Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0045

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0045: Trái tim lửa nóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lão đầu tử cẩn thận nâng một gốc cây dã sơn sâm lên cân điện tử, sau đó bắt đầu tính giá tiền.

- Ài... bà chủ, bà phải định giá hợp lý cho tôi. Nếu không tôi sẽ rất có lỗi với tổ gia gia của tôi, cũng có lỗi với danh tiếng đại nội cống phẩm. Ài, tổ gia gia, ngài ở trên trời có linh thiêng, xin hãy tha thứ cho tử tôn bất hiếu, không giữ được những bảo bối của ngài, nhưng cháu không có tiền mua nhà, sẽ không cưới được vợ, nhà chúng ta sẽ tuyệt hậu...

Tùy Qua ra sức biểu diễn một phen, sau đó nói với bà chủ:

- Bà chủ, bà đừng để tâm, tôi chỉ cảm thán bản thân là một bại gia tử. Bà nhanh cân đi, định giá tiền, vợ tôi còn đang ở bên xây dựng chờ tôi cầm tiền đến.

Bà chủ và giám định sư lão đầu lại một lần nữa há hốc mồm.

Từ tiệm dược liệu bước ra ngoài, tinh thần của Tùy Qua đồng học rất phấn chấn, thần thái sáng láng.

Trong thẻ ngân hàng đột nhiên có thêm năm mươi vạn, có thể không cao hứng được sao?

Tùy Qua đồng học chưa lăn lộn bên ngoài nhiều, năm mươi vạn đối với hắn mà nói, đã coi như một khoản tiền lớn rồi.

Khi chưa có được Thần Nông tiên thảo bí quyết, lý tưởng của Tùy Qua đồng học chính là dùng nhân dân tệ làm nệm nằm, sau đó trái ôm phải ấp, chìm đắm trong cuộc sống xa hoa. Sau này, vì lạm phát, Tùy Qua đồng học cảm thấy có thể dùng đồng Euro hoặc vàng là được rồi.

Nhưng, dễ dàng kiếm được năm mươi vạn gởi ngân hàng, đối với Tùy Qua mà nói, đích xác là một chuyện vô cùng cao hứng.

Huống chi, dã sơn sâm giống như vậy, trong nhà ấm của Tùy Qua còn một hai trăm gốc.

Đây chính là một khoản tài phú khổng lồ.

Tùy Qua vốn định bán thêm mấy cây dã sơn sâm, nhưng lo lắng gặp phải sự cố, rốt cục vẫn phải từ bỏ ý định này.

Tiền tài không để ra ngoài.

Âm thầm phát tài mới là vương đạo.

Huống chi, dã sơn sâm khẳng định chắc chắn hơn nhân dân tệ rất nhiều, sẽ không dễ dàng bị mất giá như vậy.

Rời khỏi tiệm dược liệu không bao lâu, Tùy Qua lập tức thấy đói bụng.

Kể từ khi tôi thể đại thành, hiện tượng đói bụng đã trở thành địch nhân của hắn.

Nhưng hiện tại Tùy Qua rất giàu có, không cần lo lắng đến sinh hoạt phí nữa rồi.

Nếu đổi lại là trước kia, có nhiều tiền trên người như vậy, Tùy Qua nhất định sẽ tiến vào một đại tửu lâu, kêu đám người Giang Đào đến đây, cùng ăn uống thỏa chí một bữa. Nhưng Tùy Qua đồng học gần đây thường xuyên ăn chay, bởi vì hắn vẫn chưa tìm được thực vật thích hợp để đào tạo thành Tiên Thiên linh thảo. Nghiệp lớn đào tạo nuôi trồng linh thảo, cũng không cách nào thuận lợi triển khai, lão địa chủ què chân, cũng không cách nào chữa khỏi. Ngay cả tu hành, không có Tiên Thiên linh thảo phụ trợ, Tùy Qua đến hiện tại vẫn chưa mò đến điểm then chốt của luyện khí.

