← Ch.0518 | Ch.0520 → |
Trong chốc lát Tây Môn Trung bỗng nhiên ý thức được, hắn không phải có giá trị lớn với Tùy Qua như vậy. Hơn nữa Tây Môn Trung thậm chí cảm giác được, Tùy Qua tuyệt đối không xem trọng hắn, dường như cảm thấy hắn có cũng được mà không có cũng không sao, vậy cũng ý nghĩa hắn sau này không thể kiếm chỗ tốt gì, thậm chí nếu như Tùy Qua mất hứng, rất có thể mặc cho Tây Môn Trung hắn tự sanh tự diệt.
Nghĩ tới những thứ này, Tây Môn Trung mất hết can đảm, vì vậy sau khi Hàn Côn Trúc Cơ thành công, hắn ở trên núi tĩnh tọa bảy ngày, rửa "Ma tính" trong lòng.
Hôm nay nghe nói Tùy Qua triệu tập nhân thủ, Tây Môn Trung cũng trở về thành phố Đông Giang, nhìn thấy Tùy Qua thì chuyện đầu tiên hắn làm chính là quỳ xuống tỏ trung tâm.
Tùy Qua nhìn qua Tây Môn Trung, biết rõ thằng này tĩnh tu bảy người không có uổng phí, trong thần sắc đã không có kiêu căng, mà chuyển biến thành khiêm cung với hắn. Nhưng mà Tùy Qua cũng không tin Tây Môn Trung thằng này không còn "Ma tính", bởi vì hắn biết rõ Tây Môn Trung bản thân chính là ma đầu, nếu là ma đầu, thì có ma tính, mấu chốt là Tùy Qua có thể áp chế ma tính trên người của Tây Môn Trung hay không, khiến Tây Môn Trung làm việc cho hắn.
Cho nên Tùy Qua không cho Tây Môn Trung mặt mũi, thậm chí không để ý tới hắn, mà là nhìn qua đám người Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn nói:
- Gần đây tôi có chuyện trọng yếu cần hoàn thành, cho nên có chút chuyện nhỏ không rãnh phân thân. Trước kia các vị không đạt tới Trúc Cơ Kỳ, không thể ngự kiếm phi hành, cho nên rất nhiều chuyện không dễ làm. Nhưng mà hiện tại tốt rồi, Ngưu lão, Hàn lão cũng có thể làm việc cho tôi, hơn nữa tôi rất tin tưởng.
- Thỉnh Tùy tiên sinh phân phó.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Cho dù lên núi đao biển lửa, quyết không nhíu mày.
- Không có nghiêm trọng như vậy.
Tùy Qua nói:
- Tôi chỉ định nhờ hai vị giúp tôi đi mua một ít đồ, tìm hiểu một ít tin tức giới tu hành mà thôi. Hiện tại tôi không dễ dàng rời khỏi thành phố Đông Giang, những phường thị của giới tu hành tạm thời không rảnh tham dự. Cho nên tôi cho hai người một người hai ngàn hạt Tinh Nguyên Đan, phụ trách thu nạp hạt giống linh thảo, cây non cho dù là linh thảo đã chết cũng được, còn có pháp bảo cùng mảnh vỡ pháp bảo. Nếu như không đủ thì tùy thời tới tìm tôi.
Bốn ngàn!
Trong nội tâm mọi người chấn động.
Bốn ngàn miếng Tinh Nguyên Đan, đây chính là đại thủ bút.
Con mắt Tây Môn Trung càng xanh lên.
Chuyện tốt như vậy không có rơi vào trên đầu của hắn, chỉ là bởi vì hắn trước kia quá không nghe lời, quá tự cho là đúng. Nghĩ tới đây, Tây Môn Trung hận không thể vung tay tát lên mặt của mình hai cái.
