Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0572

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0572: Thanh thế kinh người
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Mẹ nó! Thánh Tổ này thật sự là gian trá! Quả thật là hố cha!

Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, Tùy Qua không nhịn được cảm thán một tiếng.

Giao dịch hiến tế, thoạt nhìn tựa hồ thật công bình, nhưng tự mình thể nghiệm qua mới biết được bên trong có thật nhiều bịp bợm cùng cạm bẫy.

- Quả nhiên là hố cha! Bụng đen!

Càng nghĩ ngợi vấn đề bên trong, Tùy Qua càng cảm thấy Thánh Tổ thật sự là bí hiểm. Vốn đã động tay chân trong mảnh nhỏ pháp tắc, lưu lại chuẩn bị về sau. Sau đó lại lưu cạm bẫy trong giao dịch hiến tế, dụ người hiến tế lấy một bộ phận tinh thần lực của mình đi hiến tế, một khi bị Thánh Tổ lấy được, đối với người hiến tế hiển nhiên sẽ tai hại.

Lúc này có tiếng vang truyền tới.

Tinh thần lực của Tùy Qua đi qua, nhất thời phát hiện mảnh nhỏ pháp tắc âm dương cảnh đã bị tẩy rửa sạch sẽ.

Thần niệm vừa động, mảnh nhỏ pháp tắc đã đi tới trước mặt Tùy Qua.

Xác nhận không còn vấn đề, Tùy Qua sát nhập vào trong tinh thần thế giới của chính mình.

Tinh thần lực quay về trong thân thể.

Hắn đang dự tính dùng Địa Nguyên Đan trùng kích âm dương cảnh.

Lúc này Ảnh Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tùy Qua:

- Chủ nhân, người của phường hội bắt đầu có dị động?

- Có dị động sao?

Tùy Qua thoáng kinh ngạc:

- Đám gia hỏa kia chẳng lẽ còn không sợ chết?

- Bọn hắn sợ chết mới có dị động.

Ảnh Phong nói:

- Ta nghe được một người tu hành trúc cơ kỳ nói, hình như họ bị một người tên Ngu Kế Đô uy hiếp nên phải tiến mà không thể lui.

- Ngu Kế Đô? Nguyên lai là hắn!

Tùy Qua không khỏi nhíu mày, hắn từng nghe Tang Thiên nhắc tới người này, là người phát ngôn cho các nguyên lão phường hội ở trong thế tục, tu vi hẳn là ở âm dương cảnh đỉnh phong, chỉ sợ còn lợi hại hơn Huyền Cốt lão ma một bậc.

Lúc này những thủ đoạn của phường hội xuất ra, vô luận là đại quân chinh phạt thủ tiêu Tùy Qua hay Tùy Qua thủ tiêu bọn hắn, đối với nguyên lão phường hội mà nói không có tổn thất gì lớn, ngược lại còn đạt được mục đích: biết rõ nội tình của Tùy Qua. Chuẩn xác mà nói bọn hắn muốn biết chỗ dựa vững chắc của hắn là như thế nào.

- Ngu Kế Đô, ngươi muốn biết chỗ dựa sau lưng ta, ta không cho ngươi như nguyện!

Tùy Qua cười lạnh nói.

Lúc này Tùy Qua đi ra mật thất, tính toán lập tức trùng kích âm dương cảnh.

Hai đạo nhân ảnh nhanh chóng ngự kiếm mà đến.

Là Tống Văn Hiên cùng Hàn Côn.

Tuy rằng hình tượng hai người biến hóa, nhưng vẻ mặt thật ác liệt, Tống Văn Hiên nói:

- Tùy tiên sinh, phường hội đã có hành động, Tống gia đã tới thời điểm sinh tử tồn vong, xin Tùy tiên sinh chỉ thị nên ứng phó như thế nào?

Tùy Qua có vẻ dị thường trấn định, nói:

- Nếu cương khí cảnh đã không trấn nhiếp nổi bọn hắn, vậy ta sẽ đề thăng một tầng cảnh giới, làm cho bọn hắn nghĩ kỹ!

