← Ch.0186 | Ch.0188 → |
- Đưa giấy tờ cho ngươi, thật sự có thể sống sao?
Tùy Qua cười nhạt:
- Ngươi nghĩ ta ngu như vậy sao?
- Ít nhất, có thể làm cho ngươi bớt chút hành hạ.
Sát thủ nói.
- Thật sao.
Tùy Qua nói:
- Ta cũng nói với ngươi một câu, ta sẽ không hành hạ ngươi.
Sát thủ cười lạnh một tiếng, cảm thấy Tùy Qua thật sự đã chết đến nơi còn mạnh miệng!
Khi hắn đang định động thủ cho Tùy Qua một chút giáo huấn, hung hăng cho Tùy Qua một quyền, chợt phát hiện cánh tay không thể nhúc nhích.
Tùy Qua tự nhiên xoay người, sau đó cười nói với sát thủ:
- Không ngờ sát thủ Lâm gia mời tới, cũng chỉ là loại cấp bậc này!
Nói xong, Tùy Qua vươn đầu ngón tay ra, thoáng cái điểm trúng trái tim sát thủ này.
Nội kình tràn vào, tên sát thủ lập tức chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Khi Tùy Qua đang định dùng "Hóa thi phấn" chế biến gần đây hủy thi diệt tích, đột nhiên mắt phải nháy lia lịa, một loại cảm giác cực độ nguy hiểm xông lên trong lòng. Không do dự, Tùy Qua lập tức triển khai thân hình, nhanh chóng nhảy sang bên hông.
Xoẹt!
Bên vai trái truyền đến một âm thanh muộn hưởng.
Tùy Qua tinh tường cảm giác được, một vật thể nóng rực xoay tròn tốc độ cao lao vào bả vai của hắn, ngay cả chân khí cũng không thể chống đỡ.
Huyết nhục vẩy ra, đau đớn kịch liệt bắt đầu lan tràn từ miệng vết thương.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Đối phương chỉ bỏ ra một con mồi, đã lấy được một cơ hội tuyệt hảo bắn tỉa Tùy Qua. Buồn cười chính là, Tùy Qua lúc trước còn đang chê cười cấp bậc sát thủ của người ta không cao, kết quả một khắc sau đã xui xẻo.
May nhờ linh giác của Tùy Qua rất nhạy cảm, khiến hắn cảm thấy nguy cơ, nếu không lần này có thể đã mất mạng rồi.
Sau khi trúng thương, Tùy Qua lập tức dùng chân khí làm vết thương ngừng chảy máu, sau đó lập tức triển khai thân pháp bỏ trốn mất dạng.
Bỏ chạy một hơi, Tùy Qua mới ngừng lại được, bắt đầu tĩnh táo suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
- Khinh địch nữa rồi!
Lần này đích xác là khinh địch.
Mặc dù đã sớm ngờ tới người của Lâm gia sẽ không cam lòng, nhưng Tùy Qua lại đánh giá thấp trí khôn người Lâm gia. Lúc này Tùy Qua đã hiểu, sát thủ không có cấp bậc lúc trước hiển nhiên là con mồi đối phương cố ý ném ra. Khi Tùy Qua đang phân tâm thư giãn, đòn sát thủ của đối phương rốt cục mới xuất động, nếu như không phải vì Tùy Qua kịp thời né tránh, sợ rằng không chết cũng trọng thương.
Nhưng Tùy Qua mơ hồ cảm giác được, đối phương cũng không phải muốn lập tức giết chết hắn, mà là muốn đả thương hắn, sau đó thu hồi giấy tờ của Lâm gia.
Vết thương trên bả vai mặc dù không trí mạng, nhưng lại khiến Tùy Qua có chút như đưa đám. Cường giả Luyện Khí hậu kỳ, đả thông hai mạch Nhâm Đốc, toàn thân đều có chân khí hộ thể, nhưng cuối cùng không phải có tấm thân kim cương bất hoại. Khi đối mặt với vũ khí của khoa học kỹ thuật, ngay cả Tùy Qua cũng thua thiệt.
