← Ch.0201 | Ch.0203 → |
- Đúng vậy. Đều tại chúng ta vô dụng, trong mấy huynh đệ không có người nào có thể đột phá Tiên Thiên bí cảnh, nếu cứ tiếp tục như vậy... , sợ rằng tiền đồ của Thẩm gia... lờ mờ!
Thẩm Thiên Du lo lắng nói.
- Được rồi, nếu lão gia tử đã đưa ra quyết định, như vậy bên Tống gia chỉ có thể từ chối nhã nhặn thôi.
Thẩm Thiên Phách lại nói:
- Hi vọng tiểu tử kia thật sự là một khối ngọc thô, chớ để chúng ta thất vọng!
Thẩm Thiên Phách mới vừa nói xong, lúc này thê tử Tiêu Khanh Quân liền đi tới.
Thẩm Thiên Du tựa hồ có chút kiêng kỵ nhị tẩu, cho nên vội vàng mượn cớ vọt đi.
Thẩm Thiên Phách nhìn thê tử, không khỏi nhíu mày, nói:
- Khanh Quân, em làm gì vậy?
Trong tay Tiêu Khanh Quân mang theo một cái thùng giữ ấm, nói:
- Con rể ta đâu?
- Con rể?
Thẩm Thiên Phách thật là dở khóc dở cười:
- Ai là... con rể của em?
- Chính là tiểu tử tên là Tùy Qua.
Tiêu Khanh Quân nói:
- Thiên Phách, thật ra tiểu tử kia không tồi. Anh nhìn xem, mặc dù dáng người bình thường, nhưng công phu không tệ, ngay cả lão gia tử cũng để mắt, hơn nữa xuất thủ cũng hào phóng, đối với Lăng nhi cũng rất tốt. Theo em thấy, cũng không cần lựa chọn nhiều làm gì, dứt khoát gả con bé cho tiểu tử này được rồi, em muốn bế cháu ngoại sớm...
- Ài, Lăng nhi còn nhỏ tuổi, em gấp cái gì!
Thẩm Thiên Phách không vui nói, bởi vì đám hỏi với Tống gia thất bại, dù thế nào cũng cảm thấy tiểu tử này không thuận mắt. Nhưng, Thẩm Thiên Phách cũng rất cưng chiều thê tử, cho nên không đành lòng nói nặng.
Nhưng Tiêu Khanh Quân hiển nhiên là trượng mẫu nương nhìn con rể, càng nhìn càng hợp nhãn, lại nói:
- Cái gì còn còn nhỏ tuổi. Ban đầu khi em lấy anh, còn chưa đầy mười tám tuổi, làm sao anh không cảm thấy em còn nhỏ tuổi? Còn luôn miệng thúc dục em lấy sớm một chút...
Thẩm Thiên Phách trực tiếp im lặng, nói:
- Chuyện năm xưa em nhắc lại làm gì, không sợ người khác chê cười! Ngoài ra tiểu tử kia và Lăng nhi còn không biết sẽ thế nào?
- Còn thế nào?
Tiêu Khanh Quân nói:
- Em thấy anh chính là vẫn nghĩ đến tiểu tử Tống gia, thật ra tiểu tử kia có gì tốt, đơn giản chính là dáng vẻ hơi được một chút, gia thế tốt một chút. Nếu bàn về công phu, còn không bằng con rể nhà ta, bàn về xuất thủ, cũng không rộng rãi bằng con rể, đơn giản chính là ỷ vào danh tiếng Tống gia mà thôi.
Nói tới đây, Tiêu Khanh Quân lại hạ giọng nói:
- Huống chi, con rể ta thật tốt, còn đặc biệt chuẩn bị cho em một gốc cây dã sơn sâm, kéo dài tuổi thọ, dưỡng đẹp.
- Hắn cũng tặng một gốc cây dã sơn sâm cho em sao?
