Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0220

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0220: Núi dựa lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


- Ta làm trung y mấy chục năm, nhìn còn chuẩn hơn ngươi.

Lão địa chủ nói, sau đó lại tiếp tục cổ động Tùy Qua:

- Huống chi, nha đầu Thẩm Quân Lăng bộ dạng, khí chất đều là nhất đẳng, hơn nữa gia thế lại tốt như vậy, sau này đồ cưới khẳng định không thể thiếu, người nào cưới cũng là phúc khí.

- Này... lão nói như vậy, rút cuộc là có ý gì?

Tùy Qua cảm giác được lão địa chủ tựa hồ có ý gì đó.

- Ý của ta là, nếu con gái người ta không tệ như vậy, vậy thì mau quyết định đi, tránh cho lúc đó bị người khác cướp đoạt.

- Quyết định? Ta còn chưa tới tuổi được phép kết hôn.

Tùy Qua nói.

- Vậy thì đính hôn?

Lão địa chủ không buông tha nói:

- Tóm lại, chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm rồi, ta làm thay ngươi.

- Lão làm thay ta?

Tùy Qua nói:

- Lão có mặt mũi và khả năng lớn như vậy sao?

- Đó là đương nhiên!

Lão địa chủ vỗ ngực bảo đảm nói:

- Dù sao, Thẩm lão gia tử cũng đã đáp ứng ta.

- Đáp ứng lão?

Tùy Qua vốn đang cho là lão địa chủ nói giỡn, không ngờ chuyện này lại là thật, nhất thời cảm giác tình huống có chút không ổn.

Lão địa chủ còn tưởng Tùy Qua đang lo lắng, lại nói:

- Ngươi yên tâm sao, nha đầu Tiểu Hoa rất hiểu chuyện, cho dù ngươi tam thê tứ thiếp, nàng cũng sẽ không ghen. Còn nữa, nếu như nàng muốn lấy người khác, ta cũng sẽ không can thiệp.

- Không phải vấn đề này.

Tùy Qua cười khổ nói:

- Mấu chốt là hiện tại ta đã có bạn gái rồi.

- Ngươi đã có bạn gái? Làm sao không nói cho ta một tiếng?

Lão địa chủ oán giận nói.

- Còn chưa kịp chứ sao.

Tùy Qua nói:

- Vốn tính toán hôm nay để mọi người gặp mặt, ăn một bữa cơm, làm quen với nhau.

- Vậy chuyện kia làm thế nào?

Lão địa chủ nhất thời lo âu:

- Nha đầu Quân Lăng là nữ nhi nhà giàu có, chắc chắn sẽ không chịu làm nhỏ cho ngươi... Chuyện này thật đúng là phiền toái. Đúng rồi, bạn gái của ngươi, rút cuộc như thế nào? Nếu không bằng Quân Lăng... , dứt khoát...

- Hôm nay lão nhìn rồi sẽ biết.

Tùy Qua cười nói, nụ cười có chút khổ sở.

Thẩm Quân Lăng và Đường Vũ Khê, thật là cá và hùng chưởng, khó mà lựa chọn, cũng không muốn lựa chọn

Bất luận là nữ nhân nào, rơi vào tay nam sinh khác, hắn đều không có cách nào tiếp nhận.

Bữa cơm với Đường Vũ Khê, Tùy Qua cố ý an bài trên du thuyền hiệu Giao Long, thứ nhất bởi vì lão địa chủ có chút tư tưởng phong kiến còn sót lại, thích loại phô trương này ; thứ hai, Tùy Qua cũng muốn lộ ra vẻ coi trọng đối với Đường Vũ Khê. Ít nhất, phô trương trên du thuyền cũng không thua phòng ăn xoay tròn.

Du thuyền Giao Long, là Tùy Qua thắng được từ trong tay tiểu thái muội Mục Ngọc Giao. Mục Ngọc Giao mặc dù kiêu ngạo, nhưng nhân phẩm cũng rất tốt, thua cuộc thì từ bỏ, giao du thuyền cho Cuồng Hùng Bang, cũng không tới tìm phiền toái.

