← Ch.0230 | Ch.0232 → |
Lam Lan cũng thừa cơ nói:
- Đúng vậy! Chúng tôi vốn hi vọng thông qua buổi phỏng vấn hôm nay để công kích chế độ chữa bệnh không hợp lý hiện hành, thu hút sự chú ý của dân chúng và các bộ phận tương quan, thúc đẩy cải cách chế độ chữa bệnh, ai ngờ Tôn viện trưởng cùng La giáo sư, lại chĩa mũi nhọn vào Tùy Qua đồng học, thậm chí công kích động cơ cứu người, trị bệnh của hắn, thậm chí nói xấu hắn là kẻ bán thuốc dạo vô lương tâm. Hai vị dù sao cũng là người làm công việc y tế cứu người, vì sao lại không tin vào đạo lý "Thầy thuốc nhân tâm, cứu sống bệnh nhân"? Hay là trong mắt hai người đã không còn nhân tâm và thiện lương?
Chỉ trích lần này của Lam Lan, nhắm thẳng vào bản tính hai người, có thể nói là vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng, sự thật là như thế, không ai cho rằng Lam Lan chỉ trích có cái gì quá đáng.
Lúc này, đường dây nóng của phòng thu hình rất nhanh bận rộn.
- Cho chúng tôi nghe một chút ý kiến của khán giả.
Lam Lan nói, nhận một cuộc điện thoại.
- Xin chào Lam đại chủ biên, tôi là học sinh bộ môn trung y thành phố Đông Giang, tôi đại diện cho tất cả đồng học bộ môn trung y ra sức yêu cầu La Văn Uyên từ chức! Y đức của hắn như vậy, không xứng làm thầy của chúng tôi! La Văn Uyên, con mẹ ngươi từ chức đi!
Trong điện thoại truyền tới một giọng nói vô cùng tức giận.
Sắc mặt La Văn Uyên nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, cú điện thoại tiếp theo, khiến La Văn Uyên như muốn sụp đổ.
- Xin chào Lam chủ biên, tôi là Dương Chấn Thanh, hiệu trưởng Đông Đại, tôi đang xem tiết mục của cô, vừa rồi tôi nhận được rất nhiều điện thoại của học sinh gọi tới, phản ứng nhân phẩm, y đức của thầy giáo La Văn Uyên thật sự không đủ để trồng người, tôi hoàn toàn đồng ý. Cho nên, tôi lấy thân phận hiệu trưởng Đông Đại, tạm thời ra quyết định cách chức đối với thầy giáo La Văn Uyên, quyết định xử lý chính thức sẽ được công bố sau hội nghị lãnh đạo của trường.
La Văn Uyên vừa nghe, nhất thời mặt xám như tro tàn.
Giáo sư đại học là một công việc thể diện, chưa nói đến thu nhập, chỉ cần mỗi ngày có thể ở cùng với nhiều học sinh muội muội ham học hỏi, cũng làm cho La Văn Uyên cảm thấy rất thoải mái, nhưng không ngờ một cú điện thoại của Dương Chấn Thanh, lại cắt chức của hắn. Hơn nữa, còn là trên sóng truyền hình trực tiếp!
Tôn Thiết Lĩnh cũng kinh hãi, tựa hồ lo lắng nhận được điện thoại của lãnh đạo bộ y tế cách chức hắn.
Chuyện biến thành như vậy, không nghi ngờ gì Tùy Qua đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng Tùy Qua đồng học không tính toán cứ như vậy bỏ qua cho hai người này, hắn luôn cho rằng đánh rắn giập đầu mới là phần đặc sắc nhất.
- Thầy La, không, phải gọi là La tiên sinh mới đúng, hiện tại anh còn cảm thấy tôi là tên bán thuốc dạo vô lương tâm hay không?