Cho nên, có tiền cũng vô dụng, Tùy Qua vẫn phải tiếp tục ăn chay, mặc dù mấy ngày qua miệng hắn sắp nhạt ra trứng dái rồi.

Ở khúc quanh bên đường, có một quán nhỏ tên là "nem rán Dương Dương", Tùy Qua than nhẹ một tiếng, tiến vào.

Vừa vào cửa hàng, ánh mắt Tùy Qua lại bắt đầu không an phận nhìn ngó chung quanh, bởi vì bình thường mà nói, khách tới ăn những món ăn nhẹ như nem rán, hơn phân nửa là phái nữ, nếu vận khí tốt, không chừng còn gặp được một hai vị mỹ nữ.

Nhìn mỹ nữ ăn uống, cũng thấy ngon miệng hơn rất nhiều.

Quán nem rán không lớn, chỉ có mười cái bàn, cho nên Tùy Qua rất nhanh chóng hoàn tất "quan sát". Trong tiểu điếm lúc này có ba vị khách nữ, trong đó có hai vị mặc đồng phục, tựa hồ là nhân viên nữ của cửa hàng gần đó, dáng người bình thường, vẫn không thể lọt mắt Tùy Qua đồng học. Một vị khác, đeo một chiếc kính mát che gần nửa mặt, thật sự không nhìn ra khuôn mặt của nàng, nhưng nhìn cách nàng ăn nem rán, cũng có mấy phần phong tình. Ngoài ra, bên tai trái của nàng còn đeo một chiếc hoa tai làm bằng ngọc trai, khiến Tùy Qua có cảm giác rất quen thuộc.

Người giống như Tùy Qua đồng học, nhìn chằm chằm người khác như vậy, tựa hồ có vẻ không lễ phép. Nhưng bản thân Tùy Qua giống như không phát hiện, lại còn được voi đòi tiên nhìn người ta từ đầu đến chân.

Sau khi nhìn thấy cặp đùi trắng nõn không đeo tất chân, Tùy Qua thoáng cái nhận ra vị mỹ nữ kia.

Trừ Lam đại chủ biên, Tùy Qua tạm thời chưa nghĩ ra cô gái nào có cặp chân thẳng và trắng như vậy.

Đúng là duyên phận.

Tùy Qua nghĩ thầm, tùy tiện tới ăn nem rán, cũng có thể đụng phải đại mỹ nữ nổi tiếng lừng lẫy của thành phố Đông Giang, đây không phải là duyên phận thì là cái gì.

Thông qua chuyện lần trước ở trạm xe buýt, Tùy Qua cũng ý thức được, vị Lam đại chủ biên có bề ngoài lạnh như băng, kì thực cũng có một trái tim rực lửa.

Lam Lan nhận thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời nhíu mày, ngưng ăn, nhìn về phía Tùy Qua.

- Thì ra là hắn! Khó trách ánh mắt lại đáng ghét như vậy.

Lam Lan đương nhiên nhận ra Tùy Qua. Hai lần gặp mặt, Tùy Qua đều để lại ấn tượng sâu sắc. Lần đầu tiên là ở phòng ngủ nam sinh, ấn tượng Tùy Qua để lại cho Lam đại chủ biên rất xấu, lần thứ hai là ở trạm xe bus, Tùy Qua lưu lại một vẻ mặt quang huy, hơn nữa còn được Lam chủ biên khen ngợi mấy câu, cũng làm cho ấn tượng của Lam Lan đối với hắn thay đổi không ít.

Nhưng theo Lam Lan thấy, đôi mắt của Tùy Qua vẫn làm nàng chán ghét.

- Ồ... Đây không phải Lam tỷ ư, thật là trùng hợp.

Tùy Qua mỉm cười, đi về phía Lam Lan, ngồi xuống cái ghế đối diện nàng, giống như hết sức quen thuộc với nàng.

