Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0200

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0200: Tiên Thiên chi uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tráng hán nghe thấy Thẩm Quân Lăng gọi Tùy Qua là "Thôi Thôi", lộ ra vẻ rất thân thiết, không nhịn được quan sát đánh giá Tùy Qua một phen. Sau đó thấy thân hình, nện bước của Tùy Qua, không khỏi gật đầu.

Tùy Qua đi theo Thẩm Quân Lăng xuyên qua phòng khách rộng rãi, đến hậu viện biệt thự, nhất thời ngửi thấy một mùi vị dược liệu.

Hậu viện biệt thự rất rộng, bên trong có rất nhiều loại thuốc bắc, chính là một vườn thuốc

Trong vườn thuốc, có hai người, một lão nhân, một người trung niên, đang đứng đàm luận cái gì.

- Gia gia! Ngũ thúc!

Thẩm Quân Lăng kêu lên, một đường chạy tới, lao vào lòng lão nhân kia.

Chỉ chốc lát sau, ba người đi về phía Tùy Qua, Thẩm Quân Lăng vội vàng giới thiệu cho lão nhân gia:

- Gia gia, đây là Tùy Qua, bằng hữu của ta....

- Hồ đồ!

Thẩm Quân Lăng còn chưa nói hết, người trung niên bên cạnh tựa hồ bất mãn nói:

- Quân Lăng, hôm nay là ngày gì, làm sao cháu có thể dẫn người ngoài tới đây. Cháu biết rất rõ, phụ thân cháu đã chuẩn bị gả cháu cho Tống Lập Hào, đang chuẩn bị hôm nay nói với gia gia, cho nên cháu muốn đoạt trước một bước, phá hư quyết định của phụ thân cháu sao?

Tùy Qua vừa nghe, nhất thời sáng tỏ.

Thì ra phụ thân của Thẩm Quân Lăng của đã chọn cho nàng một hôn sự, nhưng chuyện này đương nhiên cần trưng cầu ý kiến của gia gia Thẩm Quân Lăng. Mà Thẩm Quân Lăng cũng biết điểm này, cho nên mới đi trước một bước, dẫn Tùy Qua tới bái kiến gia gia, chính là hy vọng có thể được gia gia chấp thuận trước.

Ngũ thúc của Thẩm Quân Lăng đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Quân Lăng.

Gia gia của Thẩm Quân Lăng nhìn Tùy Qua, sau đó nói với ngũ thúc Thẩm Thiên Du:

- Thiên Du, tiểu tử Thiên Phách chọn cho Quân Lăng, trước mắt có tu vi gì?

Ngũ thúc Thẩm Thiên Du nói:

- Quả nhiên là nhân trung long phượng, mới hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới luyện khí trung kỳ, tiền đồ vô lượng.

- Hừ.

Gia gia của Thẩm Quân Lăng buồn bực hừ một tiếng, giống như kêu rên:

- Ngu xuẩn! Làm gì có đạo lý bỏ ngọc thô mà nhặt ngói vụn!

Tùy Qua vuốt vuốt lỗ mũi, kinh ngạc nói với Thẩm Quân Lăng:

- Lão gia tử nói ngọc thô, chẳng lẽ là ta?

Thẩm Quân Lăng thật là dở khóc dở cười, tên Tùy Qua này lại dám nói giỡn trước mặt gia của nàng, thật là không biết kiêng sợ. Phải biết rằng, bất luận là trong ngoài Thẩm gia, bất luận kẻ nào đối mặt với gia gia của nàng cũng đều cung kính, nơm nớp lo sợ.

Ngay cả Thẩm Quân Lăng, mặc dù thỉnh thoảng có thể làm tiểu nữ nhi trước mặt gia gia, nhưng cũng không dám không kiêng sợ nói giỡn.