Tùy Qua chưa trở về trường, mà gọi một chiếc xe đến nội thành Đông Giang, sau đó gọi Sơn Hùng và Mắt Kiếng đến.
Trong căn phòng Vip của Nhân Gian Tiên Cảnh.
Mặc dù Sơn Hùng bị chặt đứt một đôi tay, nhưng sau mấy ngày tâm tình hiển nhiên cũng không tệ lắm, cười nói với Tùy Qua:
- Tùy huynh đệ, sao hôm nay lại kêu chúng ta ra ngoài uống rượu?
- Tôi trúng đạn rồi.
Tùy Qua thản nhiên nói.
Hắn nói như vậy, đều làm cho Mắt Kiếng và Sơn Hùng đều thất kinh.
Tùy Qua khoát tay áo, nói:
- Không có chuyện gì, không phải vết thương trí mệnh.
Vừa nói, Tùy Qua kéo vai áo, nhất thời lộ ra vết thương trên bả vai, nhưng bởi vì dùng chân khí khống chế mạch máu, miệng vết thương tựa hồ không có máu tươi rỉ ra, cũng khó trách Sơn Hùng và Mắt Kiếng không chú ý tới.
Tùy Qua dùng đầu ngón tay đè miệng vết thương, sau đó dùng bàn tay vỗ, nhất thời lấy đầu đạn bên trong ra ngoài.
Lúc này cẩn thận kiểm tra thương thế, mặc dù có chân khí hộ thể, thương thế do viên đạn này tạo thành cho Tùy Qua vẫn rất nghiêm trọng, đạn trực tiếp xuyên qua xương vai Tùy Qua, mắc kẹt trong xương. Sau khi Tùy Qua lấy đầu đạn ra, để lại trên xương một lỗ thủng, cũng may Tùy Qua có linh dược nơi tay, bôi bồi nguyên cao lên vết thương, chỗ xương tổn hại rất nhanh khép lại.
- Đây là đạn của súng bắn tỉa!
Mắt Kiếng nhặt đầu đạn trên mặt đất nói.
Nhìn thấy Tùy Qua có chút nghi ngờ, Mắt Kiếng giải thích:
- Hồi tôi đi học, chính là một người yêu thích súng, sau này lăn lộn trên giang hồ, cũng chơi một số khẩu súng, nhưng chỉ là súng lục bình thường. Ở nước ta, súng ống bị khống chế rất nghiêm, khẩu súng có uy lực quá lớn, cũng không dễ dàng có được. Dĩ nhiên, chỉ cần có đầy đủ tiền, cũng có thể kiếm được một số khẩu có uy lực lớn! Viên đạn này, tôi dám khẳng định, tuyệt đối là đầu đạn của súng bắn tỉa.
Tùy Qua nói:
- Xem ra người nổ súng, không chỉ có kỹ thuật bắn không tệ, đầu óc cũng linh hoạt, biết ta sẽ đi về cuối phố, nên hắn đã sớm lựa chọn vị trí bắn chính xác.
- Có lẽ như vậy.
Mắt Kiếng nói:
- Bình thường, những tay bắn tỉa đều sẽ chọn lựa vị trí trước, làm sao có thể dùng một viên giết chết đối thủ! Nói như vậy, tên kia đúng là rất chuyên nghiệp, chỉ dùng một kẻ chết thay, suýt nữa lừa được cậu.
- Đúng vậy, nhất thời khinh thường.
Tùy Qua thán một tiếng, uống một ngụm rượu.
- Ông chủ, cậu phải cẩn thận một chút.
Mắt Kiếng nhắc nhở Tùy Qua:
- Đám sát thủ này, chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
- Đúng vậy, đám người này hoàn toàn không để ý đến quy củ giang hồ, đúng là rất phiền toái.
