← Ch.0155 | Ch.0157 → |
- Chờ một chút đi.
Tùy Qua đáp:
- Đẩy ra Đế Ngọc Cao lâu như vậy, mục đích của tôi vẫn chưa đạt tới.
- Mục đích gì?
Nhãn Kính ngạc nhiên hỏi.
- Thử nước.
Tùy Qua đáp:
- Trước đó không phải Phùng Thiên Minh đã nói ngành chế dược nước rất sâu sao. Tôi đẩy ra Đế Ngọc Cao, chính là vì xem nước có bao sâu. Nhưng cho tới bây giờ, giống như vẫn chưa thấy được bọt nước chân chính đâu.
- Đúng rồi, nghe ông chủ vừa nói như thế, tôi lại nhớ đến một việc.
Nhãn Kính đột nhiên nói:
- Một đoạn thời gian trước, có người gởi thư tới, bên trong có một tài khoản, yêu cầu chúng ta trước cuối năm phải đem một phần tư lợi nhuận gởi vào tài khoản kia. Nhưng tôi không để ý đến, loại lừa dối cấp thấp này...
Tùy Qua ngăn cản lời của Nhãn Kính, hỏi:
- Trong thư có ký tên đi?
- Hình như gọi là Hoa Hạ y dược phường hội gì đó.
Nhãn Kính không cho là đúng nói:
- Tôi đi tra xét qua, căn bản không có tổ chức y dược phường hội nào của chính phủ, loại thủ đoạn gạt người này, thật sự là quá thấp kém!
- Hoa Hạ y dược phường hội?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Danh hào thật đúng là lớn đâu, chẳng lẽ tính toán quản lý toàn bộ chế dược của cảnh nội Hoa Hạ? Một phần tư lợi nhuận, khẩu vị của bọn hắn thật đúng là lớn!
- Tự cao tự đại mà thôi.
Nhãn Kính cười nói.
Tùy Qua vốn cũng không cho là đúng, đang định bỏ qua vấn đề này, nhưng trong lòng mơ hồ sản sinh cảm xúc không hay, liền nhìn Nhãn Kính nói:
- Anh cho tài vụ tra xét một chút sổ sách Phùng Thiên Minh lưu lại trước kia, nhìn xem tài khoản nọ có xuất hiện qua trong sổ sách hay không!
- Ông chủ, điều này có thể sao?
- Nhanh chóng cho người đi thăm dò.
Tùy Qua nói.
Cho dù Nhãn Kính cảm thấy việc này không có khả năng, nhưng Tùy Qua đã phân phó, hắn chỉ đành gọi điện cho người đi thăm dò tài khoản kia.
Khoảng mười mấy phút sau di động vang lên.
- Cái gì!
Sau khi nghe xong điện thoại, vẻ mặt Nhãn Kính đột nhiên kinh ngạc.
Vừa cúp điện thoại, biểu tình của Nhãn Kính thật kỳ quái nhìn Tùy Qua nói:
- Ông chủ, lần này anh đã đoán đúng. Khi Phùng Thiên Minh kinh doanh nhà xưởng này, đích xác đã chuyển một số tiền vào tài khoản kia, hàng năm là một số lượng không nhỏ.
Hoa Hạ y dược phường hội?
Đây là "nước rất sâu" trong miệng Phùng Thiên Minh cùng Dương Sâm sao?
Cho dù lúc này Tùy Qua không biết hồ nước kia sâu bao nhiêu, nhưng cuối cùng hắn đã nghe được tiếng nước chảy.
- Nghĩ biện pháp đi thăm dò một chút, nhìn xem những nhà xưởng chế dược khác có phải cũng bị buộc "tiến cống" cho Hoa Hạ y dược phường hội hay không.
Tùy Qua nói:
- Thuốc dán mới tạm thời không đẩy ra, chờ điều tra rõ tình huống rồi nói sau.
- Để tôi đi tra xem.
Sơn Hùng nói.
Tùy Qua gật gật đầu, hiện tại còn một tháng là hết năm, hi vọng làm rõ Hoa Hạ y dược phường hội là lai lịch gì.