Lam Lan đang muốn mở miệng phủ nhận, Tùy Qua cũng không cho nàng cơ hội, nói với nữ phục vụ đứng bên cạnh:

- Cho tôi hai mươi phần nem rán. Đủ khẩu vị.

Mặc dù không hề có thiện cảm với tên nam sinh trước mặt này, nhưng Lam Lan vẫn bị "hai mươi phần nem rán" của Tùy Qua hù dọa, nhất thời quên mất đuổi tên đáng ghét này đi.

- Tiên sinh, ngài muốn hai mươi phần nem rán sao? Có phải mang về không?

Nữ phục vụ thử dò xét hỏi.

- Tôi ăn ở đây, nhanh lên.

Tùy Qua ý bảo người bán hàng mang nem rán lên, sau đó nhìn Lam Lan nói:

- Lam tỷ, lần trước cô đến phòng ngủ phỏng vấn tôi, làm sao lại cắt mất những lời kinh điển nhất của tôi?

Lam Lan nghĩ thầm bổn tiểu thư lúc ấy không đá ngươi rớt xuống sân thượng đã là tốt lắm rồi, mấy lời đó sao có thể phát lên TV, nhưng ngoài miệng vẫn giữ thể diện cho Tùy Qua nói:

- Thời gian của tiết mục có hạn, đương nhiên lúc biên tập phải cắt nối. Đúng rồi, gốc cây cửu vĩ thảo đó hiện tại thế nào rồi?

- Chết rồi.

Tùy Qua bình tĩnh nói.

- Chết rồi? Xảy ra chuyện gì?

Lam Lan hơi có chút kinh ngạc, gốc cây Cẩu Vĩ Thảo kỳ lạ đó lưu lại cho nàng ấn tượng rất sâu đậm.

- Chu kỳ đến mà thôi.

Tùy Qua nói.

Lam Lan vừa nghe "chu kỳ đến", nhất thời nổi giận, chỉ hận không thể cầm đĩa nem rán đổ lên đầu Tùy Qua, bởi gì mấy ngày qua chính là chu kỳ sinh lý của nàng. Nhưng nghĩ lại, lời nói của Tùy Qua có lẽ là vô tâm, dù sao hắn không thể nào biết được những chuyện riêng tư này.

*****

Cho nên, Lam Lan đành phải kìm nén tức giận nói:

- Anh nói vậy có ý gì?

- Tôi nói, chu kỳ sống của gốc cây Cẩu Vĩ Thảo đó đã kết thúc.

Tùy Qua cũng không biết câu nói trước đó của mình đã đưa tới hiểu lầm, làm ra vẻ cảm ngộ nói:

- Hoa dù kiều diễm cũng sẽ có ngày héo tàn; cỏ dù kỳ lạ, cũng có một ngày khô héo; người đẹp thế nào, cũng không chống chọi được thời gian.

- Tùy Qua đồng học, đừng cảm ngộ nữa được không, tôi còn chưa ăn xong.

Lam Lan rốt cục không chịu được con người Tùy Qua.

Thật ra, Lam Lan cũng có chút không giải thích được, nam nhân bình thường, chỉ cần bị ánh mắt lạnh như băng của nàng chiếu phải, nhất thời có thể làm cho đối phương ngại ngùng trở lui, nhưng chiêu này lại hoàn toàn không có tác dụng với Tùy Qua, con người hắn giống như trực tiếp miễn dịch với ánh mắt của nàng.

Đúng lúc này người bán hàng đem đĩa nem rán Tùy Qua gọi tới.

Hai mươi phần nem rán, tựa hồ đã bày đầy bàn.

Tùy Qua cầm chiếc đũa, cười hì hì nói:

- Lam tỷ, vậy tôi dùng bữa đây.

Lam Lan thầm nghĩ:

- Ngươi muốn ăn cái gì kệ ngươi. Nhưng xem ngươi làm thế nào ăn hết hai mươi phần nem rán này!

