Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0170

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0170: Một đám súc sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Đối với tên côn đồ đánh gãy hai chân của Văn Quốc Cường, lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Tiểu tiên sinh, ngài không nên cứu tôi!

Sau khi nói xong, Văn Đại Gia thở dài nói:

- Tôi tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Người bên cạnh vội vàng khuyên lơn.

- Văn Đại Gia, ông nên tỉnh táo một chút.

Tùy Qua trấn định nói:

- Cho dù lão thật sự không muốn sống, chí ít cũng phải kéo cừu nhân đi cùng mới được! Nếu lão nhân gia ông còn không sợ chết, còn có cái gì phải sợ nữa!

Những lời này xem ra có tác dụng hơn khuyên lơn, trong mắt Văn Đại Gia quả nhiên dấy lên ánh lửa cừu hận.

Có đôi khi, cừu hận có thể kích thích dũng khí sống sót của con người hơn hi vọng.

Văn Đại Gia cũng không biết lấy khí lực từ đâu, bò dậy khỏi giường, nói với Tùy Qua:

- Tiểu tiêu sinh, tôi đưa hai người đến gặp Quốc Cường. Chỉ cần hắn biết cừu nhân là ai, cho dù phải tố cáo đến Đế Kinh, phải liều mạng, lão già khọm này cũng không thể bỏ qua cho bọn chúng!

Lam Lan đưa ánh mắt tán dương nhìn Tùy Qua: cũng chỉ như vậy, mới có thể kích khởi dũng khí sống tiếp của lão nhân.

Tùy Qua, Lam Lan đi theo Văn Đại Gia vào phòng của Văn Quốc Cường.

- Đừng ăn chân tôi! Đừng....

Vừa đi vào phòng, liền nghe Văn Quốc Cường đột nhiên hét lớn, hai tay giơ lên loạn xạ, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.

Tùy Qua vội vàng bước lên phía trước, vươn ra một đầu ngón tay, đè xuống huyệt ấn đường của Văn Quốc Cường.

Xoẹt!

Văn Quốc Cường giống như bị chạm điện, thoáng cái đã nằm lại trên giường, không nhúc nhích.

- Không có chuyện gì.

Tùy Qua nói với Văn Đại Gia:

- Quốc Cường đại ca nhất định đã chịu kích thích rất nghiêm trọng mới như thế. Nhưng, chỉ cần để hắn trấn định lại, sau đó tôi ghim kỷ châm, nghỉ ngơi một chút, hẳn có thể khôi phục thần trí.

Sau đó, Tùy Qua nhìn một những thôn dân khác, đưa mắt ra hiệu cho Lam Lan.

Lam Lan lập tức hiểu ý, vội vàng nói với các thôn dân:

- Các vị, giờ cũng không sớm nữa, mọi người mau về nghỉ ngơi đi. Ở đây để chúng tôi trông coi là được rồi.

Sau khi đợi các thôn dân trở về, Tùy Qua mới đặt một viên Cố Nguyên hoàn vào trong miệng Văn Quốc Cường, sau đó dùng Cửu diệp huyền châm tùng khiến cho tinh thần trấn định lại. Khoảng mười mấy phút sau, Văn Quốc Cường rốt cục tỉnh lại, thấy người đứng trước mặt chính là Văn Đại Gia, Tùy Qua và Lam Lan, vẻ sợ hãi trong mắt Văn Quốc Cường mới từ từ biến mất.

- Cha, ... không phải con đang nằm mơ đấy chứ?

Văn Quốc Cường hỏi Văn Đại Gia.

- Nằm mơ gì chứ, con về nhà rồi!

Văn Đại Gia lau nước mắt, một lần nữa dấy lên ánh mắt cừu hận:

- Quốc Cường, con nói xem rút cuộc là ai hại con! Ta sẽ lên Đế Kinh kiện hắn, lấy lại công đạo cho con!

Văn Quốc Cường nhìn nửa người dưới trống rỗng, bất ngờ tỉnh táo nói:

- Cha. Đám người đó đúng là súc sinh! Nhưng con còn nhớ rõ bộ dáng của bọn chúng, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không quên! Lão súc sinh đó, hơn mười năm trước, con chính là bị đập gãy chân trong mỏ than của hắn. Hơn mười năm sau, không ngờ, hắn... Hắn lại kêu người chặt đứt hai chân của con, cầm đi ăn!

- Ăn?

Lam Lan sợ hãi nói:

- Người đó thật sự ăn chân của anh sao?

- Bọn họ nói như vậy.

Văn Quốc Cường mắng:

- Đúng là một đám súc sinh!

- Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tùy Qua nói:

- Quốc Cường đại ca anh nói rõ xem, có lẽ tìm được một chút đầu mối.

