Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0262

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0262: Gió chiều nào xoay chiều đó
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


- Là người của hiệp hội kêu chúng tôi làm như vậy.

Tống Thiên Húc nói.

Tùy Qua quả nhiên tỏ vẻ hứng thú, nói:

- Hiệp hội y dược Hoa Hạ? Hắc, thú vị thật. Tôi vốn còn tưởng rằng Tống Lập Hào tiên sinh ghi hận trong lòng với tôi, nên chọn lựa hành động trả thù.

Đúng là, Tùy Qua có thể cảm giác được động tác của hãng dược Tống thị gần đây là nhằm vào Tùy Qua và công ty dược Watson của hắn. Nhưng Tùy Qua chỉ đơn giản địa cho rằng, đây là Tống Lập Hào chọn lựa hành động trả thù hắn, hoặc là cảm thấy hãng dược Tống thị bị uy hiếp, cho nên mới ra tôiy trước với công ty dược Watson.

Ai ngờ, kẻ giật dây chuyện này lại là hiệp hội.

- Lúc trước tôi đúng là có chút ghi hận với Tùy tiên sinh. Nhưng đây chỉ là ân oán cá nhân, tôi còn chưa đến mức váng đầu, không để ý đến ích lợi gia tộc. Huống chi, mấy ngày nay tôi cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, nên tôn trọng lựa chọn của Thẩm tiểu thư, tôi không có quyền can thiệp lựa chọn của nàng, cũng không quyền ghen ghét với ngài.

Tống Lập Hào nghĩa khí nói.

Thật ra, Tống Lập Hào vô cùng ghen ghét Tùy Qua. Chẳng qua, Tống Lập Hào cũng biết, hiện tại hắn đã không có tư cách ghen ghét Tùy Qua nữa, bởi vì hắn thậm chí cũng không có tư cách ngồi cùng một chỗ uống trà với Tùy Qua.

Đây chính là chênh lệch!

- A, Tống Lập Hào tiên sinh thật không hổ là hảo nam tử, nhặt lên được cũng đặt xuống được.

Tùy Qua cười nói:

- Nhưng làm sao tôi cảm thấy trong lòng ngài vẫn còn ghen ghét đối với tôi?

- Nào có.

Tống Lập Hào vội vàng nói, vẻ mặt có chút ít bối rối.

- Ngài cũng không cần phủ nhận.

Tùy Qua nói:

- Bởi vì nếu đổi lại là tôi, nhất thời cũng rất khó kìm nén lửa giận trong lòng. Nếu Tống Lập Hào tiên sinh có thể bỏ qua nhanh như vậy, thật ra khiến tôi không thể không bội phục.

Tống Lập Hào không biết trả lời như thế nào, nếu như một lòng phủ nhận, ngược lại lộ ra vẻ trong lòng có điều mờ ám.

Cũng may Tống Thiên Húc đã nhận ra Tống Lập Hào lúng túng, tiếp tục nói:

- Tùy tiên sinh chẳng lẽ không muốn biết mục đích hiệp hội làm như vậy? Chẳng lẽ ngài hoàn toàn không hiếu kỳ?

Tùy Qua cười nhạt, uống một ngụm trà, lộ ra dáng vẻ cao thâm:

- Đám người của hiệp hội, tôi đã sớm biết sự hiện hữu của bọn họ. Chỉ có điều, bọn họ không dám có hành động quá đáng với tôi. Cho nên, tôi cũng không có quá mức quan tâm đến hành động của bọn họ. Nhưng nếu bọn họ thật sự chọc giận tôi, hắc, vậy tôi nhất định sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho bọn họ!

Nói đến đây, trong giọng nói của Tùy Qua đã tràn đầy sát khí.

Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào không khỏi cảm thấy may mắn, theo bản năng nghĩ tới tôio ngộ bi thảm mà Bùi gia gặp phải.

