← Ch.0160 | Ch.0162 → |
- Một chút mật hoa thì có thể làm phụ nữ thành xinh đẹp? Đừng gạt tôi!
Trầm Quân Lăng không tin tưởng.
- Sự thật là như thế.
Tùy Qua khẳng định nói.
- Phấn hoa của Nhân Mộc thần kỳ như thế. Có thể giúp phụ nữ sau khi sử dụng càng thêm "phụ nữ"!
- Như vậy nếu bị đàn ông dùng thì sao?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Đàn ông dùng thì sẽ biến thành...
Tùy Qua nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn chợt nghĩ tới Lam Lan.
Đáng thương cho Lam đại chủ trì, thiên sinh lệ chất, xinh đẹp như hoa, làm cho Tùy Qua đồng học rất có hảo cảm, đáng tiếc nàng lại là bách hợp, đây cơ hồ biến thành tâm bệnh của Tùy Qua đồng học, cũng làm cho hắn càng lúc càng xa rời Lam Lan. Hiện giờ có được gốc Nhân Mộc này, chỉ cần lấy được mật hoa, phối chế cùng dược thảo khác, hẳn là có thể chữa khỏi "bệnh" chỉ thích nữ tính của Lam Lan, để nàng biến thành nữ nhân chân chính.
Đây thật sự là thuốc hay trời cho!
Vừa nghĩ tới đây Tùy Qua chợt kích động.
- Không cho phép anh ngồi bên cạnh tôi còn nghĩ tới cô gái khác!
Trầm Quân Lăng đột nhiên bão nổi.
- Bằng không để anh đi bộ trở về!
- Di, làm sao cô biết tôi đang nghĩ tới người khác?
Tùy Qua nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì vừa rồi anh cười thật tiện!
- Chẳng lẽ tôi nghĩ tới cô không thể cười sao?
- Nếu anh nghĩ tới tôi, cũng không phải cười tiện như vậy.
- Vậy thì cười kiểu nào?
- Cười khổ!
Đối với Trầm Quân Lăng, trong lòng Tùy Qua dấy lên vô số dấu hỏi.
Đông dược thế gia?
Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Cho dù Tùy Qua cũng biết Trầm Quân Lăng tiếp cận hắn là có mục đích nào đó, nhưng hắn không cảm giác được nàng có ác ý.
Chính vì như thế hắn cũng không truy hỏi bí mật của nàng.
Có đôi khi phụ nữ có chút bí mật ngược lại càng thêm có lực hấp dẫn.
Nhưng việc khẩn cấp trước mắt chính là đề cao Nhân Mộc đi ra.
Nhân Mộc trồng trong bồn cảnh, có thể là Nhân Mộc chân chính, là trung phẩm linh thảo hàng thật giá thật. Chẳng qua bởi vì không được linh khí tẩm bổ, cho nên gốc Nhân Mộc này vẫn chỉ là một gốc cây giống, cơ hồ chưa từng sinh trưởng. May mắn chính là thổ nhưỡng trong chậu hoa chính là linh nhưỡng, cho nên mới giúp gốc Nhân Mộc kia may mắn tồn tại được nhiều năm, nếu là thổ nhưỡng bình thường, chỉ sợ đã chết từ lâu, không cơ hội rơi xuống trong tay Tùy Qua.
Gốc Nhân Mộc này không chỉ có thể chữa bệnh cho Lam Lan, hơn nữa ngày sau còn có được thật nhiều diệu dụng.
Nhắc tới nhiều ít nhờ có Trầm Quân Lăng, nếu không nhờ nàng đưa Tùy Qua đến thăm phường thị cổ quái như thế, chỉ sợ Tùy Qua còn chưa có vận khí tốt như vậy, mua được gốc Nhân Mộc này.
Theo ý nào đó mà nói, Trầm Quân Lăng đúng thật là có tướng vượng phu ích tử.
Nếu cưới cô gái như vậy, hơn phân nửa vận thế sẽ xoay chuyển mà lên, khi đó vận may phát tài phúc vận sẽ cuồn cuộn mà đến.
