Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0988

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0988: Ám tiễn khó phòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mâu thuẫn giữa Trần Cương và Trương Dương bắt đầu từ em trai Trần Khải của y, khi Trương Dương vừa thượng nhiệm, cán bộ đầu tiên bị hắn mang ra khai đao chính là Trần Khải, tuy rằng Trương Dương làm rất kín kẽ, ngoài mặt thì là thính tỉnh đưa ra quyết định, nhưng lý lịch của Trình Diễm Đông, cùng với quan hệ giữa hắn và Trương Dương đã sớm làm bại lộ điểm này, loại lão thủ chính trị như Trần Cương liếc một cái liền nhìn ra chân tướng.

Hạng Thành đối với thù riêng giữa Trần Cương và Trương Dương không hề có hứng thú quá lớn, nhưng những lời này của Trần Cương vẫn khiến y cảnh giác, Trương Dương ở Tân Hải trở nên càng ngày càng cường thế, chuyện xảy ra hôm nay đã cho thấy đầy đủ, Trương Dương đang dựa theo ý tứ của hắn để từng bước tăng mạnh lực khống chế của hắn đối với Tân Hải, từ hành vi lần này của hắn cho thấy, thằng ôn này đã dám công nhiên chống lại Bắc Cảng, hắn khiêu chiến không phải là quyền uy của một mình Viên Hiếu Công, mà là toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.

Hạng Thành nói khẽ: "Để tổ công tác gây áp lực, mau chóng điều tra rõ sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu, đối với người có trách nhiệm tương quan nhất định phải xử lý nghiêm túc. "

Trần Cương nghe thấy những lời này của Hạng Thành thì mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Hạng Thành rõ ràng đang ám chỉ gì đó, trong lòng y biết rất rõ, gật đầu nói: "Bí thư Hạng yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào. "

Hạng Thành ngồi vào ô tô của mình, phất phất tay với Trần Cương, đối với Trần Cương Hạng Thành hiểu rất rõ, nói tới thủ đoạn tàn nhẫn, bên trong thường ủy không ai có thể sánh ngang Trần Cương, nhưng người này không hề thiếu khuyết điểm, trong đó tham luyến nữ sắc đã bị rất nhiều người lên án.

Hạng Thành ngồi bên trong xe, hồi tưởng lại mấy cuộc đối thoại hôm nay, y tuy rằng rất muốn gõ Trương Dương một chút, nhưng kinh nghiệm trước đó khiến y hiểu rõ, thằng ôn Trương Dương này chưa chắc đã chịu nghe lời y, không khéo cuối cùng còn gặp phải đầy một bụng tức, từ khi biết quan hệ của Tiết lão và Trương Dương, Hạng Thành đối đãi với Trương Dương so với trước đây thì khoan dung hơn rất nhiều, đương nhiên đây chỉ là ngoài mặt, dưới tiền đề có thể, y tận lực tránh phát sinh xung đột trực tiếp với Trương Dương.

Hạng Thành nhớ tới một người, gần đây phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương và Trương Dương đi lại rất thân thiết, có lẽ chuyện này nên giao cho hắn đi làm.

Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Trình Diễm Đông, chuyện hôm nay đã triệt để chọc giận y, khi đối mặt với Trương Dương y còn có kiêng kị, nhưng một mình đối mặt với cấp dưới Trình Diễm Đông, y lập tức thể hiện ra khí thế từ trên cao nhìn xuống.

Vẻ mặt của Trình Diễm Đông rất bình thản, không biểu hiện ra bất kỳ thành phần chột dạ nào, cho dù là đối mặt vị lãnh đạo trực tiếp này, cho dù Viên Hiếu Công đã tạo ra cho hắn một loại uy áp vô hình, Trình Diễm Đông vẫn bất vi sở động, hắn đối với hậu quả mà hành động lần này có thể dẫn tới đã có chuẩn bị đầy đủ, cơn tức của Viên Hiếu Công phải tìm một chỗ phát tiết, mình không nghi ngờ gì nữa là đối tượng thích hợp nhất.

Trình Diễm Đông nói: "Viên cục tìm tôi có việc gì?"

Viên Hiếu Công hung hăng vỗ bàn một cái, rít ra hai chữ qua kẽ răng: "Làm bừa!"

Vẻ mặt Trình Diễm Đông vẫn không dao động: "Viên cục, chuyện hôm nay tôi không muốn giải thích, dưới tình huống khẩn cấp đó, tôi chỉ có thể làm ra lựa chọn như vậy. "

Viên Hiếu Công tức giận nói tức giận nói: "Trương Dương không phải người trong hệ thống công an, hắn không biết quy tắc của chúng ta nhưng nhưng anh biết, hành động vượt giới hạn! Tôi không phản đối anh đi đả hắc trừ ác, nhưng anh đối với đồng chí của mình tốt xấu gì cũng phải biểu hiện ra một tia tôn trọng, cách làm như vậy của anh đã xúc phạm nghiêm trọng tới tình cảm của các đồng chí, hệ thống công an của chúng ta là một chỉnh thể, mỗi một kế hoạch, mỗi một lần hành động đều phải có cái nhìn đại cục, không thể chỉ lo thể hiện mình. "

Trình Diễm Đông nói: "Viên cục, tôi không muốn thể hiện gì cả, tất cả những gì tôi làm đều là chuyện mà cảnh sát nên làm. "

Trình Diễm Đông quả nhiên là cùng một đường với Trương Dương, cho rằng có Trương Dương làm chỗ dựa thằng cha này thằng cha này cũng có can đảm chống đối phạm thượng, không ngờ đối với một cục trưởng công an như y cũng không thèm nể mặt, Viên Hiếu Công nói: "Trình Diễm Đông, không cần tôi nhắc nhở anh, thân phận của anh là gì? Anh nên chịu trách nhiệm trước ai? Súng trên tay anh nên nghe ai chỉ huy. "

Trình Diễm Đông không chút do dự hồi đáp: "Nghe đảng chỉ huy, đảng chỉ huy súng, cho nên tôi không có lý do gì không nghe mệnh lệnh của bí thư Trương. "

Viên Hiếu Công bị Trình Diễm Đông chọc cho tức giận đến nỗi cứng họng: "Anh... " Thằng cha này quả nhiên từ trên người Trương Dương học được ba phần đạo hạnh, chẳng trách nói chuyện thượng bất chính hạ tắc loạn, Viên Hiếu Công oán hận gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt! Trình Diễm Đông, anh trở về kiểm điểm một chút cho tôi, chuyện hôm nay sẽ không như vậy là xong đâu!"

