Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0080

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0080: Trời đẹp lại có sét đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Tùy Qua biết không ổn, liền lấy một đạo chân khí tiến vào trong thân thể Đường Vũ Khê.

Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua cảm giác như sét đánh ngang tai.

Thông qua đường chân khí du tẩu trong thân thể Đường Vũ Khê, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được tâm mạch của Đường Vũ Khê bị hao tổn nghiêm trọng, sinh cơ của nàng đang suy thoái...

Thời gian của nàng không còn nhiều!

Sắc mặt Tùy Qua kinh biến, vội vàng buông lỏng cổ tay Đường Vũ Khê.

Sự đả kích này, đối với Tùy Qua mà nói, thật sự quá lớn!

- Cậu biết rồi?

Nụ cười trên mặt Đường Vũ Khê đột nhiên thu lại:

- Vốn định trước khi rời đi, lưu lại cho cậu một ấn tượng tốt. Không ngờ, y thuật của cậu lại tốt như vậy, lại biết được tôi mắc bệnh hiểm nghèo.

- Rút cuộc là bệnh gì? Tại sao bỗng nhiên phát tác?

Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê.

Mặc dù vừa rồi đã dùng chân khí điều tra qua, nhưng đối với Đường Vũ Khê, Tùy Qua phải vạn phần cẩn thận.

- Bệnh tim bẩm sinh, mạch máu dị dạng.

Đường Vũ Khê thê lương nói:

- Đây là căn bệnh bẩm sinh di truyền của nhà tôi, chỉ truyền cho con gái, bình thường đến năm hai mươi, hai lăm tuổi sẽ phát tác. Cô tôi, khi qua đời mới hai mươi ba tuổi.

Sau đó, Đường Vũ Khê lại nói một câu:

- Trên căn bản, không có thuốc trị!

Tùy Qua có chút chán nản, còn có chút đau lòng.

Cô gái xinh đẹp, tựa như tiên nữ trước mặt hắn, giờ không còn sống được bao lâu.

Người ta thường nói, khi mất đi một người nào đó, anh mới có thể chân chính trong lòng anh, người đó quan trọng đến mức nào.

Thấy Tùy Qua ngẩn người, Đường Vũ Khê đột nhiên cười thành tiếng:

- Quần áo của tôi cũng không tệ lắm phải không?

Tùy Qua biết, đây là Đường Vũ Khê không muốn mình lo lắng, khổ sở, cho nên mới cố ý chuyển chủ đề.

- Nhìn rất đẹp, cô mặc cái gì cũng đẹp.

Tùy Qua nói, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

- Hàng vỉa hè đấy.

Đường Vũ Khê nói:

- Tôi lén bệnh viện chạy ra ngoài, cũng không thể mặc quần áo bệnh nhân đi khắp nơi, cho nên tùy tiện mua một bộ ở cửa hàng gần bệnh viện.

- Cô chạy ra ngoài, tại sao?

Tùy Qua có chút kinh ngạc nhìn Đường Vũ Khê.

- Làm một giáo viên có trách nhiệm, tôi cũng phải tạm biệt học sinh của mình chứ.

Đường Vũ Khê nói.

- Tạm biệt tôi sao?

Tùy Qua đột nhiên hỏi một câu, như có điều suy nghĩ.

- Cậu là học sinh của tôi.

Đường Vũ Khê biết suy nghĩ trong lòng Tùy Qua, nhưng lúc này, nàng đã không muốn dính dấp gì tới chuyện tình cảm, bởi vì... như vậy chỉ mang đến đau khổ nhiều hơn.

- Chỉ là học sinh?

Tùy Qua vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Học sinh. Cũng là bằng hữu.

Đường Vũ Khê nói:

- Cho nên, tôi đặc biệt một mình tới tạm biệt.

Bằng hữu?

Theo Tùy Qua đồng học thấy, giữa nam nữ, căn bản không tồn tại cái gọi là tình bạn thuần khiết, hoặc là bắt đầu của tình yêu, hoặc là là tình yêu còn sót lại.