Thẩm Thiên Phách ngạc nhiên nói, nghĩ thầm tiểu tử này thật đúng là hào phóng. Nếu như không phải bởi vì vào trước là chủ, sợ rằng Thẩm Thiên Phách cũng cảm thấy tiểu tử này coi như không tệ.
- Dĩ nhiên.
Tiêu Khanh Quân nói:
- Cùng không xê xích với dã sơn sâm tặng cho lão gia tử bao nhiêu. Cho nên, em nói con rể chính là tốt, đợi ngày nào đó em chưng ăn, anh cũng ăn một chút, kéo dài tuổi thọ, bồi bổ khí...
- Đừng nói nữa.
Thẩm Thiên Phách cắt đứt lời thê tử... , nhìn ba thân ảnh trên núi, như có điều suy nghĩ.
Tiêu Khanh Quân có chút tiếc nuối nói:
- Xem ra chỉ có thể chờ bọn hắn trở lại ăn canh thôi.
Lúc này, Tùy Qua, Thẩm Quân Lăng đi theo Thẩm Thái Sùng lên phía sau núi.
Ngọn núi này tên là "Thiên Thảo phong", danh như ý nghĩa, trên ngọn núi có rất nhiều dược thảo.
Thẩm Thái Sùng chậm rãi bước đi, hỏi Tùy Qua:
- Tiểu Tùy, cậu thấy ngọn núi này của tôi thế nào?
- Nói thật sao?
Tùy Qua hỏi.
- Nói nhảm!
Thẩm Quân Lăng nói:
- Ông nội ta là nhân vật bậc nào, chẳng lẽ cậu còn lo lắng ông sẽ giận cậu sao?
Thẩm Thái Sùng cười ha hả, nói:
- Nha đầu này nói như vậy, vậy bất kể thế nào gia gia cũng không thể tức giận tiểu tử này rồi. Nhưng, Tiểu Tùy, ngươi có ý kiến gì không, cứ trực tiếp nói đi, coi như người trong nhà nói chuyện, không cần lo lắng gì cả.
- Thẩm gia ông nói như vậy, ta an tâm.
Tùy Qua biến "Lão gia tử" thành "Thẩm gia", quả nhiên là xem hắn trở thành người của Thẩm gia, khiến Thẩm Quân Lăng cảm thán, da mặt người này quả nhiên rất dầy. Tùy Qua tiếp tục nói:
- Ngọn núi này, cảnh sắc rất đẹp, linh khí tựa hồ đầy đủ hơn chỗ khác. Nhưng những dược thảo này, cũng chỉ là dược thảo bình thường mà thôi, nhiều lắm là dược hiệu khá hơn các loại dược thảo khác một chút.
- Ngươi có thể cảm giác được linh khí nơi này nồng đậm hơn chỗ khác?
Thẩm Thái Sùng thoáng kinh ngạc.
Bởi vì chỉ có cao thủ Tiên Thiên kỳ, mở ra linh giác, mới có thể cảm ứng được tồn tại của thiên địa linh khí. Còn Tùy Qua, tựa hồ còn chưa đạt tới cảnh giới đó, cho nên Thẩm Thái Sùng mới có nghi ngờ như vậy.
- Không có gì, ta chỉ là mở ra linh giác trước mà thôi.
Tùy Qua nói.
- Rất giỏi!
Thẩm Thái Sùng nói:
- Xem ra, ngươi bước vào Tiên Thiên kỳ, hẳn là không thành vấn đề.
- Chắc chắn!
Tùy Qua đồng học xem ra vẫn không biết khiêm tốn là cái gì.
Thẩm Thái Sùng cười ha ha, nhưng không nói Tùy Qua cuồng vọng.
Bởi vì khi Thẩm Thái Sùng còn trẻ, cũng là một người cuồng vọng như vậy.
Làm cường giả, vốn nên mang theo một luồng ngạo khí, ngạo khí xuất phát từ xương cốt.
