ trào lên mãnh liệt, An Ngữ Thần xem trọng đứa trẻ này vô cùng, cô ấy xem trọng nó đến độ dù có phải hi sinh bản thân mình cũng không muốn đứa bé chịu bất cứ sự tổn thương nào.

Trần Tuyết cùng An Ngữ Thần đi dạo quanh bờ hồ, tắm trong ánh mặt trời chiều, hít thở không khí trong lành, An Ngữ Thần đặt tay lên bụng, Trần Tuyết nhìn sang cô ấy, rồi nói: "Hình như Trương Dương rất buồn."

An Ngữ Thần gật đầu nói: "Anh ấy muốn chữa bệnh cho tôi vào ngày mai, nhưng tôi đã từ chối."

Trần Tuyết nói: "Lần này tôi cùng anh ấy đến Tây Tạng, mục đích là vì chuyện của cô, trước khi gặp được cô, tôi không biết mọi việc lại phức tạp đến vậy."

An Ngữ Thần cười nói: "Cô không nghĩ rằng đến đây là để cứu tôi, và càng không nghĩ rằng tôi đã có thai."

Trần Tuyết nói: "Có lẽ cô hiểu rất rõ về tình trạng cơ thể mình, cô biết rằng nếu từ chối lần chữa trị này, sợ rằng sẽ không còn cơ hội để chữa trị nữa."

An Ngữ Thần thở dài một hơi, rồi ngồi xuống trên bãi cỏ, Trần Tuyết ngồi bên cạnh cô ấy, ngắt một bông hóa dại, cắm lên mái tóc của An Ngữ Thần.

An Ngữ Thần cười nói: "Cảm ơn!"

Trần Tuyết nói: "Cô rất xinh đẹp, cô là bà mẹ bầu xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, xem ra có một câu nói là thật, tình mẹ có thể làm cho con người trở nên xinh đẹp."

An Ngữ Thần nói: "Có lẽ tôi không đẹp như cô nói, nhưng gần đây tôi đã thật sự hiểu được thế nào là tình mẹ."

"Cô sợ rằng đứa con trong bụng cô bị tổn thương, vì vậy cô không dám chữa trị, không dám mạo hiểm sao?"

An Ngữ Thần gật đầu.

Trần Tuyết nói: "Cô đã từng nghĩ đến Trương Dương chưa, nếu như cô từ bỏ việc trị thương mà xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy thì anh ấy sẽ phải chấp nhận sự đau khổ mất cô thế nào đây?"

An Ngữ Thần nói: "Anh ấy là một người kiên cường, tôi hiểu rất rõ về tình hình của mình, cơ hội tôi có thể hoàn toàn bình phục là rất ít. Tôi từ bỏ việc trị liệu, ít nhất có thể bảo đảm cho một người được bình an, nếu như tôi đồng ý trị liệu, nhỡ đâu cả hai chúng tôi đều gặp bất trắc, vậy thì anh ấy chẳng phải càng đau khổ hơn hay sao?"

Trần Tuyết nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng này của cô, nhưng cô có thể trả lời một câu hỏi của tôi không, lúc bắt đầu mang thai, có có phải vì mục đích chữa bệnh không?"

An Ngữ Thần nói: "Rất nhiều việc không phải thứ chúng ta có thể nắm chắc, tôi thừa nhận, sự xuất hiện của đứa trẻ này có một phần nguyên nhân rất lớn là do tôi muốn trị bệnh bẩm sinh của mình, nhưng trong quá trình mang thai, tâm lí của tôi đã thay đổi tự lúc nào không biết, tôi yêu đứa trẻ còn hơn cả tính mạng mình, tôi không muốn nó phải mạo hiểm."

Trần Tuyết nói: "Trương Dương đã tốn nhiền khổ tâm thế này, đến cuối cùng cô lại quyết định từ bỏ, anh ta làm sao có thể vui vẻ được đây? Tại sao cô không cho anh ấy một cơ hội để thử chứ?"

An Ngữ Thần nói: "Trần Tuyết, cô không hiểu đâu, tôi đồng ý cho anh ấy tất cả, nhưng chỉ có đứa trẻ này, tôi không thể lấy nó ra để đặt cược, dù là tôi có thể phục hồi, nhưng vì vậy mà hi sinh tính mạng của con, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa? Trong cuộc sống sau này của tôi, chỉ cần nghĩ đến việc này, tôi sẽ rất áy náy, một đời người đều sống trong đau khổ, cuộc đời như vậy liệu làm sao còn vui vẻ được?"

