Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0325

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0325: Đường lui của Dương gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Bất đắc dĩ, Lam Lan lại đi về phía cửa một lần nữa.

Ầm!

Kết quả cũng giống như lần trước, nàng lại bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa lần này rơi xa hơn, đau đến mức một lát sau mới bò dậy được.

- Tùy Qua, rút cuộc xảy ra chuyện gì! Cho dù anh muốn tôi vào, anh cũng phải nói một tiếng, để cho tôi biết anh vẫn bình thường!

Giọng nói Lam Lan lộ ra vẻ kích động:

- Trả lời tôi! Chẳng lẽ anh không biết tôi đang lo lắng cho anh thế nào sao!

Trong nhà kính vẫn không có ai trả lời.

- Được rồi! Nếu anh vẫn không trả lời, tôi cứ tiếp tục xông vào bên trong!

Lam Lan quật cường nói, lại một lần đi về phía cửa nhà kính.

- Ài, thật là một nữ nhân quật cường! Tại sao nữ nhân của lão đại đều quật cường như vậy. Nhưng tôi không thể cho cô vào!

Khi Lam Lan lại một lần nữa đi tới cửa, bên trong đột nhiên vang lên thanh âm của một người.

Thanh âm dị thường dễ nghe, giống như thanh âm chuông gió, Lam Lan chưa từng nghe qua có người nào nói chuyện dễ nghe như vậy.

Bên trong một ngôi biệt thự cao quý ở thành phố Bắc Kinh.

Dương Sâm nơm nớp lo sợ đi vào thư phòng, đầu tiên nhìn thấy một bóng lưng già nua nhưng khí thế như núi cao.

Người này, chính là gia gia của Dương Sâm, Dương Mậu Xuyên, người cầm lái họ Dương, đại nhân vật hết sức quan trọng trong chính đàn Hoa Hạ.

- Tiểu Sâm, cước bộ của cháu không trầm ổn có lực như thường ngày, xem ra cháu đã mất đi lòng tin. Chuyện lần này, cháu đã hoàn toàn làm hỏng sao?

Dương Mậu Xuyên hỏi, nhưng không xoay người, vẫn duy trì tư thái đứng ở cửa sổ nhìn ra xa.

- Đúng vậy, cháu làm hỏng rồi.

Dương Sâm thở dài nói.

Chuyện đến bước này, Dương Sâm cũng chỉ có thể thừa nhận việc làm của hắn đã hoàn toàn thất bại.

- Cháu quá tự tin, tự kiêu, bởi vậy nên chịu một chút ngăn trở.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Ta đã sớm nói với cháu rồi, lực ảnh hưởng của Dương gia chúng ta trong quân đội là vô cùng có hạn.

- Chuyện này cháu cũng biết, cho nên trước đó cháu đã làm rất nhiều động tác.

Dương Sâm nói:

- Thậm chí, cháu cũng đã thuyết phục được lão hồ ly Thang Tranh Hổ, ai ngờ lão hồ ly này lại thay đổi chú ý, khiến cháu sắp thành lại bại!

- Cháu đã cũng biết Thang Tranh Hổ là một lão hồ ly, thì nên biết quyết định của hắn không đáng tin. Hoặc là nói, bọn hắn luôn nghĩ cách đào móc càng nhiều lợi ích cho mình. Cháu thật sự đã làm nhiều động tác, nhưng hiển nhiên động tác của cháu còn chưa đủ.

Lúc này Dương Mậu Xuyên mới xoay người nói:

- Nhưng, lần này mặc dù cháu thất bại, nhưng cơ hội cũng không chỉ có một lần như vậy. Tiếp theo, hi vọng cháu sẽ không thất bại nữa. Nhưng ta muốn biết, "kế hoạch khí quan dự phòng" của cháu có đáng tin hay không? Lần này Đường Thế Uyên thiếu chút nữa chết, khiến ta cũng ý thức được mình già rồi, cách quỷ môn quan cũng càng ngày càng gần.

- Gia gia, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. Không, trăm tuổi còn chưa đủ, ông nhất định có thể sống mấy trăm tuổi.

Dương Sâm vội vàng nói:

- Ông là trụ cột của Dương gia chúng ta, cháu nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp để ông trường thọ.

- Lòng hiếu thảo của cháu, ta biết.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Ta chỉ lo lắng, đám người Mỹ hợp tác với cháu, bọn họ có rất nhiều quỷ kế, bọn họ làm ra một kế hoạch khí quan dự bị như vậy, hiển nhiên dã tâm không nhỏ.

- Dã tâm của bọn hắn cháu cũng biết.

