← Ch.0637 | Ch.0639 → |
Trên ngọn núi bên cạnh, thời điểm này Cổ Phong sinh ra cảm ứng, lẩm bẩm nói:
- Tên này dám can thiệp vào tiến trình thiên kiếp, còn cuồng vọng hơn cả ta!
Ầm ầm!
Nhưng Tùy Qua đánh nát một đạo thiên kiếp thần lôi xong, kiếp vân quả nhiên sinh ra phản ứng, sấm sét trong tầng mây lớn hơn, hiển nhiên là thiên kiếp thần lôi cũng đang chuẩn bị.
Nhưng Tùy Qua biểu lộ yên tĩnh như giếng nước, không chút quan tâm kiếp vân biến hóa.
Ngay cả thiên lôi lao tù đều đánh bại qua, hắn còn có cái gì phải sợ chứ?
Huống chi Tùy Qua đã hai lần bị "Ám toán" qua, trong nội tâm cũng sớm nghẹn một bụng tức giận, nếu thiên kiếp muốn "Ám toán" hắn, như vậy Tùy Qua cũng muốn "Tính toán" thiên kiếp:
Thu thiên kiếp thần lôi, đây chính là phương thức ám toán tốt nhất của Tùy Qua!
Ai bảo Tùy Qua có được Hồng Mông thạch là pháp bảo biến thái chứ.
Răng rắc! Răng rắc!
Thiên kiếp thần lôi không ngừng đánh vào Tùy Qua, thanh thế cùng uy lực lại tăng lên gấp mười mấy lần!
Phía dưới Cửu Đầu Yêu Tham sợ tới mức run rẩy.
- Hồng Mông tử khí! Thu! Thu! Toàn bộ thu!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, lúc này trên đầu có đám mây màu tím hiện ra, đám mây tỏa ra hào quang màu tím, nhưng phàm là thiên kiếp thần lôi đánh vào trong đám mây màu tím này lập tức bị thu vào.
- Bà mẹ nó! Tùy lão đệ quá biến thái!
Thấy một màn này, Cổ Phong nhịn không được cảm thán một tiếng, sau đó lại nói:
- Đại Nhật Như Lai! Tại sao mình lại nói tục, tội lỗi.
Mà Cửu Đầu Yêu Tham nhìn thấy tình huống này, tức thì bị kinh ngạc đến ngây người! Trong miệng thì thào nói:
- Chủ nhân thật sự là lợi hại, thiên kiếp còn không làm gì được! Trên đầu còn có tử khí vờn quanh, hẳn là mộc hoàng trong truyền thuyết.
- Cửu Đầu Yêu Tham, còn không lột xác, còn chờ tới khi nào?
Tùy Qua nhìn thấy Cửu Đầu Yêu Tham sững sờ thì hét lớn một tiếng.
Cửu Đầu Yêu Tham chấn kinh, lập tức thu nhiếp tinh thần, vứt bỏ hết thảy tạp niệm, bắt đầu toàn lực thúc dục nguyên khí bản thân tiến hành lột xác.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Càng có nhiều thiên kiếp bổ vào Tùy Qua, trong chốc lát cả núi rừng như biến thành biển lôi, thanh thế như vậy nếu là thân thể huyết nhục là không thể tồn tại, theo lý thuyết coi pháp bảo cấp linh khí cũng không thể chèo chống lâu, nhưng mà Tùy Qua sử dụng Hồng Mông tử khí lại có thể dung nạp vạn vật, chịu tải vạn pháp, ngay cả thiên kiếp thần lôi cũng không cách nào đào thoát.
Nhưng mà thu những thiên kiếp thần lôi này vào, lại cần hao phí không ít nguyên khí của Tùy Qua.
Nhưng mà có Mộc Hoàng áo giáp cùng Hồng Mông thạch phối hợp, hơn nữa có kim đan, nguyên khí trong người Tùy Qua cuồn cuộn không dứt, cho dù lôi đình như biển cũng không rung chuyển nửa phần.
Ha ha!