"Trương Dương thì sao? Cô để bảo vệ cái gọi là tình mẹ cùa mình, mà ép quyết định của mình lên người anh ấy, ép anh ấy từ bỏ cơ hội có thể bảo vệ được cả hai mẹ con cô, nếu như cô xảy ra việc gì, cô thử nghĩ xem cuộc sống sau này của Trương Dương sẽ thế nào đây, anh ấy làm sao có thể có gì gọi là vui vẻ và hạnh phúc được chứ?"

An Ngữ Thần ngớ người, từ trước đến giờ cô đều cố gắng né tránh vấn đề này, nhưng sau khi Trần Tuyết nói chuyện này ra, cô đột nhiên ý thức được, có một vài việc không thể nào tránh né mãi được.

Trần Tuyết nói: "Tôi tin rằng, trong lòng cô nhất định yêu Trương Dương tha thiết, nếu đã yêu anh ấy, tại sao cô lại không tin anh ấy? Tại sao không tin rằng anh ấy có thể làm cho hai mẹ con cô được bình yên? Đứa con không chỉ là của riêng mình cô, bất cứ ai khi đối mặt với cốt nhục của mình, đều cố gắng hết sức để bảo vệ nó, hãy cho anh ấy một cơ hội, và cũng là cho chính cô một cơ hội, dù là cô hi sinh bản thân mình để đối lấy sự bình yên của đứa bé, nhưng một đứa bé từ lúc sinh ra đã mất mẹ, tương lai liệu nó có hạnh phúc được hay không? Cô đã cho nó sinh mạng, nhưng lại muốn để nó lại một mình cô độc trên cõi đời này, sống một cuộc sống không có tình yêu của mẹ, đây là yêu sao?"

Trần Tuyết lắc lắc đầu nói: "Theo tôi, đây cũng là một biểu hiện của sự vô trách nhiệm, cô từ bỏ việc cứu chính mình, cũng chính là việc đã từ bỏ trách nhiệm đảm nhận việc làm mẹ của mình, với một đứa trẻ mà nói, điều quan trọng không chỉ là được sinh ra đời, mà còn phải nuôi nấng nó, cùng nó lớn lên! Chẳng lẽ cô không muốn nhìn đứa con của mình được sinh ra một cách khỏe mạnh ư? Chẳng lẽ cô không muốn ở bên nó từng ngày ư, chẳng lẽ cô không muốn nó gọi cô một tiếng mẹ ư, chẳng lẽ không muốn nhìn nó trưởng thành, nhìn nó có sự nghiệp có gia đình ư?"

An Ngữ Thần rơi lệ, cô muốn, cô muốn lắm chứ, nhưng làm sao cô có thể làm được điều đó? Ông trời liệu có cho cô ấy cơ hội này không?"

Trần Tuyết rút ra một chiếc khăn giấy đưa cho An Ngữ Thần, An Ngữ Thần lau nước mắt rồi nói: "Tôi không biết nữa, tôi không biết rốt cuộc mình phải làm gì!"

Trần Tuyết nhẹ nhàng nói: "Tiểu Yêu, hãy cho mình thêm một chút lòng tin, và cũng tin tưởng vào Trương Dương thêm một chút, ông trời công bằng với tất cả mọi người, ông trời sẽ không đối xử tàn nhẫn với người tốt.

An Ngữ Thần cười, trên mặt chảy dài hai dòng nước mắt. Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rằng Trương Dương còn căng thẳng hơn tôi, và còn buồn hơn tôi."

Trần Tuyết nói: "Là một người đàn ông, đây là trách nhiệm mà anh ấy cần phải có."

"Quan tâm thêm loạn, với tâm trạng này của anh ấy, anh ấy có thể làm tốt việc này được không?" An Ngữ Thần cũng nhận ra trạng thái hiện tại của Trương Dương thật sự hơi phiền phức.

*****

Trần Tuyết nói: "Mặc dù tôi không hiểu về anh ấy như cô, nhưng tôi cho rằng anh ấy là một người nội tâm kiên cường, trên thế gian này không có ai hoặc bất cứ việc gì có thể đánh đổ anh ấy, Tiểu Yêu, điều cô cần làm bây giờ là cho anh ấy thêm lòng tin."

An Ngữ Thần nói: "Thậm chí anh ấy còn không dám đảm bảo làm cho đứa trẻ được bình yên."

Trần Tuyết nói: "Cô chỉ cần biết rằng, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để cứu cô và đứa bé, dù là một tia hi vọng anh ấy cũng không từ bỏ, với cách mà anh ấy nói, tôi cho rằng hi vọng thành công là rất lớn."

An Ngữ Thần nhìn Trần Tuyết, nói nhỏ: "Nếu kết quả không tốt như tưởng tượng thì sao?"

Trần Tuyết nói: "Tôi tin rằng nhất định sẽ thành công!"

