Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0106

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0106: Sự kiện ngọc nữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


- Trong công viên đang đang tiến hành quay phim, những người không liên quan không được phép vào!

Một tên an ninh trịnh thượng nói.

- Không cho vào? Có thông báo chính thức nào không?

Tùy Qua không cam lòng yếu thế nói.

- Không có!

Tên an ninh trừng mắt nói:

- Đây là phân phó của lãnh đạo!

Trong mắt tên an ninh này, phân phó của lãnh đạo còn hữu dụng hơn pháp lệnh, thông báo gì đó.

Lúc này, có một chiếc xe con màu đen chạy tới bên này.

- Ồ, kia có phải lãnh đạo của các người hay không?

Tùy Qua chỉ về chiếc xe màu đen phía xa.

Tên an ninh nghe thấy hai chữ "lãnh đạo", giật mình một cái, vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó nhìn về chiếc xe màu đen.

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe màu đen kia rốt cục cũng chạy đến cửa công viên, tên an ninh mở to nhìn vào trong, người ngồi bên trong không phải là lãnh đạo gì cả, mà là xe đưa cơm cho tổ kịch.

Tên an ninh buồn bực, trong lòng tự nhủ, con mẹ nó lái xe đưa cơm cũng dám học đòi lãnh đạo lái xe con, quả thực là ghê tởm, đợi lát nữa đi ra, nhất định phải thu thêm hai đồng vào cửa.

Sau khi để chiếc xe tiến vào, tên an ninh mới nhớ tới Tùy Qua, nhưng phát hiện hắn sớm đã không còn đứng đây, hắn nhìn chung quanh, vẫn không thấy bóng dáng, giống như tiểu tử này biến mất vào hư không vậy.

Bởi vì cấm "người không có liên quan" tiến vào, cho nên trong công viên cũng không có nhiều người, sau khi đi vào, Tùy Qua trực tiếp rẽ đường nhỏ đi lên phía đỉnh núi. Khi sắp đến nơi, Tùy Qua đột nhiên cảm thấy mắc đái, nghĩ thầm có lẽ lúc trước ở trong quán trà uống quá nhiều nước.

Mặc dù, đã luyện thành chân khí nội gia quyền sư, có thể dùng chân khí bức rượu cồn, dưỡng khí bên trong thân thể, thông qua lớp da ra bên ngoài, nhưng khẳng định không có người nào nguyện ý dùng chân khí bức nước tiểu ra ngoài? Như vậy chẳng phải khiến khắp người toàn mùi khai nước tiểu sao?

Cho nên, sau khi cảm giác buồn đái, Tùy Qua lập tức bắt đầu đi dọc theo bảng hướng dẫn tìm phòng vệ sinh.

Đi theo bảng hướng dẫn một đoạn, Tùy Qua rốt cục cũng tìm thấy nhà vệ sinh, lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng xông vào trong toilet nam, sau đó sảng khoái bắt đầu thoát nước.

Làm người tu hành, Tùy Qua hiện giờ chính là tai thính mắt tinh, cho nên tiếng vang rất nhỏ cũng khó trốn thoát lỗ tai của hắn.

Khi Tùy Qua đang đi tiểu, hắn nghe thấy vang lên tiếng nước chảy róc rách, giống như tiếng suối chảy, tựa hồ rất dễ nghe.

Tùy Qua không có mắt thấu thị, đương nhiên không cách nào biết được người bên kia bức vách rút cuộc là vị mỹ nữ nào.

Sau khi đi tiểu xong, Tùy Qua thoải mái bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Lúc này, bên phòng vệ sinh nữ cũng có một nữ nhân bước ra.

Một nữ nhân rất thanh thuần, lay động lòng người, mặc một bộ váy tơ tằm màu đen, thời thượng đẹp đẽ, ước chừng khoảng hai hai, hai ba tuổi, mặt trái xoan, càm đầy, lông mày cong cong, sống mũi cao thẳng, da non mềm trắng nõn, thoạt nhìn đích xác là một mỹ nữ. Hơn nữa, còn khiến Tùy Qua cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.