Nhưng không cần nói đâu xa, chỉ sợ đạo khảm ở Đường Vũ Khê cũng không dễ dàng bước qua.
Nhưng khi nhìn thấy Trầm Quân Lăng, một vưu vật tuyệt sắc như vậy, nếu tiện nghi cho người khác Tùy Qua cảm thấy vạn phần không cam lòng.
- Tới trường học, nhanh xuống xe đi, ngây ngốc làm chi.
Trầm Quân Lăng đột nhiên nói.
Lúc này Tùy Qua mới ý thức được đã đi tới gần cổng hiệu khu Phát Phong.
- Lưu số điện thoại đi.
Tùy Qua đang định xuống xe, chợt quay đầu lại nói:
- Lần sau nếu còn muốn đi phường thị đào bảo, cũng tốt có người dẫn đường.
- Tôi nhớ được trước kia đã gọi điện thoại cho anh, anh không lưu lại dãy số của tôi?
Trầm Quân Lăng hỏi, ngữ khí thật bình tĩnh, nhưng giấu diếm sát khí, tựa hồ đang thầm trách thằng nhãi Tùy Qua không để tâm đến nàng.
- Có lưu số. Nhưng số điện thoại của cô vì sao gọi không được đây?
Tùy Qua buồn bực nói.
Trầm Quân Lăng đột nhiên nở nụ cười, cười run rẩy cả người.
Tùy Qua có chút khó hiểu.
Sau một lát, Trầm Quân Lăng ngừng cười nói:
- Tôi rốt cục tin tưởng anh thật sự gọi điện thoại cho tôi.
- Sao lại thế này?
Tùy Qua càng thêm nghi hoặc.
Trầm Quân Lăng giảo hoạt nói:
- Khi tôi muốn tìm người, đều có thể tìm tới. Nhưng khi người khác tìm tôi, lại tìm không thấy. Cho nên mỗi khi tôi gọi điện cho người khác, đều sẽ dùng thẻ lâm thời. Sau khi gọi xong, lập tức vứt sang một bên.
- Xin hỏi Trầm tỷ, vì sao cô lại có sở thích cổ quái như vậy đây?
Tùy Qua hỏi.
- Cảm giác thần bí.
Trầm Quân Lăng nói:
- Đàn ông các anh đều là kẻ đê tiện. Càng là thần bí, càng xa cách, các anh lại càng nghĩ tới người ta, đúng không?
- Hắc...tôi thích thần bí, nhưng không phải đồ đê tiện.
Tùy Qua cười nói.
- Miệng không thật lòng.
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng ai bảo anh lại làm tôi thích đâu. Tôi lưu một dãy số có thể liên hệ suốt 24 tiếng cho anh. Nhưng để ý lúc gọi cho tôi sẽ bị Đường tỷ của anh phát hiện đó.
- Phát hiện cũng không sao, quan hệ giữa chúng ta thật sự thuần khiết, vượt qua thử thách.
Tùy Qua nói.
- Chỉ là tạm thời thuần khiết thôi.
Trầm Quân Lăng thản nhiên cười, lấy ra tờ giấy viết một dãy số di động. Theo sau nàng còn ấn môi lên giấy, lúc này mới đưa cho Tùy Qua.
Tùy Qua cầm tờ giấy bỏ vào ví tiền cẩn thận. Hắn đang định chia tay Trầm Quân Lăng, phát hiện có một đám người có ý xấu vây quanh. Một người bên trong chính là Lăng Chí Nam. Xem ra gia đình tiểu tử này thật có tiền, có thể rời khỏi cục công an nhanh như vậy.
Trả thù sao?
Loại tình huống này đã thật rõ ràng.
Đối phương là con trai của thôn trưởng, là con nhà giàu, trước đó bị Tùy Qua tát tai, ngay bạn gái cũng bị Trầm Quân Lăng đánh, tổn hại hết mặt mũi, hắn cảm thấy nếu không tìm về mặt mũi sau này không biện pháp lăn lộn trong Đông Giang. Cho nên người này lập tức tụ tập tiểu lưu manh ở các thôn chuẩn bị đi tìm Tùy Qua báo thù rửa hận.
