Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0315

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0315: Đại hoạch toàn thắng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Nhưng hiện giờ Thang Tranh Hổ đã già, lá gan cũng nhỏ, trong lòng tràn ngập sợ hãi tử vong.

Ở điểm này Thang Tranh Hổ không sánh bằng Đường Thế Uyên.

Tuy rằng Tùy Qua không biết Dương Sâm đạt được hiệp định gì với Thang gia, nhưng có thể chân chính làm Thang Tranh Hổ động tâm chỉ sợ không đơn giản là tiền tài cùng quyền lợi gì đó. Trên thực tế, nhân vật như Thang Tranh Hổ đã đi lên đỉnh tầng quyền lực, tiền tài cũng không thiếu, chân chính làm cho hắn cảm thấy sợ hãi chính là vận mệnh vô hình, là sinh lão bệnh tử.

Khi Thang Tranh Hổ nhận được tin Đường Thế Uyên sắp chết, ban đầu mặc dù có chút cao hứng, bởi vì nếu như Đường Thế Uyên ngã xuống thì Thang gia là người được lợi lớn nhất. Nhưng sau đó hắn sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi, hắn bỗng nhiên ý thức được mình cũng không trẻ hơn Đường Thế Uyên bao nhiêu, nếu người kia sắp qua đời, vậy hắn thì sao?

Chính bởi vì điểm này, khi Dương Sâm tìm đến, đưa ra đãi ngộ "nhổ trồng khí quan", hắn lập tức hứng thú, sau khi xác nhận kế hoạch của Dương Sâm không phải vô căn cứ, liền đạt tới hiệp thương. Mà Dương Sâm yêu cầu chín là tận lực cam đoan hắn có thể tiến vào danh sách đấu thầu dược vật của quân đội.

Đáng tiếc chính là nửa đường toát ra Tùy Qua, khiến kế hoạch của Dương Sâm bị đánh vỡ.

Hiện tại Dương Sâm chỉ hi vọng Thang Tranh Hổ liên hợp vài đại lão quân bộ, giúp cho hắn tranh thủ được vài hạng mục hợp tác với quân đội.

Vốn Thang Tranh Hổ đã quyết tâm hợp tác với Dương Sâm, hắn cũng không muốn gặp Thang Vân Long, nhưng dù sao đây cũng là cháu ruột của hắn. Nhưng làm cho hắn không ngờ chính là chân của Thang Vân Long đã lành, vì thế oán niệm của hắn đối với Đường gia cũng nhỏ đi nhiều. Sau đó Thang Vân Long còn chi tiết kể lại chuyện Tùy Qua chữa thương cho hắn, hơn nữa còn oán hận Thang Vân Bằng không đủ trượng nghĩa.

Cuối cùng Thang Vân Long báo cho Thang Tranh Hổ nghe một tin trọng yếu: Thân thể Đường Thế Uyên đã hoàn toàn khôi phục!

Đối với chuyện này, Thang Vân Long son sắt thề thốt chứng minh, bởi vì hắn ở lại Đường gia chữa bệnh, đã nhiều lần gặp được Đường Thế Uyên.

Được đến tin tức này, Thang Tranh Hổ hoàn toàn dao động. Bởi vì hắn hiểu được một việc, Đường Thế Uyên vốn chỉ có thể sống thêm một tháng thời gian!

Tin tức này là do bác sĩ Trung Nam Hải báo cho hắn, còn có quân y của Long Đằng chẩn đoán. Nhưng không nghĩ tới đi qua mười ngày, Đường Thế Uyên lại mạnh khỏe như vâm!

Bởi vì nguyên nhân kia, Thang Tranh Hổ quyết định gặp mặt Tùy Qua một lần – gặp tiểu tử đã chữa khỏi bệnh cho Đường Thế Uyên cùng Thang Vân Long.

- Thang lão tiên sinh, điều kiện mà Dương Sâm hứa với ông, tôi còn có thể cấp cho ông càng tốt hơn nữa.

Đây là câu nói đầu tiên khi Tùy Qua nhìn thấy Thang Tranh Hổ.