- Ngươi có biết linh khí ở đây vì sao nồng đậm hơn nơi khác không?
Thẩm Thái Sùng đột nhiên nói.
- Ta đang muốn thỉnh giáo Thẩm gia.
Tùy Qua nói.
Thẩm Thái Sùng thân là Tiên Thiên cao thủ, lại là một truyền nhân thế gia, Tùy Qua đúng là có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo hắn.
- Bởi vì ngọn núi này tuy nhỏ, từng là nơi tiền bối của Thẩm gia thành lập cơ nghiệp. Năm đó, nồng độ linh khí ở đây đâu chỉ mạnh hơn gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần, hơn nữa nơi này còn có một đạo linh tuyền, đây cũng là nguyên nhân tiền bối Thẩm gia lựa chọn thành lập cơ nghiệp.
Thẩm Thái Sùng nói.
- Linh tuyền?
Tùy Qua thầm hoảng sợ. Thiên địa linh khí, phân bổ cũng không phải đồng đều, mà là căn cứ vào thế núi, địa thế biến hóa mà hình thành. Những núi cao, động phủ linh khí hết sức nồng nặc, được gọi là tiên sơn phúc địa, sẽ có cái gọi là linh tuyền tồn tại, linh tuyền là trạng thái "hóa lỏng" của thiên địa linh khí, giống như linh vũ Tùy Qua dùng bát hoang vân vũ đại trận ngưng tụ mà thành.
Bất đồng là, linh tuyền là thiên địa tự nhiên ngưng tụ mà thành, cuồn cuộn không dứt, không phải là thứ "mưa bụi" trong linh điền của Tùy Qua có thể so sánh.
Đáng tiếc là, hiện giờ trên ngọn núi này, hiển nhiên đã không có linh tuyền, nếu không đã không có cảnh tượng như vậy.
Đích xác là rất đáng tiếc. Nếu Tùy Qua có thể làm ra một đạo linh tuyền... , dùng để thúc đẩy linh thảo sinh trưởng thì quá sung sướng, khẳng định hăng hái hơn ngọc tủy ngàn năm.
- Đáng tiếc, người của Thẩm gia hiện giờ càng ngày càng lụi tàn.
Thẩm Thái Sùng lo lắng nói:
- Gia tộc lớn như thế lại không cách nào tạo ra một cường giả Tiên Thiên kỳ. Xem ra mấy năm sau, Thẩm gia sẽ hoàn toàn biến thành gia tộc bất nhập lưu.
*****
- Hiện giờ linh khí thiên địa mỏng manh, muốn bước vào Tiên Thiên kỳ, đương nhiên càng thêm khó khăn.
Tùy Qua nói.
- Thiên địa linh khí mỏng manh, cố nhiên là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là thiếu hụt ngoại vật phụ trợ.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Nếu có thiên tài địa bảo, linh thảo linh dược phụ trợ... , muốn tiến vào Tiên Thiên kỳ, sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Gia gia, linh thảo là cái gì?
- Ai, cũng khó trách ngươi không biết
Thẩm Thái Sùng thở dài nói:
- Đừng bảo là ngươi, cho dù là ta, cũng đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy linh thảo. Linh thảo, là bảo bối do thiên địa linh khí dưỡng dục mà thành, không những chữa khỏi một số bệnh nan y, còn có thể phụ trợ tu hành. Nhưng, hiện giờ tựa hồ tuyệt tích rồi. Cho dù là linh dược, những năm trước cũng từng thấy qua, nhưng không thể mua được, thật sự là tiếc nuối. Thật ra, gia gia năm đó cũng dùng một viên đan dược do tổ tiên truyền lại, tẩy gân phạt tủy, mới miễn cưỡng tăng lên tới Tiên Thiên kỳ. Đáng tiếc, Thẩm gia chúng ta đã không còn loại linh đan này.
- Linh dược?
