Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Quan Cầm Thú - Chương 122

Y Quan Cầm Thú
Trọn bộ 128 chương
Chương 122: Bằng hữu ngoài ý nghĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Lazada


Người Đường Liệp muốn tìm là Hứa Diễm Nương, lão bản nương của Xuân Phong Oa.

Hứa Diễm Nương căn bản không đoán được Đường Liệp sẽ tìm đến nàng, giật mình đem Đường Liệp nghênh đón ra sau hậu viện: " Ngươi thật to gan, loại thời điểm này còn dám đến Thủy Tinh Thành."

Đường Liệp ha ha cười nói: " Lá gan của ta từ trước đến nay luôn rất lớn, huống chi ta nhớ muội tử của ta, cho dù mạo hiểm cũng muốn tới thăm ngươi."

Hứa Diễm Nương khanh khách cười nói: " Đường ca ca thật biết làm người vui vẻ, so với phế tài kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần."

Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Người nào phế tài?"

Hứa Diễm Nương nói: " Là tên phế tài Nhã Dịch An."

Đường Liệp cười ha ha nói: " Nguyên lai trong lòng muội tử đều vẫn nhớ kỹ hắn."

Hứa Diễm Nương thở dài nói: " Ta chán ghét hắn còn không kịp, tên da mặt dày này đã ở chỗ này của ta ăn uống miễn phí ba ngày rồi, ngươi đã đến thì tốt, có thể đem kẻ không biết xấu hổ này giúp ta đuổi đi."

Đường Liệp nghe được tin tức Nhã Dịch An đang ở Xuân Phong Oa, thật sự là vừa mừng vừa sợ, khẩn cấp hỏi: " Hắn ở nơi nào?"

Hứa Diễm Nương chỉ vào phòng phía sau nói: " Giữa trưa uống quá nhiều, bây giờ còn chưa tỉnh lại, thật không biết lão nương đã thiếu nợ gì hắn."

Đường Liệp đi theo Hứa Diễm Nương đi vào bên trong phòng, đã thấy Nhã Dịch An đang giang tay chân thành hình chữ đại nằm trên giường, ngủ thật ngon lành.

Hứa Diễm Nương mang trà lạnh rót lên đầu Nhã Dịch An, Nhã Dịch An giật mình, từ trên giường nhảy lên, há mồm mắng: " Nữ nhân này, như thế nào không biết chút ôn nhu..." Nhìn thấy Đường Liệp, hai mắt Nhã Dịch An mở lớn, nhu ánh mắt nói: " Ta kháo, đây không phải là nằm mơ a! Đường huynh đệ!"

Hắn mở cánh tay ôm Đường Liệp nói: " Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, có được không tốn chút công phu, ta đi theo một đường sau ngươi, cuối cùng tìm được ngươi."

Đường Liệp cười ha ha, vỗ mạnh lên vai Nhã Dịch An.

Hứa Diễm Nương nhịn không được nói: " Hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp mà không sợ buồn nôn."

Nhã Dịch An cả giận nói: " Nam nhân chúng ta nói chuyện mắc gì ngươi đánh rắm? Còn không mau đi châm trà cho Đường huynh đệ."

Hứa Diễm Nương bị Nhã Dịch An quát lớn như vậy, nhưng không biểu hiện vẻ không vui gì, nhẹ nhàng vứt cho Nhã Dịch An một ánh mắt mị mị rồi hướng ngoài cửa đi đến.

Đường Liệp nhìn theo bóng dáng của Hứa Diễm Nương mà trợn mắt há hốc mồm, không thể tưởng được một nữ tử tính tình như con cọp mẹ thế nhưng bị Nhã Dịch An hống như thế nào mà lại trở nên ôn nhu dễ bảo như thế. Hắn hướng Nhã Dịch An dựng thẳng ngón cái nói: " Lão An, ta phục rồi, đến tột cùng ngươi cho nàng uống mê hồn dược gì, thoạt nhìn nàng đối với ngươi cảm tình không tệ."

Nhã Dịch An đắc ý dào dạt nói: " Những nữ nhân mà hưởng qua tư vị của lão tử liền không thể rời khỏi ta."

Đường Liệp làm ra hình dáng như nôn mửa, không thể tưởng được Nhã Dịch An thật sự xuống tay với Hứa Diễm Nương.

Nhã Dịch An thần bí nói: " Nhưng hiện tại ta phát hiện nàng có rất nhiều ưu điểm, nên cũng không thể rời khỏi nàng."

Đường Liệp cố ý giả vờ bức bách: " Nếu đã chiếm được người ta thì ngươi phải phụ trách đối với nàng, nếu không ta là người thứ nhất không bỏ qua ngươi."

Nhã Dịch An liên tục gật đầu, lúc này Hứa Diễm Nương cười khanh khách bưng một cái khay đi đến, bên trong bày ra bốn dĩa điểm tâm, một bầu rượu ngon, chứng kiến Hứa Diễm Nương am hiểu ý người như thế, Nhã Dịch An vừa lòng vỗ lên nhũ phong của Hứa Diễm Nương một cái, làm Hứa Diễm Nương kêu lên một tiếng khẽ, hai mắt nhìn nhau, tình ý miên man.

