Vay nóng Tima

Truyện:Y Quan Cầm Thú - Chương 015

Y Quan Cầm Thú
Trọn bộ 128 chương
Chương 015: Cảm Tình Là Thanh Kiếm Hai Lưỡi
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Shopee


Đường Liệp tò mò đi qua, vừa lúc nhìn thấy một đại phu đang cúi đầu từ trong Đắc Nguyệt Lâu đi nhanh ra, đi chưa được mấy bước, một trung niên nhân mập mạp vừa khóc vừa đuổi theo, nắm lấy tay áo đại phu nọ, quỳ dưới đất: " Hoàng đại phu, ta van cầu ngươi, cứu cứu con ta đi! Ba đời Lý gia chúng ta chỉ có một đứa con, chỉ được một đứa nhỏ này, chỉ cần có thể cứu sống nó, ta bán hết của cải lấy tiền mặt đưa hết gia sản cho ngươi làm tiền chữa bệnh!"

Vị đại phu nọ thở dài nói: " Lý lão bản, không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là ta không có bản lãnh đó!"

Đường Liệp thấp giọng hỏi một người dân, mới biết con trai của Lý lão bản ham chơi, nuốt vào một cây đinh sắt, lúc mới bắt đầu còn ở ngay cổ họng, mẫu thân của nó vì nóng lòng dùng cây nhíp định gắp đinh sắt ra, không nghĩ tới cây nhíp gắp trượt nên đinh sắt lọt luôn xuống dưới.

Lý lão bản nhìn thấy đại phu không muốn giúp hắn, quỳ trên mặt đất gào khóc.

Đường Liệp nhướng mày, thân là thầy thuốc, thấy người khác thống khổ như vậy, trước hết hắn đã muốn trợ giúp, huống chi nơi này có nhiều người như vậy, nếu trị cho tiểu hài tử kia, thì danh khí của mình sẽ lập tức truyền ra.

Đường Liệp đẩy đám người ra, đi tới bên người Lý lão bản, vỗ vai hắn nói: " Con của ngươi bị bệnh còn chưa chữa, làm phụ thân, ngươi không thèm nghĩ biện pháp mà ở chỗ này khóc thì có ích lợi gì?"

Lý lão bản vừa gạt nước mắt vừa ngẩng đầu lên, hai ngày nay Đường Liệp ở chỗ này đi ra vào, sớm đã quen mặt, Lý lão bản cũng biết hắn là một đại phu, rưng rưng nói: " Hoàng đại phu là đại phu cao minh nhất ở đường Bàn Long, hắn... cũng không có cách nào... ta... ta còn có chủ ý gì chứ..."

Đường Liệp xem thường cười nói: " Ngươi không nghe nói qua, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(ngoài người có người khác, ngoài trời có trời khác), mang ta đi xem con của ngươi!"

Lý lão bản nửa tin nửa ngờ nhìn Đường Liệp, hắn không tin tiểu tử tuổi trẻ này có bản lãnh gì hơn người, nhưng bệnh tình của con trai khẩn cấp, không thể chậm trễ, chỉ có thể ôm lòng thử xem sao.

Đường Liệp đi theo Lý lão bản vào phía sau khách sạn, nghe được trong phòng phía đông truyền đến từng tiếng khóc thê thảm, đi vào trong phòng, nhìn thấy Lý phu nhân ôm một đứa nhỏ chừng hai tuổi lớn tiếng khóc rống.

Đường Liệp đã có sự chuẩn bị xấu nhất, nếu đinh sắt nuốt vào quá lớn, chỉ có thể tiến hành giải phẫu để lấy ra. Đầu tiên hắn kiểm tra đứa nhỏ một chút, tinh thần trạng thái của tiểu hài tử coi như bình thường, Đường Liệp để cho Lý lão bản tìm một cây đinh sắt giống như vậy mang tới, chỉ thấy cây đinh sắt chỉ cỡ một cm, là loại đinh dùng để đóng đế giày, Đường Liệp yên lòng, cây đinh này cũng không quá lớn, chỉ cần trị liệu thỏa đáng, hẳn là có thể thuận lợi bài xuất ra bên ngoài cơ thể, căn bản không cần phải phẫu thuật.