Dương Sâm nói:

- Thật ra, tâm tư của đám người Mỹ hầu như ai cũng biết. Bọn họ căn bản chưa thấy thỏa mãn khi làm cảnh sát thế giới, bọn họ muốn làm bá chủ thế giới, là người thống trị toàn bộ thế giới. Cái gọi là dân chủ, tinh thần tự do, đều là cứt chó! Trên thế giới này làm gì có cái gì là dân chủ, cái gọi là dân chủ, tự do, chẳng qua là công cụ nô dịch nhân dân mà thôi. Cháu biết, người Mỹ sở dĩ lựa chọn hợp tác với cháu, cũng là vì nhìn trúng nội tình của Dương gia chúng ta mà thôi.

- Nói trắng ra, thứ bọn họ muốn chính là tìm một đại lý trong tương lai ở Hoa Hạ, giống như người Mỹ thao túng Triều Tiên và Nhật Bản.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Tâm tư của bọn hắn, ta biết rất rõ. Nhưng ta muốn hỏi cháu, cháu cảm thấy chúng ta làm chó của người Mỹ có đáng không?

- Là làm đại lý.

- Làm đại lý, chính là làm chó.

Dương Mậu Xuyên bình thản nói, vẻ mặt không có vẻ gì tức giận:

- Nhưng, các triều đại đổi thay, ngoại trừ làm hoàng đế, ai cũng làm chó, cho nên làm chó thật ra cũng không sao, mấu chốt là đối với gia tộc, đối với chúng ta có lợi hay không. Như vậy, hiện tại cháu nói cho ta biết, làm chó cho người Mỹ, chúng ta có ích lợi gì, hi vọng cháu có thể thuyết phục ta.

Dương Sâm suy nghĩ một lát, nói:

- Không sai, người Mỹ đích xác không có hảo tâm, nhưng gia gia cũng phải thừa nhận, trước mắt trên thế giới, không có bất kỳ quốc gia nào có thể chống lại nước Mỹ, bất luận là kinh tế, khoa học kỹ thuật hay là quân sự? Cho nên, trong mắt cháu, toàn bộ thế giới sớm muộn cũng sẽ bị người Mỹ nắm trong tay. Ông nghĩ xem, ngay cả một quốc gia vĩ đại như Liên Xô, cuối cùng cũng thua bởi nước Mỹ, quốc gia chúng ta có thể chống lại nó sao? Cho nên, trước khi chuyện này phát sinh, chúng ta chuẩn bị trước một bước, tìm đường lui tốt, tránh cho sau này hối hận. Hiện nay, tình thế quốc tế thay đổi bất ngờ, ông nhìn thế giới này, từng chính quyền bị nước Mỹ thao túng giải thể, sụp đổ, ai biết đến lúc nào sẽ đến phiên chúng ta?

- Nói tiếp đi.

Dương Mậu Xuyên nói.

- Một khi tình thế quốc tế xuất hiện thay đổi gì lớn, những nhân viên chính trị như chúng ta không nắm giữ thực quyền, địa vị cũng sẽ giảm xuống. Điểm này, từ Ai Cập, Hy Lạp hiện tại đều có thể thấy được. Đừng thấy gia tộc chúng ta hiện tại phong quang vô hạn, nhưng giống như tướng quân bù nhìn trong quân đội, không có thực quyền, bởi vì cái gọi là "Tướng quân không mang theo binh, nói chuyện cũng không có người nghe". Đến lúc đó, Dương gia chúng ta rất dễ bị người khác dẫm xuống dưới chân.

Dương Sâm nói.

- Điểm này ta cũng từng nghĩ tới, cho nên luôn nghĩ cách kết nối quan hệ với người của quân đội, cài cắm một số người họ Dương vào quân đội.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Vốn ta hi vọng cháu và nha đầu Đường Vũ Khê có thể thành thân, ai ngờ chuyện này lại không thành. Nói ra, cũng là tiểu tử cháu trẻ tuổi kiêu ngạo, tầm nhìn quá ngắn. Thôi được rồi, tạm thời không nói đến những chuyện này, nhưng cháu nói cho ta biết, tại sao cháu khẳng định Hoa Hạ không thể vượt qua nước Mỹ, đứng ở vị trí số một thế giới?

Dương Sâm thở dài nói:

- Cháu biết suy nghĩ của gia gia, thật ra cháu cũng từng có suy nghĩ đồng dạng, chính là hi vọng Hoa Hạ có thể vượt qua nước Mỹ, trở thành lão đại thế giới. Nếu như vậy, là tầng lớp đặc quyền của Hoa Hạ, chúng ta cũng sẽ nằm trên đỉnh cao của thế giới. Nhưng mạo muội hỏi một câu, ông cảm thấy dựa vào đám quan viên của quốc gia chúng ta, có thể làm cho Hoa Hạ trở thành đệ nhất thế giới hay không?