Trong lòng Đường Liệp thầm than, quả nhiên mỗi người đều có duyên phận, đều có tạo hóa, mới đầu nhìn Nhã Dịch An và Hứa Diễm Nương tựa như oan gia kiếp trước, không thể tưởng được hiện tại thế nhưng có thể đi đến cùng nhau.

Đường Liệp và Nhã Dịch An vừa uống rượu vừa nói chuyện, Hứa Diễm Nương ở một bên hầu hạ.

Đường Liệp đem hết mục đích đi đến đây nói qua cho Nhã Dịch An, Nhã Dịch An thở dài: " Không thể tưởng được Ma Đế lại lãnh huyết như thế."

Hứa Diễm Nương nói: " Ma Đế vì sao vừa phá phong ấn lại lựa chọn Hải tộc đầu tiên?"

Nhã Dịch An cũng có đồng dạng nghi vấn.

Đường Liệp thở dài nói: " Hắn cố kỵ nhất chính là Đoạn Vân Cung, chỉ có tìm được Huyễn Hải Vân Cung, mới có thể tiêu trừ tai họa ngầm này."

Nhã Dịch An thấp giọng nói: " Không thể tưởng được trong Hư Hải này bảo bối thật không ít, không biết Huyễn Hải Vân Cung so với Hoàng Kim Quật thì thế nào?"

Đường Liệp ngây ra, mẫn tuệ cảm thấy được lần này Nhã Dịch An đến không chỉ là vì Hứa Diễm Nương đơn giản như vậy, mỉm cười nói: " Lão An, ngươi thành thật nói cho ta biết, lần này quả nhiên là tới tìm ta sao?"

Nhã Dịch An bị Đường Liệp hỏi đến sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: " Đó là đương nhiên..."

Hứa Diễm Nương bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói: " Ngươi thật là giảo hoạt, cư nhiên ngay cả Đường ca ca mà cũng muốn lừa gạt."

Nhã Dịch An đỏ mặt nói: " Nói thì từ từ nói!" Hắn cười a a nói: " Kỳ thật ta còn đang suy nghĩ chuyện của Hoàng Kim Quật, Đường Liệp, ngươi còn nhớ rõ ngươi nói phải giúp ta đi tìm Hoàng Kim Chiến Thuyền không?"

Đường Liệp gật đầu nói: " Đích xác có chuyện này."

Nhã Dịch An nói: " Nghe nói Chương Bát Xảo bọn họ đã đi tới Hoàng Kim Đảo, đi mở lấy bảo tàng."

Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Chỉ sợ không dễ dàng bị bọn họ tìm được như vậy." Hắn tự biết chìa khóa nằm trên người mình, cho dù Chương Bát Xảo bọn họ tìm được bảo tàng cũng không làm được gì.

Nhã Dịch An gật đầu nói: " Tuy rằng nói như vậy, nhưng Độc Nhãn Long Vương Phan Ân lại biết rất rõ ràng. Nếu bọn họ phá hư khắp bốn phía, đối với chúng ta cũng không phải một chuyện tốt."

Đường Liệp biết Nhã Dịch An vẫn nhớ mãi không quên về Hoàng Kim Chiến Thuyền, mỉm cười nói: " Lão An, chuyện này nói sau, việc cấp bách là đối phó Ma Đế."

Nhã Dịch An lớn tiếng nói: " Đối phó Ma Đế với đào Hoàng Kim Chiến Thuyền cũng không có gì mâu thuẫn, được Hoàng Kim Chiến Thuyền là có thể tiến thêm một bước mở rộng thực lực của chính mình, đối phó Ma Đế cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nói không chừng Huyễn Hải Vân Cung mà ngươi nói lại ở cùng một chỗ với Hoàng Kim Quật nữa đó."

Hứa Diễm Nương nói: " Cha nuôi ta tính tình cổ quái, đồ vật mà hắn không chiếm được, thì tình nguyện phá hủy cũng không cho ai được đến, An lang lo lắng chuyện này cũng không phải không có lý."

Đường Liệp vẫn kiên trì đem chuyện này phóng qua một bên, cùng hai người nói chuyện vài câu, thấy trời đã tối, bèn cáo từ trở về dịch quán.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Tuệ Vân Lệ Ti liền phụng mệnh nữ hoàng Thủy Đại Nhân đến tiếp đón. Nàng mang đến một tin tức kinh người, Ma Đế xuất hiện tại Hắc Bảo Tiều, ở Hắc Bảo Tiều đại khai sát giới, tàn sát một trăm sáu mươi tên hải tặc trên đảo toàn bộ chết thảm.

Minh Lâm bình tĩnh, nhẹ giọng nói: " Thiên Âm hiền giả dùng thứ gì nhận định những hải tặc này là Ma Đế giết chết?"

Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Trừ bỏ Ma Đế còn có ai lãnh huyết tàn nhẫn như vậy?"

Trong lòng Đường Liệp thầm than, Hải tộc trên dưới bởi vì Ma Đế mà lòng người hoảng sợ, chuyện này không có căn cứ chính xác quả thật cũng khó nhận định là do Ma Đế gây nên.

Phó Thiên Nguyệt thấp giọng nói: " Sự thật còn chưa rõ ràng, rất khó nói nhất định là sư đệ ta làm."

