← Ch.1007 | Ch.1009 → |
- Ngay từ đầu bọn chúng không tin, nhưng mà rất nhanh bọn chúng sẽ tin tưởng.
Tùy Qua nói:
- Bởi vì Thần Thảo Tông sẽ cho bọn chúng tin tưởng.
- Ta đã bắt đầu tin tưởng.
Tô Ngạn Tiên gật đầu nói:
- Tùy tiên sinh ngươi yên tâm, Thiên Lam Kiếm Tông chúng ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng.
- Chuyện này định như thế.
Tùy Qua cũng không tiến vào trong sơn môn Thiên Lam Kiếm Tông, mà là Tô Ngạn Tiên khắc địa đồ vào ngọc thạch đưa cho Tùy Qua, mà Tùy Qua cũng lựa chọn ra một nơi: loạn cổ lâm.
Tên của nơi này rất kỳ quái, nhưng mà như cái tên này, cái gọi là "Loạn cổ lâm ", mấu chốt ở chỗ hai chữ "Loạn ", "Cổ". Cái gọi là loạn, không phải hỗn loạn không có trật tự, mà là bởi vì nơi này địa hình thập phần hỗn loạn, bởi vì nơi này đã từng là chiến trường tu sĩ viễn cổ, đã từng có vô số viễn cổ tu sĩ bỏ mạng ở đây, cho nên hình dạng mặt đất rất phức tạp, có rất nhiều không gian hỗn loạn, bẩy rập. Chữ "Cổ" chính là bởi vì rừng rậm mênh mông cổ xưa, thế cho nên Tô Ngạn Tiên cũng không biết lai lịch của rừng rậm cổ xưa này.
Nhưng mà chính thức biết rõ loạn cổ lâm này tồn tại cũng không bao nhiêu người, mà những người này đều là nhân vật quan trọng trong tông môn lánh đời, cũng không phải là bởi vì những người này không muốn chia xr bí mật với tông môn và người khác, mà là hiếu kỳ hại chết mèo, nếu người có tu vị không đủ đi vào loạn cổ lâm, không chỉ không chiếm được kỳ ngộ, càng không kiếm được chỗ tốt gì, ngược lại 99% sẽ chết ở bên trong. Chỉ có tu vị đến Hóa Thần Kỳ mới có thể đi vào trong đó, nhưng lại cần kết bạn mà đi, để phòng bất trắc.
Mà nơi này có thể trở thành chiến trường viễn cổ, đương nhiên cũng có tư cách trở thành chiến trường tu sĩ hiện tại.
Cho nên Tùy Qua quyết định lựa chọn loạn cổ lâm làm nơi quyết đấu giữa hắn và Côn Lôn tông!
Môn phái nhỏ có chỗ tốt của môn phái nhỏ, môn phái lớn có phiền não của môn phái lớn.
Lại nói tiếp, Thần Thảo Tông cho dù lịch sử đã lâu, dù sao cũng là thời điểm Tiên Viên chân nhân còn ở hạ giới sáng lập, nhưng trên thực tế Thần Thảo Tông trước mắt chỉ là môn phái nhỏ, y nguyên chỉ có một "Phân đà ", cũng chính là Mính Kiếm Sơn.
Tuy nó nhỏ, nhưng mà di động lại thuận tiện, mà không giống Côn Lôn tông các siêu cấp tông môn, làm ra quyết định trọng đại, tuyên bố Côn Lôn Lệnh, triệu tập nhân thủ cần có thời gian, đều cần không ít thời gian chuẩn bị.
Trong Thần Thảo Tông, Tùy Qua nói một câu là đủ, cho nên muốn dời khỏi Mính Kiếm Sơn cũng không phải việc khó gì.
Thậm chí chuyện này vô cùng đơn giản, Tùy Qua trực tiếp đem Mính Kiếm Sơn thu vào trong Hồng Mông thạch là được.
Mà môn nhân Thần Thảo Tông tự nhiên là theo Tùy Qua "Dọn nhà".
