← Ch.0011 | Ch.0013 → |
Chu Xử Nhất lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Tùy Qua lại dám cắt ngang lời hắn, có chút không vui nói:
- Là như vậy. Bạn học Tùy Qua, khoa định chế cây cỏ đuổi chó của cậu thành tiêu bản, nhằm bảo tồn lâu dài. Hơn nữa, khoa sẽ cử ra một nhà nghiên cứu tiến hành phân tích, thí nghiệm tiêu bản của cây cỏ đuôi chó này, xem có giá trị nghiên cứu khoa học hay không. Cho nên, hi vọng cậu phối hợp, đem gốc cây này đến phòng thí nghiệm của khoa, hơn nữa viết một bản báo cáo nuôi trồng cặn kẽ. Nếu như nghiên cứu ra thành quả gì, cậu chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Vừa nói, Chu Xử Nhất đứng dậy, định vỗ nhè bả vai Tùy Qua. Hiển nhiên, hắn cho rằng chuyện này đã làm thỏa đáng, căn bản không cần phải nghe ý kiến của Tùy Qua.
Nhưng Tùy Qua nghiêng người né tránh bàn tay của Chu Xử Nhất, sau đó lạnh lùng nói:
- Thật xin lỗi, Chu đạo, tôi không muốn biến nó thành tiêu bản.
- Cái gì! Cậu... Đây là cậu không phục tùng an bài của tổ chức! Không tôn trọng lãnh đạo! Coi thường trưởng bối, coi rẻ nội quy trường học!
Chu Xử Nhất lập tức biến sắc, khiển trách:
- Bạn học Tùy Qua, cậu có phải có chút đắc ý vênh váo rồi hay không! Cậu suy nghĩ thật kỹ, chuyện này đối với cậu chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
- Thật xin lỗi, gốc cây cẩu vĩ thảo này do tôi trồng, tôi tuyệt đối có quyền tự xử lý.
Tùy Qua không chút khách khí nói:
- Huống chi, ban đầu khi tôi nuôi nó, Chu đạo không phải còn bảo tôi bị điên, còn muốn phụ đạo tâm lý cho tôi sao?
- Cậu.... ! Tùy Qua, cậu đừng quên, gần đây cậu vắng mặt khá nhiều! Cậu muốn đối nghịch với tôi, coi chừng bị xử phạt, cuốn gói cút ra khỏi trường!
Chu Xử Nhất thẹn quá thành giận, biến thành uy hiếp trắng trợn.
- Đuổi tôi? Chỉ sợ chỉ có lãnh đạo của khoa và trường mới có thể quyết định.
Tùy Qua lạnh lùng nói, căn bản không nhún nhường Chu Xử Nhất:
- Loại quyết định này không phải một phụ đạo viên có thể thực hiện?
Rầm!
Chu Xử Nhất xanh mặt, đóng sập cửa lại.
- Tùy Qua, cậu thật can đảm!
Thấy Chu Xử Nhất rời đi, Cao Phong vươn ngón cái ra khen ngợi.
- Để tôi đăng lên mạng, để mọi người công khai lên án tên cầm thú Chu Xử Nhất này.
Giang Đào nói:
- Tiêu đề sẽ là "Câu chuyện cẩu vĩ thảo tái sinh dậy sóng, cỏ dại ca chọc giận Chu phụ đạo!
Lời này vừa đăng lên, trong forum trường học nhất thời tràn ngập tiếng mắng chửi.
Nhưng rất nhiều người cũng tỏ vẻ lo lắng, cho rằng cử động lần này của "Cỏ dại ca" rất có thể sẽ bị kẻ tiểu nhân như Chu Xử Nhất trả thù. Dù sao, khi Chu Xử Nhất còn là sinh viên Đông Đại, danh tiếng cũng không hề tốt, nghe nói còn qua lại với đám xã hội đen, xem như là hạng lưu manh.
Ngay cả Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng khi tỉnh táo lại, cũng có chút lo lắng Tùy Qua sẽ chọc vào phiền toái.
Duy chỉ có Tùy Qua hoàn toàn không lo lắng.
Tiêu bản?
Tùy Qua thầm cười lạnh một tiếng. Hắn hao phí năm ngàn đồng, lại hao phí nhiều tinh lực và tâm huyết như vậy, mới nuôi ra một gốc cây cẩu vĩ thảo. Làm tiêu bản, đây chẳng phải là xóa bỏ mọi công sức của hắn sao? Về phần nghiên cứu, Tùy Qua càng không thể đưa gốc cây cẩu vĩ thảo này đi nghiên cứu, có lẽ từ bề ngoài, gốc cây cẩu vĩ thảo này nhìn rất mê hoặc. Nhưng nếu tiến hành nghiên cứu, phân tích khoa học sẽ rất khó nói, hắn không muốn tìm phiền toái cho mình.
