Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0218

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0218: Ta làm chủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nói tới đây, Triệu Ích Thanh ý thức được mình nói sai, vội vàng ngừng lại.

Quả nhiên, nhìn bộ dáng của Triệu Thiên Mục, thật sự giống như không thể động thủ thu thập Triệu Ích Thanh.

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngàn vạn lần không được trêu chọc Thẩm tiểu thư, lại càng không được mạo phạm vị thiếu niên không rõ lai lịch kia. Tóm lại, sau này thấy bóng dáng bọn họ, ngươi cứ đi vòng cho ta!

Triệu Thiên Mục lạnh lùng nói:

- Nếu không sẽ biết chữ "chết" viết như thế nào!

- Nhưng con là tổng giám đốc khách sạn Đông Châu, cũng không thể bọn họ tới dùng cơm, con liền ẩn núp được.

Triệu Ích Thanh nói.

- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không phải là tổng giám đốc nơi này nữa.

Triệu Thiên Mục nói.

- Vậy con làm gì?

- Trong tay ta còn có mười mấy tiệm bún, ngươi chọn một cái đi.

Triệu Ích Thanh ngây người đứng sững sờ tại chỗ: làm sao thoáng cái từ tổng giám đốc khách sạn biến thành quản lý tiệm bún chứ?


Cá muối châu úc, tôm hùm biển sâu, cực phẩm quan yến...

Cacs món ăn không ngừng đưa đến trước mặt mọi người.

Lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa ăn rất vui vẻ.

Nhất là lão địa chủ, mặc dù Tùy Qua gọi hắn là "Lão địa chủ", nhưng cả đời lão địa chủ, sợ rằng chưa từng có "bữa ăn hủ bại" nào như hôm nay.

Còn Ngưu Tiểu Hoa, bởi vì chưa từng rời khỏi huyện Hoàng Bình, cho nên nhìn cái gì cũng cảm thấy rất mới lạ. Nhất là phòng ăn xoay tròn, càng làm cho nàng cảm thấy rất thú vị, còn có những món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon, đây chính là cuộc sống nàng nằm mơ cũng chưa từng thấy.

Vừa ăn, Ngưu Tiểu Hoa vừa nhớ tới cuộc sống ở Bạch Lưu Câu. Vì vậy vành mắt Ngưu Tiểu Hoa thoáng ửng đỏ.

Tùy Qua đã nhận ra dị thường, liền ân cần dò hỏi:

- Tiểu Hoa, có phải cảm thấy không thoải mái hay không?

- Không phải là... ta mừng quá.

Ngưu Tiểu Hoa nói:

- Từ trước tới giờ chưa lúc nào được ăn thứ ngon như vậy.

- Nha đầu này, nếu ngươi thích, sau này thường tới ăn là được.

Tùy Qua mỉm cười nói.

- Ta nhớ cha mẹ rồi.

Ngưu Tiểu Hoa lại nói.

- Nếu nhớ, đợi đến lúc nghỉ đông đi gặp bọn họ đi, ta đi với ngươi.

Tùy Qua nói.

- Thật sao? Vậy thì tốt.

Ngưu Tiểu Hoa cười nói, trong nụ cười lại có chút ngượng ngùng.

Bất kể Tùy Qua nghĩ như thế nào, theo Ngưu Tiểu Hoa thấy, nàng đã được "gả" vào Tùy gia, làm nha hoàn cũng tốt, muội muội cũng tốt, dù sao cũng là người của Tùy gia. Nếu như về Bạch Lưu Câu, chính là "về nhà mẹ đẻ" rồi. Đối với cô nương ở Bạch Lưu Câu mà nói, về nhà mẹ đẻ là chuyện rất quan trọng, chưa nói đến lễ vật, trọng yếu nhất chính là có chồng đưa đón. Nếu không có chồng cùng đi, vậy thì chứng minh ở nhà chồng không có địa vị, cho dù cuộc sống trôi qua khá hơn nữa, cũng bị người ta xem thường.

Cho nên, Ngưu Tiểu Hoa nghe thấy Tùy Qua chịu cùng đi với nàng, nhất thời tươi cười rạng rỡ.