Tùy Qua nhìn cũng không nhìn Tây Môn Trung, tiếp tục nói:
- Hàn lão, ông liên hệ với Hàn Viêm Minh một chút, trong tay vị đạo hữu này chắc chắn có không ít thứ tốt, nhìn xem có thứ chúng ta cần hay không; Ngưu lão, đây là thẻ khách quý Tần vương bảo các Tần gia đại thiếu gia đưa cho tôi, ông cầm đi, thuận tiện đi tới Tần vương bảo các ngó ngó, nhìn xem có thứ đáng giá mua hay không.
Ngưu Duyên Tranh cùng Hàn Côn gật đầu xác nhận. Cho dù hai người hiện tại có tu vị Trúc Cơ Kỳ, cảnh giới bình khởi bình tọa với Tùy Qua, nhưng lại không có nửa điểm ngạo mạn cùng vô lễ, Tây Môn Trung nhớ tới biểu hiện của mình lúc trước, càng hận không thể hung ác tát mình mấy cái.
Sau đó Tùy Qua lại nhìn Tống Văn Hiên cùng Tống Thiên Húc, nói:
- Các người thay tôi liên lạc với ' nghê thường thất tiên tử ', các nàng là người chuyên môn thu thập tin tức cho tôi, nếu có tin tức trọng yếu thì nhanh chóng báo cho tôi biết. Mặt khác, đây là năm mươi hạt Tinh Nguyên Đan, hai người cầm đi củng cố tu vị, nhất là Tống lão, qua một thời gian ngắn có lẽ có cơ hội Trúc Cơ rồi.
Tống Văn Hiên cùng Tống Thiên Húc vội vàng xác nhận, vẻ mặt cảm kích. Thoáng cái được nhiều chỗ tốt như vậy, hai người này cao hứng tới mức không ngậm miệng lại được.
- Mọi người đi làm việc đi.
Tùy Qua cho mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tây Môn Trung cùng Lý Nghệ Cơ.
Tùy Qua nhìn Lý Nghệ Cơ nói:
- Lần trước tôi cho cô Cố Nguyên Hoàn, chắc hẳn cô đã biết giá trị của thứ này. Trong khoảng thời gian này, tiểu Lý cô biểu hiện không tệ, nơi này là ba hạt Tinh Nguyên Đan, đây mới thật sự là đan dược, cầm lấy đi.
- Đa tạ chủ nhân.
Lý Nghệ Cơ vội vàng nói cảm tạ, lúc này đây nàng cảm tạ thật tâm. Tùy Qua khẩu Phật tâm xà, tuy Lý Nghệ Cơ không biết công dụng cụ thể của Tinh Nguyên Đan, nhưng mà từ biểu hiện của Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên mà nhìn, cũng biết đây là thứ giá trị xa xỉ.
- Trung tâm với tôi mới có lợi.
Tùy Qua nhìn như nói chuyện với Lý Nghệ Cơ, trên thực tế đang khuyên bảo Tây Môn Trung.
- Chủ nhân, tôi triệt để tỉnh ngộ rồi! Trước kia là tppo sai, thỉnh chủ nhân trách phạt!
Tây Môn Trung hoàn toàn tỉnh ngộ nói.
Tùy Qua biết rõ Tây Môn Trung lúc này đã bị thu thập đủ, nhìn qua Tây Môn Trung nói:
- Ông đứng lên đi. Tây Môn Trung, nói thực ra, tôi không phải kẻ ngu dốt, biết rõ ma đầu như ông là rất khó có là trung tâm gì đáng nói. Nhưng mà, tôi là người thông minh, ông cũng đủ giảo hoạt, có lẽ ông cũng nhìn ra, đi theo tôi lăn lộn còn có chỗ tốt nhiều hơn tự mình đi tìm.
- Vâng, chủ nhân.
Tây Môn Trung nói:
- Tôi hiện tại đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận. Tôi lúc trước tự cho là thông minh, tự cho là đúng, hy vọng chủ nhân không nên trách tội, từ nay về sau, tôi sẽ thề sống chết thuần phục chủ nhân!
