Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0110

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0110: Ân oán nhất niệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Sư phụ nói, mặc dù Hồng sư huynh không phải do ngươi đánh chết. Nhưng, nếu như không phải bị ngươi đả thương, Hồng sư huynh sẽ không phải chết. Huống chi, bất luận Hồng sư huynh là bị ngươi đánh chết, hay là tẩu hỏa nhập ma mà chết, người trên giang hồ cũng sẽ cho rằng, môn hạ Hồng Sách của Lục Hợp Thông Tí Quyền, bị một học sinh vô danh đánh chết.

Người nọ giải thích, giọng nói, vẻ mặt trước sau vẫn cung kính như một.

Tùy Qua cuối cùng đã hiểu.

Thể diện, tất cả đều vì vấn đề thể diện!

Cái này gọi là võ lâm nhân sĩ, vì một chút thể diện, có thể khởi xướng một cuộc khiêu chiến sinh tử. Hơn nữa, bất luận Tùy Qua có đáp ứng hay không, hiển nhiên chuyện này cũng không cách nào tránh khỏi. Trừ phi, Tùy Qua lập tức biến mất khỏi thành phố Đông Giang, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

- Như vậy, nhờ chuyển lời cho sư phụ các ngươi, kêu hắn chuẩn bị trước quan tài đi!

Tùy Qua lạnh lùng nói.

Lúc này, Tùy Qua đã minh xác hiểu rõ thái độ để giải quyết tất cả vấn đề: Phải tàn nhẫn!

Cái này gọi là nam nhân không tàn nhẫn, đặt chân không yên.

Muốn yên ổn đặt chân trên giang hồ, thủ đoạn không tàn nhẫn không được!

Muốn không phiền toái nữa, biện pháp duy nhất, chính là để cho người khác cũng không dám tới tìm ngươi gây chuyện!

Mặc dù Tùy Qua hết ngày dài lại đêm thâu tu hành, hơn nữa đã mở ra linh giác, nhưng cuối cùng tu hành ngắn ngủi, cảnh giới vẫn chỉ dừng lại ở bình cảnh luyện khí trung kỳ, hoàn toàn không có dấu hiệu đột phá.

Lúc này, Tùy Qua cuối cùng cảm nhận được, đả thông kỳ kinh bát mạch, đích xác là một chuyện rất khó khăn.

Cho dù có Thần Nông tiên thảo bí quyết nơi tay, có linh thảo tương trợ, đúng là vẫn còn thiếu một hai năm ma luyện, khổ tu, bước về phía bình cảnh luyện khí hậu kỳ, sợ là không dễ dàng đột phá như vậy.

Tình huống trước mắt khiến cho Tùy Qua không khỏi có chút như đưa đám, nếu ngay cả Luyện Khí hậu kỳ cũng không thể đột phá, chớ nói chi đến đột phá Tiên Thiên bí cảnh.

Đột phá Tiên Thiên, tự nhiên là một bước lên trời; nhưng muốn bước vào Tiên Thiên bí cảnh, cũng là khó như lên trời!

Tùy Qua muốn lợi dụng Tiên Thiên chân khí kéo dài tính mạng cho Đường Vũ Khê, chỉ sợ không có hi vọng rồi.

Nghĩ đến đây, Tùy Qua không khỏi cảm thán tư chất của mình ngu dốt. Chỉ có điều, Tùy Qua không nghĩ qua, đám người Hồng Sách, Trình Thiên Du, không có người nào không phải là thiên phú trác tuyệt, nhưng trải qua mấy chục năm khổ tu, mới có tu vi luyện khí trung kỳ, hậu kỳ, còn Tùy Qua nhận được Thần Nông tiên thảo bí quyết, chỉ sau hai tháng ngắn ngủn, có tu vi như thế, đã là vô cùng khủng khiếp rồi.

Dĩ nhiên, mặc dù tâm tình có chút như đưa đám, Tùy Qua vẫn không từ bỏ tu hành, sau khi trị liệu cho Đường Vũ Khê, liền lập tức quay về chổ ở, chuẩn bị tiếp tục ăn linh thảo luyện khí.