Tùy Qua lớn tiếng cười rộ lên, cười rất là thoải mái, nói:
- Đến ah! Lại hình thành thiên lôi lao tù lần nữa đi nào, để cho ta cùng thu một chỗ.
- Mẹ kiếp! Tiểu tử này thật ngông cuồng! Hắn phải làm khách khanh của tổ bốn!
Cổ Phong xoa bóp nắm đấm, tổ bốn đều là chiến đấu cuồng, mà Cổ Phong càng là cuồng nhân trong cuồng nhân, tràng diện càng cuồng bạo thì càng nhen nhóm cảm xúc của bọn họ, kích thích tiềm năng của bọn họ. Nhìn thấy Tùy Qua dám khiêu chiến thiên kiếp thần lôi, Cổ Phong không ngừng hâm mộ, phải biết rằng năm đó hắn kết đan tuy toàn thân trở ra, nhưng cũng vô cùng kiệt sức, nào có uy phong như Tùy Qua! Nhưng mà Cổ Phong cũng không biết, Tùy Qua kết đan đã gặp được thiên lôi lao tù, thiếu chút nữa đã xong đời.
Nhưng mà, hiện tại Tùy Qua đúng là có tiền vốn cuồng vọng.
Thiên kiếp thần lôi, nó không chỉ không tổn thương cho Tùy Qua, cũng không thể gây tổn thương cho pháp bảo Hồng Mông thạch, hơn nữa Tùy Qua ngược lại còn thu đi thiên kiếp thần lôi. Có thể như Tùy Qua trực tiếp ngạnh kháng thiên lôi lao tù, phóng nhãn cả giới tu hành, chỉ sợ không có bao nhiêu người. Cũng không phải tu vị của Tùy Qua cao bao nhiêu, mấu chốt là Hồng Mông thạch cùng Mộc Hoàng áo giáp phối hợp quá cường đại. Cho dù là người tu vị cao hơn Tùy Qua rất nhiều, trong tay không có pháp bảo hoàn toàn ngăn cản thiên kiếp thần lôi, cũng tuyệt đối không dám làm như Tùy Qua tùy ý dạo chơi biển lôi điện của thiên kiếp thần lôi.
Ngay lúc Tùy Qua đại phát "Thiên kiếp tài", Cửu Đầu Yêu Tham lột xác đã tới lúc mấu chốt, rễ cây toàn thân co rút lại, hai "Đầu" càng trở nên giống đầu người, ngũ quan đều đủ, toàn thân của nó bao phủ trong tầng kim quang, ngược lại có chút giống như người tu hành thời điểm kết đan cũng được kim quang bao phủ.
Nha! ~
Đột nhiên Cửu Đầu Yêu Tham kêu gào bén nhọn, hai đầu hợp lại làm một, sau đó hướng lên trời phun ra kim quang chói mắt.
Khi Cửu Đầu Yêu Tham phun ra một đạo kim quang, Tùy Qua cảm giác ngũ hành chi khí không ngừng rót vào người của Cửu Đầu Yêu Tham, bản thể của nó đang lột xác. Từ nay về sau, nó không còn là thân thể thảo mộc nữa, mà là thân thể bán thảo bán yêu.
Lúc Cửu Đầu Yêu Tham phun kim quang đậm đặc nhất, nó rốt cục lột xác thành công, hóa thành yêu thảo.
Thời điểm này Cửu Đầu Yêu Tham trên thân đã hóa thành thân người, hạ thân hai chân vẫn là rễ cây, xem ra giống như lão yêu tà ác. Sở dĩ thành đức hạnh này đại khái là lúc trước nó tu hành hút vào quá nhiều thi sát khí.
Độ kiếp vừa thành công, Cửu Đầu Yêu Tham giống như hao hết toàn bộ nguyên khí, lộ ra bộ dáng hấp hối.
- Kiếp vân, phá cho ta!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền vào thiên kiếp, một đạo cương khí hình thành long bay vào trong thiên kiếp.
Thiên kiếp tiêu tán.
