Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 1016

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 1016: Bồ Đề Chi Quang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Đây không phải nhát gan hay không, đây là chênh lệch quá lớn.

Giang Đào cảm thán nói:

- Tôi cảm giác đứng trước mặt những người kia, ba người chúng tôi nhỏ yếu như con kiến vậy.

- Đúng vậy, đây là lời nói thật.

Liễu Tiểu Đồng tỏ vẻ đồng ý:

- Xem ra cuộc chiến cấp bậc này căn bản không phải chúng ta có thể nhúng tay. Hiểu Mẫn, chúng ta còn muốn tiếp tục sống ở chỗ này sao?

- Như thế nào, có ý nghĩ gì sao?

Cát Hiểu Mẫn thản nhiên hỏi.

- Tôi cảm giác ở trong này chúng ta thật sự lo lắng đề phòng. Nếu ở trong cuộc chiến như vậy chúng ta thật không biết còn sống sót được hay không đâu.

Giang Đào nói tiếp:

- Vốn nghĩ tới trở thành người tu hành, có được lực lượng cường đại sẽ có cảm giác càng thêm an toàn, không nghĩ tới không phải như thế!

- Nếu các anh sợ chết, vậy rời đi nơi này đi.

Cát Hiểu Mẫn khẽ hừ một tiếng:

- Thật sự uổng phí khổ tâm của Tùy Qua.

- Tùy Qua khổ tâm? Cô có ý tứ gì?

Giang Đào nghe ra trong lời nói của nàng có vấn đề.

- Không có gì...lười giải thích với các anh.

Cát Hiểu Mẫn tựa hồ muốn lảng sang chuyện khác.

- Hiểu Mẫn, nói cho chúng tôi biết cái gì gọi là khổ tâm của Tùy Qua?

Giang Đào truy hỏi, Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng đều nhìn nàng chăm chú, chờ đợi đáp án.

- Để tôi nói cho các cậu biết đi.

Lúc này một thanh âm vang lên, thanh âm quen thuộc, chính là Tùy Qua.

- Cái gì, cậu chính là tông chủ Thần Thảo tông?

Giang Đào không thể tin nhìn Tùy Qua, Liễu Tiểu Đồng cùng Cao Phong đều hóa đá.

- Thiếu tông chủ.

Tùy Qua mỉm cười:

- Nhưng Thần Thảo tông là do một tay tôi tạo dựng lên. Mà các cậu bị tôi cố ý lừa lên núi.

- Cậu có chút quá phận rồi đó.

Giang Đào oán giận:

- Lại cố ý lừa gạt chúng tôi.

- Nếu Tùy Qua không cố ý gạt các anh, chỉ sợ các anh còn chưa có được tu vi hôm nay đâu.

Cát Hiểu Mẫn hừ một tiếng:

- Không nhìn được lòng tốt người khác!

- Sao chứ?

Giang Đào phản bác:

- Nếu Tùy Qua là tiểu boss của Thần Thảo tông, chúng tôi cần gì phải vất vả tu hành như vậy, đây không phải cố ý chỉnh chúng tôi sao.

- Đúng vậy, tôi cố ý chỉnh các cậu, bởi vì các cậu cần nên bị chỉnh.

Tùy Qua nghiêm túc nói:

- Nếu tôi không giấu diếm hết thảy chuyện này, nhất là Giang Đào, các cậu sẽ tìm kiếm đường tắt trong tu hành, mà không chịu vất vả tu hành. Đúng vậy, mượn dùng đan dược đích thật có thể tăng lên tu vi trong ngắn hạn, nhưng căn cơ không xong, sau tu hành sẽ bị ảnh hưởng lớn, hơn nữa khi chiến đấu chết sống cùng người khác ý chí khó mà kiên định, thật dễ dàng bị người đánh bại. Chỉ phải cho các cậu biết được đạo lý tu hành khó khăn, các cậu mới có thể đủ tư cách trở thành người tu hành chân chính. Cuộc chiến hôm nay tôi cố ý an bài các cậu ở đây, cho các cậu thể hội một chút sự tàn khốc cùng thảm thiết trong cuộc chiến của tu hành giới.