Ai ngờ, gia gia của Thẩm Quân Lăng cũng không tức giận, ngược lại cười nói:

- Người trẻ tuổi, tính cách thật thà, không tệ. Lão phu Thẩm Thái Sùng, ngươi tên Tùy Qua sao? Tốt, lão phu nhớ kỹ tên ngươi. Đi lại trầm ổn, hô hấp đều đều, xương cốt thân thể thanh kỳ, xem ra ngươi đã đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, với thiên phú và tuổi tác hiện tại của ngươi, rất có hy vọng đột phá Tiên Thiên bí cảnh!

Ngũ thúc của Thẩm Quân Lăng không khỏi cả kinh, nói:

- Làm sao có thể... Tiểu tử này đã đả thông kỳ kinh bát mạch?

Từ Tôi Thể đến Luyện Khí, có một đạo khảm, người vượt qua đạo khảm này không ít. Nhưng từ Luyện Khí trung kỳ đến Luyện Khí hậu kỳ, đạo khảm đả thông kỳ kinh bát mạch, người có thể vượt qua cũng không nhiều. Hơn nữa, người càng sớm bước qua đạo khảm này, càng có hi vọng đột phá Tiên Thiên bí cảnh, thành tựu võ lâm truyền kỳ.

Tùy Qua sớm đã cẩn thận đánh giá gia gia Thẩm Thái Sùng của Thẩm Quân Lăng một phen, chỉ thấy vị lão đầu này mặc dù râu tóc bạc phơ, nhưng hai mắt như điện, trên mặt không có nửa nếp nhăn, làn da trắng hồng như con nít, rõ ràng chính là đặc thù của cường giả Tiên Thiên kỳ!

Trọng yếu hơn là, lão đầu này tùy tiện đứng ở đâu, ở đó liền có một loại tan ra làm một thể với thiên địa, làm người ta sợ, sinh ra một loại cảm giác chán nản núi cao ngưởng cổ, không thể chiến thắng!

Có cao thủ như thế trấn giữ, khó trách Thẩm gia có thể được xưng tụng là thế gia.

- Đa tạ lão gia tử cát ngôn, ta nhất định sớm cố gắng đột phá Tiên Thiên kỳ, không phụ công gia gia ngài và Quân Lăng trông đợi.

Tùy Qua cười nói, sau đó đắc ý mở trừng hai mắt với Thẩm Quân Lăng.

Ngũ thúc Thẩm Thiên Du tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại nói với Thẩm Thái Sùng:

- Phụ thân, nhưng Tống Lập Hào là người thừa kế của Tống gia....

- Ta nói rồi, ngói vụn mà thôi!

Thẩm Thái Sùng cắt lời Thẩm Thiên Du, sau đó nhướng mày, trong mắt tinh quang lấp lánh:

- Hừ! Không ngờ Thẩm Thái Sùng ta vừa xuất quan, hôm nay lại là đại thọ, lại còn có người dám tới cửa khiêu khích, đây là có chủ tâm muốn chết sao!

Nói xong, cánh tay Thẩm Thái Sùng vung lên, cả người lập tức giống như một chiếc lông vũ, đạp đất bay lên, nhảy lên nóc nhà.

Khi đặt chân, hoàn toàn không có âm thanh.

Nhảy mấy cái, bóng người đã đến phía ngoài trang viên.

Tùy Qua không khỏi hoảng sợ, chỉ dựa vào thân pháp này, tu vi của Thẩm Thái Sùng cũng đã kinh thế hãi tục rồi!

- Bọn đạo chích! Mau thối lui cho lão phu, nếu không giết bất luận tội!

Thẩm Thái Sùng sừng sững như núi đứng ở cửa trang viên, thanh âm giống như hồng chung, vang vọng bốn phía ngọn núi.

Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua cùng bọn người Thẩm Quân Lăng mới đuổi theo.

Thấy Thẩm Thái Sùng uy phong nghiêm nghị như thế, trong lòng Tùy Qua thầm thán phục, thầm nghĩ Tiên Thiên cao thủ dù sao cũng là Tiên Thiên cao thủ, chỉ dựa vào thanh thế, cũng đã lớn tiếng doạ người rồi. Xem ra, võ giả Luyện Khí kỳ quả thực không đáng nhắc tới.

Vù!