Lúc này hai mươi người lập tức xông tới.
Hơn nữa nhìn tư thế của bọn hắn, trong người cất giấu cây sắt, hay dao gì đó, hiển nhiên đều không phải người lương thiện.
Nhiều người, khí thế thật đủ.
Trên mặt Lăng Chí Nam tuy còn có chút sưng đỏ, nhưng vênh váo tự đắc, đi tới trước mặt Tùy Qua, nghênh ngang nói:
- Tiểu tử, mày không nghĩ tới lão tử rất nhanh đã đi ra rồi đi! Nói cho mày biết, lão tử có rất nhiều tiền, có thể mời luật sư, có thể nộp tiền phí bảo lãnh. Loại tiểu tử nghèo như mày muốn đấu với tao, quả thật là muốn chết!
- Tao thật đúng là không nghĩ tới đâu.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Xem ra mày bị giáo huấn còn chưa đủ đi.
- Giáo huấn? Mày còn muốn giáo huấn tao sao?
Lăng Chí Nam cười lạnh nói:
- Vậy cũng phải hỏi xem những huynh đệ này của tao có đáp ứng hay không. Cho dù mày đánh giỏi, nhiều người như vậy mày đánh được mấy người?
- Nhiều người có thể hung hăng càn quấy sao?
Tùy Qua hỏi:
- Đừng giả vờ giả vịt trang bức, sẽ bị sét đánh.
- Con mẹ nó mày là đồ ngốc sao! Đầu năm nay đương nhiên là nhiều người càng hung hăng càn quấy, ai còn lưu hành đơn đả độc đấu ah!
Lăng Chí Nam nhìn Tùy Qua mắng:
- Đồ ngốc, mày nhớ rõ ràng cho tao, lão tử chính là Đặng Bân của thôn Sa Hà, nhớ kỹ!
*****
- Người như mày, bình thường tao không nhớ được tên!
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Hắc, mày còn hung hăng càn quấy hơn đâu.
Đặng Bân nhe răng cười nói:
- Đợi lát nữa mày sẽ không càn quấy được nữa. Nhưng nếu mày chịu đem cô nàng trong xe cho tao mượn chơi vài ngày, có lẽ tao sẽ xem xét tha cho mày một mạng!
- Chỉ cần lão công của tôi nguyện ý, tôi không sao cả.
Trầm Quân Lăng thản nhiên nói.
Dù biết rõ danh hiệu "Lão công" là giả, hoàn toàn không có gì thực chất, nhưng trong lòng Tùy Qua đồng học vẫn thấy nhộn nhạo.
- Tiểu tử, mày nói thế nào?
Đặng Bân cười tà nói, chẳng qua khuôn mặt hắn vẫn còn sưng đỏ cho nên cười nhìn thật giống đầu heo.
- Cho dù tao đáp ứng, các huynh đệ của tao cũng sẽ không đáp ứng.
Tùy Qua thoải mái thản nhiên nói.
Đặng Bân mang theo nhóm người kia, Tùy Qua chỉ dùng một tay đã đuổi được, đương nhiên không đem bọn hắn xem vào trong mắt. Huống chi cho dù là Trầm Quân Lăng cũng có thể nhẹ nhàng thu thập đám người này. Nhưng nếu đối phương có hứng trí như vậy, Tùy Qua không ngại bồi bọn hắn chơi đùa.
- Các huynh đệ của mày?
Đặng Bân khinh thường nói:
- Con mẹ nó mày đã chết đến nơi còn dám cãi lại sao!
Mới vừa nói xong, một tiểu lưu manh bên cạnh Đặng Bân kéo áo hắn, ghé vào tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Sắc mặt Đặng Bân đại biến, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện tình huống không đúng. Bọn hắn có hai mươi người, đã bị một đám người vây lại, mà nhân số của đối phương ít nhất bốn năm mươi người.