Hắn cũng từng xem qua loại bệnh như vậy trong sách thuốc, mỉm cười nói: " Các ngươi không cần bối rối, nhiều nhất hai giờ, ta nhất định trả lại cho các ngươi một đứa con vui vẻ!"

Hắn bảo Lý lão bản ra ngoài tiệm thuốc mua nam châm và mang tiêu(muối natri), từ trong khách sạn tìm thêm mỡ heo và mật ong. Đường Liệp để cho Lý lão bản nghiền nam châm và mang tiêu thành bột, dùng mỡ heo và mật ong pha đều quậy thành bột, cho tiểu hài tử ăn vào.

Gia đình Lý lão bản mặc dù cảm thấy phương pháp của Đường Liệp quá mức quái dị, nhưng bọn họ đã quá hoang mang lo sợ, Đường Liệp nói như thế nào, bọn họ làm theo như thế. Con của hắn thường ăn mật, không cần bị ép, đã ăn sạch một chén thuốc Đường Liệp đưa cho, ăn không còn một miếng. Vẻn vẹn qua nửa giờ, liền băng băng phóng hai hơi, ở trong bình nước tiểu lôi ra một vật thể giống như củ khoai sọ.

Lý lão bản cẩn thận đẩy ra vật thể nọ, nhìn thấy bên trong chính là cây đinh sắt bị đứa nhỏ nuốt vào! Thanh âm của hắn kích động đến run rẩy: " Ra rồi, ra rồi!"

Trong lòng Đường Liệp cười thầm, phương pháp bài tiết dị vật này, lúc ở thế giới cũ, danh y Trương Cảnh Nhạc đã dùng qua. Sử dụng muối natri, nam châm, mỡ heo, mật ong bốn loại, đều có liên lạc với nhau, thiếu một thứ cũng không được. Muối natri nếu không có nam châm hấp sắt thì không thể hấp thu cây đinh sắt, nam châm nếu không có muối natri thì không thể bài xuất đinh sắt. Mỡ heo và mật ong chủ yếu tác dụng cho trơn, để cho đinh sắt dễ dàng đi ra, tránh cho ruột bị tổn thương, mật lại là thực vật mà tiểu hài tử thích ăn, chỉ có bốn dạng đồ vật này phối hợp, mới có thể thành công bọc đinh sắt bài tiết ra ngoài.

Lý lão bản lôi kéo lão bà đang ôm con trai quỳ gối trước mặt Đường Liệp: " Thần y! Ngài là đại ân nhân của Lý gia chúng ta a!"

Đường Liệp hấp tấp dìu bọn họ đứng lên nói: " Cứu sống là bổn phận của thầy thuốc chúng ta, chỉ là việc nhỏ không cần phải lễ lớn như thế."

Lý lão bản cho người lấy từ trong quầy ra một trăm kim tệ trả tiền chữa bệnh cho Đường Liệp, Đường Liệp lại không muốn thu: " Có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta là hàng xóm không cần nói chuyện tiền bạc khách sáo đâu." Hắn từ biệt Lý lão bản, mỉm cười rời đi Đắc Nguyệt Lâu.

Đường Liệp vừa mới đi ra cửa lớn, dân chúng trước cửa đã lập tức bao quanh hắn, con của Lý lão bản đã thành quảng cáo sống cho hắn, hiệu lực tuyên truyền cực kỳ cường đại, sự tích của Đường Liệp ở trong dân chúng nhanh chóng truyền ra, nghiễm nhiên đã trở thành một thần thoại.

