← Ch.0299 | Ch.0301 → |
Rất nhanh, biểu tình trên mặt Trần Kiệt hưng phấn như sắp triều cường.
Đúng lúc này hắn phát hiện cô gái chợt dừng động tác, làm hắn mắng to:
- Con mẹ mày, miệng mày bị loét sao...nhanh làm đi! Làm! Nhanh lên cho lão tử!
Nhưng Trần Kiệt chửi bậy vài tiếng mà đối phương không chút phản ứng.
Thậm chí không có chút động tác nào.
Trần Kiệt đang định một cước đá bay cô gái, lại đột nhiên phát hiện nàng đã chết!
Trên lưng cô gái có chút vết máu, vết máu chỉ dài một tấc nhưng là vết thương trí mạng, bởi vì là tiên thiên kiếm khí gây ra, trong khoảnh khắc phá hủy toàn bộ sinh cơ của nàng.
Sau lưng cô gái xuất hiện một cô gái mặc trang phục cổ, gương mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
Nhìn thấy cô gái kia, Trần Kiệt giật mình lạnh run, một đoàn màu trắng ngà từ trong miệng cô gái đã chết chảy ra.
Không ngờ Trần Kiệt lại lên đỉnh ngay phút này.
Đáng chết!
Trần Kiệt thầm mắng một tiếng, kéo quần lên, hận không thể lập tức giết chết cô gái mới xuất hiện kia. Nhưng hắn biết nàng không dễ dàng đối phó như thế.
- Sao vậy, cả sư phụ cũng thấy ghen sao?
Trần Kiệt cười tà:
- Không phải chỉ là chơi một chút mà thôi.
Cô gái kia chính là sư phụ của Trần Kiệt – Kinh Nguyên Phượng.
Một đạo tiên thiên chân khí xuyên phá chân trái Trần Kiệt, lưu lại lỗ thủng nhỏ như ngón út, chỉ cách tiểu đệ của hắn chừng vài cm.
Đây là câu trả lời của Kinh Nguyên Phượng.
Thật hiển nhiên cô gái kia đã bạo nộ rồi!
Trần Kiệt hô đau một tiếng, kêu rên:
- Nữ nhân điên, sao lại đối với tôi như vậy?
Vừa kêu rên hắn vừa lấy ra dược vật cầm máu chữa thương.
- Phế vật vô dụng, ai bảo ngươi ra tay đối phó tiểu tử Tùy Qua!
Kinh Nguyên Phượng giận dữ:
- Làm cẩu cũng phải có bổn phận làm cẩu. Ta chỉ cho ngươi điều tra cử động của hắn, khi nào gọi ngươi đi ra tay đối phó hắn!
- Tôi thật không biết vì sao cô sợ tiểu tử đó như vậy. Hắn chỉ biết chút công phu mà thôi, không quyền không thế, chỉ có thêm một bảo tiêu tiên thiên kỳ, xử lý hắn thật dễ dàng...
Kinh Nguyên Phượng vung một bạt tai, trực tiếp đánh bay Trần Kiệt ra ngoài, quát như bệnh tâm thần:
- Nếu như hắn thật dễ dàng giết chết như vậy, lão nương đã sớm tự mình xuất thủ, còn dùng được ngươi quan tâm! Ngươi ngay cả làm cẩu cũng không biết sao!
- Mẹ nó! Nữ nhân điên!
Trần Kiệt đứng lên, nổi giận mắng:
- Có phải cô đã lên giường với tiểu tử đó hay không, cho nên đối với hắn vừa hận vừa yêu? Lão tử tìm người ra tay đối phó hắn, xem như giúp cô rồi, không có công lao cũng có khổ lao đi? Nữ nhân điên ngươi vì sao đối phó lão tử?
- Công lao cái rắm!
Kinh Nguyên Phượng mắng:
- Ngươi nắm chắc xử lý tiểu tử đó? Ngươi có thể làm được sao? Ngươi chỉ có thể kích thích sự phẫn nộ của hắn mà thôi! Kế hoạch của lão nương đều bị ngươi làm rối loạn!