Sơn Hùng cũng nói, sau đó nói với Mắt Kiếng:
- Mau gọi thêm mấy huynh đệ đến đây, trà trộn vào đám bức người đó.
- Không cần khẩn trương như thế?
Tùy Qua nói:
- Nếu là khoảng cách gần... , bọn họ tới tìm tôi gây phiền toái, chắc chắn sẽ phải chết!
- Huynh đệ cậu đừng chê cười, kể từ khi đôi tay này của ta không còn, lá gan cũng nhỏ đi.
Sơn Hùng cười nói:
- Tôi biết công phu của cậu tốt, nhưng không muốn có người ảnh hưởng tới tiệc rượu của chúng ta. Hai ngày nay tâm tình cũng không tệ lắm, cũng không muốn bị sát thủ quấy nhiễu.
- A, Hùng ca có chuyện tốt rồi?
Tùy Qua hỏi Mắt Kiếng.
- Thật đúng là chuyện tốt.
Mắt Kiếng cười nói:
- Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy, Hùng ca mấy ngày qua cảnh xuân đầy mặt sao?
Tùy Qua cẩn thận nhìn, cười nói:
- Thật đúng là như vậy. Tôi còn tưởng Hùng ca mặt mày hồng hào là do ánh đèn, thì ra là phát xuân. Thật đúng là chuyện tốt, không biết lần này cô nương nào gây họa cho Hùng ca?
Mắt Kiếng hiển nhiên bị gợi lên hứng thú, nói:
- Lần trước chúng ta xuất chủ ý cho Hùng ca, phát động nhân thủ rộng khắp đi giới thiệu đối tượng cho Hùng ca, sau đó để Hùng ca đi xem mắt. Kết quả Hùng ca lại không ưng mắt đối tượng xem mắt, nửa đường trở về, thật sự là anh hùng cứu mỹ nhân, cứu một tiểu cô nương làm việc ở quán KFC, sau đó người ta thật sự có tình cảm với Hùng ca. Mấy ngày vừa rồi thật sự giống như không thể tách rời, hơn nữa thím cũng rất thích cô nương này, Hùng ca lần này thật đúng là vận khí đến rồi!
*****
- Cái này gọi là trong họa có phúc!
Sơn Hùng cảm khái nói, vẻ mặt hơi có chút đắc ý.
Lần này Sơn Hùng mất đi hai tay, mới đầu thật sự có chút nản lòng thoái chí. Sau đó, Tùy Qua nói có thể làm cánh tay gãy của hắn tái sinh, Sơn Hùng mới khôi phục một chút chí khí, nhưng tâm tình vẫn có chút xuống thấp. Ai ngờ, khi tâm tình của hắn xuống thấp, một nữ nhân lại tiến vào thế giới của hắn.
Vị cô nương kia từ nông thôn lên thành phố làm việc, làm phục vụ ở quán KFC không lâu, bởi vì dung mạo xinh đẹp, cho nên bị một ông chủ siêu thị để ý, muốn bao nuôi cô nương này làm tình nhân. Đêm hôm đó, ông chủ kia lái xe tới đón cô nương, nàng lại không chịu lên xe, cho lão định dùng sức mạnh, vừa vặn Sơn Hùng đi qua nơi này, liền xuất thủ tương trợ. Phải nói là xuất "đầu" tương trợ mới đúng. Bởi vì Sơn Hùng không có tay, cho nên trực tiếp dùng đầu đập ông chủ siêu thị kia, đến mức tên kia thiếu chút nữa phun ra mật đắng.
Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân.
Mặc dù Sơn Hùng không có tay, nhưng cô nương này lại bị khái anh hùng của hắn đả động, tựa hồ vừa thấy đã yêu. Còn Sơn Hùng cũng thích cô nương thuần phác này, thích hắn không có tâm cơ, hiền hòa lương thiện, hơn nữa mẫu thân của Sơn Hùng cũng cực kỳ thích cô nương này.