Tùy Qua biểu hiện nụ cười của người chiến thắng:
- Tôi nhớ anh từng nói muốn khiêu chiến y thuật với tôi, khi đó ta cũng đã nói, anh căn bản không xứng làm đối thủ của tôi, còn nhớ không?
La Văn Uyên bị tạm thời cách chức, đã bụng đầy hỏa khí, nghe Tùy Qua nói như vậy, lại càng tức giận, đứng dậy nói:
- Ngươi không phải chỉ biết làm mấy tờ thuốc cao dán thôi sao, có gì đặc biệt hơn người! Trong mắt La Văn Uyên ta, ngươi vẫn chỉ là một lang trung giang hồ mà thôi! Đúng không, Tôn viện trưởng?
Tôn Thiết Lĩnh đã muốn rút lui rồi, thầm hận La Văn Uyên lúc này còn muốn kéo hắn xuống nước, thản nhiên nói:
- Tôi không nghĩ như vậy.
La Văn Uyên thấy Tôn Thiết Lĩnh trở mặt như vậy, lại càng giận không thể nuốt, nói:
- Bây giờ tôi khiêu chiến cậu, cậu dám tiếp nhận không? Cậu dám không?
Tùy Qua cười nhạt, nói:
- Đây là tiết mục phỏng vấn của Lam chủ biên, tại sao có thể làm như võ đài.
- Đây đúng là chuyên mục phỏng vấn, nhưng tôi nghĩ nếu như tôi quấy rầy tỷ thí của hai người, khán giả nhất định sẽ gọi điện thoại tới oán trách.
Lam Lan cười nhạt:
- Lúc này tiết mục còn thời gian năm phút, tôi cũng muốn nhìn xem Tùy Qua đồng học rút cuộc có tuyệt nghệ y thuật như thế nào?
- Nếu Lam chủ biên hăng hái như vậy, vậy tôi ủng hộ hai tay, chỉ điểm một chút cho La tiên sinh.
Tùy Qua rất cuồng vọng nói:
- Hơn nữa, tôi cho rằng chỉ cần một phút là có thể phân thắng bại!
Hai mắt La Văn Uyên muốn phun lửa, nhưng hắn đã có chuẩn bị, lấy từ trên người ra một hộp ngân châm, lôi ra một cây ngân châm, trầm giọng nói:
- Tôi so tài châm cứu với cậu!
Sau đó lại lấy ra một cây châm cứu tiểu đồng nhân, nói:
- Lỗ nhỏ phía trên cây châm cứu tiểu đồng nhân này là huyệt vị của thân thể, chúng ta tỷ thí trong một phút người nào ghim huyệt vị nhiều nhất!
Lợi dụng châm cứu đồng nhân luyện tập ghim kim, đây là kiến thức cơ bản của châm cứu, La Văn Uyên rất am hiểu ngón này, cho nên vô cùng tự tin.
Tùy Qua cười nhạt, nói:
- Dùng đồng nhân ghim kim, thật sự là chút tài mọn. Nếu ta không nhớ lầm, La gia các vị chính là thừa kế "Ly Hỏa châm pháp" của đời Thanh? Cảnh giới tối cao của Ly Hỏa châm pháp là khi ghim kim có thể lợi dụng chân khí khiến cho cây kim chấn động đến sinh ra tia lửa, giống như hỏa tinh lóe sáng, bị kim đâm qua huyệt vị, có một loại cảm giác nóng rực, khiến hiệu quả trị liệu rõ ràng hơn, đúng không?
Tùy Qua nói lời này, cũng không phải bắn tên không đích, giống như "Hỏa Tinh lóe sáng", đích xác là nói đến chỗ tinh túy của Ly Hỏa châm pháp. Cho nên, La Văn Uyên không cách nào phản bác, nếu như lúc này hắn phản bác, sẽ chỉ khiến người ta chê cười. Cho nên, La Văn Uyên gật đầu.
- Như vậy, anh có thể làm được không?