Tình cảm giữa Tùy Qua và Đường Vũ Khê, đương nhiên không phải là tình yêu còn sót lại, như vậy rất có thể chính là tình yêu bắt đầu.

Đối với Tùy Qua mà nói, đây vốn là một tin tức tốt. Nhưng dưới tình huống trước mắt, hắn căn bản không vui nổi. Linh dược cũng không phải thuốc vạn năng, không phải bệnh gì cũng có thể chữa trị. Hiện tại trong tay Tùy Qua chỉ vẻn vẹn có một dạng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, mặc dù có thể chế thành ba loại linh dược, nhưng lại không cách nào chữa khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê.

Muốn chữa khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê, để cho trái tim của nàng một lần nữa khôi phục sinh cơ, cần luyện chế linh dược Ngũ tạng bổ thiên dịch.

Ngũ tạng, là tâm can tỳ thận phổi, chính là nơi chứa đựng tinh, khí, thần, máu và nước miếng của con người, có thể nói là căn bản của tính mạng con người. Một khi ngũ tạng bị hao tổn, nhẹ thì thân thể suy yếu, nặng thì đi đời nhà ma. Cho dù là người tu hành Luyện Khí kỳ, lục phủ ngũ tạng cũng yếu ớt giống như thường nhân, một khi bị thương nặng, chỉ có chờ chết.

Người luyện võ, tôi thể là rèn luyện da thịt thân thể. Luyện khí là để kinh mạch lớn mạnh. Chỉ có đến Tiên Thiên kỳ, mới có thể miễn cưỡng dùng Tiên Thiên chân khí lớn mạnh, rèn luyện lục phủ ngũ tạng của mình, một khi ngũ tạng bị thương, cũng có thể dùng chân khí lúc trước từ từ ân cần săn sóc, chữa trị.

Còn Ngũ tạng bổ thiên dịch, chính là linh dược cường giả Tiên Thiên kỳ sử dụng để rèn luyện, tôi luyện lục phủ ngũ tạng. Bất luận là thường nhân hay là người tu hành, trong thân thể cũng có rất nhiều tạp chất, những thứ này chưa bị diệt trừ, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu hành. Tôi Thể kỳ, chỉ có thể loại bỏ tạp chất trong da thịt; Luyện Khí kỳ, cũng chỉ có thể loại bỏ tạp chất trong kinh mạch; chỉ có Tiên Thiên kỳ, mới có thể dùng Tiên Thiên chân khí loại bỏ tạp chất trong lục phủ ngũ tạng, khiến cho thể chất của người tu hành hoàn toàn từ hậu thiên trở lại tiên thiên.

Nếu như thường nhân dùng Ngũ tạng bổ thiên dịch, mặc dù không thể có được lợi ích khổng lồ giống như người tu hành Tiên Thiên, nhưng đồng dạng có thể lớn mạnh, chữa trị lục phủ ngũ tạng, khiến con người lấy lại sinh cơ.

Chỉ có điều, luyện chế Ngũ tạng bổ thiên dịch, cần linh thảo Ngũ Hành bổ thiên chi. Nghe đồn, Ngũ Hành bổ thiên chi chính là tinh hoa Ngũ Hành khí trong thiên địa sinh ra. Ngũ tạng trong thân thể con người, đối ứng với thiên địa ngũ hành, sau khi Ngũ Hành bổ thiên chi rèn luyện thành linh dược, vừa vặn có thể lớn mạnh, chữa trị lục phủ ngũ tạng trong thân thể con người.

Nhưng, linh thảo không phải dễ dàng có như vậy. Ngay cả Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, Tùy Qua cũng nhọc lòng mới chuẩn bị được, chứ đừng nói là chỉ định một loại linh thảo nào đó.

Hơn nữa, Đường Vũ Khê không còn nhiều thời gian, có thể chờ đợi hắn luyện chế ra linh dược hay không?