Trình Diễm Đông nói: "Viên cục, không có chuyện gì thì tôi đi trước. "

Hạng Thành bảo Tưởng Hồng Cương tìm Trương Dương nói chuyện, Tưởng Hồng Cương không thể không nhận chuyên này, trong chuyện này hắn cũng không có chỗ nào khó xử cả, định vị của hắn là, phải dùng góc độ của người bàng quan để nhìn biến động chính trị của Bắc Cảng, trong chuyện này, hắn chỉ là một người truyền lời và người phân tích, tuyệt đối sẽ không làm thuyết khách cho Hạng Thành, hắn sẽ không dễ dàng để bị người khác lợi dụng, muốn lợi dụng cũng phải là hắn đi lợi dụng người khác.

Kế hoạch vốn có của Trương Dương là cùng bọn Kiều Mộng Viện tới Bạch đảo nhưng nhưng Tưởng Hồng Cương hẹn gặp khiến hắn không thể không từ bỏ quyết định này. Sáu giờ tối, Trương Dương tới viện gia thuộc thị ủy thành phố Bắc Cảng, tới tiểu lâu số 3, lần đầu tiên bước vào nhà của vị phó bí thư thị ủy này.

Nếu là lần đầu tiên tới, nhất định phải mang chút quà, Trương Dương mang theo một bó hoa tươi, hoa là tặng cho Thích Vân Châu, vợ của Tưởng Hồng Cương, Thích Vân Châu công tác ở bộ phận hội trường, bọn họ có một đôi con gái song sinh, trước mắt đều đi học ở bên ngoài, bình thường chỉ có hai vợ chồng ở nhà.

Thích Vân Châu mỉm cười nhận lấy hoa tươi mà Trương Dương tặng, cô ta đánh giá Trương Dương một chút rồi nói: "Trương Dương, bình thường nghe lão Tưởng nhà tôi nhắc tới cậu nhiều rồi. "

Trương Dương cười nói: "Bí thư Tưởng luôn rất chiếu cố tôi. "

Tưởng Hồng Cương cười cười: "Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi!"

Thích Vân Châu ngửi ngửi hoa tươi, nói: "Tôi và lão Tưởng kết hôn đã ba mươi năm, nhưng chưa bao giờ nhận được một bó hoa tươi nào từ hắn. "

Tưởng Hồng Cương cười nói: "So lãng mạn thì tôi không bằng người tuổi trẻ này, hơn nữa, chúng ta đã là lão phu lão thê, không thịnh hành thứ này. "

Thích Vân Châu đem hoa tươi cắm ở trong bình hoa, Trương Dương lưu ý thấy trong nhà ăn đã dọn xong rượu và thức ăn, Tưởng Hồng Cương mời Trương Dương ngồi xuống, Thích Vân Châu thì không ngồi xuống, sau khi đưa hai món ăn lên thì cởi bỏ tạp dề cười nói với Trương Dương: "Trương Dương, các anh chậm rãi tán gẫu, tôi ra ngoài. "

Trương Dương có chút kỳ quái, nghĩ thầm mình vừa tới sao Thích Vân Châu lại đi?

Tưởng Hồng Cương cười cười giải thích: "Chị cậu mỗi ngày đều qua thăm nhà cha mẹ, bọn họ sống ngay ở khu nhà bên cạnh. "

Trương Dương cũng hiểu rõ Thích Vân Châu rời đi tám chín phần mười là để lưu lại không gian nói chuyện riêng cho mình và Tưởng Hồng Cương.

Tưởng Hồng Cương và Trương Dương uống một chén rượu, hắn chậm rãi bỏ chén xuống: "Trương Dương, cậu biết tôi vì sao gọi cậu tới không?"

Trương Dương bật cười, thật ra trước khi đến hắn cũng đã đoán được mục đích Tưởng Hồng Cương tìm mình, khẳng định là vì chuyện xảy ra ban ngày hôm nay. Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng là tự tìm tôi hay là người khác cắt cử anh tìm tôi?"

Tưởng Hồng Cương thầm khen thằng ôn này thông minh, liếc một cái liền nhìn ra mục đích của mình, Tưởng Hồng Cương nói: "Trương Dương, cậu hôm nay đã khiến hệ thống công an Bắc Cảng mất hết mặt mũi, Viên Hiếu Công tức giận đến nỗi như phát điên. "

Trương Dương nói: "Hắn có gì mà phải tức giận? án xảy ra ở Bắc Cảng, bọn họ không phá được, hiện tại cảnh sát Tân Hải chúng tôi hỗ trợ phá, tìm được xe bị mất, bọn họ nên cao hứng mới đúng chứ!"

Tưởng Hồng Cương nói: "Các lãnh đạo cho rằng cách làm lần này của cậu thiếu cái nhìn đại cục, làm thương tổn tới tình cảm đồng chí. " các lãnh đạo trong miệng Tưởng Hồng Cương không ngoài hai người, ở Bắc Cảng, có thể được hắn gọi là lãnh đạo một là Hạng Thành, một là Cung Hoàn Sơn.

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng, anh cho rằng tôi nên làm như thế nào? Trước tiên thông tri cho phân cục công an cảng khu mới, sau đó bọn họ phái ra cảnh lực tới bắt người? Chờ bọn họ xuất động chỉ sợ Hưng Long hiệu đã nhổ neo đi rồi, hơn nữa, tôi không tín nhiệm bọn họ, ai biết bên trong bọn họ có phải có người để lộ bí mật hay không?"