- Làm sao cô biết tôi không nắm chắc xử lý tiểu tử đó? Cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi không được?
Trần Kiệt nhe răng cười nói:
- Các người sợ tiểu tử đó, tôi cũng không sợ, nói cho cô biết, tôi chẳng những làm công ty hắn sụp đổ mất, còn phải giết chết hắn. Ha ha! Tôi có mười phần nắm chắc có thể làm hắn chết tại Đế Kinh, ngay tại tối nay!
- Cái gì?
Kinh Nguyên Phượng cả kinh, nhưng sau đó cười lạnh:
- Chỉ bằng ngươi?
- Bằng vào người tôi mời đến.
Trần Kiệt mười phần tin tưởng nói:
- Kinh Nguyên Phượng, cô đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có người tu hành mới là tồn tại vô địch. Cô biết không, trên thế giới này còn có sự tồn tại của dị năng giả, những người có đặc dị công năng còn lợi hại hơn người tu hành, thủ đoạn càng nhiều, tôi đã tìm hai người đi đối phó tiểu tử Tùy Qua, cho nên hắn tất nhiên sẽ chết!
- Tốt lắm, bản thân ta hi vọng dị năng giả của ngươi đã thủ tiêu được tiểu tử đó.
Vẻ mặt Kinh Nguyên Phượng như bao phủ một tầng sương lạnh.
Sự tình biến thành như bây giờ, đã không thể thay đổi.
May mắn tiểu súc sinh Trần Kiệt dùng dị năng giả đi đối phó Tùy Qua, Kinh Nguyên Phượng đương nhiên không cho rằng Tùy Qua dễ dàng bị giết chết như thế, nàng chỉ hi vọng Tùy Qua sẽ không hoài nghi người của phường hội đã làm.
Trần Kiệt không hiểu rõ đầu đuôi sự tình, nhưng Kinh Nguyên Phượng hiểu thật rõ ràng, người có thể làm Ngu Kế Đô kiêng kỵ như vậy, nếu dễ dàng bị hai dị năng giả giết chết ngược lại mới là chuyện lạ.
Dựa theo Ngu Kế Đô phân tích, tiểu tử Tùy Qua nhất định có hậu trường, nhưng mấu chốt là hậu trường của hắn phường hội có thể thừa nhận được hay không. Nếu thực lực hậu trường của Tùy Qua không đủ đối kháng phường hội, như vậy Ngu Kế Đô sẽ tự nhiên ra tay xử lý Tùy Qua. Trái lại vô luận là phường hội hay là Ngu Kế Đô đều không muốn dễ dàng trêu chọc người không thể trêu vào.
Ở trong thế giới người tu hành, kiêng kỵ nhất chính là không hiểu rõ hậu trường của đối phương, như vậy sẽ đưa tới tai họa ngập đầu.
Sau một lát tiếng bước chân vang lên.
Cửa ban công mở ra, một người khập khiễng đi vào. Sắc mặt người này tái nhợt, tựa hồ đã bị trọng thương.
Trần Kiệt vừa thấy người kia bị thương, nhất thời cực kỳ hoảng sợ:
- Dạ Quỷ, sao lại thế này?
Dạ Quỷ thở dài:
- Chúng tôi thất bại.
- Làm sao có thể!
Trần Kiệt kinh hô:
- Các ông là dị năng giả ah, không phải nói ngay cả cường giả tiên thiên kỳ cũng không làm gì được các ông sao? Làm sao ngay cả một tên tiểu tử mà các ông cũng không đối phó được...
- Tiểu tử đó càng khó đối phó hơn sự tưởng tượng của chúng tôi. Thiết Thi đã bị hắn bắt làm tù binh!
Dạ Quỷ vô cùng đau đớn nói. Bất kể thế nào Thiết Thi cũng là bạn của hắn, lần này rơi vào trong tay Tùy Qua, hậu quả có thể nghĩ.
