Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0139

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0139: Phân liệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Được! Vậy cút cho tôi, từ nay về sau Đường Thế Uyên không có cháu gái như cô!

Đường Thế Uyên giận dữ nói, tức giận đến chòm râu run rẩy.

Đường Thế Uyên vốn là người giỏi khống chế cảm xúc, nhưng hôm nay lại bị cháu gái "nhu thuận" của mình va chạm, hơn nữa nhìn thấy dã tiểu tử Tùy Qua càng thêm khó chịu, trong lúc nhất thời thế nhưng tức giận không thể kiềm hãm.

- Tùy Qua, chúng ta đi.

Đường Vũ Khê quả quyết nói, nắm tay Tùy Qua định rời đi.

- Tùy Qua, Vũ Khê, hai đứa ngồi xuống! Đây là nhà của ông ngoại, không có ai dám cho hai đứa từ nơi này lăn đi ra!

Đúng lúc này Hứa Hành Sơn trong bộ quần áo người làm vườn đi vào phòng khách, nhìn Đường Thế Uyên nói:

- Đường tiên sinh, đây là nhà của tôi mà không phải Đường gia, cũng không phải phòng làm việc của ông, không phải quân doanh, cho nên ông không có tư cách buộc ai rời đi. Nhưng bản thân tôi lại muốn mời ông rời nơi này! Lập tức!

Vẽ mặt! Lại hung hăng vẽ mặt!

Hôm nay không biết Đường Thế Uyên đi vận xui gì, lại liên tiếp bị người vẽ mặt, đánh cho mặt hắn không còn chút ánh sáng.

Nhưng Hứa Hành Sơn lại chiếm đạo lý. Càng căm tức chính là tùy sau lưng Đường Thế Uyên có bảo tiêu, ngoài cửa còn có cảnh vệ, nhưng hắn lại không khả năng dùng sức mạnh với Hứa Hành Sơn, dù sao Hứa Hành Sơn là thông gia của hắn, huống chi còn là danh nhân được người tôn kính. Dù Đường Thế Uyên có quyền thế, cũng không thể đem thông gia của mình bắn chết đi?

Đường Thế Uyên biết mặt mũi hôm nay tìm không trở lại. Vì thế hắn cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra cửa, nhưng trước khi ra ngoài, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tùy Qua, nghĩ thầm:

- Nếu không phải do tiểu tử không biết trời cao đất dày này, sự tình hôm nay quả quyết sẽ không phát triển thành như vậy!

Tùy Qua vừa nhìn thấy ánh mắt của Đường Thế Uyên, biết lão nhân gia kia "thành kiến" rất sâu đối với mình. Bất quá ai bảo hắn không biết điều, muốn đem Đường Vũ Khê gả cho người khác đây?

- Xứng đáng!

Tùy Qua nghĩ thầm.

Sau khi đám người Đường Thế Uyên, Cao Bá Minh rời khỏi, Đường Hạo Thiên, Đường Vân, Hứa Nhan Hâm vẫn ở lại.

Hứa Nhan Hâm cùng Đường Hạo Thiên tựa hồ còn có chuyện muốn nói với Hứa Hành Sơn.

Nhưng Hứa Hành Sơn căn bản không cấp cơ hội cho ba người bọn họ, hờn giận nói:

- Ba người còn ở lại đây làm chi? Các người làm cha mẹ, làm ca ca kiểu này sao. Quyền lực càng lớn, địa vị càng cao, không thể tưởng được thân tình lại càng mỏng. Bỏ đi, tôi còn nói chuyện này với các người làm gì, không muốn ngăn cản các người đi thăng quan phát tài.

- Cha...

Đôi mắt Hứa Nhan Hâm đỏ lên, như muốn chảy nước mắt.