Bởi vì nguyên nhân nâng giá, hơn nữa bị hàng giả mạo đập vào, cùng ảnh hưởng do dược cục Thiếu Lâm Tự đẩy dời thuốc mới, lượng tiêu thụ Đế Ngọc Cao thẳng tắp giảm xuống. Nhưng bởi vì Nhãn Kính cùng Sơn Hùng đều biết Tùy Qua có lưu chuẩn bị, vì vậy không để ý tới vấn đề thất thoát lần này.
Bệnh của Đường Vũ Khê cuối cùng đã khỏi hẳn, Tùy Qua có thể đem nhiều thời gian trong việc đào tạo linh thảo cùng tu hành.
Trong khoảng thời gian này, Nhãn Kính phái người đi khắp cả nước thu mua đủ loại kỳ hoa dị thảo, mặc dù không lấy được thảo mộc có thể đào tạo thành Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, nhưng vẫn có lợi ích, đạt tới vài gốc thảo mộc có thể đào tạo thành linh thảo.
Những thảo mộc này vẫn luôn được Tùy Qua gieo trồng vào giữa linh điền, bởi vì không có thời gian dùng Ất Mộc Thần Châm đi chiết xuất linh tính cho chúng, cho nên vẫn chỉ là thực vật bình thường, chờ đợi Tùy Qua đào tạo thành linh thảo.
Hiện tại đã có đầy đủ thời gian, cho nên Tùy Qua bắt đầu dùng châm pháp Ất Mộc Thần Châm giúp thực vật ghim kim, tăng lên linh tính của chúng, làm cho chúng có thể chuyển biến thành linh thảo.
Linh thảo, đó mới là vốn liếng của Tùy Qua.
Có linh thảo mới có linh dược, có linh dược không sầu tiền tài.
Với tình huống trước mắt mà nói, Tùy Qua cảm thấy việc khẩn cấp nhất không phải nhanh chóng đẩy ra linh dược mới, mở rộng thị trường buôn bán, mà là đào tạo ra càng nhiều linh dược, nói trắng ra chính là tích lũy.
Đế Ngọc Cao đã thành công thử nước, lúc này Tùy Qua cần làm chính là thử xem hồ nước kia sâu cạn bao nhiêu.
Trước khi hết thảy đều trong sáng, tùy tiện đưa linh dược mới ra thị trường hiển nhiên là chuyện cực kỳ không sáng suốt.
Bước chân quá lớn, thật dễ dàng giẫm vỡ trứng.
Cho nên công ty Hoa Sinh có thể kiếm được tiền thì tốt, cho dù không kiếm được tiền, cũng không quan hệ gì. Dù sao hiện giờ Tùy Qua chỉ cần tùy tiện tìm một kẻ coi tiền như rác, thật dễ dàng gõ ra được mấy trăm hơn ngàn vạn tiền "chẩn kim".
Rất nhiều người thường nói muốn kiếm tiền thì không có cửa vào, nhưng đối với Tùy Qua mà nói, hoàn toàn không tồn tại vấn đề này.
Tỷ như hôm nay, Trữ Bội đã đem bốn trăm tám mươi vạn chẩn kim chuyển vào tài khoản của Tùy Qua.
Làm việc một lúc trong nhà ấm, Tùy Qua rời khỏi căn cứ đào tạo thực vật.
Một lát nữa có hai khóa học, Tùy Qua dự định đi tham dự.
Mặc dù có vết xe đổ của Lưu Trung Hải, cơ hồ không có giảng dạy nào đi tìm Tùy Qua gây phiền phức, nhưng hiện tại hắn ngược lại "tự giác" không ít. Có lẽ bởi vì hắn cảm thấy được lời nói của Đường Vũ Khê có đạo lý, mỗi một giai đoạn trong nhân sinh đều có chỗ đáng giá hoài niệm, không cần phải nhảy qua giai đoạn này quá sớm, theo đuổi một ít mà mình nghĩ thật mỹ lệ, nhưng mấy chục năm sau sẽ cảm thấy thật nhàm chán.