Tóm lại, chuyện này đến hiện tại, thật đúng là tất cả đều vui vẻ.
- Vậy nên chúc mừng!
Tùy Qua và Mắt Kiếng cùng giơ ly lên chúc mừng Sơn Hùng.
Sơn Hùng dùng miệng ngậm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, hồng quang trên mặt càng tăng lên.
- Lúc nào có thể uống rượu mừng của hai người đây?
Tùy Qua lại nói:
- Để tôi chuẩn bị một đại hồng bao.
- Đại hồng bao? Nghe huynh đệ nói như thế, tôi cũng sốt ruột rồi.
Sơn Hùng vui vẻ nói:
- Cũng không biết lúc nào có thể thành.
- Phải mau nắm lấy.
Mắt Kiếng cười nói:
- Rèn sắt khi còn nóng, Hùng ca không phải rất có kinh nghiệm sao...
- Ít nói nhảm đi, tôi rất tôn trọng Bái San, tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng làm chuyện nàng không thích.
Sơn Hùng lại hiện ra vẻ mặt đứng đắn hiếm có, xem ra hắn thật sự có tình cảm sâu nặng với vị cô nương này.
- Hết rượu rồi!
Mắt Kiếng vừa thấy rượu đã uống cạn sạch, lập tức gọi phục vụ, kêu nàng đi lấy rượu.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, một nữ phục vụ mặc váy bưng một cái khay đi đến, phía trên đặt hai chai Bạch Cửu.
- Nhanh lên!
Sơn Hùng nói với nữ phục vụ sinh, sau đó lại bắt đầu hàn huyên với Tùy Qua và Mắt Kiếng.
Ngay vào lúc này, Tùy Qua đột nhiên giơ chân kia đá bay nữ nhân kia lên tường.
Mắt Kiếng và Sơn Hùng không khỏi hoảng sợ, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tùy Qua bỗng nhiên lại hành động như thế.
Nhưng sau đó bọn họ liền nghe một tiếng "cách", một đồ vật rơi xuống mặt đất, làm ấnh mắt hai người đại biến.
Súng lục!
Lại thấy súng lục!
Sơn Hùng và Mắt Kiếng thấy tình huống này, cũng cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng.
Phải biết rằng nơi này có thể xem là địa bàn của Sơn Hùng, không ngờ còn bị bọn sát thủ trà trộn vào, như vậy chẳng khác nào đánh thẳng vào thể diện của hắn.
Nhưng, Tùy Qua rất nhanh lại có động tác, không đợi nữ nhân kia có phản ứng gì, đột nhiên ném nàng từ cửa sổ lầu hai ra ngoài.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn phát ra trên người nữ nhân kia, khiến tất cả cửa sổ lầu hai đều vỡ nát.
Còn nữ nhân kia, sợ rằng đã thành thịt nát trên không trung.
Trong Nhân Gian Tiên Cảnh, nhất thời hỗn loạn, tiếng người thét chói tai, kinh hô vang lên.
Sắc mặt của Sơn Hùng và Mắt Kiếng nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Cũng không phải bởi vì cú nổ này đã tạo thành bao nhiêu tổn thất cho bọn hắn và Nhân Gian Tiên Cảnh, mà nếu không phải Tùy Qua cảnh giác, chỉ sợ cho dù không chết cũng sẽ trọng thương. Đám sát thủ chết tiệt này, quả nhiên không chết không thôi!
Sắc mặt Tùy Qua cũng trở nên rất khó coi.
Bình tĩnh mà xem xét, Tùy Qua thật sự có chút đánh giá thấp thực lực và năng lực của đám sát thủ này. Không sai, công phu tu vi của những người này đích xác là kém xa Tùy Qua, nhưng bàn về thủ đoạn và phương thức giết người, quả nhiên cực nhiều. Lúc trước là thả mồi, hiện tại lại xuất hiện một người thể bom, đám bức người này quả nhiên không có ý định để hắn yên bình.
