← Ch.0197 | Ch.0199 → |
Người lo lắng bị phóng xạ một mực canh gác, qua một hồi, hắn đột nhiên nghe thấy bên trong không có động tĩnh.
- Khốn khiếp, quả nhiên có bức xạ hạt nhân!
Tên này giống như như chim sợ ná, lập tức trốn tránh, đồng bạn sống chết thế nào cũng chẳng quan tâm, nhất thời biến mất trong đêm tối.
Đến nửa đêm, Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng rốt cục đã tới giáo khu Phát Phong.
Sau khi lái xe vào giáo khu, Tùy Qua có chút kinh ngạc hỏi Thẩm Quân Lăng:
- Tỷ không về ngủ sao?
- Nói nhảm, đương nhiên phải ngủ, thiếu ngủ là kẻ địch của mỹ nữ.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Vậy tỷ đưa tôi đến cửa trường học không được sao, không cần trực tiếp lái vào đây.
Tùy Qua có chút nghi ngờ nói.
- Tôi ngủ trong ký túc xá trường học, không lái xe vào đây, dừng bên ngoài làm chi?
Thẩm Quân Lăng hỏi.
- Tỷ ngủ ở ký túc xá trường học?
Tùy Qua nhìn Thẩm Quân Lăng, rất lâu rồi, hắn không thể xem Thẩm Quân Lăng là sinh viên đại học. Bởi vì thân người nữ nhân này, bất luận là ăn mặc hay là khí chất, cũng để lộ ra một loại phong phạm của phụ nữ văn phòng cao nhất, thật sự không cách nào xem nàng là một tỷ tỷ đại học đơn thuần.
- Ký túc xá vốn chính là chỗ ngủ? Tại sao tôi không thể ngủ ở đấy?
Thẩm Quân Lăng lại nói:
- Nhưng, tỷ tỷ ta ở "Ký túc xá xa hoa", có phòng khách, TV, máy nước nóng...
- Đợi một chút, giáo khu Phát Phong chúng ta còn có "ký túc xá xa hoa" như vậy sao? Làm sao tôi không biết?
Tùy Qua không hiểu nói.
- Cậu có vẻ rất có hứng thú, có phải muốn đi thăm hay không?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Mặc dù trường học không cho phép, nhưng với thân thủ của cậu, có thể dễ dàng tiến vào ký túc xá của nữ sinh?
- Hắc... Xem tỷ nói kìa, làm như tôi là người thường xuyên làm mấy chuyện bại hoại đó vậy.
Tùy Qua nói:
- Tôi chỉ là tò mò. Ở giáo khu Phát Phong, tôi thật sự không nghe nói đến "ký túc xá xa hoa" gì đó. Được rồi, dù sao tôi lén lút chui vào cũng không trộm được gì, vẫn nên đàng hoàng địa trở về "ký túc xá nhà nghèo" của tôi thôi.
- Chẳng lẽ cậu không tò mò về bạn cùng phòng của tôi sao?
Thẩm Quân Lăng thản nhiên hỏi.
Vấn đề này quả nhiên gợi lên hứng thú của Tùy Qua, cho nên hắn không nhịn được hỏi:
- Đúng vậy, tỷ có mấy người bạn cùng phòng?
- Một.
Thẩm Quân Lăng nói.
- Là mỹ nữ sao?
Tùy Qua có chút hưng phấn và tò mò hỏi.
- Không nói cho cậu biết.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Nếu cậu có hứng thú thì tự đến mà xem. Đến rồi.... .
Quả nhiên, đã đến cửa nhà trọ nữ sinh.
Mặc dù lúc này đã là đêm khuya, nhưng đại nương giữ cửa vẫn mở to mắt, ánh mắt lóe sáng nhìn Tùy Qua, giống như tuyệt đối không cho phép hắn vượt qua ranh giới một bước. Thấy Tùy Qua từ trên xe BMW đi xuống, đại thẩm lại càng khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt giống như đang nói: hắn là trai bao!