Tin tức Côn Lôn tông sắp đột kích, Thần Thảo Tông từ trên xuống dưới không sai biệt lắm cũng biết, cũng không hình thành khủng hoảng gì, bởi vì người Thần Thảo Tông đã sớm xem Tùy Qua như là thần linh, thần linh bách chiến bách thắng, hơn nữa Không Động Môn, Thục Sơn Kiếm Tông cũng bị Tùy Qua làm nhục mấy lần, người của Thần Thảo Tông rõ như ban ngày, cho nên bọn họ tin tưởng, Tùy Qua nhất định có thể ứng phó nguy cơ trước mắt, đánh bại Côn Lôn tong.
Loạn cổ lâm, đây là bí ẩn trong giới tu hành.
Lối vào loạn cổ lâm là trận pháp không ổn định, không cẩn thân tiến vào trận pháp, trở ra khả năng chính là bẩy rập tuyệt địa. Nhưng mà có Tùy Qua tự mình dẫn đội, còn có Trúc Vấn Quân dò đường, đương nhiên không có vấn đề gì.
Tùy Qua trước tiên tiến hành thăm dò loạn cổ lâm, cho nên tiến vào đây xong, hắn lập tức đặt Mính Kiếm Sơn mạch ở một chỗ trong loạn cổ lâm, nơi đây vốn là cao nguyên, hôm nay Tùy Qua đặt Mính Kiếm Sơn mạch ở chỗ này, chẳng khác nào gián tiếp năng độ cao của Mính Kiếm Sơn.
Khi an bài Mính Kiếm Sơn xong, Tùy Qua lập tức triệu tập nhân vật hạch tâm của Thần Thảo Tông, nói rõ tình huống trước mắt với bọn họ, bảo mọi người chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa cáo tri trong loạn cổ lâm có rất nhiều cấm kị, cho nên bảo mọi người chú ý.
Sau đó Tùy Qua bảo Trúc Vấn Quân thăm dò trận pháp còn sót lại bốn phía, nhìn một chút phải chăng có thể lợi dụng trận pháp hay không. Cho dù như thế nào, tốt xấu gì cũng chiếm ưu thế địa lợi.
Mặt khác, Tùy Qua một mình tiến vào trong rừng rậm loạn cổ lâm, hắn hiển hiện Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp ra, bắt đầu thành lập liên hệ tinh thần với cây cối trong rừng, Tùy Qua có thể thông qua những cây cối này nắm rõ tình huống bên trong, hơn nữa biết rõ nên làm thế nào lợi dụng loạn cổ lâm tấn công Côn Lôn tông.
Cơ hồ không có bất kỳ cỏ cây nào có thể kháng cự Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp triệu hoán, nhất là tu vị Tùy Qua ngày càng đề cao, uy nghiêm và uy lực của Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp cũng tăng theo, Tùy Qua dần dần dưỡng thành khí chaatsa "Mộc Hoàng" chân chính, cho nên cỏ cây trong loạn cổ lâm mặc dù sinh ra một ít ý nghĩ độc lập, vẫn như cũ không cách nào chống lại Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, không cách nào chống lại ý chí của Tùy Qua.
Nhất là quanh người Tùy Qua còn có vô số yêu thảo và tiên thảo bảo vệ, kết thành trận pháp.
Khi thần niệm của Tùy Qua kéo dài ra bốn phía quanh loạn cổ lâm, rất nhanh cảm ứng được một ít khí tức đặc biệt, sau đó Tùy Qua phát ra tin tức mời những khí tức này. Cũng không lâu lắm, vài đầu yêu thảo chủ động xuất hiện trước mặt Tùy Qua, sau đó còn bái kiến Tùy Qua:
- Không biết Mộc Hoàng đích thân tới, không có tiếp đón từ xa, chúng ta biết tội.
- Không sao.
Tùy Qua ý bảo vài đầy yêu thảo này đứng lên, mới nói tiếp.