*****

Dương Mậu Xuyên trầm tư chốc lát, nói:

- Cháu nói đúng, đám người này suốt ngày chỉ nghĩ ngợi làm sao đấu tranh nội bộ, nghĩ cách làm sao mò được chính tích, dẫm người khác xuống dưới chân, nghĩ tới làm thế nào hưởng đặc quyền lớn nhất, nếu tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng không thể trở thành đệ nhất thế giới.

- Xem ra gia gia đã tán đồng quan điểm của cháu.

Dương Sâm nói:

- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta nên chọn đường lui cho mình. Đường lui kém cõi nhất, chính là cất giữ một khoản tiền hoặc vàng ở nước ngoài, sau đó đưa lão bà nhi tử di dân ra nước ngoài. Nhưng, cho dù là núi vàng núi bạc, cũng có ngày ăn hết, cho nên con đường này chính là đường lui kém cỏi nhất. Đường lui trung đẳng, chính là cho con cái ở nước ngoài phát triển làm ăn, sau đó thành lập nên một thế lực mới ở nước ngoài. Chỉ có điều, làm ăn ở nước ngoài không giống với trong nước, chỉ cần có quyền lực là có thể dễ dàng giải quyết, cho nên không dễ dàng thành công. Hơn nữa, cho dù có tiền, trong tay không có quyền, cuối cùng cũng khó tránh khỏi trở thành thịt cá trên thớt của người khác. Đường lui thượng đẳng, chính là cùng hợp tác với nhân vật cường quyền của nước Mỹ, làm đại lý cho bọn họ, cho dù Hoa Hạ thật sự xuất hiện đại biến cố gì, chúng ta cũng có thể lợi dụng ảnh hưởng của người Mỹ, biến hóa nhanh chóng, trở thành tầng lớp đặc quyền ở mảnh đất mới. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta cẩn thận kinh doanh, thận trọng, sau khi nắm giữ đủ thực lực, chưa chắc không thể lấy lại quyền khống chế về tay chúng ta. Nói thô tục một chút, cho dù làm chó, đôi khi cũng có thể cắn chết chủ nhân.

- Cháu phân tích không sai.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Chúng tôi nên nhìn xa trông rộng, chuẩn bị đường lui cho gia tộc. Hiện tại Dương gia chúng ta đích xác là phong quang vô hạn, nhưng tương lai thế nào không ai biết trước. Cho nên, ta sẽ toàn lực ủng hộ chuyện của cháu. Việc cháu phải làm, chính là chuẩn bị con đường lui cho Dương gia, nhưng phàm là người ngăn trở cháu, cũng có thể diệt trừ. Ngoài ra, về đãi ngộ khí quan dự bị của ta, cháu phải chuẩn bị chu toàn, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, mặc dù ta đã lớn tuổi, nhưng cuộc sống hiện giờ trôi qua rất thoải mái, ta cũng muốn sống thêm một chút.

- Gia gia yên tâm, cháu đã sớm chuẩn bị cho ông rồi.

Dương Sâm nói:

- Khí quan dự bị của ông, đã sớm chuẩn bị trên "Mục Dương đảo" ở Thái Bình Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa, cháu cũng bảo đảm, trên căn bản không tồn tại cái gọi là nguy hiểm nhổ cấy, y thuật của bọn họ đã vô cùng thành thục. Nhưng, vấn đề hiện tại là, lần này kế hoạch trong nước của cháu thất bại, chỉ sợ bọn họ sẽ có chút ý kiến với cháu. Ài, thật không ngờ, tên tiểu tử kia lại làm rối loạn kế hoạch của cháu.

- Yên tâm đi, lần này mặc dù kế hoạch của cháu thất bại, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm gì cháu.

Dương Mậu Xuyên khẳng định nói:

- Mặc dù gia gia không biết gì về y thuật, nhưng ở phương diện quyền mưu, ta vẫn tự tin không thua bất cứ kẻ nào. Lần này, cháu và người tên Jerry trở lại Hoa Hạ, trên danh nghĩa là thi hành kế hoạch của bọn họ, nhưng "kế hoạch" này chẳng qua là nói cho hay mà thôi, thật ra các người chính là con cờ bọn họ dùng để dò đường. Ta cảm giác, trong lòng bọn họ còn có chút cố kỵ đối với một số thế lực của Hoa Hạ, nếu không, thế lực của bọn họ cũng đã sớm kéo đến Hoa Hạ rồi, còn cần gì người như cháu thay mặt?

