← Ch.0117 | Ch.0119 → |
Hôm nay, trên cổ Thẩm Quân Lăng cũng quàng một cái khăn màu trắng, loáng thoáng có kiểu dáng tương tự như khăn quàng của Đường Vũ Khê.
Sau khi khẽ thất thần, Tùy Qua hỏi Thẩm Quân Lăng:
- Sao cô lại tới đây?
- Tôi từng nói rồi, khi cậu hạnh phúc, tôi sẽ yên lặng tránh ra; khi cậu bất hạnh, tôi sẽ xuất hiện.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Cô chưa từng nói lời này.
Tùy Qua nói, lại uống thêm một chén rượu.
- Như vậy, bây giờ tôi nói cũng không muộn, đúng không.
Thẩm Quân Lăng nói.
Tùy Qua cười nhạt, hắn biết không thể nói đạo lý với Thẩm Quân Lăng.
- Hài tử đáng thương, xem ra đây là lần đầu tiên cậu thất tình.
Thẩm Quân Lăng cười cười, lại nói:
- Nhưng, Đường tỷ tỷ của cậu đúng là rất đẹp. Nếu tôi là nam sinh, nhất định cũng không chịu được đả kích như vậy.
- Đả kích? Tôi và cô ấy không có gì cả, cô ấy cũng không bỏ rơi tôi, nói gì đến đả kích.
Tùy Qua nói.
- Vậy đầu cậu có vấn đề sao? Nếu không thất tình... , tại sao lại chạy tới đây mua say?
Thẩm Quân Lăng mắng:
- Làm hại tỷ tỷ ta lo lắng, vội vàng tới an ủi cậu.
- Làm sao cô biết tôi ở đây?
Tùy Qua hỏi.
- Cậu hồn xiêu phách lạc bước đi, đương nhiên không để ý đến sự tồn tại của tôi, nhưng tỷ tỷ này cũng không nỡ nhìn cậu khổ sở như vậy.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Sao hả, tôi đúng là đầy nghĩa khí đúng không?
- Đầy nghĩa khí? Lần trước còn gạt tôi.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Rõ ràng là một cao thủ, nhưng không phải làm bộ là một cô gái yếu ớt, hoàn toàn không có lực phản kháng.
Lần này chạm mặt, Tùy Qua liền lập tức nhận thấy trong cơ thể Thẩm Quân Lăng thậm chí có chân khí lưu động, lại là tu vi luyện khí trung kỳ, chỉ nói về chân khí tu vi, tựa hồ cũng không sai biệt lắm với Tùy Qua.
Khó trách lần trước bị Thiết Long và Chu Xử Nhất đưa tới làm mồi dụ, Thẩm Quân Lăng không hề bối rối, đại khái nàng căn bản không đặt đám người Thiết Long trong mắt, chẳng qua cảm thấy chơi khá vui vẻ. Về phần Tùy Qua, hiển nhiên cũng bị nàng "lừa gạt". Về phần sau đó Thiết Long và Chu Xử Nhất bị quay video đồng tính, đương nhiên cũng là kiệt tác của nàng.
- Lần đó là tỷ tỷ cảm thấy cậu khá thú vị.
Thẩm Quân Lăng nhõng nhẽo cười nói, khiến xương cốt Tùy Qua muốn rớt ra:
- Huống chi, lần đó tỷ tỷ cũng để cậu chiếm tiện nghi không ít? Cậu cũng đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ.
Tùy Qua cẩn thận suy nghĩ, đích xác có chuyện như vậy, lần đó mặc dù bị Thẩm Quân Lăng "đùa giỡn", nhưng hắn xác thực không lỗ lã. Ngọai trừ chuyện đi mua áo lót cho Thẩm Quân Lăng, bị Đường Vũ Khê hiểu lầm, làm cho Tùy Qua rất lúng túng.
Tóm lại, đối mặt với một nữ nhân như vậy, Tùy Qua chính là muốn hận, cũng hận không được.