Thẩm Quân Lăng lại càng không hiểu:
- Vật đó rất quý sao? Ngay cả gia gia cũng không mua được?
- Nói đơn giản, đan dược chính là một loại linh dược.
Tùy Qua giải thích:
- Có tiền cũng không mua được.
mặc dù Thẩm Quân Lăng không biết linh dược, nhưng cũng biết đan dược, nhất thời cũng hiểu vì sao Thẩm Thái Sùng nói linh dược khó cầu.
Loại thứ tốt này, nếu đã chiếm được, người nào lại nguyện ý lấy ra bán?
Thẩm Thái Sùng nhìn Tùy Qua, lại nói:
- Nhưng trong phần quà Tiểu Tùy tặng ta hôm nay, trong đó hình như là linh thảo thật sự!
- Cây linh chi đó sao?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Khó trách ngay cả gia gia cũng kích động. Chẳng qua, ta có chút ngạc nhiên, vật kia rút cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
- Giá trị của linh thảo căn bản không cách nào dùng tiền đong đếm.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Nếu muốn dùng tiền đánh giá... , cây linh chi Tiểu Tùy đưa tới, giá trị ít nhất một tỉ!
- Một tỉ?
Mặc dù Thẩm Quân Lăng xuất thân thế gia, nhưng vẫn bị con số này hù dọa.
Thẩm Quân Lăng có chút cảm động nhìn Tùy Qua, ai ngờ hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
- Tiền chỉ là chuyện nhỏ.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Mấu chốt là cây linh chi của Tiểu Tùy đã giải trừ được mối lo trước mắt của Thẩm gia. Quân Lăng, cháu cũng biết, thời gian của gia gia không còn nhiều.
- Gia gia, người đừng nói bậy, người là Tiên Thiên cao thủ, không có chuyện gì người làm không được!
Thẩm Quân Lăng vội la lên.
- Tiên Thiên cao thủ cũng không phải thần tiên.
Thẩm Thái Sùng nghiêm nghị nói:
- Có sanh tất có tử, đây là lẽ thường, gia gia sống 150 tuổi, cũng không xê xích gì nhiều. Nhưng, cây cỏ linh chi Tiểu Tùy đưa tới, cũng giúp gia gia rất nhiều, có được hỏa linh chi này, tu vi của ta có thể đột phá bình cảnh Tiên Thiên sơ kỳ, bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, cũng có thể sống thọ thêm mấy năm.
Thẩm Quân Lăng vừa nghe có thể sống thọ mấy năm, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Gia gia, sau này người đừng làm cháu sợ như vậy nữa. Còn nữa, nếu thật sự có chuyện gì, xin người sớm nói cho cháu biết, cháu nhất định sẽ tìm thuốc kéo dài tuổi thọ cho ngừoi.
- A... Nha đầu này, cũng là hiếu thuận.
Thẩm Thái Sùng cười nói.
- Không có cách nào, nếu gia gia đi rồi, cũng không có người thương cháu nữa.
Thẩm Quân Lăng làm nũng nói:
- Cha cháu, căn bản không quan tâm đến cháu, chỉ biết đến lợi ích của gia tộc, gả cháu cho những dạng không đứng đắn! Hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người ta...
- Yên tâm đi, có gia gia ở đây, sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Thẩm Thái Sùng cười nói:
- Huống chi không phải còn Tiểu Tùy sao, cho dù người khác cho phép, chỉ sợ hắn cũng không cho phép cháu lấy người khác.
- Đúng thế, ta khẳng định không cho nàng lấy những dạng không đứng đắn đó.
Tùy Qua đáp.
Sau đó, Thẩm Thái Sùng hỏi Tùy Qua:
- Tiểu Tùy, trong lòng cậu có phải có nghi vấn gì muốn hỏi ta?
- Ta muốn biết chuyện của hiệp hội y dược Hoa Hạ.