Lột xác, thành công!
Dần dần gió mưa sấm sét dừng lại, tuyên cáo chấm dứt:
Tất cả chấm dứt hữu kinh vô hiểm như thế.
Nhưng ngay lúc này một bàn tay màu đen xé rách mưa gió, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy Cửu Đầu Yêu Tham, xem ra muốn thu Cửu Đầu Yêu Tham đi!
- Thật can đảm! Phục Ma Thiên Châu!
Cổ Phong hét lớn một tiếng, kim quang trên người mạnh mẽ, trong tay đột nhiên xuất hiện một vòng xuyến mười hai hạt châu của phật môn, thiên châu không biết là bảo vật gì, trong khoảnh khắc nó biến lớn, mỗi một hạt châu lớn như quả bóng rỗ, phóng xuất kim quang chói mắt, giữa kim quang có bóng dáng ngồi ngay ngắn, xem bộ dáng mơ hồ là Cổ Phong.
Phục Ma Thiên Châu chẳng khác gì mười hai pháp luân đánh vào bàn tay màu đen, hiển nhiên không có ý định cho bàn tay này thực hiện được.
- Không biết trời cao đất rộng!
Bàn tay màu đen đánh thẳng tới, vỗ thẳng vào Phục Ma Thiên Châu, đánh Phục Ma Thiên Châu bay ngược về.
- Không có đơn giản như vậy! Đại Nhật Như Lai Kim Cương Luân!
Cổ Phong hét lớn một tiếng, trong tay kết pháp ấn phật môn nhấn vào Phục Ma Thiên Châu, lập tức nhìn thấy Phục Ma Thiên Châu biến lớn gấp đôi, hơn nữa bóng hòa thượng trong hạt châu khoanh chân ngồi ngay ngắn, nặn ra pháp ấn phật môn, hơn nữa trong miệng đọc phạm âm phục ma, lại một lần nữa đánh thẳng vào bàn tay lớn, không cho nó cơ hội.
- Tốt! Không hổ là Cổ điên của Long Đằng! Có thể tiếp lão phu một chiêu~
Bàn tay màu đen hừ lạnh một tiếng, sau đó cuồng ngạo nói:
- Đáng tiếc, lão phu còn có một tay!
*****
Nói xong bàn tay màu đen xé rách không gian, một tay chụp về phía Phục Ma Thiên Châu của Cổ Phong, tay còn lại chụp về phía Cửu Đầu Yêu Tham.
- Đồ của lão tử ai dám đoạt!
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, Mộc Hoàng cương khí toàn thân bắn ra, một quyền đánh vào bàn tay đang lao xuống.
- Chỉ là hai tiểu tử Kết Đan sơ kỳ mà thôi, cút ngay cho ta!
Trong bầu trời đêm lại có bàn tay đỏ thẫm đánh tới, đập thẳng vào Tùy Qua, dường như muốn chụp chết Tùy Qua.
- Lão già kia, thu hồi bàn tay heo ăn mặn lại đi!
Tùy Qua hét lớn một tiếng, Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp trên người tỏa sáng, toàn lực đánh ra một quyền vào bàn tay màu đỏ này.
Ầm ầm!
Tiếng nổ đinh tay nhức óc vang vọng, âm thanh này còn lớn hơn tiếng thiên kiếp nổ vang.
Bàn tay màu đen và màu đỏ đồng thời biến mất.
Nhưng mà trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện hai người:
Một người trong đó là lão già chừng năm mươi, ăn mặc cẩm y đạo bào, một con mắt của hắn bị mù, chỉ còn lại lỗ hỏng tối tăm trên mặ, cho nên cảm giác hết sức dữ tợn; mà lão nhân khác ăn mặc trường bào màu vàng, toàn thân bắn ra khí chất phú quý, ngạo mạn. Hai người này đứng đối diện nhau trong hư không, nhìn chằm chằm vào Tùy Qua cùng Cổ Phong.