- Ta chính là thiếu tông chủ Thần Thảo Tông Tùy Qua, lần này triệu tập các ngươi tới là muốn nói cho các ngươi biết rõ, nơi này sẽ có một hồi đại chiến, Côn Lôn tông cùng tu sĩ các tông môn khác sẽ tới. Nếu như các ngươi không muốn cuốn vào chiến đấu, có thể lựa chọn tự hành rời khỏi, miễn cho đến lúc đó bị bắt, thành tài liệu luyện đan của người khác, há uổng phí nhiều năm tu hành?
- Đa tạ Mộc Hoàng nhắc nhở.
Trong đó một đầu yêu thảo nói ra, vài đầu yêu thảo đang định rời khỏi, đột nhiên có một đầu quay lại nói với Tùy Qua.
- Mộc Hoàng, trong loạn cổ lâm là nơi tu hành, ẩn thân của chúng ta, một khi rời khỏi đây, trời đất bao la, chúng ta cũng không biết nơi nào dung thân. Nếu như Mộc Hoàng chịu thu lưu chúng ta, chúng ta nhất định là vô cùng cảm kích.
- A......
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Các ngươi không lo lắng bị ta lấy đi luyện đan?
- Nếu như Mộc Hoàng muốn lấy chúng ta luyện đan, chúng ta cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Đầu yêu thảo nói tiếp:
- Huống chi, Mộc Hoàng bên người có nhiều yêu thảo, tiên thảo hộ vệ, còn cần tôm tép nhãi nhép như chúng ta sao?
- Ha ha... Nói đúng, ta đúng là không có ý định cầm các ngươi đi luyện đan, trong mắt ta, các ngươi đúng là không có ý nghĩa. Nhưng mà, trong loạn trong cổ lâm còn có một gốc tiên thảo a, vì sao nó không nghe ta triệu hoán?
*****
- Mộc Hoàng bớt giận, chúng ta sẽ mời hắn đi gặp Mộc Hoàng.
Một đầu yêu thảo khác lo sợ nói ra.
- Vậy nhanh đi.
Tùy Qua nói:
- Đừng làm cho ta đợi lâu!
Vài đầu yêu thảo đáp ứng sau đó chui vào trong đất, đi tìm gốc tiên thảo mà Tùy Qua điểm danh muốn gặp.
Qua chừng mười phút, gốc tiên thảo này mới chậm chạp xuất hiện.
Tên này là một gốc linh chi biến thành tiên thảo, nhưng mà là "Công", cho nên bộ dáng nam tử tuấn mỹ, tên này còn ngạo mạn, có lẽ là bởi vì tu thành tiên thảo đây.
- Ngươi tên là gì?
Tùy Qua hỏi.
- Lâm Chi Tiên.
- Cái tên rất chuẩn xác.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nói:
- Lâm Chi Tiên, ngươi có bằng lòng giúp ta hay không?
- Vì sao ta phải giúp ngươi?
Lâm Chi Tiên hừ nhẹ một tiếng, mói:
- Tuy ngươi có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, nhưng tu vị cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ cũng bỏ đi, còn chưa tới mức sai sử ta.
- Úc, ngươi không phục?
Tùy Qua ngữ khí chuyển sang lạnh lẽo.
- Đừng tưởng rằng ngươi có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp gia trì, thì thật sự có thể hiệu lệnh cỏ cây trong thiên hạ!
Lâm Chi Tiên đúng là muốn khiêu chiến quyền uy của Tùy Qua.
- Ta hiệu lệnh, ngươi không thể không nghe!
Tùy Qua lạnh lùng nói, toàn lực thúc dục Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp, lần này đúng là không được, khí thế uy áp quanh người Tùy Qua trong khoảng khắc tăng lên gấp trăm ngàn lần, lập tức, Lâm Chi Tiên có cảm giác hít thở không thông, mà những yêu thảo đứng cạnh hắn lại lập tức quỳ xuống, sợ hãi không nhẹ.
