Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0243

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0243: Nơi thần kỳ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Bốp! Bốp!

Tùy Qua vỗ tay cười nói:

- Lợi hại! Giang Đào à, đầu óc của cậu thật đúng là thích hợp làm kinh tế, tài chính. Chờ ngày nào đó mình thật sự phát đạt, nhất định cam kết cho cậu làm cố vấn cao cấp. Nhưng nếu cậu có thời gian cũng nên đi học thêm tài chính.

- Hắn học cái rắm!

Cao Phong bất mãn nói:

- Tiểu tử này xem mấy cuốn sách rồi cũng học đòi đầu tư cổ phiếu, còn cổ động lão tử ném vào một nửa sinh hoạt phí, kết quả hôm nay rớt giá thảm hại rồi!

- Hắc...

Giang Đào có chút lúng túng nói:

- May mà không mất nhiều hơn! Nhưng, Cao Phong đại ca, chuyện này cũng không thể trách tôi, có trách thì trách thị trường chứng khoán Hoa Hạ quá rối loạn, mẹ kiếp!

Tùy Qua cười cười, không lên tiếng nữa, chuẩn bị tới nhà kính.

Hiện giờ, Tùy Qua ở trong nhà kính, ngoại trừ lao động, cũng sẽ hô hấp thổ nạp tiến hành tu hành.

Kể từ khi Tùy Qua dung nhập con suối linh tuyền vào trong Bát Hoang vân vũ đại trận, linh khí trong nhà kính nồng đậm hơn rất nhiều, thổ nạp tu hành bên trong, đúng là có thể làm ít công to.

Ngoài ra, điều khiến Tùy Qua có chút vui mừng chính là, kể từ khi đem con suối linh tuyền vào trong nhà kính, linh dịch trong chậu ngọc thạch cũng không hề giảm bớt, ngược lại còn từ từ tràn đầy chậu, gốc cây thanh liên bên trong chậu ngọc cũng có sinh khí và linh tính hơn trước.

Cùng lúc đó, một đoàn khách quốc tế đã tới phi trường thành phố Đông Giang, một tiểu tử đeo kính đen, da đen, tóc quăn, đẹp trai ngời ngời bước xuống máy bay.

Trong phi trường đã có mấy người đợi sẵn.

- La Bối tiên sinh, chào mừng ngài tới Trung Quốc, tôi là Phan Minh, là người ủy thác của ngài, toàn quyền chịu trách nhiệm an bài hành trình của ngài tới Trung Quốc...

Một nam tử mặc tây trang tiến lên cung kính nói.

- Phan tiên sinh, chuyện tôi nhờ anh làm thế nào rồi?

Trên xe, La Bối dùng anh văn bình thản hỏi, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa xe, tựa hồ đang thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Nhưng hắn có vẻ cũng không hăng hái lắm, tựa hồ quốc gia cổ xưa thần kỳ này cũng không thể kích khởi tâm tình của hắn.

- Ngài nói chuyện làm người phát ngôn sao?

Phan Minh vội vàng nói:

- Ngài yên tâm, tôi đã tiếp xúc với người của hãng dược Tống thị rồi, bọn họ đồng ý bỏ ra một tỉ mời ngài làm người phát ngôn. Ngài biết, tiền Hoa Hạ lại vừa tăng giá, một tỉ tựu tương đương với hơn một ngàn năm trăm vạn Đô-la...

- Tiền Hoa Hạ lại vừa tăng giá sao?

La Bối vẫn tỏ ra bình thản:

- Tại sao tôi thấy hàng hóa Hoa Hạ bán ở phi trường còn đắt đỏ hơn bán ở Châu Âu?

Phan Minh nhất thời ngạc nhiên, thật sự không biết giải thích như thế nào với La Bối.

- La Bối, cậu nên biết, đây là một quốc gia thần kỳ.

Một bác sĩ trung niên đeo mắt kính ngồi bên cạnh nói.

Người này chính là bác sĩ tư của La Bối, Hán Khắc.

La Bối như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói:

- Ừ, xem ra nơi này thật sự là một quốc gia thần kỳ. Phan, chuyện làm người phát ngôn, chỉ là một chuyện nhỏ. Tôi muốn biết tiến triển của một chuyện khác, là một người hâm mộ ở Hoa Hạ gửi cho tôi một lá thư, nói về loại thuốc dán thần kỳ, tôi muốn biết nó có thật sự tồn tại hay không?

- Ngài vẫn nhớ loại thuốc cao da chó đấy?

Phan Minh nói:

- Tôi đã đến thành phố Đông Giang nhìn rồi, loại thuốc dán kia căn bản là lăng xê, hiệu quả thực chất cũng không thần hiệu như vậy...