Sau khi dùng cơm xong, Ngưu Tiểu Hoa liền quay về phòng, bảo là muốn học bổ túc Anh ngữ. Trong nhiều môn học, thành tích Anh ngữ của Ngưu Tiểu Hoa là kém cỏi nhất, cho nên nàng vẫn muốn nâng cao thành tích, vì vậy vẫn vô cùng cố gắng. Tùy Qua lời khuyên nàng thư giãn thêm một tí cũng không được, nha đầu này chính là quật cường, nghe nói thề phải thi đậu Đông Đại.

Chẳng qua là, với thành tích trước mắt của nàng, có chút khó khăn.

May là, hiện nay Tùy Qua và hiệu trưởng Đông Đại coi như là "người quen", cho dù thành tích của Tiểu Hoa có kém đi nữa, nói Dương hiệu trưởng chuẩn bị một danh sách "Tự thu nhận học sinh", hắn chắc chắn không dám cự tuyệt.

Cho nên, đối với chuyện này, Tùy Qua cũng không lo lắng.

Đang suy nghĩ, Tùy Qua nhìn thấy Thẩm Quân Lăng ngồi bên cạnh quầy bar, ngoắc tay về phía hắn, muốn mời hắn qua đó uống rượu.

Tùy Qua đi tới, kêu phục vụ rót cho một chén rượu.

Lúc này, Thẩm Quân Lăng đứng dậy, đi tới lan can bên cạnh quầy bar.

Nàng nâng chén rượu, mái tóc dài phiêu động trong gió đêm, khiến trái tim Tùy Qua lại muốn nhảy nhót.

Tùy Qua cầm cái chén đang muốn đi tới, suy nghĩ một chút, dứt khoát quay người lại đến quầy bar, trực tiếp gọi một chai rượu, tránh đợi lát nữa phục vụ tới đây thêm rượu làm bóng đèn.

Thẩm Quân Lăng nhìn Tùy Qua một tay cầm chén rượu, một tay cầm chai rượu, cười nói:

- Cái tên này, không khí tốt như vậy cũng bị ngươi phá hư, thật không biết bồi dưỡng không khí gì cả.

- Muốn không khí gì? Chỉ cần tỷ nhìn ta thuận mắt, ta nhìn tỷ thuận mắt, không khí gì đó đều không cần.

Tùy Qua cười nói:

- Giống như vương bát nhìn hạt đậu, mắt đối mắt, vậy thì không khí gì cũng không cần.

- Vậy ta là hạt đậu.

Thẩm Quân Lăng hơi mỉm cười nói.

- Cảm ơn tỷ.

Tùy Qua nghiêm túc nói:

- Chuyện hôm nay, ta thật sự rất cảm tạ tỷ.

Sau đó, Tùy Qua đồng học lại bắt đầu không nghiêm chỉnh:

- Cho dù tỷ muốn ta lấy thân báo đáp, ta cũng sẽ cắn răng đáp ứng.

- Ai mà thèm!

Thẩm Quân Lăng bĩu môi nói:

- Nhưng, ngươi thật sự là một nam nhân tốt, hảo nam sinh ạ.

- Tỷ không cần cố ý cường điệu ta là "nam sinh" như thế.

Tùy Qua buồn bực nói.

- Sự thật như thế.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Nhưng, ngươi đối với người nhà của ngươi rất tốt, thật sự làm cho ta hâm mộ.

- Chẳng lẽ người nhà của tỷ không tốt với tỷ sao?

Tùy Qua nói:

- Ít nhất tỷ còn có cha mẹ, còn ta không có.

Bởi vì Tùy Qua bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, cho nên hắn đương nhiên xem bọn họ không tồn tại.

- Mẹ ta thật ra cũng không tệ lắm.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Những người khác, bao gồm cả cha ta, trong đầu đều chứa đầy lợi ích, tu vi cảnh giới... Cho dù có thể sống lâu hơn người bình thường mấy năm cũng có ý nghĩa gì.

- Gia gia tỷ tựa hồ đối với tỷ cũng không tệ lắm.

