← Ch.063 | Ch.065 → |
Thủy Đại Nhân yên lặng nhìn gương mặt trắng bệch như tuyết của tỷ tỷ, từ trong ánh mắt của nàng dường như đã hiểu rõ hết thảy: " Ngươi để cho hắn chạy sao?"
Thủy Trí Nhu yên lặng gật đầu.
" Tại sao?" Từ lúc chào đời tới nay Thủy Đại Nhân có lẽ là lần đầu tiên ở trước mặt tỷ tỷ rống lớn như thế.
Thủy Trí Nhu u nhiên thở dài: " Phiêu Phiêu đích thực là công chúa của Huyền Vũ đế quốc, là người kế thừa hợp pháp ngôi vị hoàng đế của Huyền Vũ đế quốc, ngươi suýt nữa tạo thành sai lầm lớn..."
" Ta mặc kệ!" Thủy Đại Nhân xưa nay vốn tỉnh táo lý trí nhưng lại có thái độ khác thường, trong đôi mắt đẹp màu lam lóe lệ quang trong suốt: " Ta muốn cho bọn họ trả giá thật đắt!"
Thủy Trí Nhu nhịn không được nhíu đôi mày thanh tú, nàng thật sự không nghĩ ra, tại sao Thủy Đại Nhân lại cừu hận Đường Liệp và Huyền Ba. Vốn đang định tiếp tục khuyên bảo nàng, nhưng đã thấy đôi mắt đẹp của Thủy Đại Nhân tràn ngập lạnh lùng nhìn về phía nàng, trong đôi mắt vô cùng xa lạ, trong đó bao hàm cảm tình lẫn sự phức tạp.
Thủy Đại Nhân gằn từng chữ: " Tỷ tỷ, ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi sẽ phản bội ta!" Hai hàng nước mắt trong suốt từ khuôn mặt nàng chậm rãi chảy xuống, trong lòng giờ phút này như dao cắt, dùng sức cắn môi anh đào nói: " Từ hôm nay trở đi, ngươi là ngươi, ta là ta..." Nói xong câu đó, Thủy Đại Nhân dứt khoát xoay người hướng ra ngoài Vô Ưu cung đi đến, không hề liếc nhìn tỷ tỷ một chút nào.
" Đại Nhân...hai.." Thủy Trí Nhu buồn bã kêu lên, nhìn bóng hình xinh đẹp của muội muội càng lúc càng xa, rốt cuộc vô lực xụi lơ ngã người ra xe đẩy.
Đường Liệp và Huyền Ba dọc theo thủy đạo bí ẩn này thẳng một đường đi tiếp, ước chừng đi khoảng một giờ, đã thấy phía trước xuất hiện một thủy đạo hình tròn, chung quanh thủy đạo hình tròn lại có tới bảy con đường chia ra bảy phương hướng khác nhau.
Đường Liệp và Huyền Ba liếc mắt nhìn nhau, bản đồ Hứa Diễm Nương cung cấp cũng không có dấu hiệu thủy đạo đi ra khỏi Vô Ưu cung, cũng không có ghi thủy đạo hình tròn này.
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Xem ra chúng ta chỉ có thử một chút vận khí."
Đường Liệp cười nói: " Vận khí của ta từ trước đến nay không xấu, như vậy ta xoay hai vòng thử xem, kế tiếp chúng ta sẽ đi vào thủy đạo nào."
Huyền Ba nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: " Vô luận ngươi đi đâu, ta đều đi theo ngươi..." Trong lời nói biểu lộ thâm tình lặng lẽ với Đường Liệp.
Trong lòng Đường Liệp ấm áp, nhớ tới từ sau khi Huyền Ba chạy ra khỏi đế đô thì phải trải qua nhiều đau khổ, lòng trìu mến chợt nảy sinh, đưa tay ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: " Ta sẽ không cho nàng lại rời khỏi ta."
Trải qua nhiều đau khổ, môi của hai người quyện cùng một chỗ, Đường Liệp nghiến ngấu lấy môi anh đào của Huyền Ba công chúa, nuốt lấy chiếc lưỡi mềm mại thơm tho, chỉ cảm thấy tất cả những nỗ lực dành cho Huyền Ba đều là đáng giá.
Một đạo kim sắc quang mang tốc độ cao hướng vị trí của hai người bơi lại, Đường Liệp nhạy cảm cảm nhận được sự khác thường của nước chảy, giương đôi mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy tia chớp màu vàng trong nháy mắt đã tới gần bên cạnh hắn, có lẽ trong lòng có linh cảm, hình xăm thánh long trên cánh tay Đường Liệp đột nhiên phát sáng lên, trong nội tâm cũng không cảm giác được có gì địch ý, ngược lại cảm thấy một tia ấm áp cùng thân thiết.
Kim quang ở trước mặt bọn họ chậm rãi mất đi, tiểu bạch long hiện ra thân hình linh lung của nó. Đường Liệp ngạc nhiên vui mừng hét lớn: " Tiểu bạch thái(cải thìa), không ngờ là ngươi!"
Tiểu bạch long tựa hồ đối với xưng hào Đường Liệp dành cho nó cực kỳ bất mãn, oán giận hộc ra đầu lưỡi đỏ tươi.
