Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Quan Cầm Thú - Chương 055

Y Quan Cầm Thú
Trọn bộ 128 chương
Chương 055: Tuyển tú đại tái
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Shopee


Đường Liệp và Phỉ Na ở một lữ điếm tên là Linh Lung Lâu nằm ngoại thành Thủy Tinh Thành, tạm thời cũng thu xếp yên ổn. Hải tộc nhân đối với ngoại tộc cũng không bài xích, bà chủ cũng nhiệt tình giải thích cho họ nghe phong thổ và những nơi chủ yếu của Thủy Tinh Thành, nhưng nhiệt tình của nàng càng đặt nhiều trên người Đường Liệp, dẫu sao nam tử anh tuấn phi phàm như Đường Liệp ở tại Thủy Tinh Thành cũng không thường được nhìn thấy.

Phỉ Na thật sự nhịn không được bộ dáng dâm tiện liếc mắt đưa tình của Đường Liệp và bà chủ, đã bỏ về phòng nghỉ ngơi, còn Đường Liệp cũng được yên tĩnh dựa vào quầy huyên thuyên với bà chủ, kỳ thật hắn cũng không háo sắc như Phỉ Na tưởng tượng, mà là muốn thông qua miệng của bà ta mà nghe chút tin tức về Huyền Ba công chúa. Bà chủ dùng một đôi mắt câu hồn gắt gao nhìn Đường Liệp, từ đôi mắt như muốn chảy ra nước: " Từ Cách Lan Đế Á đến được Thủy Tinh Thành, phải trải qua một phen cực nhọc gian khổ phải không?"

Đường Liệp cười nói: " Coi như thuận lợi, trên đường gặp phải Hải tộc nhân đối với chúng ta đều rất thân thiện."

Bà chủ cười nói: " Hải tộc chúng ta vốn tính thiện lương, đối đãi với bất cứ chủng tộc nào cũng bình đẳng, nhưng trong ấn tượng của ta, Cách Lan Đế Á đại lục có rất ít nam tử anh tuấn được như ngươi vậy."

Trong lòng Đường Liệp không khỏi đắc ý, cười tủm tỉm nói: " Bà chủ đã gặp qua nhiều nam tử của Cách Lan Đế Á đại lục hay sao?"

Bà chủ lắc đầu nói: " Ta còn chưa bao giờ rời khỏi Hư Hải, nhưng nam tử của đại lục ta từng gặp qua mấy người..." Nàng khanh khách cười nói: " Phía trước không xa có một cái chợ, thường xuyên buôn bán nô lệ vi phạm pháp lệnh, trong đó đủ loại nam tử đến từ Cách Lan Đế Á đại lục."

Trong lòng Đường Liệp bất giác vừa động, nói thêm vài câu với bà chủ, hỏi rõ con đường đi đến chợ, một mình chạy tới nơi đó.

Lúc Đường Liệp đi đến chợ, thì là lúc trong chợ náo nhiệt nhất, những nam nữ Hải tộc bất đồng chủng tộc qua lại không ngừng, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, đã hoàn toàn đối lập với trật tự bên trong Thủy Tinh Thành. Nơi này có chút giống như Tuần Hoàn tập thị của Huyền Vũ quốc, chủ yếu dùng buôn bán nô lệ là việc chính, đương nhiên trong đó đủ kì trân dị thú, tiểu bạch long chẳng biết khi nào cũng từ bên trong túi da bò ra, thành thật ghé vào đầu vai hắn, tò mò nhìn ra chung quanh.

Một tiếng tê rống cuồng bạo từ bên cạnh vang lên, ngay sau đó vang lên vô số tiếng kinh hô, Đường Liệp xoay người nhìn lại, nhìn thấy trong một chiếc lồng bằng thủy tinh cực lớn, có chín con động vật biển tướng mạo hung tàn quái dị, đang vây công một con chó màu trắng, khi Đường Liệp xoay người là vừa lúc nhìn thấy màn chiến đấu kịch liệt nhất, con chó kia nhanh như tia chớp nhằm phía động vật biển, chiếc miệng to lớn như bồn máu cắn ngay vào cổ họng động vật biển, hàm răng bén nhọn dễ dàng xé rách làn da cứng cỏi của động vật biển. Con chó cuồng bạo hung tàn làm cho tám con động vật biển còn lại bị hoảng sợ, không ngờ là chúng nó lại đồng thời hướng ra lồng thủy tinh bên ngoài đánh tới, không dám tiếp tục chiến đấu với con chó trắng kia. Hung tính của con chó trắng đã hoàn toàn bị máu tươi kích khởi, nó không buông tha vọt đi tới, bên trong lồng giam thủy tinh nhấc lên huyết tinh điên cuồng.

Những Hải tộc nhân đứng chung quanh không đành lòng nhìn thêm, cả đám nghiêng đầu đi. Phụ trách buôn bán con chó trắng chính là một lão nhân Hải tộc thấp bé, hắn mỉm cười nói: " Các ngươi đã thấy, đây là Tuyết Vực Thánh Chuế, nó sinh trưởng trên Thiên Đô Tuyết Phong, bẩm tính thuần khiết, với lại trời sinh còn khả năng tị thủy, ta khổ sở lắm mới bắt được từ trên Thiên Đô Tuyết Phong."