Đường Liệp cười tủm tỉm nói: " Các vị yên tĩnh một chút, ta gọi là Đường Liệp, phòng khám bệnh Xuân Huy cách vách là địa phương ta xem bệnh, mọi người có gì cứ đến tìm ta, ta cam đoan, sẽ giảm giá tiền thấp nhất cho mọi người, bệnh sẽ hết ngay!"

Đường Liệp bây giờ cuối cùng đã biết cái gì gọi là thành bại trong nháy mắt, nguyên lai trước cửa phòng khám bệnh của hắn có thể giăng lưới bắt chim, nhưng từ khi trị hết cho con trai Lý lão bản, người đến xem bệnh thiếu chút nữa phá sập cửa nhà hắn, người giúp việc cho hắn không có, may mắn Lý lão bản phái tiểu nhị trong điếm tới hỗ trợ mới giải quyết được sự khẩn cấp cho Đường Liệp.

Bất tri bất giác lại vượt qua một ngày bận rộn, Đường Liệp nhu nhu bả vai tê dại ê ẩm, tự nhủ: " Mẹ nó! Lão tử thật sự là tìm khổ cho mình!" Mặc dù người xem bệnh rất nhiều, nhưng đa số đều là dân chúng bình thường, tiền khám bệnh ít đến thương cảm, Đường Liệp vất vả cực nhọc một ngày chỉ có được một trăm hai mươi mốt tiền, đổi thành kim tệ chỉ được có sáu. Cứ theo đà này kiểu khám bệnh của Đường Liệp có thể có tiềm chất phát triển thành bệnh viện từ thiện, đây không phải là bổn ý của hắn, bất quá bây giờ là lúc tích lũy tiếng tăm, chỉ có chữa bệnh cho nhiều người, mới có thể đem tiếng tăm nhanh chóng truyền khai.

Đường Liệp đang chuẩn bị đóng cửa, lại có một người đàn bà trung niên mang theo con trai chạy tới, nguyên lai trong lỗ tai đứa nhỏ này bị một con muỗi chui vào. Đối với Đường Liệp mà nói chuyện này chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng, hắn rút đèn pin trong túi ra, chiếu chiếu vào lỗ tai đứa nhỏ, con muỗi nhìn thấy ánh sáng, rất nhanh từ trong bay ra.

Người đàn bà trung niên ngàn ân vạn tạ rồi rời đi.

Đường Liệp nhìn bóng lưng hai mẹ con đi xa nhịn không được cười khổ lắc lắc đầu, đây không phải là cuộc sống mà mình muốn có a.

Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp: " Đại phu, còn xem bệnh không?"

Đường Liệp tức giận nói: " Tan sở rồi, ngày mai trở lại!"

Bên tai lại truyền đến một tiếng cười vui quyến rũ.

Đường Liệp kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy một người mặc quần áo võ sĩ màu lam có mái tóc đen đang cười khanh khách đứng trong bóng đêm, lúm đồng tiền trên mặt, mặt mày lại có bảy phần đã quen biết.

" Như thế nào? Mới vài ngày không gặp, đã không nhận ra ta rồi?"

Đến lúc này Đường Liệp mới nhận ra vị thiếu niên trước mắt này là Tư Mã Phỉ Phỉ giả nam trang, nàng mặc dù mặc trang phục võ sĩ của nam tử, nhưng không thể che giấu vẻ kiều mỵ, ngược lại càng có thêm một loại anh khí bức người, đôi mắt đẹp màu đen tràn ngập lực hấp dẫn nhìn thẳng Đường Liệp: " Ngươi không chào đón ta?"

Đường Liệp cười nói: " Quý nhân đến nhà, ngôi nhà nho nhỏ của Đường mỗ là vinh hạnh cho kẻ hèn này, ta vui mừng còn không kịp, như thế nào lại không chào đón ngươi đây?"

Tư Mã Phỉ Phỉ vỗ nhẹ Độc Giác Thú phía sau, con Độc Giác Thú có linh tính, quay đầu đi ra con sông nhỏ phía sau.