Lúc này, một mũi tên từ đàng xa phá không mà đến, bắn về phía bên trái Thẩm Thái Sùng.

Hai ngón tay Thẩm Thái Sùng lộ ra, nhất thời kẹp mũi tên vào giữa.

Trên mũi tên có gắn một tờ giấy, phía trên chỉ viết hai chữ:

Tùy Qua!

Hai chữ này máu chảy đầm đìa, vết máu chưa khô.

Huyết thư!

Nhìn thấy huyết thư, ánh mắt của những người còn lại thoáng cái quăng về hướng Tùy Qua, điều này làm cho hắn có chút lúng túng: rõ ràng là đi theo Thẩm Quân Lăng tới chúc thọ Thẩm Thái Sùng, lại dẫn sát thủ tới đây, đích xác có chút bất kính với chủ nhân gia rồi.

Cho nên, Tùy Qua liền vội vàng khom người áy náy nói:

- Lão gia tử, gặp phải chuyện như vậy, thật là xin lỗi, ta sẽ giải quyết bọn họ.

Vốn tưởng rằng sau khi Lâm Thập bỏ mạng, đám sát thủ này cũng sẽ lui bước, dù sao tiền thuê cũng lấy không được rồi, tội gì còn phải bán mạng chứ. Nhưng Tùy Qua nào biết rằng, Ngư Trường hắn giết chết, chính là con trai đầu mục tổ chức thích khách. Mối thù giết con, đối phương làm sao có thể bỏ qua.

Thẩm Thái Sùng thản nhiên nói:

- Tuổi trẻ nhiều thị phi, giang hồ nhiều ân oán, đây vốn là chuyện thường. Chẳng qua là, đối phương lại dám ra vẻ ta đây ở cửa Thẩm gia ta, đây chính là muốn chết!

Vừa nói, Thẩm Thái Sùng vung mũi tên đang bị kẹp lại lên, nhất thời mũi tên bắn nhanh ra, còn nhanh hơn trước vài phần.

A!

Trên một cây đại thụ phía xa truyền đến một tiếng thét chói tai, một người mặc trang phục ngụy trang, tay cầm cung nỏ quân sự từ trên cây ngã xuống.

*****

A!

Đột nhiên, trên người Thẩm Thái Sùng truyền đến một tiếng muộn hưởng, tựa hồ có cái gì đụng vào hộ thể chân khí hắn bên ngoài cơ thể của hắn, sau đó rơi xuống mặt đất.

Tùy Qua vừa nhìn, nhất thời trấn kinh:

Đó là một đầu đạn!

Tiên Thiên cường giả, quả nhiên ương ngạch! Có Tiên Thiên chân khí hộ thể, thậm chí ngay cả đạn cũng bắn không thủng.

Tiên Thiên Tiên Thiên, một bước lên trời, quả thế!

Thực lực như vậy, đúng là đã vượt qua cực hạn đạt tới của thân thể con người.

Viên đạn này, mặc dù không làm tổn thương Thẩm Thái Sùng, nhưng lại hoàn toàn chọc giận hắn.

Thẩm Thái Sùng triển khai thân hình, nhanh như quỷ mị, trong chớp mắt đã phóng về con sông phía trước trang viên, nhanh chóng tiến vào khu rừng đối diện.

Khi Thẩm Thái Sùng tiến vào trong rừng, ngày cuối cùng của những sát thủ kia đã đến.

A! A! A! A!

Trong rừng, không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, kèm theo tiếng súng và tiếng nổ mạnh vụn vặt, khiến chim chóc xung quanh sợ hãi bay tứ tán.

Năm phút sau, Thẩm Thái Sùng đã trở lại.

Tùy Qua thầm hoảng sợ, trong thời gian năm phút ngắn ngủn, Thẩm Thái Sùng đã trực tiếp tàn phá mười bảy người.

Mà những người này đều là sát thủ kinh nghiệm phong phú, có nền tảng công phu, đeo vũ khí!