Vừa tới chỗ ở, lại thấy một phu nữ trung niên xa lạ ngồi ở cửa, người này ăn mặc rất giản dị, tựa hồ chính là một người nội trợ bình thường, chẳng qua vẻ mặt có vẻ rất tiều tụy, bên cạnh bà ta là một bảo vệ khu nhà.

Người bảo vệ nhìn thấy Tùy Qua, có chút khó xử giải thích với hắn:

- Vị đại tỷ này cứ nói là thân thích của ngài, nhất định phải ở đây đợi ngài trở về. Tùy tiên sinh, ngài xem, bà ta có thật sự là thân thích của ngài không?

Tùy Qua còn chưa trả lời, lại thấy người phụ nữ kia đột nhiên đứng dậy, móc ra một con dao gọt trái cây, đâm vào ngực Tùy Qua.

Người bảo vệ kinh hãi, muốn ngăn cản đã không còn kịp.

Tùy Qua cũng có chút buồn bực, mình và phụ nhân này vốn không quen biết, làm sao bà ta vừa thấy mặt đã muốn dùng dao đâm mình?

Lúc này Tùy Qua cũng không tránh né, con dao tựa hồ đâm vào người hắn.

Phu nhân trung niên kinh hãi, thoáng cái thả tay ra, lúc này cả người bà cũng đang run rẩy.

Rất hiển nhiên, bà cũng không quen làm mấy chuyện bạo lực, máu tanh này.

Lúc này người bảo vệ mới phục hồi tinh thần, vội vàng đưa tay túm lấy người phu nhân.

Nhưng Tùy Qua lại ngăn cản, nói:

- Không sao, con dao đâm trật thoi. Đúng rồi, ở đây không còn chuyện gì. Người này thật sự là thân thích của tôi, là dì nhỏ... tinh thần có chút vấn đề, lúc nào cũng xem tôi là người chồng đã vứt bỏ bà và đứa con năm đó... Thật đáng thương.

Người bảo vệ bán tín bán nghi, nhưng nhìn dáng vẻ của vị phụ nhân này, trạng thái tinh thần thật sự có chút vấn đề, hơn nữa Tùy Qua cũng không truy cứu, hắn đương nhiên cũng không thể truy cứu. Huống chi, trước ngực Tùy Qua đúng là không chảy máu, nhìn dáng dấp có lẽ không đâm trúng. Nếu không chảy máu, không bị thương, nhiều lắm là cũng chỉ sợ bóng sợ gió một trận thôi.

- Vậy ngài nên cẩn thận một chút. Cần hỗ trợ, cứ gọi tôi, hoặc là báo cảnh sát!

Người bảo vệ trách nhiệm nhắc nhở Tùy Qua.

Tùy Qua gật đầu, mở cửa, nói với vị phu nhân:

- Có muốn vào nhà nói chuyện không?

Người phụ nữ trung niên thấy Tùy Qua không chảy máu, lúc này cũng trấn định lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi là cừu nhân không đợi trời chung của nhà chúng ta... Ta không vào nhà của ngươi!

- Cừu nhân không đợi trời chung?

Tùy Qua buồn bực nói:

- Ta kết thù với nhà bà lúc nào?

- Ta là thê tử của người bị ngươi đánh chết.... Hồng Sách!

Người phụ nữ trung niên oán hận nhìn Tùy Qua.

Thì ra, người phụ nữ này chính là thê tử của Hồng Sách, Ninh Ngọc Trân, từ trong miệng một số sư huynh đệ của Hồng Sách mới biết được chuyện này. Cho nên, bà cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức bắt xe trong xe đến tìm Tùy Qua gây phiền toái.

Chẳng qua là, mặc dù Hồng Sách là một cao thủ, nhưng Ninh Ngọc Trân không luyện qua công phu, muốn dùng một con dao gọt trái cây ám sát Tùy Qua, đương nhiên là không thể nào.