Tùy Qua hỏi.
La Văn Uyên do dự một lát, nói:
- Không thể. Cảnh giới tối cao của Ly Hỏa châm pháp, cây kim chấn động đến sinh ra tia lửa, ... căn bản không thể nào!
- Không thể nào? Vậy là làm không được?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Cho nên, tôi đã sớm nói rồi, anh không xứng làm đối thủ của tôi!
- Tôi không làm được, chẳng lẽ cậu có thể làm được?
La Văn Uyên quát lên.
Tùy Qua bước nhanh đến phía trước, lấy ra một cây ngân châm từ trong hộp kim châm của La Văn Uyên, dùng một loại thủ pháp huyền diệu mà ưu nhã cầm cây ngân châm trong tay, giống như Phật Đà lấy như ý Niêm Hoa Chỉ nhặt lên một chiếc lá, nhìn ngân châm trong tay, Tùy Qua khen:
- Châm tốt! Đáng tiếc không được trọng dụng. Ly Hỏa châm pháp, Hỏa Tinh lóe sáng!
Ông!
Cũng không thấy Tùy Qua có động tác gì, ngân châm trong tay chợt chấn động, sau đó phát ra âm thanh phong minh thanh thúy.
Càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là, lỗ kim của ngân châm quả nhiên có tia lửa chợt lóe, cũng không dập tắt, ngược lại có thế cháy lan ra, đây chính là cảnh giới tối cao của "Ly Hỏa châm pháp"!
La Văn Uyên nhất thời mặt xám như tro tàn.
Tùy Qua vẫn không chịu bỏ qua cho La Văn Uyên, miệt thị nói:
- Trung y không luyện khí, đó chính là cái rắm! "Tiểu châm vương" của thành phố Đông Giang chỉ là cái rắm!
*****
Tiểu châm vương thành phố Đông Giang chỉ bằng cái rắm!
Ngày hôm sau, trên nhật báo thành phố Đông Giang đăng một tin tức rất có tính tranh cãi.
Mặc dù tiêu đề tin tức là "Tiểu châm vương", nhưng nội dung lại chủ yếu viết về Tùy Qua và thuốc cao dán của hắn.
Trong bài viết này, La Văn Uyên chỉ là một vai phụ, bị đả kích đầy mình mà thôi.
Dĩ nhiên, không có ai đồng tình với La Văn Uyên.
Đêm qua trong chương trình đặc biệt của "Thị sát Đông Giang", dân chúng khắp thành phố Đông Giang đều thấy rõ hành vi của La Văn Uyên và Tôn Thiết Lĩnh, hai người này, trong một đêm đã trở thành đối tượng thóa mạ lúc trà dư tửu hậu của dân chúng thành phố Đông Giang.
Nhất là lúc kết thúc tiết mục, Tùy Qua triển lộ Ly Hỏa châm pháp, cùng với câu nói "Tiểu châm vương thành phố Đông Giang chỉ là cái rắm" lại càng được vô số người của Đông Đại hưởng ứng.
Tuổi trẻ, chính là nhiệt huyết, chính là điên cuồng.
"Cỏ dại ca", không chỉ làm chuyện tốt, lấy vinh dự về cho sinh viên Đông Đại, hơn nữa còn hoàn toàn đè ép hai người vô đức là Tôn Thiết Lĩnh, La Văn Uyên, trừng ác phục thiện.
Đêm hôm đó, mặc dù khí trời rét lạnh, nhưng ở phòng ăn không còn chai bia nào.
Danh tiếng của "cỏ dại ca", ở Đông Đại càng thêm vang dội.
Nhưng, lần này Tùy Qua không chỉ nổi danh ở Đông Đại, phạm vi khuếch trương ít nhất đã khắp cả thành phố Đông Giang.
Bởi vì Tùy Qua nổi danh, kéo theo thuốc cao dán cũng nổi theo.