Các tinh anh của tổ chức thích khách còn chưa kịp xuất thủ, đã bị Thẩm Thái Sùng giết chết ngay lập tức. Trải qua đại biến lần này, chỉ sợ tổ chức thích khách từ nay không gượng dậy nổi, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, ai kêu bọn họ chọc vào người không nên chọc?

Nếu như đổi lại Tùy Qua tự mình ra tay, sợ rằng chỉ có thể chọn lựa đánh du kích, tiêu diệt từng bộ phận, tuyệt đối không thể nào đối kháng chính diện cùng lúc với mười bảy sát thủ kinh nghiệm phong phú.

Tiên Thiên cao thủ, quả nhiên không phải hư danh!

Thẩm Thái Sùng giống như vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, mỉm cười nói:

- Hiện tại thanh tĩnh rồi, cũng vào đi thôi, ta vẫn chờ các ngươi chúc thọ ta đấy.

Nói xong, Thẩm Thái Sùng đi tới chính sảnh.

Hôm nay tới chúc thọ Thẩm Thái Sùng đều là người của Thẩm gia.

Nghe Thẩm Quân Lăng nói, rất nhiều thúc thúc bá bá, ca ca tỷ tỷ của nàng cũng cố ý từ bên ngoài chạy về. Thẩm Thái Sùng mặc dù bình thường rất ít hỏi tới chuyện của gia tộc, tất cả sự vụ đều do phụ thân của Thẩm Quân Lăng là Thẩm Thiên Phách xử lý, nhưng Thẩm Thái Sùng nói ra điều gì, không ai dám nghịch.

Tiên Thiên, không chỉ đại biểu cho một loại tu vi, còn đại biểu cho địa vị và quyền uy!

Chẳng qua là, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được, trải qua chuyện vừa rồi, người của Thẩm gia bất mãn với hắn ngày càng nhiều.

Bởi vì dựa theo tính toán của phụ thân Thẩm Quân Lăng là Thẩm Thiên Phách, sẽ gả con gái Thẩm Quân Lăng cho người thừa kế của Tống gia là Tống Lập Hào. Tống gia giống như Thẩm gia, đồng dạng là thế gia có lịch sử trăm năm, nhưng bất đồng là, Thẩm Thái Sùng tuổi tác đã cao, cho dù là Tiên Thiên cao thủ, cuối cùng cũng có một ngày bỏ mạng. Nhưng Tống gia có hai gã Tiên Thiên cao thủ, hơn nữa trong đó một gã chính là phụ thân của Tống Lập Hào. Cho nên, rất nhiều người của Thẩm gia, bao gồm Thẩm Thiên Phách, ThẩmThiên Du đều cho rằng Thẩm Quân Lăng nên lấy Tống Lập Hào. Hôn sự này có lợi cho Thẩm gia.

Ai ngờ, Thẩm Quân Lăng bỗng nhiên dẫn theo Tùy Qua trở lại, chuyện tốt vốn có thể đạt thành bị phá hỏng, hơn nữa căm tức hơn là, Tùy Qua lại chiếm được tình cảm của Thẩm Thiên Sùng.

Nếu thật sự để cho Thẩm Quân Lăng đi theo Tùy Qua, sợ rằng không chỉ không thể tạo dựng quan hệ tốt đẹp với Tống gia, ngược lại còn có thể tăng thêm một cường địch.

Rất nhiều người cũng cảm thấy, lần này Thẩm Thái Sùng đã quyết định không sáng suốt.

Nhưng không người nào dám chất vấn quyết định của Thẩm Thái Sùng!

Tùy Qua vốn định kêu Thẩm Quân Lăng đưa mình đi bái kiến cha mẹ của Thẩm Quân Lăng, cũng chính là "nhạc phụ mẫu" giả tưởng trong lòng Tùy Qua, nhưng Thẩm Quân Lăng lại nói "Loại phụ thân không biết suy nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi, còn bái kiến cái gì, dù sao chỉ cần lấy lòng gia gia là được". Tùy Qua cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo mà thôi.

