← Ch.0593 | Ch.0595 → |
Điều này làm cho Sơn Hùng lập tức hiểu được, vừa rồi tuy người này đuổi theo truy đánh hắn, nhưng đích xác chưa sử dụng công phu chân thật, lúc này lại toàn lực ra tay với Tùy Qua, nhất thời liền có xu thế biến hóa lôi đình kỳ lạ.
Tùy Qua không sử dụng cương khí, nếu không giữa hai người căn bản không có biện pháp luận bàn. Dù hai quyền của Đặng Hạc cực nhanh lại quỷ dị, nhưng vẫn không nhanh bằng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua, hai tay vừa xuất lập tức phong tỏa đường tiến công của Đặng Hạc. Nhưng cánh tay Đặng Hạc từng được "cải trang", chẳng những có thể co duỗi, hơn nữa còn có thể chuyển biến, cho nên hai đấm run lên, chuyển đổi giữa không trung, mềm mại như cây roi, một quyền đánh vào gáy Tùy Qua, một quyền oanh sau lưng hắn.
Nhưng sau gáy Tùy Qua như có thêm đôi mắt, nhẹ nhàng trượt về phía sau, tránh được một kích quỷ dị. Lúc này trên mặt Đặng Hạc hiện lên nụ cười đắc ý như thực hiện được âm mưu, liền nhìn thấy dưới đất đột nhiên toát ra "nắm tay", đánh thẳng vào đũng quần của Tùy Qua.
Ba nắm tay!
Sơn Hùng không khỏi hoảng sợ, hắn thật sự không biết Đặng Hạc làm sao có ba nắm tay, tuy rằng biết rõ tu vi của Tùy Qua cao minh nhưng vẫn có chút lo lắng.
Nhưng Tùy Qua chợt điểm mũi chân lên nắm tay dưới đất của Đặng Hạc.
Thân hình Đặng Hạc lảo đảo, sau đó nói:
- Bỏ đi, không đánh, công phu của Tùy tiên sinh thật cao minh! Đánh lén cũng vô dụng!
- Đặng Hạc, thật không nghĩ tới anh có thể đem tứ chi tu luyện thông thấu như thế. Theo tôi thấy, người tu hành cảnh giới ngang hàng gặp phải anh, chỉ sợ trong ba chiêu sẽ thua, công kích của anh rất quỷ dị, rất mờ ảo!
Tùy Qua tán thán tự đáy lòng. Tứ chi của Đặng Hạc được Tùy Qua dùng Ngũ Dực Huyết Đằng cải tạo không bao lâu, chẳng những công lực hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn tu luyện thật thành thạo quỷ dị, khiến lực công kích tăng lên mấy lần, đích xác xem như tu hành kỳ tài.
Xem ra những người có thể tiến vào Long Đằng, quả nhiên đều là kỳ tài ngút trời, là lợi khí của quốc gia.
So sánh giữa Sơn Hùng cùng Đặng Hạc đúng là chênh lệch quá lớn.
- Tùy tiên sinh, đây đều nhờ anh ban tặng.
Đặng Hạc cảm kích nói.
- Tôi chỉ là nhấc tay một chút mà thôi.
Tùy Qua đáp:
- Anh có thể đem Ngũ Dực Huyết Đằng phát huy tới tình trạng như thế, xem ra đã bỏ một phen công phu cực khổ.
- Có được Tùy tiên sinh khẳng định, tôi thật sự cao hứng.
Đặng Hạc cười nói, còn có chút ngượng ngùng.
- Đúng rồi, anh tới nơi này không phải vì tìm Hùng ca luận bàn đi?
Tùy Qua hỏi qua chính đề.
- Đi lên du thuyền hãy nói.
Sơn Hùng lên tiếng:
- Tôi cho Phái San chuẩn bị chút thức ăn.
Tùy Qua nhìn Giao Long Hào trôi trên sông, gật gật đầu.
Trên tầng cao nhất du thuyền Giao Long Hào.