- Tây Môn Trung, tôi đã bồi dưỡng hai người tu hành Trúc Cơ Kỳ, rất nhanh sẽ có thứ ba, thứ tư, điểm này chắc hẳn anh cũng rất rõ ràng. Hơn nữa độ trung thành của ông thật sự không được, cho nên đối với tôi mà nói, giá trị lợi dụng của ông bị giảm đi rất nhiều. Nhưng mà tôi biết tướng mạo sẵn có của ông, cho nên tôi cho rằng ông vẫn còn tác dụng khác, có phải hay không, Tây Môn Trung?
Tùy Qua nhàn nhạt hỏi thăm.
Tây Môn Trung cảnh giác nhìn qua Lý Nghệ Cơ, dường như không muốn nói một ít chuyện trước mặt nàng.
Lý Nghệ Cơ khinh thường nhìn qua Tây Môn Trung, thầm nghĩ ngươi lão già này cũng có hôm nay, ngươi cũng không phải đang quỳ lạy trước mặt của chủ nhân sao.
- Ông không biết dùng chân khí ngưng âm sao?
Tùy Qua trừng Tây Môn Trung.
Tây Môn Trung lúc này mới dùng chân khí ngưng âm nói ra:
- Chủ nhân ngài yên tâm, về sau phàm là chuyện tôi biết rõ, nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy). Chỉ cần chủ nhân phân phó thì cho dù tan xương nát thịt tôi vẫn đi làm.
- Ông trả lời tôi mấy vấn đề trước.
Tùy Qua nói:
- Vấn đề đầu tiên, có phải ma đầu các người tới từ ngoại vực hay không?
- Vâng, chủ nhân.
Tây Môn Trung đáp.
- Đó là nơi nào?
Tùy Qua hỏi.
- Nói như thế nào đây? Nơi của ma đầu chúng tôi còn rộng lớn hơn thế giới này, hơn nữa sinh vật nơi đó mạnh hơn nhân loại quá nhiều, thậm chí còn mạnh hơn người tu hành.
Tây Môn Trung nói.
*****
- Còn mạnh hơn người tu hành?
Tùy Qua nói:
- Vậy sao ma đầu các người tới đây?
- Chúng tôi là tâm ma, không có hình thể, là tồn tại yếu nhất, cho nên chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, du đãng tránh né đám sinh vật cường hoành kia, nếu không chúng tôi sẽ bị những sinh vật cường hoành kia thôn phệ. Đối với chúng tôi mà nói, nơi an toàn nhất cũng chính là nơi của nhân loại, hơn nữa chúng tôi còn có cơ hội cướp lấy thể xác của người tu hành, dần dần trở nên cường đại hơn.
Tùy Qua cảm giác Tây Môn Trung nói là sự thật, cũng cảm giác được Tây Môn Trung nói những lời này còn cất dấu một ít bí mật cổ xưa, vì vậy Tùy Qua tiếp tục nói:
- Vậy các người tới từ nơi nào?
- Chuyện này chúng tôi không biết!
Tây Môn Trung nói:
- Tôi chỉ biết lúc đó đang du đãng cùng với một đám tâm ma trong sơn động, sau đó một hồi trời đất quay cuồng đi tới thế giới loài người, sau đó chúng ta đều thật cao hứng.
- Cũng nói đúng hơn, loại chuyện này thường xuyên xảy ra?
Tùy Qua hỏi:
- Chính là chuyện tâm ma các ngươi thường xuyên đi tới đây?
- Vâng, thường phát sinh.
- Như vậy, trừ tâm ma ra, cũng có ma đầu tiến vào thế giới này?
Tùy Qua lại hỏi.
- Hình như là thế, nhưng mà rất ít.
Tây Môn Trung nói:
- Nghe nói càng là tồn tại cường hoành thì càng khó tới thế giới này.