Huyền Ba tò mò nhìn sinh vật kỳ quái này: " Nó là một con thằn lằn sao?" Tiểu bạch long mặc dù lớn hơn được một chút so với lúc mới sinh ra, nhưng trong mắt người khác vẫn không hề có gì liên lạc chung với loài rồng.
Đường Liệp nhìn có chút hả hê cười ra tiếng, đôi mắt màu lam của tiểu bạch long nháy mạnh, suýt nữa là bị câu nói này của Huyền Ba làm tức giận đến ngất xỉu.
" Nó hình như là một con rồng a!" Trong cơ thể Huyền Ba dẫu sao chảy xuôi dòng máu của rồng, nàng lập tức liền sữa chữa sai lầm của mình.
Đường Liệp đột nhiên nhớ tới tình cảnh trước khi đế quân Huyền Tư Triết chết đi, trong lòng một trận buồn bã, nếu Huyền Ba biết tin tức về cái chết của phụ thân nàng, đối với nàng mà nói là một sự đả kích lớn.
Tiểu bạch long xuất hiện không phải là ngẫu nhiên, theo sự phát triển của nó, Đường Liệp càng ngày càng phát hiện ra linh tính siêu cường của nó, cứ như vậy mà phát triển, sẽ có một ngày, tiểu bạch long sẽ trở thành một con rồng chính thức, bay lượn trên chín tầng trời.
Đường Liệp nói: " Tiểu bạch thái, ngươi tới đón chúng ta phải không?"
Tiểu bạch long linh hoạt lưu chuyển con ngươi màu lam, dẫn đầu hướng phía trước chậm rãi bơi đi. Có nó chỉ dẫn, Đường Liệp dễ dàng tìm được thủy đạo chính xác trong bảy thủy đạo.
Đi theo tiểu bạch long ở dưới nước xuyên toa tiến lên, ước chừng sau hai giờ, rốt cuộc đi ra chừng hai giờ, rốt cuộc đi ra khỏi thủy đạo rắc rối phức tạp bên dưới Thủy Tinh Thành, đi vào trong một mảnh kiến trúc đã bị hoang phế dưới nước, nơi này chính là Trúc Sơn Cổ Độ Khẩu là nơi mà Hứa Diễm Nương nói sẽ tiếp ứng Đường Liệp.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Tiểu bạch thái, nơi này là Trúc Sơn Cổ Độ Khẩu?"
Tiểu bạch long xoay quanh du động chung quanh Đường Liệp và Huyền Ba, sau đó lại nhanh chóng hướng tới một kiến trúc hoang phế có hình dáng như mai rùa ở phía trước bơi đi.
Đường Liệp và Huyền Ba gắt gao đuổi theo, nhìn thấy tòa kiến trúc bị hoang phế phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Trong lòng Đường Liệp mừng thầm, xem ra Hứa Diễm Nương đã sớm phái người chờ ở nơi này tiếp ứng.
Đi theo tiểu bạch long từ chỗ nứt của kiến trúc tiến vào, đã nhìn thấy một con thuyền Thâm Thủy Chu do màu bạc kim loại đúc ra đang lẳng lặng bỏ neo nằm ở phía trước, Thâm Thủy Chu không ngừng lóe ra quang mang da cam, đó chính là dạ minh châu được cài trên đỉnh chóp của chiếc thuyền.
Một gã mặc áo lam đang nhàn nhã tự đắc ngồi nơi đuôi thuyền, đùa nghịch tị thủy châu trong tay, không phải Nhã Dịch An thì còn là ai?
Nhã Dịch An nhìn thấy tiểu bạch long đầu tiên, ha hả cười nói: " Tiểu súc sanh, khoảng thời gian này ngươi đã chạy đi đâu vậy?"
Lời nói vô lễ tức khắc chọc giận tiểu bạch long, một đạo mạch nước ngầm từ dưới đánh thẳng lên mông Nhã Dịch An, hắn kêu thảm văng lên cao, sau đó lại rơi xuống, cực kỳ nhếch nhác tán loạn nằm úp sấp ngã trên Thâm Thủy Chu.
Bên tai nghe được tiếng cười sang sảng của Đường Liệp, Nhã Dịch An lập tức quên cả đau đớn, lăn lông lốc bò lên, dụi dụi mắt kêu lớn: " Đường Liệp! Thật là ngươi, ta kháo! Ngươi quả nhiên thật bản lãnh, vậy mà có thể cướp được Huyền Ba trở lại từ trong tay nữ hoàng!"
Đường Liệp đi đến bên cạnh vui vẻ vỗ vào bờ vai của hắn.
Nhã Dịch An tò mò hỏi Đường Liệp về tình hình cụ thể khi cứu người.
Đường Liệp cũng không có thời gian giải thích với hắn, thúc giục nói: " Mau rời khỏi phạm vi Thủy Tinh Thành trước, Thủy Đại Nhân hẳn là đã phát giác chúng ta bỏ trốn, bây giờ có lẽ đã triển khai sự lùng bắt với phạm vi lớn."
Nhã Dịch An cười nói: " Nơi hoang phế này đã sớm bị mọi người quên lãng, là địa phương buôn lậu của Hứa Diễm Nương, quân đội Hải tộc sẽ không tìm tới." Hắn cười tủm tỉm nói: " Ngươi có vẻ sợ hãi lén lút, có phải là làm chuyện đuối lý gì không?"