- Huynh đệ, chúng tôi thiếu chút nữa bị cậu chỉnh chết đâu.

Cao Phong sợ hãi nói.

- Đánh cuộc đi, chỗ này của các anh là an toàn nhất.

Cát Hiểu Mẫn hừ một tiếng:

- Tùy Qua nhọc lòng mà ba người các anh còn không nhìn ra sao? Làm hại tôi cũng phải bồi hắn diễn trò với ba anh lâu như vậy.

- Các huynh đệ, đây đều là bất đắc dĩ thôi.

Tùy Qua thở dài nói:

- Tôi chỉ vì suy nghĩ cho các cậu. Nếu các cậu không đủ thực lực, khi thiên địa đại kiếp nạn tiến đến, các cậu khó bảo toàn bản thân, càng không cần nói tới có thể bảo hộ người nhà của mình.

- Thiên địa đại kiếp nạn? Cái gì là thiên địa đại kiếp nạn?

Giang Đào có chút khẩn trương hỏi:

- Chẳng lẽ lời tiên đoán tận thế của người Maya?

- Có quan hệ đến lời tiên đoán của người Maya hay không tôi không biết, nhưng còn ba tháng thời gian thiên địa đại kiếp nạn sẽ đến. Đến lúc đó các cậu cần đối mặt còn cường đại hơn những người khi nãy gấp trăm lần ngàn lần, số lượng còn nhiều gấp ngàn lần vạn lần. Cho nên nếu các cậu muốn sống sót, nhất định phải cố gắng tăng nhanh lực lượng của chính mình!

Vẻ mặt Tùy Qua thật nghiêm túc.

- Là thật sao? Thiên địa đại kiếp nạn? Rốt cục là vật gì? Chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?

Cao Phong hỏi.

- Cậu cũng có thể cho rằng như vậy. Cho các cậu xem hàng mẫu một chút đi.

Ý niệm vừa động, Tùy Qua kéo ra một ma nhân hung thần ác sát trong Hồng Mông Thạch, ma nhân bị Tùy Qua bắt trong tay, nhìn bốn người Cao Phong phẫn nộ rống lên một tiếng.

Ba người sợ ngây người, ngay cả vẻ mặt Cát Hiểu Mẫn cũng hoảng sợ.

- Thấy được sao?

Vẻ mặt Tùy Qua hờ hững:

- Đây là ma nhân, là một loại ma vật xuất hiện trong thiên địa đại kiếp nạn mà thôi. Đến lúc đó sẽ có mấy ngàn vạn triệu vạn đủ loại ma vật tiến tới. Các cậu muốn tự bảo vệ mình thì phải có đủ thực lực. Ngoài ra không còn phương pháp nào khác.

Nói xong Tùy Qua buông lỏng tay, ma nhân lập tức gầm lên giận dữ, bay lên giữa không trung, còn cho rằng mình đào thoát thăng thiên, nhìn nhóm người Tùy Qua gầm lên giận dữ:

- Loài bò sát hèn mọn, ta muốn đem tất cả bọn ngươi giết chết!

Sau đó ma nhân phát ra một tiếng quát quái dị, vọt thẳng tới chỗ nhóm người Tùy Qua, toàn thân đằng đằng sát khí, bộ dạng dữ tợn lại ngoan độc càng làm lòng người run rẩy, khiến ba người Giang Đào run lên. Giang Đào không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng vẫn còn có chút dũng khí, nhìn thấy ma nhân xông tới vội vàng dùng tiên thiên kiếm khí chém qua, nhưng khoảng cách quá xa, tiên thiên kiếm khí không thể chém trúng ma nhân. Ngay khi ba người kinh hãi đảm chiến, Tùy Qua đưa tay lăng không một trảo, còn cách khoảng cách mấy trăm trượng đã bắt ma nhân trở về, bóp cổ hắn như bắt gà con, sau đó nhẹ nhàng siết lại.