Đường Liệp nói: " Nữ hoàng vì sao hôm nay chưa có tới?"

Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Vương lăng cũng lọt vào tổn hại, nữ hoàng đích thân theo đội tàu đi tới phụ cận Hắc Bảo Tiều tuần tra tình huống của vương lăng."

" Nga?" Đường Liệp ngây ra, không nghĩ tơi Hải tộc vương lăng thế nhưng nằm gần Hắc Bảo Tiều.

Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Hải Thần miếu đã điều tra xác minh, tòa thần miếu kia chính là do Thiết Giáp Thương Long Kim Phách Lục kiến tạo! Hải thần miếu bị mất chính là bản điêu khắc của Kim Phách Lục ngày trước."

Trong lòng Đường Liệp kinh hãi thật sự khó nói nên lời, không nghĩ tới chuyện này cùng Hoàng Kim Quật lại liên hệ vào nhau, nói như vậy hết thảy quả nhiên giống như lời đoán của Nhã Dịch An hôm qua, Hoàng Kim Quật cùng Huyễn Hải Vân Cung có liên hệ không thể dứt bỏ.

Minh Lâm nhìn ra Đường Liệp sắc mặt khác thường, thân thiết nói: " Đường Liệp, huynh làm sao vậy?"

Đường Liệp không màng giải thích, lớn tiếng hướng Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Thiên Âm hiền giả, có thể đem vị trí cụ thể của vương lăng chỉ cho ta xem?"

Tuệ Vân Lệ Ti gật đầu, cho quan viên dịch quán lấy hải đồ, đem vị trí của vương lăng chỉ cho Đường Liệp, Đường Liệp ức chế không được nội tâm kinh hãi, không nghĩ tới Hải tộc vương lăng lại nằm gần Hoàng Kim Quật như thế, những thứ nhìn qua tưởng như không liên hệ, có phải là bên trong lại có sự liên hệ không ai biết.

Đường Liệp nhanh chóng làm ra quyết định: " Thiên Âm hiền giả, chúng ta lập tức phải đuổi theo nữ hoàng bệ hạ, ta lo lắng nàng sẽ gặp phải Ma Đế."

" Cái gì?" Mọi người đồng thời lắp bắp kinh hãi.

Lúc này Đường Liệp mới đem hoài nghi trong lòng nói cho mọi người.

Tuệ Vân Lệ Ti hoa dung thất sắc, nếu thật đúng như lời Đường Liệp, nữ hoàng chẳng phải là sinh mệnh nguy hiểm?

Nàng dùng sức cắn môi anh đào nói: " Đường tiên sinh, ta mang ngươi đi." Nàng lại hướng Minh Lâm cùng Phó Thiên Nguyệt nói: " Hai vị thỉnh ở đây kiên nhẫn chờ đợi, ta cùng Đường tiên sinh đi trước, đuổi theo nữ hoàng bệ hạ thì lập tức trở về."

Minh Lâm tràn ngập lo lắng cầm bàn tay Đường Liệp nói: " Đường Liệp, huynh nhất định phải bình an trở về."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Yên tâm, ta nhất định không có việc gì, nữ hoàng mới rời đi chắc cũng chưa xa, ta rất nhanh sẽ đem nàng bình an quay lại."

Tuệ Vân Lệ Ti sở dĩ cùng Đường Liệp một mình đồng hành chẳng phải là không có đạo lý, công cụ hàng hải bọn họ muốn dùng chính là thân thể của Tuệ Vân Lệ Ti.

" Đường tiên sinh mời cưỡi lên lưng của ta."

" Cái gì?" Đường Liệp ngạc nhiên nói, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.

Tuệ Vân Lệ Ti yên nhiên cười nói: " Ở trong Hải tộc vũ lực của ta tuy rằng không thể xưng là thứ nhất, nhưng luận tốc độ bơi lội, không ai có thể vượt qua ta."

Đường Liệp có chút xấu hổ gật đầu, cưỡi lên bờ lưng mềm mại của Tuệ Vân Lệ Ti, dựa theo tư thế của nàng, cánh tay ôm ngang cổ nàng, thân thể dán lên phía sau lưng của Tuệ Vân Lệ Ti, cảm nhận được bờ mông đầy đặn đường cong lả lướt của nàng, nội tâm không khỏi đập bịch bịch, loại tư thế ám muội này làm cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ hắn có mờ ám với Tuệ Vân Lệ Ti.

Đùi ngọc của Tuệ Vân Lệ Ti ở trong nước hóa thành một cái đuôi dài màu vàng kim lóng lánh, nàng nhẹ giọng nói: " Đường tiên sinh nhất định phải giữ chặt."

Đường Liệp ừ một tiếng, hai tay giao nhau khoát lên hai nhũ phong đầy đặn của Tuệ Vân Lệ Ti, trong lòng lại xấu hổ, may mà Tuệ Vân Lệ Ti cũng không để ý, đuôi dài ở trong nước biển nhẹ nhàng đung đưa, thân thể mềm mại giống như mũi tên rời dây cung hướng biển sâu phóng đi. Cảnh vật chung quanh nhất thời liền mơ hồ trong tầm nhìn của Đường Liệp, loại tốc độ bơi lội này, Đường Liệp trước đây chưa từng gặp, trong lòng chỉ biết sợ hãi than thở, theo bản năng áp khẩn lên bờ lưng yêu kiều của nàng, hương diễm tư vị kiều diễm từ đáy lòng hắn lan tràn ra.