Tùy Qua nói.

- Ừ.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Cũng bởi vì hắn cảm thấy ta có thiên phú tu hành. Nhưng, nói tương đối, hắn thật sự đối với ta tốt hơn các cháu gái khác một chút. Nhưng, lần trước nếu như không phải ta dẫn ngươi trở về, có lẽ hắn rất có thể sẽ đồng ý quyết định của cha ta, kết hôn sự cùng Tống gia.

Tùy Qua cười nói:

- Nói như vậy, là gia gia tỷ cảm thấy ta anh minh thần võ? Lão nhân gia thật có ánh mắt. Nhưng, tỷ có phải nên thật tình suy nghĩ một chút, dứt khoát theo ta là được rồi.

- Được.

Thẩm Quân Lăng đường:

- Nếu như ngươi cho ta làm lớn, ta sẽ thật tình suy nghĩ một chút.

- Ừ, nói như vậy, vậy ta vẫn phải nhanh chóng đề cao cảnh giới, hy vọng có thể bắn tán loạn bá vương khí cường đại, có thể trực tiếp khiến tỷ cam tâm tình nguyện theo ta.

Tùy Qua cười nói.

Thẩm Quân Lăng có chút ghen tỵ nói:

- Đường tỷ tỷ của ngươi mặc dù xinh đẹp, nhưng tỷ tỷ ta cũng không kém, tại sao ngươi luôn nghiêng về phía nàng ấy chứ?

- Tâm lý của nàng ấy tương đối yếu ớt.

Tùy Qua nói:

- Không có ý chí như tỷ.

- Xem tâm ý của ngươi, là có chủ tâm muốn ta làm thiếp rồi?

- Lớn nhỏ gì chứ.

Tùy Qua vô sỉ nói:

- Địa vị đều bình đẳng, không phân biệt lớn nhỏ.

Tùy Qua nói, cùng Thẩm Quân Lăng chạm chén.

*****

Sau đó, Thẩm Quân Lăng nhìn như lơ đãng hỏi:

- Tiểu Hoa, là muội muội ngươi?

- Ừ.

Tùy Qua gật đầu.

- Muội muội ruột?

Thẩm Quân Lăng hỏi.

- Không phải, nhưng còn thân hơn muội muội ruột.

Tùy Qua nói.

- Không phải gia gia ngươi nuôi con dâu từ bé cho ngươi sao.

Thẩm Quân Lăng nói.

- Đừng... Chớ nói nhảm.

Tùy Qua ngoài miệng cười nói, nhưng trong lòng thất kinh. Tại sao hai nữ nhân Thẩm Quân Lăng, Đường Vũ Khê lại có trực giác lợi hại như vậy? Người ta nói nữ nhân xinh đẹp thường không thông minh, nhưng định luật này trên người các nàng hoàn toàn không thể thực hiện.

Vừa thông minh vừa xinh đẹp.

Tùy Qua cũng không biết, gặp gỡ cô gái như vậy, rút cuộc là phúc hay là họa.

- Không thể nào? Thật sự là con dâu nuôi từ bé của ngươi?

Thẩm Quân Lăng khôn khéo thế nào chứ, Tùy Qua có thể lừa gạt máy phát hiện nói dối, nhưng lại không lừa được nàng:

- Các ngươi thật là tạo nghiệp chướng. Bây giờ là thời đại nào rồi, các ngươi lại... Ài, nhưng tiểu cô nương này, thoạt nhìn đúng là một tiểu mỹ nhân, chừng hai năm nữa, bảo đảm sẽ là một đại mỹ nữ. Không ngờ, ánh mắt của tiểu tử ngươi còn rất độc, lại chọn được một nha đầu tốt như vậy?

Nói tới đây, Thẩm Quân Lăng cầm chai rượu trong tay Tùy Qua, rót cho hắn một chén.

- Không phải như tỷ nghĩ đâu.

Tùy Qua giải thích:

- Thật sự không phải. Làm sao ta có thể là loại cầm thú đó chứ.

- Ngươi còn cầm thú hơn cầm thú.