Lúc này bên trong lồng thủy tinh phát ra tiếng xèo xèo chói tai, cũng là do Tuyết Vực Thánh Chuế đã giết chết cả chín con động vật biển, mục tiêu đã chuyển hướng sang lồng thủy tinh cứng rắn, răng nhọn sắc bén đang cắn xé lồng thủy tinh to chừng nắm tay.

Trong lòng Đường Liệp thầm than, Tuyết Vực Thánh Chuế từ bề ngoài có vẻ giống con gấu, nhưng hình dáng lớn, tính tình hung tàn, nhưng điều này cũng chẳng trách nó, mất đi tự do làm sao không cho nó phẫn nộ?

Lão nhân Hải tộc thấp bé chìa ra năm ngón tay: " Ra giá năm mươi kim tệ!" Cả đám người hống lên rồi tán đi.

Lão nhân kia không tránh được lắc đầu thở dài nói: " Không tưởng được cả Thủy Tinh Thành như vậy mà không có người nào biết xem hàng."

Hắn lưu ý Đường Liệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười nói: " Vị tiểu huynh đệ này có hứng thú?"

Đường Liệp cười nói: " Con chó hung hãn như vậy, ta mua không phải là tự tìm phiền toái sao?"

Đột nhiên lúc này tiểu bạch long trên đầu vai của hắn kêu lên một tiếng thanh thúy, con chó trong nháy mắt đã ngừng gầm rú điên cuồng, hai mắt màu đỏ ngơ ngác nhìn Đường Liệp chăm chú, một đôi chân trước mạnh mẽ hữu lực vậy mà sụp xuống, vùng cổ bởi vì phẫn nộ mà những lông dài trắng như tuyết cũng phủ xuống trên thân thể, cổ họng nó phát ra tiếng ô minh, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu nhìn về phía Đường Liệp.

Đường Liệp cũng hiểu được con chó này thực sự không phải là đang khẩn cầu chính mình, chắc chắn là nó đang khẩn cầu tiểu bạch long cứu nó, trong lòng ngầm kì lạ, xem ra tiểu bạch long chỉ là một đứa bé sơ sinh, trên người vậy mà cũng mang theo khí tức vương giả, nếu không làm sao có thể làm cho con chó hung tàn bạo ngược này chịu cúi đầu xưng thần?

Lão nhân Hải tộc cũng tấm tắc kì lạ, hắn từ khi tìm được con chó này cũng chưa từng nhìn thấy nó an phận như vậy, hắc hắc cười nói: " Tiểu huynh đệ, ngươi và Thánh Chuế này quả nhiên là có duyên."

Đường Liệp lạnh nhạt cười, hắn cũng không muốn tìm thêm phiền toái, xoay người muốn bỏ đi, nhưng không nghĩ tới tiểu bạch long lại há miệng cắn vào lỗ tai hắn, Đường Liệp bị cắn đau, kêu thảm một tiếng, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt màu lam như vô tội của Tiểu Bạch đang nhìn mình, trong lòng Đường Liệp thầm mắng con tiểu bạch long này to gan lớn mật, ôm nó đặt vào trong túi da, tiểu bạch long nhìn thấy Đường Liệp vẫn muốn đi, vậy mà từ trong túi da nhanh như tia chớp thoát ra, bay nhanh chui tọt vào trong lồng giam thủy tinh.

Đường Liệp thầm kêu không hay, nếu hung tính của con chó kia bộc phát, một hơi nuốt gọn tiểu bạch long thì chẳng phải là phiền toái thật to, hấp tấp đuổi tới trước lồng giam thủy tinh. Nhưng lại nhìn thấy tiểu bạch long thoải mái nằm úp sấp trên vùng lông dài của Tuyết Vực Thánh Chuế, ngửa đầu ngáp một cái. Lão nhân Hải tộc cười nói: " Tiểu huynh đệ, con hải ly thử(chuột biển) này của ngươi cũng là một con dị thú, ta còn chưa bao giờ nhìn thấy qua hải ly thử màu trắng."

Tuyết Vực Thánh Chuế cực kì thông linh, đôi mắt cũng đã khôi phục màu sắc bình thường, lộ ra vẻ khẩn cầu, hướng Đường Liệp cuống quýt bái phục.

Vừa rồi đám Hải tộc nhân lại xúm lại lần nữa, nhìn thấy bộ dáng của Tuyết Vực Thánh Chuế, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên. Đường Liệp thầm nghĩ trong lòng: " Xem ra tiểu bach long và con Tuyết Vực Thánh Chuế này có sự ăn ý, có lẽ lão nhân Hải tộc này nói đúng, nhất định Tuyết Vực Thánh Chuế và mình có duyên."

Hắn đếm ra năm mươi kim tệ đưa cho lão nhân, không ngờ lão nhân kia cười nói: " Tiểu huynh đệ sai rồi, ra giá năm mươi kim tệ, cũng không phải là có thể đổi được Tuyết Vực Thánh Chuế này, nếu ta giết nó, chín viên tị thủy châu trong bụng nó cũng không chỉ bao nhiêu giá trị mà thôi."