Mà Cửu Đầu Yêu Tham vẫn đang co rúc ở trên mặt đất. Tuy nó đã lột xác thành yêu thảo, có được pháp lực rất mạnh, nhưng mà trước mặt những kẻ này nó không có chút ý nghĩa gì. Cho nên nó căn bản không dám hành độngt hiếu suy nghĩ.
- Ngu Thiên Tàn! Nam Cung Hoàng!
Cổ Phong lạnh lùng nói ra danh hào hai người này.
- Thật sự là không nghĩ tới, ' Hành Hội ' cùng Nam Cung thế gia hai lão quái vật đồng thời xuất động! Một cây yêu thảo có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?
- Một cây yêu thảo đương nhiên không đáng Ngu Thiên Tàn ra ra tay.
Lão già độc nhãn hừ lạnh, nói:
- Nhưng mà, hơn nữa có tổ trưởng tổ bốn Cổ Phong, còn có cừu nhân đả thương con ta, đáng cho ta động thủ rồi.
- Các ngươi muốn đối phó ta?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Hẳn là, Ngu Thiên Tàn ngươi định một mình thưởng thức ngũ sắc thần linh của Khổng Bạch Huyên!
- Im ngay! Ngươi là tiểu súc sinh chỉ biết ăn cơm dựa vào nữ nhân.
Mặt giọng nói khác vang lên, xuất hiện bên cạnh Ngu Thiên Tàn. Người này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, hắn là Ngu Kế Đô, trong mắt hắn đầy oán độc!
- Ngu Kế Đô, ta còn tưởng rằng ngươi không có cả dũng khí đứng trước mặt ta đấy!
Tùy Qua khinh thường nhìn Ngu Kế Đô, nói:
- Bà mẹ nó ăn cơm nữ nhân, ngươi thì sao? Nếu như không có lão tử của ngươi, ngươi ngay cả dũng khí đứng trước mặt ta cũng không có, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao!
- Ngươi... Ngươi là tiểu súc sanh! Hôm nay ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Ngu Kế Đô kêu gào nói.
- Chỉ là miệng lưỡi lợi hại mà thôi.
Tùy Qua lười nhìn Ngu Kế Đô, nhìn vào Ngu Thiên Tàn, nói:
- Phụ tử các ngươi tối nay kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ có sách lược vẹn toàn?
Ngu Thiên Tàn nói:
- Đương nhiên, tối nay chính là ngày chết của ngươi! Ta đã cho người bày trận ở bên ngoài, cho dù Tùy Qua ngươi có chết, Khổng Bạch Huyên tiện nhân kia cũng không biết! Hừ, ngươi là đồ ngu xuẩn, rõ ràng chạy tới đây cho yêu thảo lột xác, ngươi thực cho rằng ở địa bàn của Long Đằng là có thể vô tư sao?
- Ngu Thiên Tàn!
Tùy Qua quát:
- Vì sao ta có cảm giác các ngươi huy động nhân lực như thế, giống như không chỉ đối phó hai người bọn ta a.
- Đương nhiên!
Ngu thiên tàn hừ lạnh nói:
- Chỉ bằng hai phế vật các ngươi, còn không xứng chúng ta huy động nhân lực như vậy!
- Chẳng lẽ... Mục tiêu của các ngươi là Long Đằng!
Tùy Qua thần sắc hoảng sợ, quát:
- Các ngươi muốn đối phó Long Đằng!
- Xem ra mặt trắng nhỏ ngươi cũng không phải không có đầu óc.
Ngu Kế Đô hừ lạnh một tiếng, dường như hắn rất hy vọng được Tùy Qua xem trọng.
Đáng tiếc Tùy Qua vẫn không nhìn Ngu Kế Đô, mà là nhìn chằm chằm vào Ngu Thiên Tàn.
- Các ngươi thật độc ác! Nhưng mà, Tang lão đại là sẽ không bị gì đâu! Các ngươi cũng không cần mơ mộng hão huyền!
- Mới vừa rồi nói ngươi có đầu óc, không nghĩ tới nhanh biến thành ngu xuẩn như vậy.