Nhưng, khi mọi người của Thẩm gia theo thứ tự chúc thọ Thẩm Thái Sùng, Tùy Qua cũng nhìn thấy phụ thân Thẩm Thiên Phách và mẫu thân Tiêu Khanh Quân của Thẩm Quân Lăng. Thẩm Thiên Phách là một nam tử rất trung niên uy nghiêm, để râu ngắn, lộ ra vẻ vô cùng chững chạc. Còn Tiêu Khanh Quân, là một nữ nhân chân mày lá liễu, mắt to, rất linh động, khiến Tùy Qua cảm thấy dung mạo và tính cách của Thẩm Quân Lăng, hơn phân nửa là di truyền từ Tiêu Khanh Quân.

- Chúc gia gia vạn thọ vạn năm, tu vi tiến thêm một tầng!

Lúc này, Thẩm Quân Lăng mang theo Tùy Qua cùng tiến lên chúc thọ Thẩm Thái Sùng.

Tùy Qua lại nói:

- Chúc lão gia tử phúc thọ vô biên, Thẩm gia đời đời vinh hiển.

Tùy Qua biết, càng là loại thế gia lịch sử trăm ngàn năm này, càng chú ý truyền thừa, càng hi vọng đời đời vinh hiển.

Đối với những đệ tử thế gia mà nói, gia tộc hưng thịnh, tức trên mặt có ánh sáng, có an toàn, có bảo đảm; một khi gia tộc xuống dốc, như vậy bất luận năng lực cá nhân của ngươi có cường thịnh đến đâu, mất đi che chở của gia tộc, cuối cùng cũng rất khó lâu dài.

Cũng chính vì nguyên nhân này, không ít người của Thẩm gia có thành kiến với Tùy Qua.

Bởi vì rất nhiều người cảm thấy, kết thân với Tống gia, có an toàn có bảo đảm, đây mới là cách làm có lợi nhất cho Thẩm gia.

Chẳng qua Thẩm Quân Lăng là một cô gái có cá tính đặc biệt, không muốn hôn nhân của mình bị thao túng trong tay người khác, cho dù là cha mẹ của nàng cũng không được, cho nên mới làm ra hành động vừa rồi, còn Tùy Qua tự nhiên trở thành bia đỡ đạn của nàng, thành cái đinh trong mắt mọi người của Thẩm gia

Sai khi chúc thọ, đương nhiên là phần tặng quà.

Quà tặng của Tùy Qua rất đơn giản: một nhánh nhân sâm, một miếng linh chi.

Danh sách quà tặng có người đặc biệt ở đọc, nghe thấy Tùy Qua chỉ tặng một nhánh nhân sâm, có mấy người liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Sau khi chúc thọ xong, liền có người chanh chua nói:

- Quân Lăng, sáng sớm nay Tống Lập Hào đã phái người đưa thọ lễ đến, người ta rất là hào phóng. Tặng một pho tượng Kim Phật, một pho tượng Ngọc Quan Âm, hơn nữa còn có đan dược do Tống gia bí chế. Đâu giống như một số người nào đó, tặng một nhánh nhân sâm, như vậy cũng không ngại xấu hổ sao.

- Thẩm Vãn Tình, chị câm miệng cho tôi!

Thẩm Quân Lăng đạp cô gái chanh chua nói.

Cô gái này là chị họ của Thẩm Quân Lăng, bởi vì Thẩm Quân Lăng vẫn được Thẩm Thái Sùng cưng chiều mà có chút ghen tỵ. Hơn nữa, Thẩm Vãn Tình thật ra đã sớm có tình ý với Tống Lập Hào, nàng vốn tưởng rằng hảo sự lần này với Tống gia sẽ rơi lên đầu nàng, kết quả Tống Lập Hào không coi trọng nàng, điều này làm cho ghen tỵ trong lòng nàng càng lớn hơn. Hiện tại, có cơ hội khiến cho Thẩm Quân Lăng và Tùy Qua khó xử, Thẩm Vãn Tình đương nhiên không chịu bỏ lỡ.

- Các ngươi cũng thiệt là, có lẽ nhân sâm, linh chi mà vị tiểu suất ca này đưa tới cũng rất đặc biệt không chừng.

Lại một nữ tử nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)