← Ch.124 | Ch.126 → |
Sau khi rời đi nhà giam, Đường Liệp lập tức đi tới phủ đệ của Phổ Long Khải trước, sau khi Phổ Long Khải bị bắt vào tù, Tư Mã Thái cũng không có kê biên tài sản của hắn, ý hướng cho người khác thấy chính mình cũng không quên tình cũ.
Lúc đi tới trước phủ đệ, lại nghe được bên trong phủ truyền đến tiếng ồn ào náo động, trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, cuống quýt từ cửa lớn nhảy vào, đã thấy mười gã võ sĩ hung thần ác sát đang dây dưa với ba nữ nô yếu đuối, Phù Linh kinh hoàng thất thố đứng phía sau các nàng, trong đó một nữ nô kêu lên: " Tiểu thư đi mau!"
Đường Liệp nhận ra đám võ sĩ này phần lớn là hộ vệ Phổ phủ, trong lòng không khỏi giận dữ, Phổ Long Khải vừa bị bắt vào nhà lao, đám võ sĩ đã bắt đầu tác loạn, thật sự là cực kỳ vô sỉ.
Đường Liệp phẫn nộ quát: " Dừng tay!" Hắn bước vào.
Đám võ sĩ có mấy người từng gặp qua Sùng Văn Hầu Chu Dực, có chút sợ hãi buông ba nữ nô kia ra.
Đường Liệp cả giận nói: " Các ngươi muốn làm gì?"
Phù Linh đối với Chu Dực cũng không có hảo cảm gì, nhẹ giọng nói: " Các ngươi muốn lấy cái gì cứ việc cầm đi, dù sao phủ đệ này cũng không còn thuộc về Phổ gia chúng ta."
Đám võ sĩ dù sao có điều kiêng kỵ đối với Chu Dực, tuy rằng được Phù Linh cho phép, lại không ai dám tiếp tục động thủ.
Đường Liệp cả giận nói: " Tất cả đều cút ra ngoài cho ta, còn dám làm xằng làm bậy, cẩn thận ta chém rụng đầu các ngươi."
Đám võ sĩ khúm núm lui ra ngoài, nhân vật thực quyền như Sùng Văn Hầu Chu Dực, bọn họ quả quyết là không dám đắc tội.
Phù Linh lạnh lùng hướng Đường Liệp nói: " Đa tạ hầu gia ra tay tương trợ." Nàng xoay người cùng ba nữ nô đi ra sau viện.
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Phù Linh tiểu thư dừng bước."
Phù Linh dừng chân lại nói: " Hầu gia còn có chuyện gì phải phân phó?"
Đường Liệp vừa muốn mở miệng, lại nghe ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, xoay người nhìn lại, đã thấy Lai Tư Đặc ở một đám võ sĩ vây quanh đang đi tới, trong lòng thầm kêu không hay, Á Đương Tư có đứa con không nên thân này, từ trước đến nay luôn thèm thuồng mĩ mạo của Phù Linh, lần trước còn âm mưu bắt cóc Phù Linh, lần này tiến đến khẳng định không có ý gì tốt.
Lai Tư Đặc nhìn thấy Đường Liệp xuất hiện ở đây cũng ngẩn ra, cười lạnh nói: " Sùng Văn Hầu thế nhưng ở trong này a."
Đường Liệp gật đầu nói: " Công tử tới nơi này có việc?"
Lai Tư Đặc cười nói: " Là Phù Linh tiểu thư hẹn ta tới đây."
Trong lòng Đường Liệp kỳ lạ, Phù Linh luôn chán ghét thái độ làm người của Lai Tư Đặc, vì sao lại hẹn hắn tới đây?
Lai Tư Đặc mỉm cười nói: " Phù Linh tiểu thư, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta tùy thời cũng có thể xuất phát."
Đường Liệp nhất thời cảm thấy không ổn, Lai Tư Đặc lại không biết làm ra thủ đoạn đê tiện gì. Nhìn thấy Phù Linh đầy mặt ưu thương, vẫn gật đầu nói: " Được rồi!"
Đường Liệp lạnh lùng nói: " Ta đến đây là được người nhờ vả, chẳng lẽ Phù Linh tiểu thư không muốn nghe hay sao?"