Sau đó, Tùy Qua đưa du thuyền này cho Sơn Hùng, dù sao hắn cũng không có hứng thú với kinh doanh du thuyền. Còn Sơn Hùng, quả nhiên lợi dụng du thuyền thành công, tán được tiểu cô nương. Tiểu cô nương Sơn Hùng thích tên là Lô Phái San, còn chưa đầy hai mươi tuổi, là muội tử sinh ra trong sơn thôi, mặc dù dáng người không được tính là quốc sắc thiên hương, nhưng nhìn rất tinh khiết, đây cũng là nguyên nhân Sơn Hùng mê đắm người ta.

Lô Phái San hiện giờ đã là quản lý du thuyền này.

Sơn Hùng còn lo lắng Lô Phái San không làm được, cho nên còn kêu Mắt Kiếng đến chỉ đạo một thời gian ngắn. Kết quả, cô nương Lô Phái San rất thông minh, rất nhanh đã hiểu được, hiện giờ du thuyền làm ăn cũng rất nề nếp.

Biết Tùy Qua hôm nay muốn tới dùng cơm, Mắt Kiếng đã sớm lên du thuyền, hơn nữa cố ý thông báo cho Lô Phái San.

Kể từ khi hai tay Sơn Hùng bị phế, cũng rất ít ló mặt ở nơi nhiều người, chuyện của Cuồng Hùng Bang phần lớn do Mắt Kiếng và Dao Găm phụ trách.

Sau khi lên thuyền, Lô Phái San tự mình dẫn đám người Tùy Qua lên boong tàu.

Mặc dù là mùa đông, nhưng nhiệt độ ở thành phố Đông Giang vốn không xuống rất thấp, hôm nay lại vừa vặn là ngày trời trong, ánh nắng tươi sáng, cho nên Lô Phái San mới sắp xếp cho đám người Tùy Qua dùng cơm trên bong thuyền.

Rất trùng hợp là, lần này dùng cơm, vẫn chỉ có năm người.

Cùng đi với Đường Vũ Khê, chỉ có một mình Hứa Hành Sơn.

Dù sao, hiện giờ Đường Vũ Khê đã "cắt đứt" với Đường gia, cho nên tạm thời chỉ có Hứa Hành Sơn là thân nhân của nàng.

Nha đầu Ngưu Tiểu Hoa, biết ông ngoại Đường Vũ Khê là Hứa Hành Sơn tiếng tăm lừng lẫy, lộ ra vẻ vô cùng kích động. Giống như Tùy Qua, Ngưu Tiểu Hoa rất sùng bái nhà khoa học giống như Hứa Hành Sơn. Bởi vì khi Ngưu Tiểu Hoa học tiểu học, đã biết được đại danh của Hứa Hành Sơn trong sách giáo khoa, biết lão giả trước mặt này, chính là người giúp các hương thân ở Bạch Lưu Câu của nàng được ăn cơm no.

Ấm no, chẳng qua là hai chữ đơn giản, nhưng muốn làm được, đâu phải dễ dàng!

Ngưu Tiểu Hoa là một cô nương trong sáng, đương nhiên làm người khác rất ưa thích, Hứa Hành Sơn đương nhiên cũng không ngoại lệ, ân cần hỏi thăm tình hình học tập của Ngưu Tiểu Hoa, chẳng qua đây cũng vừa vặn là điểm yếu của nàng, dù sao nàng cũng không đi học nhiều năm.

Còn lão địa chủ vốn là đã coi trọng Thẩm Quân Lăng, hắn vốn không ôm nhiều hi vọng với Đường Vũ Khê, nhưng sau khi gặp mặt Đường Vũ Khê, lão địa chủ nhất thời ý thức được sai lầm của mình, cảm thấy tôn tử thật có ánh mắt. Cô nương Đường gia này, thoạt nhìn ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất có khí chất thục nữ cổ đại, so với Thẩm Quân Lăng, quả nhiên là mỗi người mỗi vẻ, tốt không thua gì.