Tùy Qua gọi hai mươi phần nem rán, cũng không phải có chủ tâm khoe khoang cái gì, mà hắn xác thực đói bụng. Sau khi tôi thể, lượng cơm của hắn tăng vọt gấp năm lần, hơn nữa suốt ngày ăn chay, bụng đương nhiên đói rất nhanh. Cho nên, trong khoảnh khắc, Tùy Qua đã giải quyết xong mười phần nem rán, khiến Lam đại chủ biên cảm giác, hắn giống như tù nhân mới được thả ra.

Ăn một hồi, Tùy Qua đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vừa vui mừng lẫn kích động, ánh mắt nhìn đĩa nem rán trên bàn, giống như nhìn thấy trân bảo. Nhìn vẻ mặt của hắn, thiếu chút nữa kích động đến rơi nước mắt.

Chính là nó!

Tùy Qua dùng chiếc đũa lấy từ bên trong chiếc nem rán ra một sợi củ cải trắng, vẻ mặt quả thực như nhìn thấy chí bảo.

Lam Lan nhìn thấy vẻ mặt này của Tùy Qua, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi lại kích động gì chứ, chẳng lẽ một sợi củ cải cũng có thể làm ngươi xúc động.

Lam đại chủ biên nào biết được, trong mắt Tùy Qua, sợi củ cải kia không phải sợi củ cải bình thường, mà chính là linh thảo.

Trong linh thảo, có một loại Tiên Thiên linh thảo hạ phẩm, tên là "Tam Nguyên Kinh Dịch thảo", có thể bồi bổ nguyên bản, khơi thông kinh lạc, có ích lợi rất lớn đến tu hành luyện khí, cũng là tài liệu chủ yếu để chế biến linh dược bồi nguyên cao, cố nguyên hoàn, tinh nguyên đan.

Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, đan dược người tu đạo luyện chế, cũng là một loại linh dược, phương pháp luyện đơn chính là thoát thai của phương thuốc linh dược. Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, đương nhiên cũng có phương pháp luyện đan, nhưng tiên viên chân nhân cũng không cố ý chế linh dược thành hình dáng "đan", mà thích giữ lại hình thái vốn có của linh dược sau khi luyện chế, cho nên linh dược chế biến ra đều có các hình dáng cao, thuốc viên, thuốc bột, đan.

Tùy Qua nhìn chăm chú sợi củ cải khoảng mười giây, ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như tên hành khất đang nhìn kim nguyên bảo.

Lam Lan nhìn Tùy Qua, hơi có chút tò mò, không biết tiểu tử này rút cuộc đang làm cái gì.

- Cô gái, xin hỏi sợi củ cải này từ đâu tới?

Tùy Qua hỏi nữ phục vụ quán ăn.

Ánh mắt sáng quắc của hắn khiến tiểu muội bán hàng đỏ mặt, còn tưởng vị tiểu soái ca này để ý nàng. Nàng ngẩn người, sau đó mới lên tiếng:

- Sợi củ cải... Sợi củ cải, đương nhiên cắt từ cây củ cải.

Lam Lan không nhịn được cười, nghĩ thầm vấn đề của tên Tùy Qua này thật là ngu ngốc.

- Vậy các vị có trồng loại củ cải này không?

Tùy Qua hỏi tiếp, thuận tay đưa ra hai tờ một trăm:

- Cho cô chút tiền trà nước.

Cái này đúng là chim khách rơi xuống đầu, vận may đột nhiên kéo tới?

Tiểu muội bán hàng kích động, nàng làm phục vụ ở đây hơn một năm, đây là lần đầu tiên nhận được tiền bo của khách như vậy.

- Muốn ra vẻ giàu có trước mặt mình sao?

Lam Lan nghĩ thầm, lại có thành kiến với Tùy Qua. Theo nàng thấy, tiền bạc của Tùy Qua tiền, bất luận nhiều hơn nữa, cũng là lấy từ chỗ cha mẹ hắn, hắn tiêu tiền xa xỉ, khoe của như vậy, tố chất thật sự có chút liêm sỉ.