- Nếu cậu thật sự muốn uống say, mấy loại rượu này không giúp ích được đâu.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Nếu cậu không sợ tỷ tỷ này ăn thịt, thì lên chỗ tỷ tỷ uống rượu, cho cậu uống đến say mèm, không say không nghỉ!
- Cô không sợ, tôi sợ cái gì?
Tùy Qua nói.
Thẩm Quân Lăng thấp giọng nói bên tai Tùy Qua:
- Nghe nói ăn thịt tiểu sơ nam, có thể làm đẹp, ha ha....
- Vậy thì đến chỗ cô. Xem cô có thể ăn thịt tôi không!
Tùy Qua nói xong, đang lo lắng có nên ra vẻ hào khí dắt tay Thẩm Quân Lăng hay không, ai ngờ cánh tay mềm mại của Thẩm Quân Lăng đã quấn tới, chủ động khoác lên cánh tay hắn.
Nhìn tiểu soái ca giàu có bị Thẩm Quân Lăng "lừa gạt" dẫn đi, tửu bảo sư tỷ hơi có chút mất mát, nhưng khi ánh mắt của nàng rơi xuống xấp tiền trên quầy ba, cảm giácmất mát, trống không rất nhanh biến mất.
- Nước hoa, túi xách, quần áo... Tỷ tỷ ta đến đây!
Thẩm Quân Lăng lái chiếc xe BMW màu đỏ, đến một khu chung cư ở trung tâm thành phố. Mặc dù là khu chung cư, nhưng nơi này cũng là chung cư đắt tiền nhất thành phố Đông Giang, giá tiền còn đắt hơn biệt thự, cho nên gọi là chung cư cấp cao cũng không quá đáng. Huống chi, Thẩm Quân Lăng còn ở tầng cao nhất, có vườn hoa sân thượng và sân phơi rộng rãi, xa xỉ.
Tiểu phú bà!
Nữ nhân như Thẩm Quân Lăng, hiển nhiên chính là tiểu phú bà cực phẩm trong miệng Giang Đào.
Xinh đẹp! Nhiều tiền! Có phong cách!
Giang Đào từng cho rằng, Giang Điềm Điềm không chỉ là nữ thần trong lòng hắn, cũng là điển phạm của tiểu phú bà cực phẩm. Đáng tiếc, lần trước Tùy Qua ở thành phố Tây Giang, tiếp xúc qua với Giang Điềm Điềm, vị ngọc nữ thanh thuần này xem ra đã sớm bị quy tắc ngầm của giới giải trí làm thối nát rồi. Vốn, Tùy Qua tính toán đưa một số tấm hình của Giang Điềm Điềm cho Giang Đào xem, nhưng sau đó lại từ bỏ ý nghĩ này, có một niệm tưởng xinh đẹp, tóm lại vẫn tốt hơn.
- Tiểu đệ đệ, nghĩ gì thế?
Thẩm Quân Lăng hỏi Tùy Qua.
Lúc này Tùy Qua đang ngẩn người đứng ở ban công, nghe thấy Thẩm Quân Lăng hỏi mình, xoay người nhìn lại, đôi mắt sắc lang nhất thời mở thật lớn.
Thẩm Quân Lăng, quả nhiên là đẹp chết người!
Sau khi về nhà, chỉ trong chốc lát, nàng đã thay một bộ quần áo khác, là một chiếc váy dài màu trắng bằng lụa cực đẹp, mép váy đã chạm xuống mặt đất, cổ áo mở rất thấp, để lộ hai hai đỉnh núi tuyết sơn nõn nà. Hai tay nàng cầm một bình rượu, bàn chân tuyết trắng nhẹ nhàng bước trên gạch đá, phát ra tiếng vang dễ nghe, vô cùng phong tình. Nữ nhân này, không phải muốn dụ người phạm tội sao!
- Tiếp lấy!
Thấy Tùy Qua xoay người lại, Thẩm Quân Lăng ném vò rượu trong tay về phía Tùy Qua.
Tùy Qua xòe bàn tay ra túm, khi thấy sắp sửa túm được vò rượu, đột nhiên vò rượu trượt khỏi tay, rơi xuống mặt đất!