Lai Tư Đặc có chút phẫn hận nhìn Đường Liệp, hắn biết Sùng Văn Hầu Chu Dực cũng là một lão sắc quỷ, trong lòng thầm nghĩ, hỗn đản này xuất hiện nơi đây không phải cùng mình ôm chung một dạng ý tưởng, đều đối với Phù Linh sinh ra ý niệm trong đầu a?
Phù Linh thở dài nói: " Ta cùng hầu gia hình như không có gì sâu xa."
Lai Tư Đặc căm tức nhìn Đường Liệp uy hiếp nói: " Hầu gia đi lo chuyện của mình đi thôi."
Đường Liệp một bước cũng không nhường: " Việc công tử tới trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng, ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể giúp Phù Linh tiểu thư làm cái gì?" Đường Liệp đã đoán ra, nhất định Lai Tư Đặc dùng điều kiện cứu tính mạng Phổ Long Khải làm ý đồ dụ dỗ Phù Linh.
Lai Tư Đặc cả giận nói: " Chu Dực, ngươi là cái gì? Cũng dám phá hư chuyện tốt của ta!" Hắn hàm dưỡng chung quy quá kém, bị Đường Liệp nhiều lần làm khó dễ nên đã không ức chế được nội tâm phẫn nộ, rốt cuộc bộc phát.
Đường Liệp cười lạnh nói: " Ta là Sùng Văn Hầu, ngươi là cái gì? Chẳng qua chỉ là một đứa con hư của Á Đương Tư đại tướng quân, một phế tài không có chức vị gì!"
Lai Tư Đặc bị Đường Liệp mắng đến mặt mày xanh mét, bàn tay hướng loan đao bên hông chụp tới. Đường Liệp tiến lên một bước, bức Lai Tư Đặc không thể rút đao, trong đôi mắt toát ra sát khí bức người, nghiêm nghị nói: " Ngươi chỉ cần dám rút đao, ta sẽ cho ngươi trả giá đổ máu đại giới!"
Lai Tư Đặc bị dáng vẻ bệ vệ của Đường Liệp hoàn toàn áp chế xuống, ngoài miệng vẫn miễn cưỡng nói: " Ta sẽ không bỏ qua ngươi."
Đường Liệp cười lạnh nói: " Vậy thử xem xem!"
Phù Linh chứng kiến hai người tranh chấp không ngớt, gương mặt thần tình hờ hững, nàng hiểu được hai người đều ham muốn sắc đẹp của mình, cũng không phải là người lương thiện, nàng sở dĩ đáp ứng đi cùng Lai Tư Đặc, đó là bởi vì Lai Tư Đặc đáp ứng có thể cứu ra bá phụ của nàng.
Đường Liệp tiến thêm một bước vạch trần Lai Tư Đặc: " Ngươi không phải là nghĩ muốn cứu Phổ Long Khải đại nhân? Ngươi hỏi một chút chính mình có bổn sự đó hay không?"
Lai Tư Đặc vừa định nói chuyện, lại bị Đường Liệp lớn tiếng đánh gãy: " Chuyện này chỉ sợ Á Đương Tư đại tướng quân còn không biết, nếu hắn biết ngươi nghĩ muốn cứu Phổ đại nhân, chỉ sợ ngươi không có trái cây gì ngon để ăn."
Đường Liệp vừa đấm vừa xoa, đem nội tâm Lai Tư Đặc uy hiếp thật sự sợ hãi, hắn chẳng qua chỉ là muốn lừa gạt Phù Linh, muốn lừa chiếm đoạt nàng mà thôi, về phần nghĩ cách cứu Phổ Long Khải hắn tuyệt đối không dám hướng phụ thân nhắc tới, hiện tại bị Đường Liệp nhìn thấu tâm tư của hắn, vẻ mặt lóe ra không chừng, sợ chuyện này thật sự truyền vào trong tai phụ thân, nhớ tới gần đây sắc mặt phụ thân tối tăm, Lai Tư Đặc không khỏi trái tim băng giá. Làm sao còn dám tiếp tục lưu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Đường Liệp, mang theo tùy tùng xoay người rời đi.
Phù Linh theo trong lời nói giữa Lai Tư Đặc cùng Đường Liệp mà hiểu được, Lai Tư Đặc chỉ là một tên lừa đảo đê tiện, nhưng nàng đối với Sùng Văn Hầu Chu Dực không có hảo cảm gì, lạnh lùng nói: " Đa tạ hầu gia nhắc nhở, tiểu nữ tử cáo từ."