Kể từ khi nhận được Thần Nông tiên thảo bí quyết, Tùy Qua vẫn cảm thấy mình giống như làm được tất cả mọi chuyện. Nhưng lúc này nhìn Đường Vũ Khê, cảm thụ được sinh cơ không ngừng xói mòn trong cơ thể nàng, Tùy Qua lần đầu cảm thấy bất lực.

- Sao vậy, cậu lại vờ ngớ ngẩn sao?

Đường Vũ Khê có chút đau lòng nhìn Tùy Qua, từ trong mắt Tùy Qua, nàng thấy được hắn đang vô cùng thống khổ.

- Không có gì.

Tùy Qua nói:

- Tôi đang suy nghĩ, có lẽ tôi có cách trị lành bệnh của cô.

- Đừng quá cưỡng ép mình.

Đường Vũ Khê ân cần nhìn Tùy Qua:

- Cậu có thể trị lành bệnh cho ông ngoại, cậu có thể làm cho cây tường vi nở hoa, nhưng dù sao cậu không phải thần tiên, có một số việc, cậu cũng không thể làm gì được. Nhưng, cậu không cần trách mình, tôi hiểu tâm ý của cậu.

- Không! Tôi cự tuyệt!

Tùy Qua cảm giác được Đường Vũ Khê hi vọng mình từ bỏ, sau đó quên lãng nàng, đây là hi vọng của Đường Vũ Khê, bởi vì nàng không muốn để Tùy Qua quá đau khổ, sau đó tuyệt vọng nhìn nàng rời bỏ nhân thế. Nhưng, lùi bước, quên lãng không phải là phong cách của Tùy Qua đồng học. Cho nên, hắn cự tuyệt đề nghị của Đường Vũ Khê, sau đó dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng, nói:

- Tôi sẽ sáng tạo kỳ tích một lần nữa. Vì cô!

*****

Đường Vũ Khê vốn muốn tiếp tục khuyên nhủ hắn, để hắn hoàn toàn quên lãng nàng, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng lúc này lại không nói được lời nào, hai mắt đã bắt đầu hoen ướt.

Tùy Qua tiến lên một bước, đứng trước mặt Đường Vũ Khê, bàn tay giống như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đường Vũ Khê, khẽ mỉm cười nói:

- Làm sao lại khóc nhè rồi?

Đường Vũ Khê nín khóc, mỉm cười nói:

- Chiếc khăn tay của cậu dính nước mũi rồi -- a, đây không phải khăn tay của tôi sao?

Tùy Qua vội vàng lấy chiếc khăn tay về, giấu trong túi quần, nói:

- Là khăn tay của tôi, cô đã tặng cho tôi.

- Vậy sao?

Đường Vũ Khê nói:

- Tại sao tôi không biết?

Thật ra, Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua cầm theo chiếc khăn tay này, trong lòng còn có chút cao hứng.

- Dù sao, đã là của tôi.

Tùy Qua bá đạo nói:

- Nhưng cô yên tâm, tôi cũng không dùng nó lau nước mũi đâu.

- Vậy cậu dùng nó làm gì?

Đường Vũ Khê hỏi tới.

- Cái này --

Trên mặt Tùy Qua phát ra một nụ cười cổ quái, vẻ mặt giống như vừa làm gì mờ ám.

- Biến thái!

Đường Vũ Khê hừ một tiếng, mơ hồ đoán được Tùy Qua đồng học làm gì với khăn tay của nàng.

Trải qua chuyện này, không khí cũng thoải mái hơn nhiều.

Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê:

- Cô nói mới từ trong bệnh viện lén lút chạy ra ngoài sao?

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê kéo tay áo, để lộ vòng tay đánh dấu của bệnh viên trên tay, quơ quơ trước mắt Tùy Qua:

- Nhìn đi, không phải gạt cậu chứ.