Nhìn thấy vò rượu sắp sửa vỡ vụn, Thẩm Quân Lăng không khỏi cả kinh, hiển nhiên không ngờ Tùy Qua lại thất thủ như vậy.
Đúng vào lúc này, bàn tay của Tùy Qua đột nhiên chộp tới phía dưới, khi vò rượu sắp rơi xuống nền nhà, vững vàng túm lấy.
Lúc này Thẩm Quân Lăng mới ý thức được, Tùy Qua cố ý trêu chọc nàng.
Tùy Qua lấy tay mở nắp vò rượu, nhất thời mùi rượu lan tỏa ra xung quanh. Hắn vốn không phải một người am hiểu rượu, nhưng ngửi thấy mùi hương này, liền biết loại rượu này không tầm thường.
Nhìn vào bên trong, cảm thấy hơi rượu rất nồng, hơn nữa có loại cảm giác trong suốt, hiển nhiên là rượu ngon chân chính, hơn nữa còn có thời gian rất xa.
- Đây là rượu gì?
Tùy Qua không nhịn được hỏi.
- Có thể làm cho cậu uống say.
Thẩm Quân Lăng nói, nhấc vò rượu lên chạm với Tùy Qua một cái, sau đó nhấc lên cao. đổ đầy rượu vào trong miệng.
Tùy Qua cũng làm như nàng, đổ đầy rượu vào trong miệng
Rượu vừa xuống cổ, giống như liệt lửa, tựa hồ muốn đốt cháy cả người Tùy Qua.
Trong phút chốc, Tùy Qua cảm giác nhiệt độ của mình ít nhất phải tăng lên hai độ.
- Rượu mạnh thật!
Một lát sau, Tùy Qua mới thở dài nói.
- Đó là đương nhiên rồi.
Thẩm Quân Lăng cười nói:
- Đây cũng loại rượu tôi lấy trộm trong hầm rượu của gia gia, chỉ có hai vò, vẫn luyến tiếc không dám uống.
- Vậy thì tôi được sủng ái quá mức rồi.
Tùy Qua nói.
- Nói như vậy, cậu cũng thích làm nam sủng của tôi?
*****
Thẩm Quân Lăng cười nói:
- Vậy thì tới đây, để cho bổn nữ vương cưng chiều cậu.
- Được rồi, bây giờ là ban ngày, hoang dâm vô đạo như thế cũng không sợ tranh quyền bị lật đổ sao.
Tùy Qua cũng cười cười, ở bên cạnh Thẩm Quân Lăng, hắn luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Hơn nữa, không biết vì sao, mặc dù số lần gặp mặt Thẩm Quân Lăng không nhiều, nhưng cả hai đều có cảm giác như rất quen thuộc.
- Hiện tại, có phải vui vẻ hơn một chút không?
Thẩm Quân Lăng hỏi.
- Ừ, cám ơn cô.
Tùy Qua nói.
- Cám ơn tôi làm cái gì.
Thẩm Quân Lăng nói, tựa vào lan can trên ban công giống như Tùy Qua, đưa mắt nhìn ra xa:
- Tôi chỉ cảm thấy cậu rất thú vị, vốn nhiều lần muốn gọi cậu tới. Nhưng, cậu cứ đi theo Đường tỷ tỷ của cậu, tôi cũng không muốn làm người thứ ba.
- Vũ Khê... Cô ấy bị bệnh nặng.
Tùy Qua khẽ thở dài.
- Khó trách sắc mặt của cô ấy không tốt như vậy.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Đây đại khái là hồng nhan bạc phận. Nhưng, nàng chẳng qua chỉ rời khỏi thành phố Đông Giang mà thôi, cũng không nói muốn bỏ rơi cậu, tại sao cậu lại hồn xiêu phách lạc như vậy?
- Tôi chẳng qua cảm thấy trong lòng biệt khuất.
Tùy Qua nói:
- Vì trị bệnh cho cô ấy, trong khoảng thời gian này không biết tôi đã gặp phải bao nhiêu phiền toái, tôi dĩ nhiên không kể khổ, chỉ là cô ấy biết tôi đang cố gắng, nhưng cô ấy lại từ bỏ, hơn nữa còn bỏ đi, không để lại lời nào.