" Thúi lắm!" Đường Liệp giống như một con mèo bị đạp trúng đuôi mẫn cảm kêu to lên.
Nhã Dịch An thở dài một hơi, làm ra bộ dáng cực kỳ đồng tình hướng Huyền Ba nói: " Ta thật không rõ, vì sao ngươi lại thích một nam nhân thô tục như hắn?"
Huyền Ba trừng mắt nhìn hắn nói: " Mắc cái rắm gì ngươi?"
Nhã Dịch An suýt nữa muốn đặt mông ngồi phệch trên sàn thuyền, trở tay tát vào mặt mình một cái nói: " Vật họp theo loài, người sống thành quần, con mẹ nó ta nhiều chuyện như vậy làm gì chứ?"
Thâm Thủy Chu cũng có công năng như tàu ngầm hiện đại, bất quá nó dùng thuần sinh vật khu động, dây thừng hợp kim phía trước máng vào sáu con Lân Đồn, loại sinh vật có hình thể dài đến năm thước này tính tình dịu ngoan, là công cụ di chuyển phổ thông nhất của Hải tộc nhân. Bên trong khoang thuyền của Thâm Thủy Chu chỉ có một cửa sổ thủy tinh chỉ có một thước, từ đó có thể quan sát hành động của Lân Đồn và biến hóa ở bên ngoài.
Thao túng Lân Đồn phải thông qua thanh âm tín hiệu khác nhau từ vách khoang thuyền truyền ra, trong bọn họ chỉ có Nhã Dịch An hiểu được cách điều khiển Thâm Thủy Chu, cho nên bụng làm dạ chịu đảm nhiệm thân phận của thuyền trưởng.
Nhã Dịch An hưng phấn hét to một tiếng: " Tự Do Hào, xuất phát thôi!"
Có lẽ được khôi phục tự do, Nhã Dịch An biểu hiện đặc biệt hưng phấn, vui vẻ nói: " Tạm biệt Thủy Tinh Thành, tạm biệt xiềng xích khóa tay chân ta, tạm biệt tao bà nương mập như heo, ta là một con chim, sắp trở lại bầu trời thuộc về ta..."
Đường Liệp vừa mới uống được một ngụm trà xanh vào miệng, chợt " sách" một tiếng, sặc đến kịch liệt ho khan lên.
Huyền Ba hấp tấp giúp hắn đấm nhẹ lên lưng, Đường Liệp hơn nửa ngày mới hồi phục lại: " Ta xem...Hứa Diễm Nương đối với ngươi không tệ..."
Nhã Dịch An mở to hai mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: " Từ nay về sau đừng ở trước mặt ta nhắc tới tao bà nương dâm đãng này nữa, có nàng không có ta, có ta không nàng!"
Đường Liệp cười ha ha nói: " Ngươi nói nàng dâm đãng, có phải là nàng đã làm gì với ngươi?"
Nhã Dịch An hung hăng trừng mắt nhìn Đường Liệp nói: " Mắc cái rắm gì ngươi?" Báo ứng còn thật nhanh, hắn không mất thời cơ đáp ứng với Đường Liệp một câu.
Đường Liệp bây giờ tâm tình tuyệt hảo, tự nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn, Huyền Ba lại không nhẫn được cơn tức này, trào phúng nói: " Ngươi còn hát cái gì? Tiểu hài tử xướng bài nhạc trẻ con còn mạnh hơn ngươi gấp trăm lần."
Nhã Dịch An từ trước tới nay luôn tự xưng là văn tài xuất chúng, thách thức nói: " Phương diện khác mặc dù ta không sánh bằng tình lang của ngươi, nhưng về văn tài ta vượt qua hắn đâu chỉ một bậc."
Trong lòng Đường Liệp thầm than thở: " Ta kháo, có chuyện không thể nhẫn, không ngờ là ngay trước mặt nữ bằng hữu của ta lại dám đạp ta." Hắn cười nói: " Huyền Ba nói không sai, văn tài của ngươi thật tầm thường."
" Nói ta tầm thường, ngươi đọc thử một bài ra nghe một chút!" Nhã Dịch An nói khích.
Đường Liệp nói: " Ngươi nghe kỹ cho ta! Sinh mạng thành khả quý, ái tình giới canh cao, nhược vi tự do cố, lưỡng giả giai khả phao!"(Tính mạng vốn đáng quý, ái tình thật càng cao, nếu vì muốn tự do, hai thứ đều có thể bỏ qua. ) Câu thơ của người xưa hắn dùng đọc ra, dù sao Nhã Dịch An cũng sẽ không biết tác giả bài thơ này là người nào.
Nhã Dịch An nghe được trợn mắt há hốc mồm, bài thơ này của Đường Liệp nghe qua không có gì đặc biệt, nhưng cũng là tuyệt vời, cảnh giới ẩn chứa trong đó chẳng biết so với chính mình cao hơn nhiều bao nhiêu, hắn lầm bầm nói: " Nếu vì thân tự do, hai thứ đều có thể ném đi..." Nhìn về phía Đường Liệp, trong ánh mắt đã tràn ngập khâm phục cùng sùng kính, lần này hắn hoàn toàn đã bị thuyết phục.