Đường Liệp thầm mắng tên lão nhân Hải tộc này xảo trá, chỉ phải đếm thêm năm mươi kim tệ đưa cho hắn. Cũng may là hắn cũng không tiếp tục xảo trá, nhanh chóng tiếp nhận kim tệ nói: " Tuyết Vực Thánh Chuế từ giờ trở đi là của ngươi." Hắn đưa một xâu chìa khóa thủy tinh cho Đường Liệp: " Ngươi vào đưa nó đi thôi!"

Người chung quanh phát ra một trận cười vang, Đường Liệp tức khắc hiểu được, nguyên lai đều là trò lừa bịp của tên lão nhân này, mặc dù tiền đã trả cho hắn, nhưng ai lại dám bước vào lồng thủy tinh để dẫn con chó hung mãnh này mang đi?

Không ngờ lúc này con Tuyết Vực Thánh Chuế lại đứng dậy, chậm rãi đi tới hướng cửa lồng. Lão nhân Hải tộc trong mắt hiện lên một tia quang mang kinh ngạc, hôm nay con chó này thật có thái độ yên tĩnh khác thường, chẳng lẽ nó gặp được người có khả năng chinh phục nó hay sao?

Ánh mắt Đường Liệp hạ xuống trên người Tiểu Bạch, nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi của nó đang linh hoạt đong đưa vài cái, có chút đáng yêu, tựa hồ là ra hiệu ngầm điều gì đó. Đường Liệp vốn to gan lớn mật, trước mặt nhiều người vây xem càng không chịu yếu thế, cầm xâu chìa khóa thủy tinh bước đến trước cửa lồng, quyết đoán mở cửa.

Hải tộc nhân chung quanh cùng kêu lên kinh hô, hấp tấp bỏ chạy tứ tán. Đường Liệp chậm rãi giật cánh cửa lồng giam, nhìn thấy Tuyết Vực Thánh Chuế từ từ đi tới bên cạnh hắn, nhu thuận quỳ xuống. Đường Liệp nao nao, thoáng do dự đặt bàn tay vuốt ve bộ lông dài trên cổ Tuyết Vực Thánh Chuế: " Ngươi muốn ta ngồi lên sao?"

Thật không ngờ Tuyết Vực Thánh Chuế lại gật đầu, Đường Liệp vui mừng quá đỗi, xoay người nhảy lên trên vùng lưng cường tráng của nó.

Hải tộc lão nhân lúc này mới ý thức được không ổn, hấp tấp vọt tới phía trước ngăn lại đường đi của Đường Liệp, lớn tiếng nói: " Ngươi không thể đi!"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Tiền ta đã trả cho ngươi, vì sao không thể đi?"

Vị lão nhân Hải tộc đổi ý nói: " Ta không bán nữa!"

Tuyết Vực Thánh Chuế phát ra một tiếng rống to, mở chiếc miệng như bồn máu thình lình hướng Hải tộc lão nhân đánh tới, Đường Liệp hấp tấp dùng cánh tay ôm lấy cổ nó, cả giận nói: " Không được!"

Tuyết Vực Thánh Chuế cực kì nhu thuận với Đường Liệp, ngạnh sanh bước đi, làm cho những Hải tộc nhân đứng chung quanh bật tiếng cười vang.

Đường Liệp không thèm để ý tới lão, điều khiển Tuyết Vực Thánh Chuế bước đi về phía trước, lão nhân cũng không còn dám đuổi theo.

Đường Liệp tìm kiếm bên trong chợ một vòng, nhưng cũng không tìm được chút đầu mối nào, đang chuẩn bị trở về thì lại nghe một thanh âm quen thuộc kêu lên: " Đường Liệp cứu ta..."

Đường Liệp nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu, nhìn thấy một nam tử lõa thể đang bị treo phía trên, trên người đầy vết roi, khuôn mặt bị sưng lên, Đường Liệp thật vất vả mới nhận ra người bị treo này chính là Nhã Dịch An thất lạc đã lâu. Hắn cố gắng ngăn chận sự vui mừng từ trong nội tâm, cố ý hỏi: " Tiểu tử trần truồng, ngươi gọi ta phải không?"

Nhã Dịch An vô lực gật đầu, nhưng trong lòng mắng Đường Liệp không biết mấy lần, van xin nói: " Ân công, cứu ta với!"

Đường Liệp nhìn chung quanh, nhìn thấy bên dưới chỗ treo hắn có hai mỹ nữ võ sĩ canh gác, các nàng kinh hãi nhìn lại Đường Liệp. Đường Liệp cười nói: " Chào hai vị mỹ nữ, tên bị treo ở trên là biểu đệ của a, chẳng biết hắn phạm vào tội gì?"

Có một mỹ nữ có vẻ phong tao lạnh lùng nói: " Hắn lẻn vào phủ đệ của đại hiền giả, cố gắng ăn cắp tài sản, dựa theo pháp lệnh của quốc gia ta, trước chịu roi sau đó bán làm nô lệ."