Ánh nắng có chút gay gắt, nhưng đối với những người như Tùy Qua hay Đặng Hạc mà nói, ánh nắng chói chang thế nào cũng không làm tổn thương được bọn họ.
Sơn Hùng uống cạn một ly rượu với Tùy Qua cùng Đặng Hạc, sau đó viện cớ rời đi.
Có một số việc Sơn Hùng cảm giác mình nên ít tìm hiểu mới tốt nhất.
- Tùy tiên sinh, tôi tới Đông Giang tìm anh đích xác không chỉ đơn giản vì luận bàn, mà là chuẩn bị đến cậy nhờ anh.
Đặng Hạc nói.
- Đến cậy nhờ?
Tùy Qua khó hiểu nói:
- Anh đang làm việc rất tốt trong Long Đằng, sao lại đến cậy nhờ tôi? Huống hồ tôi cũng không thể lấy góc tường của Tang lão đại đi, làm vậy thật không trượng nghĩa.
- Tôi bị tạm thời cách chức dừng lương.
Đặng Hạc nói.
Nguyên lai Đặng Hạc cũng không phải người an phận, lần trước bị tu sĩ Uy quốc làm bị thương nặng, trong lòng cừu hận sâu sắc. Vì vậy mấy hôm trước khi thương thế vừa phục hồi, Đặng Hạc đi tìm một người bạn cũ trong hạm đội Đông Hải, bí mật trà trộn vào một khu vực luôn có tính tranh luận trong quốc tế, Đặng Hạc ẩn núp dưới biển suốt ba ngày, rốt cục chờ đợi được cơ hội, đem một quan chức Uy quốc cùng bảo tiêu của hắn toàn bộ răng rắc.
Tuy rằng chuyện này Đặng Hạc làm thật bí ẩn, nhưng dù sao không thể gạt được hệ thống tình báo của Long Đằng.
Sau khi hắn quay về Long Đằng, lập tức bị tạm thời cách chức dừng lương.
Đặng Hạc không còn cách nào, chỉ đành tạm thời rời khỏi Long Đằng, sau đó "đến cậy nhờ" Tùy Qua.
- Tùy tiên sinh, anh nói Tang lão đại cũng thật là, tôi làm xong chuyện như vậy, không tính là lập công thì cũng thôi đi, không ngờ còn tạm thời cách chức dừng lương, có phải hơi quá đáng hay không?
Đặng Hạc có chút bất bình nói, vẫn toàn cơ bắp như vậy.
- Đặng Hạc, Tang lão gia tử làm như vậy hoàn toàn là vì bảo hộ anh.
Tùy Qua nói:
- Vô luận nói như thế nào, Long Đăng xem như thuộc về quân đội, như vậy nhất định phải tuân thủ quân pháp. Quân đội chú trọng nhất là kỷ luật, anh lén lút hành động, đây chẳng phải vi phạm kỷ luật hay sao. Nếu Tang lão đại không xử lý anh, đó mới thật sự là kỳ quái. Huống chi hắn xử lý anh trước tiên, cũng là vì không cho những người khác cơ hội, miễn cho anh bị người của "phái yếu đuối" ném đi ra làm người gánh tội thay, bình ổn lửa giận của quân địch.
- Nói như vậy hắn đang bảo hộ tôi sao?
Đặng Hạc chợt hỏi.
- Đương nhiên.
Tùy Qua đáp:
- Nếu không mà nói Tang lão đại muốn thật sự xử lý anh, chỉ sợ không đơn giản là cách chức dừng lương. Mặt khác, ngay cả việc anh đi tìm tôi chỉ sợ hắn cũng đã biết đến.
- Không thể nào?
Đầu của Đặng Hạc tựa hồ vẫn toàn cơ bắp.
- Anh phải cảm tạ có một lão đại anh minh như vậy.
Tùy Qua cười nói:
- Mặt khác, Tang lão đại cố ý an bài anh đến giúp tôi, cũng là hi vọng tôi trợ giúp tu vi của anh đề thăng thêm một cảnh giới, lớn mạnh thực lực bộ đội Long Đằng.