Dĩ nhiên, trước mắt Tùy Qua không có thực lực cường đại như vậy, nhưng lúc này lại không thể không bày ra loại tư thế cường đại này. Bởi vì càng cuồng vọng, càng lớn lối, người khác sẽ càng cho rằng ngươi có tiền vốn lớn lối.

Hiện tại, Tùy Qua làm như vậy hiển nhiên là có tác dụng, ít nhất phụ tử Tống gia, đã hoàn toàn tin sau lưng Tùy Qua có một núi dựa rất lớn tồn tại, cho nên mới phải ăn nói khép nép "đàm phán" với Tùy Qua.

Tống Thiên Húc cười nói:

- Tùy tiên sinh có địa vị lớn như thế, đương nhiên không cần e ngại hiệp hội, nhưng loại tiểu gia tộc như chúng tôi đương nhiên không dám nói gì. Hiệp hội không chỉ bắt chúng tôi thượng cống, hơn nữa còn muốn chúng tôi làm lính hầu, tùy tiện khai khiến. Thật ra, những việc chúng tôi làm lúc trước nhằm vào Tùy tiên sinh, chúng tôi cũng là vạn bất đắc dĩ.

- A, nếu là vạn bất đắc dĩ, vì sao hiện tại các vị lại nghĩ thông suốt?

Tùy Qua hỏi.

- Bởi vì nếu chúng tôi tiếp tục làm lính hầu, với cường thế của Tùy tiên sinh, chúng tôi chắc chắn sẽ gặp kết cục bi thảm. Cho nên, chúng tôi mới đưa ra một quyết định khó khăn, quyết định dứt khoát từ bỏ hiệp hội, xin Tùy tiên sinh che chở!

Tống Thiên Húc trầm giọng nói.

Tùy Qua nghe Tống Thiên Húc nói những lời "cảm động lòng người" này, vốn nên lập tức tỏ vẻ tán thành, nhưng hắn biết rõ, Tống Thiên Húc là nhân vật gian xảo, tu vi Tiên Thiên kỳ, "kỹ năng diễn xuất" của hắn chắc chắn sẽ không kém cỏi, nếu Tùy Qua dễ dàng tin, mới là chuyện kỳ quái.

Tùy Qua cũng từng ứng phó không ít người tu hành, coi như là "Lão thủ giao tế" rồi, cười nói:

- Tống tiên sinh nói quá lời, Tống gia các vị dù gì cũng là thế gia tu hành trăm ngàn năm, tôi chỉ là một nhân vật bé nhỏ, làm gì có mị lực lớn để các vị dựa vào.

Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào nghe lời này, trong lòng thầm kêu một tiếng lợi hại, hai cha con này hiển nhiên không ngờ Tùy Qua lại không dễ ứng phó như vậy.

Tống Thiên Húc lại nói:

- Tùy tiên sinh khiêm nhường, hiện giờ người tu hành, chỉ cần lỗ tai không điếc đều biết Tùy tiên sinh tìm được một núi dựa rất trâu bò, ngay cả các nguyên lão của hiệp hội cũng có mấy phần kiêng kỵ.

- A, vậy sao?

Nói tới đây, Tùy Qua đột nhiên chuyển giọng, đứng lên vỗ bàn lạnh lùng nói:

- Nếu các vị đã biết tôi có chỗ dựa, vì sao lúc trước còn dám ngăn trở việc buôn bán của tôi? Xem ra người của Tống gia, thật sự chán sống, muốn dẫm vào vết xe đổ của Bùi gia sao!