Cùng tiếng yêu kiều hô lên duyên dáng của Tuệ Vân Lệ Ti, thân thể của nàng cùng Đường Liệp đồng thời di dộng chỗ mặt nước, tốc độ của nàng rõ ràng đã chậm lại, Đường Liệp vẫn đang ôm chặt vai nàng.

Tuệ Vân Lệ Ti cảm thấy sau mông bị vật gì cứng rắn đội lên, gương mặt đỏ bừng nói: " Ngươi có thể buông tay."

Đường Liệp có chút xấu hổ buông nàng ra, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt nàng càng đỏ rực, không thể tưởng được mỹ nhân ngư này lại thẹn thùng như thế.

Tuệ Vân Lệ Ti nhẹ giọng quát lên: " Đường tiên sinh, ngươi đúng là người không thành thật..."

Đường Liệp lúng túng nói: " Thiên Âm hiền giả dáng vóc mê người, ta và ngươi tiếp cận như thế, Đường Liệp cũng chỉ là theo bản năng."

Tuệ Vân Lệ Ti mị nhãn như tơ, nàng đối với Đường Liệp sớm có hảo cảm, nhưng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, hiện tại phát hiện lời nói cử chỉ của Đường Liệp so với những nam tử khác hơn hẳn rất nhiều, thầm nghĩ trong lòng: " Nếu như có thể đạt được liên minh thật sự, có lẽ mình và Đường Liệp cũng sẽ có cơ hội." Lại nghĩ đến cảm tình phức tạp của nữ hoàng cùng Đường Liệp, trong lòng lại rùng mình, sắp đối đầu kẻ địch mạnh mẽ còn có thể có ý nghĩ kỳ quái như vậy.

Đường Liệp đối với Tuệ Vân mỹ nhân ngư quyến rũ này cảm thấy rất hứng thú, ánh mắt dừng trên bờ mông đầy đặn của nàng, nhớ tới trên đường đi, mình cọ xát với mông nàng, nàng lại không hề tức giận, xem ra nàng đối với mình cũng có hảo cảm.

Tuệ Vân nhẹ giọng nói: " Phía trước chính là đội tàu của nữ hoàng."

Đường Liệp thầm kêu hổ thẹn, chính mình cơ hồ suýt quên mục đích đến đây, ánh mắt theo phương hướng Tuệ Vân Lệ Ti chỉ cho nhìn lại, đã thấy mặt biển cách đó không xa, ba chiến thuyền to lớn đang sóng vai tiến lên, chiến thuyền ở giữa dài năm mươi trượng, bề rộng chừng hai mươi trượng, thân thuyền sơn màu vàng kim, dưới ánh mặt trời chiếu xuống rạng rỡ sinh huy, chính là ngự thuyền của nữ hoàng Thủy Đại Nhân.

Tuệ Vân Lệ Ti dẫn đường hướng chiến thuyền bơi đi, rất nhanh binh lính phụ trách quan sát trên thuyền liền phát hiện bóng dáng bọn họ, hai người theo thang dây leo lên, đi vào boong tàu của nữ hoàng.

Thủy Đại Nhân chứng kiến Đường Liệp cùng Tuệ Vân Lệ Ti đột nhiên hiện thân, nhẹ giọng nói: " Tuệ Vân Lệ Ti, ngươi vì sao mang theo hắn đuổi tới?"

Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Dựa theo lời Đường Liệp, nơi này cách chỗ Thiết Giáp Thương Long Kim Phách Lục giấu bảo tàng không xa, mà Ma Đế Thu Thiện phá hủy Hải Thần miếu của Ba Đào thành chính là do Kim Phách Lục năm xưa xây cất."

Đôi mày thanh tú của Thủy Đại Nhân cau lại, nàng cũng cảm thấy được chuyện này không tầm thường.

Đường Liệp lớn tiếng nói: " Không còn nhiều thời gian suy nghĩ, ta cho rằng có đi vương lăng cũng không phải hành vi sáng suốt, hay là thừa dịp còn chưa gặp được Ma Đế quay về Thủy Tinh Thành a."

Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ta vì sao phải nghe lời ngươi? Vương lăng chính là nơi chôn cất của lịch đại tổ tiên của ta, hiện giờ gặp phải tổn hại, vô luận như thế nào ta cũng phải đến xem."

Đường Liệp thở dài nói: " Ngươi cứ khư khư cố chấp chỉ sợ hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, nếu Huyễn Hải Vân Cung, vương lăng, Hoàng Kim Quật có sự liên hệ bí mật, Ma Đế Thu Thiện vô cùng có khả năng ở gần đây, ngươi điên thì thôi, chẳng lẽ còn bắt mọi người cùng điên với ngươi sao?"

Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Đường Liệp, ta nhịn ngươi đã lâu rồi, người đâu, bắt hắn cho ta!"

Hai bên võ sĩ muốn tiến lên.

Tuệ Vân Lệ Ti cuống quýt nói: " Nữ hoàng bệ hạ, hiện tại thời điểm này ngàn vạn lần không thể hành động theo cảm tình, ngài nghĩ kỹ lại đi."