Đường Liệp đi nhanh tới ngăn phía trước nàng, ba nữ nô trung thành rất sợ Đường Liệp sẽ đối tiểu thư vô lễ, cuống quýt tiến lên vây quanh Đường Liệp.
Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Ta chỉ là có câu muốn nói riêng với Phù Linh tiểu thư, không biết có cho ta cơ hội này hay không."
Phù Linh phất tay nói: " Các ngươi đi thu dọn đồ đạc trước."
Ba nữ nô nhìn Đường Liệp, rốt cuộc rời đi.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Ta vừa mới từ chỗ Phổ đại nhân trở về!"
Thân thể mềm mại của Phù Linh chấn động, khó tin nhìn Đường Liệp, theo nàng biết, Sùng Văn Hầu Chu Dực xưa nay chưa từng có liên hệ gì với đại bá, hơn nữa trong lời nói thường ngày của đại bá còn toát ra sự khinh thường hèn mọn đối với hắn.
Đường Liệp biết Phù Linh sẽ không tin tưởng mình, mỉm cười nói: " Phù Linh, ngươi chẳng lẽ đã quên chuyện Duyệt Linh bán đứng ngươi?"
Trong đôi mắt đẹp của Phù Linh tràn ngập vẻ không hiểu kinh hãi, lập tức hiện ra sự vui mừng vô tận, chuyện Duyệt Linh bán đứng nàng chỉ có rất ít người biết.
Đường Liệp hướng nàng mở trừng hai mắt.
Phù Linh vui mừng nói: " Mặc.."
Đường Liệp mỉm cười nói: " Bây giờ ta là Sùng Văn Hầu!"
Phù Linh hàm chứa nước mắt không ngừng gật đầu.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Nhưng lấy thái độ làm người của Sùng Văn Hầu Chu Dực, hắn không có khả năng cam tâm tình nguyện trợ giúp ngươi, ngươi cũng không thể khăng khăng một mực yêu được hắn."
Phù Linh nhỏ giọng nói: " Ngươi muốn cho ta làm gì?" Tạm dừng một chút lại đỏ mặt nói: " Ta hết thảy nghe theo ngươi."
Đường Liệp chứng kiến thần thái xấu hổ của nàng, hết thảy trong lòng đều biết rõ ràng, thấp giọng nói: " Chúng ta hợp diễn một vở kịch cướp người như thế nào?"
Phù Linh nhỏ giọng nói: " Người ta không phải vừa mới nói ra đó thôi?"
Đường Liệp ôm cổ tay ngọc của Phù Linh, Phù Linh quả nhiên băng tuyết thông minh nhất thời hiểu được dụng ý đích thực của Đường Liệp, âm thanh cả kinh kêu lên: " Ngươi làm gì?"
Ba nữ nô nghe được tiếng kêu của Phù Linh đều chạy ra.
Trong lòng Đường Liệp cười thầm, xem ra hôm nay làm việc cướp người phải làm tới mười phần. Đem thân thể mềm mại của Phù Linh khiêng lên đầu vai, đi nhanh ra ngoài cửa, ba nữ nô liều mạng đuổi theo, lại bị Đường Liệp dùng chuôi đao đánh té trên mặt đất, Đường Liệp ra tay đúng mực, tuy rằng như vậy ba nữ nô cũng đau đến không thể đứng dậy.
Đường Liệp âm thầm áy náy, nếu không phải tình thế đặc thù, hắn tuyệt sẽ không hướng nữ tử ra tay.
Đường Liệp bước ra ngoài cửa, Phù Linh giả bộ liều mạng giãy dụa, Đường Liệp nhỏ giọng nói: " Ta phỏng chừng Lai Tư Đặc khẳng định còn chưa đi xa."
Đường Liệp sở dĩ làm ra vai diễn cướp đi Phù Linh, chính là sợ Lai Tư Đặc nảy sinh lòng nghi ngờ.
Hết thảy quả nhiên trong dự kiến của Đường Liệp, Lai Tư Đặc cũng không có đi xa, hắn không cam lòng từ bỏ ý đồ như vậy, nhìn xem Sùng Văn Hầu Chu Dực rốt cuộc đánh chủ ý gì, không lâu liền chứng kiến một màn Đường Liệp cướp đi Phù Linh.