Đặng Bân còn đang chần chờ không biết có nên rút lui hay không, đã thấy đầu đường có hai chiếc xe bus chạy nhanh tới. Cửa xe mở ra, gần trăm người hung thần ác sát phần phật lao ra. Người đi đường nhìn thấy tình huống này, vội vàng tản ra xa xem náo nhiệt.
Nhóm côn đồ bên cạnh Đặng Bân cũng nhận ra tình thế không đúng, có vài lưu manh nhận thức những người kia thuộc Cuồng Hùng bang, cho nên không đợi Đặng Bân mở miệng liền định chuồn đi. Nhưng đã bị tiếp cận, vừa chạy ra vài bước đã bị người chặn lại, sau đó kéo vào trong hẻm nhỏ đi "chiêu đãi".
Lưu manh cùng hắc bang chân chính có bản chất khác nhau.
Sau khi bị hơn trăm người vây quanh, Đặng Bân cùng đám côn đồ đều không chạy thoát.
Nhãn Kính cùng Đao tử không nhìn Đặng Bân, đi tới trước mặt Tùy Qua hô một tiếng:
- Lão bản!
Mấy ngày nay Đao tử mang theo các tiểu đệ ở lại gần trấn Phát Phong "đặc huấn", sau khi nhận được tin tức của Nhãn Kính, lập tức tụ tập nhân mã ở gần bên chạy tới nơi này. Nghe thấy có người ỷ vào nhân số đông đảo muốn đối phó lão bản của Cuồng Hùng bang, bọn họ còn không có hành động gì sao?
Đặng Bân vừa nghe hai chữ "lão bản", nhất thời mặt xám như tro tàn, hai chân bắt đầu run lên.
Vừa rồi Đặng Bân đã nghe tên côn đồ bên cạnh nói rõ lai lịch đám người kia: Cuồng Hùng bang! Cuồng Hùng bang có lai lịch gì, Đặng Bân cũng biết rõ, chính là đệ nhất bang hội Đông Giang, nghe nói lão đại Sơn Hùng đã tẩy trắng, nhưng địa vị giang hồ của Cuồng Hùng bang không suy giảm mà còn tăng lên.
Gặp phải "lão bản" của Cuồng Hùng bang, Đặng Bân cảm giác – muốn chết!
- Đại...đại...ca!
Bị đám người vây quanh, Đặng Bân vội vàng run giọng cầu xin tha thứ:
- Đại...ca, tôi...có mắt không nhìn được Thái Sơn, ngài đừng chấp nhặt...
- Lão bản, cần xử lý bọn hắn như thế nào?
Đao tử cười tà nói.
- Kéo người này đi, đánh gãy tay chân, người còn lại đánh một trận rồi thôi.
Tùy Qua nói.
- Lão bản yên tâm, nhất định khiến cho hắn không thể tự gánh vác cuộc sống.
Đao tử nanh cười một tiếng, nâng lên Đặng Bân bỏ đi.
Đặng Bân vạn phần hoảng sợ, vội vàng kêu lên:
- Đừng...đừng đánh tôi ah, tôi cho các anh tiền...một trăm vạn đủ không? Hai trăm vạn? Năm trăm vạn được chưa...
Lúc này Đặng Bân đã bị ném lên xe bus, sau đó nhanh chóng đi xa.
Những tên côn đồ còn lại nhìn thấy trận thế kia, tuy rằng biết rõ sẽ bị đòn, nhưng không dám vọng động, đều bị người của Cuồng Hùng bang lôi đi.
Trầm Quân Lăng có chút hăng hái nhìn tất cả chuyện này, nhưng không hỏi nhiều.
Người của Đao tử đến mau, đi nhanh, cho thấy rõ tố chất của họ đã được đề cao không ít.
Tùy Qua giữ lại Nhãn Kính.
- Hôm nay sao anh lại tới nơi này?
Tùy Qua hỏi, hiện tại Nhãn Kính đã rất ít trực tiếp nhúng tay công việc trong bang.