Đôi chân của Văn Quốc Cường đã từng bị phế, lần này rất nhanh trấn định lại, nói:

- Hôm đó sau khi làm xong việc, tôi chuẩn bị về nhà, chợt thấy một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước mặt tôi. Bên trong có người hỏi tôi, có phải tên là Văn Quốc Cường hay không, tôi liền gật đầu. Sau đó hắn lại hỏi chân của tôi trước kia không phải bị phế rồi sao, tôi nói tôi gặp được một tiểu thần y, chữa khỏi bệnh cho tôi. Ai ngờ, trên xe nhảy ra một người, thoáng cái đã đánh tôi bất tỉnh, chờ khi tôi... tỉnh lại, đã bị trói trong một căn phòng tối đen xa lạ.

- Sau đó, có mấy người tiến vào. Một người trong đó ngồi xe lăn. Tôi vừa nhìn đã cười to, bởi vì lão súc sinh ngồi xe lăn đó, lại chính là ông chủ mỏ than mười năm trước tôi làm việc, không ngờ đồ chó hoang như hắn cũng gặp báo ứng, chỉ có thể ngồi xe lăn! Tôi mắng lão già kia mấy câu, cũng bị đánh mấy quyền cước. Sau đó nhi tử bên cạnh hắn nói, lần này bắt tôi tới đây, chính là muốn chữa khỏi đôi chân cho hắn, còn có thể tiết kiệm vài tỉ phí trị liệu. Tôi liền nói tôi không phải là bác sĩ, cho dù là bác sĩ, cũng sẽ không chữa trị cho lão già kia. Sau đó, nhìn thấy một lão lang trung đứng bên cạnh u ám nói "không sao, dùng đôi chân của ngươi làm thuốc dẫn, đợi ông chủ Mai ăn xong, hẳn có thể đứng lên". Tôi còn tưởng bọn họ cố ý làm tôi sợ, ai ngờ... Ai ngờ...

Nói tới đây, cảm xúc của Văn Quốc Cường trở nên kích động, một lúc sau mới hô hấp lại bình thường, tiếp tục nói:

- Ai ngờ, đám súc sinh đó thật sự dùng cưa điện cưa đứt chân của tôi, hơn nữa còn hứng rất nhiều máu của tôi, sợ rằng quả nhiên muốn uống máu, ăn thịt tôi! Sau đó, tôi hôn mê chừng mấy ngày, cuối cùng tỉnh lại, bọn chúng cũng không để tôi chết, cầm máu vết thương của tôi. Sau đó, nghe nói lão già kia thật sự đứng lên được, tôi tựa hồ không còn giá trị gì, mới ném tôi trở lại...

- Cái gì... Bọn chúng thật sự ăn chân của con?

Văn Đại Gia giận đến mức hai mắt cũng muốn phóng hỏa, phun huyết rồi.

- Đúng là như vậy, bọn khốn kiếp!

Văn Quốc Cường mắng.

- Có khả năng này.

Tùy Qua thở dài nói:

- Trong trung y có một quan điểm, chính là "ăn gì bổ nấy". Mấy người này dùng chân của Quốc Cường đại ca làm dược phẩm, ở góc độ trung y, cũng không phải không có đạo lý....

- Đạo lý chó má!

Lam Lan đứng bên cạnh, đột nhiên thay đổi dáng vẻ nữ nhân tỉnh táo, tài trí thường ngày, chửi ầm lên nói:

- Đám người này đúng là súc sinh! Thậm chí còn không bằng súc sinh! Còn có đạo lý hay không? Bọn chúng thật sự phải bị năm ngựa xé xác, ném xuống vạc dầu, lăng trì xử tử!

Tùy Qua hơi sững sờ, sau đó nói:

- Lam tỷ, tôi cũng biết đám súc sinh đó đáng chết, nhưng cô cũng không thể nhằm vào tôi.

- Thật xin lỗi, tôi không kiểm soát.

Lam Lan giận đến tím mặt nói:

- Chẳng qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một chuyện phát rồ như thế, làm người ta vô cùng phẫn nộ! Thật không ngờ, loại súc sinh này mà ông trời già còn chưa lấy mạng của bọn chúng!

- Lam tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh.

Tùy Qua liên tục nhắc nhở Lam Lan tỉnh táo, sau đó nói:

- Đây vốn là một cái xã hội lấy mạnh hiếp yếu. Chẳng qua là, hành vi của đám người này, đúng là nên chết vô số lần. Nhưng, người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm, sự thật thường như thế. Bởi vì người xấu luôn không chừa thủ đoạn nào nắm trong tay số lượng lớn kim tiền, tài nguyên, ăn đồ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, đương nhiên không dễ dàng chết rồi. Nhưng.... những người này, bọn họ phải chết!

*****

- Tôi... ngày mai tôi sẽ đi Đế kinh kêu oan!