Tùy Qua đưa mắt nhìn vòng tay màu hồng trên cổ tay Đường Vũ Khê, trên đó viết:

- Tên họ: Đường Vũ Khê. Số tuổi: 21. Khoa: tim, bệnh nhân nặng...

- Vậy bệnh viện định xử lý thế nào?

Tùy Qua nghiêm túc hỏi.

- Giải phẫu.

Đường Vũ Khê nói:

- Trong nhà đã liên hệ với các chuyên gia tim đứng đầu cả nước tới hội chẩn. Nhưng, xem tình huống trước mắt, tỷ lệ giải phẫu thành công có lẽ rất thấp.

- Vậy từ bỏ giải phẫu đi!

Tùy Qua đột nhiên quả quyết nói:

- Giao cho tôi xử lý!

- Nhưng nghe nói nếu giải phẫu lúc mới phát bệnh, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.

Đường Vũ Khê do dự nói.

- Có năm thành cơ hội không?

Tùy Qua hỏi tới.

- Có chừng mười phần trăm thôi.

Sắc mặt Đường Vũ Khê có chút buồn bã.

- Vậy từ bỏ giải phẫu đi!

Tùy Qua nói:

- Mặc dù tôi không dám cam đoan nhất định có thể trị lành cho cô, nhưng ít ra có thể cho cô năm mươi phần trăm hi vọng!

Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua thật lòng như vậy, cảm động gật gật đầu, nói:

- Vậy tôi sẽ giao mình cho cậu!

Sau khi nói xong, Đường Vũ Khê mới phát hiện lời này còn có nghĩa khác, lại vội vàng đỏ mặt bổ sung:

- Tôi nói, bệnh của tôi sẽ giao cho cậu chữa trị.

- Tôi hiểu!

Tùy Qua cười ha hả:

- Từ bệnh viện ra ngoài, còn chưa ăn cái gì đúng không?

- Ăn cũng ăn rồi, nhưng toàn là thức ăn chán muốn chết.

Đường Vũ Khê nói:

- Thật muốn ăn một bữa lẩu.

- Vậy chúng ta sẽ đi ăn ngay bây giờ!

- Thật sao?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Thật.

Tùy Qua nói:

- Đừng quên, hiện tại tôi mới là bác sĩ chữa trị của cô.

- Ừ.

Đường Vũ Khê gật đầu:

- Vị bác sĩ này thật tốt. Ài, nếu cậu sớm trở thành bác sĩ chữa trị của tôi, có lẽ tôi cũng không cần cắt bỏ mái tóc dài rồi.

- Đúng vậy.

Tùy Qua vừa nói vừa đi tới quán lẩu bên đường:

- Cho nên nói, bệnh cấp tính không được chạy chữa hỗn loạn.

Két --

Đột nhiên, một chiếc xe quân sự màu đen từ đầu đường nhanh chóng chạy tới, vung đuôi, ngăn cản phía trước Tùy Qua và Đường Vũ Khê.

Tùy Qua nhìn biển số xe jeep, là chữ F đứng đầu, xem ra lai lịch của người trên xe này không nhỏ.

Cửa xe bị đẩy ra, ba sĩ quan trẻ tuổi mặc quân trang, phong thái bất phàm bước xuống xe, sĩ quan đi đầu rất đẹp trai, lông mày lưỡi kiếm, hơn nữa trên người còn có vẻ anh tuấn uy vũ, hắn nhướng mày, nói với Đường Vũ Khê:

- Vũ Khê, theo ta trở về!

Vừa nói, người đó liền đưa tay chộp lấy cổ tay Đường Vũ Khê.

Tùy Qua đồng học há lại cho nam nhân khác đụng vào Đường Vũ Khê, thấy đối phương dám đưa tay "cướp đoạt", nhất thời tức giận, thi triển Thiên Biến Bắt Trùng Thủ, ngón cái và ngón giữa khẽ bóp, bắn về phía cổ tay của vị sĩ quan kia, bắt hắn phải bỏ tay ra.