Huyền Ba đang thưởng thức bài thơ Đường Liệp đọc thật diễn cảm, trong đôi mắt đẹp như đang có suy nghĩ gì, trong lòng nàng thầm nghĩ: " Đường Liệp tựa hồ đang ám chỉ, ở trong tim của hắn tự do vượt qua hết thảy."
" Nếu vì tự do cố, lưỡng giả giai khả phao!" Nương theo tiếng đọc cao vút của Nhã Dịch An, sáu con Lân Đồn kéo Thâm Thủy Chu rốt cuộc trùng lên khỏi mặt nước, ánh mặt trời từ phía trên không gian bắn thẳng xuống tới, cả Thâm Thủy Chu đúc bằng kim loại nhanh chóng tăng lên nhiệt độ. Vốn Thâm Thủy Chu có thể chia lìa thân thuyền thành hai bộ phận, nhưng Nhã Dịch An đối với kết cấu của Thâm Thủy Thuyền cũng không hoàn toàn hiểu rõ, luống cuống tay chân tìm hồi lâu, vẫn không tìm được vị trí chính xác.
Buồng nhỏ bên trong khoang thuyền giống như cái lồng hấp, Đường Liệp nóng tới cởi áo, lộ ra thân trên to lớn màu đồng cổ, Huyền Ba mặc dù rất nóng, nhưng lại không thể học dáng vẻ của hắn, tức giận trút hết lên người Nhã Dịch An: " Uy! Ngươi có biết lái thuyền hay không? Thật đáng ghét a, không hiểu còn giả vờ biết!"
Nhã Dịch An đang muốn chống đối vài câu, tốc độ tiến lên của Lân Đồn đột nhiên giảm bớt, đến cuối cùng thì dừng lại, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra phía ngoài, nhưng lại thấy ngoài khơi phía trước, có gần trăm tên kị sa võ sĩ, khôi giáp sáng ngời đang chờ đợi, đang vây thành hình vòng cung phong kín đường đi của bọn họ.
Nhã Dịch An thất kinh, hấp tấp truyền ra tín hiệu, để cho Lân Đồn lặn xuống dưới nước một lần nữa. Nhưng vô luận hắn chỉ huy như thế nào, tất cả Lân Đồn đều không nhúc nhích, Nhã Dịch An lẩm bẩm nói: " Ta đã quên cái gì? Ta đã quên cái gì?" Hắn càng kinh hoảng, thì càng quên yếu quyết thao túng mà Hứa Diễm Nương đưa cho không còn một mảnh.
Trăm tên kị sa võ sĩ từ bốn phương tám hướng rẽ sóng hướng Thâm Thủy Chu vây quanh tới, tốc độ nghịch kính sa tiến lên cũng không nhanh, vây đuôi dựng thẳng ở trên mặt biển thả ra hơn trăm dải bọt trắng, từ trên cao nhìn bao quát, trên mặt biển giống như đang có một cây hoa cúc đang nở bung ra.
Dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh, kị sa võ sĩ đồng loạt giơ lên thiết thai nỗ trong tay, nhắm vào sáu con Lân Đồn bắn mạnh, hơn trăm mũi tên xuyên qua thân thể khổng lồ của sáu con Lân Đồn, nương theo tiếng kêu rên của chúng, máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra, bốn con Lân Đồn chết ngay tại chỗ, còn hai con còn lại thì bị thương nặng tức khắc tiến vào trạng thái điên cuồng, chúng nó kéo mạnh Thâm Thủy Chu và thi thể bốn đồng bạn chui xuống mặt nước.
Nhã Dịch An bị dọa sắc mặt tái nhợt, vẫn đang cố gắng thử khống chế Thâm Thủy Chu. Đường Liệp nhanh chóng làm ra phán đoán, nếu bọn họ tiếp tục ở lại trong thuyền, thì chỉ còn con đường chết. Hắn nhanh như tia chớp rút ra Đồ Long Đao mà Nhã Dịch An vừa trả lại bổ ra một lỗ thủng thật to ngay vách thuyền, nước biển trong nháy mắt đã tràn ngập cả khoang, Đường Liệp cầm tay Huyền Ba từ lỗ hổng của Thâm Thủy Chu lao ra phía ngoài.
Nhã Dịch An gắt gao đi theo phía sau Đường Liệp, kỹ năng bơi của hắn mặc dù không kém, nhưng bởi vì đột ngột, ứng biến không kịp nên cũng phải uống vào hai ngụm nước biển.
Ba người vừa mới bơi ra khỏi Thâm Thủy Chu, liền có hơn mười kị sa võ sĩ dẫn đầu lao tới bọn họ vây đánh.
Đường Liệp đưa tị thủy châu cho Huyền Ba rồi bảo Nhã Dịch An chiếu cố, giơ lên Đồ Long Đao thủ hộ trước mặt hai người, mười tên kị sa võ sĩ cầm Phân Thủy trường mâu trong tay, từ chỗ cao hướng Đường Liệp dùng tốc độ cao nhất chạy nước rút mà đến.
Năng lượng của Đường Liệp truyền nhập vào trong Đồ Long Đao, mặc dù đang ở dưới mặt nước, vẫn không thể che giấu quang hoa màu lam thần bí mỹ lệ của Đồ Long Đao. Đao khí cường đại ở dưới đáy biển bức ra một mạch nước ngầm, hướng hơn mười kị sa võ sĩ tràn tới.
