Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0329

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0329: Kinh Kha
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Quỹ Tiên Linh Thảo đường?

Lam Lan đột nhiên nói:

- Tôi nghe nói lão tổng của quỹ Tiên Linh Thảo đường là một đại mỹ nữ, hình như là tên là Đường Vũ Khê. Đúng rồi, không biết hai người có quan hệ như thế nào?

- Cô ấy... là bạn gái của tôi.

Tùy Qua thành thật nói.

Mặc dù trong đầu Tùy Qua đồng học đúng là có mang nhiều ý niệm cầm thú, nhưng khi hắn đứng trước mặt Lam Lan chính diện trả lời vấn đề này, hắn vẫn không thể nói hùng hồn, thậm chí trong lòng cảm giác có một loại mùi vị không dễ chịu.

Cái này gọi là gì? La lương tâm mình chưa mất hết sao?

Tùy Qua tự giễu cười cười.

- A, như vậy xem ra anh thật sự có duyên với nữ nhân.

Lam Lan chợt cười nói:

- Có một đại mỹ nữ làm bạn gái, hơn nữa người ta còn dụng tâm trợ giúp anh, anh nhất định phải quý trọng. Đáng tiếc, cô gái ưu tú như thế.... thật là tiện nghi cho anh, nếu cô ấy thích con gái thì tốt.

- Chẳng lẽ cô muốn thay người yêu hay sao?

Tùy Qua nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chẳng lẽ Lam Lan và Yên Vũ Đồng thật sự yêu nhau?

- Con người anh đúng là xấu xa, ít nhất có thể làm tỷ muội của cô ấy không phải sao.

Lam Lan nói.

- Ngàn vạn đừng!

Tùy Qua vội vàng nói:

- Cô và Yên Vũ Đồng đã đủ lãng phí tài nguyên rồi.

Nhưng lúc này, trong lòng Tùy Qua đồng học vẫn đang suy nghĩ, hay là sớm thúc đẩy Nhân Mộc sinh trưởng, sau đó chế biến thành linh dược, kéo Lam đại chủ biên về quỹ đạo. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, cũng không thể bị hủy trong tay Yên Vũ Đồng.

Về phần Yên Vũ Đồng, cứ để cô ta đi con đường đấy đi.

Vừa đi vừa nói, hai người đã đến công ty.

Phòng làm việc của Tùy Qua đã tạm thời bị đổi thành phòng trị liệu, Diên Vân hòa thượng đang ở bên trong bận rộn chữa bệnh cho mọi người.

Chưa nói chuyện gì khác, chỉ riêng vẻ mặt, khí chất của Diên Vân hòa thượng, cũng đủ mang đến lòng tin cho rất nhiều bệnh nhân rồi. Dù sao, Diên Vân hòa thượng cũng là cao tăng của Thiếu Lâm tự, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng khí chất xuất trần, lòng mang từ bi, còn có vẻ mặt bảo tướng trang nghiêm, làm cho người ta cảm giác, hắn chính là một từ bi tôn giả đi lại ở nhân gian.

Chỉ nhìn vẻ ngoài, Diên Vân hòa thượng đúng là càng giống một thế ngoại thần y.

Còn Tùy Qua đồng học, nhìn thế nào cũng có chút giống như lang trung giang hồ.

Thấy Tùy Qua và Lam Lan đi vào, Diên Vân lên tiếng chào hỏi Tùy Qua, sau đó trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.

Mấy phút sau, sau khi Diên Vân chữa trị xong cho một vị bệnh nhân, mới đứng dậy nói với Tùy Qua:

- Chúc mừng Tùy huynh, lại vượt vào bước mấu chốt nhanh như vậy!

Cảm nhận được Tùy Qua đã bước vào Tiên Thiên kỳ, trên mặt Diên Vân tràn ngập hâm mộ.