- Cậu có biết Dương Sâm đồng ý cho tôi cái gì sao?

Thang Tranh Hổ nhìn thiếu niên có chút non nớt trước mắt, thật khó lý giải hắn làm sao có được y thuật cao siêu như vậy, có thể làm cho Dương Sâm bị thiệt thòi. Phải biết rằng Dương Sâm là nhân vật kiệt xuất nhất trong giới tuổi trẻ Dương gia, là người nổi bật trong giới thanh niên Đế Kinh.

- Sinh mạng.

Tùy Qua nhìn thẳng Thang Tranh Hổ nói.

Trên gương mặt tang thương của Thang Tranh Hổ hiện lên nụ cười kỳ dị, nói:

- Người thanh niên, quả nhiên ý nghĩ linh hoạt. Nhưng tôi làm sao tin tưởng cậu?

- Đường lão gia tử, còn có cháu trai của ông Thang Vân Long, chính là chứng minh tốt nhất.

Tùy Qua đáp:

- Trên thực tế ông hẳn nên thừa nhận, so sánh Dương Sâm với tôi, hắn kém hơn rất nhiều. Tôi nghĩ nếu không nhờ ông nói hộ, buổi cạnh tiêu hôm nay hắn sẽ thảm bại mà về.

- Phải, cậu mạnh hơn hắn.

Thang Tranh Hổ nói:

- Nhưng hắn cho tôi sự cam đoan. Cậu có thể cho tôi cam đoan như thế nào?

Tùy Qua lấy ra một viên Cố Nguyên Hoàn, đặt trước mặt Thang Tranh Hổ:

- Uống viên đan hoàn này vào, đây là chứng minh tốt nhất.

- Nó có thể cho tôi được gì?

Thang Tranh Hổ nói, ánh mắt dừng ở viên thuốc nhỏ như hạt đậu kia.

- Tinh lực.

Tùy Qua khẽ cười nói:

- Cho ông trở lại trạng thái thời tuổi trẻ.

- Có thể sao?

Thang Tranh Hổ cười tự giễu:

- Đừng giống như cái gì não cái gì kim chết tiệt kia, toàn bộ đều là tuyên truyền giả dối, ăn vào chẳng khác gì thuốc ngủ, chỉ biết ngủ, còn dám nói là tuổi trẻ đâu.

Thật hiển nhiên hắn cũng từng dùng qua "thần dược" bị thổi phồng lên tận trời kia.

- Cho nên ông cần phải thử một chút.

Tùy Qua nói:

- Nếu như ông lo lắng, trước tiên có thể tìm người kiểm tra thành phần của đan hoàn rồi nói sau.

- Không cần.

Thang Tranh Hổ quả quyết nói, cầm viên Cố Nguyên Hoàn:

- Cậu không có khả năng dùng phương thức ngu xuẩn như vậy đối phó tôi.

Đích xác dưới tình huống như thế, Tùy Qua tuyệt đối không khả năng dùng một viên độc dược hại Thang Tranh Hổ.

Nuốt vào viên Cố Nguyên Hoàn, không qua bao lâu, Thang Tranh Hổ liền nhận ra thân thể biến hóa.

Loại biến hóa thành phi thường kỳ diệu, phải nói là huyền diệu, thật giống như trong thân thể già cả của Thang Tranh Hổ lại được rót vào sinh cơ cùng sức sống tuổi trẻ, cảm giác đầy sức lực tràn lên, tinh lực dồi dào, thần thái sáng láng, mặt mày hớn hở...

Cảm giác tuổi trẻ quả nhiên không phải là mộng!

- Ông nội, sao cháu cảm giác như ông nội càng thêm khí thế so với trước kia rồi đây?

Thang Vân Long đột nhiên nói.

Thang Tranh Hổ cười ha ha, nghe được lời của Thang Vân Long, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng.

Theo sau, Thang Tranh Hổ đi lại vài bước trong phòng, quả nhiên bộ dạng long hành hổ bộ, hổ hổ sinh uy.

Tinh lực! Sức sống!