Kị sa võ sĩ xuất hiện khống chế nghịch kính sa cố gắng phóng ra khỏi mạch nước ngầm, nhưng có một con nghịch kích sa đột nhiên trở nên không thể chỉ huy, không ngờ lại chuyển hướng nhảy loạn chung quanh.
Đường Liệp cũng thấy ngạc nhiên, đao pháp của mình mặc dù đã tiến triển một bước cao, nhưng cũng không có đạt tới mức không chiến mà thắng được người, cúi đầu xuống đã nhìn thấy tiểu bạch long đắc ý dào dạt ló đầu ra, xem ra hết thảy đều là do nó đang âm thầm thao túng.
Càng làm cho hắn ngạc nhiên chính là, hơn trăm kị sa võ sĩ đều lâm vào trong một mảnh hỗn loạn, nghịch kính sa giống như một đàn ngựa hoang bị mất cương, ở trong nước biển loạn trùng loạn chàng, căn bản không nghe bọn họ chỉ huy, những võ sĩ này đâu còn tâm thần tiếp tục công kích, những con nghịch kính sa đã hất văng những võ sĩ vào trong nước.
Thừa dịp hỗn loạn, Đường Liệp ba người lặng yên rời xa phiến thủy vực này, may mắn chính là đã rất nhanh gặp được một con thuyền đánh cá đi ngang qua, dưới sự trợ giúp của ngư dân leo lên thuyền, quay đầu lại nhìn thì thấy hơn trăm tên kị sa võ sĩ đã chẳng biết đi đâu, cả mặt biển đã là cảnh tượng sóng êm gió lặng, chuyên vừa rồi giống như chưa bao giờ phát sinh qua. Nhã Dịch An xuất ra tị thủy châu giao dịch với ngư dân, những ngư dân khoái trá cùng hắn đạt thành ăn ý, điều khiển thuyền đưa ba người đến Hắc Bảo Tiều.
Đến lúc hoàng hôn, bọn họ đã nhìn thấy vùng cát xốp màu vàng của Hắc Bảo Tiều, Nhã Dịch An và Huyền Ba đều tưởng rằng nguy cơ đã qua, nụ cười vui sướng dào dạt trên mặt bọn họ, thần kinh buộc chặt của Đường Liệp vẫn không có hoàn toàn trầm tĩnh lại, mặc dù thành công thoát đi khỏi Thủy Tinh Thành, nhưng vẫn đang bị vây trong phạm vi của Hư Hải, Thủy Đại Nhân nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu nàng quyết định vận dụng tất cả lực lượng đuổi giết mình, chỉ sợ hy vọng muốn chạy trốn ra khỏi phiến hải vực này cực kỳ bé nhỏ.
Huyền Ba lặng yên đi tới bên người Đường Liệp, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn, ôn nhu nói: " Chuyện đã qua rồi, ngươi còn đang suy nghĩ cái gì?"
Đường Liệp lạnh nhạt cười, thấp giọng nói: " Nàng còn nhớ chuyện đã xảy ra trong Lạc Anh cung hay không?" Nhắc tới chuyện cũ, gương mặt Huyền Ba ửng đỏ, nhẹ giọng nói: " Thật đáng ghét, lúc ấy ta bị mất trí nhớ, làm sao nhớ được nhiều chuyện như vậy?"
Đường Liệp ngầm thở dài một hơi, xem ra chuyện mình làm đối với Thủy Đại Nhân, vẫn chỉ là bí mật giữa hai người.
Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Phỉ Na mặc trang phục của một cô gái Hải tộc, đang cười tươi đứng ngay trên bến tàu, ánh nắng còn lại của hoàng hôn lẳng lặng trút xuống trên thân thể mềm mại của nàng, tạo nên một vầng sáng màu vàng kim thật mạn diệu.
Đôi mắt đẹp màu lam của Phỉ Na tràn ngập thâm tình dừng trên người Đường Liệp, trong lòng nàng kêu gọi tên của Đường Liệp, nhưng lại không có dũng khí tiến đến.
Thuyền đánh cá bỏ neo ở phía trước bến tàu, Đường Liệp và Huyền Ba chậm rãi từ mạn thuyền đi xuống, bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi của Huyền Ba vẫn ôm chặt cánh tay trái của Đường Liệp, như chim nhỏ nép vào lồng ngực Đường Liệp.
Đôi mắt đẹp của Phỉ Na lóe lên một chút, trong lòng chợt cảm thấy một loại tư vị khó nói nên lời.
Đường Liệp nhạy cảm nhận ra được biến hóa của Phỉ Na, còn đang xấu hổ, may là Huyền Ba buông cánh tay hắn hướng Phỉ Na chạy tới, cầm tay Phỉ Na, cao hứng cười vui, Phỉ Na tựa hồ rất nhanh bị tâm tình của Huyền Ba lây sang, hai người có vẻ rất vui vẻ, ném Đường Liệp sang một bên.
Nhã Dịch An có chút hả hê nhìn Đường Liệp, thấp giọng nói: " Nể tình ngươi là huynh đệ, khuyên ngươi một câu, quá được đàn bà hoan nghênh cũng không phải là chuyện tốt."