Đáng tiếc lúc này Hứa Hành Sơn đang nổi nóng, không thèm để ý nói:

- Khóc, hiện tại khóc có ích lợi gì? Đã sớm nói với con, phải làm một cô gái độc lập, có tri tính, nhưng con không nghe, nhất định đòi gả vào Đường gia làm bà chủ. Kết quả đâu, nhìn thử xem chồng của con làm cái gì, trước mặt người ngoài địa vị hiển hách, vênh váo tự đắc, nhưng đứng trước mặt lão tử của hắn ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái! Ngay cả quyền lợi cơ bản của con gái mình cũng không thể cam đoan, đàn ông như vậy, bộ dạng chó hình người, địa vị cao tới đâu, lại có ích lợi gì chứ!

Nghe được lời này của Hứa Hành Sơn, sắc mặt Đường Hạo Thiên vô cùng khó xem. Nhưng vậy thì sao, người mắng là cha vợ của hắn, cho dù công phu hắn cao tới đâu, địa vị như thế nào, cũng không thể tiến lên ấu đả cha vợ một trận đi? Huống chi lời của Hứa Hành Sơn tuy khó nghe, nhưng đều nói sự thật.

Nước mắt Hứa Nhan Hâm vòng quanh, bà gọi Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân ra ngoài trước, nhìn Tùy Qua nói:

- Tiểu Tùy, cháu là một chàng trai không tệ, hi vọng cháu chiếu cố tốt cho tiểu Khê.

- Xin dì yên tâm, Đường gia có gì đó, nàng sẽ có. Đường gia không có gì đó, nàng cũng sẽ có được.

Tùy Qua tự tin nói, dù lời này nghe vào trong tai người khác có vẻ thổi phồng, nhưng Tùy Qua cảm giác mình hoàn toàn có thể làm được đến. Đúng vậy, người của Đường gia có quyền, có thế, nhưng bọn hắn có linh thảo, linh dược sao? Có thể duyên niên ích thọ, đạt được trường sinh sao?

Chính bởi vì như vậy khi Tùy Qua đối mặt với Đường Thế Uyên, mới trấn định đúng mức như thế.

Hứa Nhan Hâm lau nước mắt, cười nói:

- Chỉ cần cháu thật lòng đối tốt với tiểu Khê là được rồi. Huống hồ yêu cầu của tiểu Khê cũng không nhiều.

Sau đó Hứa Nhan Hâm nhìn Đường Vũ Khê nói:

- Tiểu Khê, con đừng nên trách cha cùng anh con, con cũng biết Đường gia là gia đình thế nào, đàn ông trưởng thành trong gia đình như vậy, phương thức nhìn vấn đề của họ khác với chúng ta. May mắn tiểu Tùy là một chàng trai tốt, xem ra con tinh mắt hơn mẹ nhiều.

Sau khi nói xong Hứa Nhan Hâm cũng rời đi. Dù sao bà gả cho Đường Hạo Thiên hơn hai mươi năm, tự nhiên không khả năng bởi vì chuyện này chia tay. Huống chi theo Hứa Nhan Hâm xem ra, con gái tạm thời "thoát ly" Đường gia, chưa chắc đã là chuyện gì xấu.

- Cuối cùng thanh tịnh.

Sau khi người của Đường gia rời khỏi, Hứa Hành Sơn phát ra một tiếng cảm thán.

- Hứa lão, lời này của ngài cũng ám chỉ chúng cháu nên tránh người rồi đi?

Tùy Qua nói giỡn.

- Đương nhiên không phải.

Hứa Hành Sơn đáp:

- Ông chỉ là không thích tác phong làm việc của Đường gia mà thôi. Rõ ràng là người một nhà, lại làm như thượng hạ cấp, người một nhà ở chung một chỗ như đang làm hội báo chính trị, hoàn toàn không có chút ấm áp gia đình. Sống chung một chỗ với những người kia, cháu sẽ cảm thấy cuộc sống vô cùng khó chịu.

- Khó trách vừa rồi ông muốn tránh trong hoa viên.

