← Ch.0631 | Ch.0633 → |
Hoa Tuyết Nhạn dường như hoàn toàn phát tác:
- Nam nhân, chẳng lẽ sau khi có chút tiền dơ bẩn đã bắt đầu nghĩ đến ba vợ bốn nàng hầu, nghĩ trái ôm phải ấp, hậu cung ba ngàn sao? Chẳng lẽ anh không thể nghĩ chuyện tốt cho qóốc gia tốt cho dân chúng, chỉ nghĩ muốn giao phối với nữ nhân sao?
Ba! Ba!
Trầm Quân Lăng rõ ràng vỗ tay, vừa cười vừa nói:
- Đặc sắc.
- Không có gì đặc sắc.
Hoa Tuyết Nhạn hừ lạnh nói:
- Nhưng mà, còn có chút nữ nhân, cũng không biết tự ái, đã nghĩ đi làm tiểu tam (người thứ ba), làm nhị nãi, những nữ nhân này cũng thế, rời khỏi nam nhân chẳng lẽ không sống được sao?
- A, Hoa tiểu thư nói những nữ nhân kia, tôi cũng là một thành viên trong đó sao? Khó trách cô gần đây bất mãn với tôi như vậy!
Trầm Quân Lăng nói:
- Tùy Qua, tôi cũng được tính là nhị nãi sao?
- Tạm thời còn không tính.
Tùy Qua nói ra:
- Nhưng mà tôi hy vọng là như vậy!
Trầm Quân Lăng lập tức cười rộ lên, cười cười run rẩy hết cả người.
- Vô sỉ!
Hoa Tuyết Nhạn tức giận hừ lạnh một tiếng, dường như hận không thể dùng đao chém chết Tùy Qua.
- Hoa trưởng phòng.
Tùy Qua thu liễm dáng tươi cười, sau đó bình tâm tĩnh khí nói:
- Tôi biết rõ cô đang bênh vực Vũ Khê, tôi cũng hoàn toàn hiểu được. Nhưng mà hình như cô không rõ chuyện của tôi và Vũ Khê nha?
- Đúng, nhưng mà Vũ Khê quá mềm yếu, cho nên tôi làm đại tỷ phải xuất đầu thay cho cô ấy!
Hoa Tuyết Nhạn nói:
- Cho dù anh khai trừ tôi cũng phải nói. Tôi biết rõ một khi nam nhân thay lòng đổi dạ, cho dù mười con ngựa cũng không kéo lại. Cho nên biện pháp duy nhất tôi có thể làm, chính là tranh thủ một chút sản nghiệp cho cô ấy. Tục ngữ nói, không nên đi tin nam nhân, nên đi tin tiền, tối thiểu nhất, tiền tài có thể mang khoái hoạt cho bản thân.
- Hoa trưởng phòng, đây đại khái là suy nghĩ của cô sao?
Tùy Qua hơi than thở nhẹ một tiếng, hắn vốn định nói "Hoa trưởng phòng, cô suy nghĩ có vấn đề", nhưng mà lời này bị hắn nuốt trở về, hắn chỉ thành khẩn nói một câu:
- Hoa trưởng phòng, cô cảm thấy Vũ Khê hiện tại không khoái hoạt sao? Chẳng lẽ cô ấy nói cho cô biết, cô ấy không vui sao? Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui?
Đột nhiên Hoa Tuyết Nhạn sửng sốt. Nàng là nữ nhân thông minh, rất nhanh đã hiểu ý của Tùy Qua.
Thời điểm ra khỏi văn phòng, Trầm Quân Lăng vụng trộm dựng ngón tay cái với Tùy Qua.
Không thể không nói, Tùy Qua nói câu cuối cùng tuy không phải là câu giải thích nào, nhưng lại là lý do hòa hoãn hết sức thuyết phục. Bởi vì Tùy Qua làm những chuyện này theo quan niệm của Hoa Tuyết Nhạn, từ quan niệm đạo đức hiện tại căn bản là không đứng vững.