- A!

Sĩ quan trẻ tuổi khẽ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ một tên nhìn nhà quê như Tùy Qua lại là một người luyện võ.

Sĩ quan trẻ tuổi cũng không động thủ, một vị sĩ quan bên cạnh hắn đã giơ chân, nhanh như tia chớp đá ngang vào cổ tay của Tùy Qua. Phát lực cương mãnh, nếu thường nhân bị hắn đá trúng... , ít nhất cũng bị trật khớp tay, gãy xương.

Tùy Qua đâu chịu để mất thể diện trước mặt Đường Vũ Khê, Thiên Biến Bắt Trùng Thủ lại biến bắn thành bắt, dễ dàng túm lấy mắt cá chân của vị sĩ quan này, sau đó cổ tay phát lực, vừa túm vừa kéo, vung mạnh vị sĩ quan lên giữa không trung, sau đó không chút lưu tình đập xuống chiếc xe jeep.

Vị sĩ quan mày kiếm thấy thế, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành kinh hãi, một tay túm lấy cổ tay Đường Vũ Khê, tay còn lại thi triển "Nhị Long hí châu", nhắm tới hai mắt Tùy Qua, nhưng một chiêu chẳng qua là hư chiêu, Tùy Qua nhìn ra được hắn cũng không phải là muốn chọc mù mắt mình, chẳng qua tính toán giải vây cho đồng bạn, để Tùy Qua bỏ qua vị sĩ quan trẻ tuổi kia, biết khó mà lui.

Vị sĩ quan mày kiếm biểu hiện ra thủ pháp và nhãn lực, chắc chắn cao minh hơn người khác rất nhiều, hơn nữa hai đầu ngón tay của nhị long hí châu không ngừng rung động, hiện ra rất nhiều bóng ngón tay thiệt giả khó phân biệt, đây cũng là thủ đoạn mà Luyện Khí kỳ võ giả mới có!

Lấy một địch hai, Tùy Qua hoàn toàn không sợ hãi, Thiên Biến Bắt Trùng Thủ biến hóa vô phương, trực tiếp túm lấy người trước mặt, xem hắn như binh khí, trực tiếp quăng vào đầu sĩ quan mày kiếm, nhanh hơn ngón tay Nhị Long Hí Châu của sĩ quan mày kiếm rất nhiều. Đồng thời, cái tay còn lại thi triển chiêu thức "Niêm Hoa đạn chỉ", tuôn ra một chút chân khí, bắn về phía định kinh huyệt ở lòng bàn tay của sĩ quan mày kiếm.

Vị sĩ quan mày kiếm lại kinh ngạc, hắn không ngờ thủ pháp của Tùy Qua lại quỷ mị, biến ảo như vậy, đành phải thu hồi hai ngón tay đâm vào mắt Tùy Qua, sau đó đưa tay túm lấy eo của vị sĩ quan kia, tránh bị "Binh khí thịt người" này quét trúng. Cái tay còn lại của sĩ quan mày kiếm biến chưởng thành quyền, đập lên đạn chỉ của Tùy Qua.

Ầm!

Chân khí trên quyền chỉ va chạm, tuôn ra một tiếng vang trầm muộn.

Thân thể hai người không hẹn mà cùng lung lay, dĩ nhiên là cục diện cân tài cân sức.

Nhưng, cái tay còn lại của sĩ quan mày kiếm lại đỡ vào không khí, thì ra Tùy Qua lại thay đổi phương hướng ném "binh khí thịt người", một lần nữa đập lên chiếc xe jeep.

Ầm!

Một thanh âm muộn hưởng lại vang lên, vị sĩ quan kia lại thẳng tắp đập vào mặt bên của chiếc xe jeep, vỏ ngoài của chiếc xe này vốn vô cùng cứng rắn, lại bị lõm xuống một cái hố nhỏ.

Có thể thấy lực đập lớn thế nào.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1258)