Văn Đại Gia kích động nói.

- Văn Đại Gia, lão cũng đừng hấp tấp.

Tùy Qua nói:

- Hiện tại, còn chưa tới lúc cần lão đích thân xuất mã.

Lam Lan cũng ở bên cạnh ra sức khuyên nhủ.

Những năm nay, chuyện khiếu kiện không phải dễ dàng như vậy.

Làm người viết báo, Lam Lan biết rõ mê hoặc trong đó, có không ít người kêu oan không có kết quả, ngược lại còn bị giam vào trong ngục. Văn Đại Gia lớn tuổi như thế, lại không còn cơ trí, nếu muốn đi "khiếu kiện", chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

- Chuyện này cứ giao cho tôi.

Tùy Qua nói với Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường:

- Nếu như các người cũng tin lời tôi.

- Làm sao không tin cậu được chứ!

Văn Đại Gia nói:

- Cậu là n nhân nhà chúng tôi.... !

- Mặc dù là ân nhân, nhưng chuyện này, hơn phân nửa cũng có quan hệ đến tôi.

Tùy Qua đột nhiên khẽ thở dài, nghe Văn Quốc Cường kể chuyện đã xảy ra, Tùy Qua mơ hồ tìm được một chút đầu mối.

Chuyện này rất rõ ràng, đối phương thật ra cũng không phải nhằm vào Văn Quốc Cường, nói chuẩn xác, là nhằm vào đôi chân của Văn Quốc Cường. Ông chủ mỏ than tỉnh Sán Tây kia muốn trị chân, hiển nhiên không dùng được thuốc men bình thường, cho nên bọn họ cũng không biết tìm được một tên "Tà lang trung" ở đâu, nghe phương thuốc dân gian "ăn gì bổ nấy". Về phần tại sao muốn đôi chân của Văn Quốc Cường, rất hiển nhiên là vì bên trong chân của Văn Quốc Cường, còn dược tính sót lại của linh dược!

Điểm này, cha con ông chủ than đá có thể không biết rõ, nhưng tên tà lang trung kianhất định biết rất rõ.

Cho nên, bọn họ không chỉ cưa đứt đôi chân của Văn Quốc Cường, hơn nữa còn lấy đi rất nhiều máu.

Tất cả, cũng là để chữa khỏi chân cho "Lão súc sinh" kia.

Tùy Qua không biết đối phương có hoàn toàn thành công hay không, nhưng làm như vậy rất có thể có một chút hiệu quả. Mặc dù Tùy Qua nắm giữ lấy Thần Nông tiên thảo bí quyết, nhưng cũng không dám khinh thường tất cả y thuật của thiên hạ. Phương thuốc cổ truyền của tên tà lang kia, chưa chắc không thể chữa khỏi chân cho ông chủ mỏ than, chẳng qua làm như vậy, thật sự quá tàn ác, thậm chí căn bản không tính là y thuật, mà là tà thuật!

Nghe Tùy Qua giải thích, Văn Quốc Cường nói:

- Tùy tiên sinh, nếu chuyện này tôi trách cứ cậu, vậy có khác gì đám người súc sinh kia! Cậu chữa khỏi chân cho tôi, tôi cảm kích còn không kịp. Nhưng đám người súc sinh kia, tôi chỉ hận không thể băm bọn chúng thành thịt vụn!

Tùy Qua chần chờ một chút, đột nhiên nói:

- Quốc Cường đại ca, mặc dù chân của anh đã bị cưa đứt, nhưng chưa chắc không thể mọc lại.

- Chuyện này... có thể sao?

Văn Quốc Cường kinh hãi nói, Văn Đại Gia cũng hoảng sợ nhìn Tùy Qua.

Ngay cả Lam Lan, cũng cảm thấy không thể tin được.

Chẳng qua là, bởi vì lúc trước Tùy Qua triển lộ y thuật siêu việt quá cao, cho nên bọn họ cũng chỉ hoài nghi, chứ không phải hoàn toàn không tin.

- Có thể, nhưng nhất định phải chờ đợi... , bởi vì phải chế biến ra loại thuốc đặc biệt mới được.

Tùy Qua nói với Văn Quốc Cường:

- Tôi không phải gạt các người, cũng không phải cố ý nói như vậy để anh có dũng khí sống sót, mà đúng là có loại linh dược "Nhục Bạch Cốt" này tồn tại. Chẳng qua, tôi cần có thời gian chuẩn bị.

- Ngài... thật sự là đại ân nhân của Văn gia chúng tôi!

Văn Đại Gia kích động nói, định quỳ xuống, khiến Tùy Qua vội vàng đỡ lấy, nói:

- Lão làm vậy không phải tổn thọ của tôi sao? Dù sao, Quốc Cường đại ca, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Văn Đại Gia, lão cũng đừng nghĩ đến chuyện kiện cáo gì nữa, đám người súc sinh kia sẽ phải nhận báo ứng rất nhanh thôi!