Ba vợ bốn nàng hầu, trái ôm phải ấp, thời cổ đại đây là chuyện bình thường, nhưng mà ở bây giờ sẽ bị người ta phỉ nỏổ. Ân, chủ yếu là bị nữ nhân phỉ nhổ, bởi vì rất nhiều nam nhân tuy phỉ nhổ nhưng cũng có chút hâm mộ. Nhưng mà vấn đề là Tùy Qua cũng không phải người thường, cho nên dùng quan niệm đạo đức trói buộc hắn là chuyện vô dụng. Hơn nữa, với tư cách một người tu hành, thiên kiếp đã độ qua, còn coi rẻ thiên uy, uy nghiêm lôi thần, hắn làm sao bị quan niệm đạo đức thế tục ràng buộc chứ, càng không khả năng bị Hoa Tuyết Nhạn nói dăm ba câu là lay động.
Dao động duy nhất chỉ có tâm tính và cảm thụ của Đường Vũ Khê.
Bởi vì đó mới là chỗ hư chính thức của Tùy Qua.
Cho nên Hoa Tuyết Nhạn dùng suy nghĩ và ánh mắt thế tục nhìn Tùy Qua, hơn nữa còn xem Trầm Quân Lăng là cừu địch, từ góc độ của nàng mà nói hoàn toàn là chính nghĩa. Nhưng mà nói với Tùy Qua, nàng cuối cùng không phải Đường Vũ Khê, hơn nữa hiện tại Đường Vũ Khê hoàn toàn không giống suy nghĩ của nàng.
Đường Vũ Khê khoái hoạt không?
Lúc trước Hoa Tuyết Nhạn bị phẫn nộ che kín con mắt, cho nên nàng không suy nghĩ kỹ vấn đề này, nhưng mà bị Tùy Qua hỏi thì nàng suy nghĩ lại, dường như Đường Vũ Khê gần đây trở nên trẻ tuổi, trở nên càng thêm xinh đẹp, cũng càng thêm sáng sủa... Chẳng lẽ, đây không phải vui vẻ sao?
Đều nói tình yêu cuồng nhiệt sẽ khiến nữ nhân xinh đẹp, có lẽ là bởi vì Đường Vũ Khê thật sự vui vẻ a.
Sau khi suy nghĩ này hình thành trong đầu của Hoa Tuyết Nhạn, nó càng ngày càng rõ ràng.
Tuy nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không tìm thấy căn cứ để phản bác, càng không khả năng cổ vũ, Hoa Tuyết Nhạn đành phải im lặng rời khỏi văn phòng của Tùy Qua, sau đó đi họp.
Thời điểm hợp, Tùy Qua cũng xuất hiện.
Cho dù không hiểu chủ đề của hội nghị.
Nhưng với tư cách lão bản của công ty, đương nhiên không người nào dám không cho hắn dự hội nghị.
- Hội nghị lần này tôi vốn không định tham gia, nhưng mà vừa vặn đã tới đây, cho nên có vài lời cần nói, cũng trì hoãn một ít thời gian. Chư vị đang ngồi đều là hạch tâm của tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường, tới gian đoạn gần đây, tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường phát triển cực nhanh, nó không thể bỏ qua công lao của các vị. Nhưng mà --
Tùy Qua giọng nói xoay chuyển, lời nói thấm thía:
- Nhưng mà tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường có sự phát triển ngày hôm nay, công lao của tôi cũng không nhỏ. Tôi nghĩ mọi người cũng không cho rằng tôi là Vương bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi a. Nhưng mà tình huống hiện tại đã khác, tất cả mọi người không nên gửi hi vọng vào tôi ngăn cơn sóng dữ hay là vượt qua cơn sóng dữ. Một tập đoàn mới bắt đầu thành lập, hoặc là cần một nhân vật hết sức quan trọng, giống như là tôi vậy, nhưng mà một tập đoàn muốn chính thức phát triển kiện toàn, cần không phải chủ nghĩa anh hùng, mà là hợp mưu hợp sức của tất cả lực lượng trong bản thân nó, cũng chính là phải dựa vào các vị đang ngồi đây hôm nay.