Sau khi nhận tiền, người phục vụ lập tức chạy tới phòng bếp, sau đó rất mau trở về nói:

- Soái ca, thật sự xin lỗi, đầu bếp bảo toàn bộ củ cải hôm nay đã được cắt thành sợi hết rồi.

- Hỏi hắn, cây củ cải này mua ở đâu?

Tùy Qua nói, lại đưa một tờ tiền tới.

- Ngài chờ một chút...

Người phục vụ lại chạy ào vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, nàng trở lại hồi báo nói:

- Chợ Hồng Phúc bên thành tây, có một bác kéo xe đẩy bán, tám đồng một cân, ông ấy còn bán khoai lang và....

- Được rồi. Đây là tiền nem rán.

Tùy Qua đặt tờ một trăm trên bàn, sau đó nói với Lam Lan:

- Lam tỷ, tôi có chuyện quan trọng phải đi trước, hôm nào lại tán gẫu.

Nói xong, Tùy Qua chạy gấp ra ngoài, ngăn một chiếc xe taxi, lên xe rời đi.

- Soái ca, anh thật là thoáng! Hoan nghênh lần sau lại tới...

Thanh âm ngọt lịm của người phục vụ vẫn quanh quẩn trong nhà hàng, sau đó nói với Lam Lan nói:

- Tiểu thư, bạn trai của cô vừa vừa đẹp trai vừa hào sảng.

- Hào sảng cái đầu!

Lam Lan có chút không khách khí nói, nghĩ thầm người này lần trước thiếu tiền của ta còn chưa trả.

Lúc này, điện thoại di động của nàng vang lên, có người báo cáo một đầu mối tin tức trọng yếu với nàng, cho nên nàng vội vàng tính tiền, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.

- Cậu dựa vào cái gì mà quẳng rau của tôi! Dựa vào cái gì! Đám thổ phỉ các người, lão tử liều mạng với các ngươi.

Khi Tùy Qua ngồi xe chạy tới chợ Hồng Phúc, chỉ thấy một cụ già hơn 70 tuổi đang liều mạng bảo vệ đám củ cải, khoai lang trên chiếc xe gỗ, có hai thanh niên hung hãn ném đám rau dưa xuống đất, dùng giày dẫm lên.

Bên cạnh chiếc xe gỗ, có một chiếc xe ô tô màu trắng, trên đó viết "Đội bảo vệ trật tự đô thị".

- Ai bảo lão già ông không nghe hiểu tiếng người, kêu ông đừng bày hàng bán ở cửa chợ, ông không nghe!

Trên xe có người mắng.

- Trong chợ đã kín chỗ, bên ngoài lại không cho bày quầy, tôi đi đâu bán! Đừng quăng nữa... tôi, tôi liều mạng với các người!

Lão đầu tử vừa giải thích, vừa lấy tay kéo người thanh niên đang dẫm rau của hắn.

- Bốp!

Một bạt tai vang dội rơi xuống mặt lão đầu tử, đánh bay cái mũ trên đầu hắn.

Lão đầu tử lảo đảo, té xuống đống rau dưa bầm dập trên mặt đất.

- Trời ạ! Tôi đã tạo nghiệt gì chứ! Tôi chỉ muốn bán rau, lấy tiền mua chút thuốc chữa bệnh cho nhi tử thôi mà!

Lão đầu tử ngồi trong đống rau dưa, ai oán gào lên.

Người vây xem, không khỏi oán giận, rối rít lên tiếng chỉ trích, nhưng thấy đám người bảo vệ trật sự đô thị rất hung hãn, nhưng không có người dám đứng ra ngăn cản.

Có một người giống như học sinh cầm điện thoại di động, vội vàng chụp vài tấm hình, nhưng cử động này lại khiến đám người giữ trật tự đô thị bất mãn, từ trên xe nhảy xuống một người trung niên, mặc đồng phục, người toàn mùi rượu, đưa tay túm lấy y phục của người học sinh, hung hăng ném điện thoại tay của hắn xuống đất

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)