Hai người Hàn Côn đồng thời ngạc nhiên, đều bị chấn kinh.

Lại đề thăng một cảnh giới?

Chỉ cách một ngày, lại muốn tiến vào cảnh giới kế tiếp?

Đây là thiên tài hay là yêu nghiệt?

Hoàng hôn nhuộm đỏ cuối chân trời, nhìn qua như nhuộm đầy máu tươi.

Khắp bốn phía Minh Kiếm sơn, một mảnh khí thế túc sát tiêu điều.

Nhưng phàm là người tu hành ngoài cảnh giới tiên thiên kỳ đều cảm nhận được linh khí ba động khắp bốn phía vô cùng dị thường.

Thiên địa linh khí dao động khác thường, tất nhiên có chuyện trọng đại phát sinh.

Hơn nữa cỗ khí thế túc sát tiêu điều, làm người ta cảm giác được một cuộc đại chiến tựa hồ sắp diễn ra.

Người định không bằng trời định.

Cũng không phải kế hoãn binh của Tùy Qua không dùng được, mà cũng không phải "diễn tập quân sự" không có lực uy hiếp.

Mà là "binh tôm tướng cua" của phường hội gặp tình cảnh cũng không lạc quan, cùng lúc chứng kiến người của Tùy Qua thực lực không kém, bọn hắn không muốn đi liều mạng, một mặt khác lại bị Ngu Kế Đô ở sau lưng "giám thị", bức bách bọn hắn phải xông lên.

Tiến lui khó khăn, cục diện đích xác không thoải mái.

Mà khi Ngu Kế Đô phát hiện nguyên bản "đại chiến thảo phạt" nên diễn ra ngày hôm qua luôn kéo dài cho tới hôm nay, hắn cảm thấy phi thường phẫn nộ, vì thế cho người truyền mệnh lệnh cho "binh tôm tướng cua": ai dám không chinh phạt Tống gia, Ngu Kế Đô đích thân động thủ "chinh phạt" ai!

Biểu hiện của Ngu Kế Đô phi thường cường thế, so với bất kỳ thời điểm nào cũng ngang ngược, bởi vì lúc này hắn kim đan đại thành, thực lực bạo tăng, hơn nữa trong tay còn có linh khí Hắc Ngục Vương Đỉnh, lực lượng tăng nhiều, khí thế mười phần, vương bá khí dĩ nhiên bộc phát ra.

Bất kể như thế nào dưới mệnh lệnh của Ngu Kế Đô, những tu hành thế gia đáng thương tự nhiên không có can đảm chống lệnh, vì vậy chín người tu hành cương khí cảnh sau khi thương nghị, rốt cục quyết định hướng Minh Kiếm sơn chậm rãi xuất phát.

Đúng vậy, chậm rãi xuất phát.

Bởi vì không người nào nguyện ý là người đầu tiên xông lên trước, nhất là khi biết trong Minh Kiếm sơn không thiếu người tu hành cương khí cảnh.

Súng bắn chim đầu đàn.

Người tu hành xung phong, trừ phi có được lực lượng ưu thế tuyệt đối, nếu không mà nói xông lên trước giả vờ giả vịt, tuyệt đối sẽ tử vong rất lớn.

Cho nên mặc dù có hơn bốn mươi người ngự kiếm phi hành đi tới Minh Kiếm sơn, nhưng tốc độ phi hành so với tốc độ đi bộ của cao thủ tiên thiên kỳ bên dưới cũng không nhanh hơn bao nhiêu.

Mà tiên thiên kỳ bên dưới đi đường cũng không nhanh hơn người bình thường bao nhiêu.

Tạo thành cục diện như vậy, nhắc tới cũng thật sự buồn cười.

Nhưng vô luận chậm chạp thế nào, khoảng cách nơi này đến Minh Kiếm sơn cũng chỉ trăm cây số, người tu hành có ánh mắt tốt cơ hồ đã thấy rõ hình dáng của Minh Kiếm sơn.