Tưởng Hồng Cương không phủ nhận những lời của Trương Dương là rất có khả năng, hắn thở dài: "Trương Dương, có đôi khi không thể kết thù kết oán quá nhiều, theo như tôi biết, đồng chí của ngành cục công an, Ủy ban chính pháp, Ủy ban kỷ luật rất có ý kiến đối với cậu, điều này rất bất lợi đối với khai triển công tác về sau của cậu. "

Trương Dương khinh thường nói: "Trọng tâm công tác của tôi là ở Tân Hải, bọn họ có bản lĩnh thì cứ đi giày nhỏ cho tôi đi. "

*****

Tưởng Hồng Cương nghe thấy những lời này của Trương Dương, trong lòng thầm hâm mộ, đây là sức mạnh, sức mạnh của Trương Dương không phải là là đến từ năng lực của hắn, trên thực tế Tưởng Hồng Cương không cho rằng năng lực của Trương Dương mạnh bao nhiêu, lịch duyệt chính trị và thủ đoạn chính trị Trương Dương Trương Dương căn bản không thể so sánh với hắn, nhưng Trương Dương chính là có sức mạnh như vậy, sức mạnh của hắn đến từ chính bối cảnh của hắn, trên quan trường bất kể anh có bao nhiêu năng lực, một ưu thế bối cảnh đã đủ để mở cho anh mười con đường, nhìn thấy sự đắc ý của Trương Dương, hắn không khỏi liên tưởng tới sự thất ý của mình, Tưởng Hồng Cương cầm chén rượu lên uống cạn, nói khẽ: "Trên sĩ đồ, chúng ta đều là chân trần đi đường, cho dù là một cái đinh nho nhỏ cũng có thể khiến cho chân cậu chảy máu. "

Trương Dương biết Tưởng Hồng Cương đang hảo tâm nhắc nhở mình, hắn rót đầy rượu cho Tưởng Hồng Cương, cụng lý với hắn: "Bí thư Tưởng, biết tôi vì sao không thông tri cho cảnh sát Bắc Cảng trước không?"

Tưởng Hồng Cương không nói gì, hai mắt thâm trầm lẳng lặng đợi Trương Dương giải thích.

Trương Dương nói: "Chúng tôi nhận được tin tức, Hưng Long hiệu này cùng với hàng hóa bên trên tất cả là của Viên Hiếu Nông. "

Tưởng Hồng Cương nhíu mày: "Cậu là nói Viên Hiếu Nông của thương mậu Minh Đức, em trai của đồng chí Hiếu Công ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Lo lắng có tin tức tiết lộ ra ngoài, cho nên mới áp dụng hành động đột nhiên, quả nhiên bắt được cả người và tang vật. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Cậu có chứng cớ chứng minh chuyện này có liên quan tới Viên Hiếu Nông không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không có, nếu tôi có thể tìm được chứng cớ, Viên Hiếu Công cũng sẽ không bám lấy chuyện này không tha. Thuyền được đăng ký dưới tên người khác, hàng hóa cũng không thể chứng minh là của hắn. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Vậy thì là không có chứng cớ. "

Trương Dương nói: "Rồi sẽ tìm được chứng cớ. "

Tưởng Hồng Cương thở dài: "Tôi hiểu rồi. "

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng, hôm nay chúng tôi ở trên Hưng Long hiệu chẳng những tìm được rất nhiều xe lậu, hơn nữa còn hơn nữa còn tra được rượu vang buôn lậu giá trị năm trăm vạn nguyên, cái này có tính là đại án không?"

Tưởng Hồng Cương có chút giật mình nói: "Nghiêm trọng như vậy ư?"

Trương Dương nói: "Tôi thật sự có chút buồn bực, chúng tôi đả hắc trừ ác trừ ác có gì sai? Hiện tại chúng tôi tìm được rất nhiều tang vật và hàng hóa buôn lậu, nhưng lãnh đạo chẳng những không khen ngợi chúng tôi, ngược lại lên án công khai chúng tôi, thế có phải là có chút không bình thường hay không? Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc là kết quả quan trọng hay là quy tắc quan trọng?"

Tưởng Hồng Cương nói: "Nhân sinh chỉ là một cuộc chơi, có lớn có nhỏ, nhưng mỗi trò chơi đều sẽ có quy tắc, anh làm trái với quy tắc, người tức giận đầu tiên chính là người chế định quy tắc, Trương Dương, tôi nghĩ, tôi không cần phải nhắc đến những lời như cây cao gió cả, cho dù là lưng của cậu có thể đỡ được mưa giông bão tố, nhưng cây cối bên cạnh cậu chưa chắc đã có thể chịu được khảo nghiệm như cậu. "

Trương Dương nhấp ngụm rượu, nghiền ngẫm những lời này của Tưởng Hồng Cương, hắn nói khẽ: "Bí thư Tưởng, trước khi tôi đến Bắc Cảng đã nghe nói nạn buôn lậu ở Bắc Cảng rất ngang ngược, chuyện này có phải là sự thật hay không?"

Tưởng Hồng Cương thở dài nói: "hai chuyện này chính là u ác tính kìm hãm sự phát triển của Bắc Cảng, cho dù cắt được khối u thì trong ngắn hạn cũng không thể thanh trừ triệt để trừ, bởi vì... " Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói. " Chứng bệnh đã sớm khuếch tán rồi. "

Từ trong những lời này của Tưởng Hồng Cương Trương Dương đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của hắn.

Hai người kế tiếp không nói chuyện chính vụ nữa, chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi tám giờ rưỡi Trương Dương đề xuất cáo từ.

Lái chiếc Mercedes việt dã của Kiều Mộng Viện vừa rời khỏi viện gia thuộc thị ủy thì di động của Trương Dương đổ chuông, hắn cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói thần bí mà hắn vẫn đang chờ mong đó.

"Bí thư Trương, anh quả nhiên không khiến tôi thất vọng. "

Trương Dương đỗ xe vào ven đường, quan sát chung quanh một chút rồi nói khẽ: "Để anh nói trúng rồi, cây gậy này không đánh trúng được diêm vương. "

Đối phương bật cười: "Thỏ khôn có ba hang, không dễ dàng bị anh xoá sạch như vậy đâu. "

Trương Dương nói: "Viên Hiếu Công có phải cũng có vấn đề không?"

Đối phương nói: "Bí thư Trương, chuyện không có chứng cớ tôi sẽ không nói lung tung, hôm nay tôi gọi điện thoại tới là muốn nhắc nhở anh, anh đã chọc giận một số người, bọn họ rất có thể sẽ xuống tay đối với anh. "

Trương Dương nói: "Ai lớn gan như vậy? Cứ để hắn phóng ngựa tới đây đi!"

"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, bí thư Trương, tôi khuyên anh cẩn thận vẫn tốt hơn. "

Trương Dương nói: "Trong tay anh rốt cuộc có chứng cớ có thể chứng minh chuyện của Hưng Long hiệu là Viên Hiếu Nông gây nên hay không?"

Đối phương không hề trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Dương: "Bắc Cảng là một vũng bùn lớn, ở đây có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là rất khó, rất nhiều người sẽ bị nước bùn nuốt trọn, biết Mã Thiên Lý không?"