An Ngữ Thần nắm lấy tay Trần Tuyết rồi nói: "Trần Tuyết, tôi xin cô đồng ý với tôi một việc."

Trần Tuyết yên lặng nhìn cô ấy.

An Ngữ Thần nói: "Nếu như tôi không thể nào vượt qua được kiếp nạn này, cô có thể giúp tôi chăm sóc đứa trẻ này không, xem nó lớn lên không?"

Yêu cầu này của cô ấy hơi đường đột, dù sao giữa cô ấy và Trần Tuyết chưa đến mức như vậy, càng huống hồ Trần Tuyết lại là một cô gái chưa chồng, lời dặn dò như vậy thật sự quá lớn với Trần Tuyết. Nhưng Trần Tuyết không hề do dự, cô chầm chậm gật đầu nói: "Tôi đồng ý với cô!"

Trương Dương nằm trên mặt hồ, cơ thể của hắn in lên mặt hồ, chầm chậm trôi trên mặt hồ theo gió, ánh trăng ôm lấy hắn, từ trên cao nhìn xuống, hắn như một con cá đang trôi vậy, một con cá màu bạc.

Hồ nước mùa thu khá lạnh, nhiệt độ lạnh đã giúp hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt hồ lạnh cóng này, trong không gian yên lặng này, Trương Dương tạm thời quên đi cuộc đời của hắn, tạm thời quên đi tất cả những ân oán tình thù, hắn cần phải nắm bắt thời gian thực hiện một lần đột phá khác về đại thừa quyết.

Có thể hắn dần dần chìm xuống nước, hắn đã nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, cùng với việc Trương Dương càng ngày càng nhận thức sâu sắc về đại thừa quyết, hắn phát hiện ra rằng cách hô hấp này còn tuyệt diệu hơn hai cách hắn đã nắm được trước đó, dù là trong nước, vẫn có thể hô hấp được tự do.

Nội khí đang lưu động trong cơ thể Trương Dương, nước hồ chảy quanh người hắn, dần dần hình thành một vòng xoáy ngày càng lớn, một phần cơ thể hắn lại nổi lên trong không khí, quá trình tụ khí rõ ràng đã tăng nhanh hơn. Mỗi lần luyện đều là một lần tẩy rửa kinh mạch của mình, mỗi lần trải qua một lần tẩy rửa, cơ thể cảm thấy giống như được thay da đổi thịt vậy.

Cảm giác của Trương Dương ngày càng mẫn cảm, hắn có thể cảm thấy gió thổi nhè nhẹ trên mặt hồ, có thể cảm thấy cá bơi ngang qua, thậm chí có thể nghe thấy cả tiếng của côn trùng, có thể nghe thấy tiếng gió thổi bụi cây nữa.

Thế giới tự nhiên, vạn vật đều có quy luật và tiết tấu nhất định, tiết tấu trên mặt hồ lúc này đột nhiên hơi loạn, Trương Dương mở hai mắt, thì nhìn thấy ở phía đằng xa, một vật màu đen đang nhanh chóng bay về phía hắn.

Mượn vào ánh sáng trăng, Trương Dương đã nhận ra người này là Văn Linh, lòng hắn chợt ngớ ra, không ngờ cuối cùng hắn vẫn bị phát hiện.

Văn Linh đạp sóng đến, giống như đạp trên mặt đất vậy, từ khinh công của cô ấy có thể nhận ra, thời gian này võ công của cô tiến bộ không ít. Văn Linh có thể có được tiến bộ như vậy là do cô chấm dứt được tình cảm trước đó, sau khi Đỗ Thiên Dã vì Tô Viện Viện mà làm bị thương cô, Văn Linh đã từ bỏ, trong lòng không còn vướng bận ai nữa, hoàn toàn có thể phát huy tiềm năng của mình, hoàn thành sự tiến bộ không thể ngờ đến.

Nếu Trương Dương so sánh với Văn Linh, hắn không thể nào chuyên tâm được như Văn Linh, trong đầu hắn không chỉ có chuyện trên quan trường, mà còn những chuyện tình yêu thể đếm kể, hắn lĩnh hội được đại thừa quyết cũng chỉ là chuyện vừa xảy ra, về mặt tu luyện thì không thể nói là chăm chỉ được. Nhìn thấy Văn Linh đạp sóng đến, Trương đại quan cũng không dám tiếp tục nằm luyện nữa, nhanh chóng trở lại trên bờ hồ, và nhanh chóng mặc quần áo, áo khoác vào.

Văn Linh đứng ở nơi cách hắn khoảng 10 mét, hai tay chắp đằng sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, không có ý định ra tay.