Đường Liệp cung kính đưa Tư Mã Phỉ Phỉ vào cửa lớn, có chút tò mò hỏi: " Đại tiểu thư, đến chỗ này của ta có chuyện gì?" Trong lòng nói, hắn có chút tránh Tư Mã Phỉ Phỉ còn không kịp, thân phận của nàng cao quý, sớm muộn gì sẽ trở thành phi tử của đế vương Huyền Tư Triết, chuyện giữa mình và nàng, Đường Liệp hy vọng từ nay về sau không nên nhắc tới nữa. Chỉ cần lộ ra một chút, chắc chắn sẽ mang đến họa sát thân, không nghĩ tới Tư Mã Phỉ Phỉ lại chủ động tìm tới cửa.

Tư Mã Phỉ Phỉ hỏi ngược lại: " Nơi này là sản nghiệp của nhà ta, ta vừa lúc đi ngang qua, thuận tiện nhìn xem một chút, có phải cũng phải xin phép ngươi sao?"

Đường Liệp xấu hổ cười cười.

Tư Mã Phỉ Phỉ thẳng hướng nhà chính phía bắc đi đến, đẩy cửa phòng ra đã thấy trên bàn bày thức ăn, có một lò lửa nhỏ đặt một cái bình, mùi rượu nồng nặc từ trong đó bay ra.

Tư Mã Phỉ Phỉ cười nói: " Đường Liệp a Đường Liệp, không nghĩ tới ngươi lại biết hưởng thụ, không ngờ là trốn ở chỗ này uống một mình."

Rượu và thức ăn này đều là do Lý lão bản của Đắc Nguyệt Lâu cho người mang tới, từ sau khi Đường Liệp cứu con của hắn, Lý lão bản thường thường dùng phương thức này biểu đạt lòng cảm tạ đối với Đường Liệp.

Đường Liệp cười nói: " Đại tiểu thư nếu không chê thức ăn đơn giản, cùng nhau ăn đi."

Tư Mã Phỉ Phỉ không chút khách khí ngồi xuống trước bàn, cầm lấy đũa gắp một miếng đưa vào miệng, môi anh đào khẽ cử động, tình cảnh này không khỏi làm cho Đường Liệp miên man bất định, không nghĩ tới đàn bà ăn cơm cũng có thể gợi cảm như vậy!

Tư Mã Phỉ Phỉ thấy Đường Liệp vẫn đứng ở đó, trợn mắt nói: " Đóng cửa lại đi, miễn cho có người quấy rầy chúng ta!"

Đường Liệp trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu tao đồ không phải tìm đến mình khiêu gợi đó chứ, nếu như vậy thì mình thảm rồi, dù sao bây giờ nàng cũng là thân xử nữ, tuy nói là giả mạo, nhưng dù sao cũng sắp trở thành quý phi của Huyền Vũ quốc, nếu mình vô ý, có lẽ sẽ chết rất khó coi.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhấc chân đá lên chân của Đường Liệp một cái: " Ta chỉ muốn tìm người nói chuyện, đừng nghĩ sai lệch, nhanh đi!"

Đường Liệp ngầm hạ quyết tâm, chính mình tốt xấu gì cũng là một nam nhi, còn sợ nàng sao? Xoay người đi ra cửa, đầu tiên ló đầu ra nhìn một chút, vững tin chung quanh không có người khả nghi, lúc này mới cẩn thận đóng cửa lại.

Trở lại nhà chính, vừa lại đóng luôn cửa phòng.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn thấy Đường Liệp cẩn thận, nhịn không được phá lên cười: " Nhìn bộ dáng nhát như chuột của ngươi! Dũng khí lúc trước cưỡng gian ta đâu?"

Đường Liệp bị dọa tiến lên bụm miệng nàng: " Đại tiểu thư, nói cũng không thể nói lung tung, sẽ chết người đó!"

Tư Mã Phỉ Phỉ hất tay Đường Liệp ra, ánh mắt tràn ngập dã tính trêu ghẹo lực nhẫn nại của Đường Liệp: " Ngươi trái lại nghe ta nói, ta cũng không nói lung tung, nếu không ta đem hết chuyện hai ta nói ra ngoài."