- A, không ngờ tiểu đệ đệ của nô gia còn là một kẻ si tình.
Thẩm Quân Lăng trêu ghẹo nói.
- Đừng gọi tôi là tiểu đệ đệ có được không?
Tùy Qua buồn rầu nói:
- Người không biết nghe thấy, còn tưởng đệ đệ tôi thật sự rất nhỏ.
- Ha ha ~
Thẩm Quân Lăng ôm ngực cười to nói:
- Cái tên này, miệng lưỡi trơn tru từ lúc nào vậy.
- Tôi lúc nào cũng như vậy.
Tùy Qua nói, phía sau còn có nửa câu:
- Chẳng qua trước mặt cô không có cách nào biểu hiện ra mà thôi.
Đúng là, khi đối mặt với Thẩm Quân Lăng, ánh mắt sắc lang, mồm mép lém lỉnh của Tùy Qua đều không dùng được. Trước mặt Thẩm Quân Lăng, hắn chính là tiểu lưu manh gặp phải nữ lưu manh.
- Chỉ cần cậu vui vẻ, cho cậu chút tiện nghi cũng không sao.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Lúc trước nhìn thấy bộ dạng của cậu, trong lòng tỷ tỷ còn đau lòng.
- Đau lòng?
Tùy Qua kinh ngạc, nghĩ thầm Tùy Qua tôi có tài đức gì, đáng để Thẩm tiểu thư chú ý như thế.
- Bởi vì cậu là nam nhân kỳ lạ nhất, thú vị nhất tôi từng gặp, không, cậu là nam sinh.
Thẩm Quân Lăng tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tùy Qua:
- Cậu nhất định có chút ngạc nhiên, tại sao tôi lại cảm thấy hứng thú với cậu như vậy? Nguyên nhân thật ra rất đơn giản....
Nói tới đây, Thẩm Quân Lăng không nói nữa, chỉ uống rượu.
- Nguyên nhân là gì?
Tùy Qua không nhịn được hỏi tiếp.
- Tôi muốn biết, cậu có phải là người tôi muốn tìm hay không.
Thẩm Quân Lăng nói.
Người nào?
Cừu nhân, ân nhân, tình nhân, người yêu hay là nam nhân?
Tùy Qua không tiếp tục truy vấn nữa.
Tình huống như thế rất đơn giản. Bình thường, một nữ nhân nói với một nam nhân, anh chính là người tôi chờ đợi hoặc muốn tìm, như vậy chỉ có ý nghĩa, nữ nhân này hơn phân nửa là coi trọng anh.
Nghe thấy Thẩm Quân Lăng nói như vậy, trong lòng Tùy Qua không khỏi có chút nhộn nhạo. Nhưng Tùy Qua lại thầm mắng mình là cầm thú, hiện tại tình huống của Đường Vũ Khê còn không rõ, hắn lại còn nghĩ tới chuyện xuân tâm nhộn nhạo, quả nhiên là bại hoại. Nhưng, Tùy Qua đồng học không khỏi yêu cầu bản thân quá cao, đối mặt với loại vưu vật tuyệt sắc như Thẩm Quân Lăng, người không bị hấp dẫn, hoặc không là nam nhân, hoặc chính là nữ nhân.
Tùy Qua không hỏi nữa, chỉ tiếp tục uống rượu.
Thẩm Quân Lăng lại nói:
- Này, Suy Suy....
- Suy Suy?
Tùy Qua ngạc nhiên nói:
- Đây là danh hiệu mới cô đặt cho tôi sao?
- Đúng vậy.
Thẩm Quân Lăng giải thích:
- Tùy Qua, khẩu âm ở đây, nghe giống như "Suy ca", gọi cậu là "Suy ca" đương nhiên không dễ nghe, vậy thì gọi cậu là "Suy Suy", tương đối khả ái, đúng không?
- Tùy cô, dù sao cũng còn hơn "tiểu đệ đệ".
Tùy Qua tự giễu nói:
- Huống chi, trong thời gian này tôi đúng là đủ suy.
