Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0180

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0180: Nữ bao công
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Máy phát hiện nói dối của cục an ninh, dĩ nhiên là máy phát hiện nói dối số một trong nước.

Sau khi chuẩn bị máy móc thỏa đáng, chính là thời điểm bắt đầu tiến hành tra hỏi đối với Tùy Qua.

- Cậu tên là Tùy Qua?

Nữ nhân trung niên trong phòng thẩm vấn hỏi vấn đề thứ nhất.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, có rất nhiều người đang xuyên thấu qua màn chắn pha lê quan sát tình huống của Tùy Qua. Trong số những người này, ngoại trừ quan viên của cục cảnh sát và Mục Ngọc Thiền, còn có một số chuyên gia phát hiện nói dối, bọn họ đang xem Tùy Qua là đối tượng nghiên cứu.

- Vâng.

Tùy Qua đáp lời.

- Cậu là sinh viên Đông Đại?

Nữ nhân trung niên tiếp tục hỏi, quan sát số liệu trên màn hình.

- Vâng.

- Nhà cậu ở huyện Hoàng Bình?

- Vâng.

- Gia gia cậu tên là Tùy Bán Biên?

- Vâng.

- Cậu và Cung Kiến Dân ngồi cùng chuyến bay?

- Vâng.

- Cậu muốn báo thù hắn?

- Vâng.

- Cậu dùng khảm đao chém đứt tay Cung Kiến Dân?

Vấn đề mấu chốt nhất cuối cùng cũng xuất hiện.

- Không.

Tùy Qua bình tĩnh nói.

- Cậu dùng khảm đao chém đứt tay của Cung Kiến Dân?

Nữ tử trung niên lặp lại câu hỏi.

- Không!

Giọng nói của Tùy Qua vẫn rất bình tĩnh.

Vẻ mặt của Tùy Qua cũng rất bình tĩnh.

Nhưng vẻ mặt của vị nữ nhân trung niên kia lại trở nên ngưng trọng.

Các chuyên gia phát hiện nói dối phía ngoài phòng thẩm vấn cũng có ánh mắt ngưng trọng.

- Hắn rút cuộc có nói láo hay không?

Mục Ngọc Thiền không nhịn được hỏi.

- Chúng tôi cũng không biết.

Một vị nam chuyên gia bên cạnh Mục Ngọc Thiền lắc đầu:

- Hắn là một quái thai!

- Quái thai? Như vậy là sao?

Mục Ngọc Thiền hỏi.

- Từ khi bắt đầu đến hiện tại, các số liệu tim đập, tiết tấu hô hấp, hoạt động não bộ của hắn tựa hồ không có bất kỳ biến hóa.

Vị chuyên gia bên cạnh vô cùng chuyên nghiệp giải thích với Mục Ngọc Thiền:

- Chẳng lẽ hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt?

- Cho dù trải qua huấn luyện... , số liệu cũng không thể không thay đổi như vậy!

Một người khác nói:

- Thật là kỳ quái, chẳng lẽ máy phát hiện nói dối có vấn đề sao?

Trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt của vị nữ nhân trung niên lúc này cũng có chút mất tự nhiên, nàng nhìn kỹ kết quả phân tích số liệu, sau đó thông qua cái loa nói với người bên ngoài phòng thẩm vấn:

- Có lẽ máy phát hiện nói dối xảy ra chút vấn đề.

- Tại sao máy phát hiện nói dối có thể xảy ra vấn đề chứ?

Tùy Qua buồn bực nói:

- Đại tỷ, tỷ nhìn kỹ đôi mắt của tôi, nhìn kỹ đi. Những lời tôi nói đều là thật, tôi hoàn toàn là vô tội, tôi là người tốt...

Tùy Qua cố gắng giải thích, nhưng nữ nhân trung niên kia làm như hoàn toàn không nghe thấy. Tựa hồ nàng cũng giống như Mục Ngọc Thiền, cũng cho rằng Tùy Qua là tên bại hoại.