Đường Liệp biết nàng đang hù dọa mình, cười tủm tỉm rót một chén rượu ngon, uống một nửa, còn đem một nửa đặt lên trước mặt Tư Mã Phỉ Phỉ.

Tư Mã Phỉ Phỉ không ngờ là cầm nửa chén rượu còn dư uống cạn một hơi.

Đường Liệp trong lòng thầm dễ chịu, có thể làm cho con gái của tướng quốc, vương phi tương lai của đế quốc uống tàn rượu của mình, trong lòng rất dễ dàng tìm được thỏa mãn.

Đường Liệp ngồi xuống đối diện Tư Mã Phỉ Phỉ: " Chừng nào nàng gả vào trong cung?"

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Tư Mã Phỉ Phỉ lập tức liền phai nhạt xuống, nàng cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn, có chút thống khổ nói: " Ta từ nhỏ đã thấy mẫu thân nhẫn nhục chịu đựng, liền thề tương lai nhất định không trở thành đồ chơi của nam nhân!"

Đường Liệp có chút tò mò nhìn nàng, không biết tại sao nàng lại cảm khái như vậy.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Tại sao nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, đàn bà lại phải một chồng, tại sao nam nhân có thể ra vào kỹ viện, đàn bà lại một mình cô đơn trong phòng?"

Đường Liệp cười nói: " Rất nhiều quan niệm không chỉ một ngày là có thể có điều kiện hình thành, càng không phải trong thời gian ngắn có thể thay đổi, bất quá theo thời đại trôi đi, hết thảy đều sẽ phát sinh biến hóa. Cuộc sống mà nàng chờ mong, chung quy có một ngày có thể thực hiện."

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Ta nghe lời ngươi nói đúng là rất khác lạ."

Đường Liệp cũng không phủ nhận, chỉ cười cười.

Tư Mã Phỉ Phỉ tò mò hỏi: " Nữ nhân ở chỗ ngươi như thế nào?"

Đường Liệp tiếp nhận chén rượu của Tư Mã Phỉ Phỉ, nhẹ nhàng uống một hơi, nói: " Ở chỗ chúng ta nữ tính có sự độc lập rất mạnh, hiểu được hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ nhân sinh, tại đa số lĩnh vực được hưởng địa vị giống như nam tử." Trong đầu Đường Liệp hiện ra tình cảnh của xã hội hiện đại.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói: " Các nàng đối với chuyện cảm tình thì như thế nào?"

Đường Liệp uống cạn chén rượu: " Nếu nam nữ có hảo cảm với nhau, cho dù là chỉ gặp một lần, cũng có thể lên giường, cái này gọi là tình một đêm, hừng đông thì đường ai nấy đi."

" Oa! Chẳng lẽ bọn họ không cần kết hôn sao?" Tư Mã Phỉ Phỉ giật mình há to miệng.

Đường Liệp cười nói: " Tại nơi chúng ta, nam nữ chưa lập gia đình ở chung với nhau khá phổ biến, nếu cảm tình hợp nhau mới có thể đi vào kết hôn, nếu phát hiện không thích hợp với nhau thì sẽ lựa chọn chia tay hòa bình."

Tư Mã Phỉ Phỉ bất tri bất giác nhích lại gần Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Quan hệ giữa chúng ta sẽ gọi là gì?"

Đường Liệp nhìn thấy bộ dáng kiều diễm quyến rũ của nàng, suýt nữa không cầm lòng được, lặng lẽ nhéo vào đùi mình, bắt buộc dục vọng trong nội tầm mình hạ xuống.

" Nói mau, quan hệ giữa chúng ta tên là gì!" Tư Mã Phỉ Phỉ làm ra một bộ dáng lẳng lơ.