Tiên Thiên kỳ, đây là cảnh giới truyền kỳ mà rất nhiều người tập võ tha thiết ước mơ, Diên Vân đương nhiên cũng không ngoại lệ.

- Xin lỗi các vị, tôi nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ tiếp tục trị liệu cho mọi người.

Diên Vân nói với bệnh nhân trong phòng.

Ra ngoài phòng, Diên Vân mới nói với Tùy Qua:

- Người mắc bệnh nặng của thôn Thanh Hòa tổng cộng có hai mươi ba người, một nửa đã được chữa khỏi, một nửa còn lại, bệnh tình cũng giảm bớt không ít, xem ra không đến mấy ngày là có thể khỏi.

- Thật là cực khổ Diên Vân huynh rồi.

Tùy Qua nói.

- Cũng là nhờ linh dược của Tùy huynh, nếu không, với y thuật của ta, liệu có thể cứu được mấy người.

Diên Vân cảm khái nói:

- Cho đến hiện tại, ta mới thật sự ý thức được ban đầu rời khỏi Thiếu Lâm tự tới giúp ngươi, thật là một quyết sách sáng suốt. Nhìn thấy những người bệnh nặng khôi phục sinh cơ, thấy gia đình của bọn họ lại tràn đầy hi vọng, ta cảm thấy có ý nghĩa hơn rất nhiều ngày ngày ở Thiếu Lâm tự tụng kinh niệm phật!

- Có lẽ trời sanh ngươi thích hợp làm một người đi ngược với đạo lý.

Tùy Qua cười nói:

- Nhưng cảm giác ngươi nói, ta cũng từng trải qua. Đúng là, trong mắt ta, việc làm hiện tại của ngươi ý nghĩa hơn rất nhiều việc ở Thiếu Lâm tự tụng kinh lễ phật.

- Đối với ta mà nói, đây cũng là một loại tu hành.

Diên Vân hòa thượng nói:

- Chẳng qua, ta không biết khi nào mới có thể giống như Tùy huynh, đột phá Tiên Thiên, tìm được con đường tu hành thuộc về mình.

- Có lẽ không bao lâu nữa.

Tùy Qua nói:

- Đợi sau khi giải quyết những chuyện này, huynh đệ chúng ta se trao đổi một chút tâm đắc, xem xem một chút kinh nghiệm của ta có hữu dụng gì với ngươi không.

- Vậy phải tạ ơn Tùy huynh trước rồi.

Vừa nói, Diên Vân hòa thượng vừa chấp tay hành lễ với Tùy Qua.

- Cần gì phải khách sáo như vậy?

Tùy Qua khiêm nhường nói.

- Truyền đạo thụ nghiệp, ta đương nhiên phải thi lễ.

Diên Vân hòa thượng nghiêm nghị nói.

- Đéo đỡ được! Ngươi khách khí như vậy, làm cho ta cảm thấy rất áp lực, ngươi biết không?

Tùy Qua cười mắng:

- Nếu không nghĩ ra cách cho ngươi đột phá, đến lúc đó trong lòng ta sẽ cảm thấy áy náy. Áy náy, ngươi có hiểu không?

- Vậy Tùy huynh phải dốc sức tương trợ rồi.

Trong đôi mắt Diên Vân hiện lên vài tia giảo hoạt.

- Nhất định sẽ dốc sức tương trợ.

Tùy Qua nói:

- Bệnh nhân thôn Thanh Hòa trên căn bản đã giải quyết xong. Nhưng, kẻ tội đồ gây chuyện đâu rồi, không biết Tống Văn Hiên chết dí ở đâu, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong. Diên Vân huynh, ngươi đã gặp Tống Văn Hiên chưa?

- Tống lão mấy ngày trước có xuất hiện, mấy ngày nay lại không thấy bóng người.

Giọng nói của Diên Vân đối với Tống Văn Hiên cũng rất tôn kính, đây là căn cứ vào tôn kính đối với tu vi Tiên Thiên kỳ của Tống Văn Hiên.