Tùy Qua không nghĩ như vậy.

Ninh Ngọc Trân chỉ là một phụ nữ bình thường, chồng của bà là người tập võ, cho nên bà đương nhiên biết chênh lệch với người luyện võ. Mà Tùy Qua ngay cả trượng phu của bà cũng "đánh chết", dĩ nhiên càng không phải người bà có thể đối phó. Đối với chuyện này, Ninh Ngọc Trân đương nhiên cũng biết rất rõ, nhưng dù vậy, bà vẫn liều lĩnh báo thù Tùy Qua, đã nói rõ oán hận trong lòng đối với Tùy Qua sâu đậm như thế nào, mới có thể liều chết đến đây như thế.

- Chồng bà là tôi đả thương, không phải tôi ' đánh chết '!

Tùy Qua nói.

Đối với vị phu nhân này, trong lòng Tùy Qua khó tránh khỏi có chút thương hại. Xem ra, Hồng Sách là một người yêu thương thê tử.

- Làm sao không phải do ngươi đánh chết? Các sư huynh đệ của hắn đều nói là ngươi đánh chết!

Ninh Ngọc Trân kích động nói.

- Tôi đã đón nhận khiêu chiến của Sử Vạn Hào, cho nên căn bản không cần biện hộ cho mình.

Tùy Qua nói:

- Hồng Sách bị tôi đả thương, nhưng với nội lực tu vi của hắn, tầm ba bốn tháng là có thể khỏi hẳn, các người đổ khoản nợ này lên đầu tôi, sợ là có chút không hợp lý. Ngoài ra, người khác không rõ lắm, bà có lẽ biết rõ, tôi và Hồng Sách không thù không oán, tại sao hắn tới tìm tôi gây phiền toái? Bởi vì hắn nhận tiền của người khác, đúng không? Hắn nhận tiền của người khác để đối phó tôi? Chẳng lẽ tôi phải thúc thủ chịu trói, hoàn toàn không phản kháng? Đứng trên lập trường của tôi, đây là phòng vệ chính đáng, đả thương hắn, đã coi như hạ thủ lưu tình.

*****

Đúng là, mặc dù phu nhân này mất đi trượng phu rất đáng thương, nhưng Tùy Qua cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì.

Về phần người của Lục Hợp Thông Tí quyền muốn suy nghĩ thế nào, muốn làm cái gì, Tùy Qua vốn không để ý.

Ninh Ngọc Trân cũng không phải là người đàn bà không hiểu đạo lý, nghe Tùy Qua giải thích, tự nhiên cũng biết đuối lý, thống khổ nói:

- Tôi... Tôi biết, là hắn không nên nhận tiền của người khác. Tiền tài bất nghĩa, quả nhiên không thể lấy. Nhưng hắn làm như vậy, cũng là vạn bất đắc dĩ, nhi tử Ninh Ninh của chúng tôi mắc... bệnh bạch huyết, vì chữa bệnh cho nó, chúng tôi đã dùng hết số tiền để dành của mình. Sau này nghe nói cấy tủy xương, có cơ hội chữa khỏi rất lớn, nhưng giải phẫu rất nguy hiểm, phải tới bệnh viện tốt, bệnh viện lớn mới được, tốt nhất là bệnh viện nước ngoài, mà chúng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy. Lúc này, một ông chủ tỉnh Sán Tây tìm tới cửa, nói sẽ cho một túi tiền.... cho nên, hắn cầm tiền, sau đó đi đối phó ngươi.

Cuộc sống bức bách.

Tùy Qua thầm ai thán một tiếng.

Quyền pháp của Hồng Sách thật sự không tệ, nội lực tu vi cũng rất tinh thâm, không ngờ, vẫn còn bị cuộc sống liên lụy, vì năm đấu gạo mà khom lưng. Nhưng đây cũng là chuyện không thể làm gì, trong xã hội hiện tại, võ công của ngươi cao tới đâu, lại có thể đánh thì thế nào? Đây cũng không phải thời đại giang hồ, gặp chuyện bất bình một tiếng rống, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, giết tham quan cứu dân nghèo. Mặc cho công phu của ngươi cao tới đâu, người nhà mắc phải bệnh nặng, có thể khiến ngươi táng gia bại sản, nghèo rớt mồng tơi.