Tùy Qua mới vừa xuống xe, một điểm kim mang từ trên bầu trời bắn nhanh đến, rơi xuống mu bàn tay của Tùy Qua.
Dĩ nhiên là Ảnh Phong!
Thẩm Quân Lăng võ công không tệ, nghe gió đoán hình, nhìn thấy Ảnh Phong trên mu bàn tay Tùy Qua, cười nói:
- Cậu đúng là biết trêu ong ghẹo bướm.
Tùy Qua biết Ảnh Phong chắc chắn có chuyện mới đến tìm mình, cho nên nhanh chóng nói lời từ biệt với Thẩm Quân Lăng, sau đó cùng Ảnh Phong đi về phía trụ sở đào tạo thực vật.
- Sao vậy, đã sáng rồi sao?
Lão đại gia giữ cửa mơ mơ màng màng hỏi Tùy Qua.
- Không phải.
Tùy Qua nói:
- Tôi có đồ quan trọng để quên trong nhà kính, tôi thấy không yên lòng.
- Có cái gì không yên lòng.
Đại gia giữ cửa nói:
- Hiện tại ngoại trừ cậu thường xuyên đến đây, bình thường cũng có rất ít người lui tới.
- Loảng xoảng loảng xoảng!
Cánh cửa mở ra.
Tùy Qua bước nhanh về phía nhà kính.
Quả nhiên, ổ khóa nhà kính đã bị mở ra.
Đi vào nhà kính, Tiểu Ngân côn trùng lập tức bay vụt đến.
Cũng may, nhà kính vẫn như lúc ban đầu, không bị phá hư bất cứ thứ gì.
Lúc này, đại gia giữ cửa đi tới, hỏi Tùy Qua:
- Tìm được đồ chưa?
- À, tìm được rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Lão tiếp tục ngủ đi, dù sao cũng tới rồi, ta vào trong một lát.
Lão đại gia gật đầu, nói:
- Ài, hiện giờ thanh thiếu niên thích nghiên cứu, làm nông nghiệp giống như cậu thật sự quá ít. Người ta chỉ biết đến tiền thôi, chỉ có rất ít người biết một đạo lý đơn giản "Dân dĩ thực vi thiên". Lương thực, nông nghiệp, mới là căn bản. Thứ dân chúng cần chính cơm no áo ấm, vô bệnh vô tai...
Lão đại gia vừa thở dài, vừa đi về phía phòng gác cửa.
Tùy Qua cảm khái một lát, rồi đặt lực chú ý vào bên trong nhà kính.
Có câu nói, không sợ bị trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương.
Hiện tại, nhà kính của Tùy Qua hiển nhiên đã bị trộm nhớ thương rồi.
Như vậy xem ra, tên trộm lần trước, có lẽ cũng không phải tới nơi này "trộm rau" đơn giản như vậy.
Tùy Qua có thể cảm giác được, đích xác có người đi vào, nhưng người này đâu rồi?
- Lão đại, , , ,
Đúng vào lúc này, một giọng nói giống như chuông bạc vang lên bên tai Tùy Qua.
Người nào!
Tùy Qua không khỏi giật mình.
Ở đây ngoại trừ hắn ra, còn có người khác sao? Nhưng hắn căn bản không nhận thấy được ai!
Chẳng lẽ người này đã tiến vào Tiên Thiên bí cảnh!
Nếu quả thật là Tiên Thiên cao thủ... , Tùy Qua đối mặt với người ta, khẳng định chạy trốn không nổi.
- Lão Đại, là ta.... Tiểu Ngân côn trùng!
Lúc này, thanh âm kia lại vang lên.
Tiểu Ngân côn trùng?
Ánh mắt Tùy Qua chăm chú nhìn Tiểu Ngân côn trùng, đầu tiên là kinh hãi, sau đó là mừng rỡ:
- Ngươi... Tiểu Ngân côn trùng, ngươi đã tấn thăng đến linh thú cấp ba rồi sao?
- Đúng vậy. Hắc, lão đại, chút lòng thành mà thôi!