- Thật sao, lão đầu tử này đi đâu không biết, điện thoại cũng gọi không được.

Tùy Qua nghi ngờ nói.

Suy nghĩ một lát, Tùy Qua cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, Tống Văn Hiên làm việc chắc chắn sẽ đáng tin cậy.

Nhưng đi bắt một dược thương lòng dạ hiểm độc mà thôi, làm sao đến hiện tại vẫn không có hồi âm.

Tùy Qua quyết định gọi điện cho Tống Lập Hào.

Nhưng ngay sau đó phát hiện điện thoại di động của mình đã ướt nhẹp, ngay cả thẻ điện thoại cũng bị hỏng, căn bản không nhớ số điện thoại của Tống Lập Hào. Bất đắc dĩ, Tùy Qua đành phải cùng Lam Lan trở về khu vực thành thị, đi làm lại thẻ điện thoại.

Trên đường, Lam Lan hỏi Tùy Qua:

- Anh nói còn một việc phải làm, rút cuộc là việc gì?

- Hãng dược Xuân Huy.

Tùy Qua nói:

- Tôi đã cho người đi thăm dò rồi, nhưng xem ra thật sự có một chút vấn đề.

- Vậy làm sao đây?

Lam Lan nói:

- Bản thân lai lịch của hãng dược Xuân Huy cũng có chút vấn đề, người của anh không phải chọc tới phiền toái chứ. Ai, vậy làm sao đây, bằng không tôi đi nhờ cha tôi, kêu ông ấy giúp một tay.

Thái độ của Lam Lan đối cha nàng tựa hồ cũng không tốt, nếu như không phải quan hệ đến Tùy Qua, có lẽ nàng quả quyết sẽ không nói lời nhờ vả cha mình.

Tùy Qua lắc đầu, nói:

- Cô cũng không cần lo lắng, chuyện không nghiêm trọng như vậy, người tôi phái đi rất lợi hại, có lẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

*****

Dù nói thế nào, Tống Văn Hiên cũng là một cường giả Tiên Thiên trung kỳ, cảnh giới bây giờ còn cao hơn Tùy Qua, chẳng qua đi bắt một gian thương nhỏ như vậy, dù sao cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mới đúng.

Sau khi đến khu vực thành thị, Tùy Qua mua một cái thẻ điện thoại, thuận tiện mua hai chiếc điện thoại di động, đưa một cái cho Lam Lan.

Từ cửa hàng bước ra ngoài, Lam Lan nói với Tùy Qua:

- Tôi biết anh còn có chuyện phải làm, vậy anh đi làm đi.

- Tôi còn phải đưa cô về.

Tùy Qua nói:

- Dù thế nào cũng phải đưa đến trước mặt cha cô, tôi phải bảo đảm an toàn cho cô.

- Yên tâm đi, hiện tại rất an toàn.

Lam Lan nói:

- Mặc dù tôi không nhìn thấy sự hiện hữu của bọn hắn, nhưng tôi dám khẳng định, chung quanh đây nhất định là có cảnh sát đang giám thị nhất cử nhất động của chúng ta, cho nên anh không cần lo lắng cho an toàn của tôi.

- Nói cũng phải.

Tùy Qua cười cười:

- Như vậy, tôi không tiễn.

- Không cần anh tiễn.

Lam Lan nói:

- Tôi muốn trở về đài truyền hình làm việc.

- Muốn trở về làm việc nhanh như vậy sao? Không nhân cơ hội này nghỉ ngơi thêm mấy ngày?

Tùy Qua nói.

- Cô bận rộn làm việc, tôi dĩ nhiên cũng không thể rảnh rỗi đi chơi.

Lam Lan nói:

- Chương trình "Thị sát Đông Giang" của tôi cũng ngừng một tuần rồi, nếu không có động tĩnh gì nữa, sợ rằng tiết mục sẽ bị thủ tiêu, sau đó biến thành chương trình mua sắm trên ti vi.