- Ai, trời chiều như máu, không biết hôm nay có bao nhiêu người sẽ rơi xuống!

Lúc này một người ngự kiếm phi hành trong "đại quân chinh phạt" nhìn lên hoàng hôn buông xuống, phát ra một tiếng than thở.

- Lời của Tô đạo hữu thật đúng ah.

Một người khác tiếp lời nói:

- Không thể tưởng được chúng ta tu hành trăm năm, kết quả còn không tự tại bằng một người phàm, bị người dùng làm thương khiến, thật sự là không cam lòng ah.

Người nói chuyện là Tạ Long Cung, hắn đã nghẹn một bụng cơn tức, nếu không phải kiêng kỵ Ngu Kế Đô mạnh mẽ, chỉ sợ hắn là người đầu tiên thoát ly đại quân chinh phạt.

- Tạ đạo hữu, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.

Lâm Lật nói:

- Hiện giờ chúng ta đã trở thành thịt trên thớt, mặc người chém giết. Nếu không nghe Ngu...công tử, chỉ sợ gặp họa diệt tộc! Ai, lúc trước ngươi cùng Tô đạo hữu nói rất đúng, chúng ta thật sự hoàn toàn bị người xem thành quân cờ.

- Ngươi rốt cục đã hiểu được rồi.

Tạ Long Cung căm hận nói:

- Người này lòng muông dạ thú! Không nghĩ tới mấy năm nay chúng ta nộp phụng dưỡng cho phường hội, thu thập tin tức, lại rơi vào kết cục như vậy, thật làm người thất vọng đau khổ!

- Vài vị đạo hữu, việc đã đến nước này, không cần nói thêm đi! Miễn cho những lời này rơi vào trong tai người có tâm!

Phương Giám lên tiếng:

- Xem tình hình hiện nay, sẽ có một cuộc chiến ác liệt. Tới Minh Kiếm sơn, các vị đạo hữu toàn lực ra tay, chiếu ứng lẫn nhau! Những chuyện còn lại phải xem cửa ải này có qua được không!

*****

- Đúng vậy, toàn lực ra tay, chiếu ứng lẫn nhau!

Lâm Lật gật đầu đáp.

Bảy người còn lại đều gật đầu, sau đó nhanh thêm tốc độ ngự kiếm, mà Minh Kiếm sơn đã hiện ra xa xa.

Lúc này trên đỉnh núi cao nhất Minh Kiếm sơn.

- Chủ nhân, bọn hắn đến đây!

Ảnh Phong hóa thành kim quang bắn tới, lơ lửng trước mặt Tùy Qua hội báo tin tức.

- Đến đây sao? Tốt lắm, thật muốn xem diễn cảm của bọn hắn như thế nào!

Tùy Qua cười lạnh nói, sau đó nhìn nhóm người Ngưu Duyên Tranh:

- Các ngươi đi lên trên giúp ta hộ pháp. Đợi ta lập tức trùng kích âm dương cảnh, xem bọn hắn còn dám tới đây tấn công sao!

Nhóm người Ngưu Duyên Tranh ứng tiếng, đều tự ngự kiếm bay lên không.

Tùy Qua một mình đứng trên đỉnh núi, tắm rửa ánh chiều tà, bắt đầu trùng kích âm dương cảnh!

Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên nhân cảm ứng.

Người tu hành sau khi tới trúc cơ kỳ, mỗi một lần đột phá cổ bình đều sẽ sinh ra thiên địa dị tượng.

Hơn nữa theo cảnh giới tăng lên càng cao, dị tượng càng thêm mãnh liệt.

Lúc này hoàng hôn buông xuống, là thời khắc thiên địa trên Minh Kiếm sơn an tĩnh nhất.

Nhưng bởi vì Tùy Qua trùng kích âm dương cảnh, đột nhiên phát sinh biến hóa.

Gió nổi lên.

Mây tuôn.