Lời này vừa nói ra, phụ tử Tống Thiên Húc, Tống Lập Hào lập tức tái mặt, Tống Lập Hào hai chân mềm nhũn, suýt nữa lại quỳ trên mặt đất, lần này không phải hắn muốn quỳ, mà là khiếp sợ uy thế của Tùy Qua, theo bản năng muốn lạy phục. May là, Tống Thiên Húc đứng bên cạnh, phát ra một đạo chân khí nhu hòa, nâng Tống Lập Hào dậy, sau đó giải thích với Tùy Qua:

- Thật không dám giấu diếm, lúc trước chúng tôi làm như thế, cũng là muốn thăm dò thực lực của Tùy tiên sinh. Nếu như thực lực của Tùy tiên sinh không đủ, chúng tôi dựa vào ngài, không phải là tự tìm đường chết sao?

- Ngài nói như vậy, cũng có chút đạo lý.

Tùy Qua gật đầu, lại ngồi xuống, giọng nói hòa hoãn:

- Như vậy, ngài đã dò xét ra lai lịch của tôi?

- Tôi làm gì có khả năng dò xét ra lai lịch của Tùy tiên sinh. Nhưng, tôi tin tưởng Tùy tiên sinh chắc chắn có tiền vốn đối kháng với hiệp hội.

Tống Thiên Húc khẳng định nói.

- Vì sao?

Tùy Qua cười nhạt.

- Chưa nói đến một thân thần lực của Tùy tiên sinh chưa có người nào có thể sánh kịp, chỉ riêng việc nuôi một con linh thú cấp ba làm sủng vật, không phải cũng đủ cho loại người như chúng tôi dựa lưng rồi.

Tống Thiên Húc nói.

Đúng là, cho dù là cao thủ Tiên Thiên kỳ, muốn hàng phục một con linh thú cấp ba làm linh sủng, tựa hồ cũng là chuyện không thể nào.

Bởi vì thực lực của linh thú cấp ba, tựa hồ có thể sánh ngang với cao thủ Tiên Thiên kỳ, hơn nữa linh thú cần ăn linh thảo, linh đan để đề cao tu vi, thử hỏi một cao thủ Tiên Thiên kỳ, bản thân tu hành cũng không tìm được đầy đủ linh thảo và linh dược, làm sao còn dư thừa thứ tốt cho linh thú ăn?

Có thể nuôi được một linh thú cấp ba làm linh sủng, vốn là thủ bút rất lớn rồi.

*****

- A...

Tùy Qua cười vui vẻ, hắn không ngờ có thể dùng Tiểu Ngân Trùng để giữ thể diện như vậy:

- Nói như vậy, ngài chính là người bịt mặt hôm trước xuất thủ với tôi, khó trách tôi có cảm giác đã từng quen biết.

- Chính là Tống mỗ.

Tống Thiên Húc cũng không phủ nhận:

- Hi vọng Tùy tiên sinh không trách tội, nếu không, tôi thật sự không cách nào tin rằng Tùy tiên sinh có đáng giá để Tống gia chúng tôi dựa vào hay không.

- Vậy ngài cảm thấy tôi sẽ trách tội sao?

Tùy Qua đang cầm chén trà, ngẩng đầu nhìn trời, lơ đãng hỏi.

- Cái này...

Tống Thiên Húc thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Còn Tùy Qua đồng học, cũng chỉ tự nhiên uống trà, cũng không vội nhắn nhủ cái gì với Tống Thiên Húc.

Chơi thâm trầm.

Đây là thủ đoạn cấp trên thường dùng.

Bọn họ thích người khác suy đoán tâm tư của mình, nhưng lại không chỉ ra.

Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào, không khỏi có chút lo sợ bất an.

Nếu là lúc trước, Tống gia còn có hiệp hội "che chở", có lẽ bọn họ không cần quá quan tâm đến suy nghĩ của Tùy Qua. Nhưng bây giờ bọn họ đã quyết định từ bỏ hiệp hội, suy nghĩ của Tùy Qua đương nhiên vô cùng trọng yếu rồi. Nếu Tùy Qua không chấp nhận bọn họ, hơn nữa còn truyền tin bọn họ muốn theo hắn, như vậy căn bản không cần Tùy Qua làm gì, người của hiệp hội sẽ trực tiếp giết chết Tống gia bọn họ.