Không thể không nói, Tùy Qua đồng học nói lời này rất có trình độ và đạo lý.
Mọi người không có nói chen vào, chờ đợi hắn nói tiếp.
Mà Tùy Qua cũng xác thực nói tiếp.
- Mà tôi rất rõ thể lực của mình, tôi là người sáng tạo ưu tú, nhưng lại không phải kẻ quản lý, kẻ kinh doanh ưu tú. Cho nên cho dù tôi là người sáng lập tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường cũng là lão bản, nhưng mà cũng không thể bởi vì tôi mà ngăn cản nó phát triển, bởi vậy tôi mới có ý định rời khỏi tầng quản lý và hoạt động của tập đoàn, chỉ cung cấp ủng họ tất yếu từ phía sau. Phương diện quản lý sẽ do Đường Vũ Khê, Trầm Quân Lăng hai vị toàn quyền phụ trách, kính xin chư vị đang ngồi đây ủng hộ to lớn cho bọn họ. Đồng thời, quyết định này tôi sẽ tuyên bố với ban giám đốc. Về phần phạm vi chức quyền của hai cô ấy hiện tại, tôi tin tưởng hai cô ấy sẽ cân đối tốt. Đúng không, Trầm Quân Lăng phu nhân?
- Vâng, cảm giác được lão bản tín nhiệm, tôi nhất định sẽ cùng Đường tiểu thư hợp tác chân thành với nhau, thôi động tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường phát triển.
Trầm Quân Lăng đứng dậy tỏ thái độ, những người còn lại nhao nhao vỗ tay. Cũng không phải bởi vì chuyện xấu của Trầm Quân Lăng cùng Tùy Qua, mà là vì Trầm Quân Lăng làm ra thành tích cho tập đoàn, mọi người rõ như ban ngày.
*****
Mặc dù là Hoa Tuyết Nhạn mắt cao hơn đầu, đối với năng lực của Trầm Quân Lăng cũng rất tán thành. Hơn nữa chính là vì như thế, Hoa Tuyết Nhạn mới đề phòng Trầm Quân Lăng, nàng lo lắng Trầm Quân Lăng sẽ "Đoạt quyền ", lấy đi thứ vốn thuộc về Đường Vũ Khê.
- Nếu Trầm Quân Lăng phu nhân cũng tỏ thái độ, tôi không nói thêm lời gì, miễn cho mọi người nói tôi lật lọng, lại bắt đầu can thiệp công việc vận hành của tập đoàn.
Tùy Qua đứng dậy, dường như có ý định rời phòng hợp, hắn nghĩ tới cái gì đó, nói:
- Úc, còn có, tôi chân thành cảm tạ Hoa Tuyết Nhạn trưởng phòng, cô tính toán là nữ trung hào kiệt dám can gián nhất của tập đoàn. Hơn nữa cô mang lại kinh nghiệm quản lý và hoạt động của tập đoàn rất tốt, giúp cho công ty chúng ta từ một công ty nhỏ bắt đầu biến thành tập đoàn hiện đại hóa, quy mô hóa. Cho nên tôi đại biểu tập đoàn cảm tạ cô.
Tùy Qua biết rõ nên nói những lời thẳng thắn với Hoa Tuyết Nhạn. Hắn biết rõ đây là nữ nhân cao ngạo, cho nên vuốt mông ngựa cũng phải chú ý thời cơ, mà thời điểm này hiển nhiên là vừa đúng, cho nàng đủ mặt mũi. Nhưng mà Tùy Qua làm như vậy cũng không phải là vì nịnh nọt Hoa Tuyết Nhạn, mà là vì Đường Vũ Khê. Tùy Qua muốn lưu cho Đường Vũ Khê một người có tài đáng tin cậy đắc lực. Cho nên cho dù Hoa Tuyết Nhạn đắc tội Tùy Qua như thế nào, hắn cũng không có khả năng khai trừ nàng.