- Đừng, đừng. Đài truyền hình các cô còn tiết mục đó còn đáng xem, tôi cũng không muốn học kỳ sau tựu trường, trong bữa ăn chiều ở phòng ăn cũng không có tiết mục gì để xem.

Tùy Qua trêu ghẹo nói.

- Đài truyền hình chúng tôi cũng không bết bát như vậy sao. Nhưng chương trình tuần này, tôi có một chủ đề rất hay.

Lam Lan nói:

Chuyện của Thanh Hoà, chính là tin tức phát sáng tốt nhất.

- Thôn Thanh Hòa... Nói như vậy, tôi lại phải mang hoa hồng đến, tiếp nhận biểu dương của Lam đại chủ biên?

Tùy Qua nói.

- Đúng vậy, nếu như anh chịu tham gia tiết mục của tôi, tôi không ngần ngại phát cho anh một đóa hoa hồng ở trường quay.

Lam Lan nói.

- Được rồi, đến lúc đó cô cứ định thời gian phỏng vấn đi.

Tùy Qua nói:

- Nói thật, tôi thật sự rất thích lên TV, bởi vì tôi phát hiện thì ra tôi rất ăn hình, nhất là lên tiết mục của cô, đứng cùng cô, cảm giác còn rất xứng đôi, có chút gì đó giống như vợ chồng cùng...

- Đi chết đi!

Lam Lan rốt cục không chịu được Tùy Qua, xoay người bước nhanh về phía đài truyền hình.

Đi một đoạn, Lam Lan không nhịn được quay đầu lại, lại thấy tiểu tử Tùy Qua kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lam Lan hơi có chút thất vọng, nhưng chợt tự nhủ:

- Lam Lan à Lam Lan, người ta cũng đã có bạn gái rồi, ngươi còn nghĩ gì thế? Ai bảo ngươi lãnh đạm như vậy, thanh cao như vậy, nếu như ngươi sớm chủ động một chút, có lẽ hắn cũng không phải là bạn trai của người khác rồi. Ài, xem ra, có lẽ đúng như hắn nghĩ, mình nên chú tâm vui đùa chuyện đồng tính luyến ái với Yên Vũ Đồng.

Két ——

Khi Lam Lan đang tự nhủ, đột nhiên một chiếc xe jeep màu đen nhanh chóng chạy tới, sau đó dừng bên cạnh nàng, bên trong xe nhảy ra một người, lôi nàng vào trong xe, sau đó xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

- Đáng chết!

Lúc này, tên cảnh sát mặc thường phục đi theo phía sau Lam Lan mắng một tiếng, sau đó vội vàng cầm điện thoại gọi trợ giúp.

Lam Lan mặc dù bị bắt lên xe, nhưng lại vô cùng trấn định, nói:

- Các ngươi rút cuộc là ai?

- Lam tiểu thư, nếu như cô không muốn tôi dán miệng cô lại, tốt nhất lập tức câm miệng!

Một thanh niên lạnh lùng nói.

Lam Lan hừ một tiếng, nhưng không nói gì nữa.

Lúc này, tiếng còi cảnh sát đã có thể nghe thấy gần đây rồi.

Lam Lan yên lòng, kể từ khi nàng bị thương lần trước, đám cảnh sát của thành phố Đông Giang có thể cũng hoàn toàn cáo biệt cuộc sống nhàn nhã, có nhiều cảnh sát bao vây chặn đánh như vậy, những người này có chạy đằng trời.

Nhưng, Lam Lan tựa hồ đã đánh giá thấp năng lực của đám đạo tặc này.

Không tới 20 phút, Lam Lan đã đổi sáu chiếc xe, hơn nữa sáu chiếc xe còn có kiểu dáng giống nhau.