- Đáng ghét! Lúc nào cũng than thở.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Nếu tôi là Đường tỷ tỷ lời của cậu... , cũng không chịu được cậu suốt ngày than thở như vậy, khó trách cô ấy muốn trốn tránh.
- Không phải.
Tùy Qua nói:
- Trước mặt cô ấy, tôi không bao giờ than thở, mỗi ngày tôi còn chọc tức cô ấy.
- Cắt ~ Cậu lại muốn khoe khoang có phải không?
Thẩm Quân Lăng bĩu môi nói:
- Tôi sẽ ghen đấy.
Nghe Thẩm Quân Lăng làm nũng như vậy... , Tùy Qua thật sự có vọng động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng trong lòng Tùy Qua biết rất rõ, Thẩm Quân Lăng không phải một nữ sinh đơn giản, suy nghĩ trong lòng nàng, tuyệt đối không lẳng lơ giống như lời nói trên miệng nàng.
- Đúng rồi, chuyện của Đường tỷ tỷ, cậu định làm thế nào?
- Tôi làm sao biết.
Tùy Qua mờ mịt nói.
- Chẳng lẽ, cậu định bỏ qua như vậy?
Thẩm Quân Lăng hỏi.
- Ta cũng không muốn từ bỏ. Nhưng có cách gì chứ?
Tùy Qua nói:
- Cô ấy đi như vậy, thiên hạ rộng lớn, biển người mịt mờ, tôi biết đi tìm cô ấy ở đâu? Huống chi, ta cũng lo lắng cho bệnh tình của cô ấy... Ài...
- Cậu có nghĩ tới tại sao cô ấy không để lại vài lời cho cậu không?
Thẩm Quân Lăng chợt hỏi.
- Đại khái... Tôi nghĩ, trong lòng cô ấy, tôi vốn không có địa vị gì.
Tùy Qua thở dài nói.
- Ngược lại.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Cô ấy sở dĩ không để lại vài lời, bởi vì cô ấy cảm thấy cậu có thể sẽ đi tìm cô ấy, mà cô ấy lại không muốn cậu tìm được, có lẽ là không muốn liên lụy đến cậu. Dù sao, đúng như cậu đã nói, trong thời gian này, cậu thật sự có chút quá mệt mỏi.
- Nhưng tôi không biểu lộ ra trước mặt cô ấy....
- Nữ nhân có giác quan rất mạnh, cậu có ngụy trang cũng vô dụng.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Đúng như hiện tại, mặc dù cậu luôn miệng nói đang lo lắng cho Đường tỷ tỷ, nhưng tôi dám khẳng định, trong lòng cậu đang nhộn nhạo, nhất định đang nảy sinh ý niệm tà ác đối với tôi, đúng không?
Lúng túng!
Buồn bực!
Rất nhiều nam nhân luôn cho rằng, nữ nhân xinh đẹp bình thường sẽ rất ngốc. Nhưng Tùy Qua đồng học lại phát hiện, đạo lý này không áp dụng với những nữ nhân hắn quen biết.
Đường Vũ Khê, Thẩm Quân Lăng còn cả Lam Lan, người nào cũng không thiếu tế bào não.
- Xem ra tôi đoán trúng rồi.
Thẩm Quân Lăng hơi có chút đắc ý nói:
- Xem ra nam nhân các người chính là như vậy, ăn trong chén nhìn trong nồi. Nhưng tôi cũng sẽ không vì như vậy mà khinh bỉ cậu, bởi vì ít nhất chứng minh mị lực của bổn cô nương không người nào có thể địch lại, ngay cả người si tình như cậu cũng không chống chịu được. Nhưng, trong lòng Đường tỷ tỷ, có lẽ cậu chiếm phân lượng không nhẹ đâu. Cô ấy làm như vậy, đại khái là muốn lựa chọn thay cho cậu, không muốn cậu tiếp tục thống khổ như vậy.
- Khó trách, hôm qua nói cô ấy nói nhìn tôi rất mệt mỏi.
← Ch. 0117 | Ch. 0119 → |