- Bằng không, tôi thử nói dối một vấn đề, làm một cuộc khảo nghiệm có được không? Như vậy chẳng phải sẽ biết máy phát hiện nói dối có phải xảy ra vấn đề hay không?

Tùy Qua nói với nữ nhân trung niên kia, chủ động tìm cách giải nạn cho nàng.

- Vấn đề gì?

Nữ nhân trung niên cảm thấy cách này cũng có thể được, cuối cùng đồng ý với Tùy Qua.

- Tỷ hỏi Mục Ngọc Thiền có phải một nữ nhân độc ác, xấu xa hay không.

Tùy Qua nói.

Mặc dù từ bên trong không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng Tùy Qua tựa hồ có thể khẳng định, Mục Ngọc Thiền đang ở bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong.

Nữ nhân trung niên không tìm được chỗ có vấn đề của máy phát hiện nói dối, cho nên ôm suy nghĩ thử một lần xem sao, không yên lòng hỏi:

- Được rồi, cậu cảm thấy Mục Ngọc Thiền có phải một nữ nhân xấu xa, độc ác hay không?

- Không phải!

Tùy Qua nói.

Phía ngoài phòng thẩm vấn, Mục Ngọc Thiền nghe được vấn đề này, sắc mặt giận đến phát xanh.

Nhưng vào lúc này, số liệu của máy phát hiện nói dối xảy ra biến hóa rõ ràng.

Một chuyên gia kinh hô:

- Hắn nói dối!

Nữ nhân trung niên trong phòng thẩm vấn cũng kinh hô một tiếng, số liệu phát sinh biến hóa, biểu hiện Tùy Qua vừa rồi đã nói dối.

Phía ngoài phòng thẩm vấn Mục Ngọc Thiền lúc này lại giận đến phát điên.

Nếu như vừa rồi Tùy Qua nói dối, như vậy chẳng khác nào Tùy Qua đang nói, Mục Ngọc Thiền chính là một nữ nhân xấu xa, độc ác!

Ghê tởm!

Mục Ngọc Thiền giận đến mức dùng hàm răng cắn chặt môi dưới, muốn phát tác chửi mắng Tùy Qua một trận, nhưng cũng không có cách nào phát tác.

- Tốt lắm, nếu máy móc không có vấn đề, như vậy cũng chứng minh những lời tôi nói lúc trước là lời nói thật.

Tùy Qua nói với nữ nhân trung niên kia:

- Mau thả tôi ra, tôi không muốn trở thành vật thí nghiệm cho các người.

Chuyện đến bước này, phía cảnh sát không còn lời nào để nói, không chỉ không có ai chứng nhận, hơn nữa ngay cả máy phát hiện nói dối cũng không chịu "phối hợp" với công tác của bọn hắn, đương nhiên không có lý do gì giữ Tùy Qua ở lại.

Mặc dù người của cục cảnh sát không có ý định truy cứu trách nhiệm của Tùy Qua, nhưng Tùy Qua thì ngược lại, truy cứu một chút trách nhiệm của bọn hắn. Ít nhất, tiền vé máy bay trở về thành phố Đông Giang cũng phải để cho cục cảnh sát bồi thường thanh toán.

Mục Ngọc Thiền không ngồi cùng chuyến bay với Tùy Qua trở về thành phố Đông Giang.

Bởi vì nàng thật sự hận thấu Tùy Qua, nhưng đồng dạng Tùy Qua cũng nhìn nàng rất không vừa mắt. Nàng không ngồi cùng chuyến bay với Tùy Qua, Tùy Qua lại cảm thấy vui vẻ thoải mái, nếu không hai người cùng ngồi chung máy bay, ảnh hưởng sẽ rất xấu.

Lúc đến phi trường thành phố Đông Giang, Đường Vũ Khê tự mình đến phi trường đón hắn.

