← Ch.0587 | Ch.0589 → |
- Di, lửa này thật sự là thần kỳ...thật sự là gặp quỷ...
Giang Đào còn chưa nói xong đã trực tiếp ngất đi, cùng ngất chung với hắn còn có Cát Hiểu Mẫn.
Lần này đích thật là gặp quỷ, hơn nữa ngay cả Tùy Qua cũng cảm thấy được là gặp quỷ, bởi vì ngay cả hắn cũng không nghĩ tới nơi này có nhiều quỷ như vậy!
Tùy Qua vốn dự tính để Giang Đào chiếu quỷ hồn của Cát Thanh Mai đi ra, ai biết không chiếu ra được nàng, lại đem một đám cô hồn dã quỷ soi đi tới!
Nhìn thấy nhóm cô hồn dã quỷ, Tùy Qua thật sự không biết do vận khí Giang Đào quá tốt, hay vận khí mình quá kém, tùy tiện cầm Động Minh Thảo chiếu tới, kết quả soi một đoàn quỷ hồn đi ra.
Tùy Qua vội vàng tiêu diệt ánh sáng của Động Minh Thảo, sau đó nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Tiểu Đồng cùng Cao Phong hỏi:
- Hai người sao không bị bất tỉnh đây?
- Tôi ở nông thôn, chuyện đụng quỷ thấy nhiều lắm.
Liễu Tiểu Đồng nói.
- Lá gan của tôi hơi lớn một chút.
Cao Phong nói, nhưng hàm răng run lập cập.
- Đổi địa phương đi.
Tùy Qua nhủ thầm nếu cả hai người đều bất tỉnh thì quá tốt, hắn có thể trực tiếp thu họ vào trong Hồng Mông Thạch thật phương tiện. Lúc này hắn đành phải dìu Giang Đào, Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng đỡ Cát Hiểu Mẫn cùng nhau đi ra ngoài trường học.
Bởi vì Tùy Qua đã đâm châm cho Giang Đào cùng Cát Hiểu Mẫn, cho nên đi chưa được bao xa hai người đã chầm chậm tỉnh lại.
- Quỷ!
Giang Đào vừa giật mình tỉnh lại chợt hô to một tiếng "quỷ", kết quả làm Liễu Tiểu Đồng cùng Cao Phong hoảng sợ, suýt nữa đem hai người dọa bất tỉnh.
Nhưng rất nhanh Giang Đào đã trấn định xuống, sau đó nhìn Tùy Qua nói:
- Tùy Qua...vừa rồi tôi nhìn thấy "thứ kia", không phải là thật đi?
Lúc này Cát Hiểu Mẫn cũng tỉnh lại.
May mắn nàng trấn định hơn Giang Đào không ít, không đến nỗi kêu to.
- Đi ra quán cà phê ngoài trường học uống chút gì đó trấn định một chút đã.
Tùy Qua nói:
- Lá gan của mọi người thật quá nhỏ.
- Lá gan quá nhỏ?
Giang Đào hết lời để nói:
- Ai chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng phải bị dọa đến tè ra quần ah! Tùy Qua, cậu có phải cố ý hay không. Còn nữa, vừa rồi nhìn thấy "thứ kia" chỉ là ảo giác của tôi có phải hay không?
- Tôi xem...đi tới quán cà phê rồi bàn lại đi.
Cao Phong nói, xem ra lá gan của hắn cũng không lớn hơn được bao nhiêu, tựa hồ chỉ lo lắng nhóm quỷ hồn vừa rồi sẽ truy tới. Đi tới quán cà phê, ít nhất có ánh sáng, có người, như vậy sẽ làm hắn kiên định không ít.
Tùy Qua mang theo mọi người đi tới quán cà phê của Trầm Quân Lăng.
Bởi vì gọi cà phê pha sẵn nên rất nhanh được bưng lên.
Uống ngụm cà phê nóng hầm hập, mọi người rốt cục trấn định lại.