Tiểu Ngân côn trùng có chút kiêu ngạo nói.
Linh thú cấp ba!
Tiểu Ngân côn trùng đúng là có cơ sở kiêu ngạo rồi.
Linh thú cấp ba, lại là hồng hoang dị chủng, thực lực của Tiểu Ngân côn trùng tựa hồ có thể sánh ngang với cường giả Tiên Thiên kỳ rồi!
Kích động!
Mặc dù không phải bản thân Tùy Qua tiến vào Tiên Thiên kỳ, nhưng có một sủng vật là linh thú cấp ba, thực lực của Tùy Qua sẽ tăng lên nhiều.
Xem ra, trong khoảng thời gian này Tùy Qua liều mạng cho Tiểu Ngân côn trùng ăn linh thảo, linh dược, không ngừng bắt Tiểu Ngân côn trùng đề thăng công lực, quả nhiên không uổng phí. Tên tiểu tử này, lại tấn thăng đến linh thú cấp ba!
Chẳng qua, nhìn bề ngoài của Tiểu Ngân côn trùng không có biến hóa thực chất gì.
Nhưng Tùy Qua có thể khẳng định, Tiểu Ngân côn trùng đích xác là linh thú cấp ba. Bởi vì nó đã nói được tiếng người.
Chỉ có linh thú cấp ba trở lên, linh tính đầy đủ, cảm ứng và vận dụng thiên địa linh khí, mới có thể nói tiếng người.
- Nói như vậy, tối nay thực sự có người tiến vào nhà kính?
Tùy Qua hỏi Tiểu Ngân côn trùng.
Tiểu Ngân côn trùng gật đầu, tranh công nói:
- Tên kia sau khi đi vào, muốn trộm linh thảo, hơn nữa người mang võ công, hiển nhiên không phải vật gì tốt. Cho nên, Tiểu Ngân cũng không khách khí với hắn, trực tiếp há miệng, hút hắn vào trong bụng. sẽ đem nó hít vào rồi bụng Tử Lý mặt. Hắc, may mắn cho tên đấy, sau khi hấp thu máu tươi của hắn, lại tiêu hóa hết toàn bộ linh thảo, linh dược chưa tiêu hóa hết trong bụng, thoáng cái đã đột phá đến linh thú cấp ba.
*****
- Rất tốt!
Tùy Qua nói:
- Vậy là đúng rồi. Người bình thường tiến vào đây, mùi thơm linh thảo cũng đủ để khiến bọn họ hôn mê; nếu là người có công phu, người không có hảo ý, đúng là nuốt sạch sẽ! Ngươi thật sự đã nuốt tên kia vào?
Thân thể của tiểu ngân côn trùng thoạt nhìn chỉ lớn bằng ngón út, làm sao có thể nuốt một người vào bụng?
- Lão đại, thân xác của ta có thể trở nên to lớn.
Tiểu Ngân côn trùng cười hắc hắc nói, sau đó từ trên mu bàn tay của Tùy Qua bay lên trời, giống như long xà bay lên không trung, quanh quẩn bên trong nhà kính, thân thể có thể dài năm sáu thước, giống như một con ngân mãng, nhưng nhìn không thấy đầu rắn, bởi vì hai đầu thân thể của nó đều là mũi nhọn, nhưng ngẩng đầu nhìn lên trên, mọc ra một hoa văn hình tròn màu vàng, đó chính là đầu của nó.
Lợi hại!
Tùy Qua hít một hơi khí lạnh.
Hiện giờ Tiểu Ngân côn trùng, quả thật lợi hại, coi như Tùy Qua, cũng không uổng công hàng phục nó.
May là, Tiểu Ngân côn trùng là người biết điều, nó biết rõ chỉ có đi theo Tùy Qua mới có thể hưởng dụng nguồn linh thảo vô tận, cho nên căn bản nó không thể nào bị xúi giục.