Tùy Qua chợt nói.

- Đó là đương nhiên.

Hứa Hành Sơn nói:

- Ông tình nguyện đi giao tiếp với hoa cỏ của mình, cũng không muốn giao tiếp với bọn họ. Việc bọn hắn thảo luận ông chẳng quan tâm, nhưng sự tình liên quan tới Vũ Khê, ông đương nhiên không thể giả câm vờ điếc. Hừ, cho tới nay, Đường Thế Uyên đều nghĩ rằng lão đầu tử này chỉ biết nuôi hoa trồng cỏ đi, nhất định không tưởng được hôm nay ông sẽ không cho hắn mặt mũi. Hắc, thật muốn biết sau khi trở về hắn sẽ có phản ứng gì.

- Phản ứng gì, nhất định là nổi trận lôi đình thôi.

Tùy Qua cười nói:

- Nhưng vừa rồi Hứa lão bão nổi với Đường lão đầu, thật sự là quá uy phong!

- Cháu cũng không tệ đâu, nghé con không sợ cọp. Chuyện Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân không dám làm, cháu lại dám làm.

Hứa Hành Sơn cười nói.

- Hai người một già một trẻ đừng nịnh nọt lẫn nhau được chưa? Hai người không đi làm quan thật sự là đáng tiếc.

Đường Vũ Khê nói:

- Nếu hai người thật sự ăn ý như vậy, thì kết thành anh em kết nghĩa, lập tức đi chém đầu gà, đốt giấy vàng được không?

- Anh em kết nghĩa như tiểu Tùy thật không sai, đáng tiếc...vai vế không thể loạn ah.

Hứa Hành Sơn có điều ám chỉ nói.

- Ông ngoại! Không cho ông giễu cợt cháu.

Đường Vũ Khê cũng cười, từ sau khi "thoát ly" Đường gia, bây giờ nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Em muốn ra bờ sông dạo một chút.

Một lát sau, Đường Vũ Khê đột nhiên nói.

*****

Tùy Qua biết Đường Vũ Khê có chuyện muốn nói với mình, hiểu ý đáp:

- Anh đi với em.

- Vậy hai đứa mặc thêm quần áo, cẩn thận bị lạnh.

Hứa Hành Sơn nhắc nhở hai người.

Nhiệt độ không khí trong tỉnh Minh Hải cao hơn Thục Xuyên không ít, cho nên bây giờ dù là thu đông nhưng không đến nỗi rơi sương rơi tuyết. Hoàng hôn bên bờ Thanh Giang, có chút gió lạnh, nhưng vẫn có thể thừa nhận được.

Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê im lặng bước đi cạnh bờ sông, sau một lúc lâu Tùy Qua áy náy nói:

- Thực xin lỗi, anh làm cho em biến thành người đáng thương không nhà để về. Hơn nữa anh còn vô sỉ hủy đi cuộc hôn nhân chính trị môn đương hộ đối của em.

- Anh đang giải thích hay vui sướng khi người gặp họa, dương dương tự đắc đây?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Có đủ cả đi.

Tùy Qua đáp:

- Nhìn thấy Dương Sâm bị ngây người, trong lòng anh thật có chút dương dương tự đắc. Nhưng khiến cho em tan vỡ với người nhà, anh thật sự có chút áy náy.

- Không cần áy náy.

Đường Vũ Khê nói:

- Kỳ thật em nên cảm tạ anh đúng hơn. Nếu như không có anh cổ vũ, em tuyệt đối không có dũng khí gọi nhịp với ông nội của em, anh không biết người của Đường gia đều rất sợ hãi ông nội.

- Theo phản ứng của cha cùng anh trai em mà xem, anh hoàn toàn hiểu được điểm này.

Tùy Qua nói:

- Thật sự không nghĩ tới, gia đình của em rõ ràng là đại gia đình xã hội chủ nghĩa, nhưng tác phong làm việc lại theo chế độ phong kiến như vậy.