Một hồi lâu, Tùy Qua mới nói:

- Thật ra, với thực lực của tôi, căn bản không cần Tống gia các ngươi gia nhập. Dù sao, nếu tôi muốn làm ăn, Thẩm gia cũng là một lựa chọn tốt. Huống chi, nếu tôi đón nhận các ngươi, tất nhiên sẽ trực tiếp ra mặt đối đầu với hiệp hội.

Đây là lời nói thật.

Tống Thiên Húc cảm giác không ổn, vội vàng nói:

- Cho dù ngài không trực diện đối địch với hiệp hội, với dã tâm của đám nguyên lão hiệp hội, tất nhiên cũng không cho phép ngài tồn tại. Nếu không, bọn họ cần gì phái chúng tôi đi dò xét lai lịch của ngài, đúng không?

- Các nguyên lão của hiệp hội muốn tất cả dược vật của Hoa Hạ, nhất là nắm trong tay linh dược. Thông qua quyền kiểm soát linh dược cùng những dược vật khác, bọn họ không chỉ có thể nắm trong tay người của thế tục, hơn nữa cũng có thể nắm trong tay những gia tộc tu hành như chúng tôi. Còn ngài lại dùng một số lượng lớn linh dược trên người người bình thường, đây là chuyện bọn họ tuyệt đối không thể cho phép!

Tống Thiên Húc vội kêu lên:

- Cho nên, người của hiệp hội, sớm muộn cũng sẽ động thủ với ngài!

- Vậy các vị có thể làm gì cho tôi?

Tùy Qua hỏi.

- Ít nhất, chúng tôi đã từng là thành viên của hiệp hội, ít nhiều cũng biết được một số tình huống của tổ chức này. Hơn nữa, Tống gia chúng tôi cũng có một số bằng hữu tu hành, nếu như ngài cần dùng, tôi cũng có thể tiến cử.

- Bằng hữu?

Tùy Qua cười nhạt:

- Những người gọi là bằng hữu trong giới tu hành, có đáng tin không? Một khi tôi không chấp nhận các vị gia nhập, hiệp hội sẽ khai đao, những bằng hữu đó sẽ giúp Tống gia các người?

Tống Thiên Húc chưa trả lời vấn đề này, bởi vì đây là chuyện không cần nói cũng biết.

Giới tu hành, không có cái gọi là bằng hữu chân chính, tất cả đều xuất phát từ lợi ích.

Cái gọi là bằng hữu, thậm chí có thể vì một viên đan dược mà trở mặt thành thù, thậm chí thọc một đao sau lưng ngươi.

Đối với người trong thế tục, người tu hành lại càng lương bạc.

- Ngài xem, chỗ dùng của Tống gia các người đối với tôi thật sự là rất có hạn.

Tùy Qua cười cười.

Tống Lập Hào và Tống Thiên Húc càng cảm thấy không ổn.

Nếu Tùy Qua không chấp nhận bọn họ gia nhập, như vậy Tống gia thật sự xong đời rồi!

Khi Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào sắp tuyệt vọng, Tùy Qua chợt nói:

- Mặc dù chỗ dùng của các vị không lớn, nhưng chỉ cần các vị thật lòng muốn gia nhập, tôi đương nhiên cũng sẽ chấp nhận.

Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào nghe lời này, nhất thời mừng rỡ.

Tống Thiên Húc vội vàng nói:

- Tùy tiên sinh yên tâm, chúng tôi chắc chắn là thật tâm gia nhập. Đúng như ngài đã nói, nếu như ngài không chịu tiếp nhận chúng tôi, sau này lại truyền tin tức này ra ngoài, Tống gia chúng tôi chắc chắn xong đời rồi.