- Cảm tạ chủ tịch tín nhiệm với tôi, nhưng đây là chuyện tôi nên làm.
Hoa Tuyết Nhạn hào phóng nói ra.
Mà Tùy Qua đột nhiên rời khỏi phòng họp.
Từ đó về sau, đối với chuyển quản lý và hoạt động của tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường, Tùy Qua cũng rất ít nhúng tay vào.
Dù sao có Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng hai nội trợ hiền, hắn không cần lo lắng gì.
Mà đối với Đường Vũ Khê cùng Trầm Quân Lăng, An Vũ Đồng bây giờ đã cung cấp trợ giúp cho Tùy Qua rất có hạn.
Nhưng mà hắn cũng không hy vọng mỗi nữ nhân đều xuất lực vì hắn.
Sau khi rời đi, Tùy Qua ý định đi gặp An Vũ Đồng một lần, nhìn xem tiến triển tu hành của nàng hiện tại như thế nào.
Tùy Qua triển khai thân pháp, không bao lâu đã đi tới phòng An Vũ Đồng.
- Ai!
Tùy Qua đứng ngây ngốc trên sân thượng mời giây mới nghe thấy trong phòng chính có giọng nói cảnh giác của An Vũ Đồng.
- Là anh!
Tùy Qua đi vào trong phòng khách nhìn thấy An Vũ Đồng đang luyện công, cười nói:
- Em phản ứng quá chậm.
- Đó là bởi vì anh cao minh!
An Vũ Đồng nói ra, cho dù tu vị của nàng hiện tại không nhìn thấy Tùy Qua đã tiến vào Kết Đan Kỳ, chỉ là cảm thấy tu vị của Tùy Qua thật sự rất cao rất cao. An Vũ Đồng chờ Tùy Qua tiến vào phòng khách mới đứng dậy nói ra:
- Hai ngày này, tai của em nhạy cảm hơn nhiều, cho dù con chim nhỏ đậu trên sân thượng em cũng nghe ra được. Nhưng mà vì cái gì anh xuất hiện mà em không cảm giác được, cũng không nghe được gì? Thật giống như là u linh vậy.
- Nha đầu ngốc, u linh cái gì đó? U linh có huyết nhục nóng như anh sao? U linh có thể gạch chéo quyển quyển với em sao?
- Chán ghét!
An Vũ Đồng trợn mắt nhìn Tùy Qua, nói:
- Thật sự là ba câu nói không rời nghề chính!
- Bản sắc anh hùng nha!
Tùy Qua cười cười, thò tay bắt lấy bàn tay của An Vũ Đồng, hơi vuốt ve một chút, nói:
- Ồ, không tệ ah, nhanh thế đã lục lọi ra cánh cửa Luyện Khí Kỳ rồi, rõ ràng đã luyện được một tia chân khí, không tệ ~
- Coi như không tệ?
An Vũ Đồng nghi ngờ nói:
- Em còn tưởng rằng tiến triển của mình rất chậm đấy.
- Em mới trong vài ngày ngắn ngủi đã làm được chuyện rất nhiều người vài năm mới làm được, còn xem như chậm chạp sao?
Tùy Qua dở khóc dở cười, giải thích:
- Em không biết, có ít người vì luyện ra một tia chân khí này phải hao phí mười năm tám năm đấy. Đương nhiên, phương pháp luyện công anh cho em mạnh hơn rất nhiều người, nhưng mà tiến triển của em anh phải lau mắt mà nhìn đấy. Nhưng mà em không cần luyện công khổ cực như thế, học cũng học, thể thao cũng không tập.
- Em muốn luyện công phu lên thật cao, cho dù không thể theo kịp anh, nhưng tối thiểu cũng có thể tận lực giúp anh mà.