Nhìn thấy thân thể cao lớn của Tiểu Ngân côn trùng tựa hồ muốn phá vỡ nóc nhà kính, Tùy Qua nhất thời hoảng sợ, bắt đầu cảm thấy bi ai cho nhân huynh bị Tiểu Ngân côn trùng nuốt vào trước đó, nhất định là vô cùng khó chịu.
Nhưng, vị nhân huynh này anh dũng hy sinh, cũng là thành toàn cho Tiểu Ngân côn trùng, cũng thành toàn cho Tùy Qua.
Tiểu Ngân côn trùng tấn chức linh thú cấp ba, đối với Tùy Qua mà nói, quá trọng yếu!
Hiện tại, không phải có người bắt đầu nhớ thương linh thảo, linh dược của Tùy Qua sao? Tốt lắm, sẽ cho Tiểu Ngân côn trùng và Ảnh Phong "trốn" ở chỗ này, tới một người, giết một người; tới một đám, giết một đám!
Nghĩ tới đây, Tùy Qua không khỏi đắc ý nở nụ cười.
Tiếng cười phá vỡ bầu trời đêm, truyền đi rất xa.
- Cái gì, có bức xạ hạt nhân?
Nhuế Cường túm lấy tên thủ hạ, cau mày, hiển nhiên lúc này hắn đang vô cùng tức giận.
- Cường ca, ta nói là sự thật.
Người nọ vội vàng nói:
- Trước đó ta đã nhắc nhở Bùi Vĩnh Cương, kêu hắn cẩn thận đi vào, hắn không nghe, kết quả rất nhanh không thấy tiếng vang. Ta ở bên ngoài đợi thật lâu, cũng không thấy hắn đi ra ngoài, sợ là đã sớm mất mạng bên trong rồi.
- Bức xạ hạt nhân, phóng xạ cái đầu ngươi!
Nhuế Cường mắng:
- Con mẹ nó, công phu của ngươi cũng luyện được mình đồng da sắt rồi, còn sợ bức xạ hạt nhân gì nữa!
- Không đúng, Cường ca, ta nghe nói cho dù là cao thủ nội gia cũng không ngăn được phóng xạ.
Người kia nói:
- Cường ca, ta mới vừa lấy vợ, còn chưa sinh con, ta không thể để truyền phóng xạ tuyến cho nhà mình được...
- Khốn khiếp! Vậy mà ngươi cũng mang họ Bùi!
Nhuế Cường hừ lạnh nói:
- Tới đây!
Người nọ không biết Nhuế Cường muốn làm gì, đành phải đi tới trước mặt Nhuế Cường.
Nhuế Cường đột nhiên tung một cước lên bụng người nọ, trực tiếp đá bay hắn, nặng nề đập vào vách tường.
Răng rắc!
Vách tường cũng bị đập đến nứt ra. Trong miệng người nọ máu tươi cuồng bắn, sau đó co quắp té trên mặt đất.
Nhuế Cường cười lạnh nói:
- Đồ vô dụng! Nếu không phải vì ngươi họ Bùi, hôm nay ta đã lấy mạng của ngươi!
Nói xong, Nhuế Cường đi ra khỏi gian phòng, sau đó bấm số điện thoại của nghĩa phụ Bùi Thế Minh.
- Nghĩa phụ, trên căn bản đã đã điều tra xong.
Nhuế Cường khẳng định nói:
- Trong tay tiểu tử kia, đúng là nắm cách điều chế linh dược, hơn nữa đã có sẵn linh dược. Trọng yếu hơn là, con đoán hắn có thể trồng được linh dược.
- Trồng linh dược?
Bùi Thế Minh kinh hãi nói:
- Làm sao có thể! Hắn làm gì có bản lãnh như vậy -- chẳng lẽ hắn có linh điền? Và cây non linh thảo?
Nói tới đây, Bùi Thế Minh không nói tiếp nữa, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Cường, lần này ngươi làm rất khá. Nhưng, trước hết không nên một mình hành động, để tránh đánh rắn động cỏ, còn khiến thế lực khác dòm ngó. Ngươi trở lại ngay, chuyện này, chúng ta nhất định phải bẩm báo với lão tổ tông trong nhà.