Trương Dương chưa từng nghe nói tới cái tên này, hắn lắc đầu nói: "Không biết!"

"Đi tìm hiểu đi, đúng rồi, bí thư Trương, đừng quên lời nói của tôi, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. "

Sau khi kết thúc trò chuyện, Trương Dương trực tiếp gọi cho Trình Diễm Đông, bảo Trình Diễm Đông tra cái tên Mã Thiên Lý, Trình Diễm Đông bên kia ngây ra một thoáng rồi nói: "Mã Thiên Lý là tiền cục trưởng công an Bắc Cảng, ba năm trước đã bị bệnh mà chết. "

Trương Dương nghe vậy không khỏi nhíu mày, hắn tin đối phương sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới cái tên này, chẳng lẽ cái chết của Mã Thiên Lý có gì đó khả nghi? Hắn thấp giọng dặn dò: "Tra kỹ chuyện của Mã Thiên Lý đi, chuyện này nhất định phải tiến hành bí mất, đừng cho những người khác biết. "

Trình Diễm Đông ừ một tiếng.

Trương Dương nói: "Viên Hiếu Công có làm khó anh hay không?"

Trình Diễm Đông nói: "Hắn nói một đống đạo lý với tôi, tôi nói với hắn là đảng chỉ huy súng, tôi phải nghe theo bí thư đảng uỷ. "

Trương Dương nghe vậy thì phá lên cười.

Lúc này, ba anh em Viên Hiếu Nông và Viên Hiếu Binh, Viên Hiếu Thương đều tụ họp ở trên phố uống rượu, Viên Hiếu Nông tâm tình vô cùng ác liệt, lão Tam Viên Hiếu Binh vỗ vai hắn, nói vỗ vai hắn, nói: "Nhị ca, tiền tài là vật ngoài thân, bình an là quan trọng nhất. "

Viên Hiếu Nông cầm chén rượu uống cạn, nói: "Cậu nói nghe dễ nhỉ, tôi và lão Tứ tổng cộng tổn thất hơn hai ngàn vạn, đấy là còn chưa tính con thuyền đó, Ma Cửu theo tôi mười mấy năm, hiện tại hắn phải gánh tội cho tôi... " Khi Viên Hiếu Nông nói những lời này thì cảm thấy áy náy, hắn vươn tay ra cầm bình rượu, lại bị Viên Hiếu Thương giữ lại: "Nhị ca, anh uống say rồi, đừng uống nữa. "

Viên Hiếu Nông căm tức nhìn hắn, nói: "Cút ngay, chuyện của tôi không cần cậu lo!"

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca, chuyện đã như vậy rồi, anh tức giận cũng vô ích? Lúc trước các huynh đệ không phải đã khuyên anh rồi ư, không thể đụng vào xe đen, nhất là xe xịn, người có thể mua chiếc xe mấy trăm vạn, ai mà không có năng lực chứ? Nhưng anh cố tình không nghe, chỉ nhìn chằm chằm vào cái lợi nhỏ này, hiện tại gặp phiền toái rồi? Thấy không?"

Viên Hiếu Nông thô bạo đẩy cánh tay hắn ra, cầm lấy bình rượu ngửa cổ uống một hơi.

Viên Hiếu Thương vốn định đoạt lại bình rượu thì lại bị lão Tam Viên Hiếu Binh dùng mắt ngăn lại. Là huynh đệ đều hiểu lão nhị này, rất coi trọng tiền, tổn thất lần này lớn như vậy, Viên Hiếu Nông đau như cắt da cắt thịt.

Viên Hiếu Thương thầm oán một câu trong lòng, ý thức nông dân cá thể.

Viên Hiếu Nông ném mạnh bình rượu lên bàn, liếc Tứ đệ Viên Hiếu Thương, nói: "Lão Tứ, tôi biết cậu oán tôi, tôi nói rồi, tổn thất lần này tôi chịu, cậu tổn thất bao nhiêu tôi sẽ đền cậu bấy nhiêu. "

Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: "Nhị ca, anh hiểu lầm em rồi, chúng ta là đệ ruột thịt? Năm trăm vạn không tính là gì cả? Đừng nói là năm trăm vạn, cho dù là năm ngàn vạn, em cũng sẽ không nói nửa chữ, nhưng em hy vọng anh có thể nhận được bài học, sau này làm việc phải cẩn thận một chút. "

Viên Hiếu Nông tức giận nói: "Không cần cậu dạy khôn tôi!"

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca, lần này coi như chúng ta may mắn, lúc trước phòng ngừa chu đáo, đăng ký con thuyền này dưới tên của người khác, nếu có bất kỳ chứng cớ nào cho thấy thuyền là của chúng ta, hàng là của chúng ta, chúng ta xong rồi! Làm cái nghề này như sống trên mũi dao, hơi không cẩn thận một chút là thua cả bàn. "

Viên Hiếu Binh nói: "Trên điểm này tôi đồng ý với cái nhìn của lão Tam. "

Viên Hiếu Nông nói: "Đều là tôi sai! Tôi đáng chết được chưa!"

Viên Hiếu Binh và Viên Hiếu Thương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ bất đắc dĩ, vị nhị ca này quả thực không thể khiến người ta bớt lo.

Viên Hiếu Nông nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Dương hắn có gì hơn người chứ? Người khác sợ hắn nhưng lão tử không sợ hắn! Con rể của Bí thư tỉnh ủy thì sao? Đắc tội với tôi thì tôi sẽ bắt hắn phải trả giá bằng máu!"

Viên Hiếu Thương nghe vậy thì kinh hãi hắn hắn vội vàng nói: "Nhị ca, anh không thể dính vào hắn được, hiện tại phong đầu đang găng, anh trăm ngàn lầm đừng làm việc ngu ngốc!"

Viên Hiếu Binh gật đầu nói: "Nhị ca, chúng ta là cầu, đừng đấu với hắn!" Hai người đều rất lo lắng, sợ lão Nhị nhất thời quẫn quá làm làm chuyện gì sai lầm, tới lúc đó thì khó mà thu thập được.

Viên Hiếu Nông tức giận nói: "Tất cả là bọn đéo có chim, đây là Bắc Cảng, chẳng lẽ huynh đệ chúng ta bị người khác khi dễ thì chỉ có thể bị đánh rớt răng cửa thì nuốt vào bụng ư? Người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Về sau còn ai để chúng ta vào mắt nữa?"