Lúc này Tùy Qua nhìn Giang Đào nói:
- Vừa rồi cậu nhìn thấy "thứ kia", không phải giả!
- Không có khả năng!
Giang Đào nói:
- Nhất định là ảo giác, hoặc là ma thuật linh tinh gì đó!
- Nếu như là ma thuật, còn có thể đem cậu dọa gần chết?
Tùy Qua hỏi.
- Vừa rồi là bị cậu dọa trở tay không kịp, tuyến tiền liệt kích thích...Phi, là thận tuyến kích thích lên cao, đường máu rơi chậm lại hình thành hôn mê ngắn ngủi.
Giang Đào vẫn vịt chết cãi bướng:
- Tôi nếu có phòng bị, sẽ không bị dọa.
- Được, có cơ hội cho cậu gặp lại đi.
Tùy Qua thản nhiên nói.
Giang Đào vừa nghe, sắc mặt xanh mét, nhưng ở trước mặt Cát Hiểu Mẫn không biểu lộ ra.
Cát Hiểu Mẫn có vẻ thật trấn định, tay cầm ly cà phê nhưng không uống, nhìn Tùy Qua hỏi:
- Tùy Qua, anh có phải biết "thuật chiêu hồn" hay không?
- A?
Tùy Qua không nghĩ tới Cát Hiểu Mẫn sẽ có ý nghĩ như vậy, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.
- Ký túc xá nữ sinh chúng tôi thích chơi trò chơi điệp tiên linh tinh, tuy rằng không thành công, nhưng nghe nói có phòng ngủ từng chơi thành công.
Cát Hiểu Mẫn nói:
- Tôi không biết anh có phải là người có thể thông linh hay không, bởi vì...tôi luôn cho rằng anh là một nam sinh thật kỳ lạ.
Nam sinh kỳ lạ?
Giang Đào cùng Cao Phong đều bị sét đánh.
Nghe ngữ khí của Cát Hiểu Mẫn, rõ ràng là thật tôn sùng tiểu tử Tùy Qua, nói không chừng tâm hồn thiếu nữ ám hứa đâu. Trong lòng hai người đại hận, nghĩ thầm tiểu tử kia quả nhiên là sát thủ của nữ sinh, sau này phàm là nữ sinh xinh đẹp trước khi chưa đắc thủ nhất định không để cho hắn chứng kiến.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Cô có thể cho rằng như vậy. Trên thực tế có rất nhiều người cho rằng linh hồn là một đoàn tinh thần lực hoặc là sóng điện não, làm cho sóng điện não của cô cùng quỷ hồn bị vây trong một "tần suất", có thể cảm giác được quỷ hồn tồn tại, đạo lý này từng bị một số người chứng thật qua. Nhưng hiện tại không phải thời gian thảo luận vấn đề này, cũng không phải thảo luận nhóm cô hồn dã quỷ chúng ta vừa gặp được. Mà là thảo luận chuyện của chị cô đi. Bởi vì, tôi vốn tưởng rằng vừa rồi sẽ gặp nàng, nhưng nàng lại không ở nơi này.
- Tùy Qua, cậu càng nói càng huyền, rốt cục lời câu nói là thật hay giả đây?
Hiện tại Giang Đào đầu óc thật hỗn loạn.
- Thật giả đều không trọng yếu.
Tùy Qua đáp:
- Bởi vì nàng đã tới.
Giang Đào cùng Cao Phong vừa nghe, cả kinh lập tức bật dậy, mà Liễu Tiểu Đồng ngồi gần tủ kính sợ hãi đến tóc mai cũng tạc lên, tựa hồ chỉ sợ có một nữ quỷ khủng bố từ trong tủ bò đi ra.
Tùy Qua đứng ở cửa quán cà phê trong chốc lát, sau đó quay vào bên trong quán.
Sau khi đi vào trong quán, Tùy Qua nhìn ba nhân viên nói:
- Được rồi, mọi người có thể sớm tan tầm, lập tức đóng cửa.
