Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0540

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0540: Đại Boss của Long Đằng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Cùng với từng người bị thương hồi phục, chuyển biến tốt đẹp, ấn tượng khinh thường của Lạc Thanh Liên đối với Tùy Qua cũng biến thành kinh ngạc.

Lạc Thanh Liên xuất thân từ thế gia tu hành Lạc gia, hơn nữa còn là tiếng tăm lừng lẫy, lại càng là thiên tài hiếm có trong gia tộc, rất có thiên phú tu đạo, cho nên không khỏi có chút tự phụ. Nàng từng nghe Lữ Chính Dương nhiều lần nhắc tới Tùy Qua, hơn nữa cũng biết chuyện Lữ Chính Dương tận lực mời Tùy Qua gia nhập tổ chín Long Đằng mà bị cự tuyệt, vì vậy tận đáy lòng không thích Tùy Qua, nhất là khi hai người mới gặp mặt, loại biểu hiện lỗ mãng của Tùy Qua, càng làm cho nàng xem thường.

Nhưng, cũng may y thuật của Tùy Qua đồng học lợi hại, linh dược trên người rất dồi dào, cuối cùng cũng kiếm lại chút mặt mũi.

Dưới hiệp trợ của Lữ Chính Dương và Lạc Thanh Liên, Tùy Qua dùng không tới ba giờ, đã chữa trị xong cho mười mấy người bị thương, hơn nữa phần lớn trong đó đều đã khôi phục năng lực hành động.

Bởi vì sự xuất sắc của Tùy Qua, danh tiếng của tổ chín Long Đằng tựa hồ cũng nâng cao một đoạn.

Phải biết rằng, tổ chín Long Đằng là tổ hậu cần, trong loại tổ chức tôn trọng lực lượng như Long Đằng, địa vị đúng là không hề cao. Dù sao, Long Đằng tổng cộng có chín tổ, ngươi đứng hàng thứ chín, dĩ nhiên chính là địa vị thấp nhất rồi.

Nhưng, tối nay Tùy Qua đồng học xuất hiện đầy phong tao.

Y thuật của Tùy Qua, đúng là khiến người của Long Đằng sợ hãi; dược vật của Tùy Qua lại càng hiệu quả hơn rất nhiều những nguyên dịch mà Long Đằng nghiên cứu chế tạo, chứ chưa nói đến chi giả trên người Đặng Hạc, hắn khoe khoang trước mặt thành viên khác, làm cho người ta sửng sốt, thèm thuồng. Có người còn nói giỡn với hắn:

- Sớm biết chi giả lợi hại như thế, lão tử đã tự chặt đứt hai chân mình, để lắp chi giả rồi!

Đặng Hạc hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười nói:

- Yên tâm đi, chờ ngày nào đó ngươi bị thương, tìm Tùy tiên sinh lắp chi giả là được! Nhưng, chân ngươi bị chặt cũng không sao, có thể lắp chân giả, nhưng ngàn vạn lần chớ đừng để người ta lấy mất dịch hoàn, như vậy thì không được...

Nói tới đây, Đặng Hạc đột nhiên ngậm miệng.

Người có thể làm cho Đặng Hạc ngậm miệng, chắc chắn là người rất có phân lượng.

Những người còn lại cũng đồng thời ngậm miệng, câm như hến.

Không biết từ khi nào, trước mặt mọi người xuất hiện một trung niên chừng ba mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, vẻ mặt cương nghị, toàn thân lộ ra một luồng cảm giác thiết huyết, ngưng trọng.

- Khụ... Lão Đại, tại sao mỗi lần ngài xuất hiện, đều không có một chút tiếng động vậy?

Đặng Hạc đánh bạo nói.

- Ta không phải đại quan, làm sao một lần xuất hiện đều làm cho gà chó không yên?

Người trung niên hừ một tiếng.

- Không phải.