Tùy Qua rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
Thần sắc Thẩm Thái Sùng liền biến đổi, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói:
- Nếu là người khác dò hỏi ta vấn đề này, ta chắc chắn sẽ giết hắn! Để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết!
Sau đó, Thẩm Thái Sùng lại nói:
- Nhưng, hôm nay cậu tặng ta một phần đại lễ, hơn nữa lại là người Quân Lăng coi trọng, ta đương nhiên phải nói cho cậu những thứ quan trọng. Hiệp hội y dược Hoa Hạ, nghe danh tiếng cũng không vang dội, nhưng là một tổ chức cường đại rất thần bí, thành lập mấy trăm năm trước...
Từ lời nói của Thẩm Thái Sùng, tấm màn che mặt bí ẩn của hiệp hội y dược Hoa Hạ dần dần được hé mở.
Thành viên gia nhập tổ chức này, đều là môn phái, thế gia cổ xưa có Tiên Thiên cao thủ trấn giữ. Phàm không có Tiên Thiên cao thủ, cũng sẽ bị thủ tiêu tư cách. Tồn tại của tổ chức này cũng không phải chỉ nắm trong tay y dược của Thần Châu Hoa Hạ, cũng không chỉ thu "phí bảo hộ" cho các thương nhân bán thuốc Hoa Hạ. Bọn họ thao túng giao dịch linh thảo và linh dược, đây cũng là một trong những nguyên nhân rất nhiều gia tộc gia nhập hiệp hội này.
Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi.
Đối với người tu hành hôm nay mà nói, lực hấp dẫn của linh thảo và linh dược thật sự không người nào có thể ngăn chặn.
Ngoài ra hiệp hội thần bí này còn tuân theo một quy tắc cổ xưa: không thể dùng linh thảo, linh thảo trên người người bình thường. Kẻ nào vi phạm, giết không luận tội!
Nghe thấy còn có một quy tắc cổ quái như vậy, Tùy Qua thầm nghiêm nghị, bởi vì hắn đã dùng linh dược trên người người bình thường. Nhưng hiệp hội quỷ quái này lại tuân theo quy tắc như vậy, rút cuộc là tại sao vậy?
Cho nên, Tùy Qua nói ra nghi vấn trong lòng với Thẩm Thái Sùng.
- Quy tắc này rất khó lý giải sao?
Thẩm Thái Sùng hỏi ngược lại, cảm thấy đây là một quy củ đương nhiên:
- Linh thảo, linh dược cũng là trân bảo trong thiên địa, người tu hành dùng, có thể đề cao tu vi, kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có thể luyện chế thành pháp bảo, đắc đạo thành tiên. Còn người bình thường, dùng linh thảo, linh dược, chẳng qua chỉ có thể chữa bệnh, sống lâu mấy năm, căn bản không cách nào phát huy ra công hiệu chân chính của linh thảo, linh dược, đây không phải là phí của trời sao? Nhưng, quy tắc này thật ra đã không còn ý nghĩa, hiện giờ linh thảo, linh dược cũng là vật khan hiếm, ai muốn lấy thứ này dùng trên người người bình thường.
Rất hiển nhiên, làm người thừa kế thế gia tu hành, Thẩm Thái Sùng đương nhiên coi người tu hành làm đầu. Hơn nữa, hắn cũng rất "lỗi thời" cho rằng, linh thảo, linh dược nên dùng trên người người tu hành. Người bình thường không có tư cách hưởng dụng!
Ngay cả Thẩm Thái Sùng cũng cho rằng như thế, không cần nghĩ cũng biết, những người còn lại của hiệp hội y dược Hoa Hạ sẽ nghĩ như thế nào.
Thiên địa bất nhân, xem vạn vật là heo chó.
Trong mắt người tu hành, người bình thường còn không bằng heo chó, chỉ là con kiến hôi mà thôi.
← Ch. 0201 | Ch. 0203 → |