Đường Liệp có chút đùa dai: " Nếu tại cố hương của ta, quan hệ giữa chúng ta hẳn gọi là pháo hữu!"

" Pháo hữu?" Tư Mã Phỉ Phỉ hiển nhiên cũng không rõ từ ngữ mới mẻ này có ý nghĩa gì.

Đường Liệp cười nói: " Chỗ chúng ta đem loại chuyện nam nữ này gọi là bắn pháo, pháo hữu ý tứ là bằng hữu bắn pháo!"

" Pháo cái đầu ngươi!" Tư Mã Phỉ Phỉ khanh khách bật cười thật yêu kiều, dùng muỗng gõ nhẹ lên đầu Đường Liệp một cái, tiếp theo lại thở dài: " Đàn bà ở quê hương ngươi thật là hạnh phúc."

Nàng đứng dậy, đôi mắt đẹp nhìn ánh nến nói: " Ngày hôn lễ của ta đã định rồi, từ hôm nay, khoảng cách ta vào cung còn có ba mươi sáu ngày."

Đường Liệp có chút đồng tình nhìn nàng, thấp giọng nói: " Kỳ thật gả cho đế vương cũng không tệ, mặc dù hy sinh một ít tự do, nhưng đổi lấy quyền lực và địa vị."

Tư Mã Phỉ Phỉ bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt đẹp đã ngập nước mắt dịu dàng: " So sánh với tự do, quyền lực và địa vị lại là gì? Ta chỉ là công cụ chính trị trong tay phụ thân và đại ca, bọn họ chưa bao giờ xem ta là con gái, là em gái..."

Đường Liệp yên lặng cầm chén rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn, Tư Mã Phỉ Phỉ sinh trong gia đình giàu có, đến tột cùng là nàng may mắn hay là bất hạnh?

Bàn tay của Tư Mã Phỉ Phỉ trùm lấy bàn tay Đường Liệp đang cầm chén rượu, thấp giọng nói: " Lần này ta đến tìm ngươi, kỳ thật có chuyện nghiêm chỉnh!"

Đường Liệp ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt của Tư Mã Phỉ Phỉ ngưng trọng, hẳn là không giả bộ, mỉm cười nói: " Trong lòng ta, vốn đã xem đại tiểu thư là bằng hữu, có sự tình gì, nàng cứ việc nói ra."

Khuôn mặt Tư Mã Phỉ Phỉ đỏ lên, từ bằng hữu trong miệng Đường Liệp làm nàng liên tưởng đến pháo hữu, nàng kề sát bên tai Đường Liệp nói: " Ta cảm giác có chút không đúng..."

Đường Liệp hoảng sợ ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ hồng của Tư Mã Phỉ Phỉ chỉ vào hai chân của mình.

Đường Liệp thầm kêu phiền toái, không phải địa phương đã tu bổ tốt cho nàng lại bị vỡ, nếu như vậy còn phải làm lại nữa.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Sau khi từ nông trang trở về, luôn nhớ kỹ lời ngươi phân phó, khắp nơi cẩn thận, nhưng hôm đó phụ thân tặng Độc Giác Thú cho ta, ta nhất thời vui mừng, đã quên mất lời ngươi dặn dò, kết quả..."

Trong lòng Đường Liệp thầm than, cưỡi ngựa dẫn đến màng trinh vỡ tan thì nơi nào cũng có, huống chi là sản phẩm giả mạo này, xem ra cầm chắc là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Thân dưới ta đau nhức, rồi sau đó chảy ra rất nhiều máu tươi, ta không dám nói cho người khác, thẳng đến hôm trước, ca ca ta đi ra ngoài thành luyện binh, ta mới tìm cớ chạy tới. Tiếp qua mười ngày, ta sẽ bị đưa tới Thiên Lư Sơn trai giới, đến lúc đó chỉ sợ không còn cơ hội đến nữa."

Đường Liệp thở phào nhẹ nhõm nói: " May là còn kịp, đi theo ta, ta giúp nàng kiểm tra một chút."