- A!
Tùy Qua như có điều suy nghĩ, nói:
- Như vậy, trong thế giới của các nguơi, đều có chút gì đó này nọ, có phải là yêu ma hay không?
- Không phải.
Tây Môn Trung nói:
- Trong thế giới của chúng tôi, chỉ có chúng tôi tồn tại. Những tồn tại cường hoành kia từ bản chất không khác gì chúng tôi cả, bọn chúng chỉ cường đại hơn thôi, cường đại tới mức tự mình tu luyện ra hình thể, sau đó bọn chúng xem chúng tôi là đồ ăn, là tồn tại cấp thấp.
- Cũng nói đúng hơn, từ khi các người sinh ra đã là hình thức tâm ma này?
Tùy Qua lại hỏi, đối với thế giới của Tây Môn Trung hắn sinh ra hứng thú nồng đậm, hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy những sinh vật này sẽ có hữu dụng với hắn.
- Vâng, thời điểm vừa sinh ra chúng tôi là một đoàn ý thức, chính là tâm ma. Sau đó khi tu vị cảnh giới tăng lên sẽ sinh ra một ít tồn tại cường hoành.
- Vậy các ngươi sinh ra như thế nào?
Tùy Qua hỏi.
- Chỗ có tâm ma, đều sinh ra đời tại ' thánh tháp '.
Tây Môn Trung nói ra.
- Cái gì là ' thánh tháp '?
- Chính là đồ vật thần bí mà thần thánh nhất trong thế giới của tôi, nó phi thường to lớn, nó còn lớn hơn bất cứ ngọn núi nào trong thế giới này, nó giống như một cái tháp lớn đứng giữ thiên địa, một cái tháp màu trắng, tâm ma đều đi ra từ thánh tháp này.
Tùy Qua có phần cảm thấy hứng thú, lại nói:
- Thánh tháp, đó là đồ vật gì, chỗ sinh ra tâm ma đấy? Chẳng phải cái thánh tháp kia là máy móc khổng lồ sao?
- Chủ nhân, tôi không biết ngài đang nói cái gì.
Tây Môn Trung nói:
- Nhưng mà sau khi tâm ma sinh ra đời, đều không được phép tới gần thánh tháp, chung quanh thánh tháp có mười hai ' thần ' mạnh nhất đóng ở đó, bọn họ chỉ cần một ý niệm thì có thể khiến ngàn vạn tâm ma tiêu vong.
- Thần?
Tùy Qua nghi ngờ nói:
- Trong thế giới của các ngươi có thần sao?
- Đó chính là mười hai tồn tại mạnh nhất trong thế giới của chúng tôi, mạnh mẽ như thần.
Thần sắc Tây Môn Trung lại mang theo kính sợ.
- Đúng vậy, sau khi thực lực mạnh tới trình độ nhất định, cũng chính là thần.
Tùy Qua lại nói:
- Nhưng mà, tôi rất ngạc nhiên, trong thế giới của các ngươi không có sinh vật nào khác sao?
- Không có.
Tây Môn Trung nói:
- Tuy chỗ đó rộng rãi, nhưng mà nó quá tịch mịch.
- Vậy các ngươi tồn tại có ý nghĩa gì?
Tùy Qua hỏi.
- Tu hành! Tăng tu vị, cảnh giới lên, sau đó thông qua mười hai vị thần khảo nghiệm trở lại trong thánh tháp. Nghe đồn nếu như có thể trở lại thánh tháp, có thể từ đỉnh thánh tháp tiến tới Tiên Giới.
Tây Môn Trung nói ra.
- Tiên Giới?
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Trong thế giới của các ngươi có đồn đãi về Tiên Giới?
- Vâng.
Tây Môn Trung nói:
- Thế giới của tôi rất tàn khốc, cho nên tâm ma đều hy vọng thông qua tu luyện rời khỏi chỗ đó, đến Tiên Giới, nghe đồn trong Tiên Giới mới là cực lạc tịnh thổ. Nhưng mà kỳ thật vận khí của tôi không tệ đi tới thế giới loài người, phi thường thoải mái.