Thẩm Quân Lăng cười nói:

- Nhưng, ngươi cũng không cần giải thích, cho dù thật sự là con dâu nuôi từ bé của ngươi, ta cũng sẽ không ghen. Huống chi, ngươi gặp chuyện không may, Tiểu Hoa lo lắng muốn chết, xem ra, nàng rất thích ngươi. Cho nên, cho dù là con dâu nuôi từ bé, cũng không có quan hệ gì, tiểu cô nương đó cũng cam tâm làm con dâu nuôi từ bé của ngươi, chứng tỏ mị lực của ngươi cũng rất lớn.

- Ngươi nói như vậy, ta cũng không biết nói gì.

Tùy Qua vô liêm sỉ nói.

- Cửa ải này của ta thật là thoải mái, dù sao tỷ tỷ ta cũng không là gì của ngươi.

Thẩm Quân Lăng nhìn có chút hả hê nói:

- Nhưng còn Đường tỷ tỷ? Nếu như nàng biết ngươi có một con dâu nuôi từ bé, ngươi nói nàng sẽ phản ứng như thế nào đây?

- Cái này...

Cũng may Thẩm Quân Lăng nhắc nhở hắn.

Đừng thấy Đường Vũ Khê tựa hồ rất dễ nói chuyện, nhưng trong vấn đề rất thị phi này, lập trường của nàng kiên quyết hơn Thẩm Quân Lăng rất nhiều, hơn nữa nàng đã là bạn gái chính thức của Tùy Qua, chuyện này sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.

Thật là nhức đầu!

Tùy Qua nghĩ thầm nói.

Khi Tùy Qua đang nhức đầu, Thẩm Thái Sùng đang ở phòng bài bạc cùng lão địa chủ tiếp tục chém giết.

Đáng tiếc chính là, kỳ nghệ của lão địa chủ nhiều lắm là vô địch hương trấn mà thôi, so với Thẩm Thái Sùng vẫn còn kém một bậc.

Lúc này, Thẩm Thái Sùng đứng dậy nhận một cú điện thoại.

Nghe thấy tin tức trong điện thoại, Thẩm Thái Sùng chỉ đơn giản "ừ" một tiếng, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ vui mừng như điên.

Tin tức nhận được chứng thật, Bùi gia đã bị diệt. Điều này chứng minh Tùy Qua cũng nói thật, đúng là có người che chở hắn. Về phần Tùy Qua nói không biết người kia, Thẩm Thái Sùng đương nhiên không tin. Nếu không phải người quen biết, người có tu vi như vậy, sẽ ra mặt vì một tiểu tử không quen biết? Rất hiển nhiên, người đó chính là núi dựa phía sau của Tùy Qua, chẳng qua Tùy Qua không muốn nói ra mà thôi.

Sau đó, Thẩm Thái Sùng bất động thanh sắc ngồi trở lại bàn cờ, sau đó giả vờ lơ đãng nói với lão địa chủ:

- Lão Tùy, nghe nói Tùy Qua không phải cháu ruột của lão?

- Không phải, nhưng còn thân hơn cháu ruột.

Lão địa chủ cười nói:

- Tiểu tử này cũng không tệ lắm phải không?

Thẩm Thái Sùng cười nói:

- Quả thực là tiền đồ vô lượng! Xem ra, Tùy Qua là người rất hiếu thuận? Lần này các ngươi gặp chuyện không may, hắn cũng mạo hiểm tánh mạng cứu các ngươi.

- Dĩ nhiên.

Lão địa chủ đắc ý nói:

- Đứa nhỏ này, chính là hiếu thuận, cũng nghe lời ta.

Thẩm Thái Sùng cười ha hả, lại nói:

- Quân Lăng nhà chúng ta, cũng không tệ đúng không?

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên.

Năng lực thẩm mỹ của lão địa chủ vẫn rất mạnh:

- Nha đầu Quân Lăng này, quả nhiên không thể chê, không hổ là danh môn khuê tú, tự nhiên hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

- Chẳng lẽ lão không phát giác, Tiểu Tùy và Quân Lăng rất thân thiết.