Khi Tùy Qua xuất hiện ở lối ra, Đường Vũ Khê trái ngược với vẻ rụt rè thường ngày, dành cho Tùy Qua một cái hôn nóng bỏng trước mặt rất nhiều người.

Trong lòng Tùy Qua đồng học nhất thời vừa kích động vừa cảm động.

Sau khi bước lên chiếc xe Porsche của Đường Vũ Khê, Tùy Qua mới vừa đeo dây an toàn, chuẩn bị ngồi xe trở về giáo khu Phát Phong, Đường Vũ Khê đột nhiên tắt máy. Khi Tùy Qua còn đang thắc mắc, Đường Vũ Khê thoáng cái đã tháo dây an toàn của nàng, sau đó giống như mèo hoang, nhào tới người Tùy Qua, cuộn tròn trên đùi Tùy Qua, hôn tới tấp.

Ngọn lửa trong lòng Tùy Qua đồng học nhất thời bị trêu chọc, động tình phối hợp với nàng.

Khi hắn chuẩn bị tháo dây an toàn trên người, sau đó tiến thêm một bước thăm dò, đôi môi của Đường Vũ Khê lại rời khỏi môi hắn, cười nói:

- Ừ, cũng không tệ lắm. Kỹ thuật hôn của anh cũng không tiến triển gì, xem ra chưa lén lút luyện tập với người khác, như vậy em an tâm.

Tùy Qua cuồng ngất.

Hắn không ngờ Đường Vũ Khê lại "gian xảo" như thế.

Lúc này, Tùy Qua đồng học đột nhiên ý thức được, sau này nếu thật sự muốn "lăng nhăng" bên ngoài... , sợ rằng thật sự không dễ dàng.

Đường Vũ Khê nhìn bộ dạng ngơ ngác của Tùy Qua, cười nói:

- Đồ ngốc, có phải cảm thấy bổn cô nương quá thông minh hay không, có chút hối hận?

- Hối hận cái gì?

Tùy Qua cười hắc hắc:

- Chẳng lẽ có người muốn kết hôn với một lão bà kém thông minh hay sao?

- Cũng chưa chắc.

Đường Vũ Khê nói:

- Nam sinh các anh không phải cũng thích nữ sinh ngực lớn nhưng không có đầu óc hay sao.

*****

Không. Anh thích người giống em, vừa xinh đẹp vừa thông minh.

Tùy Qua nói.

- Hừ, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đường Vũ Khê khẽ hừ một tiếng, tựa hồ cảm giác được dưới thân thể bị một thứ gì cứng rắn cọ vào, cho nên duỗi ngón tay, búng một cái lên trán Tùy Qua:

- Anh đấy, làm sao luôn nghĩ tới mấy chuyện hư hỏng vậy?

- Đây chính là bi ai của sơ nam.

Tùy Qua trang trọng, đáng thương nói.

- Đáng ghét.

Đường Vũ Khê nói, rời khỏi người Tùy Qua, sau đó cười ngọt ngào:

- Nhưng, nhìn anh đáng thương như vậy... , ngày nào đó em sẽ chọn giờ đẹp, cho anh "ăn", tránh cho anh khỏi phải đeo danh "sơ nam" này nữa.

- Vũ Khê, em thật là nữ thần cứu vớt anh trong nước lửa!

Tùy Qua thở dài nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, người nào ăn người nào còn chưa biết.

Đường Vũ Khê đã khởi động xe, chạy lên cao tốc phi trường mới nói tiếp:

- Lần này ở thành phố Tấn Dương, anh không chịu thiệt thòi gì chứ? Nghe nói anh bị giam trong cục, em thật sự rất lo lắng.

- Làm sao anh có thể chịu thiệt thòi gì chứ.

Tùy Qua nói:

- Em cũng không phải không biết, anh biết công phu. Nhưng, mặc dù không chịu thiệt, nhưng thiếu chút nữa bị người của lão ca phái tới hãm hại.