*****

Viên Hiếu Thương tận tình khuyên bảo: "Nhị ca, anh trăm ngàn đừng có dính vào, chúng ta tuy rằng tổn thất không nhỏ, nhưng chỉ cần phong đầu qua đi, không lâu nữa chúng ta có thể kiếm lại được tiền, nơi này là Bắc Cảng không phải không phải Tân Hải, hắn lần này vượt địa bàn đã khiến rất nhiều người bất mãn, hơn nữa lần này sự xuất hữu nhân, là bởi vì anh nhận xe của Kiều Mộng Viện, cho nên mới dẫn hắn tới, nếu không thì hắn cũng không tới Bắc Cảng đâu. " Trong mắt Viên Hiếu Thương, chuyện lần này tất cả đều trách lão Nhị. Trương Dương là ai thì bọn họ đều biết, thằng ôn đó trước giờ luôn là hạng ngang tàng, hắn không đi chọc người ta là may rồi, lão Nhị không ngờ chủ động đi trêu chọc hắn, thế không phải là phạm tiện ư?

Viên Hiếu Binh nói: "Nhị ca, từ xưa đến nay, dân không đấu lại quan, lão Tứ nói đúng, ngay từ đầu chúng ta đã không chiếm lý rồi, anh không nhận cái xe đi thì cũng không đến nỗi rước họa vào thân. "

Viên Hiếu Nông nói: "Tôi không nuốt trôi cục tức này! huynh đệ chúng ta có bao giờ bị người ta khi dễ như vậy đâu?"

Viên Hiếu Binh nói: "Lui một bước là gió êm sóng lặng, nhường ba phần là trời cao biển rộng, tiền tài là vật ngoài thật, có điều chuyện phát sinh hôm nay em vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, chúng ta làm việc luôn luôn cẩn thận tin tức hắn sao biết được tin tức, hơn nữa căn cứ vào tình huống mà em tìm hiểu được, lúc ấy mục đích của Trương Dương rất rõ ràng, đến thẳng bến tàu số bảy, sau khi lên thuyền thì trực tiếp tìm được container số 32, đây không phải là trùng hợp chứ?"

Viên Hiếu Thương nói: "Em cũng thấy rất kỳ quái, khẳng định có người để lộ bí mật, vấn đề rất có thể xuất hiện trong nội bộ của chúng ta. "

Viên Hiếu Nông tràn ngập sát khí nói: "Chỉ cần để tôi tìm ra là thằng nào thì tôi sẽ băm thây hắn làm vạn mảnh. "

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca, em cho rằng, chúng ta hiện tại phải lấy tĩnh chế động, không được làm gì cả, Trương Dương nầy rất khó đối phó, một khi bị hắn chú ý, không biết sẽ gặp có bao nhiêu phiền toái, hiện tại nếu Ma Cửu đã gánh tội, vụ án này đã kết thúc, tổn thất chúng ta cứ chịu!"

Viên Hiếu Binh nói: "Nếu có người bán đứng chúng ta, mục đích bán đứng bán đứng chúng ta là gì? Có thể nhận được lợi ích gì từ việc này?"

Viên Hiếu Thương nói: "Có hai loại khả năng, một loại là cừu gia, một loại là đối thủ cạnh tranh, chúng ta làm sinh ý này bao năm nay, không biết có bao nhiêu người thầm đỏ mắt. "

Viên Hiếu Nông nói: "Có phải lão Đinh hay không, tôi nghe nói hắn và Trương Dương đi lại rất thân thiết!"

Viên Hiếu Thương nói: "Khó nói lắm, mọi người đều không sạch sẽ gì, nếu một nhà gặp chuyện không may, nhà khác cũng sẽ khó sống, đây là môi hở răng lạnh. "

Viên Hiếu Binh nói: "Lòng người cách cái bụng, ai biết người khác nghĩ như thế nào? Nhìn thấy một khối thịt béo, có ai mà không muốn độc chiếm?"

Viên Hiếu Nông lại uống mấy ngụm: "Chuyện này sẽ không như vậy là xong đâu. "

Viên Hiếu Thương nói: "Nhị ca!"

Viên Hiếu Nông nói: "Cậu yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào, hiện tại găng như vậy, tôi cũng không phải là kẻ ngốc, không làm ra chuyện ngu ngốc đâu. " Hắn uống xong bình rượu đó rồi đẩy sang một bên, lảo đảo đứng dậy: "Tôi đi trước, ngày mai là mùng một, anh em chúng ta tới chùa Tề Vân dâng hương, giải xui. "

Viên Hiếu Binh nói: "Ý kiến hay!"

Hai huynh đệ nhìn Viên Hiếu Nông rời đi, sau khi cửa phòng đóng lại, cơ hồ đồng thời thở dài.

Viên Hiếu Binh nói: "Lão Tứ, lần này cậu tổng cộng tổn thất bao nhiêu?"

Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: "Không nhắc nữa, tiền có thể kiếm lại, không gì quan trọng bằng tình cảm huynh đệ. "

Viên Hiếu Binh ôm vai hắn vỗ vỗ, nói: "Sau khi chuyện này bình ổn, chúng ta khuyên nhủ lão Nhị, hắn không thích hợp làm nghề này. "

Viên Hiếu Thương nói: "Anh khuyên được hắn ư?"

Viên Hiếu Binh nói: "Tầm mắt của lão Nhị quá thiển cận, cho dù là cái lợi nhỏ như cái định cũng sẽ khiến hắn động lòng, cậu nói không sai, hắn chính là ý thức nông dân cá thể, nếu cứ để hắn làm tiếp như vậy, huynh đệ chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hại chết. "

Viên Hiếu Thương nói: "Tìm đại ca thương lượng đi, với tính tình của lão Nhị căn bản sẽ không nghe chúng ta. "

Trương Dương nhìn đồng hồ, hắn gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện.

Giọng nói của Kiều Mộng Việnlộ ra vẻ vô cùng khoái trá: "Bí thư Trương, anh xong việc chưa?"

Trương Dương thở dài nói: "Đành chịu thôi, người trong quan trường, thân bất do kỷ. " Hắn nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười, không khỏi cười nói: "Làm gì vậy? Hình như rất náo nhiệt!"