Rất nhanh, đám cảnh sát đã mất mục tiêu truy đuổi, mặc cho bọn hắn phong tỏa các cửa ngõ, căn bản cũng không làm nên chuyện gì, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lam Lan bị giam trong một bức tường kép của chiếc xe buýt đưa ra khỏi thành phố Đông Giang.

Cuối cùng, chiếc xe này chạy đến một ngọn núi nhỏ yên tĩnh cách Đông Giang hơn mười km.

Khi Lam Lan từ trong xe đi ra, nàng cũng biết mình đã đánh giá cao trí khôn của các đồng chí cảnh sát.

Lam Lan bị đưa lên núi.

Nàng không sợ hãi kêu cứu mạng, cũng không cố gắng chạy trốn, bởi vì nàng biết vô dụng.

Những người này, hiển nhiên không phải đạo tặc bình thường.

Lam Lan có thể cảm giác được từ sát khí trên người và ánh mắt lạnh như băng, bọn họ đều là một đám máy móc chỉ biết giết chóc.

Sát thủ!

Trong đầu Lam Lan toát ra một từ ngữ như vậy.

Trong cánh rừng lưng chừng núi, lá đỏ trải đầy mặt đất.

Ở đây có mấy sát thủ mặc trang phục ngụy trang, trong tay bọn hắn đều cầm súng, cả người đằng đằng sát khí.

Còn có một người, ước chừng năm mươi tuổi, mặc áo khoác ngoài màu đen, trên mặt có hai vết dao rất hút mắt, hắn nhìn Lam Lan, lạnh lùng nói:

- Cô không sợ sao?

- Sợ hay không sợ, có gì khác biệt? Nếu không có gì khác biệt, vậy thì việc gì phải sợ.

Lam Lan nói:

- Lần trước các ngươi không giết chết ta, lần này xem ra không bỏ qua rồi, còn không mau động thủ đi.

- Không. Bây giờ ta lại không muốn giết ngươi.

Nam nhân này nói:

- Trước tiên, ngươi có thể gọi ta là "Kinh Kha", ta là quản gia của tổ chức sát thủ "thích khách". Lần trước đích xác là ta gọi người bắn chết ngươi, bởi vì ta muốn giết nữ nhân thân cận với hắn, để cho hắn khổ sở! Nhưng, ta không ngờ hắn lại cứu được ngươi, điều này làm cho ta rất kỳ quái. Cho nên, lần này ta không giết ngươi.

- Vậy ngươi muốn làm gì?

Lam Lan hỏi.

- Nếu hắn đối với ngươi tốt như vậy, không nỡ để ngươi chết, vậy ta đương nhiên muốn lợi dụng ngươi dẫn hắn hiện thân rồi.

Sát thủ đầu mục tên Kinh Kha nói:

- Tiểu tử kia có chút thủ đoạn cổ quái, trực tiếp đối phó hắn, thật sự có chút khó khăn. Nhưng, có ngươi trong tay ta, lần này ta không chỉ muốn lợi dụng ngươi giết tiểu tử kia, còn muốn lấy được loại thuốc trị liệu thương thế thần kỳ trong tay của hắn... !

- Đồ Tể, gọi điện cho tiểu tử kia, kêu hắn quay lại đây nhận lấy cái chết! Bằng không, chuẩn bị nhặt xác nữ nhân này đi!

Kinh Kha nói với một sát thủ bên cạnh.

- Không cần lãng phí tiền điện thoại, ta đã tới rồi.

Trên bầu trời rừng cây, đột nhiên vang lên thanh âm của một người.

Đám người Kinh Kha hoảng sợ.

Những người này, đều là nghề nghiệp sát thủ, tính cảnh giác đương nhiên vô cùng cao, nhưng không ai biết Tùy Qua lên núi từ lúc nào, thậm chí căn bản không biết hắn rút cuộc đang ở đâu.

- Hắn ở phía trên!

Đột nhiên, có người kinh hô.

Không sai, kinh hô, tiếng kêu gào hoảng sợ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)