- Uy, anh không phải là lão bản của chúng tôi...
Một nam phục vụ nói.
- Anh ấy nói đóng cửa thì đóng cửa.
Một thanh âm vang lên, Trầm Quân Lăng đi vào, nhìn ba nhân viên nói:
- Tan tầm, tiền lương hôm nay vẫn phát theo lệ thường.
Ba người cao hứng ứng tiếng, cởi áo khoác chạy lấy người.
Nhưng lúc rời đi, vị nam phục vụ kia lại không nhịn được nhìn Trầm Quân Lăng vài lần.
Trầm Quân Lăng vẫn thản nhiên đi tới bên cạnh Tùy Qua, làm ra bộ dáng chim nhỏ nép vào người, nhẹ giọng nói:
- Sao đây, đến quán cà phê của em mà vẫn không chào hỏi một tiếng?
- Hiện tại Trầm đại tiểu thư là người bận rộn, một ít chuyện nhỏ không cần làm phiền em tự mình đến đi.
Tùy Qua cười nói.
- Chuyện của anh sẽ không là chuyện nhỏ.
Trầm Quân Lăng cười hì hì:
- Huống chi em còn có việc tìm anh. Nhưng anh xử lý trước chuyện của anh đi. Tò mò hỏi thăm một chút, mọi người đang làm gì vậy?
- Ai, chuyện có liên quan đến quỷ hồn.
Tùy Qua khẽ thở dài một tiếng, đem sự tình giải thích.
- Ai, nữ nhân như thế nào vậy, vì sao lại yếu ớt như thế, ngay cả tử vong cũng không sợ hãi, vì sao lại muốn trốn tránh gì đây?
Trầm Quân Lăng nghe xong chuyện của Cát Thanh Mai, không nhịn được cảm thán một câu, bộ dạng ai uyển thở dài của nàng làm cho Giang Đào cùng Cao Phong không khỏi có chút há hốc mồm, nhưng rất nhanh hai người ý thức được làm vậy không đúng, vợ của bạn không thể lấn, thậm chí nhìn nhiều lần cũng đã không đúng.
*****
- Cho nên vấn đề này chỉ có thể đi hỏi chính bản thân nàng.
Tùy Qua nói:
- May mắn nàng còn ở đây. Nếu không mà nói chuyện này thật đúng là nói không rõ ràng.
Trầm Quân Lăng cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn nhìn mấy người Giang Đào:
- Anh không sợ làm họ sợ hãi?
- Đã bị dọa qua một lần.
Tùy Qua đáp:
- Tiếp theo sẽ không còn sợ như thế.
- Vậy đi vào phòng trong đi.
Trầm Quân Lăng nói.
Đi vào trong phòng, Tùy Qua tắt đèn.
Nhất thời ngoại trừ Trầm Quân Lăng, nhịp tim của mọi người đập nhanh hơn, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
- Thả lỏng một chút, lần này chỉ có một hồn phách của Cát Thanh Mai, sẽ không dọa người như khi nãy.
Tùy Qua nói.
Trước đó trạng huống xuất hiện dưới lầu thực nghiệm đúng là ngoài ý muốn, Tùy Qua cũng không nghĩ tới chỗ kia lại có nhiều cô hồn dã quỷ như vậy. Nhưng cẩn thận suy nghĩ Tùy Qua liền biết nguyên nhân bên trong. Trước kia hiệu khu Phát Phong là một khu ngục giam cải tạo lao động, mà trước khi thi công thành ngục giam, nơi này chính là nghĩa trang. Mà nghĩa trang, còn là nơi loạn táng, âm sát khí tụ tập, quỷ hồn tồn tại thời gian dài, bởi vậy sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ. Hơn nữa cô hồn dã quỷ nơi khác vì tránh né bị hồn phi phách tán, có chút quỷ hồn sẽ hướng nơi âm sát tụ tập, để có cơ hội lưu lại càng lâu hơn. Nhưng năm đó trong một ít người thi công ngục giam nơi này tất nhiên có nhân sĩ trác tuyệt, ở một ít phương vị bày ra "thôn trấn", dùng trấn áp cô hồn dã quỷ, dần dần khiến oán khí của họ biến mất, khiến quỷ hồn không thể gây ảnh hưởng đến người thường.