Ma nhân lập tức nổ thành phấn vụn!

- Thật...mạnh!

Cao Phong kinh hãi lại sùng bái nhìn Tùy Qua:

- Năm nào tháng nào tôi mới có thực lực mạnh như vậy ah!

- Hiện tại tôi đã nghĩ khi nào mình có thể ngự kiếm phi hành đâu.

Giang Đào cảm thán nói.

- Ngự kiếm phi hành.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Theo đuổi của cậu thật quá thấp. Nhưng nếu cậu muốn ngự kiếm phi hành, hiện tại tôi có thể làm được cho cậu.

- Cái gì? Thật sự sao? Là thật sao?

Giang Đào từ kinh hãi chuyển sang mừng như điên.

- Hừ! Chưa thấy qua cảnh đời.

Cát Hiểu Mẫn khẽ hừ một tiếng:

- Tùy Qua chính là thiếu tông chủ Thần Thảo tông, trong tu hành giới thanh danh hiển hách, không có người nào mà không biết...

- Được rồi, điệu thấp...điệu thấp một chút.

Tùy Qua cười ha ha, đặt một bàn tay lên đỉnh đầu Giang Đào, sau đó đem mảnh nhỏ pháp tắc trúc cơ kỳ dung nhập vào thân thể hắn, truyền vào chút ít nguyên khí, làm cho mảnh nhỏ pháp tắc hoàn toàn dung hợp cùng thân thể Giang Đào.

Đối với Tùy Qua mà nói loại chuyện này vô cùng quen thuộc, không chút tốn sức. Qua một lát, mảnh nhỏ pháp tắc đã hoàn toàn dung hợp, sau đó Tùy Qua lấy ra một thanh phi kiếm tuyệt phẩm bảo khí ném cho Giang Đào:

- Đã luyện hóa qua, nhanh chóng cầm đi trúc cơ đi!

- Tôi...hình như tôi đã đạt tới trúc cơ kỳ đâu!

*****

Giang Đào nằm mơ cũng không nghĩ tới Tùy Qua chỉ chạm đến đầu hắn đã đưa hắn đẩy lên cảnh giới trúc cơ kỳ huyền diệu, sau khi tiến vào trúc cơ kỳ là hắn có thể ngự kiếm phi hành.

Bởi vì Tùy Qua cấp thanh phi kiếm đã được luyện hóa qua, cho nên vô cùng tinh thuần, vì thế Giang Đào rất nhanh đã luyện hóa cho chính mình, sau đó khẩn cấp khống chế phi kiếm phóng lên cao, chứng kiến cảnh tượng này khiến hai người Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ muốn chết.

Không cần phải nói, Tùy Qua cũng không thể thiên vị ai, cho nên cũng đem Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng thăng lên trúc cơ kỳ.

Sau đó hai người đều vội vàng ngự kiếm bay lên bầu trời.

- Hình như bọn họ đã quên chuyện thiên địa đại kiếp nạn rồi sao?

Nhìn thấy ba người vui vẻ ngự kiếm phi hành trên không trung, Cát Hiểu Mẫn hỏi Tùy Qua.

Tùy Qua mỉm cười, nói:

- Càng ở bên trong khốn cảnh càng phải bảo trì tinh thần lạc quan thôi. Huống chi đối với mọi người mà nói, những ngày vui vẻ như vậy sau này có lẽ sẽ không còn nữa. Chuyện về thiên địa đại kiếp nạn, cô chậm rãi giải thích cho họ nghe đi. Tôi tin tưởng cô chẳng những là bạn của họ, còn là lão sư tốt, thầy tốt bạn hiền, từ ngữ này dùng trên người cô là thích hợp nhất.

Cát Hiểu Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chỉ sợ họ sẽ cô phụ một phen khổ tâm của anh.

- Việc này cô không cần lo lắng.

Tùy Qua nói:

- Tôi tin tưởng họ chung quy sẽ lớn lên. Ba người họ tôi sẽ giao cho cô.

