Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0108

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0108: Hối hận không kịp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đừng nói là Lục Hổ, cho dù là Trình Thiên Du, sợ rằng cũng không chịu được, cần phải dùng chân khí bức độc tính ra mới được. Chẳng qua là, hiện tại Trình Thiên Du nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa hắn đại khái còn tưởng rằng Lục Hổ đang reo hò trợ uy.

Chỉ trong vài giây, nọc ong đã lan tràn toàn thân Lục Hổ, cả người xám đen, chết thẳng cẳng.

Còn Giang Điềm Điềm, cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết và sung sướng, trực tiếp hôn mê.

Không có cách nào, gậy Như Ý của Lục Hổ bị nọc ong rót vào, bởi vì độc tính phát tác, trong nháy mắt to gấp ba lần, cộng thêm Lục Hổ trước lúc đó đã động thân mãnh liệt lần cuối cùng, Giang Điềm Điềm không muốn bất tỉnh cũng khó khăn.

Mấy giây sau, Ảnh Phong bay trở lại bên cạnh Tùy Qua.

Bởi vì mất đi nọc độc, Ảnh Phong có vẻ hơi suy yếu, Tùy Qua vội vàng đặt nó vào trong hộp ngọc, sau đó rắc viên Cố Nguyên Hoàn đã tan thành bột phấn vào trong hộp, để Ảnh Phong bổ sung nguyên khí. Ảnh Phong thật ra có thể không thả nọc độc, nhưng nếu như vậy, độc tố rót vào cũng tương đối có hạn, Lục Hổ có thể sẽ không chết, có thể sẽ có đường sống.

Màn kịch vui này kết thúc trong cao trào.

Vị đạo diễn tạm thời Tùy Qua, cũng có thể thành công rút lui, nhẹ nhàng rời đi.

Trong rất nhiều sách từng nói, sau khi giết người báo thù, người ta sẽ cảm thấy vô cùng trống không, mất mát, nhưng Tùy Qua không có cảm giác như thế, ngược lại cảm thấy rất sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm. Dù sao, người giống như Lục Hổ, giữ lại cũng chỉ có thể là tai họa của loài người.

Tùy Qua phiêu nhiên đi xa.

Sau nửa giờ.

Thịnh Sài và Trình Thiên Du cũng mơ hồ cảm thấy tình huống có cái gì không đúng, với lực chiến đấu của Lục Hổ, không thể kiên trì như vậy.

Cho nên, Thịnh Sài không nhịn được, gọi điện thoại cho Trình Thiên Du, nói:

- Trình sư phụ, làm sao ông chủ còn chưa xuống xe... Hắc, hắn quả nhiên là tinh lực tràn đầy, bằng không, Trình sư phụ đi xem một chút?

- Tôi ở trên cao nhìn xuống, vừa vặn đề phòng, hay là cậu đi xem đi.

Trình Thiên Du nói, nghĩ thầm vạn nhất lần này Lục Hổ vượt qua tài nghệ phát huy, vẫn chưa xong chuyện, hiện tại qua đó không phải là rước lấy rủi ro sao.

Thịnh Sài không ngờ Trình Thiên Du không trúng kế, đành phải cười nói trong điện thoại:

- Vậy tôi đợi lát nữa sẽ qua. Xem ra ông chủ với Giang tiểu thư thật sự là tình cảm thắm thiết, tôi tạm thời không đi quấy rầy nhã hứng của hắn.

Trong lòng Thịnh Sài vẫn đang suy nghĩ, lần này không biết ông chủ đã uống mấy viên trợ uy, lại có được sức mạnh uy mãnh như vậy. Nhưng, ánh mắt làm ăn của ông chủ thật không sai, buôn bán dược phẩm quả nhiên kiếm lời! Bất cứ lúc nào cũng cần!

Lại qua nửa giờ, vẫn không có động tĩnh gì.

Lần này, Thịnh Sài và Trình Thiên Du cũng cảm giác không được bình thường.