Thoáng suy nghĩ, Tùy Qua cũng nhớ ra, tên bạn cùng phòng Giang Đào, tựa hồ có dán một tấm áp-phích của nữ nhân này trên đầu giường. Nhưng, tấm áp-phích đó có chút chỉnh sửa hơi quá đà, da sáng mịn đến nỗi thậm chí không nhìn thấy lỗ chân lông. Chuyện này dĩ nhiên không có khả năng, trừ phi đến Tiên Thiên cảnh giới, thân thể từ Hậu Thiên trở lại Tiên Thiên, mới có thể khiến lông măng mất hết, làn da mịn màng đến nỗi không nhìn thấy cả lỗ chân lông.

Đúng rồi, nữ nhân này, tựa hồ chính là nữ minh tinh tên là Giang Điềm Điềm!

Giang Đào tựa hồ ngày nào cũng nhắc tới nữ nhân này, tựa hồ nữ nhân này chính là tình nhân trong mộng của hắn. Hơn nữa, nghe Giang Đào nói, nữ nhân này là thanh xuân ngọc nữ trong nước, là người không có scaldan nào, thậm chí còn là người khởi xướng hành vi tình dục sau khi cưới. Tóm lại, trong lòng Giang Đào, nữ nhân này nghiễm nhiên chính là nữ thần duy nhất trong suy nghĩ của hắn. Khi si mê, Giang Đào có thể nhìn tấm áp-phích của nữ nhân này suốt cả buổi sáng. Tùy Qua buồn bực hỏi, nữ nhân này rút cuộc có cái gì đẹp mắt? Giang Đào nghiễm nhiên mê muội trả lời:

- Cái gì cũng đẹp, nhất là đôi mắt to!

Nhưng, theo Tùy Qua thấy, mặc dù nữ nhân này cũng là một mỹ nữ chân chính, nhưng tuyệt đối không đủ trình độ cấp bậc nữ thần. Về phần mắt to, mặc dù đúng là cũng không nhỏ, nhưng bên trong tựa hồ đeo kính áp tròng.

Ví dụ như Đường Vũ Khê, Lam Lan, Thẩm Quân Lăng, trên người các nàng, có một loại cảm giác đẹp tự nhiên. Còn nữ nhân này mặc dù xinh đẹp, nhưng có một loại cảm giác "rìu đục", có lẽ đã trải qua giải phẫu thẩm mỹ. Nhưng đây là vì nhãn lực của Tùy Qua đủ "độc", dung nhan giải phẫu của Giang Điềm Điềm có lẽ xuất từ tay đại sư giải phẫu thẩm mỹ nào đó, người bình thường, đại khái không nhìn ra lọai dấu vết "đục khắc" này.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tùy Qua đang suy nghĩ có nên chào hỏi đối phương hay không, lại thấy Giang Điềm Điềm đột nhiên há mồm lớn tiếng hét lên:

- A! Có tên háo sắc nhìn trộm.... có ai không...

Thanh âm ngọt ngào cả kinh của Giang Điềm Điềm vang lên bên tai Tùy Qua, Tùy Qua thầm nghĩ, lão tử đích xác là sắc lang, nhưng lão tử nhìn trộm cô lúc nào, nhiều lắm là nghe lén một chút thanh âm của cô, chẳng lẽ như vậy cũng là rình coi?

Cho nên, Tùy Qua giải thích:

- Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.

- Hiểu lầm...

