← Ch.0409 | Ch.0411 → |
Tùy Qua cảm thấy lúc trước có chút bất kính đối với Tiên Viên chân nhân, thật sự là không nên.
Tiên Viên chân nhân, không chỉ đem y bát truyền cho Tùy Qua, hơn nữa còn bảo vệ Hồng Mông thạch cho Tùy Qua. Đến hiện tại Tùy Qua mới có chút ít nhận thức về chỗ tốt và giá trị của Hồng Mông thạch. Hơn nữa, Tùy Qua biết rất rõ ràng, giá trị của Hồng Mông thạch vượt xa tưởng tượng của hắn.
Có lẽ, Khổng Bạch Huyên biết Hồng Mông thạch có giá trị như thế nào. Đáng tiếc chính là, Khổng Bạch Huyên đã sớm biến mất, trong lòng Tùy Qua có rất nhiều nghi vấn, nhất thời vẫn không cách nào giải trừ.
Nếu thời gian cho phép, Tùy Qua rấ muốn đi tìm hiểu ý đồ và thân phận chân thật của Khổng Bạch Huyên, dù nói thế nào, nàng và Tùy Qua mặc dù không có "danh nghĩa vợ chồng", nhưng cũng có "quan hệ vợ chồng", một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Tùy Qua thật sự có một tình cảm phức tạp khó nói với Khổng Bạch Huyên.
Nhưng, có một điểm Tùy Qua có thể khẳng định, đó chính là hắn không thể tiếp nhận Khổng Bạch Huyên ở cùng với nam nhân khác.
Tuyệt đối không thể tiếp nhận!
- Ài, xem ra ta vẫn là một nam sinh có tư tưởng bảo thủ. Không, là nam nhân có tư tưởng bảo thủ mới đúng.
Tùy Qua ngưng tinh thần ma luyện, đột nhiên cảm thán một tiếng.
Lúc này, điện thoại trong túi quần bắt đầu mãnh liệt rung lên.
Người gọi điện là Hứa Hành Sơn, điều này làm cho Tùy Qua có chút kinh ngạc.
- Tiểu Tùy, cậu nhanh đến bệnh viện đi, Vũ Khê bệnh nặng, bỗng nhiên té xỉu trong phòng làm việc, đã được đưa đến bệnh viện rồi...
- Làm sao có thể!
Tùy Qua chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang, giống như bị sét đánh trúng.
Lục phủ ngũ tạng của Đường Vũ Khê, là Tùy Qua dùng Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch ân cần săn sóc, so với người bình thường, nội tạng càng thêm khỏe mạnh; kinh mạch trong thân thể nàng, cũng là Tùy Qua hao phí rất nhiều chân khí đả thông, hơn nữa nàng còn dùng rất nhiều linh dược, làm sao có thể vô duyên vô cớ ngã bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng.
Nhưng, Tùy Qua biết Hứa Hành Sơn đương nhiên sẽ không lấy sức khỏe của Đường Vũ Khê ra nói giỡn, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Trùng hợp chính là, bệnh viện Đường Vũ Khê được mang đến, lại là bệnh viện lần trước Lam Lan từng ở.
Dĩ nhiên, Tùy Qua cũng không có thời gian đi quan tâm đến trùng hợp này, trực tiếp chạy nhanh đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong phòng bệnh, Hứa Hành Sơn đang ngồi bên cạnh giường bệnh, trông chừng Đường Vũ Khê.
Vẻ mặt bình thản của Đường Vũ Khê, giống như ngủ thiếp đi.
Thấy Tùy Qua đi vào, Hứa Hành Sơn rốt cục thở phào nhẹ nhõm:
- Tiểu Tùy, Vũ Khê rút cuộc bị làm sao?
- Để cháu xem đã.
Tùy Qua đưa tay bắt mạch của Đường Vũ Khê, Tiên Thiên chân khí nhanh chóng chảy vào trong kinh mạch toàn thân Đường Vũ Khê:
- Kỳ quái... Vũ Khê, thân thể của nàng không có bất kỳ vấn đề gì, nàng cũng không ngã bệnh.