Hơn nữa, Đường Vũ Khê đối với lão địa chủ cũng rất có lễ phép, mở miệng là gọi "gia gia", khiến lão địa chủ quả thực mừng đến mức khóe miệng cũng không khép được.

Cho nên nói, bửa cơm này, không khí thật sự vô cùng hòa hợp.

Nhưng không khí sau bữa trưa tất nhiên không thể hòa hợp.

Sau khi ăn xong, Đường Vũ Khê dẫn Tùy Qua lên lối đi dọc theo boong tàu.

Mỹ kỳ danh là hóng gió, trên thực tế rất giống như là "Nghiêm hình tra khảo".

Thấy Đường Vũ Khê nghiêm mặt, Tùy Qua lập tức mềm nhũn nói:

- Đường tỷ tỷ của ta, ngươi có lời gì cứ hỏi đi, nghiêm mặt như vậy, coi chừng có nếp nhăn đấy.

- Có nếp nhăn là chuyện nhỏ, bị người mình tín nhiệm lừa gạt, đây mới thực sự là bất hạnh!

Đường Vũ Khê hừ lạnh nói.

- Đường đại tiểu thư của ta, chuyện gì mà nghiêm trọng như thế.

Tùy Qua nói:

- Vừa rồi ăn cơm không phải ngươi rất cao hứng sao.

- Vừa rồi cũng là giả bộ!

Đường Vũ Khê thành thật dứt khoát nói:

- Vừa rồi chỉ là cho ngươi chút thể diện mà thôi.

- Vậy hiện tại ngươi có vấn đề gì, cứ nói đi.

Tùy Qua nói.

- Ta chờ ngươi chủ động thẳng thắn.

Đường Vũ Khê nói, vẻ mặt vẫn không chịu buông lỏng.

- Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự về nhà tự đón năm mới.

Đường Vũ Khê nghiêm mặt nói:

- Ngưu Tiểu Hoa, thật sự là muội muội ngươi?

Vẫn là vấn đề giống như trước!

Làm sao vẫn là vấn đề giống như trước? Chẳng lẽ bởi vì hai nữ nhân này quá thông minh?

*****

- Làm sao không phải muội muội của ta?

Tùy Qua im lặng nói:

- Vì nàng họ Ngưu sao?

- Nghiêm túc một chút!

Đường Vũ Khê nói:

- Ngươi cho rằng ta là người mù sao, không nhìn ra ánh mắt của Tiểu Hoa đối với ngươi?

- Ánh mắt?

Tùy Qua hoảng sợ.

Lực nhạy cảm của nữ nhân đã cường đại đến tình trạng này, từ ánh mắt có thể nhìn ra mê hoặc?

Đường Vũ Khê hừ một tiếng nói:

- Nhìn ánh mắt của Tiểu Hoa đối với ngươi, tuyệt đối không phải là ánh mắt muội muội nhìn ca ca! Tuyệt đối không phải!

- Vậy là cái gì?

Tùy Qua lại bắt đầu ở thế hạ phong.

- Đây chính là chuyện ngươi nên nói cho ta biết.

Đường Vũ Khê nói:

- Tại sao, ngươi luôn dính dáng đến nhiều nữ sinh như vậy? Hôm nay nhô ra một tỷ tỷ, ngày mai lại nhô ra một muội muội. Ai, ngươi kêu ta nên làm thế nào mới tốt đây?

- Chuyện không phải như ngươi nghĩ.

Tùy Qua nói:

- Tình huống của Tiểu Hoa thật sự có chút đặc thù. Nhưng, cho dù lặp lại chuyện này, ta cũng cảm thấy không làm gì sai. Chuyện là như vậy...

Lập tức, Tùy Qua kể lại câu chuyện của Ngưu Tiểu Hoa cho Đường Vũ Khê.