- Tại sao có thể như vậy?
Trần Kiệt thì thào nói, hiển nhiên không cách nào thừa nhận kết quả như vậy.
Phải biết rằng xuất động Thiết Thi cùng Dạ Quỷ không chỉ đơn giản là hao phí thật nhiều tiền tài. Trọng yếu hơn chính là hai người này là một trong những lực lượng trọng yếu của phe phái Trần thị, mất đi một người tổn thất thật không nhỏ. Hơn nữa một khi làm cho đại lão Trần thị biết được chuyện này, Trần Kiệt sẽ gặp xui xẻo.
Đột nhiên, Trần Kiệt bắt đầu hối hận, hối hận không nên nghe theo lời người nọ đề nghị, ra tay với Tùy Qua.
- Như thế nào, thất bại sao?
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt dừng trên người Dạ Quỷ:
- Nếu thất bại, như vậy ngươi đi chết đi. Người chết, mới có thể giữ được bí mật.
- Hừ! Hôm nay là ngày mấy, ngay cả một kẻ mặc đồ hóa trang cũng dám làm rầm rĩ với ta!
Dạ Quỷ phẫn nộ nói, hắn không phải người tu hành nên không cảm thụ được chỗ đáng sợ của Kinh Nguyên Phượng, còn tưởng rằng nàng chỉ là nữ nhân mà Trần Kiệt gọi đến chơi đùa mà thôi.
- Không biết sống chết!
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ.
Lúc này Dạ Quỷ mới nhận thấy được tình huống không đúng, vội vàng nhảy sang bên cạnh, khởi động dị năng, toàn thân biến mất như tan thành một thể với hoàn cảnh xung quanh. Ít nhất Trần Kiệt không nhìn ra hiện tại Dạ Quỷ đang ở chỗ nào.
*****
- Chút tài mọn!
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay hiện ra một tấm phù màu vàng, quát:
- Cút ra đây!
Văn tự trên tấm phù màu vàng toát ra kim sắc quang mang, ở trước mặt thiên địa pháp tắc năng lực nghĩ hóa của Dạ Quỷ quả thật như gặp sư phụ, trong khoảnh khắc liền hiện ra hình thái, trường kiếm trong tay Kinh Nguyên Phượng lập tức bay vút ra ngoài.
Dạ Quỷ hét thảm một tiếng, bị mất mạng tại chỗ.
Kinh Nguyên Phượng vẫn chưa bỏ qua, đạo phù kia dán lên người Dạ Quỷ, sau đó thi thể hắn rất nhanh bốc cháy, trong ngọn lửa màu đỏ lờ mờ có một ảnh tử giãy dụa, sau đó nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.
- Luyện...hồn!
Trong miệng Trần Kiệt gian nan phun ra hai chữ này, Kinh Nguyên Phượng không chỉ giết chết Dạ Quỷ, còn đem hồn phách thiêu cháy. Lúc này Trần Kiệt mới cảm giác mình thật sự sợ hãi, bởi vì hắn cảm thấy Kinh Nguyên Phượng làm như vậy hoàn toàn là muốn giết người diệt khẩu. Mà Trần Kiệt cũng là đối tượng bị diệt khẩu của nàng.
- Sư phụ, tôi sai lầm rồi.
Trần Kiệt lập tức quỳ trên mặt đất:
- Tôi không nên tự chủ trương tìm những người này đi đối phó tiểu tử Tùy Qua. Nhưng tôi chỉ suy nghĩ cho ngài, tôi biết ngài nhất định muốn xử lý tiểu tử đó...sau này tôi không bao giờ...làm trái ý nguyện của ngài, tôi nhất định sẽ làm một con chó trung thành...
Kinh Nguyên Phượng nhìn vẻ run rẩy của Trần Kiệt, lạnh lùng nói:
- Hiện tại đã muộn! Bồi dưỡng thêm một con chó lần nữa cũng không hao phí bao nhiêu thời gian của ta. Nhưng nếu ngươi nói cho ta biết là ai giật dây ngươi làm vậy, ta không luyện hóa hồn phách của ngươi, cho ngươi cơ hội đầu thai lần nữa.