An Vũ Đồng ngây ngốc nói ra:
- Huống chi, em cất bước chậm hơn các nàng, em phải cố gắng hơn mới được.
- Luyện công cũng không phải luyện thể thao, cũng không nên dốc sức liều mạng như thế.
Tùy Qua khẽ cười nói:
- Tu hành cũng không phải trận đấu, không thể luyện tới mức thể xác và tinh thần đều mệt a.
Nói xong, nhẹ nhàng ôm An Vũ Đồng, cho nàng dựa vào vai của hắn.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Tu hành chăm chỉ là chuyện tốt, nhưng mà xác thực không thể quá dốc sức liều mạng. Bởi vì con đường tu hành phi thường dài dằng dặc, nó còn dài hơn người thường chạy ma ra tông, nhưng cũng nên xem con đường tu hành là con đường ma ra tông, nếu như ngươi ngay từ đầu em đột nhiên phát lực, thể xác và tinh thần mỏi mệt, con đường đằng sau càng ngày càng gian nan, em sẽ dễ dàng đánh mất tin tưởng. Cho nên, tu hành có lẽ chăm chỉ, nhưng không thể quá khổ.
- Hình như em đã hiểu!
An Vũ Đồng cười ngọt ngào nói.
- Hiểu là tốt rồi!
Tùy Qua nói:
- Tuy tu hành trọng yếu, nhưng mà cũng không thể thuần túy vì tu hành mà có tiến triển tốt, giống như rất nhiều hòa thượng đạo sĩ tu hành cả đời lại không có thành quả, càng bi ai, thời điểm đó lại phát hiện mình vẫn còn đồng tử thân, đây không phải quá bi thúc sao?
- Xin nhờ, anh tích chút khẩu đức được không?
An Vũ Đồng nói ra.
- Đúng, tặng em một lễ vật.
Tùy Qua lấy trong Hồng Mông thạch một cái váy dài màu đen. Váy dài màu đen này là da rắn Xích Âm Cơ thành yêu lột da bỏ lại, lại đan với lông vũ Ưng Thiên Không mà thành, ngay cả cương khí cũng không thể chém đứt, lúc này tu vị của An Vũ Đồng thấp nhất, Tùy Qua nghĩ tới cầm nó cho nàng phòng thân.
- Đây là váy gì?
Nha đầu An Vũ Đồng này lại không nhìn ra khổ tâm của Tùy Qua.
- Váy này không tệ a, sờ tới sờ lui rất thoải mái, nhưng mà nó quá có vẻ người lớn a!
Quá có vẻ người lớn?
Tùy Qua dở khóc dở cười, nếu như Xích Âm Cơ còn sống, nghe nói như thế, chỉ sợ sẽ tức giận thổ huyết.
Mưa to tới sáng sớm, mưa rửa sạch hết không khí bụi bậm, làm cho không khí sáng sớm đặc biệt tươi mát.
Tùy Qua khi tỉnh dậy nhìn thấy An Vũ Đồng vẫn còn say ngủ như hoa Hải Đường, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Tùy Qua đứng dậy đi lên sân thượng.
Cách đó không xa, ánh mắt lợi hại nhìn qua.
Tùy Qua biết rõ ánh mắt này là của ai, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lóe lên xuất hiện trước mặt Trầm Quân Lăng.
Trầm Quân Lăng ăn mặc váy ngủ màu trắng, mái tóc hơi rối, nhìn qua có một phen phong tình khác, hơn nữa sau khi nàng tiến vào Tiên Thiên Kỳ, khí chất toàn thân cao lên một bậc, nhất là nàng bẩm sinh đã có mị hoặc, cũng nhận được thăng hoa, dường như mỗi nhất cử nhất động, cử động lơ đãng sinh ra phong tư yêu mị, làm cho lòng người ngứa khó nhịn.
← Ch. 0631 | Ch. 0633 → |