Trương đại quan cười nói: "Chị Linh, ngọn gió nào thổi chị đến đây vậy? Thế giới này thật là nhỏ bé, không ngờ lại gặp được chị ở chỗ xa xôi này."

Văn Linh nói: "Cậu đang luyện sao?"

Trương Dương đương nhiên không nói chuyện hắn luyện đại thừa quyết ra, mà chỉ cười nói: "Đang bơi ngửa!"

"Đúng là thú vị nhỉ, thời tiết lạnh thế này, mà lại bơi trong hồ!"

Trương Dương cười nói: "Con người một đời vốn dĩ chẳng có mấy thời gian, muốn làm gì thì làm nấy. Làm gì có nhiều nghi kị thế chứ."

Gió đêm thổi bay mái tóc đen của Văn Linh, lộ ra vẻ mặt trắng như tuyết của cô ấy, làm cho cô ấy trở nên nguy hiểm, Văn Linh nói: "Cậu xa xôi vậy đến Tây Tạng làm gì?"

Trương Dương nói: "Chẳng làm gì cả, đến chơi thôi!"

Văn Linh cười lạnh lùng: "Thật sao?"

Trương Dương nói: "Chị Linh, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, em đã từng lừa chị chưa?"

Văn Linh nói: "Điều đó chỉ có mình cậu biết rõ thôi!"

Trương Dương cười nói: "Muộn thế này rồi, một mình chị Linh ở chỗ hoang vắng này không cảm thấy sợ sao?"

Văn Linh điềm đạm nói: "Có cậu cùng với tôi, có gì mà sợ chứ?"

Trương Dương nói: "Chị Linh có cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi không?"

Văn Linh nói: "Không cần!"

Trương Dương ngáp một hơi rồi nói: "Em hơi buồn ngủ rồi, chị không muốn nghỉ ngơi thì em đi trước đây!"

Văn Linh lạnh lùng nói: "Mời!"

Trương Dương cười với cô ta, trong lòng đầy cảnh giác, hắn rất hiểu rõ tính cách của Văn Linh, biết rằng cô ta hỉ nộ thất thường, không biết lúc nào sẽ công kích, hắn liền lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Văn Linh, rồi mới quay người đi vào biệt thự gỗ.

Khi Trương Dương quay người lại đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Tuyết, rõ ràng là Trần Tuyết đang tìm hắn.

Khi Văn Linh nhìn thấy Trần Tuyết, hai nhãn đồng của cô ta thu lại rồi đột nhiên nhún chân, bay về phía Trần Tuyết.

Trương Dương luôn đề phòng cô ta, khi Văn Linh làm vậy hắn cũng khởi động, giơ chân ra chặn đường Văn Linh.

Văn Linh cười hà hà nói: "Tưởng rằng cậu có bản lĩnh chặn được tôi lại sao?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Chị Linh, có việc gì chị cứ nói thẳng với em, hà tất phải mỗi lần gặp nhau là lại thế này?"

Văn Linh nói: "Được, cậu nói với tôi cậu đến Tây Tạng để làm gì, nếu không tôi sẽ giết cô ấy!" Khi nói câu này, Văn Linh vung tay về phía Trương Dương, trong không gian đường kính ba trượng, nhiệt độ bắt đầu hạ thấp xuống, Âm Sát Tu La Chưởng của cô ấy đã nắm vững.

Trương Dương đỡ bằng một đòn U Long Trấn Giang, đây là một chiêu phòng ngự trong Thăng Long Quyền, vì hắn đã nhận thức đầy đủ về võ công của Văn Linh, vì vậy lúc đầu ra tay Trương Dương thể hiện khá cẩn thận, hơn nữa hắn không dám dùng cách hô hấp của đại thừa quyết, để tránh bị Văn Linh nhận ra, gây ra phiền phức không cần thiết.

Đòn của Văn Linh bị Trương Dương đỡ được, rầm một tiếng vang lên, cơ thể của Trương Dương chuyển động một chút, một luồng khí lạnh xuyên qua tay hắn, võ công của Văn Linh quả nhiên bá đạo, nhưng hàn khí đến nhanh, đi cũng nhanh, còn chưa kịp truyền đến bắp tay hắn đã hoàn toàn thoát ra khỏi lỗ chân long, đây là hành vi hoàn tòa vô ý, Trương Dương ngay lập tức phát hiện ra mình có thể làm phân tán hàn khí nhanh chóng, hồi phục được bình thường, điều này hoàn toàn là do công lao của đại thừa quyết.