- Sư phụ, cầu ngài tha cho tôi một mạng...
- Nói!
- Dạ...là...
- Là tôi!
Đúng lúc này bên ngoài truyền vào một thanh âm.
Sau đó một cỗ lực lượng vô hình đánh nát cửa sổ, đem Trần Kiệt lăng không bắt ra ngoài.
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo kiếm quang bay ra.
Trong sân, ở bên cạnh Trần Kiệt xuất hiện thêm hai người. Một là người Hoa Hạ mặc âu phục, thoạt nhìn là công tử ca danh môn vọng tộc, hơi có vài phần thân sĩ cùng khí độ, nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần giả dối. Một người khác là thanh niên da trắng tóc dài màu vàng, mặc âu phục trắng, vẻ mặt vô cùng hung hăng càn quấy.
Thanh niên da trắng nhìn Kinh Nguyên Phượng, dùng Hán ngữ trúc trắc nói:
- Dương, dị năng giả Hoa Hạ các anh thật sự là quá yếu, quả thật làm mất mặt dị năng giả chúng ta, chết cũng xứng đáng.
Dương Sâm nhàn nhạt cười nói:
- Jerry, hai dị năng giả vừa rồi chỉ là người chưa trải qua cường hóa mà thôi, tự nhiên không cách nào so sánh với dị năng giả dùng dược vật cường hóa như anh. Nhưng anh đừng xem thường người Hoa Hạ, trong đó có thật nhiều nhân vật lợi hại.
- Anh muốn nói là tu luyện giả như nàng sao?
Thanh niên kia nói:
- Tôi từng nghe người ta nói qua, người tu hành Hoa Hạ thật cường đại, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thực lực S cấp mà thôi. Tôi chỉ cần ra tay là có thể giết chết nàng!
- Vậy anh nhanh chóng ra tay đi!
Trần Kiệt vội vàng nói:
- Dương Sâm, nữ nhân này điên rồi, nàng muốn giết tôi, anh nhanh chóng giết nàng!
Kinh Nguyên Phượng nhìn nhìn Jerry, sau đó ánh mắt nhìn Dương Sâm:
- Nguyên lai là ngươi xui khiến tên ngu xuẩn này đối phó Tùy Qua.
- Đương nhiên.
Dương Sâm nói:
- Bởi vì phe phái Trần gia cần có Dương gia chiếu cố. HƠn nữa hắn cũng chướng mắt tiểu tử Tùy Qua kia, cho nên không cự tuyệt lời đề nghị của tôi. Nhưng mà hắn phái người thật ngu xuẩn, quá yếu nên mới làm cho Tùy Qua thành công bỏ chạy. Nhưng Trần Kiệt còn có chút tác dụng với tôi, cô cũng không thể mang hắn đi.
- Vô nghĩa!
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh một tiếng, phi kiếm hóa thành kiếm quang hướng Trần Kiệt bắn tới.
Hiển nhiên nàng đã đặt quyết tâm muốn giết chết Trần Kiệt.
- Cuồng vọng! Không gian thuẫn!
Jerry hừ lạnh một tiếng, vung tay, ngay trước mặt Trần Kiệt hiện lên một đạo tấm chắn vô hình do không gian lực hình thành, ngăn chặn phi kiếm của Kinh Nguyên Phượng, làm phi kiếm không thể tiến thêm.
- Quỷ dương chết tiệt!
Kinh Nguyên Phượng mắng một tiếng, sau đó quát:
- Kiếm Quang Phân Ảnh!
Nhất thời kiếm quang đại thịnh, xích hồng sắc phi kiếm phân tách thành trên trăm đạo kiếm quang trên không trung, hướng Jerry chém tới.
- Có ý tứ! Không gian thiết cát!