Đường Liệp nhìn bộ dáng thê thảm của Nhã Dịch An, biết đã bị hình phạt roi, bây giờ hẳn là bị treo đem bán làm nô lệ. Hắn bồi cười nói: " Hai vị mỹ nữ, không biết hắn trị giá bao nhiêu tiền?"

Mỹ nữ võ sĩ kia nói: " Đã bị người mua rồi, chúng ta đang đợi họ tới nhận hàng."

Đường Liệp thoáng ngẩn ra, không nghĩ loại mặt hàng như Nhã Dịch An mà cũng có người muốn mua. Nhã Dịch An kêu rên: " Ân công cứu ta, bọn họ bán ta cho Xuân Phong Oa..."

Đường Liệp buồn cười, từ cái tên đã có thể nghe ra Xuân Phong Oa chẳng phải là nơi tốt lành gì. Hắn cười nói: " Đây chẳng phải là thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, nếu ta ngăn ngươi, nói không chừng sau này còn chửi ta đó."

Từ phương xa truyền đến một tiếng cười yêu kiều, một thiếu phụ Hải tộc mập mạp uốn éo mông đi tới, phỏng chừng thân hình nàng ta phải nặng ít nhất ngoài ba trăm cân, nàng ta chính là bà chủ của Xuân Phong Oa, Hứa Diễm Nương. Nàng ta mỉm nụ cười quyến rũ trên gương mặt mập mạp, che miệng nói: " Vị tiểu ca này, không phải là muốn tranh sinh ý với ta đó chứ?"

Trong lòng Đường Liệp cười thầm, chậm rãi lắc đầu nói: " Ta chỉ là đi ngang qua, không có ý gì khác!"

Nhã Dịch An tức giận đến suýt ngất xỉu, hắn mắng to: " Đường Liệp, ngươi là tên hỗn đản không có nghĩa khí, không ngờ đem ta bỏ vào trong hố lửa, *** mười tám đời tổ tông nhà ngươi!"

Đường Liệp tàn bạo trừng mắt: " Ta kháo, không ngờ ngươi lại chửi ta!" Hắn điều khiển Tuyết Vực Thánh Chuế như muốn rời khỏi.

Nhã Dịch An luống cuống, cầu khẩn: " Đường Liệp, ta cầu ngươi, ngươi cứu ta, những lời vừa rồi ta chỉ là mắng chính mình, ngươi không nhìn mặt hòa thượng, thì cũng nể mặt phật, nể tình mặt mũi của Huyền Ba, cứu ta một lần, cứu ta một lần đi..."

Kỳ thật Đường Liệp chẳng qua cũng chỉ muốn dọa hắn, nhìn thấy Nhã Dịch An rơi vào khốn cảnh, sao lại không ra tay cứu giúp. Hắn cười tủm tỉm xoay người lại, hướng Hứa Diễm Nương nói: " Vị tỉ tỉ này, có hứng thú theo ta bàn một chuyện làm ăn không?"

Hứa Diễm Nương là một người lõi đời, đã sớm từ sự đối đáp của Đường Liệp và Nhã Dịch An mà nhìn ra được quan hệ của hai người không tầm thường, nũng nịu cười nói: " Chỉ cần là kiếm ra được tiền, Diễm Nương đều có hứng thú, tiểu ca gọi ta một tiếng muội tử cho dễ nghe một chút a..."

Đường Liệp bị ngữ khí cực kì buồn nôn của nàng ta khiến cho tóc gáy dựng đứng, ho khan một tiếng nói: " Có thể bán tên tiểu tử trần truồng này cho ta không?"

Hứa Diễm Nương chìa ra ngón tay thô ngắn, tựa hồ đang tính toán cái gì, sau đó nhẹ gật đầu: " Có thể, nhưng phải trả cho ta năm trăm kim tệ."

Kháo, thật sự là nhân lúc cháy nhà mà đi cướp của, không nghĩ tới việc buôn bán của Hải tộc nhân đều khôn khéo như vậy, tiền trong túi của Đường Liệp chỉ còn không tới hai trăm kim tệ, còn thiếu rất nhiều với giá cả Hứa Diễm Nương đưa ra, hắn cười trả giá: " Người này xấu xí như thế, nhiều nhất cũng chỉ có giá hai kim tệ, muội tử có phải nói giỡn với ta không?"

Hứa Diễm Nương liếc mắt ôn nhu nói: " Đã giá cả không thể đồng ý, vậy đành phải bỏ đi." Cô ta hươ tay ra phía sau gọi hai lão phụ tráng kiện thả Nhã Dịch An xuống. Đường Liệp hấp tấp ngăn cản nói: " Không bằng như vậy, chúng ta đôi bên nhường một bước, hai trăm kim tệ được không?"

Hứa Diễm Nương lạnh lùng cười, nhẹ giọng nói: " Đem người này đi cho ta!"