Đối với một người không chấp nhận mình đã già mà nói, đây là điều mà hắn khát vọng nhất.

Cho nên giờ khắc này nỗi vui sướng của hắn phát ra từ nội tâm.

- Mỗi viên đan hoàn của cậu kéo dài được bao nhiêu thời gian?

Thang Tranh Hổ hỏi.

- Có tác dụng phụ hay không?

Thang Vân Long vội vàng hỏi một câu, có vẻ đầu óc của hắn nhìn vào không ngốc chút nào.

- Ít nhất có thể cam đoan ba tháng ông đều giữ nguyên trạng thái như thế.

Tùy Qua cười hắc hắc:

- Thậm chí, ngay cả chuyện kia làm cả đêm cũng tinh thần phấn chấn!

- Hắc...

Thang Tranh Hổ hiểu được ý tứ ngầm của Tùy Qua, nhưng không nói chỉ cười cười.

- Về phần tác dụng phụ...

Tùy Qua nói:

- Chỉ có một tác dụng phụ.

- A? Cái gì?

Thang Tranh Hổ hỏi.

- Tác dụng phụ duy nhất chính là viên thuốc này rất đắt!

Tùy Qua nói.

Thang Vân Long xen vào:

- Có đắt Thang gia cũng có thể...anh đừng có nói với chúng tôi rằng cần theo quy củ một phần hai tài sản đi! Tùy Qua, anh nói vậy thật sự là quá phận!

- Cái gì mà một phần hai tài sản?

Thang Tranh Hổ hỏi.

Thang Vân Long tranh thủ giải thích "thối quy củ" của Tùy Qua một phen.

- Phải.

Tùy Qua nói:

- Bởi vì Thang lão là một người lính, vì nước vì dân cũng xem như lập được công lớn. Cho nên có thể giảm giá cho ông, một phần ba thu nhập cá nhân mỗi năm là có thể có được một phần "cam đoan khỏe mạnh".

- Thu nhập, đây không phải tài sản sao?

Sắc mặt Thang Tranh Hổ trầm xuống:

- Khẩu vị của cậu rất lớn. Cậu có biết cậu đang tạo cho mình một địch nhân cường đại.

*****

- Tôi thì cho rằng chúng ta là song doanh.

Đối mặt uy thế của Thang Tranh Hổ, Tùy Qua không thỏa hiệp:

- Tài sản Thang gia rất nhiều đều thuộc quốc gia, cho nên tôi không lấy được, cho nên tôi cần chính là thu nhập. Mặt khác Thang lão có thể uy hiếp tôi, thậm chí nhờ vào thế lực Thang gia ông có thể làm công ty của tôi phá sản, nhưng ông cũng nên biết chỉ cần tôi còn nắm giữ linh dược kia, bất kỳ địa phương nào trên thế giới này cũng đều kiếm được tiền. Thậm chí tôi có thể rất nhanh ở trong Hoa Hạ tìm được người hợp tác mới, đúng không? Mặt khác ông không ngại suy nghĩ một chút, đối với ông mà nói, tiền trọng yếu hay khỏe mạnh cùng sinh mạng quan trọng hơn?

Thang Tranh Hổ trầm mặc hồi lâu.

- Câu nói sau cùng của cậu thật có sức thuyết phục.

Thang Tranh Hổ nói:

- Người thanh niên, tôi hợp tác với cậu.

- Như vậy hoan nghênh ngài trở thành hội viên vinh dự của công ty chúng tôi.

Tùy Qua nói:

- Thủ tục cụ thể tiếp theo sẽ do người của tôi xử lý với Thang Vân Long tiên sinh. Như vậy, Thang lão tiên sinh, tôi xin cáo từ.

Sau khi nói xong, Tùy Qua rời khỏi văn phòng.

Tùy Qua vừa rời đi, Thang Vân Bằng đã tiến vào phòng, nhìn ông nội hỏi:

- Ông nội, sao ông lại gặp mặt tiểu tử Tùy Qua?

- Quyết định của ông cần cháu nghi ngờ sao?