Đặng Hạc nói:

- Lão Đại, ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy, làm chúng ta đều giật mình kinh hãi. Lúc ngươi tới nhất định phải làm chút động tĩnh, cho chúng ta thời gian chuẩn bị, chúng ta cũng tiện đi nghênh đón ngươi.

- Làm chút động tĩnh? Có phải như vậy hay không?

Người trung niên bước về phía trước một bước.

Ầm!

Đột nhiên, cả tầng lầu thoáng cái rung lắc, cảm giác giống như động đất.

- Được rồi, lão Đại, nơi này còn có người bị thương!

Đặng Hạc vội vàng nói.

- Làm gì có ai bị thương?

Người trung niên nói:

- Ngay cả ngươi bị gọt thành nhân côn, lúc ấy khóc rống lên cũng khỏi rồi, làm gì còn ai bị thương? Không phải cố ý trốn ở đây lười biếng chứ.

Tiếng cười vang lên, rất nhiều người đưa mắt nhìn Đặng Hạc.

Đặng Hạc buồn bực nói:

- Lão Đại, ngươi nói chuyện cũng phải bằng lương tâm chứ, ta khóc rống lúc nào? Ta là đang mắng người, mắng đám quỷ tử Nhật Bản kia! Ta muốn liều mạng với bọn hắn!

- Thì ra ngươi đang mắng người, vậy làm sao giống như đám phụ nữ vậy!

Người trung niên nói xong, cũng không để ý tới đám người Đặng Hạc, trực tiếp bước vào bên trong, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được một luồng tinh thần lực cường đại dò xét tới đây, cười nói:

- Có chút thú vị!

- Mạnh thật!

Thông qua tinh thần lực dò xét, trong lòng Tùy Qua đưa ra kết luận đối với lão Đại Long Đằng: thâm sâu khó lường!

Nếu song phương đều biết sự tồn tại của đối phương, vậy cũng không cần cố ý chờ đợi, Tùy Qua bước ra từ phòng bệnh, vừa hay nhìn thấy một người trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen người long hành hổ bộ đi về phía hắn.

Trên ống tay áo của người trung niên có hình vẽ rồng màu bạc lúc ẩn lúc hiện, cước bộ của hắn rất nhẹ, tựa hồ không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng lại làm cho người ta cảm giác mỗi bước chân đều rất ngưng trọng, phảng phất như hắn không phải con người, mà là một tòa núi cao di động! Mỗi cử động, tựa hồ đều có uy lực kinh người!

Đây là lần đầu tiên Tùy Qua nhìn thấy người có khí thế như vậy.

Người trung niên đi mấy bước đã đến trước mặt Tùy Qua, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp, bắt tay Tùy Qua:

- Tại hạ là Tang Thiên, cảm tạ Tùy huynh đệ trượng nghĩa viện thủ.

- Tùy Qua.

Tùy Qua nắm chặt tay Tang Thiên:

- Tang lão đại không cần khách khí.

- Những người bị thương đều là huynh đệ của ta, huynh đệ như tay chân, ngươi chữa khỏi tay chân của ta, đây chính là tình nghĩa.

Tang Thiên ân oán rõ ràng nói:

- Cho nên, ta tới đây, chính là để biểu đạt lòng biết ơn của ta.

Lời này thật sự khiến Tùy Qua rất thoải mái. Tang Thiên đích thân đến đây, chỉ để biểu đạt lòng biết ơn, có thể thấy vị lão Đại của bộ đội Long Đằng, đích xác là một vị hán tử trọng tình nghĩa.

Người có tấm lòng ấm áp như vậy, khó trách có nhiều cường giả nghe hiệu lệnh của hắn như vậy.

Cho dù là Tùy Qua, cũng không khỏi bội phục lòng dạ và cách làm của người này.

- Tang lão đại, ngươi tự thân xuất mã biểu đạt lòng biết ơn, xem ra hôm nay ta thực sự phải miễn phí toàn bộ tiền thuốc thang rồi.