Đi ra khỏi căn cứ thực vật, còn chưa đến cổng trường xa xa đã nhìn thấy ngoài cửa trường thật ồn ào, giống như đã xảy ra chuyện gì.
Tùy Qua bước nhanh đi qua.
Chỉ thấy ở cổng trường, Triệu Đại Quốc dẫn đầu một nhóm người ngăn cản chiếc xe thể thao màu bạc của Lăng Chí Nam.
Trong xe thể thao, một thanh niên tóc dài đang mắng Triệu Đại Quốc. Ở bên cạnh còn ngồi một nữ sinh xinh xắn.
Chung quanh thật nhiều người vây xem.
Thoáng nghe ngóng, Tùy Qua đã hiểu rõ ràng trạng huống.
Nguyên lai Lăng Chí Nam đến trường học đón bạn gái ra ngoài chơi, nhưng chạy xe quá nhanh ngay trong trường, đụng bị thương một cô gái. Lăng Chí Nam lại không ngừng xe mà định chạy thẳng ra ngoài trường, ai biết có người lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ ngay cửa trường, nhóm người Triệu Đại Quốc liền đi ra ngăn cản xe của Lăng Chí Nam.
Nhóm người Triệu Đại Quốc vốn tưởng rằng Lăng Chí Nam bị cản xe sẽ có thu liễm, dừng xe chờ công an đến xử lý, ai biết thằng nhãi kia không chịu xuống xe, chuẩn bị xông thẳng ra cửa trường, nhìn thấy bị nhóm người Triệu Đại Quốc ngăn cản liền mở miệng mắng.
- Kháo, đám bảo vệ không có mắt! Bất quá chỉ là một đám cẩu trường học nuôi dưỡng mà thôi, lại dám ngăn đón xe của lão tử!
Lăng Chí Nam ngồi trong xe kêu gào:
- Mấy đầu cẩu các người cũng không đi hỏi thăm cha của tôi là ai!
*****
Triệu Đại Quốc cũng không phải người sợ phiền phức, nói:
- Cha của quy nhi tử là ai! Nói ra chúng ta nghe một chút!
- Cha của tôi là thôn trưởng thôn Sa Hà!
Lăng Chí Nam kêu gào.
Thôn trưởng?
Các học sinh vây xem đều xôn xao một mảnh.
Mẹ nó, đây là niên đại gì sao? Ngay cả một đứa con của thôn trưởng nho nhỏ cũng dám phô trương như vậy? Túm như con của chủ tịch tỉnh!
Nhưng một ít học sinh Đông đại lại bắt đầu nghị luận.
Thôn Sa Hà, thật sự không phải thôn trang bình thường, mà là một cái thôn nổi tiếng trong Thanh Giang, bởi vì nắm vài quặng mỏ, lò gạch, nhà xưởng sản xuất ống nước trong tay, cho nên thôn này là thôn giàu có nhất trong Đông Giang. Là một thôn trưởng, tự nhiên tài sản cũng đã hơn trăm triệu, cho nên tiểu tử này mới càn rỡ như vậy, hơn nữa còn chưa tốt nghiệp trung học sơ cấp đã tìm được bạn gái học đại học.
Đầu năm nay, có tiền chính là ông nội!
Nghe được lai lịch của tiểu tử kia, nguyên bản nhóm bảo an đứng cùng Triệu Đại Quốc đã bắt đầu rút lui có trật tự.
Chỉ có Triệu Đại Quốc, tiểu tử này còn có chút tâm huyết, nhất định không chịu tránh cho xe Lăng Chí Nam đi qua.
- Kháo, đầu cẩu kia, nếu không tránh ra lão tử đâm chết mày!
Lăng Chí Nam càng thêm càn rỡ.
Mà lúc này xe công an vẫn chưa đến.
Dù có không ít học sinh lên tiếng ủng hộ Triệu Đại Quốc, nhưng vẫn có vẻ thế đơn lực bạc.
Tiền tài nhiều thì càng nói chuyện lớn tiếng đó thôi.