Thang Tranh Hổ thản nhiên hỏi ngược lại, thật có uy nghiêm.

- Vì sao anh không hỏi, ông nội thoạt nhìn lại thần thái sáng láng như thế đây?

Thang Vân Long chợt hỏi lại.

Thật hiển nhiên, Thang Vân Long đã bắt đầu đối nghịch với vị đại ca mình từng sùng bái.

Nghe Thang Vân Long nói, Thang Vân Bằng nhất thời nhận thấy được Thang Tranh Hổ đích xác đã có uy nghiêm hơn trước kia, trong mắt còn lóe ánh sáng. Nhưng Thang Vân Bằng chỉ quan tâm chuyện Dương Sâm phó thác, tiếp tục nói:

- Cháu không dám nghi ngờ quyết định của ông nội, nhưng tiểu tử Tùy Qua bắn tổn thương Vân Long, còn đi lại thật gần với Đường gia...

- Ca, chuyện Tùy Qua bắn tôi, tôi không để ý.

Thang Vân Long nói:

- Bởi vì hắn đã chữa trị cho tôi. Huống chi lúc trước anh còn bắn người ta hai phát súng đâu, còn nói thanh toán xong với người ta, khiến cho tôi thiếu chút nữa thành tàn phế. Bỏ đi, chuyện này cũng không cần nói ra, Đường gia cũng không có gì không tốt. Ít nhất tôi cảm thấy được so sánh với việc hợp tác cùng Dương Sâm chẳng khác gì là bảo hổ lột da, vậy Đường gia cũng tốt hơn nhiều lắm.

- Tại sao em luôn nói xen vào!

Thang Vân Bằng quát Thang Vân Long:

- Vài ngày không thấy, tính tình của em lớn ah!

- Bởi vì tôi không còn choáng váng như trước kia, luôn cho rằng anh của tôi luôn suy nghĩ cho tôi!

- Em...

Thang Vân Bằng tức giận thiếu chút nữa động thủ.

- Đủ rồi!

Thang Tranh Hổ nói:

- Vân Bằng, lần này Vân Long làm tốt hơn cháu đó. Tiểu tử Dương Sâm kia, quả thật giống lão hồ ly Dương Thiên Ngưỡng khi còn trẻ như đúc. Lão hồ ly Dương Thiên Ngưỡng lăn lộn chính đàn nhiều năm, đùa đều là âm mưu quỷ kế, chuyên tính kế người. Vân Long nói rất đúng, hợp tác với tiểu tử Dương Sâm thật sự là bảo hổ lột da. Nếu như có thể lựa chọn, ông sẽ làm tốt quan hệ với Đường gia. Dù ông là lão đối thủ với Đường Thế Uyên, nhưng đồng dạng cũng là bạn cũ. Được rồi, ông phải đi họp.

Nói xong Thang Tranh Hổ ra khỏi văn phòng, đi về hướng phòng họp.

Đi tới cửa phòng hội nghị, hắn gặp được vài vị đại lão quân bộ khác.

Mấy người kia nhìn thấy Thang Tranh Hổ, tựa hồ cảm nhận được biến hóa trên người hắn, một người cười nói:

- Lão Thang, hôm nay nhìn ông mặt mày hồng hào, thần thái sáng láng, có phải có chuyện tốt gì hay không?

- Mẹ nó! Nhất định là lão gia hỏa này đến mùa xuân thứ hai.

Một người khác trêu ghẹo.

- Không phải mới bao nuôi tiểu tình nhân nào đi? Lão tử phải đến Ban kỷ luật thanh tra cử báo ông.

Thang Tranh Hổ cười cười, trong lòng lại phi thường đắc ý.

Trước đó bởi vì Tùy Qua công phu sư tử ngoạm làm cho hắn có chút khó chịu, nhưng giờ khắc này thấy mấy lão gia hỏa kia hâm mộ, hắn lại bình thường trở lại. Xem ra tiểu tử Tùy Qua nhìn thật thấu đáo, đối với những lão gia hỏa này mà nói, chân chính để ý không phải tiền tài, mà là thanh xuân cùng sinh mạng sắp đi xa.