Đường Liệp cười khổ lắc lắc đầu, lúc này Phan Ân nghe tin đã tới, xa xa hô lớn: " Đường Liệp, ha ha, ta biết là ngươi sẽ thành công trở về!"
Hắn đi tới trước mặt Đường Liệp, đôi bàn tay ôm lấy cánh tay Đường Liệp lắc mạnh, Đường Liệp cười gật đầu nói: " Chuẩn bị thế nào rồi?"
Phan Ân chỉ hướng ngoài khơi cách đó không xa, Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một con thuyền to lớn năm cột buồm đang bỏ neo, hơn trăm công tượng đang ở trên thuyền không ngừng bận rộn.
Phan Ân tràn ngập kiêu hãnh nói: " Long Thần Hào mới của ta, còn đang tiến hành lắp rắp và điều chỉnh cuối cùng."
Đường Liệp nhìn chung quanh một chút, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Chương Bát Xảo: " Hắn đâu?"
Phan Ân thấp giọng nói: " Ở lữ quán chờ ngươi, hắn bảo ta đưa một mình ngươi tới đó."
Chương Bát Xảo một mình ngồi bên trong gian phòng âm u, đang hút tẩu thuốc, mỗi khi thở ra, từ tai hắn phun ra bốn đạo sương mù, mùi thuốc lá kích thích đã tràn ngập cả gian phòng.
Ánh mắt giảo hoạt nhìn Đường Liệp từ trên xuống dưới, tựa hồ đang đợi Đường Liệp mở miệng trước.
Đường Liệp cười tủm tỉm đi tới ngồi xuống đối diện Chương Bát Xảo, hắn rõ ràng biết được trước mặt mình chính là con cáo già, đối phó hắn nhất định phải vô cùng cẩn thận.
Đường Liệp cầm hộp gỗ mun đặt trước mặt Chương Bát Xảo: " Đa tạ mặt nạ của Bát Xảo tiên sinh."
Chương Bát Xảo ha hả nở nụ cười: " Đồ đã tặng ra ngoài làm gì có đạo lý lấy lại?" Ngón tay dài mềm mại của hắn cầm lấy tẩu thuốc, hai tròng mắt màu nâu híp lại nói: " Chuyện ta đáp ứng ngươi, đã hoàn toàn làm được, bây giờ là lúc ngươi thực hiện lời hứa hẹn với ta."
Đường Liệp cười nói: " Lão gia tử đã chuẩn bị hết thảy rồi?"
Chương Bát Xảo gật gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Phan Ân, Phan Ân kinh hoảng nói: " Trễ nhất tối nay là Long Thần Hào có thể điều chỉnh hoàn thành toàn bộ."
Chương Bát Xảo bất mãn nhìn Phan Ân nói: " Hoàng hôn ngày mai lên đường!" Hắn hướng Đường Liệp nói: " Ngươi mang theo bằng hữu, cùng nhau đi chung, dẫu sao chuyện này có phiêu lưu rất lớn, ngươi cũng không muốn bọn họ xảy ra bất cứ sai lầm gì."
Đường Liệp cũng có ý này, gật đầu nói: " Đa tạ lão gia tử."
Phan Ân đi theo Đường Liệp vào phòng, tựa hồ có chuyện muốn nói riêng với Đường Liệp.
Đường Liệp ra hiệu cho hắn đóng cửa phòng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vững tin không ai đang lén lút nhìn trộm mới nói: " Nói đi!"
Phan Ân hạ giọng nói: " Chìa khóa Hoàng Kim Quật ngươi có từng tiết lộ cho hắn không?"
Đường Liệp nao nao, hắn mặc dù từng cùng Phan Ân trải qua hoạn nạn, cũng đạt thành ăn ý trong chuyện Hoàng Kim chiến thuyền, nhưng Phan Ân dù sao cũng là hải tặc, rất khó cam đoan trong thời gian này hắn sẽ không sinh ra ý nghĩ ngoài ý muốn.
Đường Liệp lắc đầu, hỏi ngược lại: " Vì sao ta phải nói cho hắn?"
Phan Ân thở ra một hơi nói: " Đường Liệp, ta không tưởng tượng được thực lực của Chương Bát Xảo cường đại vượt xa ngoài ý nghĩ của ta, có thể trong mấy ngày ngắn ngủi lại mua được một chiến thuyền có quy mô khổng lồ như vậy, hiệu triệu tới mấy trăm thủy thủ, mặc dù lúc ta còn uy phong nhất cũng không có khả năng làm được."
Đường Liệp nhíu mày nói: " Có phải ngươi hoài nghi Chương Bát Xảo còn có đồng bọn khác?"
Phan Ân gật đầu, trong con mắt duy nhất hiện lên vẻ sầu lo: " Ta thậm chí hoài nghi hắn và Chương Xúc Sâm của Hải Long Hào có quan hệ."
" Có gì căn cứ?"
" Ngươi xem hình dáng của bọn hắn có phải là có chút giống nhau?" Phan Ân kinh nghiệm nhiều chuyện khó khăn, ý nghĩ trở nên linh hoạt.
Đường Liệp vặn mạnh người một cái, nói: " Nói thật cho ngươi biết, ta lười tham dự vào trong chuyện này, ngày mai ta đưa chìa khóa cho Bát Xảo tiên sinh, thứ Hoàng Kim chiến thuyền cứt chó kia, ta không cần."