Trong lòng Lai Tư Đặc giận dữ, hung tợn nói: " Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, lão thất phu giành cướp người với ta, mẹ nó, hôm nay ta anh hùng cứu mĩ nhân, cùng lão không biết xấu hổ này liều mạng."
Võ sĩ thủ hạ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lai Tư Đặc nói: " Thiếu gia, gần đây tâm tình lão gia rất xấu, loại thời điểm này đừng gây chuyện."
Lai Tư Đặc cả giận nói: " Cũng không thể trơ mắt nhìn tiểu mỹ nhân bị hắn cướp đi?" Hắn hất tay võ sĩ kia vọt đi lên, ngăn đường Đường Liệp, phẫn nộ quát: " Buông ra Phù Linh tiểu thư, ngươi này cầm thú còn có vương pháp hay không?"
Đường Liệp cũng không nhìn hắn cái nào, vẫn đi về phía trước, Lai Tư Đặc nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đánh tới ngực Đường Liệp, Đường Liệp một tay chụp lấy cổ tay hắn thật chuẩn xác, hừ lạnh nói: " Muốn chết sao?" Nhẹ nhàng bóp, xương cốt Lai Tư Đặc cơ hồ đau đến vỡ vụn, đau đến đầu đầy mồ hôi. Võ sĩ thủ hạ nhìn thấy không đúng, một đám nhảy đi ra.
Đường Liệp buông cổ tay Lai Tư Đặc, lạnh lùng nói: " Muốn nàng, bảo lão tử ngươi tới tìm ta!" Đi nhanh qua bên người Lai Tư Đặc, cũng không hề liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Sùng Văn Hầu Chu Dực thừa dịp Phổ Long Khải gặp rủi ro, cướp đi Phù Linh làm dư luận xôn xao.
Lai Tư Đặc khóc tang ôm mặt hướng phụ thân tố khổ: " Lão dâm tặc kia là thứ hỗn đản, Phổ đại nhân vừa gặp rủi ro, hắn đã đi cướp đoạt Phù Linh, cha phải đòi lại công đạo cho ta."
Á Đương Tư cả giận nói: " Làm sự tình gì ngươi? Ngươi cùng Phổ gia có thân thích sao?"
Lai Tư Đặc nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: " Ta...ta nhìn thấy Phù Linh muội tử quá mức đáng thương, nghĩ muốn giúp nàng..."
Á Đương Tư giận dữ hét: " Ngươi giúp sao? Như thế nào? Có phải muốn ta hỗ trợ cứu Phổ Long Khải ra?"
Lai Tư Đặc thấp giọng nói: " Nếu như có thể...đương nhiên tốt nhất..."
Á Đương Tư rốt cuộc ức chế không được nội tâm phẫn nộ, đưa tay cho hắn một bạt tai, giận dữ hét: " Nghiệp chướng, từ khi ngươi lớn tới nay có bao giờ làm được chuyện gì tốt hả? Ngoại trừ tham luyến nữ sắc, bất hảo không chịu nổi, còn có bổn sự gì. Hiện tại cư nhiên cùng người khác tranh giành tình nhân, vì một nữ nhân đáng giá sao?"
Lai Tư Đặc ôm mặt ủy khuất nói: " Nhưng tên khốn Chu Dực rõ ràng không cho cha mặt mũi..."
" Mặt mũi? Mặt mũi là chính mình cho mình, Chu Dực tính là cái gì? Chẳng qua là một con chó săn của Huyền Diên, làm gì cùng hắn chấp nhặt?" Á Đương Tư thở dài nói: " Hiện tại đế đô thay đổi bất ngờ, Tư Mã Thái vô thanh vô tức đã nắm giữ hết triều chính, ta lo lắng chính là hắn a!"
Lai Tư Đặc nói: " Hắn tính là gì? Chỉ cần một câu của trưởng công chúa, hắn không phải sẽ rơi đầu?"
Á Đương Tư lắc lắc đầu, đối với đứa con bảo bối này hoàn toàn thất vọng, suy sụp nói: " Ngươi đi nghỉ ngơi a, chuyện Phù Linh không cần nhắc lại nữa."