Thẩm Thái Sùng có chút nhắc nhở.

- Đây là chuyện tốt.

Lão địa chủ cũng nhận ra nhã ý bên trong:

- Ta còn tưởng nha đầu này đã là hoa đã có chủ.

- Người theo đuổi nó cũng rất nhiều, cũng không thiếu công tử thiếu gia. Nhưng Quân Lăng và ta đều nhìn không thuận mắt.

Thẩm Thái Sùng nói:

- Quân Lăng là phượng trong bầy gà, cũng chỉ có người như Tùy Qua mới xứng đôi với nó.

Lão địa chủ vốn có hảo cảm với Thẩm Quân Lăng, bởi vì ở thời khắc mấu chốt, đích xác là Thẩm Quân Lăng và Thẩm Thái Sùng xuất thủ cứu giúp.

Nhận ân huệ của người ta, lúc này cũng nên hồi báo.

Ở điểm này, lão địa chủ cũng có ý nghĩ đồng dạng như Tùy Qua.

Huống chi, thông qua buổi hôm nay, lão địa chủ sớm cũng cảm giác được Thẩm gia có lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không phải hạng "Tiểu địa chủ" như hắn có thể đánh đồng.

Cho nên, lão địa chủ lòng tràn đầy vui mừng nói:

- Chỉ sợ ngài cảm thấy Tùy Qua nhà chúng tôi là đứa nhà quê, không xứng với Quân Lăng.

- Thẩm Thái Sùng ta không phải người thường, đương nhiên sẽ không để ý xuất thân.

Thẩm Thái Sùng ngạo nghễ nói:

- Nếu chú trọng xuất thân, ta đã sớm gả Quân Lăng đi rồi. Tóm lại một câu, tiểu tử Tùy Qua, ta thấy rất thuận mắt. Thế nào, chúng ta dứt khoát thúc đẩy chuyện tốt này chứ?

- Chuyện tốt là chuyện tốt, nhưng hôn nhân đại sự không phải nên do cha mẹ làm chủ sao?

Lão địa chủ nói.

- Thẩm gia chúng ta luôn là ta làm chủ!

Thẩm Thái Sùng nói:

- Tóm lại, phía bên Quân Lăng, ta sẽ làm chủ! Còn lão thì sao?

Lão địa chủ vừa nghe, hào khí tỏa ra, nói:

- Thôi tử xem ta là gia gia, ta dĩ nhiên cũng có thể làm chủ cho hắn!

- Tốt, chuyện cứ định vậy đi!

Thẩm Thái Sùng cười ha hả, di động con cờ:

- Chiếu tướng!

- Tại sao lại chiếu tướng rồi!

Lão địa chủ không thuận theo nói:

- Vừa rồi ta phân tâm rồi, nước cờ này thật là hối hận.

- Bước cờ vừa rồi, không được hối hận đấy.

Thẩm Thái Sùng nói một câu hai ý nghĩa.

Trăng sáng sao thưa.

Trên một ngọn cổ sơn vô danh, hiểm trở vô cùng, mây mù lượn lờ.

Phía dưới một gốc cây tùng cổ xưa, đặt một bàn cờ bằng đá hình vuông, hai đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt đang đánh cờ dưới ánh trăng.

Một người trong đó nói:

- Hàn đạo hữu, chuyện của Bùi gia ngươi có nghe nói không?

Người được gọi là Hàn đạo hữu nói:

- Chuyện này truyền khắp nơi, tai ta lại không điếc, không biết biết cũng không được.

- Vậy đạo hữu ngươi thấy thế nào?

Người kia lại hỏi.

- Còn có thể làm gì?

Đạo nhân họ Hàn nói:

- Người của Bùi gia muốn chiếm tiện nghi của người khác, lại không biết rõ ràng hậu đài của đối phương, trực tiếp bị diệt môn, cũng là đáng đời. Người tu hành như chúng ta, tối kỵ nhất chính là chọc vào đối tượng mình không chọc nổi. Chẳng lẽ đạo hữu ngươi còn muốn thay người của Bùi gia ra mặt?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)