Sau khi Đường Vũ Khê lắng nghe, đột nhiên thở dài nói:

- Thật không ngờ, thân thế của nàng lại đáng thương như vậy. Nếu quả thật như thế, ngươi đúng là không làm gì sai, nếu như đưa nàng trở về Bạch Lưu Câu, để nàng bị buộc lấy một kẻ ngu, vậy thì chẳng khác nào đẩy nàng vào trong hố lửa.

Nữ nhân không làm khó dễ nữ nhân, thật đúng là như vậy.

- Đúng vậy.

Tùy Qua nói:

- Cho nên, ta mới kêu nàng làm muội muội của ta, để nàng an tâm đi học.

- Cũng chỉ có thể như vậy.

Đường Vũ Khê nói:

- Có lẽ sau khiđi học, quen biết nhiều nam sinh, nàng sẽ thích những người khác cũng không chừng. Như vậy là tốt nhất, nàng cũng có thể có một mái nhà tốt.

Tùy Qua đang muốn gật đầu phụ họa, lại nghe thấy Đường Vũ Khê nói:

- Nhưng, ta thấy chỉ sợ rất khó, giống như nữ sinh xinh đẹp đều thích vây bắt ngươi vậy, cũng không biết ngươi rút cuộc có cái gì tốt.

- Ta rất tuấn tú.

Tùy Qua đồng học lại tự luyến rồi.

- Thôi đi, tướng mạo giống như ngươi, ngoài đường có hàng tá.

Đường Vũ Khê nói:

- Cũng chính là ta ánh mắt không tốt, mới có thể coi trọng ngươi.

- Ngươi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng không chừng rất vui mừng.

Tùy Qua cười nói, không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó, Đường Vũ Khê lại nói:

- Chuyện bên kia ngươi xử lý thế nào rồi?

- Công ty dược sao? Rất nhanh sẽ trở về quỹ đạo chính.

Tùy Qua nói:

- Cho nên, ngươi cũng không được thanh nhàn mấy ngày nữa đâu.

- Thật sao?

Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:

- Ngươi không phải nói hiệp hội gì đó có địa vị rất lớn sao? Chẳng lẽ ngươi tính toán "gia nhập" với bọn họ?

- Không đâu.

Tùy Qua nói:

- Một xu cũng không cho bọn họ!

- Vậy ngươi không lo lắng trả thù?

Đường Vũ Khê lo lắng nói:

- Không phải ngay cả Thiếu Lâm tự cũng tiến cống cho bọn họ sao?

- Không sao, hiện tại ta đã tìm được một núi dựa lớn.

Tùy Qua nói:

- Một núi dựa có thể kinh sợ rất nhiều người.

Núi dựa trong miệng Tùy Qua, dĩ nhiên chính là tiên nữ đạo cô xuất hiện cứu hắn trong nước lửa ở Bùi gia. Vị đạo cô kia, xác thực giống như tiên nữ, nhưng cũng vô tình như tiên nữ.

Mặc dù không phải người ngu, từ vẻ mặt và cách làm của Thẩm Thái Sùng, hắn đã cảm thấy "sự kiện Bùi gia" mang đến lực ảnh hưởng cực lớn. Thế giới tu hành, là một thế giới điên cuồng mê luyến, tôn trọng lực lượng, cho nên người nào có lực lượng mạnh, người nào có núi dựa lớn, người nào có địa vị cao. Hiện giờ, Tùy Qua tìm được một núi dựa lớn như vậy, lại có vết xe đổ Bùi gia, bất luận kẻ nào muốn động đến hắn, đều phải suy nghĩ kĩ thực lực của mình.

Chính bởi vì như thế, Tùy Qua mới chuẩn bị bắt đầu làm lại đại cuộc.

Đường Vũ Khê lần này lại không hỏi Tùy Qua "núi dựa lớn" rút cuộc là người nào, chỉ nói:

- Ngươi đã tin tưởng như vậy, vậy cứ dựa theo kế hoạch lúc trước của chúng ta mà làm. Chuyện cướp của người giàu ngươi cứ tiếp tục làm, chuyện tế bần cứ giao cho ta. Đúng rồi, lúc trước ta đã nói với ngươi về một hội cứu trợ, ta đã tìm người đi xin thành lập, tên cứ dựa theo ngươi đã nói, tên là "Quỹ cứu trợ Tiên Linh Thảo Đường"

- Nhanh như vậy sao?