- Tao ngộ của Hồng sư phụ, tôi rất thông cảm.

Tùy Qua nói:

- Chẳng qua, tôi có chút không rõ, nội lực của Hồng sư phụ rất tinh thuần, hắn dùng chân khí chữa thương cho mình, lẽ ra không xảy ra chuyện tẩu hỏa nhập ma mới đúng. Chẳng lẽ hắn bỗng nhiên có khúc mắc, hay chịu đả kích mãnh liệt về tinh thần?

- Tôi hoàn toàn không biết võ công, cho nên cũng không biết nguyên nhân.

Ninh Ngọc Trân nói:

- Nhưng, khi hắn bị thương, trở về nhà, nói với tôi thương thế của hắn cũng không có gì đáng ngại, có thể là ngươi hạ thủ lưu tình. Nhưng chưa tới hai ngày, ông chủ của tỉnh Sán Tây phái người tìm tới cửa, nói A Sách làm hỏng chuyện, nhất định phải trả tiền lại. Khi đó, bệnh tình của Ninh Ninh lại chuyển biến xấu... Chẳng lẽ, bởi vì như vậy, A Sách mới... Làm sao đây, tôi thật là hồ đồ, biết rõ hắn bị thương, cũng không nên nói bệnh tình của hài tử chuyển biến xấu... Là ta hại hắn, cũng là ta hại hắn...

Ninh Ngọc Trân đột nhiên trở nên kích động dị thường, thoáng cái ngất đi.

Trải qua mấy ngày liên tiếp gặp phải đả kích nặng nề, Ninh Ngọc Trân tựa hồ không chợp mắt, tinh thần và thân thể của nàng đều ở bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, lúc này lại cảm thấy chính mình đã hại chết trượng phu, vì vậy mới tự trách bản thân rồi ngất xỉu.

Tùy Qua cũng rất thông cảm với tao ngộ của Ninh Ngọc Trân, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, lấy Cửu diệp huyền châm tùng đâm vào huyệt vị của Ninh Ngọc Trân, làm cho bà ta nhanh chóng tỉnh lại, khôi phục thần trí.

- Là ngươi cứu ta?

Ninh Ngọc Trân nhìn thấy Tùy Qua rút ra lá thông trên đầu mình, cũng đoán được vừa rồi là Tùy Qua đã cứu hắn.

- Vừa rồi chẳng qua chỉ té xỉu mà thôi, thân thể có chút suy yếu, không có vấn đề gì lớn.

Tùy Qua nói:

- Trượng phu bà đi như thế, không phải lỗi lầm của tôi, cũng không phải lỗi lầm của bà, là cuộc sống bức bách. Người nghèo, một khi mắc bệnh nặng, nhà chỉ có bốn bức tường, táng gia bại sản là chuyện thường xảy ra. Hồng sư phụ gặp phải biến cố như vậy, khó tránh khỏi.... Được rồi, bất kể sư phụ, đồng môn của trượng phu bà có ý kiến gì với tôi, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Vừa nói, Tùy Qua lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Ninh Ngọc Trân:

- Trong tấm chi phiếu này đại khái còn hơn ba trăm vạn, mật mã là sáu chín, bà cầm lấy liên lạc với bệnh viện chữa bệnh cho nhi tử, không nên trì hoãn nữa.

Ninh Ngọc Trân thoáng cái như phát mộng, mục đích tới đây của nàng, vốn là muốn giết chết tên cừu nhân không đội trời chung Tùy Qua, nhưng không những không giết chết được Tùy Qua, ngược lại đối phương còn đưa cho hắn một khoản tiền lớn, đây quả thực là chuyện không thể tin được.