Tùy Qua đột nhiên cười một tiếng.

Lúc này, Lữ Chính Dương và Lạc Thanh Liên nghe thấy lời Tùy Qua, không nhịn được bật cười, nhưng Lạc Thanh Liên chỉ cười không nhe răng, còn Lữ Chính Dương lại cười to.

- Tùy huynh đệ thật là sảng khoái!

Tang Thiên cười sảng lãng, sau đó nói:

- Lữ Chính Dương, ngươi học nói dối từ lúc nào vậy?

- Lão Đại, ta nói dối lúc nào?

Lữ Chính Dương ngạc nhiên nói.

- Còn không phải sạo?

Tang Thiên nói:

- Ta nhớ rõ ràng thời gian trước, ngươi cầm một bản báo cáo tìm ta đòi tiền, ngươi nói Tùy huynh đệ chính là một gian thương, chỉ một viên Tinh Nguyên đan mà muốn chúng ta bỏ ra một tỉ đồng, sau đó kêu ta nghĩ cách đi đòi tiền, viết báo cáo bổ sung thêm kinh phí, có phải không? Hiện tại, Tùy huynh đệ đang ở trước mặt chúng ta, ngay cả tiền thuốc thang của các huynh đệ hắn cũng không thu, có giống như gian thương mà ngươi nói hay không?

Lữ Chính Dương ngạc nhiên, ngây ngẩn cả người.

Tùy Qua cũng ngây ngẩn cả người.

Tùy Qua đồng học vẫn cảm thấy tài ăn nói của mình không tệ, nhưng hắn chợt phát hiện, Tang Thiên đại thúc không chỉ có tu vi cao, hơn nữa tài ăn nói cũng lợi hại, khiến Tùy Qua có chút không chống đỡ được.

- Vâng, lão Đại, ngươi nói không sai.

*****

Lữ Chính Dương nói tiếp:

- Là ta sai lầm, Tùy huynh đệ khẳng định chỉ nói giỡn với ta mà thôi, hắn là người khẳng khái như vậy, làm sao có thể thu tiền của huynh đệ Long Đằng chúng ta.

Lúc này Tùy Qua bỗng nở nụ cười, vừa cười vừa nói:

- Tang tổ trưởng, không ngờ ngài không chỉ có tu vi cao, làm ăn càng lành nghề. Chỉ có điều ngài trả giá như vậy cũng quá tàn độc, dự định một đao chém xuống, khiến tôi mất luôn gốc ban đầu có phải không? Cho dù tôi rụng hết răng cũng phải kiếm gì bỏ vào bụng chứ? Dược phí tối nay đương nhiên miễn phí, thế nhưng giao dịch vẫn là giao dịch.

- Xem ra Tùy lão đệ cũng không dễ lừa dối.

Tang Thiên cười nói:

- Nếu cần làm ăn, chúng ta đổi một điểm khác nói chuyện. Lạc tổ trưởng, Lữ tổ trưởng, hai vị cũng đi cùng đi, mấy thứ thảo dược này tôi không tinh tường, đến lúc đó uống rượu, trái lại bị Tùy lão đệ làm thịt, vậy tôi biết làm sao.

Phải thừa nhận, vị đại boss của Long Đằng có chút nhân cách mị lực, cho dù là việc buôn bán cò kè mặc cả, cũng không làm người ta cảm thấy đáng ghét, ngược lại còn nghĩ hắn là người ngay thẳng, quang minh lỗi lạc.

Bầu trời Đế Kinh mặc dù có quy củ "cấm bay" với người tu hành, thế nhưng Tang Thiên là lão đại của Long Đằng, vào thời cổ đại cũng là đệ nhất cao thủ đại nội, thân phận siêu nhiên, đương nhiên không ai có thể can thiệp hắn. Nhưng, Tang Thiên không ngự kiếm phi hành, mà trực tiếp dùng thân thể phá không phi hành, đồng thời hắn còn mang theo Lữ Chính Dương, bởi vì Lữ Chính Dương cũng không phải Trúc Cơ kỳ.