- Thật sao?
Hứa Hành Sơn nói:
- Vậy tại sao nó bỗng nhiên té xỉu?
Lúc này, một bác sĩ đi đến, nói với Hứa Hành Sơn:
- Hứa lão, đã có kết quả kiểm tra của Đường tiểu thư, mọi thứ đều bình thường...
- Nhưng tại sao con bé lại hôn mê bất tỉnh?
Hứa Hành Sơn đặt vấn đề giống như hỏi Tùy Qua.
- Hứa lão, ngài đừng kích động, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra kỹ hơn, cho đến lúc tìm ra nguyên nhân.
- Như vậy, cần bao nhiêu thời gian?
Hứa Hành Sơn lo lắng nói.
- Cái này... không nói chính xác được.
Bác sĩ nói:
- Phải căn cứ tình huống để phán đoán. Nếu như thuận lợi, có lẽ mấy ngày là có thể xuất viện, nếu như không thuận lợi, chỉ sợ cũng rất khó nói...
- Không thể đưa ra một tin tức chính xác sao?
Hứa Hành Sơn lo lắng nói.
- Y học là nghiêm cẩn.
Bác sĩ giải thích:
- Trước mắt chúng tôi sẽ tiến hành trị liệu kiểu chẩn đoán bệnh cho Đường tiểu thư...
- Không cần, chúng tôi lập tức xuất viện.
Lúc này, Tùy Qua thu hồi ngón tay đang bắt mạch cho Đường Vũ Khê, nói với bác sĩ.
- Cậu là người nhà bệnh nhân sao? Làm sao có thể nói chuyện như vậy?
Vị bác sĩ giáo dục Tùy Qua:
- Người trẻ tuổi, cậu không nên vọng động như vậy. Chẳng lẽ cậu không biết, cậu vọng động sẽ mang đến cho bệnh nhân hậu quả nghiêm trọng như thế nào sao?
- Bác sĩ, cám ơn ngài đã trị liệu.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, tôi sẽ không để bạn gái mình biến thành vật thí nghiệm y học của các vị. Cái gì mà trị liệu kiểu chẩn đoán bệnh, không nắm đúng bệnh tình, chẩn đoán không ra bệnh, lại tiến hành trị liệu, ngài xem bệnh nhân là bình trữ thuốc hay sao? Chỉ cần tiêm một chai thuốc vào người bệnh nhân, sẽ tạo thành tổn thất lớn thế nào đến khí quan nội tạng của bệnh nhân, chẳng lẽ ngài không biết hay sao?
- Dưới tình huống không chẩn đoán được bệnh tình, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy!
Bác sĩ nói:
- Cậu không hiểu y học, không nên nói bậy bạ.
- Thật sự tôi cũng lười nói với ngài.
Tùy Qua nói:
- Dù sao, lập tức làm thủ tục xuất viện cho tôi, ta không thể để Vũ Khê bị đám bác sĩ hồ đồ như các vị chữa trị.
- Cậu dám nói tôi là hồ đồ?
Vị bác sĩ tức giận nói:
- Vị người nhà này quả thực quá cuồng vọng rồi! Tôi chữa bệnh cho bệnh nhân, đó là vắt hết tâm tư, tận lực suy nghĩ, không ngờ cậu lại vong ân phụ nghĩa như vậy...
- Được rồi, tôi thấy cũng không cần làm thủ tục xuất viện nữa, tôi trực tiếp mang Vũ Khê trở về.
Tùy Qua cũng lười biện luận với vị bác sĩ này.
- Này.. anh làm gì thế! Đặt cô ấy xuống!
Lúc này, một nữ tử xông vào phòng bệnh, quát Tùy Qua:
- Anh là đầu heo sao? Vũ Khê bệnh thành như vậy, anh còn muốn mang cô ấy rời khỏi bệnh viện? Chẳng lẽ anh muốn hại chết cô ấy?
Đầu heo?