- Lão Thang, hôm nay tinh thần ông không tệ ah.

Lúc này Đường Thế Uyên xuất hiện, cười bắt chuyện với Thang Tranh Hổ.

- Như nhau thôi.

Thang Tranh Hổ mỉm cười đáp lại, một câu hai ý nghĩa.

Có hai vị đại lão quan trọng trong quân bộ ủng hộ, kết quả đấu thầu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tùy Qua.

Ba loại thuốc cao da chó đều đi vào danh sách thu mua của quân đội, không chút ngoài ý muốn.

Mà dược vật Dương Sâm dùng tham dự hoàn toàn bị diệt!

Thật hiển nhiên, lần này các đại lão quân đội không có ai mua trướng của Dương gia.

Ngược lại có một việc ý vị sâu xa, "Đoạn hầu cấp cứu tán" của Thiếu Lâm Tự đã vào danh sách thu mua, có lẽ chuyên dùng ứng phó cổ họng bị thương. Nhưng Tùy Qua càng muốn tin tưởng đây là do quan hệ giữa Thiếu Lâm Tự cùng quân đội luôn tốt đẹp mà có, đúng như lời nói của Đường Vũ Khê, một ít cao thủ của Thiếu Lâm Tự từng đảm nhiệm chức giáo quan hoặc quan quân trong quân đội.

Sau khi lấy được kết quả cạnh tiêu, Tùy Qua cử hành tiệc chúc mừng trong khách sạn.

Hơn nữa còn là gần tết âm lịch, cho nên thành viên tham dự đều nhận được bao lì xì đỏ thẫm.

Bên Đường gia, Tùy Qua mời Đường Vân cùng Đường Vũ Khê đến tham dự.

Nhưng làm cho Tùy Qua thật không ngờ chính là Thang Vân Long không mời mà tự đến. Kỳ thật giữa Thang Vân Long cùng Tùy Qua với Đường Vân vẫn còn có chút ngăn cách, nhưng bởi vì hiện tại Thang Tranh Hổ lão gia tử cần làm tốt quan hệ với Đường gia, cho nên Thang Vân Long chỉ có thể tự mình đến. Mặt khác, làm cho Thang Vân Long cảm thấy an ủi chính là trải qua chuyện này, ông nội đã bắt đầu có vẻ xem trọng hắn, đối với hắn mà nói đây là một chuyện tốt.

Nhóm người Nhãn Kính chơi thật vui vẻ, sau khi uống rượu còn dẫn vài cô gái đi ca hát.

Theo sau Đường Vân cũng mượn cớ cáo từ.

Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê quay về phòng.

- Rốt cục thanh tĩnh.

Đường Vũ Khê cởi giày cao gót, cuộn trên sô pha.

- Sao vậy, em không thích tụ họp?

Tùy Qua hỏi:

- Sớm biết như vậy anh sẽ không gọi em tới.

- Nếu anh giống em, từ nhỏ đã bị mang đi dự các loại lễ hội tụ họp, trải qua nhiều lần trang điểm tỉ mỉ, anh sẽ rất khó yêu thích những loại tiệc tùng như thế.

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng chúc mừng cho anh em vẫn thật cao hứng. Bởi vì đây là sự nghiệp chung của chúng ta!

- Phải đó, lần này lấy được danh ngạch thu mua của quân đội, tư lịch của chúng ta càng mạnh.

Tùy Qua cười nói:

- Em nhìn xem, rất nhanh em sẽ trở thành tiểu phú bà tiền tỷ.

- Anh cho rằng em để ý thứ này sao?

- Em đang chiếu cố anh thôi.

Tùy Qua vô sỉ cười nói.

- Tùy Qua, cảm ơn anh.

Đường Vũ Khê chân thành nói:

- Cảm ơn anh cứu ông nội, giải quyết khẩn cấp của Đường gia. Hôm nay em nhận được điện thoại của cha mẹ, họ đều vô cùng cao hứng. Trong khoảng thời gian này Đường gia thật sự căng thẳng, may mắn đều trôi qua.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)