Tùy Qua nói:

- Các vị đã đầu phục tôi. Hiện tại, tôi muốn hỏi một chút về chuyện của hiệp hội, hi vọng các vị có thể thành thật trả lời. Nghe nói hiệp hội đã thành lập mấy trăm năm, vì sao lại có thể khiến những thế gia ngàn năm như các người cam nguyện thần phục? Tôi muốn biết tin tức cặn kẽ.

- Tôi chỉ có thể nói những thứ mình biết.

Tống Thiên Húc nói:

- Hiệp hội được thành lập như thế nào, thời gian thành lập chính xác, sợ rằng không có mấy người biết rõ. Tôi chỉ biết, hai trăm năm trước, người của hiệp hội đã tìm tổ tiên Tống gia chúng tôi, sau đó bắt Tống gia chúng tôi hàng năm giao nạp một thành lợi nhuận cho bọn hắn. Ngoài ra, làm thành viên của hiệp hội, khi nhận được thông báo của hiệp hội, có thể tham gia "phường thị" do bọn họ cử hành, tiến hành một số mua bán linh thảo, linh dược.

- Chỉ đơn giản như vậy?

Tùy Qua cau mày nói:

- Tin tức ngài cung cấp, thật ra cũng không sai biệt lắm với những điều tôi biết.

Tống Thiên Húc suy nghĩ một lát, lại nói:

- Theo tôi được biết, thành viên của hiệp hội ít nhất phải có tu vi Tiên Thiên kỳ; thành viên trọng yếu, ít nhất phải có tu vi Trúc Cơ kỳ; thành viên trên trọng yếu, chính là hội nguyên lão, tu vi có lẽ là Kết Đan kỳ, cực kỳ khủng bố.

- Kết Đan kỳ?

Tùy Qua tỏ vẻ khinh thường nói:

- Chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi. Nói như vậy, hội nguyên lão chính là người điều khiển thực tế của hiệp hội, trên bọn hắn không có nhân vật lợi hại hơn?

- Có lẽ như vậy.

Tống Thiên Húc nói:

- Những điều chúng tôi biết, đại khái chỉ có như vậy.

- Xem ra, tin tức các người có thể biết, vẫn còn quá ít.

Tùy Qua lộ ra vẻ có chút không cao hứng:

- Những tin tức này đối với tôi mà nói, chỗ dùng thật sự không lớn... Nhưng, dù sao tôi cũng không trông cậy dùng người của Tống gia đi đối phó với hiệp hội. Nhưng, Tống gia các người ở trên mặt trận làm ăn coi như không tệ, tôi còn có thể sử dụng một chút.

Tống Thiên Húc vừa nghe, trong lòng hơi có chút kiên định.

Cho dù làm cỏ đầu tường, trong mắt người khác, cũng nên có giá trị lợi dụng. Nếu không, cỏ đầu tường còn chết nhanh hơn lính hầu.

Tống Thiên Húc không hiểu vì sao Tùy Qua lại cảm thấy hứng thú với chuyện làm ăn thế tục như vậy, nhưng chỉ cần trong mắt Tùy Qua, Tống gia có giá trị lợi dụng, trước mắt coi như là chuyện tốt.

- Tùy tiên sinh, trong chuyện làm ăn, ngài tính toán phối hợp với chúng tôi như thế nào?

Tống Thiên Húc hỏi.

- Chuyện này rất đơn giản.

Tùy Qua nói:

- Công việc làm ăn của hãng dược Tống thị từ nay về sau, do tôi quản lý!

- Cái gì!

Tống Thiên Húc kinh hãi không dứt, cảm thấy Tùy Qua quả thật quá tham lam.

Nói như vậy, không phải là muốn nuốt chửng việc làm ăn của Tống gia sao?

Mặc dù công việc làm ăn của Tống gia không chỉ ở phương diện dược liệu, nhưng thuốc men mới là nền tảng của Tống gia. Tùy Qua vừa mở miệng đã muốn đòi quyền quyết sách của hãng dược Tống thị, chuyện này không khỏi có chút quá đáng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)