Cho nên, hai người quyết định cùng nhau đến xem xét tình huống.

Cho dù rước phải rủi ro, đó cũng là hai người cùng nhau, sẽ không có người nào phải gánh chịu một mình.

Hai người mang theo tâm tình thấp thỏm bất an nhích tới gần chiếc xe LandRover.

Càng nhích tới gần, càng cảm giác có cái gì không đúng.

Bên trong xe quá yên tĩnh!

Không có tiếng thở dốc, cũng không có âm thanh.

Chẳng lẽ Lục Hổ là một cây súng lục không tiếng động sao? Hiển nhiên không thể nào.

Hai người càng cảm thấy bất an, Trình Thiên Du nhanh chân nhích tới gần chiếc xe LandRover.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn vào bên trong, Trình Thiên Du quả thực muốn phát điên: chỉ thấy bên trong xe, Lục Hổ không mặc gì, nằm thẳng cẳng, cả người đen nhánh, hiển nhiên là trúng độc mà chết, hơn nữa là chết đã lâu, Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi hắn. Còn Giang Điềm Điềm, cũng trần truồng, nhưng tim vẫn còn đập, chẳng qua chỉ ngất đi.

Nếu là bình thường, gặp phải tình huống như vậy, Trình Thiên Du sợ rằng còn có thể rình coi Giang Điềm Điềm mấy lần, dù sao ngu sao mà không nhìn. Loại nữ minh tinh này, chơi không được, nhưng nhìn cũng được. Nhưng vào lúc này, Trình Thiên Du làm gì có tâm tư đi thưởng thức thân thể Giang Điềm Điềm, chỉ thở dài một tiếng, suy nghĩ đối sách.

Lục Hổ chết rồi.

Làm hộ vệ của Lục Hổ, Trình Thiên Du đương nhiên có một chút trách nhiệm, hơn nữa danh tiếng quyền pháp đại sư khẳng định cũng không còn. Nếu như Lục Hổ chỉ là một người bình thường, Trình Thiên Du tự nhận trách nhiệm từ chức cũng được, nhưng Lục Hổ không phải người bình thường, phe phái Lục gia ở tỉnh Minh Hải có uy quyền tuyệt đối cường đại. Một khi người của Lục gia quyết định trả thù, như vậy người bị tế cờ đầu tiên, chỉ sợ sẽ là hai hộ vệ bọn hắn.

Cấp trên muốn xử lý cấp dưới, căn bản không cần chứng cớ thực chất, chỉ là một hoài nghi, thậm chí chẳng qua là suy đoán, có thể vận dụng quyền lực để tiêu diệt cấp dưới. Mặc dù Trình Thiên Du là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn là thân thể huyết nhục, cho dù cả người là sắt, thì có thể đánh được bao nhiêu lỗ đinh.

Cho nên, lúc này tâm tư Trình Thiên Du xoay chuyển cực nhanh.

Chỉ chốc lát sau, Trình Thiên Du đã có quyết định, hắn đưa ánh mắt nhìn Thịnh Sài, hỏi:

- Thịnh huynh đệ, làm sao bây giờ?

Lúc này Thịnh Sài cũng tâm loạn như ma, nói:

- Tôi làm sao biết! Làm sao ông chủ lại chết? Chuyện này không thể nào, tôi không nhìn thấy bóng người nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!

- Đúng vậy, tôi cũng không nhìn thấy bóng người nào.

Trình Thiên Du nói, giọng nói lại chuyển:

- Nhưng, vạn nhất là nội ứng thì sao?

- Nội ứng, nội ứng gì?

Thịnh Sài hỏi.

- Nếu như ông chủ bị người bên cạnh hãm hại hắn, vậy chính là khó lòng phòng bị.

Giọng nói Trình Thiên Du lại chuyển sang lạnh lẽo.

- Có ý gì! Ngươi dám hoài nghi ta!