Hiệu quả thần kỳ của Đế Ngọc cao số 2 rất nhanh được mọi người chú ý.
Nhất là những người mắc bệnh lâu ngày, lại càng không ngừng gọi điện đến công ty dược Watson xin tư vấn.
Trong một đêm, đường dây nóng của công ty dược Watson tựa như tắc nghẽn, Mắt Kiếng cũng tạm thời tuyển mộ hai vị muội muội phục vụ khách hàng.
Mắt Kiếng kịp thời báo cáo tình hình này cho Tùy Qua, còn Tùy Qua lại báo cáo tình hình cho Đường Vũ Khê.
Ai bảo Đường Vũ Khê hôm nay đã là lão bản nương danh chánh ngôn thuận rồi.
Hơn nữa, phần lớn tiền Tùy Qua kiếm được đều do nàng trông coi.
Ở phương diện làm ăn kiếm tiền, Tùy Qua tự nhận không có nhiều đầu óc, so với Mắt Kiếng và Đường Vũ Khê lại càng kém.
Đường Vũ Khê và đội ngũ quản lý của nàng rất nhanh định ra một kế hoạch tuyên truyền, tiêu thụ nhằm vào tình huống trước mắt. Tùy Qua vừa nhìn bản kế hoạch này, nhất thời vỗ tay tán dương, chuyển giao cho Mắt Kiếng, người này cũng bội phục không dứt.
Cho nên, Mắt Kiếng nhanh chóng căn cứ vào bản kế hoạch điều chỉnh thủ đoạn tiêu thụ Đế Ngọc cao số 2.
Ngày thứ hai, trên website công ty dược Watson ban bố một thông báo:
Gần đây, Đế Ngọc cao số 2 cung không đủ cầu, cộng thêm có người có ý định trữ hàng, cho nên công ty quyết định tạm thời dừng công khai tiêu thụ số lượng lớn, bệnh nhân có nhu cầu xin mời đến "bộ phận phục vụ khách hàng" của công ty dược Watson, có chuyên gia tư vấn phối hợp. Điện thoại liên lạc: 8XXXXX.
Thật ra, số lượng Đế Ngọc cao số 2 do Tùy Qua chế tạo còn dư lại không ít, nhưng đúng là đã bắt đầu có một số dược thương vô lương bắt đầu trữ hàng. Cho nên, thông báo này cũng không phải là bắn tên không đích, hơn nữa, hiện giờ hiệu quả tuyên truyền của Đế Ngọc cao số 2 đã đạt được, đương nhiên bắt đầu kiếm được tiền.
Miễn phí không phải không tiến hành, mà chỉ có thể nhằm vào những bệnh nhân không trả tiền nổi.
Bộ phận phục vụ khách hàng mới thành lập của công ty dược Watson nằm ở nội thành Đông Giang, mặc dù mặt tiền cửa hàng không quá lớn, nhưng lại vô cùng náo nhiệt. Ngày đầu tiên bộ phận này hoạt động, Mắt Kiếng còn đích thân đến đây trấn giữ.
Buổi sáng, bộ phận phục vụ khách hàng vừa mở cửa, một nhóm người liền chen chúc xông vào, vây chặt hai nhân viên phục vụ khách hàng.
May là, lần này Mắt Kiếng tuyển mộ hai nhân viên phục vụ khách hàng đều là nam nhân, nếu không với tình hình này, cũng đủ hù dọa những nhân viên nữ nhát gan rồi.
- Mời xếp hàng, từng người một!
Lúc này, hai an ninh cao lớn thô kệch bắt đầu tới đây duy trì trật tự.
Hai an ninh này đương nhiên cũng là tinh anh của Cuồng Hùng bang, nhưng sau khi mặc đồng phục an ninh, lại trở thành nhân sĩ có nghề nghiệp.