Đường Liệp chỉ chỉ ghế nằm tỏ ý cho Tư Mã Phỉ Phỉ cởi quần áo nằm lên đó.

Tư Mã Phỉ Phỉ hồng gương mặt nói: " Ta muốn ngươi bế ta đi tới!"

Đường Liệp cười khổ nói: " Nàng có lầm hay không, bây giờ ta là thầy thuốc, nàng là người bệnh, yêu cầu của nàng đã siêu ra phạm trù quan hệ của nghề y rồi đó."

Tư Mã Phỉ Phỉ dịu dàng nói: " Nể mặt chúng ta từng có tình một đêm..."

" Dừng lại!" Đường Liệp vừa nghe nàng nói như vậy, đầu óc tức khắc muốn nổ lớn, ôm lấy thân thể mềm mại của Tư Mã Phỉ Phỉ, đặt nàng lên ghế, lại phát hiện quần áo nàng vẫn còn mặc trên người.

" Cởi!"

Tư Mã Phỉ Phỉ gật đầu, cởi đai lưng, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên, quần áo từ đầu vai chậm rãi chảy xuống, thân trên hoàn toàn lộ ra trọn vẹn trước mặt Đường Liệp.

Đường Liệp bị dọa vội nghiêng đầu đi: " Ta nói nàng cởi phía dưới!" Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy có chút không ổn, tiểu tao đồ này rõ ràng đang trêu chọc mình.

Tư Mã Phỉ Phỉ kiều mỵ nói: " Ta đã chuẩn bị xong rồi, ngươi tới đi..."

Đường Liệp chậm rãi quay đầu lại, nhưng nhìn thấy Tư Mã Phỉ Phỉ ưu nhã cởi ra quần dài, một đôi đùi ngọc trong suốt mê người hiện ra trước mặt của hắn.

Đường Liệp cầm hai mắt cá chân của nàng, đặt lên trên hai thành ghế, trước mắt xuân sắc mê người, Đường Liệp lại biết phía sau xuân sắc này lại cất giấu núi đao biển lửa, bắt buộc mình phải trấn tĩnh, trong đầu nhiều lần nhắc nhở chính mình: " Ta là thầy thuốc, ta là một thầy thuốc có y đức cao thượng!"

Ngón tay nhẹ nhàng tách ra phiến da thịt ấm áp, Đường Liệp kéo ngọn đèn vừa muốn nhìn vào, thình lình Tư Mã Phỉ Phỉ kẹp hai đùi ngọc lại, giữ chặt bàn tay hắn giữa hai chân nàng.

Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Nàng làm cái gì..."

Cánh tay ngọc của Tư Mã Phỉ Phỉ ôm lấy cổ hắn, kéo thân thể hắn áp xuống người mình, môi anh đào nóng bỏng cuốn lấy miệng của Đường Liệp.

Đường Liệp dùng lý trí giãy dụa nói: " Không thể, chúng ta không thể mắc thêm lỗi lầm nữa..." Chút lý trí này nhanh chóng bị nụ hôn nồng nhiệt của Tư Mã Phỉ Phỉ chôn vùi.

" Ngươi có phải là nam nhân!" Tư Mã Phỉ Phỉ dùng sức cởi quần áo của Đường Liệp.

Đường Liệp đương nhiên là nam nhân, mà còn là một nam nhân bình thường khỏe mạnh, là một nam nhân thường bị dục vọng lấn át lý trí. Hắn dũng cảm vọt đi tới, cái gì hậu quả, cái gì sợ hãi, sớm đã bị hắn ném lên chín tầng mây...