Dương Sâm vừa nghe, nhất thời cảm giác một luồng lạnh lẻo kéo dài từ đầu đưa tới bàn chân.

- Còn có thế lực nào có thể làm bọn họ kiêng kỵ?

Dương Sâm nói.

- Vấn đề này, cháu phải tự đi tìm đáp án.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Ta chỉ có thể nói cho cháu biết, hai người các ngươi cũng chỉ là con cờ. Bất đồng duy nhất chính là, Jerry chẳng qua là một con cờ nhỏ không quan trọng, hơn nữa hắn đã hoàn thành sứ mạng dò đường. Còn cháu là một con cờ có giá trị, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là con cờ mà thôi, bọn họ mới là người đánh cờ. Tóm lại, ta đã chỉ điểm cho cháu, sau này nên làm thế nào, cháu tự suy nghĩ.

Dương Mậu Xuyên nói:

- Nhưng Dương gia chúng ta có tài nguyên, ta sẽ cho cháu một chút, để cháu có thể làm rất nhiều chuyện ở Hoa Hạ. Tỷ như, giết chết chướng ngại vật cháu căm hận.

Dương Sâm suy nghĩ một lát, nói:

- Hiện tại không vội, cháu tính toán đi California một chuyến trước, cháu phải nghĩ cách tiếp xúc với cao tầng của bọn họ, làm rõ một số việc. Để tên chướng ngại vật kia đắc ý thêm mấy ngày, nghiên cứu chế tạo thêm phương thuốc, chờ lúc cháu quay lại, từ từ thu thập hắn cũng không muộn.

- Cháu tự quyết định đi, dù sao đối với Dương gia chúng ta mà nói, tiểu tử kia chỉ là một con bọ chó mà thôi.

Dương Mậu Xuyên bình thản nói.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời có chút chói mắt.

Lam Lan đứng ở cửa nhà kính, tựa hồ chỉ cần bước một bước là có thể bước vào nhà kính gặp Tùy Qua, nhưng lại có một bức tường vô hình chặn nàng lại, làm cho nàng không cách nào tiến lên.

- Ngươi là ai? Để ta gặp Tùy Qua!

Lam Lan nói:

- Ta là bằng hữu của hắn, ta muốn biết hiện tại hắn như thế nào.

- A... Lão đại hiện giờ như thế nào, tôi cũng không rõ.

Thanh âm dễ nghe bên trong lại một lần nữa vang lên.

- Hắn rút cuộc thế nào rồi?

Lam Lan nói:

- Ngươi cho ta vào gặp hắn một lát được không?

- Sợ rằng không được. Lão đại đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào nhà kính.

- Hắn rút cuộc thế nào rồi?

Lam Lan tiếp tục nói:

- Để ta nhìn thấy hắn, biết hắn an toàn là được.

- Cái này... Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm.

Tiểu Ngân Trùng đúng là kẻ không giỏi nói láo, nếu nó nói Tùy Qua không có chuyện gì, có lẽ Lam Lan sẽ rời đi. Nhưng Tiểu Ngân Trùng lại không nói rõ ràng, đây không phải là khiến cho Lam Lan càng thêm lo lắng hay sao.

Quả nhiên, Lam Lan giống như càng quyết tâm nói:

- Bất kể như thế nào, ta cũng phải gặp hắn, cho dù chờ ở đây, vẫn chờ!

- Tỷ tỷ, cô đừng như vậy có được không?

Tiểu Ngân Trùng khuyên. Tên này cũng không đần, cảm giác Lam Lan có thể cũng là một trong những nữ nhân của lão đại Tùy Qua, cho nên dưới tình huống không cần thiết, nó thật sự không muốn đắc tội với nàng. Nhưng, lúc trước Tùy Qua cũng đã phân phó không để cho bất cứ kẻ nào tiến vào nhà kính, chuyện này khiến Tiểu Ngân Trùng cảm giác thật khó khăn.

- Không sao, ta sẽ đứng chờ ở đây!

Lam Lan quật cường nói.

Sau đó, Lam Lan không nói gì nữa, cứ kiên quyết đứng ở cửa nhà kính.

Mặt trời lặn.

Màn đêm buông xuống.

Lúc này, khí trời đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.

Mà Lam Lan vẫn không có ý tứ rời đi.

- Được rồi, cô vào đi.

Thanh âm của Tiểu Ngân Trùng một lần nữa vang lên:

- Nếu để ngươi đông lạnh, lão đại không chừng sẽ trách mắng ta.

Lam Lan mừng rỡ, vội vàng đi vào nhà kính.

Lần này, nàng không gặp phải bức tường vô hình ngăn trở.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1258)