Thịnh Sài cả giận nói:

- Khi ta đi theo ông chủ, ngươi còn không biết lăn lộn ở nơi nào!

- Cũng bởi vì như vậy, hiện tại ông chủ bắt đầu coi trọng ta, cho nên trong lòng ngươi có bất mãn, đúng không!

Trình Thiên Du cười lạnh nói:

- Động cơ đã có, ngươi thúc thủ chịu trói đi.

Nói tới đây, Trình Thiên Du đã lộ sát khí.

- Hừ! Nếu ta có hiềm nghi... , ngươi còn có hiềm nghi lớn hơn!

Thịnh Sài phản bác, đặt tay lên khẩu súng trên hông, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

- Ngươi chết đi, hiềm nghi của ta sẽ trở nên nhỏ!

Trình Thiên Du nói:

- Huống chi, nếu như tôi làm, cũng không cần dùng thủ đoạn hạ độc như vậy, ngươi căn bản không ngăn được ta!

- Mơ tưởng!

Thịnh Sài chợt quát, đưa tay rút khẩu súng lục bên hông.

Trình Thiên Du hừ lạnh một tiếng, lấy chưởng làm đao, chém vào cổ Thịnh Sài.

Lúc này, ngón tay Thịnh Sài mới vừa chạm vào cán súng.

- Ta nói rồi, chiến đấu gần người, ngươi chắc chắn sẽ chết!

Trình Thiên Du lạnh lùng nói.

Thịnh Sài hoảng sợ, cảm thụ được cổ họng vỡ vụn, không cách nào hô hấp, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ, sau đó máu tươi từ trong cổ cuồng phun, hắn ngửa mặt lên trời, ngã xuống mặt đất.

Sau khi giết chết Thịnh Sài, Trình Thiên Du tỉnh táo lại, đưa một đạo chân khí vào trong thân thể Giang Điềm Điềm.

Giang Điềm Điềm giật mình, cuối cùng tỉnh lại, sau đó vô cùng hoảng sợ nói:

- Tại sao có thể như vậy!... Không phải tôi... Trình sư phụ, tôi không giết Lục ca... Không phải là tôi...

*****

- Ta biết không phải là cô, là tên khốn khiếp Thịnh Sài, vong ân phụ nghĩa, đã bị tôi giết chết!

Trình Thiên Du nói, lúc này hắn chỉ có thể đổ tất cả tội lỗi lên người Thịnh Sài. Về phần người của Lục gia sẽ tin tưởng mấy phần, Trình Thiên Du cũng không thể khống chế. Ngoài ra, phải để cho Giang Điềm Điềm cũng dội nước bẩn lên người Thịnh Sài, bất kể nói thế nào, đối với Trình Thiên Du mà nói luôn có lợi chứ vô hại.

Về phần người của Lục gia muốn xử trí Giang Điềm Điềm như thế nào, cũng không phải chuyện Trình Thiên Du muốn quan tâm.

Giang Điềm Điềm cuống quít mặc quần áo lên người, châm một điếu thuốc cho mình, sau khi hơi chút trấn định, mới nói:

- Lục ca, hắn là bị ong mật đốt chết.

- Bị ong mật đốt chết? Điều này sao có thể?

Trình Thiên Du nghi ngờ nói:

- Ong mật không thể nào có độc tính lớn như vậy!

Giang Điềm Điềm chỉ chỉ thi thể hai con ong mật trên cửa sổ, kể lại chuyện đã xảy ra trước đó.

Sau đó, nàng thở dài nói:

- Đây có thể là báo ứng. Không ngờ, ong mật cũng có thể báo thù.

Trình Thiên Du vẫn còn có chút không tin tưởng, nhưng nhìn giọng nói và vẻ mặt nói chuyện của Giang Điềm Điềm không giống như đang nói láo. Huống chi, nếu như bịa đặt, Giang Điềm Điềm phải bịa ra một câu chuyện khiến người ta dễ dàng tin tưởng hơn.