- Được.

Cát Hiểu Mẫn gật đầu.

Tùy Qua đích thật còn rất nhiều chuyện phải làm. Hiện tại Minh Kiếm sơn mạch đã được dời đến nơi này, Loạn Cổ Lâm trải qua cuộc chiến vừa rồi, đã biến thành đống hoang tàn, nhưng việc này không làm khó được Tùy Qua, hắn đã có tâm đem Minh Kiếm sơn mạch ổn định tại nơi đây, đương nhiên có biện pháp thay đổi cảnh tượng bốn phía, phá rồi lại lập, hắn đem một bộ phận linh điền trong Hồng Mông Thạch dời vào Loạn Cổ Lâm, sau đó dựa theo trận pháp Thiên Nhân Nhất Giới trồng linh thảo cùng linh mộc vào trong linh điền.

Theo sau Tùy Qua đem một linh mạch ẩn giấu dưới Loạn Cổ Lâm đào bới lên, làm cho linh mạch thay đổi phương hướng di chuyển, bố trí Bát Hoang Vân Vũ đại trận khắp bốn phía, làm cho linh mộc cùng linh thảo nhanh chóng sinh trưởng.

Loạn Cổ Lâm là một nơi tốt, không cần lo lắng tạo thành ảnh hưởng bất lương, cho nên Tùy Qua có thể tùy ý bố trí trận pháp, cải tạo hình thái mỗi ngọn núi của Thần Thảo tông, tăng thêm thật nhiều trận pháp khác.

Mặt khác trải qua trận đại chiến lần này, tuy rằng Loạn Cổ Lâm biến thành hoang tàn hỗn độn, cơ hồ bị lật ngược lên trời, nhưng Thần Thảo tông cũng có thu hoạch ngoài định mức, chính là bên dưới lòng đất mai táng rất nhiều cốt hài đạo sĩ cùng pháp bảo đều lật ngược lên trên, cũng tạo cơ hội cho đệ tử Thần Thảo tông tầm bảo.

Trọng yếu hơn chính là khi Tùy Qua khai khẩn linh điền dưới Loạn Cổ Lâm, tìm được đầu của một tiên nhân, tuy rằng chỉ có đầu người nhưng dù sao cũng là cốt hài của tiên nhân, sau khi Tùy Qua lấy được đầu lâu dùng hồng mông tử khí thanh tẩy một phen, cuối cùng dùng thần niệm cảm ứng, đầu lâu này không ngờ là hài cốt của một phật đà Phật tông, Tùy Qua là người tu tiên nên không hiểu nhiều Phật đạo, cho dù luyện hóa hấp thu cũng không đạt chỗ tốt quá lớn, còn đang cảm giác có chút đáng tiếc, đột nhiên nghĩ đến hắn từng gieo trồng một mảnh Phật Bồ Đề Thụ trong Hồng Mông Thạch, tuy rằng đã trưởng thành thật cao nhưng chưa tấn thăng thành yêu thảo, bởi vì còn khuyết thiếu "điểm hóa".

Phật Bồ Đề, nghe đồn là linh mộc Phật tông, thân mình có phật tính, dù sao Tùy Qua là người tu tiên, không hiểu biết về Phật môn công pháp, không biết nên làm sao "điểm hóa" cho Phật Bồ Đề thụ, nhưng đã có cốt hài của phật đà, dùng hồng mông tử khí kích phát ra linh tính bên trong, sau đó để Phật Bồ Đề thụ hấp thu, hẳn sẽ đạt được thu hoạch không tưởng.

Nếu như là những người khác, sau khi lấy được đầu lâu của phật đà vô cùng quý hiếm, nhất định sẽ cẩn thận suy nghĩ làm sao phát huy ra tác dụng lớn nhất, nhưng Tùy Qua không có nhiều thời gian như vậy, cũng không muốn hao phí quá nhiều tâm trí, cho nên hắn dùng biện pháp đơn giản nhất, để Hồng Mông Thụ đem thứ này luyện hóa, sau đó để Phật Bồ Đề thụ hấp thu nguyên khí cùng linh tính khổng lồ trong đầu lâu này.