Huống chi, gốc cây cẩu vĩ thảo này mấy ngày nữa sẽ lớn, tôi thể đại thành thật sự sắp nằm trong tầm tay. Về phần sẽ bị xử phạt, hắn căn bản không để ý. Cho dù bị đuổi khỏi trường thì thế nào, có Thần Nông tiên thảo quyết, có chuyện gì Tùy Qua hắn không làm được, chỉ cần tùy tiện chế ra mấy bao linh dược, đi khắp thiên nam địa bắc, đồng dạng cũng có thể ăn ngon mặc sướng, ung dung tự tại.
Bốn ngày sau, đợi chờ của Tùy Qua rốt cục cũng có kết quả.
Buổi sáng, Tùy Qua phát hiện gốc cây cỏ đuôi chó đã không còn phun ra nguyên khí, cho nên hắn biết cây cỏ này đã trưởng thành.
Bất luận là nở hoa hay là trưởng thành, tốc độ sinh trưởng của gốc cây cỏ đuôi chó này hiển nhiên cũng nhanh hơn cây cẩu vĩ thảo bình thường rất nhiều.
Nhưng mặc dù gốc cây cỏ đuôi chó này không phun ra nguyên khí, Tùy Qua vẫn cảm giác được nó vẫn đang hút linh khí trong ngọc thạch và thiên địa, hơn nữa tốc độ hấp thu thậm chí còn nhanh hơn trước. Những linh khí này, tuôn toàn bộ lên bông cỏ, dung nhập vào trong từng hạt giống sắp sửa thành thục.
Đắm chìm trong nắng sớm rực rỡ, gốc cây cẩu vĩ thảo đang phát sinh biến hóa khó có thể tưởng tượng.
Bông cỏ xanh biếc, từ từ trở nên căng đầy. Những tiểu lông tơ màu xanh biếc phía trên bông cỏ cũng bắt đầu biến thành màu vàng óng ả, đồng thời sắc bén như kim châm, dưới ánh mặt trời vẫn có thể mơ hồ thấy phản quang.
Sau đó, phiến lá, thân cây cũng bắt đầu biến thành màu vàng, nhuộm đầy màu hoàng kim huyến lệ mà hơi quỷ dị.
Đúng vậy, màu sắc giống như hoàng kim, còn mang theo vẻ sáng bóng như hoàng kim bình thường. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ xanh biếc trước đó.
Hiện giờ, những phiến lá bén nhọn kia càng giống đoản kiếm sắc bén, chín cái đuôi ở trên, thoạt nhìn giống như những lang nha bổng uy vũ, phát ra kim quang dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Mặc dù gốc cây cẩu vĩ thảo này tên là cẩu vĩ thảo màu vàng, nhưng sợ rằng không có bất kỳ một gốc cây cẩu vĩ thảo màu vàng nào có thể trưởng thành bộ dáng như vậy, càng không thể có khí thế như vậy. Hoặc là đúng như Cao Phong đã nói, gốc cây cỏ đuôi chó này có một loại khí phách, có phong phạm vương giả.
Nhưng Tùy Qua lại có thể cảm ứng được thứ mà đám người Cao Phong không thể thấy --- Sức sống.
Mặc dù gốc cây cẩu vĩ thảo này đã bắt đầu thành thục đồng thời có xu hướng tàn héo, nhưng những hạt cỏ trên bông cỏ vẫn chứa đựng sức sống cường đại dị thường. Tùy Qua thậm chí cảm thấy được, một khi những hạt cỏ này chui từ dưới đất lên nẩy mầm, sợ rằng bất kỳ thuốc trừ cỏ nào cũng không thể giết chết bọn chúng. Hay là, cho dù rải những hạt cỏ này trong sa mạc khô khốc mấy chục năm, thậm chí trăm năm, chỉ cần bọn chúng nhận được một giọt nước mưa trên trời giáng xuống, cũng có thể mọc rễ nẩy mầm.
Nhiều lắm là đến xế chiều ngày mai, sau khi hấp thu đầy đủ ánh sáng mặt trời và linh khí, hạt giống của gốc cây cẩu vĩ thảo này sẽ hoàn toàn thành thục.
Tùy Qua đã bắt đầu thấy kích động.
Giữa trưa ngày thứ hai.
Tùy Qua theo thường lệ từ phòng ăn trở về, sau đó khẩn cấp lên ban công, quan sát bảo bối cỏ đuôi chó đã thành thục hay chưa.
Chỉ có điều, khi Tùy Qua đi tới ban công lại không khỏi trợn tròn mắt --
Gốc cây cẩu vĩ thảo đã biến mất!
← Ch. 0011 | Ch. 0013 → |