Phan Ân nghe được Đường Liệp nói như vậy, lập tức nóng nảy: " Không thể, chúng ta cực khổ tìm được, dựa vào cái gì mà giao không cho hắn?"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Phỉ Na: " Đường tiên sinh, tiểu thư mời ngươi đi."
Đường Liệp ngưng lại cuộc nói chuyện với Phan Ân, kéo cửa phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Phỉ Na lẳng lặng đứng ngoài cửa, từ gương mặt nàng nhìn không ra bất cứ tâm tình nào, kỳ thật giờ phút này tâm tình của Phỉ Na cũng không được yên lặng như gương mặt của nàng, từ khi nhìn thấy Huyền Ba công chúa đối đãi với Đường Liệp vô cùng thân thiết, Phỉ Na liền sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm, mặc dù trong lòng khao khát được tâm sự với Đường Liệp cực độ, nhưng lý trí lại nhắc nhở nàng nhất định phải bảo trì khoảng cách với Đường Liệp, đây là một loại mâu thuẫn vô cùng thống khổ.
Đi tới góc thang lầu, Đường Liệp nhìn thấy chung quanh không người, liền nắm lấy tay Phỉ Na.
Phỉ Na thất kinh, vội vàng muốn giãy ra.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Từ khi ta trở về, nàng còn chưa nói với ta câu nào, chẳng lẽ nhiều ngày không gặp, tình ý của chúng ta đều đã tan thành mây khói sao? Còn nhớ rõ trước khi đi nàng đã đáp ứng gì với ta không?"
Phỉ Na rốt cuộc thành công giãy khỏi tay Đường Liệp, lạnh lùng nói: " Đường tiên sinh, ta không nhớ rõ đã từng đáp ứng gì với ngươi?"
Trong lòng Đường Liệp đoán được nguyên nhân làm cho Phỉ Na bất hòa với mình chính là vì sự xuất hiện của Huyền Ba.
Phỉ Na ngước đôi mắt đẹp màu lam nhìn Đường Liệp nói: " Ngươi có nhớ hay không, làm sao đem chuyện của đế quân nói cho công chúa?"
Đường Liệp yên lặng lắc đầu, hắn khó thể tưởng tượng, nếu Huyền Ba biết tin dữ về cái chết bất đắc kỳ tử của phụ hoàng, đối với nàng sẽ là đả kích như thế nào, bờ vai nhu nhược của nàng có khả năng thừa nhận được không?
Phỉ Na ôn nhu nói: " Đừng cho công chúa đợi lâu, nàng đã chuẩn bị bữa ăn sáng chờ ngươi cùng đi hưởng dụng..." Nói đến đây vành mắt Phỉ Na đỏ lên, không thể nói tiếp, nghiêng đầu sang nơi khác trộm lau nước mắt mới nói: " Nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ còn chưa đối đãi tốt với ai..."
Huyền Ba cười tươi như hoa, đứng trước bàn lẳng lặng chờ Đường Liệp đến.
Phỉ Na đưa Đường Liệp vào trong phòng, tựa hồ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, hướng Huyền Ba cáo từ muốn rời khỏi, lại bị Huyền Ba kéo cánh tay nói: " Phỉ Na tướng quân, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, cũng không chỉ vì mở tiệc chiêu đãi Đường Liệp, ngươi cũng là khách quý của ta a."
Phỉ Na không thể chối từ, đành phải tiếp nhận lời mời của Huyền Ba ngồi vào ghế, vẻ mặt xấu hổ vô cùng, trong lòng ngầm nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không thể để cho công chúa nhìn ra được tình ý của mình đối với Đường Liệp.
Huyền Ba tự mình rót rượu cho Đường Liệp và Phỉ Na, nhẹ giọng nói: " Nếu như không có các ngươi xả thân cứu ta, Huyền Ba chỉ sợ cả đời phải chịu giam cầm trong Thủy Tinh Cung, ta dùng chén rượu này bày tỏ tấc lòng."
Đường Liệp cười nói: " Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy chứ?"
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Huyền Ba tưởng rằng những lời này của Đường Liệp có ý nghĩa khác, gương mặt bất giác đỏ lên, cầm chén rượu ngon uống cạn.
Phỉ Na nhìn thấy ánh mắt hai người ngọt ngào nhìn nhau, trong lòng càng cảm thấy khổ sở, cũng ngửa đầu uống cạn chén rượu ngon.
Đường Liệp nhìn hai vị hồng nhan tri kỷ bên người, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác khó nói nên lời, hắn thật sự nói không ra cảm giác này là như thế nào. Giống như là có một bóng ma dày đặc bao phủ bên trong lòng, bàn tay hắn vô ý thức hạ xuống bên hông, chạm trúng quyền trượng lạnh băng, đây là quyền trượng trước khi đế quân Huyền Tư Triết chết đi giao lại nhờ hắn đưa cho Huyền Ba, đó chính là quyền trượng quyền lực cao nhất của Huyền Vũ đế quốc, nếu Huyền Ba biết được hết thảy, nàng sẽ lựa chọn quyền trượng hay là lựa chọn tình cảm của mình?