- Rỗi rảnh thôi.
Nhãn Kính cười khổ nói:
- Công ty Hoa Sinh của chúng ta đã bị vây trong trạng thái nửa đóng cửa rồi.
- Nhanh như vậy?
Tùy Qua cau mày nói.
Tuy rằng sớm biết bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng không nghĩ tới bị ảnh hưởng lớn tới mức như vậy, còn nhanh như thế.
- Nguyên bản những tiệm thuốc cùng bệnh viện đang hợp tác với chúng ta bỗng nhiên cự tuyệt tiếp tục hợp đồng.
Nhãn Kính nói:
- Chuyện này tới thật đột nhiên, hơn nữa không có chút báo trước. Nhưng bởi vì lúc trước anh đã nói không cần quá lo lắng chuyện sinh ý, cho nên tôi cũng không quá khẩn trương. Nhưng chỉ cảm giác có chút cổ quái.
- Biết là ai đang làm trò quỷ sao?
Tùy Qua trầm giọng nói.
- Không rõ ràng lắm.
Nhãn Kính đáp:
- Tôi đã cho người đi thăm dò, nhưng chưa nắm được mấu chốt.
- Bỏ đi, trước yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tùy Qua nói, mơ hồ cảm giác việc này có thể quan hệ tới Duyên Vân cùng Thiếu Lâm Tự, nhưng lại cảm giác không giống tác phong của Duyên Vân.
Sau khi Nhãn Kính rời khỏi, Trầm Quân Lăng mới nói:
- Sao vậy, gặp được phiền toái? Có cần tỷ tỷ giúp giải quyết không?
Tùy Qua thoáng do dự, hỏi:
- Cô có biết Hoa Hạ y dược phường hội không?
Sắc mặt Trầm Quân Lăng kịch biến, hạ giọng nói:
- Nơi này không phải địa phương nói chuyện này.
Thật hiển nhiên, Trầm Quân Lăng biết về Hoa Hạ y dược phường hội, hơn nữa còn giữ kín như bưng.
Rơi vào đường cùng, Tùy Qua đành ngồi vào trong xe của nàng lần nữa.
Trời chiều hoàng hôn, bờ sông.
Sóng nước cuồn cuộn, gió thổi phơ phất.
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng tựa vào đầu xe, Tùy Qua nhìn nước sông chảy xiết, chờ đợi đáp án của Trầm Quân Lăng.
- Thật không nghĩ tới thuốc cao da chó của anh trong một năm đạt tới lợi nhuận ngoài năm mươi triệu.
Trầm Quân Lăng nói.
- Việc này...có quan hệ gì tới Hoa Hạ y dược phường hội?
Tùy Qua nghi hoặc hỏi.
- Bọn hắn chỉ thu "hội phí" đối với những xưởng dược có doanh thu ngoài năm mươi triệu trở lên. Nếu lợi nhuận quá ít, bọn hắn căn bản không xem vào trong mắt.
Trầm Quân Lăng vuốt tóc, tiếp tục nói:
- Nếu như là người khác hỏi tôi, tôi nhất định sẽ không nói tin tức về Hoa Hạ y dược phường hội. Nhưng đối với anh, tôi không muốn anh xảy ra tai họa.
- Hoa Hạ y dược phường hội có lai lịch gì?
Tùy Qua cau mày hỏi.
- Có lai lịch gì thì tôi cũng không rõ ràng.
Thần sắc Trầm Quân Lăng ngưng trọng nói:
- Nhưng thực lực phường hội này phi thường cường đại. Trong đó có một điều, muốn trở thành thành viên nhất định phải có số tài sản ngoài mười tỷ!
- Tài sản mười tỷ?
Tùy Qua hít sâu một hơi.
Nếu mỗi thành viên phường hội có tài sản ngoài mười tỷ, như vậy thực lực của bọn hắn thế nào có thể biết.
- Đây chỉ là điều kiện thấp nhất.
← Ch. 0160 | Ch. 0162 → |