- Hãm hại? Thế là sao?

Đường Vũ Khê hỏi tới.

Cho nên, Tùy Qua đã kể lại chuyện Mục Ngọc Thiền gây khó khăn cho hắn cho Đường Vũ Khê nghe.

Đường Vũ Khê nghe xong, quả nhiên giận tím mặt, nói:

- Nữ nhân này cũng thiệt là, cô ta rõ ràng muốn gây khó dễ với anh! Anh em cũng thật vô dụng, lại tìm một nữ nhân như vậy đi làm việc, đây không phải có chủ tâm làm hỏng chuyện sao! Còn dùng đến máy phát hiện nói dối, bọn họ xem anh là gián điệp nước ngoài sao? Cô ta đúng là bệnh thần kinh!

Tùy Qua thở dài nói:

- Anh chỉ làm một chút chuyện, làm làm anh giống như tội phạm tham nhũng, quân bán nước. Em nói xem, có phải anh em cố ý muốn nhốt anh vào tù, sau đó cho em tái giá không?

- Tái giá? Phi, em còn chưa đồng ý lấy anh đấy.

Đường Vũ Khê nghe ra vẻ trêu đùa trong lời nói của Tùy Qua, tiếp tục nói:

- Anh ấy không đến mức hại anh đâu, chuyện này không có đạo lý?

- Cái gì không có đạo lý.

Tùy Qua nói:

- Em đừng quên, cũng vì anh, mới dẫn đến chuyện em với người tên Dương Sâm gì đó tan rã, làm đám hỏi của Đường gia và Dương gia thất bại, khiến em cắt đứt với Đường gia. Nói ra, anh thật sự là tội ác tày trời, anh vợ tương lai Đường Vân muốn thu thập anh, cũng rất bình thường. Nói không chừng, sau khi anh vào tù, em sẽ thay đổi chú ý, quay về Đường gia, sau đó cùng những người khác...

- Két!

Thanh âm thắng xe bén nhọn đột nhiên vang lên.

Đường Vũ Khê tạm thời dừng xe ở ven đường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tùy Qua, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Tùy Qua, anh nghe kỹ cho em, Đường Vũ Khê này không phải là loại nữ nhân thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ! Anh nói em cùng người khác... quả thực chính là vũ nhục nhân cách của em! Chỉ cần anh không làm chuyện có lỗi với em, em vĩnh viễn sẽ không thay lòng đổi dạ!

- Anh chỉ nói giỡn mà thôi.

Tùy Qua không ngờ Đường Vũ Khê lại đột nhiên tích cực với hắn như vậy.

- Loại chuyện này, không được nói giỡn!

Đường Vũ Khê có chút tức giận nói:

- Nhớ kỹ, sau này không được nói giỡn như vậy!

- Vâng, hiểu.

Tùy Qua nghiêm túc nói.

Căng thẳng một trận, Tùy Qua không nhịn được lại nói:

- Nếu như không cẩn thận, làm chuyện có lỗi với em thì sao?

- Anh dám!

Đường Vũ Khê đầu tiên giận dữ, sau đó "tàn bạo" nói:

- Vậy em sẽ cắt công cụ làm chuyện xấu của anh, sau đó đi làm ni cô!

- Không cần quyết liệt như vậy chứ?

Tùy Qua ra vẻ hoảng sợ:

- Như vậy quá tàn nhẫn?

- Hừ, anh biết cái gì. Nữ nhân không tàn nhẫn, địa vị không yên!

Tỉnh Minh Hải, thành phố Minh Phủ.

Tòa nhà tập đoàn Bùi thị.

Tòa nhà này nằm ở trung tâm thành phố, cao hơn ba trăm mét, là một trong những tòa kiến trúc cao nhất của thành phố Minh Phủ.