Vốn là gió núi bỗng nhiên ngày càng thêm mãnh liệt, thổi tung quần áo người trên Minh Kiếm sơn vang lên phần phật, thổi lá cây bay tung rào rạt, cổ thụ lay động không ngừng.

Trên bầu trời, ánh nắng chiều biến mất, chỉ còn lại một tầng mây mù, làm cho người ta có cảm giác vũ bão sắp đột kích.

Ngay ranh giới Vân Sơn, Tùy Qua đứng thẳng, sừng sững như ngọn núi cao.

Đỉnh núi cao ngất, nhưng quần áo trên người hắn bất động, khuôn mặt điềm tĩnh, thậm chí cả mái tóc cũng yên lặng, giống như đã mọc rễ trở thành một tảng đá hình người trên ngọn núi hùng vĩ.

Ô ô ô ô...

Cuồng phong bắt đầu giận dữ gào rít.

Mây đen áp đỉnh.

Linh khí khắp bốn phía nhanh chóng hướng ngọn núi cao nhất Minh Kiếm sơn hội tụ.

Cách đó không xa, "đại quân chinh phạt" đang bay tới Minh Kiếm sơn đều dừng lại lần nữa.

- Sao lại thế này!

- Làm sao vậy? Lại có người trùng kích cương khí cảnh sao?

- Hừ! Tống gia rốt cục có bao nhiêu cường giả ah?

- Trận chiến này không cách nào đánh được!

Đại quân chinh phạt biến thành hỗn loạn.

Những người tu hành tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng ý thức tập thể thật quá kém, hành động không hề có chút kỷ luật nào.

- Câm mồm!

Phía trước có người hét lớn một tiếng, thanh âm mang theo uy thế mãnh liệt, đại quân chinh phạt nhất thời an tĩnh trở lại. Người lên tiếng chính là Phương Giám, hắn dùng một loại ngữ khí rất kỳ quái nói:

- Đây không phải cương khí cảnh, là có người trùng kích âm dương cảnh!

Âm dương cảnh!

Ba chữ này như mang theo ma lực, nhất thời làm cho hơn bốn mươi cao thủ trúc cơ kỳ lặng ngắt như tờ.

- Cương khí phân âm dương, thần tiên cũng khó phòng.

Tô Trạch Du than một câu:

- Tuy rằng chúng ta chưa tới âm dương cảnh, nhưng biết âm dương cảnh vô cùng lợi hại. Cương khí phân âm dương, khắc cương khả nhu, rất khó chống cự. Chín người chúng ta liên thủ đối phó một người, chỉ sợ thua nhiều thắng ít!

- Âm dương cảnh tuy rằng lợi hại, nhưng cũng rất khó đột phá, chúng ta cũng không được, chẳng lẽ bọn hắn nhất định làm được?

Lâm Lật không cam lòng nói.

- Đối với đám kẻ điên Minh Kiếm sơn, còn có gì mà làm không được!

Thần sắc Tạ Long Cung có chút thống khổ nói:

- Đến bây giờ chư vị còn không rõ sao? Không có gì cần suy đoán. Vị Tùy Qua trong Minh Kiếm sơn, tiểu tử đó xác định là người thừa kế của ẩn thế tông môn, điều này đã không thể nghi ngờ. Chỉ có ẩn thế tông môn mới có thủ bút lớn như vậy!

- Nếu thật sự là ẩn thế tông môn, với thực lực của bọn họ không cần chờ chúng ta tấn công, trái lại đã đi trấn áp chúng ta đi?

Lâm Lật nói.

- Người ta tự nhiên có phong cách cùng chuẩn tắc làm việc.

Tạ Long Cung nói:

- Ngày hôm qua người ta nhiều người cùng trùng kích cương khí cảnh, là cho chúng ta một lời cảnh cáo. Hôm nay có người trùng kích âm dương cảnh, đây là cảnh cáo lần thứ hai. Nhìn ra được người ta căn bản không muốn theo chúng ta động thủ. Nhưng nếu chúng ta cứ khăng khăng một mực, chỉ sợ tà dương như máu, chính là điềm báo của chúng ta!