"À, đựng lửa trại ở bờ biển, mấy người chúng tôi cùng nhau ăn đồ nướng. Tương hoa quả đến rồi, đang liên tục hỏi anh ở đâu! Đúng rồi, còn có mấy bằng hữu mà anh không ngờ nữa cơ. "

Trương Dương nói: "Vậy tôi tới đây!"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Để tôi bảo Mạch Kỳ Nhi phái du thuyền tới tiếp anh. "

Trương Dương cười nói: "Không cần phải phiền toái như vậy, trước mười giờ ở cảng có cano, tôi tự thuê thuyền tới. "

Kiều Mộng Viện nói: "Được, tôi sẽ không nói với họ, đợi anh tới khiến họ bất ngờ. "

Trương Dương lái xe tới bến tàu, du thuyền tới Bạch đảo đã ngừng chở khách, có điều mỗi tối đều có cano tư nhân đi lại, sau mười giờ thì tất cả thuyền mới ngừng đi, Trương Dương đỗ xe việt dã ở bãi đỗ xe, lập tức liền có thuyền lão đại tới đón, sau khi mặc cả giá, đối phương lái ca nô đưa hắn tới Bạch đảo.

Từ bến tàu đến Bạch đảo mất mười lăm phút đồng hồ, tối hôm đó thời tiết rất tốt, trăng rất sáng, gió êm sóng lặng, .

Thuyền lão đại nói với Trương Dương, quá bảy giờ thì rất ít người tới Bạch đảo, về phần vịnh Thất Thải thì là lãnh địa tư nhân, thuyền từ ngoài tới không vào được.

Trương Dương cười nói: "Không sao, anh cứ đi đi, bạn tôi đã ở đó chờ. "

Thuyền lão đại nói: "Vịnh Thất Thải cũng không phải là địa phương của người thường, ông chủ Tiêu Quốc Thành của nơi đó là người giàu nhất Bắc Cảng, tập đoàn Hoa Quang và Dịch gia liên tỏa tất cả là của hắn, đúng rồi còn có Bạch đảo Long Ngâm các, Quan Để số 1, nghe nói hắn có tới cả mấy tỷ, xếp rất cao trong nước. " Hắn nói xong nhìn nhìn Trương Dương: "Anh à bằng hữu của hắn ư?"

Trương Dương cười cười không nói gì, trên bãi biển không biết là ai đốt lửa, từng làn khói bốc lên cao, trên trời trong nháy mắt xuất hiện thế giới đèn đuốc rực rỡ, ánh mắt Trương Dương bị thế giới sáng rực trước mắt hấp dẫn.

Thuyền lão đại điều khiển ca nô, một con thuyền đánh cá đi qua bên cạnh, tốc độ bỗng nhiên chậm lại, Trương Dương quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy trên chiếc thuyền bên cạnh lóe lên ánh sáng, hắn vô thức cúi người xuống, nghe thấy một tiếng rít, bay xượt qua phía trên người hắn.

Lập tức nhìn thấy từng đạo hoả tuyến điên cuồng phóng tới ca nô, tốc độ phản ứng của thuyền lão đại không kém gì Trương Dương, hắn mặc kệ ca nô của mình, tung mình nhảy vào trong nước, ca nô bị bắn thủng lỗ chỗ, Trương Dương trước khi hỏa lực hoàn toàn bao trùm ca nô cũng nhảy xuống, khoảnh khắc xuống dưới nước, cảm thấy đùi giống như bị muỗi, hắn ý thức được mình đã trúng đạn, vội vàng lặn sâu xuống nước, từng viên đạn bắn vào trong nước, Trương Dương lúc này mới nhớ tới những lời mà thần bí nhân nhắc nhở mình, điều hắn hiện tại có thể làm chỉ là tận khả năng lặn xuống phía dưới, tránh thoát khỏi tầm bắn của đạn.

Ca nô bị hỏa lực điên cuồng bắn cho thủng lỗ chỗ như tổ ong, cuối cùng bình xăng bắt lửa nổ tung, mặt biển giống như dấy lên một quả cầu lửa cực lớn.

Chiếc thuyền đánh cá đó tiếp tục bắn thêm khoảng ba phút rồi lái đi.

Trương đại quan nhân không ngờ trong nước lại phát sinh loại hành vi mưu sát cán bộ quốc gia trắng trợn như vậy, thằng ôn này phân biệt phương hướng, lặn về phía Bạch đảo, sau khi bơi được một đoạn thì mới chậm rãi trồi lên mặt nước, ca nô bị cháy đã hoàn toàn biến mất trên mặt biển, còn thuyền đánh cá tấn công hắn thì đã trở thành một điểm đen nhỏ xíu, không lâu sau liền hoàn toàn biến mất.

Trương Dương hít một hơi, cảm thấy đùi phải trở nên càng lúc càng đau, đây là do nước biển ngấm vào vết thương, nơi này cách Bạch đảo cũng không xa, Trương Dương phong bế huyệt đạo của mình, tránh cho vết thương tiếp tục chảy máu, sau đó chịu đựng đau đớn bơi về phía Bạch đảo.

Vết thương ở chân dù sao cũng tạo thành ảnh hưởng tới hành động của hắn, đoạn khoảng cách không xa này, Trương Dương bơi ước chừng một giờ mới đến được bờ cát, di động của hắn dính nước đã không thể sử dụng, cũng may tính năng chống nước của đồng hồ rất tốt, nhìn thời gian thì đã là mười một giờ rồi, Trương Dương xé quần, dưới ánh đèn đường buộc lại vết thương, ở phần sườn đùi có một vết đạn nhìn thấy ghê người, viên đạn vẫn kẹt ở bên trong, nhưng chắc không không có thương tổn tới xương cốt của hắn, Trương Dương cắn chặt răng, khập khiễng đi về phía trạm điện thoại công cộng cách đó không xa, từ trong túi quần móc ra mấy đồng xu bỏ vào.

Khi Tiêu Mân Hồng và Kiều Mộng Viện cùng nhau tới trạm điện thoại công cộng đón Trương Dương, nhìn thấy hắn ướt sũng đứng đó, đều lắp bắp kinh hãi, bởi vì mất máu không ít, hơn nữa phủ dưới ánh trăng, sắc mặt Trương Dương lộ ra vẻ tái nhợt, hắn cười cười khập khiễng đi tới trước xe, mở cửa xe ngồi vào.

Kiều Mộng Viện kinh hô: "Anh sao thế?"

Trương Dương nói: "Không sao, bị muỗi đốt. " Hắn hỏi mượn Tiêu Mân Hồng di động để liên lạc với Trình Diễm Đông.