Hiện tại Tùy Qua chỉ muốn đem lực chú ý đặt trong việc chuẩn bị đối phó thiên địa đại kiếp nạn mới trọng yếu nhất.

Côn Luân Tông, bên trong Lang Hoàn động thiên.

Tận sâu trong có một tòa cung điện lớn dùng thiên ngoại tinh thạch xây dựng mà thành.

Bên trong chủ điện thần bí, lúc này ngay trung ương đặt một đồng đỉnh thật lớn, bên trong đỉnh tràn ra dược hương, dược dịch không ngừng sôi trào lên ùng ục ùng ục không dứt.

Bên cạnh đồng đỉnh có một lão đạo dáng vẻ lôi thôi đang nhìn chăm chú biến hóa trong đỉnh.

Một thái thượng trưởng lão Côn Luân tông cung kính đứng bên cạnh, thật cẩn thận hỏi:

- Khương trưởng lão, Hoàn Dương thủy này đã nấu xong rồi đi? Nhưng muốn cho Vũ Hoàng hoàn toàn sống lại, tựa hồ còn cần một viên tiên đan mới được.

- Đúng vậy, Nhan Minh Tông, lão tử biết ngươi đang suy nghĩ gì.

Lão đạo lôi thôi hừ lạnh nói:

- Trong tay lão tử có tiên đan, nhưng tiên đan là của lão tử, ai cũng đừng nghĩ nhúng chàm.

- Ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Khương trưởng lão mà thôi.

Đạo nhân tên Nhan Minh Tông nói:

- Mặc dù Vũ Hoàng là tông chủ Côn Luân tông, nhưng tính tình đã nhiều năm vẫn như thế, mang theo nhiều pháp bảo như vậy vẫn bị một tiểu tử vô danh giết chết, mặt mũi Côn Luân tông đều bị hắn đánh mất sạch sẽ. Cho nên ta cho rằng không cần lãng phí một viên tiên đan...

- Ngươi cho rằng? Ngươi tính cái gì vậy!

Đạo nhân lôi thôi hừ một tiếng, cung điện bị thanh âm của hắn chấn run rẩy:

- Tiên đan là của ta, ta nghĩ dùng trên người ai thì dùng. Nhan Minh Tông, lão tử biết ngươi muốn cho đồ nhi của ngươi kế thừa vị trí tông chủ Côn Luân tông, giành ích lợi cho ngươi. Nhưng việc này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, dù Vũ Hoàng vô dụng thế nào cũng là tông chủ Côn Luân tông, hắn không thể chết được, danh dự Côn Luân tông không thể ngã xuống như vậy!

Sau khi nói xong, trên thân hắn bay ra một viên kim sắc đan dược, đan dược vừa xuất hiện lập tức mọc ra đôi cánh, tựa hồ muốn hóa thành điện quang bỏ chạy, nhưng đạo nhân đã điểm ra ngón tay, đánh ra vài kim sắc phù văn, đôi cánh trên kim đan biến mất, rơi thẳng vào bên trong đồng đỉnh.

Tiên đan vừa rơi vào trong đỉnh, dược dịch bên trong liền sôi trào, sương khói bốc lên, trong sương mù mênh mông còn mơ hồ nghe được âm nhạc xa xưa mà thần bí, tựa hồ như tiên nhạc tiên giới.

Theo sau đạo nhân đem một chiếc nhân do thiên ngoại tinh thạch chế tạo ném vào trong đồng đỉnh, chiếc nhẫn màu tím hiếm thấy, bên trong gửi lại một tia hồn phách của Vũ Hoàng. Đạo nhân dùng Hoàn Dương thủy cùng một tia hồn phách của Vũ Hoàng làm thuốc dẫn, muốn ngưng tụ pháp thần của hắn thêm lần nữa.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1258)