Lai Tư Đặc biết phụ thân không khả năng ra mặt cho mình, ảm đạm thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Đường Liệp đem Phù Linh cướp đoạt về Sùng Văn Hầu phủ, Phù Linh vẫn đang chửi bậy không ngừng, võ sĩ cùng người hầu trong phủ cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến chủ nhân làm điều này, tất cả đều lẫn mất xa xa không dám hỏi đến.
Đường Liệp đem Phù Linh đưa vào bên trong phòng, lúc này mới cười tủm tỉm buông nàng xuống.
Phù Linh hổn hển thở một hơi nói: " Mệt chết ta."
Đường Liệp không khỏi lộ ra tươi cười, thấp giọng nói: " Ngươi ở trong này nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không có gì nguy hiểm."
Phù Linh nhẹ giọng nói: " Ta còn phải tiếp tục chửi sao?"
Đường Liệp ha hả cười to nói: " Ngẫu nhiên mắng hai câu là được, ngàn vạn lần không cần mệt nhọc chính mình."
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Phù Linh cuống quýt mắng to, nàng đâu biết mắng chửi người, chỉ biết nói dâm tặc, bại hoại linh tinh mà thôi.
Từ ngoài của đi vào lại là Lệ Ti, nàng kiều mỵ nhìn Đường Liệp liếc mắt nói: " Hầu gia, nghe nói ngươi ở bên ngoài cướp đoạt một vị tiểu mỹ nhân, chẳng lẽ chính là nàng sao?"
Đường Liệp đóng cửa phòng, ôm vai Lệ Ti, nhẹ giọng đem mọi chuyện nói cho nàng, Lệ Ti cười duyên nói: " Ngươi đúng là sắc đảm bao thiên, lần này không phải là lấy việc công làm tư a?"
Một câu làm gương mặt Phù Linh đỏ bừng, Lệ Ti đi tới bên người Phù Linh, cầm bàn tay mềm của nàng, chậc chậc khen: " Muội muội quả nhiên trời sinh lệ chất, khó trách tiểu dâm tặc này động tâm, ngay cả ta còn động tâm đây."
Phù Linh xấu hổ nói: " Tỷ tỷ không cần cười ta."
Lúc này ngoài cửa truyền đến một thanh âm dồn dập: " Hầu gia! Hầu gia!"
Đường Liệp bảo nhị nữ ở lại trong phòng, bước ra ngoài, đã thấy Đức Nhĩ Đông hoang mang rối loạn chạy tới.
Đường Liệp lạnh lùng nói: " Sự tình gì?"
Đức Nhĩ Đông hướng sau lưng Đường Liệp nhìn, hạ giọng nói: " Nghiên quý phi đang chạy đến nơi này!"
Đường Liệp ngây ra: " Người nào?"
Đức Nhĩ Đông đáp: " Chính là Tư Mã Phỉ Phỉ!"
Đường Liệp trong lòng chấn động, không nghĩ tới lại là người quen cũ. Nhớ tới nàng cùng Phù Linh từng là bạn tốt phòng the, xem ra lần này tám phần là vì muốn cứu Phù Linh.
Đức Nhĩ Đông nói: " Nàng lại là con gái thừa tướng."
Đường Liệp hừ lạnh một tiếng: " Vậy thì như thế nào?"
Đức Nhĩ Đông trong lòng thầm than, lần này chủ nhân trở về có chút bất đồng, nguyên lai vốn háo sắc, nhưng dù sao còn lo lắng cho đại cục, hiện tại toàn bộ sắc mê tâm khiếu, người nào cũng không sợ.
Đường Liệp vỗ vỗ bả vai Đức Nhĩ Đông nói: " Đi, ngăn nàng ngoài cửa, ta không muốn gặp lại nàng."
Gương mặt Đức Nhĩ Đông lộ vẻ ngượng nghịu, nhưng chủ nhân phân phó hắn chỉ có thể làm theo.
Đường Liệp trở về phòng, Lệ Ti cùng Phù Linh đồng thời thân thiết đón chào: " Chuyện gì xảy ra?"
Đường Liệp cười nói: " Tư Mã Phỉ Phỉ đến đây, xem ra muốn cứu Phù Linh ra khỏi nơi này."
Phù Linh ảm đạm nói: " Ta không muốn gặp nàng, nếu không phải phụ thân của nàng, đại bá của ta cũng sẽ không rơi xuống tình trạng bi thảm như thế. Nàng từng khuyên ta gả cho đại ca nàng làm thiếp, để mong bình an, ta cũng không có đáp ứng nàng."