Mộng Dực hiền giả Trang Phi Dật cũng bước ra khỏi hàng nói: " Nữ hoàng bệ hạ, dù sao vương lăng đã không xa, không bằng ta thay mặt nữ hoàng tiến đến thị sát tình huống vương lăng bị tổn hại, hay là ngài nghe theo ý kiến của Đường tiên sinh về Thủy Tinh Thành trước đi thôi."

Thủy Đại Nhân vỗ bàn giận dữ: " Các ngươi thật to gan, đều giúp hắn theo ta đối nghịch sao?"

Trang Phi Dật cùng với Tuệ Vân Lệ Ti sợ tới mức đồng thời quỳ rạp xuống: " Thần không dám!"

Lúc này trên đài quan sát có tiếng võ sĩ kinh hãi kêu lên: " Sóng biển thật lớn a!"

Mọi người đồng thời nhìn về phía trước, nhìn thấy trên mặt biển nhấc lên một cơn sóng cao chừng hai mươi trượng, hướng ba chiến thuyền thổi quét tới với tốc độ cao.

Trên đỉnh sóng lớn có một vị nam tử áo trắng nhàn nhã tự đắc đứng trên đỉnh sóng, ánh sáng mặt trời giữa trưa chiếu lên người hắn, bao phủ một tầng quang mang thần bí, hắn từ trên cao nhìn xuống, liếc bốn biển, giống như đem hết thảy đều dẫm nát dưới chân.

Đường Liệp hít sâu một ngụm lãnh khí: " Ma Đế Thu Thiện!"

Ở lúc Đường Liệp kêu tên của Ma Đế, Ma Đế đã lướt ánh mắt vào giữa đám người tìm được Đường Liệp, trong đôi mắt màu lam đậm của hắn đột nhiên sáng ngời dị thường, tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, hắn đã cảm giác được sự khác thường của Đường Liệp.

Phía trên chiến thuyền vang lên tiếng kinh hô của tướng lãnh: " Chuyển hướng! Chuyển hướng!"

Không đợi thủy thủ trên thuyền làm ra động tác, sóng lớn đã đem ba chiến thuyền cuốn vào trong đó, hai chiến thuyền hai bên bởi vì không làm ra phản ứng đúng lúc, liền quay cuồng bị sóng biển nuốt vào bụng.

Tòa thuyền của Thủy Đại Nhân dọc theo sóng lớn nghiêng qua, hướng phía trước tiến lên, ý đồ lướt qua sóng lớn cao hai mươi trượng này.

Trang Phi Dật nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ hai cánh hướng Ma Đế phóng đi, ở trên không trung liên tục bắn ra mười lăm mũi tên.

" Hạt gạo mà cũng đòi tỏa ánh sáng sao?" Từ trong miệng Ma Đế phát ra một chuỗi âm lãnh tự đại, tay hắn giơ lên, một quả thủy cầu thật lớn hình thành ngay phía trước, đột nhiên ập vào những mũi tên đang bắn tới, đem những mũi tên của Trang Phi Dật chàng gãy, quả cầu nước vẫn ập tới không ngừng, tốc độ cao nhất va chạm lên thân hình không kịp tránh né của Trang Phi Dật.

Trang Phi Dật thậm chí ngay cả một câu cũng không kịp nói ra, thân thể liền biến thành một đoàn huyết vụ.

Khóe mắt Đường Liệp như muốn nứt ra, hắn tuy rằng chưa từng có giao tình với Trang Phi Dật, nhưng đối với Trang Phi Dật lại tràn ngập hảo cảm.

Sóng biển lúc này lại ngoài ý muốn bình tĩnh xuống, thân hình Ma Đế như một chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống đầu thuyền, chúng võ sĩ điên cuồng phóng về phía trước.

Thủy Đại Nhân lớn tiếng nói: " Tất cả đều trở lại cho ta!" Nàng đã nhìn ra, vô luận bao nhiêu người xông lên, chờ đợi bọn họ chỉ là con đường chết.

Ma Đế thưởng thức gật đầu, Thủy Đại Nhân mặc dù là nữ tử, nhưng nàng lại trí tuệ vô cùng, lâm nguy không loạn, đích xác có phong phạm vương giả.

Thủy Đại Nhân bình tĩnh nhìn thẳng Ma Đế: " Ngươi muốn cái gì?"

Ma Đế lạnh nhạt cười nói: " Theo ta được biết, chỉ có ngươi biết phương pháp mở ra vương lăng địa cung."

Thủy Đại Nhân gật đầu nói: " Ta đi theo ngươi, nhưng ngươi phải bỏ qua cho thần dân của ta."

Ma Đế mỉm cười nói: " Có rất ít người dám đối mặt theo ta nói điều kiện, ngươi là một ngoại lệ, được, ta đáp ứng ngươi!"

Một thanh âm hữu lực lớn tiếng nói: " Ta không đáp ứng!"

Ma Đế có chút giật mình nhìn sau lưng Thủy Đại Nhân, Đường Liệp đi nhanh ra phía trước, hắn gằn từng chữ: " Muốn mang nàng đi, đầu tiên phải đánh bại ta!"