Lúc này đám người phía sau một trận rối loạn, nhìn thấy lão nhân Hải tộc vừa rồi bán Tuyết Vực Thánh Chuế suất lĩnh hơn hai mươi tráng hán vọt tới, hắn chỉ Đường Liệp nói: " Chính là hắn đoạt Thánh Chuế của ta!"

Đám tráng hán kia gào thét hướng Đường Liệp vây tới. Đường Liệp vốn đang bị nhục với Hứa Diễm Nương, trong lòng buồn bực dị thường, lửa giận tràn đầy không chỗ phát tiết, bây giờ cuối cùng tìm được cơ hội hết giận, phi thân từ trên lưng Tuyết Vực Thánh Chuế nhảy xuống, nắm chặt hai đấm hướng tên đại hán dẫn đầu nghênh đón.

Thân hình hắn hơi nghiêng tránh thoát nắm tay của tên đại hán, một quyền bắn ngược đánh trúng cằm của đối thủ, tiểu tử đó kêu thảm một tiếng bật ngửa ra sau. Đám đại hán này chẳng qua chỉ là võ sĩ Hải tộc tầm thường, chênh lệch quá nhiều so với Đường Liệp, trong nháy mắt, Đường Liệp tay đấm chân đá đánh ngã bảy, tám tên hán tử.

Hứa Diễm Nương và hai võ sĩ mỹ nữ đứng một bên nhìn náo nhiệt, thỉnh thoảng còn lên tiếng ủng hộ Đường Liệp.

Cổ họng của Tuyết Vực Thánh Chuê phát ra một tiếng rống, bỗng nhiên hướng tới một gã đang tập kích sau lưng Đường Liệp phóng tới, thân hình cao lớn của tên đại hán bị nó vật ngã xuống đất, hàm răng sắc bén hướng cổ họng hán tử kia táp tới. Hứa Diễm Nương duyên dáng gọi to một tiếng: " Nghiệp chướng, muốn gây tai nạn chết người sao?" Một cánh tay nắm được sợi xích trên cổ Tuyết Vực Thánh Chuế, ngạnh sanh kéo giật nó về phía sau.

Trong lòng Đường Liệp cả kinh, không nghĩ tới Hứa Diễm Nương lại có thần lực như thế, phải biết rằng Tuyết Vực trời sinh có thần lực, lúc nó toàn lực chạy nước rút, mặc dù là nam tử thành niên cũng không thể khống chế được nó.

Hai mắt màu ngọc bích của Tuyết Vực che kín tơ máu, lại trở thành đỏ như máu, hai mắt gắt gao dò xét Hứa Diễm Nương, điên cuồng rống lên một tiếng, buông bỏ mục tiêu, hướng Hứa Diễm Nương hung hăng táp tới. Hứa Diễm Nương hét lên một tiếng, thân hình mập mạp không ngờ là nhẹ nhàng vô cùng, tránh thoát một kích trí mạng của Tuyết Vực, vươn lên đùi phải ở trên không trung nhắm vào lưng Tuyết Vực đạp xuống.

Đường Liệp thầm kêu không hay, kịp thời vọt tới bên người Tuyết Vực, giữ chặt vòng xích thủy tinh, kéo nó lôi sang một bên, một cước của Hứa Diễm Nương đạp trên đất thủy tinh, phát ra " bồng!" một tiếng vang thật lớn, mặt đất bị nàng ta đạp xuống, vỡ ra khe hở như mạng nhện.

Đường Liệp cười nói: " Chẳng qua chỉ là một con súc sinh không hiểu chuyện, muội tử làm gì phải chấp nhặt với nó!"

Hứa Diễm Nương lạnh lùng nhìn Đường Liệp nói: " Tốt nhất ngươi nên trông chừng con chó này, đỡ phải gây ra sai lầm cho ngươi!"

Tên lão nhân mang theo kẻ giúp đỡ đến trả thù nhìn thấy tình thế không ổn, hấp tấp mang theo thủ hạ bỏ trốn.

Mặc dù Đường Liệp nhìn thấy, nhưng không tiếp tục truy kích, không nghĩ gây ra lớn chuyện. Lúc này tên lão phụ đi theo Hứa Diễm Nương ghé tai nàng ta nói gì đó, Hứa Diễm Nương nao nao, gương mặt thả ra nụ cười sáng lạn: " Vừa rồi ngươi nói, còn chắc chắn không?" Nàng ta là ám chỉ việc Đường Liệp muốn mua Nhã Dịch An.

Đường Liệp gật đầu, đưa túi tiền ra, áy náy nói: " Trong tay ta chỉ còn lại có một trăm chín mươi hai kim tệ, chẳng biết muội tử có đồng ý hay không?"

Hứa Diễm Nương không ngờ sảng khoái tiếp nhận túi tiền, ngọt ngào cười nói: " Nể tình ngươi gọi ta là muội tử, cuộc mua bán này đã xong." Nàng ta cầm túi tiền không thèm nhìn Nhã Dịch An lần nào, liền xoay người rời đi.

Đường Liệp thần tình mê hoặc đứng nơi đó, hắn thật sự nghĩ không ra vì sao Hứa Diễm Nương lại thay đổi chủ ý trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nguyện ý đem Nhã Dịch An bán vãi cho mình.