Còn Lạc Thanh Liên, nhìn như ngự kiếm phi hành, kì thực cũng chính là ngự "cây cỏ" phi hành, bởi vì phi kiếm dưới chân nàng, kỳ thực cũng không phải là phi kiếm, mà là một mảnh lá cỏ, màu vàng nhạt, ước chừng dài hơn hai thước, phiến lá rất mỏng rất hẹp, thoạt nhìn giống như một thanh lợi kiếm.

Trên thực tế, cây cỏ giống kiếm mà không phải kiếm này tên là "Kim Bồ Kiếm thảo", là một loại tuyệt phẩm linh thảo, sau mấy ngàn năm sinh trưởng, Kim Bồ Kiếm thảo đã hóa thành yêu thảo, vừa giống kiếm vừa giống cây. Sau khi luyện hóa pháp bảo, chính là một thanh phi kiếm tự nhiên, hơn nữa phẩm cấp rất cao, chí ít có thể đứng hàng thượng phẩm bảo khí.

Chỉ là, Kim Bồ Kiếm thảo muốn hóa thành "Kim Bồ Kiếm" cực kỳ không dễ dàng, bởi vì yêu thảo chính là "yêu", sở hữu đạo hạnh, chắc chắn sẽ không cam nguyện bị người tu hành tế luyện thành pháp bảo, cho nên chắc chắn sẽ hăng hái phản kích, sát nhân thậm chí ăn tươi nuốt sống người tu hành.

Kỳ thực, Tùy Qua không phải hâm mộ Lạc Thanh Liên sở hữu một thanh phi kiếm như vậy, dù sao Lạc gia cũng là thế gia tu hành tiếng tăm lừng lẫy, tựa hồ không phân biệt cao thấp với gia tộc Nam Cung, Tây Môn. Thế nhưng, pháp bảo Lạc Thanh Liên sử dụng lại là pháp bảo do linh thảo luyện chế mà thành, hơn nữa khi ngự kiếm thần tình điềm nhiên, phiêu nhiên tự tại, đích xác rất giống Khổng Bạch Huyên.

Chỉ có điều, mặc dù lực chú ý của Tùy Qua đặt trên người Lạc Thanh Liên, nhưng đối phương lại không chú ý đến hắn. Tùy Qua cảm giác, mặc dù Lạc Thanh Liên giống như sông băng vạn năm, thế nhưng ánh mắt lại tựa hồ có ý dừng trên người Tang Thiên. Điều này làm cho Tùy Qua đồng học không khỏi phiền muộn, thầm nói lẽ nào hiện nay thẩm mỹ của nữ nhân xinh đẹp lại lạc hậu như vậy, chỉ thích đại thúc không thích soái ca? Một soái ca trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mạnh mẽ, có chí tiến thủ, vì sao có thể làm như không nhìn thấy chứ?

Cao ốc Đế Đô, nằm ở khu vực trung tâm thành phố Đế Kinh, đứng sừng sững trên tuyến huyết mạch của Đế Kinh, là một trong những kiến trúc nhà chọc trời tiêu biểu của Đế Kinh, thậm chí toàn bộ Hoa Hạ. Có tin tức đồn đãi, người sở hữu cao ốc Đế Đô kỳ thực là một vị thái tử đảng rất có thực quyền, người này nắm trong tay tài chính Hoa Hạ, vô cùng giàu có... Còn có tin đồn, cao ốc Đế Đô giống như đại ấn, do triều đại dùng để trấn áp phong thuỷ long mạch. Dù sao đi nữa, tin đồn rất nhiều, nhưng đều là tin tức không có cơ sở.

Vì sao nhắc tới cao ốc Đế Đô, bởi vì lúc này đám người Tùy Qua đang đứng trong sảnh ngắm cảnh trên tầng cao nhất của cao ốc Đế Đô.