Ma Đế trầm mặc một lát, đột nhiên bộc phát ra một tiếng cười điên cuồng, hai mắt lẳng lặng nhìn Đường Liệp nói: " Ngươi chính là Đường Liệp, tiểu tử không biết lượng sức, vì sao phải tìm đường chết?"

Thủy Đại Nhân lớn tiếng nói: " Việc này không quan hệ tới ngươi, lui xuống cho ta đi!" Trước sống chết nàng chợt phát hiện chính mình thế nhưng lại lo lắng cho Đường Liệp, nàng kiệt lực giữ gìn Đường Liệp, sợ hắn chết dưới tay Ma Đế.

Đường Liệp nhìn nhìn Thủy Đại Nhân, mỉm cười nói: " Nguyên nhân rất đơn giản, nàng là nữ nhân của ta, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng!" Vừa dứt lời, trường đao bên hông bắn ra, một đạo đao diễm bức người cuồn cuộn nổi lên năng lượng cường đại, hướng thân hình Ma Đế chém tới.

Trong hai mắt màu lam của Thủy Đại Nhân đã ươn ướt, Đường Liệp tên hỗn đản này cư nhiên ở loại thời điểm này lại nói ra như vậy, đối với nàng mà nói đây không thể nghi ngờ là tuyên ngôn tình yêu chân thành ngọt ngào nhất của Đường Liệp.

Trên mặt Ma Đế vẫn mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt, bàn tay phải trắng nõn của hắn tùy ý đi ra ngoài, dễ dàng bắt được đao phong của Đường Liệp, lực lượng vô cùng cường đại dọc theo thân đao chậm rãi truyền tới, Đường Liệp ngưng tụ toàn thân lực lượng ý đồ chống lại với Ma Đế, nhưng lực lượng của đối phương theo sự phản kháng của hắn mà tăng cường, vô luận hắn cố gắng như thế nào, đều kém hơn một bậc so với Ma Đế.

Ma Đế khinh thường cười nói: " Xem ra ta quá xem trọng ngươi!" Nội lực đột nhiên phun ra, tựa như một ngọn núi lớn va chạm lên ngực Đường Liệp, Đường Liệp kêu lên một tiếng đau đớn, " phốc"! Phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui ra sau mấy bước, dùng trường đao chống dưới sàn, mới có thể tránh bị ngã xuống.

Thủy Đại Nhân chậm rãi hướng Ma Đế đi đến: " Ta đi theo ngươi!"

Đường Liệp quật cường ngăn ngay trước mặt Thủy Đại Nhân: " Muốn mang nàng đi, trước hết giết ta!"

Ma Đế gật đầu, thân hình đột nhiên vọt tới trước, tựa như một đạo bạch quang phóng đến phía trên thân thể Đường Liệp, trong tiếng kinh hô của mọi người, thân hình Đường Liệp cao cao bay lên, bay lên giữa không trung sau đó vuông góc rơi xuống trong nước biển màu lam đậm mênh mông.

Trong đôi mắt đẹp của Thủy Đại Nhân đã tràn đầy nước mắt.

Tuệ Vân Lệ Ti phản ứng đầu tiên, nàng thả người từ trên chiến thuyền nhảy xuống, hướng chỗ Đường Liệp rơi xuống ra sức bơi đi.

Ma Đế Thu Thiện một quyền đem Đường Liệp đánh rơi vào trong biển, nhưng ý thức của Đường Liệp vẫn không mất, thân thể chậm rãi chìm xuống, một tầng vầng sáng màu lam nhạt bao phủ quanh thân hắn, Đường Liệp không cảm giác đau đớn, hắn thậm chí hoài nghi mình đã chết đi, thẳng đến lúc Tuệ Vân Lệ Ti đi vào bên cạnh hắn, ôm thân thể hắn, hắn mới ý thức chính mình vẫn đang còn sống.

Cả người Đường Liệp không có động tĩnh, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, bộ dáng làm cho Tuệ Vân Lệ Ti sợ tới mức khóc lên, Đường Liệp tuy rằng nghe thấy nhìn thấy, nhưng không cách nào làm ra phản ứng. Tuệ Vân Lệ Ti dùng sức lắc mạnh cơ thể Đường Liệp, mang theo hắn trồi lên trên mặt nước.

Qua hồi lâu, Đường Liệp mới thở ra một hơi, tựa như trong mộng mới tỉnh: " Ta...còn sống?"

Tuệ Vân Lệ Ti rưng rưng gật đầu: " Đúng! Ngươi còn sống!"

Lúc này chiến thuyền đã đi xa, Ma Đế cũng đã biến mất trên mặt biển. Tuệ Vân Lệ Ti mang theo Đường Liệp đi vào một khối đá ngầm đặt nằm xuống, Đường Liệp điều tức thật lâu sau, thân thể mới dần dần có thể hoạt động, cởi bỏ áo, nhìn thấy trên ngực hiện lên một dấu ấn màu đen tuyền, hắn nhịn đau đè xuống, tin tưởng xương sườn cùng xưng ngực mình không bị gãy, chỉ là da thịt bị nóng rực lên.