Ngu Kế Đô nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ tới, vì cái gì chúng ta trùng hợp như thế xuất hiện ở đây?
- Long Đằng có nội gian!
Cổ Phong quát một tiếng, hắn cực kỳ tức giận.
Đúng, Cổ Phong cực kỳ phẫn nộ, hắn có thể tiếp nhận chuyện bị địch nhân đả thương hoặc giết chết, nhưng mà không tiếp nhận bị người nhà bán đứng.
Bởi vì nội gian này không chỉ bán huynh đệ Long Đằng, càng bán vinh quang của Long Đằng.
- Là ai! Cút ra đây cho ta!
Cổ Phong rống lớn nói, hắn giống như nổi giận đùng đùng!
Lúc này Cổ Phong thầm nghĩ phải tìm ra kẻ tặc này, xé hắn thành mảnh nhỏ, dùng máu của hắn rửa đi khinh nhờn của Long Đằng.
- Cổ điên, tiết kiệm chút khí lực đi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, một trung niên chừng bốn mươi mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện, khí độ người này trầm ổn, lại có vài phần tương tự Cổ Phong.
- Thường... Thắng!
Cổ Phong gian nan nói ra hai chữ này, dường như không thể tin được đây là sự thật, hắn vẻ mặt bi phẫn nói:
- Thường Thắng! Tại sao ngươi phản bội Long Đằng, vì cái gì?
- Cổ điên, ta không có phản bội Long Đằng!
Thường Thắng nghiêm nghị quát:
- Ta chỉ phản bội Tang Thiên! Bởi vì hắn căn bản không xứng khống chế Long Đằng! Long Đằng là lợi khí quốc gia, không thể do mãng phu như hắn khống chế! Hơn nữa, Long Đằng với tư cách lợi khí quốc gia, hắn hôm nay lại thường xuyên kháng mệnh, làm một ít đại lão cấp trên không hài lòng, tình cảnh của Long Đằng tràn đầy nguy cơ! Cổ điên, ngươi là hảo hán, chỉ cần ngươi thề không thuần phục Tang Thiên, tối nay ngươi sẽ còn sống rời khỏi, hơn nữa vẫn là tổ trưởng tổ bốn! Về sau, chúng ta có thể dắt tay khiến Long Đằng cường đại hơn.
- Thường Thắng.
Cổ Phong đột nhiên thở dài một tiếng, thay đổi hình tượng, thần sắc phi thường nặng nề, nói:
- Ngươi biết Long Đằng là nơi của người hiểu liêm sĩ trung nghĩa tồn tại, Thường Thắng, ngươi dẫn người ngoài đối phó người ngoài, đây chính là bất nghĩa; ngươi xếp đặt thiết kế hãm hại lão đại, đây là bất trung. Nếu để ngươi khống chế Long Đằng, đám người chúng ta xứng là Long Đằng không? Chỉ là một đám xà trùng mà thôi.
- Nói hay lắm! Cổ đại ca, thật không nghĩ tới, lời nói của ngươi lại sắc bén như vậy, ta bội phục.
Tùy Qua duỗi ngón tay cái khen.
- Cổ điên, nếu ngươi cố ý tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Thường Thắng hừ lạnh nói:
- Nghĩ tới Thường Thắng ta là một trong mấy người khai sáng Long Đằng, xuất đạo đến nay thân kinh bách chiến, xem như không phụ danh tiếng Thường Thắng. Mà Tang Thiên, ỷ vào công tích sư phụ, rõ ràng chấp chưởng cả Long Đằng, còn chiếm lấy long mạch để tu luyện, càng là thông thái rởm, làm cho Long Đằng bất hòa với nhau. Kẻ ngu xuẩn như vậy làm sao xứng làm lão đại Long Đằng! Nhưng mà không có sao, sau tối nay Tang Thiên không còn rắc rối này nữa.
- Nói như vậy, tổ trưởng tổ sáu rơi vào tay các ngươi?
Tùy Qua hỏi.
← Ch. 0637 | Ch. 0639 → |