Đồng thờ cỏ cây cả loạn cổ lâm này đồng lọt hơi nghiêng về phía Tùy Qua, hình thành cảnh tượng "Vạn thảo hướng tông".
- Lâm Chi Tiên, ngươi còn dám nói ta không thể hiệu lệnh thiên hạ cỏ cây sao? Ta không thể hiệu lệnh ngươi sao!
Tùy Qua nhìn Lâm Chi Tiên quát, khí thế uy áp không ai bì nổi sinh ra, cơ hồ khiến Lâm Chi Tiên có cảm giác thân thể nổ tung, tu vị ngàn năm sắp bị hủy hoại trong chốc lát cho nên hắn vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ:
- Mộc Hoàng bớt giận! Mộc Hoàng tha mạng!
Tùy Qua thu khí thế uy áp, cười lạnh một tiếng:
- Lâm Chi Tiên, ngươi thật sự là không biết sống chết! Nhưng mà hôm nay ta không có công phu tới thu thập ngươi, chỉ muốn ngươi nghe kỹ cho ta, yêu thảo cả loạn cổ lâm và ngươi phải nghe ta triệu tập. Mặt khác, nhanh chóng tìm ra trận pháp, cấm chế, còn có các loại bí tàng nữa.
- Đúng, đúng.
Lâm Chi Tiên như được đại xá, liền vội vàng gật đầu.
- Đám các ngươi đi hiệp trợ Lâm Chi Tiên.
Tùy Qua cho hai gốc linh chi lột xác thành tiên thảo thả ra khỏi Hồng Mông thạch, sau đó bảo các nàng đi hiệp trợ Lâm Chi Tiên làm việc. Lâm Chi Tiên vừa nhìn thấy hai chi tiên mỹ nữ, con mắt bắn hào quang sáng ngời, tình huống này hết sức rõ ràng, Lâm Chi Tiên xem ra là "Sắc thảo", nếu như sớm biết như vậy, Tùy Qua cũng không cần đe dọa hắn, trực tiếp cho hai mỹ nữ tiên thảo xuất hiện là được.
Nhưng mà hai mỹ nữ tiên thảo lại hoàn toàn không ưa Lâm Chi Tiên, nhìn ánh mắt của tên này giống như là Bạch Phú Mỹ nhìn dân công. Tùy Qua lắc đầu, chuyện này hắn không có biện pháp, tiên thảo trong Hồng Mông thạch không sai biệt lắm đều sống an nhàn sung sướng, cho nên tạo thành "Thói quen" đi ra. Cho nên trong mắt của các nàng, Lâm Chi Tiên hoàn toàn chính là chưa thấy qua các mặt của xã hội, là tiên thảo không lên mặt bàn.
Đương nhiên Tùy Qua cũng không quan tâm Lâm Chi Tiên và hai tiên thảo này có phát triển cảm tình thế nào, hắn chỉ cần Lâm Chi Tiên làm việc cho hắn. Lâm Chi Tiên sống trong loạn cổ lâm đã lâu, khẳng định biết rõ rất nhiều chuyện, hoặc nói là hắn không nói bí mật cho Tùy Qua biết, nhưng mà hắn nhất định sẽ nói cho hai mỹ nữ linh chi này nghe.
Dù sao cũng là nam nhân mà, rất vui vẻ khi biểu lộ trước mặt nữ nhân.
Lâm Chi Tiên còn chưa quay về, người Côn Lôn tông đã tìm tới cửa.
Nhưng mà lúc này xuất hiện không phải đại quân Côn Lôn tông, mà là sứ giả Côn Lôn tông.
Sứ giả Côn Lôn tông là một lão đạo, tu vị Hóa Thần sơ kỳ, nhìn sắc mặt rất hiền lành.
Cái gọi là hai nước giao phong không chém sứ giả, đối phương nếu là sứ giả, nếu không làm ra biểu hêện gì thất lễ, Tùy Qua đương nhiên không thể tùy ý chém giết đối phương, hắn cho người mời lão đạo này vào phòng khách, sau đó nói:
- Thời gian của chúng ta rất quý. Cho nên, ngươi nói thẳng ý đồ đến là được.