Trước đó khi Tùy Qua đi tới bên ngoài quán cà phê, đã thu nhận hồn phách Cát Thanh Mai vào trong Hồng Mông Thạch.
Hồn phách Cát Thanh Mai xuất hiện bên ngoài quán cà phê cũng không phải có ác ý, nàng chỉ muốn tìm kiếm người thân duy nhất của mình – em gái Cát Hiểu Mẫn. Dù sao quỷ hồn mới sinh ra cũng chưa có năng lực gì, thật suy yếu, thật sợ hãi, loại thời gian như vậy quỷ hồn sẽ khát vọng đứng bên người thân nhân, một là lưu luyến, hai là chân khí của người thân khiến họ cảm thấy được an toàn.
Tùy Qua phóng thích quỷ hồn Cát Thanh Mai ra khỏi Hồng Mông Thạch, sau đó dùng Động Minh Thảo chiếu tới.
Ba người Giang Đào theo bản năng nhắm mắt lại.
Tuy Cát Hiểu Mẫn khẩn trương, nhưng vẫn mở to mắt, sau đó nàng nhìn thấy bên trong ánh sáng của Động Minh Thảo xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhận ra được đây là bộ dạng của chị mình, không nhịn được kêu lên:
- Chị...là chị sao?
Lúc này ba người Giang Đào mới mở mắt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hồn phách của Cát Thanh Mai, tựa hồ không thể tin được chuyện đã xảy ra.
- Hiểu Mẫn...em nhìn thấy chị sao?
Thanh âm Cát Thanh Mai có chút kích động.
- Phải, chị, thật là chị sao?
Cát Hiểu Mẫn khóc nói:
- Làm sao chị lại làm chuyện điên rồ như vậy chứ...em làm sao giải thích với cha mẹ đây?
- Chị...đều là chị không tốt, nhất thời hồ đồ làm chuyện điên rồ, hiện tại chị cũng rất hối hận.
Cát Thanh Mai sâu kín thở dài.
- Chị, chị nói cho em biết rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Cát Hiểu Mẫn nói:
- Chị là bị người hại chết, đúng không? Ai đẩy chị đi xuống?
Cát Thanh Mai lắc đầu nói:
- Không, không ai đẩy chị, chị là tự sát, thật xin lỗi em.
- Chị...chị rất choáng váng...vậy tại sao chị cởi quần áo?
Cát Hiểu Mẫn hỏi.
Cát Thanh Mai thở dài một tiếng, mới đem sự tình nói thẳng ra: nguyên lai cha mẹ của hai chị em đều là công nhân bị giảm biên chế, vì cung cấp cho hai chị em lên đại học, nhà đã nghèo tới mức chỉ còn lại bốn bức tường. Thật vất vả đợi khi Cát Thanh Mai tốt nghiệp đại học, thành tích cũng thật ưu tú, nhưng khi nàng bắt đầu tìm công tác, nhất thời phát hiện thành tích học tập ưu tú cũng không nhất định tìm được công việc tốt. Tình trạng như thế làm Cát Thanh Mai thật căm tức, nhớ tới lúc ăn tết người tới nhà đòi nợ, cha mẹ phải năn nỉ van xin, Cát Thanh Mai cảm thấy vô cùng khó sống, sau đó trong một lần vô tình, nàng đem tâm sự nói ra với lão sư Lâm Mạt Duy, theo sau vị giảng dạy kia đã ám chỉ nàng, có thể giúp nàng tranh thủ ở lại trường cùng danh ngạch nghiên cứu sinh, theo sau ánh mắt vị giảng dạy Lâm Mạt Duy đã rơi lên bộ ngực trắng tinh của Cát Thanh Mai.