Nhã Dịch An kinh hồn thất phách lau đi mồ hôi trên trán, cợt nhả đi tới cạnh Đường Liệp nói: " Ta chỉ biết, ngươi sẽ không bỏ lại ta."

Đường Liệp nhìn thấy chung quanh không người mới thấp giọng mắng: " Ta bảo ngươi giúp ta chiếu cố Huyền Ba hai nàng, ngươi chiếu cố kiểu nào vậy?"

Nhã Dịch An xấu hổ nói: " Chuyện này nói ra dài dòng, ta sẽ giải thích với ngươi sau."

Đường Liệp hừ lạnh một tiếng, mang theo Nhã Dịch An đi về Linh Lung Lâu.

Phỉ Na nhìn thấy Đường Liệp mang đến một nam tử xa lạ, biết Đường Liệp đi ra ngoài đã có thu hoạch. Ba người đi vào trong phòng ngồi xuống, Phỉ Na đóng cửa phòng cẩn thận, Hải tộc nhân có bưng tới Hải Quỳ trà đặc biệt cho bọn họ, Nhã Dịch An đã sớm đói bụng rã rời, giờ uống nước vào thì càng đói đến khó nhịn. Nhưng hắn từ trước tới nay luôn kính phục Đường Liệp, cũng không dám đưa ra chuyện ăn cơm, chịu đựng cơn đói kể lại cho Đường Liệp nghe mọi chuyện từ khi tách ra.

Nhã Dịch An nói: " Ngày đó sau khi ngươi nhảy lên lưng lam long, sông Hắc Thủy đột nhiên nhấc lên sóng lớn, ném luôn thuyền da của chúng ta, rơi vào trong nước sông."

Đường Liệp đã sớm nghĩ ra chuyện này, đôi mày cau chặt lại.

Nhã Dịch An nói: " Ta nhớ lời nhắc nhở của ngươi, dùng hết khả năng cứu Huyền Ba công chúa và Huyên nhi cô nương, nhưng...tiếc rằng trong sóng lớn ta chỉ nắm được Huyền Ba công chúa." Hắn thở dài nói tiếp: " Đang trong lúc nguy cấp, vừa vặn có một con thuyền chạm trổ hình phượng đi ngang qua, trên thuyền phượng đang đứng một cô gái xinh đẹp như thiên tiên." Nhắc tới cô gái xinh đẹp kia hai mắt Nhã Dịch An tỏa sáng, có vẻ mê mẩn.

Đường Liệp nhịn không được ngắt lời nói: " Nói ngắn gọn, đừng có hình dung tướng mạo của nàng ta!"

Nhã Dịch An gật đầu nói: " Nàng nhìn thấy chúng ta ở trong nước thì sai thủ hạ cứu chúng ta lên, nhưng Huyền Ba công chúa đã bị ngộp nước. Nàng ta chủ động cứu trị công chúa rồi đưa vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi. Nhưng ta không sao ngờ được, khi ta tỉnh lại, cả con thuyền không còn một bóng người..." Trên mặt hắn hiện ra vẻ phẫn nộ xúc động.

Đường Liệp hỏi: " Huyền Ba đâu?"

Nhã Dịch An nói: " Ta rời khỏi phượng thuyền, nhưng mới phát hiện mình đã đi tới đáy biển Hư Hải, tiến vào trong Thủy Tinh Thành. Ta rất sợ làm sai lời ủy thác của ngươi, nghe ngóng tin tức của cô gái kia, công phu không phụ lòng người, cuối cùng để cho ta nghe được, nguyên lai Huyền Ba công chúa là bị đại hiền giả của Hải tộc mang đi."

" Đại hiền giả? Chẳng lẽ chính là cô gái mà ngươi gặp trên thuyền?" Phỉ Na ngạc nhiên nói.

Nhã Dịch An lại thở dài nói: " Vì muốn tìm Huyền Ba công chúa, ta đành phải tìm cơ hội lẻn vào trong phủ của đại hiền giả, đáng tiếc bị cô ta phát hiện, vu hãm cho ta có ý đồ ăn cắp tài vật đem ta đánh nặng năm mươi roi da, rồi treo ngoài chợ thị chúng, nếu không phải gặp được ân công, bây giờ ta đã bị bán vào Xuân Phong Oa."

Đường Liệp nhịn không được bật cười, rồi lập tức im bặt, bực bội nhìn Nhã Dịch An nói: " Vô luận thế nào, Huyền Ba và Huyên nhi là do ngươi bảo vệ bất lực, ngày khác ta nhất định sẽ tính món nợ này với ngươi."

Nhã Dịch An van xin: " Việc này sau này hãy nói, mặc dù muốn ta chết, cũng phải cho ta làm con quỷ no được chứ?"