- Đó là đương nhiên, đây không phải có truyền thuyết "ao ước nhân gian, không ao ước tiên" sao. Thế giới của ta vốn không tồi, nhưng mà về sau lại chướng khí mù mịt -- tôi nói với ông những chuyện này làm gì chứ, không biết ông có thể làm gì cho tôi.
Tùy Qua nói ra.
- Đám người Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn có thể làm, tôi có thể làm, bọn họ không thể làm, tôi cũng có thể làm. Tôi là ma đầu, tôi không có kiêng kỵ gì, cho dù là giết người phóng hỏa cũng là chuyện thường ngày...
Tây Môn Trung vội vàng chào hàng chính mình.
- Tôi nói là năng lực chính thức của ông đấy.
Tùy Qua lộ ra vẻ không hài lòng, nói:
- Ông bây giờ chiếm túi da của Tây Môn Long, cũng là một người tu hành Trúc Cơ Kỳ. Nhưng mà ngoài là người tu hành, ông rốt cuộc có ưu thế gì? Chẳng lẽ chỉ có thể phóng ngoan thoại hay sao?
- Không phải.
Tây Môn Trung vội vàng nói:
- Tốc độ tăng tu vị cảnh giới của chúng tôi nhanh hơn.
- Úc, tăng lên nhanh hơn người khác sao?
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà tôi có đan dược, có thể thúc đẩy Hàn Côn, Ngưu Duyên Tranh tăng cảnh giới lên nha. Chẳng lẽ tốc độ tăng cảnh giới của ông còn nhanh hơn đan dược?
- Chủ nhân, chẳng lẽ ngài không biết, tu vị cảnh giới càng gần đến mức cuối, công hiệu của đan dược càng nhỏ sao? Trừ phi là những đan dược cấp tiên đan nghịch thiên. Nếu không tăng cảnh giới lên vẫn phải dựa vào bản thân người tu hành.
- Nói như vậy, ông còn có pháp môn gì tăng cảnh giới cao hơn?
TÙy Qua bất động thanh sắc nói.
- Cái này... Kỳ thật, trừ công pháp tăng tinh thần lực lên, tôi thật sự không có công pháp độc môn gì.
- Ân --
Tùy Qua kêu rên một tiếng, gây áp lực cho Tây Môn Trung.
Tây Môn Trung vội vàng nói:
- Chủ nhân, ngài hãy nghe tôi nói hết. Công pháp độc môn không phải là không có, nhưng sau khi thi triển tâm ma đoạt xá, đều có một loại bản lĩnh đặc biệt, cái kia là được... Là được...
- Chính là cái gì!
Tùy Qua không kiên nhẫn nói:
- Nhanh nói đi.
- Tôi có thể thôn phệ tâm ma, sau đó mượn chúng tăng tu vị lên.
Tây Môn Trung thần sắc bất định nói.
- Cái gì!
Tùy Qua hoảng sợ, nói:
- Thôn phệ tâm ma?
Mẹ kiếp, môn công pháp này không phải là "Người ăn người" sao.
Nhưng mà đối với Tây Môn Trung mà nói, đây không phải là ăn người, mà là "Ma ăn ma".
- Vừa rồi ông ấp a ấp úng cái gì?
Tùy Qua hỏi Tây Môn Trung.
- Ông dám nói gạt tôi?
Tây Môn Trung gấp tới độ thiếu chút nữa quỳ xuống, vội vàng giải thích:
- Không phải. Tôi chỉ lo lắng chủ nhân không tiếp nhận loại chuyện này, bởi vì đối với nhân loại mà nói, ăn tươi đồng loại là chuyện rất khó tiếp nhận.
← Ch. 0518 | Ch. 0520 → |