Huyền Ba nhẹ giọng nói: " Phỉ Na tướng quân, có chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi không phải đi theo Hắc Thiếp Nhĩ đại soái truy tùy theo phụ hoàng ta đánh trận tại biên quan hay sao, vì sao lại đột nhiên đến đây?"
Phỉ Na cầm chén rượu run rẩy, đôi mắt đẹp nhìn Đường Liệp cầu cứu.
Đường Liệp cười to nói: " Còn không phải là vì ngươi hay sao, ngươi từ đế đô đột nhiên mất tích, chấn kinh cả vua và dân chúng, phụ hoàng ngươi đương nhiên là phái người đi tra xét cho rõ ràng." Hắn giải thích hợp tình hợp lý, Huyền Ba không hề sinh ra nửa điểm hoài nghi.
Phỉ Na nói: " Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền hộ tống công chúa đi Mặc Vân Thành."
Huyền Ba nhìn Đường Liệp ngọt ngào nói: " Đường Liệp đi đâu ta sẽ đi đó..."
Đường Liệp cười khổ nói: " Lần này chỉ sợ ta phải làm chậm trễ vài ngày mới đi được."
" Cái gì?" Hai nữ tử vô cùng quan tâm hỏi han.
Đường Liệp nói: " Ta và Bát Xảo tiên sinh còn có chuyện quan trọng chưa làm xong, chờ qua việc này, ta mới đi được."
Phỉ Na nhẹ nhàng cắn môi dưới, nàng tự nhiên hiểu được giao dịch giữa Đường Liệp và Chương Bát Xảo, nhưng lại không thể nói rõ trước mặt Huyền Ba.
Huyền Ba lắc đầu nói: " Không, ta sẽ không cho ngươi đi."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la thất kinh của Nhã Dịch An: " Nhanh...nhanh...mở cửa, việc lớn không tốt rồi...việc lớn không tốt rồi..."
Ba người Đường Liệp nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn thấy Nhã Dịch An hổn hển nhào tới, thở hồng hộc nói: " Phiền toái lớn, vô số chiến thuyền đang hướng Hắc Bảo Tiều tiến đến, phỏng chừng tám chín phần mười là do Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân phái tới."
Gương mặt kiên nghị của Đường Liệp toát ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp, hắn vỗ đầu vai Nhã Dịch An nói: " Giúp ta chiếu cố hai người họ, ta đi bên ngoài nhìn xem."
" Chúng ta đi cùng ngươi!" Huyền Ba kinh nghiệm lần trước phải chia lìa với Đường Liệp, rốt cuộc không muốn rời khỏi hắn nửa bước.
Đường Liệp do dự một chút, rốt cuộc gật đầu, Phỉ Na gọi Tuyết Vực Thánh Chuế, bốn người đi ra khỏi lữ quán.
Nhìn thấy nơi bến tàu của Hắc Bảo Tiều, dấy lên lửa lớn tận trời, kể cả Long Thần Hào mới tinh và toàn bộ những chiến thuyền đều hùng hùng thiêu đốt lên, cả cảng biển hoàn toàn lâm vào trong biển lửa.
Khách nhân đến Hắc Bảo Tiều cư ngụ lập tức lâm vào trong hỗn loạn, tai nạn đột ngột ập tới làm cho mọi người đồng loạt tổn thất thật lớn, trận tai nạn này chưa từng xảy ra bao giờ.
Đường Liệp nghe được tiếng tru thống khổ của Phan Ân, mắt nhìn chiến thuyền mới của mình rơi vào cảnh tượng thê thảm như thế, Phan Ân phẫn nộ cơ hồ muốn phát điên.
Chương Bát Xảo chậm rãi đi tới bên người Đường Liệp, đôi mắt màu nâu vàng lóe ra âm trầm, hắn cơ hồ có thể kết luận, trận tai nạn này của Hắc Bảo Tiều nhất định là do Đường Liệp mang đến.
Đường Liệp giả ra hình dáng như không liên quan tới mình, nhún đầu vai nói: " Xem ra có phiền toái."
Gương mặt Chương Bát Xảo nhộn nhạo ý cười, nhìn không ra là hắn đang vui hay buồn: " Đường Liệp, đừng nói với ta chuyện này không liên quan gì tới ngươi."
Đường Liệp ha ha cười nói: " Thật ngại quá, không nghĩ tới vẫn còn bị bọn họ bắt được cái đuôi. Nhưng hình như điều này cũng không ảnh hưởng hứa hẹn của ta đối với Chương lão gia tử, chúng ta hay là nên mau chóng rời đi chỗ này thôi." Đường Liệp phỏng chừng Chương Bát Xảo vẫn có biện pháp chạy thoát khỏi khốn cảnh, cho nên cố ý nói ra như vậy.
Chương Bát Xảo âm trầm nở nụ cười: " Không phải chúng ta, từ giờ trở đi, ngươi là ngươi, ta là ta."
Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Chương lão gia tử không cần Hoàng Kim chiến thuyền sao?"
Chương Bát Xảo cười lạnh nói: " Hoàng Kim chiến thuyền trọng yếu, tính mạng quan trọng hơn, ngươi nghĩ với sức mình có thể chống cự lại Hải tộc bốn đại hiền giả công kích sao?"
← Ch. 063 | Ch. 065 → |