Tùy Qua đồng học không khỏi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị gọi "đầu heo".
Nhất là hiện tại, Tùy Qua thường xuyên dùng trái cây lịch mộc, đầu óc thông minh lanh lợi, thông minh đều mức sắp đuổi kịp và vượt qua Einstein, lại bị người ta gọi là đầu heo.
Tùy Qua quay đầu nhìn lại, xem là thần thánh phương nào, lại dám "nhục mạ" hắn như vậy.
Vừa nghiêng đầu, Tùy Qua nhìn thấy một mỹ nữ mở to đôi mắt xếch nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ ghét ác như cừu!
Mỹ nữ cũng rất xinh đẹp, bộ tây trang màu đen cũng không che dấu được những đường cong tuyệt mỹ trên người nàng, mái tóc rất thẳng rất đen, mặc dù đeo mắt kiếng màu đen, nhưng lại không lấn át được thần thái do cặp mắt xếch phóng thích ra.
Một nữ nhân cường thế!
- Mỹ nữ, cô đừng quá kích động. Có lẽ cô hiểu lầm hành động của tôi rồi. Tôi biết cô muốn tốt cho Vũ Khê, nhưng, tôi vẫn muốn thực sự cầu thị nói cho cô biết, cơ trí của tôi vượt xa cô. Y thuật của tôi, cũng vượt xa thứ các vị có thể tưởng tượng.
- Cơ trí?
Ánh mắt mỹ nữ như sắp phun lửa:
- Chưa từng thấy người nào mạnh miệng như anh! Tôi cảnh cáo anh, bạn trai của Vũ Khê sẽ đến đây rất nhanh, nếu anh còn dám đụng đến cô ấy, hắn nhất định sẽ tháo anh thành tám khối!
- Được rồi, tôi biết cô muốn tốt cho Vũ Khê, tôi cũng không trách mắng.
*****
Tùy Qua nói, nhổ ống tiêm trên người Đường Vũ Khê:
- Về phần cô nói bạn trai Vũ Khê sẽ tháo tôi thành tám khối, đó là chuyện không thể nào, bởi vì tôi chính là bạn trai của cô ấy.
- Anh? Anh còn chưa tỉnh ngủ sao! Đi đến phòng vệ sinh soi gương đi!
Mỹ nữ tựa hồ không tin tưởng lời nói của Tùy Qua... :
- Vũ Khê nói bạn trai của cô ấy, không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn là nhân sĩ thành công, có một công ty dược, hơn nữa lại có ái tâm, đã thành lập quỹ từ thiện...
- Được cô khen ngợi như vậy, tôi thật sự có chút ngượng ngùng.
Tùy Qua cười khổ nói, thật sự không có cách nào nổi giận với nữ nhân này:
- Như vậy đi, tôi đoán cô chắc chắn chưa từng thấy "hắn". Xem ra, lần chạm mặt tiếp theo, tôi nhất định phải trang phục một phen, tránh phá hỏng hình tượng hoàn mỹ trong lòng cô.
Mỹ nữ đang muốn tiếp tục mở miệng mắng, lúc này một bác sĩ khác đi vào phòng bệnh.
Vị bác sĩ lúc trước vội vàng nói:
- Trang chủ nhiệm, ngài tới vừa lúc, người nhà của bệnh nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì, thật sự quá vọng động, không phối hợp với trị liệu của bệnh viện, lại còn muốn đem bệnh nhân rời khỏi bệnh viện, đây không phải làm trễ nãi trị liệu cho bệnh nhân hay sao...
- Là cậu?
Trang Nhất Lượng kéo gọng kính:
- Thật không ngờ, lại gặp cậu. Lần trước, cậu đúng là sáng tạo ra một kỳ tích y học!
- Tôi không nghĩ như vậy.
Tùy Qua nói với Trang Nhất Lượng, hắn biết vị bác sĩ này, chính là bác sĩ phối hợp với hắn làm giải phẫu cho Lam Lan lần trước.