Lệ Ti nói: " Nhưng ngươi nghĩ muốn công nhiên đấu tranh cùng nàng sao?"
Đường Liệp lắc đầu nói: " Nếu Phù Linh đi cùng nàng, chỉ sợ an toàn càng không được bảo đảm."
Phù Linh nói: " Ta tình nguyện chết cũng không nguyện ý gả cho đại ca của nàng."
Lệ Ti nhỏ giọng hỏi: " Ngươi nguyện ý gả cho Đường Liệp sao?"
Gương mặt Phù Linh đỏ tới tận mang tai, trong lòng nàng tự nhiên ngàn vạn lần nguyện ý, nhưng dù sao cô gái vẫn thẹn thùng, lời như thế không dám nói ra khỏi miệng.
Lệ Ti mỉm cười nói: " Nếu muội tử nguyện ý, còn không bằng làm cho Tư Mã Phỉ Phỉ chết tâm."
Đường Liệp cũng có chút mơ hồ: " Như thế nào làm cho nàng hết hy vọng?"
" Kia còn không dễ dàng, gạo nấu thành cơm, nàng tự nhiên sẽ hết hy vọng."
" A!" Phù Linh hét lên một tiếng, gương mặt đỏ hồng như táo chín, hận không tìm được hầm ngầm chui xuống trốn.
Đường Liệp cũng nhảy lên: " Không được, ngươi đừng ra chủ ý đó."
Lệ Ti quyến rũ cười nói: " Các ngươi hai người ngươi tình ta nguyện, sao không liên thủ làm ra một hồi chinh phục cùng bị chinh phục đi? Đỡ cho Tư Mã Phỉ Phỉ lại tới phiền toái các ngươi." Nàng hướng Đường Liệp mở trừng hai mắt, xoay người đi ra cửa.
Chỉ để lại Đường Liệp cùng Phù Linh xấu hổ ở chung.
Đường Liệp đánh vỡ trầm mặc nói: " Bất quá chủ ý này cũng không sai!" Nói vừa xong thầm mắng mình vô sỉ, há có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, huống chi người ta là tiểu cô nương đơn thuần.
" Ân..." Phù Linh uyển chuyển ừ một tiếng, thanh âm tuy rằng rất nhỏ, nhưng Đường Liệp nghe thật rõ ràng, trong lòng hắn mừng rỡ, vươn bàn tay, Phù Linh chủ động đặt bàn tay vào tay hắn.
Đường Liệp ôm Phù Linh vào lòng, Phù Linh nhỏ giọng nói: " Đường đại ca...ta...ta có điều kiện..."
" Ân!"
" Ta muốn nhắm mắt lại nghĩ tới bộ dáng thật sự của huynh..."
Trong lòng Đường Liệp cười thầm, nghĩ bộ dáng kia cũng chỉ là Mặc Ngư đen thui, xem ra chính mình lại cho mình đội nón xanh(cắm sừng. )
Hắn khẽ hôn môi anh đào của Phù Linh, ôn nhu nói: " Cho chúng ta liên thủ cho nàng xem trò hay..."
Tư Mã Phỉ Phỉ không để ý mọi người khuyên can nhảy vào bên trong hầu phủ, Đức Nhĩ Đông còn đang muốn ngăn nàng, bị nàng cho một bạt tai, cả giận nói: " Ngươi là thứ gì? Dám ngăn lại đường đi của ta? Mau gọi tên súc sinh vô sỉ Chu Dực đi ra gặp ta!"
" Chủ nhân không ở..."
Tư Mã Phỉ Phỉ lại đánh tới một bạt tai, đẩy Đức Nhĩ Đông hướng tiểu lâu Đường Liệp đang ở đi đến.
Đức Nhĩ Đông âm thầm kêu khổ, không biết hôm nay nên làm thế nào cho xong việc.
Tư Mã Phỉ Phỉ vừa mới đi lên thang lầu, liền nghe được tiếng thét thê thảm chói tai của Phù Linh, nàng cùng Phù Linh tình như tỷ muội, trong đôi mắt đã đỏ lên, lớn tiếng kêu: " Chu Dực, ta muốn giết tên hỗn trướng ngươi!"
Tiếng kêu thảm thiết này của Phù Linh cũng không phải ngụy trang, gắt gao ôm thân hình to lớn của Đường Liệp, nhẹ giọng rên: " Đau quá..."