Đáng tiếc chính là sau đó Cát Thanh Mai không đợi được thư thông tri của trường, mà lại nhận được tờ kiểm tra kết quả đã mang thai. Sau khi lừa gạt Cát Thanh Mai phá thai, nàng đến ký túc xá của Lâm Mạt Duy tìm hắn, phát hiện hắn đang ở trên giường với một nữ sinh khác, hơn nữa cũng hướng nữ sinh kia hứa hẹn ưu đãi như nàng ngày trước...Sau đó chính là khắc khẩu, lại là sản sinh xúc động tự sát của Cát Thanh Mai. Về phần vì sao nàng khỏa thân, nguyên nhân chỉ vì nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ sậm, bởi vì hi vọng sau khi mình chết có thể biến thành lệ quỷ, như vậy có thể đi tìm Lâm Mạt Duy. Ai biết khi nàng nhảy lầu, áo ngủ lại dính trên đinh sắt cạnh mái nhà, vì vậy khi nàng rơi xuống áo ngủ bị vướng lại.
Sự tình rất đau xót, nhưng chuyện xưa lại thật cẩu huyết.
Lời hứa vụng về, nữ sinh khờ đại, hai điều kiện kết hợp chung một chỗ đã hình thành nguyên nhân bi kịch.
Cho nên tuy bi kịch của Cát Thanh Mai thật đáng đồng tình, nhưng cũng do chính bản thân của nàng gây ra.
- Chị...chị thật khờ...
Cát Hiểu Mẫn khóc rống:
- Cho dù là bị người lừa, chị cũng không cần...như vậy ah.
- Thật xin lỗi, Hiểu Mẫn. Chị cũng thật xin lỗi cha mẹ.
Cát Thanh Mai nói:
- Kỳ thật hiện tại chị cũng rất hối hận, không biết vì sao lúc ấy lại ngu xuẩn, lại có ý nghĩ như vậy...Hơn nữa sau khi chị thành quỷ hồn, mới phát hiện mình rất yếu, muốn đi tìm tên súc sinh kia báo thù cũng không được, hơn nữa chị nhìn thấy tên súc sinh kia lại đem một quỷ hồn cắn nuốt...làm chị sợ tới mức không dám tới gần hắn.
- Hắn ăn quỷ hồn?
Một câu này làm Tùy Qua thật kinh ngạc:
- Ăn như thế nào?
- Tôi nhìn thấy hắn há mồm khẽ hấp, đã hút một quỷ hồn vào miệng, lúc đó quỷ hồn kia còn giãy dụa một trận...thật đáng sợ.
Cát Thanh Mai nói, mặc dù thành quỷ hồn nhưng nàng vẫn có cảm giác sợ hãi.
- Ngô...thật là lạ, xem ra vị Lâm giảng dạy kia thật sự là không đơn giản đâu.
Tùy Qua nghĩ nghĩ, nói:
- Sự tình đã rõ ràng, có lẽ cô đã bị tên kia mê hoặc, có lẽ cô tự mình lựa chọn chấm dứt nhân sinh, nhưng sự tình đã xảy ra như thế, bây giờ lựa chọn tốt nhất đối với cô chính là nên đến địa phương thuộc về quỷ hồn, buông cừu hận cùng chấp niệm trong lòng, đến địa phương kia đi. Nếu không tinh thần lực của cô yếu như vậy, hồn phách không tồn tại được bao lâu.
- Tôi không cam lòng, tôi muốn tên súc sinh kia trả giá thật nhiều!
Cát Thanh Mai tức giận nói.
- Như vậy cô đến chỗ kia ở trước vài ngày đi.
Tùy Qua nói, thu Cát Thanh Mai vào trong Hồng Mông Thạch.
Đèn sáng.
Mọi người quay về cạnh bàn cà phê.
Hiện tại không ai tin tưởng trước đó mình nhìn qua chỉ là ảo giác.
← Ch. 0587 | Ch. 0589 → |