Vị bác sĩ lúc trước và mỹ nữ kia nghe thấy Trang Nhất Lượng nói chuyện với Tùy Qua, cũng không khỏi sửng sốt. Nghe khẩu khí của Trang Nhất Lượng, tựa hồ rất sùng bái tiểu tử này.
- Hôm nay lại xảy ra chuyện gì?
Trang Nhất Lượng hỏi.
- Bạn gái của tôi bị bệnh.
Tùy Qua nói:
- Sau khi được đưa vào bệnh viện, đến bây giờ vẫn chưa chẩn đoán được bệnh tình. Cho nên, tôi tính toán đưa cô ấy về, tự mình chẩn đoán trị liệu.
- Cậu có nắm chắc không?
Trang Nhất Lượng nói, sau đó lộ ra vẻ có chút áy náy:
- Tôi rất xin lỗi chuyện không kịp thời chẩn đoán được bệnh tình của bệnh nhân. Đây là chuyện bất đắc dĩ, tây y được thành lập trên cơ sở các loại chi tiết, nhưng quá mức lệ thuộc vào máy móc và các loại chi tiết...
- Bác sĩ Trang, chuyện về y học, sau này chúng ta sẽ tìm cơ hội hàn huyên, hôm nay tôi không có hứng thú.
Tùy Qua nói.
Trang Nhất Lượng bị cắt đứt câu chuyện, cũng không tức giận:
- Được. Bác sĩ Tiểu Vương, cậu làm thủ tục xuất viện cho bọn họ.
- Trang chủ nhiệm, chuyện này... không thích hợp...
- Xảy ra vấn đề gì, tôi chịu trách nhiệm!
Trang Nhất Lượng quát lên.
- Cám ơn, bác sĩ Trang.
Sau khi nói cám ơn, Tùy Qua ôm Đường Vũ Khê đi ra ngoài.
Mỹ nữ kia đỡ Hứa Hành Sơn, cùng đi theo.
Đến cửa bệnh viện, Tống Văn Hiên đã dừng xe ở cửa chờ chực.
Tùy Qua đang muốn lên xe, lúc này một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng chạy tới, dừng ở cửa, vừa lúc chặn cửa xe của Tống Văn Hiên, Tùy Qua đương nhiên cũng không có cách nào lên xe.
- Tránh ra!
Tài xế trên chiếc xe to giọng quát Tùy Qua:
- Đừng cản trở Lý cục trưởng xuống xe thăm lãnh đạo!
Tùy Qua còn tưởng đây là xe đưa bệnh nhân đến, nếu như vậy, còn có thể thông cảm, không ngờ không phải xe đưa bệnh nhân, mà là đưa một tiểu quan tới thăm bệnh viện, nhất thời hừ một tiếng.
Ầm!
Tùy Qua đá một cước, đá bay cả người lẫn xe ra ngoài, sau đó trực tiếp đập xuống một chiếc xe tải chở rác nằm bên cạnh, nhất thời cả chiếc xe chìm ngập trong đống rác.
Động tác của Tùy Qua quá nhanh, rất nhiều người không kịp nhìn thấy, nhưng mỹ nữ mắt xếch đang đỡ Hứa Hành Sơn đi theo phía sau Tùy Qua lại thấy được tràng diện này, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
- Này, cô có lên xe hay không?
Tùy Qua quát mỹ nữ mắt xếch.
Mỹ nữ vội vàng đỡ Hứa Hành Sơn, nhanh chóng bước lên xe.
- Khu biệt thự Giang Lâm gần giáo khu Phát Phong. Lái nhanh một chút.
Tùy Qua nói Tống Văn Hiên.
Tống Văn Hiên nhấn chân ga, chiếc xe lao đi như bay.
Tùy Qua đã quen thuộc, nhưng Hứa Hành Sơn và vị mỹ nữ kia đều sợ hết hồn. Hai người bọn họ cũng không ngờ, Tống Văn Hiên thoạt nhìn là một tài xế kỳ cựu, còn lớn tuổi như vậy, không ngờ lại lái xe chạy như bay, quả thực là quá điên cuồng.