Giang Điềm Điềm thanh thuần, đột nhiên trở nên như người đàn bà chanh chua, chỉ vào lỗ mũi Tùy Qua mắng:

- Anh nhất định là ký giả của tòa soạn thối tha nào đó? Đám người chó má các người chỗ nào cũng nhúng tay vào! Hừ, tôi cho anh biết, các ngươi đừng hòng làm bẩn danh tiếng ' ngọc nữ ' của tôi. Mau giao điện thoại, máy ảnh ra đây. Nếu không, vệ sĩ của tôi sẽ lập tức tới đây, tôi không ngần ngại kêu hắn đánh gãy chân anh! Sau đó đóng cửa tòa soạn báo của các người!

- Này! Cô cũng quá ác độc đi? Đây là nhà vệ sinh công cộng, chẳng lẽ chỉ cho phép ngọc nữ tiểu tiện, không cho phép mãnh nam đi tiểu sao?

Tùy Qua không nhịn được trêu chọc một câu, hắn cảm thấy nhìn ngọc nữ biến thân thành người đàn bà chanh chua cũng rất thú vị.

- Anh... thật là vô lại!

Giang Điềm Điềm giẫm chân mắng, sau đó hét lên:

- Từ Long! Cố Vấn Đông! Hai người còn không qua đây bắn gãy chân chó của thằng điên này đi, còn nữa, đập nát cameras, điện thoại di động của hắn tôi cho tôi! Đập nát! Thật là tức chết, sau này không bao giờ... đến nhà vệ sinh công cộng phòng thế này nữa, đã vô cùng bẩn, còn phải lo lắng bị rình trộm, vạn nhất hình tượng ngọc nữ của tôi bị phá hỏng.. Hai tên phế vật này, còn không mau ra đây!

Hai người mặc tây phục, đeo tai nghe cuống quít từ bên trên vọt xuống.

Chẳng qua, loại vệ sĩ mặc đồ tây, đeo caravat, đi giày da, vĩnh viễn chỉ trông đẹp mắt chứ không dùng được. Dùng để dọa người còn có thể, chứ rất ít có công dụng thật sự.

*****

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu mặc đồ tây... , tay chân không linh hoạt; đi giày da, tốc độ chạy bộ khẳng định cũng không bằng giày chạy bộ, võ lực đương nhiên cũng hạ thấp.

Cho nên, chỉ nhìn trang phục hai tên vệ sĩ của Giang Điềm Điềm, Tùy Qua cũng biết bọn họ chỉ là loại nhìn cho đẹp mắt chứ không dùng được.

Tách tách!

Thấy vệ sĩ của Giang Điềm Điềm còn chưa chạy tới, lòng bất hảo của Tùy Qua đồng học nổi lên, lấy điện thoại di động ra, liên tục chụp ảnh Giang Điềm Điềm, khi Giang Điềm Điềm lấy tay che mặt, hắn còn vô sỉ đưa điện thoại di động xuống dưới váy Giang Điềm Điềm. Vừa chụp, Tùy Qua vừa nghĩ thầm nói:

- Giang Đào, cậu sắp được mãn nhãn rồi! Lần này, cậu có thể nhìn thấy dung nhan thật sự của nữ thần trong lòng cậu, hơn nữa còn có "ảnh bí mật"..

- Tôi vốn không rình trộm, ai bảo cô nói xấu tôi!

Tùy Qua cười ha ha, ném điện thoại di động vào trong túi áo.

- Lão nương liều mạng với ngươi!

Giang Điềm Điềm giận đến mức nổi điên, vươn móng tay như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, cào vào mặt Tùy Qua.

Nhưng Tùy Qua làm sao có thể để cô ta phá hủy khuôn mặt đẹp trai của mình, thân thể như cá, trượt về phía sau, nhanh chóng lủi vào trong rừng cây, một lát sau, đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Lúc này, hai vệ sĩ của Giang Điềm Điềm mới chạy tới.

- Giang tiểu thư, cô không sao chứ?

Một tên vệ sĩ hỏi.

- Phế vật vô dụng, mau đuổi theo cho tôi!

Giang Điềm Điềm tức giận nói.