- Anh rút cuộc có mua được hay không?

La Bối cau mày nói:

- Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi tới Hoa Hạ là để ngắm phong cảnh, là vì một tỉ hay sao?

Phan Minh không khỏi kinh ngạc, trong lòng tự nhủ ngươi không phải vì tiền còn có thể vì cái gì? Không là tiền, ngươi làm cầu thủ ngôi sao để làm chi? Không là tiền, ngươi vạn dặm xa xôi tới Hoa Hạ làm chi?

Nhưng, đối phương dù sao cũng là lão bản, Phan Minh đương nhiên không thể phát tiết bất mãn trong lòng, chỉ có thể tiếp tục giải thích:

- La Bối tiên sinh, ngài có thể không hiểu rõ lắm, ở Hoa Hạ Thần Châu chúng tôi, thuốc cao da chó là một loại hàng hạ phẩm, có thể xem là một loại dược phẩm không chính quy.

- Giống như dược phẩm của thầy mo?

Hán Khắc tò mò hỏi.

- Gần như vậy.

Phan Minh dứt khoát biến thuốc cao da chó của Tùy Qua thành dược vật của thầy mo.

- Vậy thì kỳ quái.

Hán Khắc cau mày nói:

- Tôi từng xem vi deo châm cứu của vị trung ý đó, hắn có vẻ rất lợi hại. Trong tiết mục trên ti vi, tôi tận mắt thấy hắn giũ một cây ngân châm ra tia lửa, đây quả thực là kỹ xảo thần kỳ! Tôi đã xem rất nhiều trung y biểu diễn châm cứu ở nước ngoài, nhưng chưa từng thấy người nào có thể giũ ngân châm ra tia lửa.

Phan Minh nghe lời này, nhất thời thầm mắng một tiếng "Đáng chết", hắn không ngờ một bác sĩ tây y như Hán Khắc, lại là một kẻ yêu thích trung y, thậm chí còn có chút sùng bái thần bí.

- Đó là tiết mục ti vi.

Phan Minh nói:

- Hán Khắc tiên sinh, ngài đại khái không biết, tiết mục ti vi của Hoa Hạ chúng tôi, có một số trải qua "gia công đặc biệt".

- Gia công đặc biệt?

La Bối cau mày:

- Đây không phải là làm bộ sao?

- Cái này... Chúng tôi gọi là "gia công".

Phan Minh nói:

- Tóm lại, La Bối tiên sinh, ngài không nên ôm ảo tưởng quá lớn đối với một số lang trung giang hồ. Huống chi, câu lạc bộ của ngài ở Châu Âu sẽ liên lạc với bác sĩ giỏi nhất, đặc biệt chịu trách nhiệm tất cả bệnh tật của ngài, cho nên ngài căn bản không cần lo lắng, càng không cần bỏ gần cầu xa. Ngài chỉ cần nắm được số tiền làm người phát ngôn kếch xù, vậy là đủ rồi. Có tiền, trên thế giới này không có chuyện gì không làm được...

- Phan tiên sinh, chuyện làm ăn, anh không cần nói trước với tôi.

La Bối mất hứng nói.

Lần này tới Hoa Hạ, La Bối đúng là không vì một tỉ tiền Hoa Hạ, mà là vì thân thể của mình.

Nói chuẩn xác, La Bối là vì cái chân trái hoàng kim của hắn mà đến Hoa Hạ.

Đúng như Cao Phong, Giang Đào đã nói, chân trái hoàng kim của La Bối hiện giờ đã biến thành chân trái đồ sứ. Sau khi trải qua nhiều lần đả thương và giải phẫu, hai chân của La Bối vẫn "chồng chất vết thương", đáng chết hơn là cái chân trái sở trưởng của hắn, đã đến cực độ nguy hiểm, thậm chí rất có thể vĩnh viễn không thể đá bóng nữa.

Nhưng bệnh tình của La Bối, ngoại trừ bác sĩ tư của hắn và mấy lãnh đạo của câu lạc bộ biết ra, cũng không với công bố với bên ngoài. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, một khi tin tức kia được ban bố, tiền đồ của La Bối đại khái sẽ mất đi, câu lạc bộ cũng sẽ phải chịu tổn thất vô cùng lớn. Cho nên, chưa tới thời khắc cuối cùng, tin tức kia chắc chắn không thể ban bố ra ngoài. Phan Minh, đương nhiên cũng không biết nội tình bên trong.

- La Bối tiên sinh, ngài yên tâm, hiện tại sự nghiệp của ngài đã cực kì hưng thịnh, sau này danh khí càng tiến thêm một bước, chi phí làm người phát ngôn còn có thể gia tăng...

*****

- Tôi đã nói rồi, đừng nói chuyện làm ăn với tôi.