- Dụng ý của Tang lão đại sâu như vậy?
Đặng Hạc mờ mịt nói, chợt kêu lên:
- Nhưng nếu Tùy tiên sinh có thể giúp tu vi của tôi thăng tiến thêm một bước, đương nhiên không thể tốt hơn! Tu vi cảnh giới cao, tôi có thể chém giết càng nhiều kẻ địch!
- Xem ra không chỉ cảnh giới tu vi của anh cần tăng lên một bậc, đầu óc của anh cũng phải tăng lên một bậc mới được.
Tùy Qua nói:
- Chuyện tăng cảnh giới tôi tự nhiên sẽ xem xét, sẽ không để nguyện vọng của Tang lão đại thất bại. Mặt khác anh phải hiệp trợ tôi hoàn toàn một ít chuyện, xem như là thù lao vì giúp anh gia tăng cảnh giới đi.
- Cái gì mà thù lao, Tùy tiên sinh có sự tình gì muốn tôi đi làm, cứ việc phân phó là được, chỉ cần không làm trái nguyên tắc của Long Đằng là được thôi.
Đặng Hạc nói.
- Tôi để anh hiệp trợ thủ hạ của tôi đi bắt một ít ma đầu.
Tùy Qua nói.
- Ma đầu?
Đặng Hạc kinh ngạc hỏi:
- Ma đầu gì vậy?
- Tâm ma.
Tùy Qua nói:
- Chủ yếu là một ít tâm ma luôn cướp lấy thân thể nhân loại.
- Tâm ma cướp lấy thân thể nhân loại? Vậy làm sao mới có thể phân biệt được?
Đặng Hạc hỏi.
- Vấn đề này cũng không cần anh quan tâm, cấp dưới của tôi sẽ chỉ cho anh làm sao phân biệt.
Tùy Qua nói:
- Hắn đã tới.
Quả nhiên Tùy Qua vừa dứt lời, Tây Môn Trung đã đến.
*****
- Chủ nhân, không biết ngài có gì phân phó?
Hiện tại Tây Môn Trung đã hoàn toàn trung tâm, không dám có ý nghĩ sai lầm.
- Chuyện tâm ma tiến triển như thế nào?
Tùy Qua hỏi.
- Chuyện này chỉ mới bắt đầu, nhưng tôi đã phát hiện mấy mục tiêu khả nghi, đang tiến hành xác định.
Tây Môn Trung nói.
- Được, ngàn vạn lần đừng nghĩ sai lầm.
Tùy Qua nói, chỉ chỉ Đặng Hạc:
- Vị này là Đặng Hạc tiên sinh, ta chuẩn bị cho hắn hiệp trợ ngươi điều tra cùng truy bắt tâm ma.
Tây Môn Trung nhìn nhìn Đặng Hạc, thấy hắn chỉ có tu vi tiên thiên kỳ, nhất thời có chút xem thường.
Tùy Qua nhìn ra được ý nghĩ của Tây Môn Trung, lại nói:
- Có Đặng tiên sinh hỗ trợ, ngươi có thể nhanh chóng nhận được tư liệu về "phần tử khả nghi", hơn nữa tu vi của Đặng tiên sinh không yếu, hoàn toàn có thể hiệp trợ ngươi làm tốt chuyện này.
Mặc dù Tây Môn Trung có chút không vừa ý tu vi của Đặng Hạc, nhưng đối với chuyện Tùy Qua an bài hắn đương nhiên không dám làm trái.
Sự tình cứ định xuống như thế, không qua bao lâu Tây Môn Trung cùng Đặng Hạc rời đi.
Tùy Qua cũng rời khỏi thuyền.
Sau một lát, Sơn Hùng cùng vợ của hắn là Lư Phái San đi tới trên boong.
Lư Phái San nhìn Sơn Hùng nói:
- Anh đúng là bổn hùng, vừa rồi Tùy tiên sinh tới nơi này, sao anh không tìm cơ hội tâm sự với hắn lâu một chút đây? Anh không phải không biết bây giờ sự nghiệp của Tùy tiên sinh như mặt trời ban trưa, anh là huynh đệ của hắn, nên tìm cơ hội làm quan hệ thêm sâu sắc, sau này tranh thủ càng nhiều cơ hội cùng kỳ ngộ!