- Hôn nhân chính trị, ích lợi kết hợp, từ xưa tới nay đều là như thế.

Đường Vũ Khê nói:

- Huống chi không chỉ có quốc nội có kiểu hôn nhân chính trị ích lợi kết hợp này, nước ngoài không phải cũng vậy sao.

- Phải, nói đúng như thế.

Tùy Qua nói:

- Nhưng anh không có hứng thú với người của Đường gia, chỉ cần em không tức giận, không buồn bực là tốt rồi.

- Trước khi rời khỏi Đường gia, thật sự em có chút buồn bực. Nhưng hiện tại đã không còn.

Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng chỉ sợ cần chân chính rời khỏi Đường gia cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu. Bỏ đi, không nói chuyện này, em nghe nói gần đây anh có phiền toái trong trường học phải không?

- Phiền toái gì?

- Sự kiện email xin nghỉ đó.

Đường Vũ Khê cười nói:

- Hơn nữa anh còn dám đem lãnh đạo viện hệ xưng là "trư nhân", thật sự rất dũng mãnh. Nhưng anh phải cẩn thận một chút, đừng thật sự bị trường học khai trừ thì không tốt đâu.

- Không có việc gì, đúng như lời em nói, chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.

Tùy Qua đáp:

- Vị Lưu trư nhân kia, sẽ không thật sự vì chút chuyện nhỏ như vậy khai trừ anh đi? Huống hồ Hứa lão để yên cho anh bị khai trừ?

- Đối với những công việc hàng ngày trong trường học, hiện tại chỉ sợ ông ngoại cũng không nhúng tay vào.

Đường Vũ Khê nhắc nhở Tùy Qua.

- Không sao.

Tùy Qua nói:

- Nếu bọn họ thật sự đem anh khai trừ, đây chính là tổn thất lớn của trường học.

- Anh đó, vì sao luôn cuồng vọng như vậy đâu.

Đường Vũ Khê nói.

- Bởi vì anh có vốn liếng cuồng vọng.

Tùy Qua đáp:

- Em rất nhanh liền sẽ biết.

Hai người cười cười nói nói đi tới, lúc này chợt thấy có một người phụ nữ hốt ha hốt hoảng chạy như điên về phía bên này, vừa chạy vừa hướng hai người xin giúp đỡ:

- Điện thoại...điện thoại, ai có điện thoại mau cho tôi mượn dùng, nhanh lên!

Người phụ nữ đi chân trần, đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, kỳ thật chính xác hơn là trên người chỉ bọc một chiếc thảm lông cừu màu trắng. Mặt khác dù nhìn nàng thất kinh, nhưng khuôn mặt không tệ, theo quan điểm thẩm mỹ của Tùy Qua mà xem, được gọi là thiếu phụ thượng phẩm.

Nhưng nhìn người phụ nữ bối rối mượn điện thoại, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt bị người cưỡng bức hay sao?

Cầm thú!

Trong lòng Tùy Qua đồng học chính nghĩa lăng nhiên mắng một câu, nhanh chóng lấy ra điện thoại đưa cho thiếu phụ kia.

- Gọi không được!

Thiếu phụ gấp đến mức thiếu chút nữa đánh rơi di động của Tùy Qua vào trong nước. Loại di động chết tiệt này, bình thường luôn thổi phồng tín hiệu bao trùm toàn cầu, vừa đến thời khắc mấu chốt lại gọi không thông.

Đường Vũ Khê vội vàng đưa di động của mình, lại lên tiếng an ủi nàng.

- Sao có tín hiệu vẫn không gọi được! Chết tiệt!

Thiếu phụ gấp đến mức giậm chân.

- Rốt cục là chuyện gì vậy? Chúng tôi có thể giúp đỡ không?

Đường Vũ Khê thấy thiếu phụ vội vã như vậy, thân thiết hỏi thăm.