Trải qua Trương Dương kể lại chuyện vừa rồi với Trình Diễm Đông, Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng cũng hiểu được chân tướng của chuyện này. Trương Dương bảo Trình Diễm Đông lập tức liên hệ với phương diện tương quan, tiến hành điều tra hải vực nơi mình gặp chuyện, xem xem có tìm được thuyền lão đại chở mình không. Bởi vì chuyện phát sinh quá đột nhiên, Trương Dương không thể nhớ được đặc điểm cụ thể của thuyền đánh cá tập kích bọn họ, nếu tìm được thuyền lão đại đó, có lẽ có thể tìm được một số manh mối. Trương Dương không quên nhắc nhở Trình Diễm Đông, trước khi phát hiện manh mối đừng tiết lộ chuyện mình bị tập kích ra ngoài, chỉ nói là tai nạn thuyền bè.

*****

Trương Dương buông điện thoại, Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi lập tức bảo ngươi đưa anh tới bệnh viện. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, tìm một chỗ, tôi tự mình xử lý vết thương. "

" Nhưng... "

Kiều Mộng Viện nói: "Mạch Kỳ Nhi, nghe hắn đi!"

Trương Dương nói: "Tạm thời đừng nói chuyện này ra ngoài. "

Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng đều gật đầu.

Tiêu Mân Hồng đưa Trương Dương tới vịnh Thất Thải, an bài cho hắn một căn biệt thự, Kiều Mộng Viện đỡ Trương Dương đi vào trong biệt thự, Tiêu Mân Hồng mang túi cấp cứu tới, Trương Dương nói: "Đi đón bọn Thì Duy đi, tôi sẽ tới ngay. "

Tiêu Mân Hồng quan tâm nói: "Anh không cần bác sĩ thật à?"

Trương Dương cười nói: "Bị thương không nặng, chỉ xước da thôi. "

"Được, tôi sẽ nói với họ một tiếng, thuận tiện tìm quần áo cho anh thay. " Tiêu Mân Hồng gật đầu, đứng dậy rời đi, Kiều Mộng Viện không đi cùng với cô ta, nói với Trương Dương: "Để tôi xem nào!"

Dưới ánh đèn, sắc mặt Trương Dương càng lộ ra vẻ tái nhợt hơn, Kiều Mộng Viện nhìn ống quần đùi phải đẫm máu của hắn, tim đau đớn giống như kim đâm, cô ta đã không thể che giấu sự quan tâm đối với Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Chỗ bị thương có chút không tiện. "

Kiều Mộng Viện nói: "Bị thương ở đâu?"

Trương đại quan nhân lúc này không ngờ còn có thể cười được: "Cô đừng lo lắng, không tổn thương tới chỗ đó đâu!"

"Có liên quan gì tới tôi?" Kiều Mộng Viện xấu hổ đến mặt đỏ bừng, trong lòng mắng thầm Trương Dương vô liêm sỉ, vào những lúc như thế này con lo nói đùa, cô ta chỉ vào Trương Dương, nói: "Cởi quần ra!"

"Đừng mà!"

"Cởi!" Giọng nói của Kiều Mộng Viện nghiêm khắc chưa từng thấy.

Trương đại quan nhân đại khái là khiếp sợ uy thế của Kiều đại tiểu thư, run rẩy cởi quần ra, Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn cử động khó khăn, giúp hắn kéo quần xuống, bên trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng khi cô ta nhìn thấy vết đạn ghê người trên đùi phải của Trương Dương, nước mắt lập tức ứa ra, tuy rằng cắn môi cố gắng khống chế, nhưng suýt chút nữa thì chảy xuống.

Trương Dương cười nói: "Không có việc gì đâu, đối với tôi, đừng nói là một phát súng, cho dù trúng mười phát cũng chẳng sao... "

"Đừng nói hưu nói vượn, đại cát đại lợi!" Kiều Mộng Viện vành mắt đỏ ửng lên, nói.

Nhìn thấy Kiều Mộng Viện quan tâm mình như vậy, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi rung động, Kiều Mộng Viện từ trong ánh mắt của hắn tựa hồ ý thức được gì đó, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, nhắc nhở: "Viên đạn còn ở trong không?"

Trương đại quan nhân nói: "Nhìn thấy cô quan tâm tôi như vậy, tôi rất vui, không ngờ quên cả chuyện này. "

Kiều Mộng Viện nói: "Phải lập tức lấy ra, bằng không sẽ rất phiền toái. "

Trương Dương gật đầu, tay phải của hắn đặt trên đùi phải của mình, dùng nội lực mạnh mẽ hút viên đạn, viên đạn chui ra khỏi đùi từng chút một, sự đau đớn khiến Trương đại quan nhân đầu đầy mồ hôi, hắn cuối cùng cũng lấy được viên đạn đó ra, ném vào cái khay bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ trong hộp cứu thương tìm được dung dịch oxy già để tiến hành tẩy trùng, Trương đại quan nhân tuy rằng kiên cường, nhưng trong quá trình tẩy trùng cũng đau đến nỗi cả người run rẩy.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy bộ dạng của hắn, nước mắt lại không nhịn được mà tuôn rơi, cô ta run giọng nói: "Nói cho tôi biết, tôi nên làm như thế nào?"

Trương Dương dạy cô ta cách tẩy trùng, cuối cùng bảo Kiều Mộng Viện từ trong túi của mình lấy ra một lọ kim sang dược do chính hắn chế, đây là thói quen tốt của Trương đại quan nhân, đắc tội với nhiều người như vậy, mang theo thuốc chữa thương bên ngoài cho chắc, Kiều Mộng Viện cẩn thận bôi thuốc kim sang lên vết thương trên đùi phải của hắn, thuốc kim sang rất linh nghiệm, sau khi bôi lên da thì lập tức đau đớn giảm bớt đi rất nhiều, Trương Dương nhìn Kiều Mộng Viện mặt đẫm lệ, trong lòng bất giác có chút động tình.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy hắn nửa ngày không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, vừa hay bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn, mặt Kiều Mộng Viện lại đỏ lên, lúc này mới ý thức được mình đối mặt với Trương Dương cơ hồ cả người trần truồng. Cô ta có chút thẹn thùng nhắm mắt lại: "Thành thật chút đi!"

Không nói thì thôi, vừa nói, chỗ nào đó của Trương đại quan nhân cố tình không thành thật, Kiều Mộng Viện tất nhiên lưu ý thấy tất cả, hai gò má đỏ ứng tới tận mang tai, cô ta có chút lúng túng buông bình thuốc, đứng dậy.