Tùy Qua kinh ngạc nói, ngạc nhiên trước hiệu suất làm việc của Đường Vũ Khê.

- Ta nói phải giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, cũng không phải chỉ nói suông, trong thời gian này ta cũng không nhàn rỗi đâu.

Đường Vũ Khê nói:

- Mặt khác, trong chuyện này, anh ta cũng giúp ta không ít. Quỹ cứu trợ này là thông qua trình tự quân đội phê duyệt, đến lúc đó có rất nhiều ưu đãi quốc gia, tỷ như thu nhập từ thuế, tư chất.

- Quân đội cũng có thể làm loại quỹ này sao?

Tùy Qua không khỏi kinh ngạc.

- Chuyện này có gì kỳ quái.

Đường Vũ Khê nói:

- Quân đội cũng có thể làm ăn. Tỷ như có một số nhà xưởng quân sự, cũng gia công chế phẩm dân sự. Mặt khác, bệnh viện quân khu không phải cũng mở ra với dân chúng bình thường hay sao? Tóm lại, thông qua con đường quân đội phê duyệt, sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện phiền toái, cũng giảm bớt sự quấy nhiễu của một số quan viên sâu một. Nhưng, làm sao ngươi lại muốn gọi là "Tiên Linh Thảo đường".

- Bởi vì những thuốc do ta luyện chế đều là từ linh thảo, người không thể vong bản, cho nên trong tên đương nhiên phải có "linh thảo", nhưng nếu tên gọi là "Linh Thảo đường" nghe giống như là "Linh đường". Cho nên, ta mới tăng thêm một chữ tiên, Tiên Linh Thảo đường, mặc dù nghe hơi lỗi thời, nhưng cuối cùng có chút ý nghĩa. Huống chi, cái tên này cũng rất thích hợp với lão bản nươn.

- Phì! Ai là lão bản nương còn chưa biết đâu.

Đường Vũ Khê nói.

- Đúng rồi, về chuyện ngươi nói cướp của nhà giàu, ta đã làm một phiếu. Đợi sau khi quỹ cứu trợ này được thành lập, hãy lấy đó làm chi phí khởi động đi.

Tùy Qua thản nhiên nói.

- Bao nhiêu tiền?

Đường Vũ Khê cười nói:

- Nếu quá ít cũng không được. Mặc dù Đường gia cũng có một số con đường có thể lôi kéo tài trợ, nhưng hiện tại ta và trong nhà đang căng thẳng như vậy, chỉ sợ không mượn được lực. Mặc dù anh ta thường xuyên giúp đỡ, nhưng cũng chỉ làm lén lút.

- Không sao, ta đã sớm nói rồi, ngươi chỉ cần xài tiền, mấy chuyện kiếm tiền và cướp của nhà giàu cứ giao cho ta.

Tùy Qua nói:

- Lần này tiền kiếm được cũng không nhiều, tiền mặt hơn hai mươi tỉ, nhưng còn có hơn bảy mươi tỷ tài sản, nhưng bởi vì cổ phiếu rớt giá thảm hại, đoán chừng chỉ còn lại mấy tỉ thôi.

- Gần trăm tỉ? Thật sao? Lâm Thập thật sự có nhiều tiền như vậy sao?

Đường Vũ Khê hít một hơi khí lạnh, loại chuyện này luôn cảm giác có chút rợn người.

- Đương nhiên là thật.

Tùy Qua nói:

- Dù sao số tiền này và tư sản, sẽ rất nhanh thuộc về ngươi.

- Vậy hắn thật sự là một kẻ đại phú, thoáng cái đã xuất ra nhiều "máu" như vậy.

Đường Vũ Khê hỏi.

- Làm bất động sản chính là có lãi kếch sù như vậy, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1258)