Đường Liệp thương tiếc hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: " Tư Mã Phỉ Phỉ đã đến đây!"
Phù Linh ghé sát vào đầu vai Đường Liệp, một loại cảm giác kỳ quái khó thể hình dung thay thế cho cảm giác đau đớn lúc đầu, nàng nhẹ nhàng ôm sát thân hình của Đường Liệp.
Tư Mã Phỉ Phỉ vừa đi tới thì bị bốn nữ phó ngăn trở, mắt hạnh trợn lên nói: " Đều cút ngay cho ta!"
Lệ Ti cười duyên xuất hiện nơi thang lầu, dịu dàng nói: " Nghiên quý phi sao lại tức giận như vậy? Hầu gia nhà ta dù sao cũng có chức quan, ngài xông vào như vậy, có phải sẽ có lời thị phi hay không."
Tư Mã Phỉ Phỉ cả giận nói: " Cút ngay cho ta!" Nàng đẩy bốn nữ nô ra, huy chưởng hướng Lệ Ti đánh tới, lại bị Lệ Ti dễ dàng hóa giải.
Lệ Ti thở dài nói: " Hầu gia và Phù Linh tiểu thư nước sữa hòa nhau, ngươi tình ta nguyện, chẳng lẽ Nghiên quý phi lại muốn chia rẽ người ta sao?"
Tư Mã Phỉ Phỉ hầm hầm huy quyền đánh tới lần nữa, lúc này nghe được thanh âm trong phòng truyền đến đã là tiếng rên rỉ xuân ý dạt dào.
Đám thị vệ sau lưng nghe được nhịp tim nhảy bình bịch, một đám ngưỡng cổ nhìn tiểu lâu, Tư Mã Phỉ Phỉ đương nhiên hiểu được việc hoan hảo nam nữ, thanh âm này nào có chút thành phần bắt buộc ở bên trong, vươn nắm tay có chút xấu hổ lơ lửng giữa không trung.
Lệ Ti nói: " Nếu Nghiên quý phi hiếu kỳ như vậy, ta chỉ đành nhường đường cho ngươi." Nàng lách sang một bên.
Tư Mã Phỉ Phỉ do dự một chút những vẫn vọt tới, đám võ sĩ bị Lệ Ti ngăn tại thang lầu bên dưới, không cho bất cứ kẻ nào đi vào.
Tư Mã Phỉ Phỉ lúc chưa gả chồng thì tính tình nổi danh mạnh mẽ, hiện tại tuy rằng nhập thâm cung, tính tình cũng không chút thu liễm, nghe được tiếng động nam nữ hoan hảo bên trong, rõ ràng một người chính là Phù Linh, có thể nàng vẫn không thể tin được, nhấc chân đem cửa phòng hung hăng đá văng.
Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô.
Tư Mã Phỉ Phỉ không thể tin một màn trước mắt, nhìn thấy Chu Dực cùng Phù Linh hoàn toàn trần truồng đang nằm trên giường, việc vừa làm của bọn họ vừa xem là hiểu ngay.
Đôi mắt đẹp của Phù Linh đối diện Tư Mã Phỉ Phỉ, vô cùng xấu hổ, nhưng lúc này nàng đã trở thành đàn bà chân chính, tâm lý cảm thụ khác với vừa rồi rất lớn.
Đường Liệp lại vẫn không hề dừng động tác nhấp nhô của mình, cùng với tiếng thét chói tai sung sướng của Phù Linh, hắn đã lên đến đỉnh cao mãnh liệt hoàn toàn bộc phát ngay trước mặt Tư Mã Phỉ Phỉ.
Tư Mã Phỉ Phỉ đỏ mặt rời ra ngoài cửa, đây chỉ sợ là thời khắc xấu hổ nhất kể từ khi nàng chào đời.
Một lát sau, đã sửa sang lại sạch sẽ, Đường Liệp mặc lại quần áo mỉm cười đi ra, ra vẻ cung kính nói: " Chu Dực tham kiến Nghiên quý phi!"
Tư Mã Phỉ Phỉ không dám nhìn mặt Đường Liệp, giống như chính mình vừa rồi bị cưỡng gian, lạnh lùng nói: " Ta muốn nói chuyện một mình với Phù Linh."