Trương đại quan nhân mắng thầm lực khống chế bạc nhược của mình như vậy, tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp chính ban, sao lại dễ xung động như vậy?

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi đi xem Mạch Kỳ Nhi đã tới chưa!"

Trương Dương gật đầu, tự băng bó vết thương, sau đó khập khiễng di động đến sô pha rồi nằm xuống.

Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng chạy ra ngoài biệt thự, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Tiêu Mân Hồng xách một túi ni lông đi tới, Kiều Mộng Viện chạy ra đón.

Tiêu Mân Hồng nói: "Tìm được cho hắn vài bộ quần áo, bảo hắn thay đi. "

Kiều Mộng Viện gật đầu, nói khẽ: "Có tin tức gì không?"

Tiêu Mân Hồng nói khẽ: "Vừa rồi Trình cục của Tân Hải gọi điện thoại tới, nói hắn đang tới đây, tôi nghĩ không lâu nữa hắn sẽ tới. "

Kiều Mộng Viện nói: "Có nói với bọn Thì Duy không?"

Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: "Tôi không nhắc tới chuyện này, chỉ nói Trương Dương đi cùng với một vị lãnh đạo thành phố, đang bàn việc công, tối nay không thể tiếp bọn họ. " Tiêu Mân Hồng xử lý chuyện vô cùng lão luyện thành thục.

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Tiêu Mân Hồng nhìn cô ta rồi bỗng nhiên nói: "Cô không sao chứ?"

Kiều Mộng Viện nói: "Không có gì!"

Ánh mắt Tiêu Mân Hồng lộ ra vẻ kỳ quái, cô ta nói khẽ: "Tôi đi xem phía cảnh sát có ai tới không!"

Kiều Mộng Viện nhìn cô ta đi xa, lúc này mới nhớ tới gì đó, vươn tay ra sờ sờ hai gò má mình, nóng tới khiếp người, trong lòng thì ngượng ngùng không chịu nổi, lần này thì hỏng rồi, bộ dạng chật vật của mình khẳng định bị Tiêu Mân Hồng nhìn thấy hết rồi.

Kiều Mộng Viện cầm quần áo trở về trong phòng, nhìn thấy Trương Dương ngồi trên sô pha, lấy một cái chăn phủ giường quấn quanh hông, cô ta không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn còn nhịn được, từ trong túi lấy ra quần áo đặt ở bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Xem có vừa không. "

Trương Dương nói: "Cô cứ ra ngoài đi, tôi tự mặc được. "

Kiều Mộng Viện xấu hổ gắt: "Tôi vốn cũng không muốn ở lại!" Thằng cha này chẳng lẽ cho rằng mình sẽ giúp hắn thay quần áo ư? Kiều Mộng Viện vốn định rời đi nhưng nhìn thấy trên người Trương Dương toàn là nước biển, cắn cắn môi nói: "Hay là để tôi đỡ anh vào phòng tắm dùng nướng nóng rửa cho sạch người?"

Trương Dương gật đầu, hắn vươn một cánh tay ra, Kiều Mộng Viện đi tới bên cạnh hắn, để tay hắn khoác lai vai mình, đỡ Trương Dương khập khiễng đi vào phòng tắm.

Hai người gần nhau như vậy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, Kiều Mộng Viện cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Trương Dương.

Trương Dương nói khẽ: "Cám ơn cô!"

Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này, lúc trước khi ở Nam Tích, anh cũng từng giúp tôi. "

Trương đại quan nhân mặt dày vô sỉ nói: "Tôi chưa từng giúp cô sát như vậy, sau này tôi sẽ bồi thường cho cô. " Không biết là có phải vì mất máu hay không, ý chí của thằng cha này tối nay vô cùng yếu ớt.

Kiều Mộng Viện xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui vào, thằng cha này đúng là mặt dày, cái gì cũng có thể nói ra được, cô ta càng thẹn thùng thì lọt vào trong mắt của Trương đại quan nhân càng đáng yêu. Tới phòng tắm, Kiều Mộng Viện dùng khăn mặt ấm giúp Trương Dương lau khô thân thể, lại gội sạch đầu cho hắn, bàn tay mềm của Kiều Mộng Viện nhẹ nhàng vò tóc Trương Dương, trong mắt lộ vẻ ôn nhu. Trương đại quan nhân lúc này đã hoàn toàn quên mất sự đau đớn của vết thương, chỉ cảm thấy một phát súng đổi lấy sự dốc lòng chiếu cố của Kiều Mộng Viện đối với mình thật sự là rất đáng giá.

Trương đại quan nhân trên người chỉ mặc một cái quần lót, cái cục gân ở giữa hai chân lại bắt đầu rục rịch, Kiều Mộng Viện xấu hổ không chịu nổi, cô ta run giọng nói: "Tôi đi lấy quần áo cho anh... " Vốn định rời đi thì lại bị Trương Dương ôm lấy eo nhỏ, ôm thân thể mềm mại của cô ta vào lòng, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Trương đại quan nhân nóng rực như lửa, tựa hồ sắp bốc cháy lên, ánh mắt Kiều Mộng Viện bao hàm vẻ ngượng ngùng và sợ hãi, bởi vì khẩn trương mà cô ta thở hổn hển kịch liệt, dí sát vào người gần như trần truồng của Trương Dương, Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Buông ra... "

Trương Dương không những không buông, ngược lại dùng tay ôm lấy mông của cô ta, khiến thân thể mềm mại của cô ta càng dí sát vào mình hơn, Kiều Mộng Viện cảm thấy được cái thứ cứng ngắc mà nóng rực của hắn, giống như một con dê đang kinh hãi đẩy hắn ra, lực lượng của cô ta ở trước mặt Trương Dương căn bản không đáng nhắc tới, Trương Dương cúi đầu, cực kỳ bá đạo hôn lên môi cô ta. Thân thể mềm mại của Kiều Mộng Viện giống như điện giật rung rung, lập tức khựng lại đó, đầu óc của cô ta trong sát nào này hoàn toàn chỗ trống, khi ý thức của cô ta chậm rãi khôi phục thì cảm thấy đầu lưỡi của Trương Dương đang đột phá môi cô ta, Kiều Mộng Viện theo bản năng xoay đầu đi, sau đó co đầu gối hung hăng thụi lên người Trương Dương.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)