Jerry hét lớn một tiếng, đầu ngón tay bắn ra bạch sắc quang mang hướng kiếm quang đâm tới. Bạch sắc quang mang lướt qua, kiếm quang của Kinh Nguyên Phượng bị cắt thành vỡ vụn.
Kinh Nguyên Phượng kinh hãi, hiển nhiên không nghĩ đến người này lợi hại như vậy, vội vàng triệu hồi phi kiếm muốn ngự kiếm rời khỏi nơi này.
- Không gian kết giới!
Hai tay Jerry lật úp, mười đầu ngón tay chạm nhau, nhất thời hình thành không gian tù lung chung quanh đem Kinh Nguyên Phượng vây khốn bên trong, ngay cả ngự kiếm thuật cũng không thể phá không rời đi.
So sánh với năng lực thao tác dị năng của Jerry, chiêu số của Thiết Thi cùng Dạ Quỷ quả thật như trẻ con chơi bùn.
- Nữ nhân, bó tay chịu trói đi!
Jerry đắc ý nhe răng cười nói.
Nhưng vào lúc này Kinh Nguyên Phượng bị vây trong kết giới đột nhiên lấy ra tử phù, tử phù toát ra điện mang màu tím đột phá không gian kết giới của Jerry, hóa thành một đạo tử sắc điện quang biến mất trong bầu trời đêm.
- Gặp quỷ!
Jerry mắng một tiếng, có chút bất mãn kết giới của mình bị tử phù phá khai chạy thoát. Nhưng hắn lại nhe răng cười nói:
- Bất kể thế nào chờ tôi bắt cô trước rồi nói sau.
Dứt lời Jerry toàn lực khống chế kết giới, sau đó kéo tới gần, Kinh Nguyên Phượng tả xung hữu đột trong kết giới nhưng không cách nào đột phá sự trói buộc của không gian lực lượng.
- Cô chạy không thoát!
Jerry hừ lạnh nói.
Trần Kiệt nhìn thấy người ngoại quốc kia đã khống chế được tình thế, rốt cục thở ra một hơi, lá gan cũng lớn hơn, nói:
- Dương thiếu, đừng giết chết nữ nhân này được không? Khống chế nàng là được, sau đó đưa nàng cho tôi.
- Cho anh?
Dương Sâm nhàn nhạt cười:
- Vì sao?
- Nàng là sư phụ tôi, còn là nữ tu hành. Nữ nhân như vậy chơi mới đủ kích thích.
Trên mặt Trần Kiệt lộ nụ cười dâm đãng.
- Xem ra anh có ý nghĩ này đã rất lâu rồi.
Dương Sâm nói.
- Đương nhiên.
Trần Kiệt nói:
- Tuy nàng không phải đỉnh cấp mỹ nữ, nhưng là một nữ tu, mùi vị trên giường khẳng định đủ vị hơn những nữ nhân khác. Mà tôi đã đặc biệt học được công pháp thái âm bổ dương, đến lúc đó dùng lên người nàng thật thích.
- Vô sỉ!
Nghe xong lời này của Trần Kiệt, Kinh Nguyên Phượng nhịn không được mắng một tiếng, nếu không phải bản thân khó giữ được nàng nhất định phải đem Trần Kiệt xoắn thành thịt nát.
- Sư phụ, cô làm gì phải tức giận đâu.
Trần Kiệt nói:
- Cô là sư phụ tôi, đương nhiên hẳn nên truyền công cho tôi, ở trên giường truyền công cũng như vậy. Nhưng cô yên tâm, công lực của cô tinh thuần, một hai lần cũng không thái xong. Đến lúc đó ngày đêm thái bổ, không chừng cô vì hận sinh yêu, hoàn toàn thuận theo tôi cũng nói không chừng.
- Kiệt thiếu, xem ra khẩu vị của anh rất nặng ah.
Dương Sâm thản nhiên nói.
- Nhưng cần cẩn thận bị cắn ngược lại.
- Vậy không cần Dương thiếu quan tâm.
← Ch. 0299 | Ch. 0301 → |