La Bối lại cắt đứt lời Phan Minh.

Phan Minh lúc này mới ý thức được La Bối tựa hồ có chút hứng thú với trung y, cho nên thử dò xét nói:

- La Bối tiên sinh, nếu như ngài thật sự cảm thấy hứng thú với trung y, thật ra cũng rất dễ dàng. Ngài không phải là người phát ngôn của hãng dược Tống thị sao, hãng dược Tống thị vốn chính là thế gia thuốc bắc, bất luận ngài cảm thấy hứng thú với châm cứu, hay là với thuốc bắc, cũng có thể thông qua Tống gia tìm được.

Lần này, La Bối quả nhiên không cắt lời Phan Minh.

- Tống gia? Thế gia thuốc bắc?

La Bối hỏi.

- ĐÚng.

Phan Minh thấy La Bối rốt cục cũng có hứng thú, vội vàng thổi phồng Tống gia:

- Hãng dược Tống thị là một cửa hiệu lâu đời có kinh nghiệm trăm ngàn năm, ở Hoa Hạ chúng tôi có danh tiếng rất cao, trong gia tộc của bọn hắn có không ít trung y có kinh nghiệm phong phú. Nếu La Bối tiên sinh có hứng thú... , có thể tham thảo người của Tống gia.

Phan Minh vốn chỉ nói như vậy, dù sao theo hắn thấy, La Bối là một cầu thủ ngôi sao, nhiều lắm là có chút ngạc nhiên đối với trung y, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng người của Tống gia "Bàn luận trung y".... Ai ngờ La Bối lại gật đầu, nói:

- Vậy chuyện này, anh an bài một chút. Tốt nhất là tối hôm nay, có thể gặp mặt trung y Tống gia, hi vọng nhìn thấy trung y chân chính!

Phan Minh nhìn thấy vẻ mặt của La Bối, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Hắn thật sự không rõ, một cầu thủ ngôi sao, làm sao lại cảm thấy hứng thú với trung y như vậy?

Màn đêm buông xuống, La Bối ở lại khách sạn Đông Châu thành phố Đông Giang.

Phan Minh nhận ủy thác, gửi lời mời đến hãng dược Tống thị, hi vọng Tống gia phái ra một vị trung y có y thuật cao siêu tới "biểu diễn" một chút y thuật trung y thần kỳ với La Bối.

Hãng dược Tống thị vô cùng coi trọng người phát ngôn này, nhất là người thôi động quyết sách Tống Lập Hào. Sau khi nhận được lời mời của Phan Minh, Tống Lập Hào chuẩn bị một chút, liền từ Tây Giang sang sông chạy tới khách sạn Đông Châu.

Ở phòng tổng thống của khách sạn Đông Châu, Tống Lập Hào gặp mặt La Bối.

Tống Lập Hào cũng không đến tay không, trái lại còn mang theo lễ ra mắt: một bức tranh gấm Tứ Xuyên thêu cẩm tú cầu và một bình sứ Thanh Hoa.

Hai thứ này, cũng là kết tinh của tinh hoa Hoa Hạ, từ trước đến giờ luôn được người nước ngoài yêu thích, cho nên Tống Lập Hào tin tưởng La Bối cũng sẽ thích.

Ai ngờ, La Bối chỉ lịch sự nhìn qua, cũng không biểu hiện rất thích thú.

- Tống tiên sinh, tôi nghe nói hãng dược Tống thị của các vị là thế gia thuốc bắc, mà bản thân ngài, cũng là truyền nhân của thế gia thuốc bắc, y thuật rất cao siêu, đúng không?

La Bối dò hỏi.

Nghe thấy người ngoài nghề sùng bái như thế, Tống Lập Hào hơi có chút tự hào, ngoài miệng khiêm tốn nói:

- Trung y bác đại tinh thâm, tôi cũng chỉ biết một chút.

Phan Minh đứng cạnh vội vàng phiên dịch.

Chẳng qua, La Bối cũng không biết vẻ khiêm nhường lịch sử của người Hoa, nói:

- Biết một chút? Vậy mà Phan tiên sinh lại nói ngài rất lợi hại. Tôi không biết y thuật trung y như thế nào mới coi là cao siêu, nhưng tôi từng thấy một người có thể giũ ngân châm ra tia lửa, thật sự rất thần kỳ, không biết Tống tiên sinh có thể làm được không?

Giũ ngân châm ra ánh lửa?

Trong lòng Tống Lập Hào nhất thời sinh ra một loại cảm giác rất không thoải mái, bởi vì hắn thoáng cái cũng biết tên tây dương này nói tới ai.

Tùy Qua chết tiệt! Không ngờ ngay cả quỷ tây dương cũng biết sự hiện hữu của hắn.