- Giang tiểu thư, chúng tôi vốn ở ngoài phòng vệ sinh canh chừng cho cô, là cô nói sợ chúng tôi rình coi cô, mới kêu chúng tôi lên trên đó chờ cô, cho nên....

- Khốn khiếp!

Giang Điềm Điềm chửi ầm lên:

- Ngươi còn dám mạnh miệng! Ngươi là người mù ư, không thấy có nam nhân vào phòng vệ sinh sao? Ngươi xéo ngay cho ta, lập tức lăn ngay! Còn ngươi nữa, mau đuổi theo tên ký giả khốn khiếp đó, đuổi không kịp ngươi cũng cút đi!

Động tĩnh của Giang Điềm Điềm rất lớn, nhanh chóng kinh động đến cả nhân viên tổ kịch đang ở hiện trường quay phim.

- Giang tiểu thư, xin cô bớt giận, thư giãn tâm tình, đợi lát nữa còn có một cảnh phải quay.

Đạo diễn vội vàng chạy tới khuyên lơn.

- Quay, quay cái đầu của ông! Hôm nay không quay nữa!

Giang Điềm Điềm khóc rống nói:

- Cũng tại ông, tự nhiên chạy đến chỗ khốn khiếp này cũng quay phim, kết quả làm hại tôi bị người ta rình trộm, chụp hình, muốn phá hủy hình tượng của tôi... , đám người hâm mộ của tôi, bọn họ nhất định còn khổ sở hơn tôi, vạn nhất xuất hiện người nhảy lầu, nhảy sông tự sát, vậy phải làm thế nào!

Trên sống lưng đạo diễn toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trên thế giới này làm gì có người hâm mộ thiếu não như vậy, cô thật sự tưởng mình là siêu sao thế giới sao.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng đạo diễn cũng không không ngừng an ủi. Dù sao, nhà đầu tư của bộ phim này chính là kim chủ của Giang Điềm Điềm, đạo diễn vì chén cơm của mình, đương nhiên không dám đắc tội với Giang Điềm Điềm.

Sau khi Giang Điềm Điềm náo loạn một trận, mặt lạnh nói:

- Bất kể nói thế nào, hôm nay tôi cũng không có tâm tình quay phim nữa. Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Hổ, kêu anh ấy tới đây đón tôi. Mọi người ở đây cắm trại đi, chờ ngày mai tâm tình của tôi tốt hơn, sẽ quay lại quay tiếp!

Mắng người xong, Giang Điềm Điềm lại móc ra một cái gương nhỏ, bắt đầu cẩn thận trang điểm lại.

Sau đó, Giang Điềm Điềm quả nhiên móc điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lục Hổ, ngọt ngào nói:

- Anh yêu, anh mau tới hồ Thu Nguyệt đón em đi, hôm nay gặp phải một tên chụp lén, muốn làm bẩn hình tượng ngọc nữ của người ta, không có tâm tình quay phim nữa... Anh lái chiếc xe LandRover tới đây đi, hôm nay khí trời "dã ngoại" rất đẹp...

Khí trời "dã ngoại" rất đẹp?

Tùy Qua ẩn nấp ở một nơi kín đấu, ngẩng đầu nhìn lên, hôm nay quả nhiên là cuối thu trời đẹp, chẳng qua là, khí trời đẹp và lái xe LandRover có quan hệ gì với nhau? Tùy Qua không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng Giang Điềm Điềm đã thay hắn kéo Lục Hổ ra ngoài, hiện tại suy nghĩ của Tùy Qua, chỉ là tìm một thời cơ thích hợp, sau đó lại chế tạo một "sự cố" hoàn mỹ.

- Hôm nay, mình mới thật sự là đạo diễn!

Nghĩ tới đây, Tùy Qua bỗng nhiên có chút hưng phấn.

Sau nửa giờ, một chiếc LandRover đã lái vào công viên sinh thái hồ Thu Nguyệt.

Vở kịch do Tùy Qua đích thân đạo diễn cũng theo đó mở màn.