- Hắc, Phái San, em suy nghĩ nhiều.
Sơn Hùng cười ngây ngô nói:
- Cuộc sống hiện tại của chúng ta thật không tệ ah. Anh xem như là ức vạn phú ông chân chính, em cũng có du thuyền, cánh tay của anh đã lành hẳn. Có tiền, có vợ đẹp, lý tưởng của anh đều thực hiện, còn có gì đáng tiếc nuối đâu, đúng không?
- Hừ! Xem anh tiền đồ!
Lư Phái San hừ một tiếng nói:
- Trước kia Nhãn Kính vẫn là thủ hạ của anh đâu, hiện giờ đi theo Tùy tiên sinh hỗn lâu, hỗn còn hoàn hảo hơn anh. Mà anh sao, không chịu phát triển, nếu không chỉ sợ chúng ta lấy được ưu đãi còn nhiều hơn hiện tại.
- Phái San, người phải biết đủ.
Sơn Hùng thở dài:
- Thỏa mãn mới được vui vẻ. Chúng ta bây giờ không thiếu gì cả, cứ sống như vậy không phải rất tốt sao?
- Anh đó!
Lư Phái San dùng ngón tay chỉ chỉ vào trán Sơn Hùng:
- Mệt cho anh vẫn là người luyện võ, không hề có chút theo đuổi nào! Trước kia anh không phải đã nói với em, nếu như có thể bước vào tiên thiên kỳ, có thể sống lâu hơn hai trăm tuổi sao? Vì sao anh không theo đuổi tiên đạo cùng trường sinh đây? Chúng ta bây giờ tuy có tiền có tài sản, nhưng một khi đã chết, vinh hoa phú quý gì cũng không còn.
- Việc này anh cũng biết.
Sơn Hùng nói:
- Nhưng tiên thiên kỳ đâu dễ dàng đột phá như vậy, với thiên phú võ học của anh, có thể đạt tới tu vi bây giờ đã không tệ, anh tự biết mình có khả năng thế nào.
- Anh đó...anh bảo em làm sao nói anh đây!
Lư Phái San nói:
- Cầu mình không được thì anh đi cầu người. Nếu chúng ta thật sự không có nửa điểm cơ hội, vậy thì thôi, nói rõ chúng ta không có vận khí này. Nhưng Tùy tiên sinh là cao nhân, anh cùng cao nhân làm huynh đệ, tìm cơ hội biểu hiện trung tâm, cầu cầu hắn, chẳng lẽ trộn lẫn tu vi tiên thiên kỳ còn không được sao?
- Việc này...
Sơn Hùng khó xử nói:
- Nếu anh đủ khả năng, có lẽ Tùy tiên sinh đã trợ giúp anh đột phá.
- Anh là đầu gỗ hay óc heo đây!
Lư Phái San tức giận nói:
- Việc gì cũng phải đi tranh thủ! Dù anh không lo lắng cho chính anh, anh cũng lo lắng cho em đi, thanh xuân dễ dàng trôi, nếu anh không biết cầu tiến, em rất nhanh sẽ hoa tàn ít bướm!
- Được rồi...được rồi, để anh suy nghĩ biện pháp đi.
Sơn Hùng thấy Lư Phái San tức giận, đành mềm nhũn nói.
Hai người đang định rời khỏi boong tàu, đột nhiên thấy Tùy Qua quay trở lại.
Tùy Qua nhìn Sơn Hùng cười nói:
- Vừa rồi quên một chuyện. Tu vi của Hùng ca đã sớm đạt tới luyện khí hậu kỳ, hoặc là có thể tìm một cơ hội đột phá tiên thiên kỳ.
Sơn Hùng nghe xong mừng rỡ, ngay cả Lư Phái San cũng rất cao hứng.