Văn Linh đương nhiên không biết rằng lúc này Trương Dương đã hoàn toàn thay đổi, vốn tưởng rằng hàn khí xâm nhập vào kinh mạch của Trương Dương có thể ít nhất là trong một thời gian ngắn làm cho tay hắn mất đi sức chiến đấu, nhưng tốc độ hồi phục của Trương Dương lại nhanh như vậy, gần như không dừng lại chút nào hết, một đòn Long Đằng Tứ Hải tung ra, Trương đại quan đối diện với Văn Linh không hề giữ lại chút khí lực nào, hắn dồn hết nội lực vào trong một đòn đó, hàn khí xung quanh cơ thể hắn chuyển động theo chiêu thức tạo thành một vòng khí xung quanh cơ thể hắn, nhìn từ đằng xa giống như một con rồng đang bay lên vậy, mang theo khí thế của hắn dồn đến phía trước.

Văn Linh sáng hai mắt, cô ta cũng nhận ra võ công của Trương Dương lại tiến bộ nhanh chóng trong thời gian này, ngầm thán phục, bàn tay nắm thành nắm đấm, đón về phía nắm đấm của Trương Dương, và đối mặt với đòn của Trương Dương.

Với Trương đại quan, võ công của vị chị nuôi này cực thì thâm hiểm, nhưng lại không đủ mạnh mẽ, khi thật sự đối chọi, cô ta rất khó có thể chiếm thế thượng phong, dùng cách đối diện trực tiếp này rõ ràng không phải là một điều sáng suốt.

Nhưng khi hai nắm đấm của họ chạm vào nhau, Trương Dương mới cảm thấy sự cổ quái của chiêu thức của Văn Linh, nội lực Trương đại quan mặc dù tràn trề, dồn hết về phía Văn Linh, nhưng quyền của văn linh, xem ra là đến thẳng, nhưng thật ra nội lực của cô ta lại đi theo đường xoắn ốc, hình thành một vòng xoáy nội lực lớn quanh nắm đấm của cô ta.

Quyền lực của Trương đại quan gặp phải lực lượng xoắn ốc của Văn Linh, giống như đá chìm vào biển lớn, tan biến đi hết.

Cơ thể Văn Linh rất nhanh chóng, chớp mắt đã xuất hiện bên phải Trương Dương, nhanh chóng xuất một quyền, Trương Dương hét lên một tiếng lớn, hắn cũng tung ra một quyền, từ khi nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, đây là lần đầu tiên hắn dùng nó vào thực chiến, hắn vui mừng phát hiện ra, cách hô hấp này có một giúp đỡ rất lớn với hắn, dù là hắn xuất quyền với sức lực lớn thế nào, thể lực của hắn sẽ hồi phục trong thời gian ngắn nhất.

*****

Thủ thế của Trương Dương cứng rắn như đá nhưng Văn Linh lợi dụng cơ thể của mình, vây quanh Trương Dương tấn công từng đợt từng đợt, quyền của cô ta khá kì dị, mỗi lần xuất quyền đều giống như một hình xoắn ốc vậy, xoay vòng quanh Trương Dương, và cũng hình thành một hình xoắn ốc vô hình.

Trương Dương trong vòng xoắn ốc, mặc dù lợi dụng cách hô hấp đặc biệt của đại thừa quyết có thể giữ thể lực không bị hao quá nhiều, nhưng muốn xông ra khỏi hình xoắn ốc này của Văn Linh cũng không dễ dàng. Trưaớc kia hắn từng giao đấu với Văn Linh, Văn Linh chưa từng sử dụng chiêu thức cổ quái này, Trương Dương ngày càng cảm thấy sợ, nếu không kịp thời lĩnh ngộ được cách hô hấp của đại thừa quyết, hắn giao đấu với Văn Linh nhất định sẽ thất bại, dù là năng lực của hắn lớn đến đâu, nhưng đánh vào người Văn Linh đều như đá chìm biển lớn vậy.

Trần Tuyết đứng ở chỗ không xa, nhìn trận quyết đấu giữa hai người, cơ thể của Văn Linh đã hoàn toàn bao vây lấy Trương Dương, giống như một tia chớp màu đen vậy, chạy xung quanh Trương Dương.

Trần Tuyết lớn tiếng nói: "Nghịch chuyển càn khôn!"

Trương đại quan vừa nghe thấy âm thanh của Trần Tuyết, trong lòng liền chấn động, chẳng lẽ võ công Văn Linh đang sử dụng là nghịch chuyển càn khôn cướp được từ tay họ ư?

Văn Linh nghe thấy tiếng của Trần Tuyết, liền phát ra nụ cười lạnh lùng: "Cô cũng biết cơ đấy!"

Cô ta ngừng tấn công Trương Dương, nhanh chóng hướng về phía Trần Tuyết.