Nếu là trước kia, với tu vi chân khí của Tống Lập Hào, muốn giũ ngân châm ra tia lửa giống như Tùy Qua vẫn còn có chút khó khăn. Nhưng hiện tại Tống Lập Hào đã được phụ thân trợ giúp, đả thông kỳ kinh bát mạch, muốn giũ ra ánh lửa cũng là dễ như trở bàn tay.

Nhưng, Tống Lập Hào vẫn muốn làm ra vẻ, biểu hiện bộ dạng bí hiểm:

- Giũ ngân châm ra tia lửa, chút tài mọn mà thôi.

Tống Lập Hào dù sao cũng là truyền nhân của trung y thế gia, luôn mang theo ngân châm bên người, nhất thời lấy ra một cây ngân châm, sau đó rót chân khí vào trong ngân châm, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vê động.

Ông!

Ngân châm phát ra một tiếng động rất nhỏ, cây kim kịch liệt chiến động.

Chỉ chốc lát sau, trên cây kim quả nhiên lóe ra tia lửa.

La Bối mở to mắt, hiển nhiên vô cùng kinh ngạc và vẻ tò mò, vỗ tay nói:

- Hay! Thật là rất thần kỳ.

Bác sĩ Hán Khắc còn mở mắt lớn hơn nữa, khen:

- Trung y, quả nhiên là vô cùng thần kỳ! Tôi còn tưởng giũ ngân châm ra tia lửa là giả, không ngờ quả nhiên làm được... Quá kỳ diệu rồi!

Thấy La Bối và Hán Khắc kinh ngạc, sùng bái như thế, Tống Lập Hào hơi có chút tự hào, thể hiện trong chốc lát mới thu hồi nội lực.

Cái này gọi là người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.

Nếu như ở đây có trung y cao thủ sẽ nhìn ra, mặc dù ngân châm của Tống Lập Hào cũng giũ ra ánh lửa, thoạt nhìn tựa hồ không có gì khác biệt với thủ pháp, công lực của Tùy Qua, nhưng ý cảnh, hiệu quả của châm pháp lại khác biệt khá xa.

Trên ti vi Tùy Qua biểu diễn chính là "Ly Hỏa châm pháp", hoàn toàn đạt đến cảnh giới tối cao, Tùy Qua giũ ra tia lửa, không chỉ sáng lạng, hơn nữa còn ẩn chứa huyền cơ. Điểm này, với tu vi trước mắt của Tống Lập Hào còn xa mới sánh kịp, bởi vì kinh mạch của Tống Lập Hào là dùng Tiên Thiên chân khí mạnh mẽ đả thông, độ tinh khiết và lĩnh ngộ chân khí đương nhiên cũng không bằng Tùy Qua, cũng không thể xem là phát huy Ly Hỏa châm pháp đến độ thuần thục nhất.

Nhưng, đối với người ngoài nghề như Phan Minh, La Bối và Hán Khắc mà nói, cũng không nhìn ra hai người có cao thấp gì.

Sau khi La Bối khen ngợi Tống Lập Hào một phen, đột nhiên kêu Phan Minh ra ngoài.

Khi Tống Lập Hào còn đang kinh ngạ, bác sĩ Hán Khắc đột nhiên dùng thứ Hoa văn nửa chín nửa sống nói với Tống Lập Hào:

- Tống tiên sinh, tôi nghe người ta nói châm cứu có hiệu quả rất tốt đối với khôi phục gân cốt, có đúng không?

Mặc dù thứ Hoa văn của Hán Khắc nửa chín nửa sống, nhưng vẫn có thể nghe rõ, Tống Lập Hào gật đầu, nói:

- Đúng là như thế. Không chỉ châm cứu, còn có rất nhiều loại thuốc bắc có hiệu quả khôi phục gân cốt.

- Vậy ngài có thể xem qua chân trái của La Bối tiên sinh, sau đó chẩn đoán bệnh hay không?

Hán Khắc lại nói.

- Chẳng lẽ chân trái của La Bối bị thương?

Trong bụng Tống Lập Hào nghi ngờ, hắn đã điều tra tư liệu về La Bối, biết La Bối sở trường nhất chính là chân trái tuyệt sát, cái chân trái của hắn cũng được người hâm mộ xưng là "Chân trái hoàng kim", nếu như chân trái của La Bối có vấn đề, như vậy giá trị của hắn sẽ giảm bớt đi nhiều. Nếu quả thật như vậy, "Tên người thọt" này có thể không đáng giá một tỉ vạn!

Tống Lập Hào là người thừa kế tương lai của Tống gia, đương nhiên không phải người ngu, đầu óc vừa chuyển, nhất thời liền nghĩ đến tổn thất có thể gặp phải.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)