Nếu như đám người này chỉ nhằm vào hắn, Tùy Qua sẽ không tức giận như thế. Nhưng, hiện tại đám sát thủ này lại cuốn cả những người bên cạnh Tùy Qua vào cuộc, như vậy là chạm đến cấm địa của Tùy Qua.
Lúc này Mắt Kiếng lại rất tỉnh táo, lập tức gọi người thu thập hiện trường.
Quả bom này nhất định tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với việc làm ăn của Nhân Gian Tiên Cảnh, nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là có một người chết, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ rồi. May mắn chính là, tay sát thủ cũng không còn thi thể, chỉ cần xử lý hiện trường sạch sẽ một chút, sợ rằng không có ai biết nơi này có người nổ chết, dù sao người chết là một sát thủ, người nào sẽ đi báo án cho cô ta?
Phương thức xử lý của Mắt Kiếng không sai, trước tiên thu thập tàn cuộc, có thể tránh khỏi chọc tới đại phiền toái.
Sơn Hùng cũng hổn hển, nhưng bởi vì căn bản không biết đối thủ là người nào, muốn liều mạng cũng không tìm được người.
Tùy Qua kêu Sơn Hùng và Mắt Kiếng không cần lo lắng, chỉ để ý xử lý tốt chuyện ở Nhân Gian Tiên Cảnh, đám sát thủ kia, hắn sẽ đích thân đi chiêu đãi bọn hắn.
Qua một hồi, tiếng còi cảnh sát phá vỡ bầu trời đêm.
Đụng phải loại tràng diện này, cho dù là sát thủ cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh.
Cho nên, Tùy Qua cũng không lo lắng sát thủ sẽ tiếp tục hành động, bước ra khỏi Nhân Gian Tiên Cảnh, biến mất trong đám người hỗn loạn.
Là một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp, không chỉ có sát thủ chuyên nghiệp, tất nhiên cũng có một số người đặc biệt thu thập tin tức tình báo.
Nếu như tin tức mất linh thông, làm thế nào xác định vị trí mục tiêu, làm thế nào định ra kế hoạch ám sát hữu hiệu?
Hơn nữa, nhìn tao ngộ đêm qua của Tùy Qua, rất hiển nhiên mạng lưới thu thập tin tức tình báo của đối phương không chỉ có một người.
Gặp tập kích phía ngoài giáo khu Phát Phong, lại gặp tập kích ở Nhân Gian Tiên Cảnh.
Như vậy chứng tỏ tổ chức sát thủ này phái tới không ít người, nếu không sao có thể thi hành hai vụ ám sát trong một đêm. Hơn nữa cũng thiếu chút nữa là thành công, nếu như công phu của Tùy Qua kém một chút... , chỉ sợ đã sớm đã mất mạng.
Đồng thời, cũng chứng minh người của Lâm gia quả nhiên đã bị Tùy Qua bức cho phát điên, sau khi chuyển tiền khám bệnh, lại bắt đầu khẩn cấp tìm người đối phó Tùy Qua. Hơn nữa có thể nhìn ra, lần này Lâm gia vì đối phó Tùy Qua, đã bỏ ra số tiền rất lớn.
Dĩ nhiên, nếu như có thể giết chết Tùy Qua thành công, sau đó thu hồi những giấy tờ tư sản kia... , tiêu chút tiền đó không coi vào đâu.
Sau khi rời khỏi "Nhân Gian Tiên Cảnh", Tùy Qua du đãng ở thành phố Đông Giang đến tận nửa đêm.
Không biết có phải vì cảnh sát đã chú ý, tóm lại sau nửa đêm Tùy Qua không gặp bất cứ tập kích nào nữa.
← Ch. 0186 | Ch. 0188 → |