Mặc dù Văn Linh đã rời đi, nhưng sức mạnh của vòng xoắn ốc vẫn vây lấy Trương Dương, Trương Dương cảm thấy một luồng năng lượng đang vây lấy hăn theo ngược chiều kim đồng hồ, hắn hướng về mục tiêu cùng chiều kim đồng hồ, phóng ra một đòn thăng long quyền, dựa vào sức lực này để làm giảm bớt sức của vòng xoắn ốc, lúc này mới có thể thoát ra ngoài. Nhìn thấy Văn Linh đã tiến gần đến Trần Tuyết, Trương Dương hét lớn: "Cẩn thận!"

Văn Linh dùng ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn Trần Tuyết, khi cách Trần Tuyết khoảng năm mét, cô ta bay lên, rồi giương tay phải trong không trung, cánh tay mang theo luồng khí lạnh băng đã xông về phía Trần Tuyết, một đòn tung ra.

Trong lúc sinh tử, Trần Tuyền không hề lo sợ, cô giơ tay ra đón lấy đòn, điều làm cho Văn Linh kinh ngạc là, tay phải của Trần Tuyết gần như đã thành màu sắc trong suốt, hai tay chắp vào nhau, cơ thể của Trần Tuyết giống như lá rơi trong gió, bay lên, cùng với gió bay ra chỗ cách đó hơn mười mét.

Trương Dương hét lên một tiếng giận dữ, hắn đã xông về phía sau Văn Linh, nếu không phải vì quan tâm đến sự an nguy của Trần Tuyết, Trương Dương cũng sẽ không làm trò đánh lén này.

Văn Linh giơ tay đỡ lấy đòn của hắn, cơ thể mượn sức của Trương Dương bay lên không trung, sau khi bay lên cao nhất quay người hai lần, rơi vào trong hồ, cơ thể biến mất không thấy đâu nữa.

Trương Dương không thèm đuổi theo cô ta, lớn tiếng hét tên Trần Tuyết, thì thấy Trần Tuyết chầm chậm đứng lên từ trong bụi cỏ, bờ môi của cô còn dính chút máu tươi.

Trương Dương xông đến nắm lấy tay Trần Tuyết, giọng run rẩy: "Cô thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?" Sự quan tâm không thể thể hiện bằng lời.

Trần Tuyết cười điềm đạm, âm thanh của cô hơi yếu ớt: "Tôi muốn mượn sức của cô ta để thoát, nhưng lực của cô ta rất kỳ quái, giống một hình xoắn ốc vây lấy tôi vậy, may mà tôi chạy nhanh, nếu không thật sự đã bị cô ta đánh chết rồi."

Trương Dương thăm dò mạnh của cô ấy, thấy rằng mạch của Trần Tuyết chỉ bị một chút chấn động, không hề bị thương nặng, lúc này hắn mới yên tâm. Trương Dương quay người nhìn về phía hồ, không thể tìm thấy bóng dáng của Văn Linh.

Trần Tuyết nói: "Cô ta còn đến nữa không?"

Trương Dương lắc đầu, thấp giọng nói: "Không ngờ nghịch chuyển càn khôn lại là một môn tà võ, nếu sớm biết như vậy, tôi sẽ không giao cho cô ta."

Trần Tuyết nói: "Mặc dù cô ấy rất lợi hại, nhưng khi giao đấu với anh cũng không rõ ràng chiếm thế thượng phong."

Trương Dương thở dài rồi nói: "Nếu như là ba ngày trước, thì tôi không thể nào chống đỡ được đến bây giờ."

Trần Tuyết hiểu được rằng, Trương Dương đối mặt với Văn Linh có thể không bị đánh bại, toàn bộ đều là do đã lĩnh ngộ được đại thừa quyết, Trần Tuyết nói: "Lần sau anh gặp phải cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không còn là địch thủ của anh nữa."

Trương Dương nói: "Nếu nói về việc đánh đối mặt, thì cô ấy chưa chắc đã là địch thủ của tôi, nhưng nguồn năng lượng cô ấy phát ra quả thật rất kì quái, tôi không tìm được cách phá giải nó."

Tầng hai của biệt thự đã sáng đèn, Trần Tuyết nhẹ nhàng nói: "Có lẽ đã làm kinh động đến Tiểu Yêu rồi, chúng ta về đi, có người ở bên cạnh cô ấy tốt hơn."

Được cô ấy nhắc nhở, Trương Dương cũng hơi lo lắng, tính tình của Văn Linh rất cổ quái, bất cứ việc gì cũng làm theo ý mình, nếu như cô ta biết rằng đứa con trong bụng An Ngữ Thần là của hắn, nói không chừng cô ta sẽ làm việc sát thương đến An Ngữ Thần.