Hắn từng từ miệng Phó Thiên Nguyệt biết được một ít môn võ công trong môn phái của bọn họ, biết mình bị trúng chính là Hắc Sát Quyền của Ma Đế Thu Thiện, Phó Thiên Nguyệt từng chuyên môn giảng giải những võ công của Ma Đế cho hắn nghe, Đường Liệp nhờ sự trợ giúp của Tuệ Vân Lệ Ti khoanh chân ngồi dậy, hướng nàng hỏi mượn một đoản đao, đem chỗ ngực cắt ra, năng lượng vận hành quanh thân, hướng miệng vết thương tụ lại, hắc khí nhè nhẹ ở miệng vết thương toát ra, rốt cuộc dấu ấn hoàn toàn biến mất, làn da chuyển thành màu sắc bình thường, miệng vết thương rỉ ra máu trở lại màu đỏ tươi.

Tuệ Vân Lệ Ti tìm thuốc cầm máu cho Đường Liệp, Đường Liệp thở phào nhẹ nhõm nói: " Xem ra Ma Đế cũng không muốn giết ta, nếu không bây giờ ta đã thành một cỗ thi thể."

Tuệ Vân Lệ Ti tràn đầy đồng cảm gật đầu: " Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?"

" Đi vương lăng tìm nữ hoàng!" Đường Liệp quyết đoán nói, Thủy Đại Nhân khẳng định đã bị Ma Đế mang đi, cứu nàng ra mới là chuyện cần làm nhất của bọn họ bây giờ.

Tuệ Vân Lệ Ti thân thiết nói: " Thương thế của ngươi như thế nào?"

Đường Liệp vươn cánh tay nói: " Không có vấn đề gì, Ma Đế quả nhiên lợi hại, ở trước mặt của hắn, ta không có cơ hội phòng thủ."

Tuệ Vân Lệ Ti thở dài nói: " Ma Đế đáng sợ như thế, không biết chúng ta có tránh thoát trường kiếp nạn này hay không."

Đường Liệp tràn ngập tin tưởng nói: " Nhất định có thể! Hắn vội vã tìm kiếm Huyễn Hải Vân Cung như vậy, khẳng định là sợ cây cung kia."

Hải tộc vương lăng nằm vùng hải vực bên cạnh, Tuệ Vân Lệ Ti cùng Đường Liệp lẻn vào vương lăng, đáy biển hiện ra ánh sáng mỏng manh, Tuệ Vân Lệ Ti chỉ hướng một dãy kiến trúc khổng lồ trong nước: " Nơi đó chính là vương lăng."

Đường Liệp không có khả năng nói chuyện trong nước như nàng, chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Cả tòa vương lăng đều dùng thủy tinh cấu trúc mà thành, xa xa nhìn lại giống như một tòa Thủy Tinh Thành khác. Tuệ Vân Lệ Ti mặc dù là một trong những thần tử thân tín của Thủy Đại Nhân, nhưng nàng cũng chưa từng tiến vào bên trong vương lăng.

Hai người tiến vào vương lăng không bao lâu, liền bị thủy đạo rắc rối phức tạp bên trong làm cho đầu óc choáng váng, Tuệ Vân Lệ Ti nói: " Chúng ta lạc đường."

Đường Liệp gật đầu, dùng chủy thủ ở bên trụ thủy tinh khắc dấu hiệu, sau đó cùng Tuệ Vân Lệ Ti đi tiếp, cũng không lâu lắm, hai người lại một lần nữa trở lại vị trí khắc dấu hiệu khi nãy, đều nhìn nhau lộ ra tia cười khổ bất đắc dĩ.

Đường Liệp chỉ đành dựa theo cách ngốc nhất là liên tục khắc dấu hiệu đi về phía trước, như vậy tuy rằng không bị quay ngược lại, nhưng càng lún càng sâu, vẫn không thể đi ra khỏi mê cung của vương lăng.

Tuệ Vân Lệ Ti bỗng nhiên chụp lấy cánh tay Đường Liệp, Đường Liệp nhìn về phía trước, đã thấy Ma Đế cùng Thủy Đại Nhân xuất hiện ước chừng một trăm thước nơi hành lang thủy tinh.

Hai người cuống quýt ẩn mình vào phía sau trụ thủy tinh, lại nghe Ma Đế lạnh lùng nói: " Ngươi mang ta đi lâu như vậy, như thế nào còn chưa đến cửa vào vương lăng?"

Thủy Đại Nhân hờ hững nói: " Ngươi nhìn không ra đây là mê cung sao? Muốn nhiễu qua tự nhiên phải phí một phen công phu."

Ma Đế hừ lạnh một tiếng nói: " Kiên nhẫn của ta là có hạn, nếu ngươi còn không mang ta vào cửa, ta liền đem kiến trúc này san bằng không còn một mảnh."

Đường Liệp hướng Tuệ Vân làm một động tác, ý bảo hắn sẽ hấp dẫn lực chú ý của Ma Đế, còn nàng nghĩ cách cứu viện Thủy Đại Nhân.

Tuệ Vân Lệ Ti lắc đầu, kỹ năng bơi của nàng cường mãnh gấp Đường Liệp trăm lần, dẫn dắt Ma Đế rời đi phải là nàng qua làm, không đợi Đường Liệp đồng ý nàng đã bơi ra ngoài.