- Được. Tiểu tiên sinh nói thế nào, chúng tôi làm như thế.

Văn Đại Gia đồng ý.

- Vậy tôi an tâm.

Tùy Qua lại dặn dò:

- Nhưng chuyện đôi chân của Quốc Cường tái sinh, các người tuyệt đối không được nói với bất cứ ai.

Đạo lý mang ngọc có tội này, Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường đại khái đều không hiểu, cho nên Tùy Qua phải nhắc nhở bọn họ.

Lần này Văn Quốc Cường chịu tội, cố nhiên là đám người kia đáng hận, nhưng cũng vì ban thân Văn Quốc Cường tự đi "tuyên truyền", hắn nằm trên giường mười năm, bỗng nhiên hai chân khỏi hẳn, đương nhiên là một chuyện tốt, cho nên Văn Quốc Cường đi tuyên truyền, Văn Đại Gia cũng tuyên truyền, mọi người trong thôn đều tuyên truyền, vì vậy mới dẫn tới đám người kia chú ý, mới đưa đến tao ngộ bi thảm như vậy.

Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường nghe Tùy Qua nói... , cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.

- Nhớ bảo trọng! Có việc gì cứ liên lạc, tôi cũng sẽ tới thăm các người.

Tùy Qua cáo từ Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường.

Bước ra khỏi Văn gia, tâm tình của Tùy Qua rất nặng nề.

Hôm nay cũng không biết là ngày khổ nạn gì, Sơn Hùng chặt đứt một đôi tay trở lại thành phố Đông Giang, Văn Quốc Cường bị cưa đứt hai chân ném trở lại.

Thiên hạ này, không ngờ vẫn còn đạo lý kẻ mạnh làm vua, ác nhân làm đạo.

Ngay cả là người mang dị thuật như hắn, hôm nay cũng vội vàng đóng cửa hãng dược, phải tạm thời ẩn nhẫn.

Nhưng, cuối cùng có một ngày, hắn chắc chắn sẽ đập nát tất cả trở ngại, thành lập quy tắc trò chơi thuộc về hắn.

Nghĩ tới đây, Tùy Qua đột nhiên cười lớn, tiếng cười trong đêm mưa truyền đi rất xa.

- Cậu cười cái gì?

Nghe thấy Tùy Qua đột nhiên cất tiếng cười to, Lam Lan cũng bị hắn hù cho sợ hết hồn.

- Tôi đang cười đám súc sinh kia không còn sống lâu nữa.

Tùy Qua nói.

- Cậu muốn đối phó những người đó?

Lam Lan nói:

- Nhưng chúng ta không có bằng chứng. Hơn nữa, cho dù báo án... , sợ rằng cũng không có ai tin. Ài, đám súc sinh này đúng là đáng chết!

- Bằng chứng?

Tùy Qua hừ lạnh nói:

- Tôi sẽ nắm được bằng chứng! Nhưng, khi đó đợi bọn hắn không phải là chế tài luật pháp nữa.

- Không phải là chế tài luật pháp? Cậu rút cuộc muốn làm gì?

Lam Lan nghi ngờ nói, lại lộ ra vẻ có chút bận tâm.

- Làm gì? Giết chết bọn họ!

Tùy Qua nói, sau đó cười cười:

- Cô là một người viết báo chính nghĩa, tuân theo luật pháp, nếu như đám súc sinh kia thật sự bị giết.... cô sẽ không đi tố giác tôi chứ?

- Mặc dù tôi không thích máu tanh và bạo lực, nhưng bọn chúng thật sự cần tiếp nhận trừng phạt máu tanh và bạo lực.

Lam Lan ghét ác như cừu nói:

- Đáng tiếc, tôi không phải là hiệp nữ trong thế giới võ hiệp. Nếu như vậy... , tôi cũng không cần dùng ngòi bút vạch trần bộ mặt thật của đám người đáng ghê tởm đó, trực tiếp nâng kiếm đi tới, giết hắn sẽ thống khoái hơn nhiều!

- Nếu như là tôi... , trong thế giới võ hiệp, tôi tình nguyện làm một cái tên trộm.

Tùy Qua nói.

- Cậu thật là, làm gì không làm, lại muốn làm một tên trộm!

- Làm hiệp khách, anh hùng, thường thường không thể trước sau vẹn toàn, huống chi còn thường xuyên chịu hắc đao, có gì vui thú.

Tùy Qua cười nói:

- Vẫn là làm một tên trộm thì tốt hơn, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, thỉnh thoảng trộm ngọc trộm hương, mặc dù trên giang hồ không có danh hiệu, nhưng tiêu dao tự tại như vậy cũng rất tốt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)