- Nói chuyện giật gân!

Một người khác nói:

- Trùng kích âm dương cảnh cũng không phải đi đường tắt, âm dương cảnh không chỉ cần thiên thời địa lợi, còn cần súc tích đủ nguyên khí, hơn nữa là vận khí, không phải dễ dàng trùng kích thành công! Ta xem chẳng thà thừa dịp đối phương đang đột phá mà giết đi qua, có lẽ còn có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay!

- Vạn nhất không thể đánh cho đối phương không kịp trở tay, ngược lại hoàn toàn chọc giận đối phương đây?

Lâm Lật hừ lạnh nói:

- Nhưng nếu ngươi khăng khăng như thế, vậy ngươi đi xung phong tốt lắm, ta không có ý kiến!

- Lâm Lật, chẳng lẽ ngươi muốn làm rùa đen rút đầu!

Lão nhân kia mở miệng mắng:

- Không phải đã nói cùng nhau động thủ sao!

- Nhưng cũng không nói cùng nhau chịu chết!

Lâm Lật phản bác.

Tình huống càng thêm hỗn loạn thật nhanh.

Còn chưa giao chiến với Minh Kiếm sơn, không nghĩ tới "đại quân chinh phạt" đã tự loạn trận cước.

Hai người Phương Giám cùng Tô Trạch Du đang định can thiệp, đột nhiên chứng kiến một đạo thanh sắc hào quang phóng lên cao, cả ngọn núi cao nhất Minh Kiếm sơn đều bị thanh quang bao phủ.

Thật mạnh!

Trong lòng mọi người không nhịn được cảm thán một câu.

Lâm Lật cùng lão nhân kia đều dừng cãi nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Minh Kiếm sơn.

Mặc dù biết hiện tại nếu xông lên có lẽ quấy nhiễu đối phương đột phá, nhưng đối mặt uy thế thật lớn như thế, mọi người đều bị chấn nhiếp. Dù có người to gan lớn mật, nhưng chỉ một người, ai dám đi qua? Biết rõ đối phương còn có nhiều cao thủ cương khí cảnh đang chờ ở bên trong nữa đâu.

Nhưng thanh quang tận trời kia chỉ là bắt đầu.

Lúc này trên đỉnh núi, Tùy Qua đang đem một viên Địa Nguyên Đan nuốt vào.

Oanh long long!

Thanh quang càng lúc càng thêm kinh người.

Tùy Qua nuốt Địa Nguyên Đan, thúc giục dược lực chuyển hóa thành nguyên khí, nguyên khí trong Địa Nguyên Đan cực kỳ bá đạo, giống như hai mươi viên Tinh Nguyên Đan khoảnh khắc nổ trung trong đan điền, trong nháy mắt trên người Tùy Qua tràn ngập nguyên khí thảo mộc, thất khiếu cùng lỗ chân lông đều bộc phát ra cương khí mộc hệ màu xanh biếc.

Hơn nữa trong nháy mắt dược lực bộc phát, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được dưới chân có thảo mộc vân khí rót vào trong thân thể, đồng thời đôi giày cũng nổ tung, hắn biết đây là tinh khí ngũ cốc trong thiên địa nhận lấy Địa Nguyên Đan dẫn đường, tiến nhập vào trong thân thể của hắn.

Lúc này thanh thế đã hết sức kinh người, cơ hồ ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới.

Nhưng Tùy Qua lại cảm giác không đủ, nuốt thêm ba viên Địa Nguyên Đan!

Ba sát!

Trên đỉnh núi, nham thạch dưới chân Tùy Qua tựa hồ không chịu nổi biến hóa của thiên địa linh khí, hoàn toàn vỡ ra!

Trên đỉnh núi, cỏ cây chung quanh Tùy Qua trong khoảnh khắc cất cao hơn một thước, sau đó nổ tung, biến thành bột mịn!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)