- Chồng của tôi phát bệnh...cần cấp cứu ah! Làm sao bây giờ!

Thiếu phụ vội kêu lên.

- Việc này không nên chậm trễ, bạn của tôi là bác sĩ, hẳn có thể trợ giúp cô!

Đường Vũ Khê chỉ chỉ Tùy Qua.

- Hắn?

Thiếu phụ hiển nhiên không tin Tùy Qua là bác sĩ, nhưng nàng không còn tuyển chọn nào khác, cắn răng nói:

- Bỏ đi, thử một lần xem. Ai, vì sao lại xảy ra chuyện xui xẻo như vậy...

Thiếu phụ quay trở lại chỗ xảy ra sự cố, nơi đó đỗ một chiếc xe Jeep màu đen.

Cứu người quan trọng hơn, Tùy Qua vội vàng chạy tới.

Tình hình trong xe Jeep làm hắn trợn mắt há hốc mồm.

Một lão đầu tử trần truồng nằm trên xe, thân thể run rẩy, trong miệng sùi bọt mép, chỗ kín hỗn độn một mảnh, càng ly kỳ chính là chỗ kín lão đầu tử vẫn còn đang phun, hơn nữa còn là màu đỏ - huyết tinh!

Trong lòng Tùy Qua thầm than một tiếng, đây cần gì chứ! Đây không phải chơi đàn bà, đây là đang liều mạng! Đã một đống tuổi, sao còn chơi kích thích như vậy, chẳng phải là ngại mạng dài sao. Huống chi một giọt tinh trùng mười giọt máu, vị lão nhân gia này lại không biết chỉ huy, cứ tiêu hao như vậy, hôm nay xảy ra chuyện là tất nhiên mà thôi.

Tùy Qua thấy vậy trước tiên ngăn cản Đường Vũ Khê tới gần, sau đó tùy tay lấy ra Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, nhanh như chớp đâm vào huyệt vị trên bụng lão nhân, làm cho hắn dừng phun huyết tinh, lại dùng một tùng châm khác đâm vào não bộ của lão đầu tử, làm cho hắn dần dần khôi phục thần chí.

Thiếu phụ chứng kiến tình hình này, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mới vừa nhìn thấy lão công của mình phun huyết tinh, thiếu phụ bị dọa kinh hoàng, còn tưởng rằng lần này lão đầu tử phải đi đời nhà ma, không tưởng được cho nàng tùy tiện gặp được một "tiểu thần y", quả nhiên ra tay bệnh trừ, lão đầu tử có thể rất nhanh liền tỉnh lại.

Mặc dù Đường Vũ Khê có chút tò mò, nhưng Tùy Qua không cho nàng tới gần nên nàng cũng không đi theo giúp vui.

- Cảm ơn cậu...chàng trai, cậu đã cứu tôi.

Lão đầu tử suy yếu nói.

Nghe chồng mình có thể nói chuyện, thiếu phụ lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, biết chồng mình đại khái sẽ không việc gì.

- Không cần khách khí, cứu sống người là bổn phận của thầy thuốc mà thôi.

Tùy Qua bình tĩnh nói, nhưng không vội vã rút tùng châm:

- Dương hiệu trưởng, ông cần yêu quý thân thể của chính mình ah.

- Cậu...cậu nhận thức tôi?

Lão đầu tử có chút kinh ngạc. Thân phận bị hiểu rõ làm cho hắn có chút xấu hổ.

- Tôi không biết ông.

Tùy Qua đáp. Không sai, hắn là một học sinh bình thường, rất khó cơ hội nhìn thấy hiệu trưởng, chủ yếu hắn có hai lần cơ hội, một lần là lúc nhập học, một lần là tốt nghiệp đại học, hơn nữa bởi vì hiệu trưởng đại nhân chỉ đứng trên đài cao, cho nên học sinh bình thường không biết hắn là chuyện dĩ nhiên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)