Lăng Chí Nam khởi động xe, muốn đụng qua người Triệu Đại Quốc.
- Đến, có dũng khí thì đụng lại đây!
Lúc này Triệu Đại Quốc đã nổi giận, giằng co với Lăng Chí Nam.
- Được! Đụng phải mày cũng chỉ là bồi mấy chục vạn!
Lăng Chí Nam khinh thường nói, nhấn ga, quả nhiên là chậm rãi hướng Triệu Đại Quốc áp tới.
Thật hiển nhiên, Lăng Chí Nam chỉ muốn dọa Triệu Đại Quốc, trước mặt nhiều người như vậy nhiều lắm chỉ muốn đụng tổn thương Triệu Đại Quốc, tuyệt đối không dám đụng chết hắn, nhưng cho dù là như thế, lòng người này cũng đủ đen.
Lúc này toàn thân Triệu Đại Quốc đẫm mồ hôi, nhưng đã đâm lao phải theo lao. Không thể tưởng được vì muốn giữ gìn chính nghĩa, lần này hắn phải trả giá đổ máu.
Khoảng cách xe của Lăng Chí Nam càng ngày càng gần.
Mồ hôi trên người Triệu Đại Quốc càng lúc càng nhiều, suýt nữa đã đứng không yên.
Vì tiền lương không đầy hai ngàn mỗi tháng, vì chính nghĩa, thật sự đáng giá sao?
Mắt thấy xe thể thao sắp đụng trúng Triệu Đại Quốc, lúc này một bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn, bình thản nói:
- Triệu đại ca, đừng lo lắng, thách hắn cũng không dám đụng anh!
- Tiểu thần y...là cậu.
Triệu Đại Quốc có chút kích động nói, không vì điều gì khác, đơn giản là lúc này có người sóng vai đứng chung một chỗ với mình, điều này làm cho hắn cảm thấy được chính nghĩa vẫn còn tồn tại.
Tùy Qua vỗ vai Triệu Đại Quốc, bàn tay còn lại đặt lên đầu xe Lăng Chí Nam, sau đó nói:
- Anh không phải thật ngưu bức sao, nhanh chóng đụng lại đây đi!
Nguyên bản Lăng Chí Nam cũng không định đụng Triệu Đại Quốc, nhưng bị Tùy Qua khiêu khích, cơn tức bừng lên, không quản nhiều như vậy, trực tiếp nhấn ga, muốn đồng loạt đụng bay Tùy Qua cùng Triệu Đại Quốc.
Ai biết động cơ xe ầm vang nhưng không tiến tới một chút nào.
Mặc cho Lăng Chí Nam nhấn hết ga, xe vẫn dừng nguyên tại chỗ, không thể tiến cũng không thể lui.
- Như thế nào, anh không dám đụng tới sao?
Tùy Qua nói với Triệu Đại Quốc:
- Triệu đại ca, nhìn thấy hay không, người như thế nhìn thật càn rỡ, trên thực tế là kẻ hèn nhát, chỉ cần anh thật sự đứng yên nơi này, hắn vẫn không dám đụng vào!
- Đúng vậy, chỉ là một kẻ hèn nhát!
Lúc này khí thế của Triệu Đại Quốc cũng bừng lên.
Lăng Chí Nam thẹn quá hóa giận, hận không thể đâm hai người thành bánh thịt, tiếc rằng xe không cấp lực, làm thế nào cũng không thể vọt lên.
Trong mắt các học sinh vây xem, Lăng Chí Nam đúng như lời nói của Tùy Qua, là một kẻ hèn nhát!
Vì thế người vây xem bắt đầu lớn mật chế giễu, khinh bỉ người kia.
Lăng Chí Nam thẹn quá hóa giận, nhất thời nhảy ra khỏi xe, một đấm thẳng tới mặt Tùy Qua.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Nắm tay Lăng Chí Nam còn chưa đánh trúng mặt Tùy Qua, đã bị Tùy Qua "nhẹ nhàng" cho vài cái tát.