Sau đó, Giang Điềm Điềm lại nói:

- Trình sư phụ, bây giờ... Chúng ta phải làm sao?

Nghĩ đến bối cảnh gia đình của Lục Hổ, Giang Điềm Điềm chính là không rét mà run, nếu như người của Lục gia muốn nàng bốc hơi, có lẽ là một việc rất dễ dàng. Còn nàng, chính là muốn chạy trốn cũng làm không được, cho nên lúc này chỉ có thể cầu trợ Trình Thiên Du.

- Chúng ta... hiện tại chính là người trên một chiếc thuyền rồi.

Trình Thiên Du trầm giọng nói:

- Tôi biết, cô lo lắng người của Lục gia sẽ giết cô cho hả giận. Cho nên, biện pháp duy nhất, chính là đổ mọi tội lỗi lên người Thịnh Sài, nhưng nói chuyện phải cao minh hơn một chút, đừng một mực chắc chắn chính là Thịnh Sài làm, chỉ biểu thị bên ngoài, để cho người của Lục gia suy đoán, hoài nghi Thịnh Sài có phải là tay sai của người khác, có phải nhận tiền từ người khác hay không... Ngoài ra, chuyện bị trúng độc, cô cứ nói theo sự thật, không nên khuyếch đại, người của Lục gia tự nhiên sẽ đưa ra phán đoán.

- Trình sư phụ... Tôi sợ, tôi còn trẻ như vậy... Tôi không muốn chết.

Giang Điềm Điềm run giọng nói.

- Tôi cũng sợ.

Trình Thiên Du thở dài nói:

- Nhưng, hiện tại mạng của chúng ta, đã nắm giữ trong tay người khác rồi. Sợ cũng vô dụng!

Sau đó, Trình Thiên Du lại nói với Giang Điềm Điềm:

- Gọi điện thoại cho người nhà cô đi, có lẽ đây chính là di ngôn cuối cùng rồi, ta sẽ liên lạc với người của Lục gia tới đây.

Giang Điềm Điềm gật đầu, đột nhiên thấp giọng khóc thút thít.

Lúc này, Giang Điềm Điềm quả thực hối hận muốn chết.

Sớm biết có kết quả như vậy, căn bản cũng không nên tham gia vào giới văn nghệ. Nếu như cho nàng thêm một cơ hội lựa chọn, nàng nhất định sẽ an tâm đi làm một người bình thường, đi học, kết hôn, sinh con...

Sau khi khóc một trận, Giang Điềm Điềm bấm điện thoại, gọi cho mẹ, mấy ngày nay, một lòng muốn nổi danh, muốn lên cao, nàng đã rất lâu không chủ động liên lạc với mẫu thân, lúc này nghe thấy thanh âm của mẫu thân, cũng vô cùng xúc động...

Từ xa, một đoàn xe đã nhanh chóng chạy tới bên này, đó là người của Lục gia phái tới.

- Chủ tịch Hoa Hanh điền sản Lục Hổ, tới thành phố Tây Giang tiến hành khảo sát bất động sản, bởi vì bệnh tim đột phát, bất hạnh qua đời...

Buổi tối trở lại thành phố Đông Giang, Tùy Qua xem được trên TV tin tức Lục Hổ bị bệnh tim, đột ngột qua đời. Người của Lục gia hiển lộ thủ đoạn cường ngạnh, tất cả tin tức truyền thông của tỉnh Minh Hải đều nhất trí báo cáo vì "bệnh tim đột phát", hoàn toàn không có liên quan tới chuyện cùng nữ minh tinh vui đùa trên xe, bị ong mật đốt chết.

Rất hiển nhiên, nếu như bị ong mật đốt chết, hoặc là chơi đùa trên xe đến chết, cũng sẽ khiến Lục Hổ trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người. Như vậy, người của Lục gia đương nhiên cũng sẽ trở thành trò cười.