Nhưng, kỹ thuật lái xe của Tống Văn Hiên thật sự không tệ, còn lợi hại hơn tay đua xe bình thường, mặc dù hù dọa Hứa Hành Sơn và mỹ nữ mắt phượng đến xanh mặt, nhưng chiếc xe vẫn bình an tới biệt thự của Hứa Hành Sơn.
- Tiểu Tùy à, sau này ta kiên quyết không ngồi xe của cháu nữa.
Hứa Hành Sơn chui ra khỏi xe, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Tùy Qua bế Đường Vũ Khê trở về phòng nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, sau đó nói với mỹ nữ mắt phượng:
- Phiền cô tránh ra một chút.
Mỹ nữ tựa hồ muốn nói cái gì, Hứa Hành Sơn vội vàng nói:
- Tiểu Hoa à, ra ngoài uống nước đi, chúng ta có lòng tin với Tiểu Tùy.
- Tiểu Hoa?
Tùy Qua hơi sửng sờ, làm sao mỹ nữ này cũng tên là "Tiểu Hoa"?
Nghe lời Hứa Hành Sơn, vị mỹ nữ Tiểu Hoa rốt cục ra khỏi gian phòng, đi theo Hứa Hành Sơn xuống lầu.
Tùy Qua muốn ở riêng với Đường Vũ Khê, đương nhiên không phải vì giậu đổ bìm leo chiếm tiện nghi, mà là muốn tĩnh tâm lai điều tra bệnh tình của Đường Vũ Khê. Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Tùy Qua chịu ảnh hưởng của ngoại giới, đương nhiên không thể nào tĩnh tâm chẩn đoán bệnh cho Đường Vũ Khê.
Nhưng lúc này, Tùy Qua không cần lo lắng.
Dưới lầu, có Tống Văn Hiên canh gác, đương nhiên không cần lo lắng bị quấy rầy.
Tùy Qua nắm tay Đường Vũ Khê, độ một đạo Tiên Thiên chân khí nhu hòa vào thân thể của nàng, đạo chân khí này chậm rãi lưu chuyển đến kinh mạch toàn thân của Đường Vũ Khê, sau đó lại độ một đạo chân khí khác vào trong lục phủ ngũ tạng của nàng, dò xét tình huống bên trong.
Lần này, Tùy Qua dò xét vô cùng cẩn thận, nhưng quỷ dị chính là, thân thể Đường Vũ Khê không có nửa điểm khác thường.
Bất luận là kinh mạch hay là lục phủ ngũ tạng, đều ở trong trạng thái vô cùng khỏe mạnh.
- Thật là kỳ quái...
Tùy Qua ngưng độ Tiên Thiên chân khí, đứng lên, tự nhủ:
- Thân thể không hư hao, làm sao lại hôn mê bất tỉnh?
Đi lại thong thả trong phòng, qua một hồi, Tùy Qua tựa hồ nghĩ tới điều gì:
- Chẳng lẽ là... tẩu hỏa nhập ma?
Suy nghĩ một chút, Tùy Qua khẳng định ý nghĩ của mình.
Cũng chỉ có tẩu hỏa nhập ma, mới có dấu hiệu như vậy.
Tẩu hỏa nhập ma, thường thường do hai loại tình huống: thứ nhất, là luyện công gây ra rủi ro. Một loại khác là khi luyện công đột phá bình cảnh, tâm niệm không tinh khiết, kết quả bị tâm ma quấy rầy.
Kết quả tẩu hỏa nhập ma cũng không không thoải mái, có bán thân bất toại, có điên điên khùng khùng, kinh khủng hơn còn có tự bạo thân thể. Hơn nữa, cảnh giới càng cao, một khi tẩu hỏa nhập ma, nguy hại lại càng lớn.
Cảnh giới bây giờ của Đường Vũ Khê, chỉ là Luyện Khí trung kỳ mà thôi, cảnh giới không tính là quá cao, nhưng tốc độ tu hành tuyệt đối rất nhanh.
← Ch. 0409 | Ch. 0411 → |