Đích xác mấy cái tát của Tùy Qua xem như thật "nhẹ", cho nên Lăng Chí Nam chỉ bị đánh đến đầu óc choáng váng, té ngã trên mặt đất.
- Dã Thảo ca quả nhiên dũng mãnh!
- Dã Thảo ca, tốt lắm!
- Có tâm huyết!
Các học sinh chung quanh chứng kiến cảnh tượng này, không ngừng khen ngợi "nghĩa cử" của Dã Thảo ca, cũng có người bỏ đá xuống giếng, trộm giẫm Lăng Chí Nam vài đá.
Lúc này nữ sinh xinh xắn ngồi trên xe có chút kinh hoảng, nhanh chóng xuống xe đỡ Lăng Chí Nam.
Tùy Qua thấy thế, nhìn cô gái kia nói:
- Ai, bộ dạng thật ra không tệ lắm, nhưng ánh mắt của cô xin tốt một chút, dù muốn tìm kẻ có tiền, cô cũng nên tìm kẻ có tiền có tố chất một chút đi, được không chứ? Đừng ném mặt mũi của nữ sinh Đông đại chúng ta ah! Nhưng với loại cô gái như cô, chứng kiến bạn trai của mình đụng người mà chạy, vẫn có thể thờ ơ, xem ra...các người đúng là trời sinh một đôi!
Nói xong, Tùy Qua chuẩn bị rời đi.
Ai biết cô gái kia không biết lại bị cái gì kích thích, đột nhiên nổi điên mắng:
- Mẹ mày! Mày cho mày là ai vậy? Chồng tao đụng người thì sao? Anh ấy có tiền, muốn đụng ai thì đụng, mày tính là thứ gì vậy, xen vào việc của người khác! Đừng tưởng rằng mày đánh nhau lợi hại thì giỏi lắm, lão nương nhận thức người trên đường, đến lúc đó tìm người phế đi mày nha...
Lúc này Tùy Qua mới hiểu được cái gì gọi là vật họp theo loài, không thể tưởng được đường đường Đông đại cũng có nữ nhân thượng hạng như thế. Chứng kiến nữ nhân kia không ngừng mắng chửi người, Tùy Qua hận không thể vung một cái tát đánh bay nàng, nhưng suy nghĩ đối phương dù sao cũng là phụ nữ, nếu xuống tay quá độc chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng hình tượng của hắn trong lòng các học sinh đâu.
Nhưng vào lúc này, một chiếc dép lê lông xù đầu thỏ màu trắng không biết từ nơi nào bay tới, hung hăng quất lên miệng nữ nhân kia, trực tiếp đập vào miệng nàng sưng đỏ, nhìn qua như miệng heo, mà nữ nhân kia bị một chiêu thiên ngoại phi thiên của dép lê đánh trúng làm ngây người.
- Ồn ào!
Một thanh âm quen thuộc vang lên, thanh âm từ sau lưng Tùy Qua truyền đến.
Tùy Qua quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy một cô gái mặc bộ váy công sở màu trắng, trên người mặc áo khoác vàng nhạt, dáng người nóng bỏng, gợi cảm dễ thương đang đứng sau lưng hắn.
Trên chân cô gái chỉ có một chiếc dép lê lông xù, đang nhón một chân cười dài nhìn Tùy Qua:
- Tôi giúp anh giải vây rồi, anh không phong độ một chút, giúp tôi lấy dép về sao?
Nói xong nàng vươn chân ra.
Bàn chân trắng nõn như ngọc, bóng loáng mượt mà, nhỏ mà thon dài...không thể soi xét.
Tùy Qua không biết làm sao hình dung, chỉ dùng hai chữ đơn giản nhất diễn tả:
- Chân đẹp!
Chân ngọc của Trầm Quân Lăng cứ vươn giữa không trung, làm cho người ta tràn ngập mơ màng vô hạn.
Chỉ cần nàng nâng cao chân hơn nữa, sẽ cho người ta cảm giác sắp lộ hết thảy.
← Ch. 0155 | Ch. 0157 → |