- Giết gà cần gì đao mổ trâu.
Nhuế Cường nói:
- Con đã điều tra, tiểu tử kia không có quan hệ gì với Thiếu Lâm tự, ngược lại còn có chút hiềm khích, chẳng qua có chút giao tình với Diên Vân hòa thượng của Thiếu Lâm tự mà thôi. Nói trắng ra là, chính là một người cô độc, không cần mời lão tổ tông....
- Tiểu Cường, ngàn vạn lần không nên đánh giá thấp đối thủ của ngươi!
Bùi Thế Minh khiển trách:
- Huống chi, chuyện này không được phép thất bại! Nếu thành công, Bùi gia ta tự nhiên có thể thăng chức rất nhanh, áp đảo đông đảo gia tộc. Còn ta, cũng có thể thuận lợi trở thành người thừa kế của Bùi gia. Cho nên, bất luận ngươi có ý kiến gì không, hiện tại cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải chờ đợi lão tổ tông định đoạt!
- Vâng.
Nhuế Cường đồng ý.
Vì để có được Bùi Nguyệt Di, vì nắm trong tay cả Bùi gia, Nhuế Cường biết mình phải làm việc có chừng mực, cũng biết tính quan trọng của ẩn nhẫn.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hết mưa, trời sáng, sương mù tràn ngập.
Tùy Qua làm việc trong nhà kính mấy giờ, dùng Cuốc chấn linh giẫy cỏ, "ghim kim" cho linh thảo, vô cùng bận rộn. Lúc này, trên người Tùy Qua mới ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì đêm qua nhà kính bị "xâm lấn", Tùy Qua vốn có chút bận tâm. Nhưng Tiểu Ngân Trùng tấn thăng làm Linh Thú cấp ba, thoáng cái làm cho Tùy Qua dẹp yên không ít lo lắng. Có một linh thú gần đến Tiên Thiên kỳ như vậy gác dược điền, đích xác là khiến Tùy Qua an tâm không ít.
Lúc này, trong lòng Tùy Qua thật sự có một loại cảm giác "trời cũng giúp ta".
Chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Người gọi đến là Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê nói cho Tùy Qua, cảnh sát thành phố Đông Giang đã hủy bỏ "truy nã" đối với hắn.
Ngày đó ở Phát Phong trấn vì dẫn dụ những sát thủ để giết, Tùy Qua đúng là chọc ra một chút phiền toái, nhất là đá bay một tiểu hành khất trên đường, bị trọng thương hộc máu, chuyện này đưa tới một chút tiếng vọng bất lương. Nhưng, có Đường Vũ Khê và Đường Vân nhúng tay vào, chút phiền toái nhỏ này rất nhanh được giải quyết.
Nhận được điện thoại của Đường Vũ Khê, Tùy Qua nhất thời có một loại cảm giác ấm áp.
Đường Vũ Khê, quả nhiên đã bắt đầu giúp hắn giải quyết một số phiền toái không cần thiết.
Tùy Qua suy nghĩ, có lẽ nên mua chút lễ vật tặng cho Đường Vũ Khê, khiến cho nàng cao hứng.
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này người gọi là Thẩm Quân Lăng.
Vừa mở điện thoại, Thẩm Quân Lăng mở miệng liền nói:
- Đi với ta gặp gia trưởng.
- Đợi một chút...
Tùy Qua vừa nghe, cảm giác trên đầu có một quả bom vừa nổ:
- Gặp gia trưởng, cái này cũng quá nhanh đi? Huống chi, đúng như tỷ đã nói, ta bây giờ đã có thê tử, danh bất chính, ngôn bất thuận -- -
- Ít lải nhải cho ta, có đi hay không?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Nếu không đi... , ta gọi nam nhân khác.
- Ta đi!
Tùy Qua quả nhiên lại khuất phục.
← Ch. 0197 | Ch. 0199 → |