Rượu và thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ.

- Tang lão đại, lẽ nào đây là tổng bộ của Long Đằng? Xa hoa như vậy sao?

Tùy Qua nói giỡn.

Tang Thiên nói:

- Nếu như ngươi là lão đại của Long Đằng, ngươi nghĩ tổng bộ ở nơi nào là an toàn nhất?

- Ta không làm lão đại của các ngươi được.

Tùy Qua cười nói:

- Ta không có lòng dạ và tu vi như Tang lão đại. Mặt khác, ta thực sự không biết tổng bộ của Long Đằng các ngươi ở nơi nào. Nhưng ta nghĩ có lẽ không phải ở đây, bởi vì nơi này quá đường hoàng.

- Không sai, tổng bộ của chúng ta không ở đây. Mặt khác, tu vi của ngươi, sớm muộn có một ngày sẽ sánh vai với ta, sau đó vượt qua ta.

Tang Thiên nói:

- Điểm này ta không nhìn lầm. Mặt khác, lòng dạ của ngươi cũng không kém, chỉ có điều phương hướng ngươi làm không giống với chúng ta. Chúng ta là giết địch, ngươi là cứu người.

- Các ngươi vì nước nhà mà chảy máu liều mạng, còn ta chỉ bán chút thuốc cao bôi trên da chó mà thôi, cũng không dám sánh vai với các ngươi. Tang lão đại, ngươi tâng bốc ta cao như vậy, không phải muốn để ta đề cao giác ngộ, trực tiếp gia nhập Long Đằng đấy chứ.

Tùy Qua cười nói.

- Tùy huynh đệ, nếu ngươi gia nhập, ta tất nhiên rất hoan nghênh.

Tang Thiên nói:

- Nhưng, ta biết việc này Lữ Chính Dương khẳng định từng nói với ngươi, hơn nữa đã bị ngươi cự tuyệt. Cho nên, ta cũng không có ý tứ nói lại. Mặt khác, những chuyện Tùy huynh đệ ngươi làm, ta ít nhiều cũng nghe nói qua, cũng biết ngươi không phải loại dược thương duy lợi, mà thật tâm muốn làm chút chuyện cho ngành sản xuất thuốc bắc, thay đổi bố cục hiện nay của thuốc bắc, đối với chuyện này, cá nhân ta vô cùng ủng hộ.

Tùy Qua hơi kinh ngạc, không ngờ ánh mắt Tang Thiên quả nhiên không tồi, có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

- Để Tang lão đại chê cười rồi.

Tùy Qua nói:

- Mặc dù ta có dã tâm như vậy, thế nhưng hiện nay tình thế rắc rối phức tạp, muốn chỉnh hợp toàn bộ ngành sản xuất thuốc bắc, không phải chuyện dễ dàng.

- Nếu là trước kia, ta cũng không tin ngươi có thể làm được.

Tang Thiên trầm giọng nói:

- Kỳ thực, ta đã sớm biết tồn tại của 'hành hội', cũng biết tổ chức này khống chế toàn bộ ngành sản xuất thuốc bắc. Vì vậy tổ chức rất cường đại, cho nên ta không tin chỉ dựa vào một mình ngươi, có thể đối kháng được nó, càng không nói đến ngăn chặn nó, thay đổi bố cục. Nhưng, hiện tại ta đã thấy được hi vọng trên người ngươi.

- Tang lão đại, ngươi quá đề cao ta rồi.

Tùy Qua cười khổ nói:

- Hiện tại ta chẳng qua là đâm lao phải theo lao mà thôi.

- Lão đại chúng ta rất ít tán thưởng người khác.

Lữ Chính Dương đứng bên cạnh nói:

- Hắn luôn luôn nói thật, nhưng lời nói thật rất dễ đả thương người khác. Tùy huynh đệ, ngươi xem lão đại chúng ta xem trọng ngươi như vậy, cho nên đan dược của ngươi....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1258)