Nam chính đương nhiên là Lục Hổ, nữ chính chắc chắn là ngọc nữ thanh thuần Giang Điềm Điềm.

Diễn viên phụ theo thứ tự là Trình Thiên Du, Thịnh Sài. Đạo cụ, chính là chiếc xe LandRover.

Chiếc xe LandRover chạy dọc theo sơn đạo lên đỉnh núi.

Xe mới vừa dừng hẳn, Giang Điềm Điềm đã chạy vội tới, Lục Hổ mới xuống xe, Giang Điềm Điềm liền thoáng cái lao vào lòng Lục Hổ, sau đó khóc lóc kể lể.

- Anh yêu, làm sao bây giờ anh mới tới, người ta bị tên vô lại khi dễ!

Giang Điềm Điềm không thèm để ý đến Trình Thiên Du và Thịnh Sài, bắt đầu thi triển thủ đoạn làm nũng với Lục Hổ.

- A ~ là tên nào không có mắt, dám trêu chọc nữ nhân của Lục Hổ này!

Lục Hổ tỏ vẻ trượng nghĩa:

- Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ khiến hắn không muốn sống nữa. Ngoài ra, anh bảo đảm, tuyệt đối không có bất kỳ tờ báo, tạp chí nào dám đăng tin tức bất lợi đối với em! Ai dám đăng, anh sẽ giết người đó!

- Lục ca, anh thật tốt với em!

Giang Điềm Điềm nín khóc mỉm cười, kỹ thuật diễn càng ngày càng điêu luyện.

- Nếu hôm nay em đã không muốn quay phim nữa, vậy dứt khoát đừng ở đây nữa.

Lục Hổ bị Giang Điềm Điềm cọ cọ trong lồng ngực, tâm tình bỗng chốc nổi hỏa, tâm dương khó nhịn:

- Điềm Điềm, anh đã đặt trước phòng tổng thống ở khách sạn Love Elysees, chi bằng về sớm ' nghỉ ngơi '.

- Đáng ghét!

Giang Điềm Điềm dùng ánh mắt mị hoặc liếc nhìn Lục Hổ, sau đó thấp giọng nói:

- Lục ca, khi làm ăn anh khôn khéo như vậy, sao hôm nay lại ngốc nghếch như vậy? Lúc trước không phải người ta đã nói với anh sao, hôm nay khí trời "dã ngoại" rất đẹp, người ở đây cũng không đông lắm, còn kêu anh lái chiếc xe LandRover tới đây, chẳng lẽ anh vẫn không rõ ý tứ của người ta sao?

Lục Hổ vốn không rõ, nhưng khi nghe thấy Giang Điềm Điềm cố ý nhấn mạnh hai chữ "dã ngoại", lúc này cho dù tinh trùng lên óc, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Điềm Điềm. Nhất thời, Lục Hổ mừng rỡ, cảm thấy kích thích, vô cùng sốt sắng nói:

- Điềm Điềm, em thật sự quá tốt, không uổng công anh thương em. Ha ha, tiểu ' dục nữ ', trước hết để anh hôn một cái.

- Đáng ghét!

Giang Điềm Điềm gắt giọng:

- Người ta là thấy anh thương em nhiều như vậy, lần này quay phim lại bỏ ra rất nhiều tiền, cho nên muốn khao anh một bữa, tự quyên cái chiếu cho anh, ai ngờ anh còn giễu cợt người ta!

- Hắc...

Ở nơi xa, Tùy Qua đang ẩn thân trong rừng rậm, chờ đợi tình tiết hấp dẫn nhất xảy ra.

Lục Hổ và Giang Điềm Điềm liếc mắt đưa tình mấy câu, hai người liền khẩn cấp chui vào trong xe, sau đó chạy dọc theo con đường bên hồ Thu Nguyệt, tỉ mỉ chọn "chiến trường" của bọn họ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)