Tập đoàn Bùi thị cũng là tập đoàn buôn bán lớn nhất thành phố Minh Phủ, nó là một tập đoàn tài chính kiểu gia tộc, ngành nghề kinh doanh bao gồm nhiều lĩnh vực như thuốc men, điền sản, tài chính, ở thành phố Minh Phủ thậm chí cả tỉnh Minh Hải, cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Tầng quản lý của công ty dược Bùi thị nằm ở tầng bốn mươi hai của tòa nhà.

Trong văn phòng tổng giám đốc của công ty dược, có một người trung niên có khí chất rất kiêu hùng đứng phía trước cửa sổ, dõi mắt nhìn phương xa, người này tên là Bùi Thế Minh, là nhất mạch dòng chính của Bùi gia, chưởng quản phương diện làm ăn thuốc men của gia tộc. Tập đoàn Bùi thị là dựa vào thuốc men hành nghề khởi gia, mấy trăm năm trước còn có bảng hiệu là "Bùi thị dược liệu", hiện giờ công ty dược của Bùi thị lại càng phát triển vô cùng tốt, bất luận là thuốc bắc, thuốc tây hay thuốc pha chế sẵn, đều có liên quan.

Nhưng bởi vì những năm gần đây ngàng nghề bất động sản khí thế hừng hực, cho nên mặc dù công ty dược của Bùi thị có lợi nhuận phát triển không ngừng, nhưng lại không địch lại tốc độ phát triển của bất động sản Bùi thị, điều này cũng khiến địa vị của hắn trong gia tộc bị ảnh hưởng, làm cho hắn không khỏi cau mày. Mấy năm nữa, sẽ tổ chức cuộc thương thảo người thừa kế của gia tộc, thời gian còn lại của hắn cũng không còn nhiều.

Chỉ chốc lát sau, một người đi tới trước mặt hắn, thấp giọng báo cáo cái gì đó.

- Cái gì!

Bùi Thế Minh khẽ biến sắc:

- Bùi Nguyên Chí bị người ta giết chết? Chết như thế nào? Mặc dù hắn chỉ là người của nhất mạch chi thứ Bùi gia, nhưng y thuật cũng không tệ lắm, võ công cũng tạm được, làm sao có thể dễ dàng bị giết?

- Người giết hắn, thủ pháp rất đặc biệt, rất sắc bén.

Người kia nói:

- Loại thủ pháp giết người này đúng là chưa từng nghe thấy.

- Nói như vậy, người hạ thủ rất có thể cũng có lai lịch? Chẳng lẽ muốn nhắm vào Bùi gia chúng ta?

Bùi Thế Minh trầm giọng nói.

- Hiện tại còn không rõ ràng lắm.

Người kia nói, đặt một sấp văn kiện trước mặt Bùi Thế Minh:

- Đây là báo cáo chi tiết của vụ việc này, xin ngài xem qua. Ngoài ra, đối tượng được Bùi Nguyên Chí chữa trị lần này cũng đã chết.

Bùi Thế Minh rất nhanh xem xong đống giấy tờ, trong đầu đã nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, cho nên khép tập văn kiện lại nói:

- Nhìn tình hình này, quả nhiên không phải người bình thường gây nên. Chẳng qua, Bùi Nguyên Chí rút cuộc va chạm vào lợi ích của gia tộc nào, mà bị giết không minh bạch như thế... Chẳng lẽ, từ trong văn kiện nói, Bùi Nguyên Chí sở dĩ chữa khỏi chân cho ông chủ mỏ than, là vì hắn chặt đứt chân một người khác. Mà người kia, từng dùng qua linh dược, phải không?

- Đúng vậy.

Người nọ gật đầu nói, có chút kinh ngạc trước trí nhớ và năng lực phân tích của Bùi Thế Minh.

- Một người bình thường, lại có tư cách dùng linh dược?

Bùi Thế Minh hừ lạnh một tiếng, tựa hồ trong mắt của hắn, người bình thường giống như heo gà áp chó, căn bản không xứng dùng linh dược.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1258)