Đường Liệp cười ha ha, cùng Lệ Ti giao nhau một ánh mắt: " Chu Dực đi Tử Vân Hiên chuẩn bị trà đợi Nghiên quý phi chỉ giáo."
Tư Mã Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, bình phục tâm tình rối loạn, lúc này mới đi vào trong phòng, nhìn thấy Phù Linh đã mặc xong áo, trên gương mặt thanh thuần ngày xưa có thêm loại cảm giác quyến rũ chưa từng có, mắt đẹp hàm xuân, người ta nói ánh mắt là cửa sổ tâm linh, Tư Mã Phỉ Phỉ không tìm được chút oán giận cùng cừu hận nào trong đó, chỉ có sung sướng cùng thỏa mãn.
Tâm tình Tư Mã Phỉ Phỉ phức tạp ngồi xuống đối diện Phù Linh, nhẹ giọng nói: " Ngươi nguyện ý?"
Phù Linh lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nhẹ giọng nói: " Bắt đầu là hắn buộc ta, lại là sau.. sau lại...ta cũng không rõ ràng..." Biểu tình của nàng đã thuyết minh hết thảy.
Tư Mã Phỉ Phỉ cầm bàn tay mềm của Phù Linh, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói gì mới tốt.
Phù Linh nhẹ giọng nói: " Ngươi là tới cứu ta sao?"
Tư Mã Phỉ Phỉ nội tâm một trận chua xót: " Muội tử, là ta có lỗi với ngươi."
Phù Linh lắc đầu nói: " Hại đại bá ta chính là thừa tướng, ta không hận ngươi."
Tư Mã Phỉ Phỉ ảm đạm nói: " Nhưng ngươi vì sao phải cam chịu?"
Phù Linh ôn nhu cười nói: " Có lẽ đây là số mệnh, vận mệnh của nhất định là cùng hắn ở một chỗ, vô luận như thế nào cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của hắn."
Nàng nói là Đường Liệp, nhưng Tư Mã Phỉ Phỉ lại nghĩ là Sùng Văn Hầu Chu Dực, trong lòng nàng nghĩ cho dù Phù Linh gả cho ca ca nàng làm thiếp cũng còn hơn đi theo Sùng Văn Hầu Chu Dực, thầm than vận mệnh bất công.
Phù Linh nói: " Đại bá ta còn có mạng sống không?"
Tư Mã Phỉ Phỉ không dám đối diện ánh mắt Phù Linh, thấp giọng nói: " Sắc trời không còn sớm, ta phải trở về."
Nàng đi từng bước xuống tiểu lâu, tinh thần giống như bị hút ra khỏi thể xác, không thể tưởng được vận mệnh cuối cùng của Phù Linh lại là như vậy, nàng không rõ vì sao phụ thân lại muốn hãm hại vị bằng hữu nhiều năm của mình, cũng như lúc trước nàng không rõ vì sao phụ thân lại tự tay đem con gái mình đưa vào hố lửa trong hoàng cung, mà hiện tại nàng tận mắt chứng kiến người bằng hữu tốt nhất lại trầm luân đi xuống, hết thảy cũng là do phụ thân nàng ban tặng, vì sao? Trong lòng nàng lớn tiếng hò hét.
Đường Liệp ở Tử Vân Hiên lẳng lặng thưởng thức nước trà xanh, trong lòng tình cảm mãnh liệt bắt đầu chậm rãi bình phục, nhìn chiếc bóng cô đơn của Tư Mã Phỉ Phỉ bên ngoài, hắn bỗng nhiên cảm thấy một tia áy náy, bình tĩnh mà xem xét, hắn luôn có cảm giác thua thiệt đối với nàng. Hắn vẫn luôn nhớ rõ lúc trước nàng rưng rưng khẩn cầu mình mang nàng chạy trốn, khi đó mình không có dũng khí đối mặt với tình yêu của nàng, nếu là hiện tại, hắn nhất định sẽ không chút do dự mang nàng rời đi.
Tư Mã Phỉ Phỉ từ xa xa nhìn Đường Liệp ngồi trong Tử Vân Hiên, nàng không đi tới, đôi mắt đẹp lại tràn ngập cừu hận, tràn ngập oán niệm, nàng chẳng những hận Chu Dực trước mắt, cũng hận cha của mình, càng hận thế giới bên người mình...
← Ch. 124 | Ch. 126 → |