- Nếu không đủ... , bà cứ gọi điện tới đây, tôi sẽ gửi tiền cho bà là được.

Tùy Qua nói, sau đó lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong có tám viên dược hoàn màu trắng, giao cho Ninh Ngọc Trân:

- Đây là dược hoàn tổ truyền của nhà tôi, bồi nguyên bổ khí, mặc dù không thể chữa khỏi bệnh của nhi tử bà, nhưng lại có thể cải thiện thể chất của hắn, đề cao sức chống cự. Cứ nửa tháng dùng một viên. Đúng rồi, hiện tại thân thể của bà rất suy yếu, vì nhi tử của mình, tốt nhất bà nên dùng một viên trước, bồi dưỡng thân thể.

Ninh Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ.

Nhưng thấy Tùy Qua đưa tấm chi phiếu, lại còn đưa thuốc, vẻ mặt cũng rất chân thành, sau khi thoáng nghi ngờ, dứt khoát nuốt một viên thuốc vào trong bụng. Dù sao, theo Ninh Ngọc Trân thấy, nếu loại thuốc này thật sự hữu dụng, như vậy cho nhi tử dùng cải thiện thân thể đương nhiên tốt, nếu không dùng được... , hoặc là thuốc độc, nàng sẽ chết chắc.

Nhưng Ninh Ngọc Trân không khỏi nghĩ quá nhiều, dược hoàn Tùy Qua đưa cho nàng là Cố nguyên hoàn dùng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo luyện chế, bồi nguyên bổ khí, sau khi người bình thường dùng, có thân thể cường kiện, kinh mạch cường tráng, thân thể và tinh thần sẽ có cải thiện rất lớn. Người tập võ dùng, có thể khiến cho chân khí càng thêm tinh thuần, tu vi tiến thêm một bước.

Nếu không phải Tùy Qua thương hại tao ngộ của mẫu tử Ninh Ngọc Trân, làm sao dễ dàng giao linh dược bảo bối này cho người khác.

Cố nguyên hoàn dù sao cũng là linh dược, thấy hiệu quả mau, hơn nữa hiệu quả cực kỳ rõ ràng. Ninh Ngọc Ninh nuốt vào mấy phút, nàng liền cảm thấy khắp người tựa hồ có sức sống, tinh lực vô cùng vô tận, mọi cảm giác mỏi mệt, hỗn loạn trước đó hoàn toàn biến mất. Thậm chí, Ninh Ngọc Trân còn có một loại ảo giác, tựa hồ nàng giống như trẻ lại vài tuổi.

Mặc dù Ninh Ngọc Trân chỉ là một người nội trợ bình thường, nhưng kết hôn với Hồng Sách nhiều năm, mưa dầm thấm đất, đã gia tăng thêm không ít hiểu biết. Lúc này, tự mình nghiệm chứng dược hoàn Tùy Qua biếu tặng linh hiệu như vậy, cũng không còn chút hoài nghi, trong lòng càng cảm thấy thiếu niên trước mắt này thật là kỳ nhân, bản tính lại rất tốt. Chỉ tiếc, trượng phu bởi vì cuộc sống bức bách, mới trở thành kẻ địch của hắn, bị hắn đả thương, mơ hồ lại là cừu nhân của nàng. Trong lúc này, Ninh Ngọc Trân cũng không biết nên cảm tạ hay oán hận hắn, nhưng đối với thiếu niên này, trong lòng nàng đã không còn oán hận.

Tùy Qua cũng không trông cậy Ninh Ngọc Trân có nhiều cảm kích đối với mình, nói với nàng:

- Ninh đại tỷ, tỷ đại khái cũng là người hiểu chuyện, chân tướng chuyện này tôi đã nói rõ ràng, thị phi đúng sai, tôi cũng không tiện bình luận rồi. Hôm nay, tôi chỉ hi vọng nhi tử của tỷ có thể sớm ngày bình phục, sau này có cần gì, tỷ cứ liên lạc với tôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)