Hai người không dám tiếp tục ở lại bên ngoài, vội vàng quay về biệt thự, vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy An Ngữ Thần mặc một chiếc áo khoác lớn cầm đèn đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm họ, thấy Trương Dương quay về, An Ngữ Thần lo lắng đến trước mặt Trương Dương, rồi kéo tay hắn nói: "Anh đi đâu vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Không sao, hai bọn anh đang luyện võ!"

An Ngữ Thần thấy máu ở bờ môi Trần Tuyết: "Trần Tuyết, trên miệng cô..."

Trần Tuyết nói: "KHông sao, chỉ là do thời tiết khô hanh quá thôi." Cô nói vậy rồi vội vàng về phòng mình.

An Ngữ Thần kéo tay Trương Dương về phòng mình, rồi nhẹ nhàng nói: "Trương Dương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải anh đã ức hiếp cô ấy không?"

Trương đại quan thật sự dở khóc dở cười: "Nha đầu này, sao em không tin tưởng nhân phẩm của anh vậy nhỉ, sao anh có thể ức hiếp cô ấy được!"

An Ngữ Thần nói: "Cũng là vì anh chẳng phải loại người tốt gì!"

Trương Dương cũng không tranh luận với cô ấy, dỗ cô ấy đi ngủ, ngồi bên cạnh An Ngữ Thần, đầu óc hắn cứ nghĩ mãi về chuyện tối nay, sự xuất hiện của Văn Linh đã làm lòng hắn có một màn đen, rốt cuộc cô ta đến Tây Tạng nhằm mục đích gì? Cô ta có lẽ không biết rằng hắn đến Tây Tạng lần này là để chữa bệnh cho An Ngữ Thần, từ lời của cô ta có thể thấy được điều đó, Văn Linh buổi sáng đã hỏi Ân Thiền đại sư về chuyện Thánh Quang Tháp, chẳng lẽ lần này cô ta đến là vì Thánh Quang Tháp sao?

Đêm hôm đó, Trương Dương ở lại phòng của An Ngữ Thần, cả đêm không dám ngủ, sợ rằng Văn Linh lại đến. Cũng may sự việc đó không xảy ra, khi buổi sáng đến, Trương Dương cuối cùng đã hơi yên tâm, nhìn An Ngữ Thần đang say ngủ, Trương Dương lộ ra một nụ cười yên lành.

Hắn nhìn thấy bên ngoài có người đến, đó chính là Ân Thiền đại sư và Tiểu Lạt Ma Đa Cát. Trương Dương vội vàng ra đón rồi cung kính nói: "Đại sư đến rồi!"

Ân Thiền pháp sư mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Trương thí chủ đã chuẩn bị xong chưa?"

Trương Dương gật đầu, mặc dù hắn một đêm không ngủ, nhưng cả buổi tối đều dùng cách điều khí của đại thừa quyết, nên nội lực bị hao tổn khi tranh đấu với Văn Linh đã hoàn toàn hồi phục lại.

Ân Thiền đại sư nói: "Vậy là tốt rồi, đợi đến mười giờ chúng ta sẽ bắt đầu!" Lần này y đến đây cũng là do Trương Dương mời y đến.

Trong phòng bếp tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn, Trần Tuyết bước từ trong ra, bưng bữa sáng cô vừa làm xong, trải qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, tinh thần rất tốt, hai mắt sáng lộ ra một nụ cười điềm đạm: "Đại sư, cùng ăn sáng nhé."

Ân Thiền đại sư nói: "Trên đường đến đây tôi đã ăn rồi."

Trần Tuyết cười nói: "Tôi đi gọi An tiểu thư dậy."

Trương Dương và Ân Thiền pháp sư ngồi ở trước cửa biệt thự, Trương Dương nói: "Đại sư, tôi có một việc muốn thỉnh giáo."

Tiểu Lạt Ma Đa Cát ngồi bên cạnh họ làm phiên dịch."

Ân Thiền pháp sư mỉm cười nói: "Thí chủ cứ nói!"

"Trong chùa Ni Lặc có một tòa Thánh Quang Tháp không?"

Ân Thiền pháp sư hơi ngớ người, rồi mỉm cười nói: "Tại sao anh lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?"

Trương Dương nói: "Thật sự không giấu gì ông, tối qua có người đến đây công kích tôi."

"Ồ? Ai vậy?"

Trương Dương nói: "Chính là người phụ nữ sáng hôm qua đến quyên góp."

Ân Thiền pháp sư nhíu nhíu mày, rõ ràng là không hiểu, y thấp giọng nói: "Vị nữ thí chủ đó hôm qua đã hỏi tôi chuyện về Thánh Quang Tháp."

Trương Dương nói: "Võ công của cô ấy rất cao, tôi không phải là địch thủ của cô ấy."