Cho nên, cái chết của Lục Hổ biến thành bệnh tim đột phát, giống như có một số người sau khi tự sát sẽ biến thành người mắc bệnh trầm cảm mà chết.

Tùy Qua cũng không để ý Lục Hổ rút cuộc chết vì bệnh tim, hay bị ong mật đốt chết, hắn chỉ để ý kết quả, đó chính là Lục Hổ đã chết. Bất luận Lục gia quyền thế ngập trời cỡ nào, tài phú giàu có thế nào, Lục Hổ vẫn phải đi trình diện diêm vương gia.

Sau khi tin tức ban bố, Tùy Qua gọi Sơn Hùng và Mắt Kiếng đến "Nhân gian tiên cảnh".

Về chuyện ám sát Lộ Hổ, chỉ có Sơn Hùng và Mắt Kiếng biết một chút tình huống. Nhưng rút cuộc Tùy Qua làm thế nào giết chết Lục Hổ, Sơn Hùng và Mắt Kiếng cũng không rõ lắm.

Nhưng, cái này cũng không làm trở ngại Sơn Hùng và Mắt Kiếng bội phục Tùy Qua tự đáy lòng.

Vốn, Sơn Hùng và Mắt Kiếng cũng cảm thấy giết chết Lục Hổ thật sự có chút mạo hiểm, thậm chí cảm thấy cơ hội thành công sẽ không lớn. Dù sao, nếu Lục Hổ thật sự dễ dàng bị giết chết như vậy... , thế lực của Lục gia ở tỉnh Minh Hải đã sớm suy sụp rồi.

Lục Hổ, cũng là người có khả năng trở thành gia chủ đời sau của Lục gia nhất, ai ngờ hắn lại thua trong tay một tên "vô danh tiểu tốt" như Tùy Qua, điểm này không chỉ có Lục gia không ngờ, sợ rằng ngay cả bản thân Lục Hổ cũng không nghĩ tới, cho nên hắn chết cũng không nhắm mắt.

Nhưng, sau khi loại trừ được Lục Hổ, người vui vẻ nhất chắc chắn là Mắt Kiếng và Sơn Hùng. Lục Hổ bị giết chết, cường độ kiểm tra của các bộ phận có liên quan ở thành phố Đông Giang đối với công ty dược Watson tự nhiên cũng sẽ yếu bớt. Đến lúc đó, lại lần lượt tặng ít tiền trà nước, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể sản xuất bình thường rồi.

Như vậy, lợi nhuận của công ty lại sẽ tiếp tục tăng trưởng.

Hai đại cổ đông Sơn Hùng và Mắt Kiếng, đương nhiên sẽ có tiền lời rất lớn.

- Tùy huynh đệ, Sơn Hùng này hôm nay coi như hoàn toàn phục cậu rồi!

Sơn Hùng giơ chén rượu lên nói:

- Nói làm là làm, hoàn toàn nghiêm túc! Chân hào kiệt!

- Ít nịnh bợ đi.

Tùy Qua nói:

- Nếu Lục Hổ đã chết, từ đó về sau, đừng bao giờ nhắc tới người này nữa.

Sơn Hùng còn đang kinh ngạc, Mắt Kiếng ở bên cạnh cũng đã hiểu ý, nhắc nhở Sơn Hùng:

- Người của Lục gia đang truy xét hung thủ, mặc dù trên căn bản không điều tra đến chỗ chúng ta, nhưng tốt nhất không nên nhắc tới người này, tránh chọc ra phiền toái.

Sơn Hùng vừa nghe, lập tức hiểu ý, nói:

- Vậy thì chúc công ty chúng ta phát triển không ngừng!

Tùy Qua nâng chén đợi Sơn Hùng và Mắt Kiếng đụng một cái, mới nói:

- Phát triển không ngừng là chuyện chắc chắn. Nhưng, chuyện thu mua hoa cỏ còn phải gia tăng đầu tư!

Nói tới đây, Tùy Qua liền có loại cảm giác mất hứng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)