Nhưng, bởi vì trước kia từng là côn đồ, lực uy hiếp của loại an ninh này cũng tương đối lớn, rất nhanh đám người lại bắt đầu có trật tự.
Lúc này, nhân viên phục vụ khách hàng lại bắt đầu hỏi thăm từng người một, sau đó ghi chép vào hồ sơ, cuối cùng căn cứ vào tình huống mới quyết định có bán cho đối phương hay không.
Nói trắng ra là, chính là tiếc không nỡ bán!
Tiếc không nỡ bán. Đạo lý này giống như có rất nhiều phòng ốc, nhưng nói rất ít, thậm chí không có. Như vậy sẽ tạo thành hiện tượng cháy hàng, giá tiền cũng theo đó mà nhảy lên cao.
Nhưng, chủ ý của Đường Vũ Khê cũng không phải muốn đẩy giá tiền của Đế Ngọc cao số 2 lên cao, mà có mục đích khác.
Mục đích này, Tùy Qua đồng học cũng rất đồng ý.
Chẳng qua, không có nghĩa những người xếp hàng cũng đồng ý.
- Này, các ngươi làm gì vậy! Tôi xếp hàng lâu như vậy, tại sao không bán thuốc dán cho tôi!
Lúc này, một thanh niên cường tráng giận dữ hét về phía nhân viên phục vụ khách hàng, thanh âm sục sôi, khiến lỗ tai mọi người như nổ vang.
Mắt Kiếng đưa mắt ra hiệu về phía hai an ninh, hai an ninh từ từ đi tới.
- Làm gì! Các ngươi làm gì vậy!
Thanh niên cường tráng cả giận nói:
- Làm sao? Các ngươi bán thuốc, hay là cường đạo? Lão tử đứng xếp hàng lâu như vậy, ngươi nhất định phải bán cho ta! Không phải là tám trăm đồng một tờ sao, lão tử mua được!
Ai ngờ, an ninh vẫn không nói lời gì, mạnh mẽ kéo thanh niên cường tráng này ra khỏi đội ngũ.
Trong đám người nhất thời nghị luận rối rít.
Mắt Kiếng tiến lên, hắng giọng nói:
- Các vị, thật sự là hắn có xếp hàng. Nhưng hắn lại là người của đảng con bò, làm buôn lậu cấp hai!
- Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người! Ta mua cho người khác ~!
Thanh niên cường tráng phản bác.
Mắt Kiếng cười lạnh một tiếng, đột nhiên giũ ra mấy tấm hình:
- Mọi người nhìn xem, người trong hình này có phải là hắn không? Hắn có phải đang đầu cơ trục lợi thuốc dán do chúng tôi sản xuất không?
- Cha mẹ nó! Tên súc sinh trời đánh! Mùa xuân ngươi đầu cơ trục lợi vé xe lửa, hiện tại lại tới đầu cơ trục lợi thuốc dán, thật là súc sinh!
- Ghê tởm! Làm cho những người thật sự cần mua như chúng ta cũng không mua được!
- Khó trách hiện tại ở chợ đen Đế Ngọc cao số 2 lại bán tới năm ngàn đồng một tấm, thì ra đều do các ngươi làm!
-...
Vốn người xếp hàng có chút phê bình kín đáo với công ty dược Watson, nhưng trải qua chuyện như vậy, nhất thời nhất trí chĩa mũi nhọn vào "Đảng con bò", đám người này, xào vé xe, xào vé vào cửa, xào vật liệu, hiện tại thậm chí ngay cả thuốc cao dán cũng bắt đầu đầu cơ trục lợi, đương nhiên trở thành chuột chạy qua đường, người người la đánh. Hơn nữa, mọi người cũng chuyển sự bất mãn đối với vấn đề tiêu thụ của công ty dược Watson lên đầu đảng con bò.
Thanh niên cường tráng thấy tình hình như vậy, nhất thời á khẩu không trả lời được.
← Ch. 0230 | Ch. 0232 → |