Ma Đế nghe được động tĩnh, ánh mắt nhìn lại, đã thấy Tuệ Vân Lệ Ti giống như một đạo tia chớp màu vàng kim ở trong nước biển lướt qua.

Ma Đế cả giận nói: " Cư nhiên dám theo đến nơi đây!" Một tay hắn nắm trụ thủy tinh, nhắm Tuệ Vân Lệ Ti ném mạnh tới, gương mặt Tuệ Vân Lệ Ti thất sắc, trụ thủy tinh trong tay Ma Đế tựa như viên đạn pháo, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Tuệ Vân Lệ Ti kinh hoảng bơi về phía thủy đạo hẹp hòi phía trước, thân thể vừa mới lọt vào thủy đạo, trụ thủy tinh liền va chạm vách tường bên ngoài, tựa như trời sụp đất nứt, vách tường thủy đạo không chịu nổi lực va đập cường đại, ầm ầm sập xuống, thân thể mềm mại của Tuệ Vân Lệ Ti biến mất bên trong bụi mù dưới nước.

Đường Liệp cố nén lo lắng cho nàng, hướng chỗ Thủy Đại Nhân phóng đi, lúc này Thủy Đại Nhân nhân lúc Ma Đế phân tâm trong khoảnh khắc đột nhiên hướng phía trước chạy tới, nhìn thấy thân ảnh Đường Liệp xuất hiện, nàng vừa mừng vừa sợ, trong đôi mắt đẹp lại chảy ra nước mắt, nàng vốn nghĩ Đường Liệp đã bị Ma Đế giết chết, mà khi Đường Liệp hiện thân đã làm cho nàng thật nhiều vui sướng, nàng đã sớm quên mất hết tất cả ân oán giữa hai người.

Rốt cuộc Đường Liệp đã bắt được bàn tay mềm mại của Thủy Đại Nhân.

Ma Đế đột nhiên quay người lại, hữu quyền nắm chặt căm tức nhìn Đường Liệp, phát ra một tiếng bạo rống, một cỗ lực lượng cường đại hướng Đường Liệp đánh tới.

Thủy Đại Nhân nhẹ giọng nói: " Bên trái!"

Hai người dùng tốc độ cao nhất tiến vào thủy đạo bên trái, hữu quyền uy lực thật lớn của Ma Đế đã đem năm cây trụ thủy tinh phía sau bọn họ đánh gãy, Ma Đế khu động trụ thủy tinh bắn về phía bọn họ đồng thời dùng tốc độ cao hướng bọn họ đuổi theo.

Hai bên trụ thủy tinh từng cây tạc nứt ra, mảnh vụn thủy tinh bay tán loạn hướng bốn phía bắn tung tóe, Đường Liệp dùng năng lượng trong cơ thể bảo vệ Thủy Đại Nhân, để tránh nàng bị mảnh vụn cắt trúng.

Thủy Đại Nhân không ngừng chỉ huy Đường Liệp thay đổi phương hướng, ở trong thủy đạo rắc rối phức tạp đi qua, Ma Đế tuy rằng thần công vô địch, nhưng trong thủy đạo như mê cung cũng vô pháp tận tình thi triển, trơ mắt nhìn Đường Liệp mang theo Thủy Đại Nhân thoát đi, lửa giận đầy ngập đều phát tiết lên tòa kiến trúc phía trên.

Thủy Đại Nhân cùng Đường Liệp đi vào bên trong đoạn thủy đạo Tuệ Vân Lệ Ti biến mất, hai người phát hiện nàng đang ẩn bên trong phế tích bị sụp xuống, Đường Liệp hoảng hốt bước lên đem nàng cứu ra, phát hiện nàng bị trụ thủy tinh va chạm làm hôn mê bất tỉnh, cũng không nguy hiểm sinh mạng, lúc này mới yên lòng.

Nằm bên trong vòng tay ấm áp của Đường Liệp, Tuệ Vân Lệ Ti tỉnh dậy, nhìn thấy nữ hoàng đã được cứu ra thành công, trên gương mặt lộ ra vẻ tươi cười vui mừng.

Thanh âm phẫn nộ của Ma Đế bên ngoài vang lên từng trận, hắn vẫn đang điên cuồng phá hư tòa vương lăng này.

Thủy Đại Nhân nói: " Chúng ta lập tức rời đi nơi này!"

Đường Liệp ôm lấy Tuệ Vân Lệ Ti, Thủy Đại Nhân ở phía trước dẫn đường, ba người tiến vào một thủy đạo hẹp hòi, quanh co đi thêm hai dặm, đi vào bên trong một thủy đạo rộng lớn.

Thủy đạo nghiêng xuống phía dưới, Thủy Đại Nhân nhẹ giọng nói: " Hiện tại chúng ta bắt đầu tiến vào bên trong bộ phận bên dưới của vương lăng!"

Sau khi tiến vào thủy đạo, lập tức nhìn thấy một vùng mê cung còn phức tạp hơn bên dưới, trong lòng Đường Liệp thầm khen, Hải tộc vương lăng quả nhiên không giống bình thường, vô luận Ma Đế lợi hại như thế nào, dù cho hắn san bằng tòa vương lăng bên trên, vẫn còn phải gặp được tòa mê cung rắc rối phức tạp này.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-128)