Đường Liệp mắng hắn hai câu, lập tức liền tiếp nhận sự thật, để cho Phỉ Na gọi thức ăn tới, vừa ăn vừa nói chuyện với Nhã Dịch An, đem chuyện sau khi chia tay của mình nói cho hắn nghe. Nhã Dịch An nghe được tại Long Môn Trấn Đường Liệp bị người dùng kế đánh tráo đi Đồ Long Đao, nhịn không được phá lên cười, hắn ôm bụng nói: " Ngươi thua trong tay hắn cũng coi như không oan!" Đường Liệp nghe trong lời hắn còn có ý khác, thấp giọng nói: " Ngươi biết lão quái vật đó?"

Nhã Dịch An lắc đầu nói: " Nếu ta không đoán sai, vị Chương Bát Xảo đó chính là Bát Xảo tiên sinh nổi danh thiên hạ."

" Bát Xảo tiên sinh?" Đường Liệp tràn ngập mê võng nói.

Nhã Dịch An gật đầu: " Thiên hạ nếu luận về thuật ăn cắp và lừa gạt thì phải nói tới hai người lợi hại nhất, một là Bát Xảo tiên sinh, còn có một vị chính là cha nuôi Thiết Ma Ngao của ngươi."

Đường Liệp vỗ trán: " Chẳng trách, Chương Bát Xảo đối với lai lịch của Đồ Long Đao lại hiểu rõ như thế."

Nhã Dịch An nói: " Hắn nhất định là giả vờ giám định và thưởng thức, dùng thủ pháp xảo diệu thần không biết quỷ không hay đánh tráo Đồ Long Đao, chỉ sợ có thể nhìn thấu được thủ pháp của hắn chỉ có mỗi mình cha nuôi của ngươi, lần này coi như ngươi xui xẻo."

Đường Liệp cười khổ gật đầu, hắn đem trọng tâm câu chuyện chuyển về trên người Huyền Ba: " Lần này chúng ta nhất định phải cứu cho được Huyền Ba."

Nhã Dịch An nói: " Nói nghe dễ dàng, nhưng sợ làm sẽ rất khó khăn, lần trước ta mới lẻn vào phủ của đại hiền giả đã bị họ bắt được, vô luận là vũ lực hay là tâm kế, Hải tộc nhân đều thập phần xuất chúng."

Đường Liệp nói: " Huyền Ba vẫn còn trong phủ đại hiền giả sao?"

Nhã Dịch An lắc đầu nói: " Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá trong lúc vô tình ta nghe được một bí mật của nữ hoàng Thủy Đại Nhân." Thanh âm của hắn trong nháy mắt nhỏ xuống, ghé vào bên tai Đường Liệp nói: " Vị Hải tộc nữ hoàng này cũng không thích nam sắc, ngược lại đối với mỹ nữ đồng tính có hứng thú quá mức."

Đường Liệp nghe được hai mắt trợn tròn: " Ta kháo! Ngươi là nói Thủy Đại Nhân là một ả đồng tính luyến ái?"

Phỉ Na mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhẹ giọng nói: " Buồn nôn a!"

Đường Liệp cười nói: " Ngươi yên tâm, ta không có mê đắm phương diện đó đâu!"

Phỉ Na đỏ mặt nói: " Có quan hệ gì tới ta?"

Nhã Dịch An nói: " Hải tộc nữ hoàng thu vào hậu cung mỹ nữ vô số kể, nghe nói việc tuyển phi năm năm một lần đã sắp bắt đầu rồi."

Đường Liệp nhịn không được mắng to: " *** con mẹ nó lãng phí, cho dù đem hết mỹ nữ cho cô ta thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cô ta có thể lòi ra cái thứ đó để làm chuyện đó được hay sao?"

Phỉ Na nghe Đường Liệp càng nói càng kì cục, bèn thò tay véo lên đùi Đường Liệp một cái. Đường Liệp đau đến kêu thảm một tiếng, đột nhiên nói: " Phá hủy!" Hắn lại nói tiếp: " Ả đại hiền giả kia có khi nào đem Huyền Ba đề cử tặng đi lên, tìm kiếm sủng hạnh của nữ hoàng Thủy Đại Nhân đó chứ?"

Sắc mặt Phỉ Na thay đổi, nếu vị nữ hoàng kia quả thực theo như lời Nhã Dịch An nói là tham luyến nữ sắc, có lẽ thật sự có thể làm ra loại chuyện này.

Nhã Dịch An hoàn toàn đồng ý, gật đầu nói: " Vô cùng có khả năng, nhưng vị đại hiền giả kia cũng là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, theo lý thuyết cô ta không thể nào đem cơ hội tốt như vậy tặng cho người khác chứ?"

Đường Liệp nhíu mày nói: " Phải điều tra rõ chuyện này."

Nhã Dịch An nói: " Sắp tới có xe hoa tuần thành, đến lúc đó, những mỹ nữ tiến vào phục tuyển đều sẽ ngồi trên đó đi quanh trong thành để cho Hải tộc nhân bình chọn, chúng ta chỉ cần đi xem là có thể biết được Huyền Ba công chúa có ở trong nhóm tuyển chọn hay không."

Đường Liệp mang theo Nhã Dịch An và Phỉ Na sáng sớm đã đi vào bên trong Thủy Tinh Thành, bốn góc trong thành có bốn viên tị thủy châu cực lớn, lực lượng cường đại, để cho nước biển không thể xâm nhập vào bên trong thành.