Ánh mắt của Ân Thiền pháp sư lộ ra vẻ kinh ngạc, y hiểu về võ công của Trương Dương, biết rằng Trương Dương dù là y thuật hay võ thuật đều có thể nói rằng là số một thế giới, nhưng không ngờ cô gái yếu đuối đó lại lợi hại vậy, ngay cả Trương Dương cũng không phải là địch thủ của cô ta. Ân Thiền pháp sư nói: "Trước kia chùa Ni Lặc có một tòa Thánh Quang Tháp, nhưng Thánh Quang Tháp đã bị phá hủy vào hai trăm năm trước rồi, vốn dĩ chùa Ni Lặc ở trong một vùng núi tuyết, ngoài tôi ra không ai biết trong chùa từng có một tòa Thánh Quang Tháp, tôi thật sự không hiểu, tại sao cô ấy lại biết?"

Trương đại quan thầm nói, vị chị nuôi này của hắn chắc chắn là nhân vật như lão yêu quái vậy, thứ thần bí trên người cô ta quá nhiều, Trương Dương thậm chí ngày càng tin rằng, Văn Linh có thể cũng có những trải nghiệm giống hắn. Có điều sau khi hai người đến thế giới này không giống nhau, hắn rất nhanh đã thích ứng với thời đại này, và chấp nhận nhân vật hiện tại của mình, còn Văn Linh thì không thể nào hòa nhập được vào thời đại này, cô ta rốt cuộc đang tìm gì chứ? Đương nhiên những việc này Trương Dương sẽ không nói cho Ân Thiền đại sư biết, hắn cười nói: "Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy ghi chép về Thánh Quang Tháp trong một vài tư liệu lịch sử, vì vậy mới biết về tòa tháp này, nên hỏi ông."

Ân Thiền sư chầm chậm lắc đầu nói: "Không thể nào, trước khi tôi đến chùa Ni Lặc, đường vào chùa Ni Lặc đã bị tuyết chặn đến hơn 200 năm, hơn 200 năm không có bất cứ ai đến đây, những ghi chép về Thánh Quang Tháp đều ở trong tàng kinh các, ngoài tôi ra không ai biết, tại sao cô ấy lại biết được?"

Trương Dương nói: "Có lẽ mấy trăm năm trước một vài điển tích về Thánh Quang Tháp đã lưu truyền ra ngoài."

Ân Thiền sư nói: "Thánh Quang Tháp là một tòa yêu tháp, tòa yêu tháp này đã nuốt biết bao sinh mệnh, vì vậy mới bị phá hủy, và đốt hết tất cả điển tích của tòa Thánh Quang Tháp này."

"Nếu đã đốt hết, thì sao đại sư vẫn nhìn thấy được?"

Ân Thiền sư nói: "Những thứ tôi nhìn thấy không phải là điển tích, mà là một viên đá, sau khi Thánh Quang Tháp bị phá hủy, một viên đá trên đó không bị hủy đi, sau này khi xây dựng tàng kinh các nó đã được dùng trong tàng kinh các, tôi cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra chữ trên đó, và mới biết rằng trước kia chùa Ni Lặc từng có tòa tháp tên là Thánh Quang Tháp."

Ân Thiền sư dừng một lúc rồi nói: "Vị nữ thí chủ đó hành tung và lời nói đều rất kì lạ, cô ta hỏi về chuyện của Thánh Quang Tháp đã làm cho tôi ngạc nhiên."

Trương Dương nói: "Cô ấy là chị nuôi của tôi, thần kinh không được bình thường, thường làm những chuyện khó hiểu."

Ân Thiền sư nói: "Thế giới trong mắt mỗi người đều không giống nhau, thế giới của cô ấy và của anh cũng không giống nhau, anh không thể vì vậy mà nói rằng thần kinh của cô ấy có vấn đề. Anh tưởng rằng những thứ anh nhìn thấy là đúng, nhưng anh không thể vì thế mà phủ nhận tất cả những gì cô ấy nhìn thấy."

Trương Dương thầm nói, Văn Linh nhìn thấy gì chẳng liên quan đến hắn, chỉ cần cô ta không ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, hắn chẳng thèm để ý đến sự sống chết của cô ta, vốn dĩ Trương Dương tưởng rằng sau lần hồi phục này, Văn Linh sẽ thay đổi, nhưng từ những việc cô ta làm, cô ta vẫn vậy, không bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của người khác.

Ân Thiền sư thấy Trương Dương lòng đầy tâm sự, còn tưởng rằng hắn lo cho chuyện của An Ngữ Thần, liền an ủi hắn: "Ngã phật từ bi, An tiểu thư nhất định sẽ gặp hung hóa cát, mẹ con được bình an!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)