- Tùy huynh đệ, tiên thiên kỳ không dễ dàng đột phá đâu.
Sơn Hùng chợt nói.
- Việc này tôi tự nhiên có biện pháp.
Tùy Qua nói, lại nhìn Lư Phái San:
- Chị dâu, Hùng ca cần theo tôi rời đi vài ngày, không thành vấn đề đi.
- Đàn ông các anh có đại sự phải làm, tôi sao có thể nói gì chứ.
Lư Phái San đáp.
- Vậy tôi cùng Hùng ca đi đây.
Tùy Qua nói xong, trực tiếp mang theo Sơn Hùng ngự kiếm tới Minh Kiếm sơn.
Hiện tại Minh Kiếm sơn đã trở thành căn cứ địa của Tùy Qua.
Trời sinh dị tượng, từ sau khi tin tức Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ truyền ra trong tu hành giới, Minh Kiếm sơn trên dưới một lòng, đừng nhắc đến Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, người của Tống gia, Trầm gia hiện giờ đều trung thành cùng tận tâm với Tùy Qua, đã hoàn toàn xem hắn là nhất phương bá chủ của tu hành giới trong tương lai.
Mà rất nhiều tu hành thế gia có chút kết giao với Tống gia cùng Trầm gia ba ngày hai đầu bái phỏng, hi vọng nhờ người của họ tiến cử đầu nhập dưới trướng Tùy Qua.
Nhưng đối với những người chủ động đưa tới cửa, Tùy Qua tạm thời vẫn chưa tiếp nhận, bởi vì lòng trung thành của họ vẫn chưa thể hiểu rõ, mà trước mắt Tùy Qua không có thời gian thay đổi bọn hắn.
Hoặc là nói, đối với những kẻ hai mặt của tu hành giới kia, Tùy Qua càng muốn bồi dưỡng thế lực riêng của chính mình.
Tỷ như Sơn Hùng, Hồ Nhất Bát, thiên phú tu hành của hai người này tuy rằng rất kém cỏi, nhưng phương diện trung tâm thì không chút vấn đề.
Mà hiện tại Tùy Qua có mảnh nhỏ pháp tắc cùng đan dược, muốn bồi dưỡng vài tiên thiên kỳ thậm chí là trúc cơ kỳ có đáng là gì?
Ở lại Minh Kiếm sơn nửa ngày, chờ sau khi Sơn Hùng cùng Hồ Nhất Bát đã sát nhập vào mảnh nhỏ pháp tắc, Tùy Qua liền quay về Đông Giang.
Về phần hộ pháp cùng tĩnh tu, sẽ có người của Minh Kiếm sơn chỉ điểm hai người.
Đối với việc đột phá tiên thiên kỳ, cao hứng nhất là Hồ Nhất Bát.
Nếu bàn về thiên phú tu hành, Hồ Nhất Bát kém cỏi nhất, tuổi quá lớn, tuy rằng Tùy Qua dùng đan dược gia tăng tu vi cho hắn lên tới luyện khí hậu kỳ, nhưng xem như đã cực hạn, không có hi vọng tiến vào tiên thiên kỳ. Nhưng bản thân hắn cũng hiểu rất rõ ràng năng lực của chính mình, cho nên tu hành rất nỗ lực, trọng yếu hơn là phi thường tôn kính "sư tôn" Tùy Qua, dù hắn còn chưa phải là đệ tử chính thức.
Chính bởi vì Hồ Nhất Bát siêng năng cùng trung tâm, được Tùy Qua ban cho mảnh nhỏ pháp tắc.
Có mảnh nhỏ pháp tắc cùng Tinh Nguyên Đan bổ sung nguyên khí, vô luận là Sơn Hùng hay Hồ Nhất Bát, đột phá tiên thiên kỳ không còn ngăn trở.
Sau khi quay về Đông Giang, Tùy Qua thả Trầm Quân Lăng ra khỏi Hồng Mông Thạch.
Lúc này nàng rốt cục đột phá tới cảnh giới tiên thiên kỳ.
← Ch. 0593 | Ch. 0595 → |