Hải tộc nhân đối với buổi lễ tuyển phi năm năm một lần của nữ hoàng biểu hiện ra nhiệt tình thật lớn, hai bên đường lớn của Thủy Tinh Thành đã sớm đứng đầy người chờ đợi xem xét dung nhan của mỹ nữ, trong tay mỗi người đều cầm trân châu, đợi khi mỹ nữ xuất hiện, bọn họ sẽ đem trân châu ném tới vị mỹ nữ xinh đẹp nhất. Đây cũng có chút mùi vị tuyển chọn hoa hậu như thế giới ngày xưa của Đường Liệp.

Đường Liệp tìm kiếm vị trí tốt nhất, khoảng cách xe hoa đi đến vẫn còn một lát, nhưng hào khí nhiệt liệt tại hiện trường thực đã làm cho huyết mạch người ta sục sôi. Đường Liệp cười nói: " Loại tuyển chọn này bộ không có ai làm bộ hay sao? Nếu trước đó ta mua chuộc một đám người, mang theo số lượng trân châu khổng lồ, tất cả đều ném vào trong xe của nữ nhân xấu nhất, cũng có thể đẩy nàng lên được ngôi cao rồi."

Nhã Dịch An nói: " Xe hoa tuần thành chỉ là do nữ hoàng muốn tuyên dương tinh thần chung vui với dân chúng, với lại Hải tộc nhân đối với vị nữ hoàng này của họ thập phần kính sợ, nếu có người dám giả vờ, chỉ sợ kết quả sẽ rất thê thảm."

Đường Liệp khinh thường nhún nhún vai, lại nghe tiếng hoan hô của mọi người như nước thủy triều bắt đầu vang lên, cũng chính là đội danh dự của đoàn xe hoa chạy phía trước chậm rãi tiến tới.

Ba mươi sáu thiếu nữ xinh đẹp khôi giáp sáng bạc cưỡi thủy thú màu lam xếp thành đội ngũ hình vuông chỉnh tề, dọc theo đường cái Thủy Tinh Thành đi đến, khôi giáp chỉ bao trùm những bộ vị chủ yếu trên thân thể bọn họ, vùng bụng dưới tuyết trắng mê người, đường cong ôn nhu, cặp đùi đẹp không hề che giấu hiện ra bên ngoài, chẳng khác gì đang mặc bộ áo tắm bikini hai mảnh bằng kim loại.

Đường Liệp ít nhất còn duy trì phong độ, Nhã Dịch An nhìn thấy nước miếng đã muốn rơi xuống. Trên tay mỗi mỹ nữ võ sĩ đều cầm một cây trường mâu thủy tinh dài hai thước, bên trên chạm khắc hoa văn, dựa theo luật pháp nơi này quy định, chỉ có Hải tộc võ sĩ mới được cầm vũ khí, nhưng vũ khí trong tay các nàng giống như một cây gậy tác phẩm nghệ thuật tinh mĩ, nếu dùng trong thực chiến chỉ sợ sẽ dễ dàng bị đối thủ bẻ gãy. Sau khi đội danh dự đi qua, tám cỗ xe thủy tinh phân biệt do loại cá trắng đuôi ngắn kéo xe đi tới xuất hiện trên tuyến đường chính, mỗi cỗ xe ngựa do một cô gái Hải tộc mặc áo bào trắng mái tóc ngắn màu lam thao túng, bộ vị mấu chốt của xe ngựa dùng hoàng kim vây quanh, càng hiện ra vẻ tráng lệ, xa hoa bất phàm.

Dưới mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích, ở giữa tuyến đường thủy tinh vậy mà lại hướng hai bên vỡ ra, nương theo tiếng hoan hô của dân chúng, nhìn thấy dòng nước màu lam từ kẽ nứt tuôn ra, không bao lâu tại tuyến đường chính đã hiện ra một con sông màu lam. Phỉ Na nhẹ giọng khen: " Công trình lớn như vậy, tại bất cứ thủ đô các đế quốc ở Cách Lan Đế Á đại lục đều không thể nhìn thấy."

Đường Liệp nói: " Xem ra Hải tộc cũng không thiếu nhân tài về phương diện máy móc kiến trúc, trong khoảng thời gian ngắn đem con đường biến thành con sông, cũng không chỉ đơn giản là dùng nước là có thể giải quyết mọi chuyện." Hắn thở dài, vừa mới đi vào phiến đại lục này, hắn còn tưởng đây là phiến đại lục lạc hậu nguyên thủy, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn từ từ cải biến suy nghĩ lúc ban đầu.

Nhã Dịch An đột nhiên có vẻ bất an, hướng phía bên phải Đường Liệp đi đến, Đường Liệp nao nao, xoay người nhìn lại, nhìn thấy Hứa Diễm Nương mập mạp đang mang theo hai tên lão phụ hung thần ác sát đi vào trong đám người, nhìn thấy Đường Liệp nàng ta có chút kinh ngạc.

Đường Liệp cười nói: " Muội tử! Quả nhiên rất xảo!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-128)