Đường Liệp ngơ ngác nhìn nhiều điểm đỏ hồng dưới đùi ngọc mềm mại của Tư Mã Phỉ Phỉ, sau khi cảm xúc mãnh liệt qua đi thì chết lặng, ý nghĩ thanh tỉnh lên một chút, hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới Tư Mã Phỉ Phỉ lại dùng loại phương pháp này để đem trinh tiết lần thứ hai của nàng hiến cho mình. Có câu nói như thế nào? Hình như là thành cũng chết mà bại cũng chết, Đường Liệp một tay cải tạo lại cho nàng thành xử nữ, lại một tay đoạt lấy trinh tiết của nàng, lão thiên gia đúng là trêu đùa hắn không ít.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhẹ nhàng hôn lên môi Đường Liệp: " Ngươi thật là lợi hại!"

Đường Liệp đột nhiên phát hiện nàng mới chính thức là lợi hại, nữ nhân này trời sinh vì âm mưu quỷ kế mà sinh, mỗi sự kiện đều tính toán tỉ mỉ như vậy. Nàng đem mình làm tới tình trạng này, kết quả có mục đích gì? Đường Liệp nhìn nàng đang cảm thấy mỹ mãn trong lòng mình, nhưng trong lòng nảy sinh ra cảm giác chán ghét, hắn không thích loại đàn bà quá tâm kế, ngay cả muốn lên giường với nam nhân mà cũng phải dùng âm mưu quỷ kế, chuyện gì nàng cũng có thể làm được.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói: " Lần đầu tiên làm chuyện này, ta cảm thấy rất đau, không có bất luận hạnh phúc gì đáng nói, là một trong những kinh nghiệm đáng sợ nhất trong đời của ta. Nghĩ đến sắp phải gả vào trong cung, gả cho lão hoàng đế trầm lặng kia, ta đã nhiều ngày đều nằm thấy ác mộng, ta lo lắng cho đêm động phòng của mình, sẽ bị đoạn kinh nghiệm đáng sợ tái diễn..." Nàng chậm rãi giương đôi mắt, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy nước mắt: " Ta không thể thua thiệt chính mình, ta muốn chính thức cảm thụ niềm hạnh phúc trở thành đàn bà."

Đường Liệp vỗ nhè nhẹ hai gò má của nàng.

Tư Mã Phỉ Phỉ rưng rưng cười nói: " Ngươi không cần sợ hãi, chúng ta vĩnh viễn không có tương lai, sau tối nay, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Ta chỉ hy vọng chuyện này có thể tồn tại trong lòng ta, lưu lại kỉ niệm tuyệt đẹp mỗi khi nhớ lại." Nàng cầm tay Đường Liệp thật chặt: " Ngươi là một nam nhân dũng cảm, nếu ta quen biết ngươi sớm một chút, có lẽ thật sự có thể làm cho ngươi động tâm."

Đường Liệp nghe nàng nói như vậy, trong lòng vừa ấm áp vừa có chút mất mác, chẳng lẽ trong lòng Tư Mã Phỉ Phỉ còn có nam nhân nào có địa vị trọng yếu hơn hắn?

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Mặc dù chúng ta không trở thành tình nhân, nhưng dẫu sao cũng từng có một đoạn thời gian khó quên."

Đường Liệp cười gật đầu: " Nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể trở thành pháo hữu vĩnh viễn!"

Tư Mã Phỉ Phỉ đỏ mặt nở nụ cười, kỳ thật nàng và Đường Liệp đều rõ ràng, quan hệ của hai người chỉ có thể dừng lại ở đây.

Tư Mã Phỉ Phỉ hít sâu một hơi nói: " Đường Liệp, chuyện ngươi đã làm, ngươi phải chịu trách nhiệm, trước khi ta gả vào cung, ngươi phải giải phẫu lại cho ta một lần."

Đường Liệp lại chặn ngang lời nàng, thấp giọng nói: " Trước khi giải phẫu, ta phải kiểm tra một chút thân thể của nàng, vững tin nàng phù hợp điều kiện giải phẫu."

Hai tay Tư Mã Phỉ Phỉ gắt gao ôm cổ Đường Liệp, môi anh đào dán bên tai Đường Liệp: " Chứng minh cho ta xem, ngươi là thầy thuốc giỏi nhất trên đời này..."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-128)