- Ta phụng lệnh tông chủ Côn Lôn tông, đến đây chiêu hàng.
Lão đạo nói:
- Tùy thiếu tông chủ, tuy ngươi thiếu niên anh hùng, nhưng mà cũng biết kết cục khi đối nghịch với Côn Lôn tông a. Nếu không ngươi cũng không cần trốn vào loạn cổ lâm.
- Chiêu hàng? Điều kiện gì?
Tùy Qua không đếm xỉa tới mà hỏi thăm.
- Thần Thảo Tông thề thuần phục Côn Lôn, hơn nữa mỗi một năm tiến cống cho Côn Lôn tông mười tỷ Tinh Nguyên Đan.
- Mười tỷ? Côn Lôn tông thực là ưa thích công phu sư tử ngoạm đấy.
Tùy Qua nhàn nhạt nói.
- Bởi vì chúng ta biết rõ Thần Thảo Tông có bản lĩnh ở phương diện linh thảo và luyện đan. Nếu không phải như thế, tông chủ cũng không cần chiêu hàng.
Lão đạo nói tiếp đi:
- Còn có một điều kiện, Khổng Bạch Huyên phải trở lại Côn Lôn tông.
- Ách...
Tùy Qua giọng nói uyển chuyển, cười nói:
- Lão đầu, nếu như ta nói Côn Lôn tông trong vòng trăm ngày sẽ triệt để bị diệt, ngươi có tin tưởng không?
- Đương nhiên không tin!
Lão đạo nói ra:
- Côn Lôn tông cơ nghiệp muôn đời, không ai có thể dao động được! Đúng rồi, ngươi cân nhắc như thế nào?
- Không cần cân nhắc.
Tùy Qua nói ra:
- Ta muốn nhìn một chút, thực lực chân chính của Côn Lôn tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
- Tùy thiếu tông chủ, ngươi quyết định?
Lão đạo đứng dậy hỏi.
- Đương nhiên.
Tùy Qua gật đầu, nói:
- Bởi vì lão tử đã sớm nhìn Côn Lôn tông không vừa mắt! Đúng rồi, phiền toái các ngươi động tác nhanh nhẹn một chút, muốn đánh thì đánh, đừng kéo kéo dài thời gian, lãng phí thời gian của nhau.
- Hừ!
Lão đạo hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngày mai, chính là tận thế của Thần Thảo Tông các ngươi!
Ngày kế tiếp, trong loạn cổ lâm vẫn bình thường.
Lúc này đã đến mùa đông, cỏ cây trong loạn cổ lâm đại bộ phận đã tàn lụi. Nhưng mà cỏ cây tàn lụi, cũng không phải là ý nghĩa tử vong, chỉ là tạm thời hôn mê, súc tích sinh mệnh lực, chờ đợi mùa xuân sang năm.
Trong mắt Tùy Qua, hắn vẫn nhìn thấy sinh cơ bàng bạc của những cỏ cây khô héo này.
Hơn nữa cây cỏ trong loạn cổ lâm này sinh cơ tràn đầy hơn những nơi khác, có thể là bởi vì đây là chiến trường viễn cổ, có vô số tu sĩ bị thương, chết ở đây, cho nên máu huyết và thân thể của bọn họ trở thành phân bón tốt nhất cho thổ nhưỡng nơi này, cũng khiến cỏ cây nơi đây có linh tính, càng có nhiều sinh mệnh lực.
Dưới sự nỗ lực của Trúc Vấn Quân, trải qua một ngày thì nàng đã khôi phục không ít trận pháp, cấm chế, những trận pháp cấm chế này đương nhiên đều nằm gần Mính Kiếm Sơn, khiến trận pháp cấm chế này hình thành một thể với hộ sơn đại trận của Mính Kiếm Sơn.
← Ch. 1007 | Ch. 1009 → |