← Ch.0228 | Ch.0230 → |
Tùy Qua đứng trước gương, ngẩng đầu ưỡn ngực, quay một vòng, hài lòng nói:
- Quả thật không tệ! Thật không ngờ, tôi thật sự có chút khí độ của thiên tài thiếu niên Quyền Sư.
- Anh không hiểu "danh tộc", chính là thế giới; "kinh điển", chính là lưu hành, lời này rất có đạo lý. Quần áo công phu không phải là đồ cổ, mấu chốt là mặc trên người người như thế nào, anh mặc cũng không tệ lắm.
Lam Lan lại nhìn tạo hình của Tùy Qua:
- Tóc của anh còn phải chuẩn bị.
- Làm sao?
- Hơi mất trật tự.
Lam Lan lấy tay vò rối mái tóc của Tùy Qua:
- Như vậy cũng không tệ rồi, lộ ra khí chất bén nhọn. À, còn cổ tay, nếu đeo một chuỗi hạt châu là được.
- Tôi không có chuỗi hạt châu.
- Không sao, ở đây có, chẳng qua là đồ giả.
Lam Lan nói, đưa cho Tùy Qua một chuỗi hạt châu thoạt nhìn rất phong cách cổ xưa.
- Không tệ. Lông mày hơi nhếch lên một chút... mày kiếm đẹp hơn?
- Ánh mắt, ánh mắt rất tốt, rất sắc bén...
-...
Ban đầu, Lam Lan chẳng qua chỉ có ý định vui đùa một chút, cảm thấy tình cờ làm thợ trang điểm cũng rất thú vị. Nhưng về sau, nàng bất giác hoàn toàn nhập tâm, hoàn toàn xem mình là một thợ trang điểm chân chính, hết sức chăm chú, chuẩn bị tạo hình cho tiểu tử "ghê tởm" này.
Cũng không biết qua bao lâu, Tùy Qua đột nhiên nói:
- Lam tỷ, gần đến thời gian phỏng vấn rồi.
Lúc này Lam Lan mới phục hồi tinh thần, nhìn đồng hồ, quả nhiên đã gần đến thời gian phỏng vấn.
Lúc này, nàng lại nhìn kỹ Tùy Qua, thầm nghĩ:
- Được lắm! Tiểu tử này thoạt nhìn, quả nhiên lên tinh thần rất nhiều, thật ra cũng có mấy phần đẹp trai. Nhưng, lời này không thể nói cho hắn biết, bằng không hắn còn không sướng chết!
Thật ra, cho dù Lam Lan không nói, lúc này Tùy Qua cũng đã sướng chết.
Hắn xoay đi xoay lại trước gương, tự luyến nói:
- Xem đi, tôi nói tôi phong nhã, cô còn không tin. Chẳng qua trước kia tôi không muốn hiển lộ bộ mặt anh tuấn của mình mà thôi, nhìn hiện tại đi, sau khi hóa trang một chút, khí độ, khí chất thoáng cái hiện lên. Hắc hắc, sau tiết mục phỏng vấn lần này cũng không biết có tiểu cô nương, đại tỷ tỷ muốn chết mê chết mệt...
- Đủ rồi!
Lam Lan chỉ hận không được dụng quyền đập vào mũi của hắn:
- Đừng nói nhảm nữa, mau chuẩn bị lên hình đi.
- Trực tiếp?
Tùy Qua hỏi.
- Phỏng vấn, đương nhiên là trực tiếp rồi.
Lam Lan nhắc nhở:
- Cho nên, khi nên khắc chế thì phải khắc chế, hơn nữa chú ý thô tục.
- Hiểu!
Tùy Qua nói:
- Cô yên tâm, hiện tại tôi là thiếu niên thiên tài Quyền Sư, có hàm dưỡng đấy!
- Vậy đi thôi.
Lam Lan nói, đưa Tùy Qua đến phòng quay hình.
Khi đến nơi, viện trưởng bệnh viện chỉnh hình Tôn Thiết Lĩnh, huynh đệ dân công Tằng Thiết, còn có một vị trung y danh gia.
Đáng chết! Vị trung y danh gia này lại là La Văn Uyên!
Oan gia ngõ hẹp!
Khi Tùy Qua thấy La Văn Uyên, đối phương cũng đang đưa mắt nhìn hắn, trên mặt La Văn Uyên treo nụ cười, nhưng lại là một nụ cười không có hảo ý.
- Lam tỷ, làm sao cô lại mời La Văn Uyên?
Tùy Qua thấp giọng hỏi.
- Người này tự đề cử.
Lam Lan nói:
- Hắn là thầy giáo khoa trung y đại học Đông Đại các anh, lại là trung y nổi tiếng của thành phố Đông Giang, đúng là cũng có tư cách này, làm sao, hai người có mâu thuẫn sao?
- Ừ, đại mâu thuẫn.
Tùy Qua nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Lam Lan không khỏi có chút bận tâm.
- Không sao, hắn vẫn xem tôi là đối thủ, nhưng tôi căn bản không để mắt đến hắn.
Tùy Qua xem thường nói.
Mặc dù Tùy Qua nói như vậy, Lam Lan vẫn để tâm.
Buổi phỏng vấn trực tiếp, rất nhanh được bắt đầu.
Lúc này, ở phòng ăn giáo khu Phát Phong, mọi người cũng rất tấp nập:
- Cỏ dại ca lần này thật sự nổi tiếng rồi.
Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn cũng ở trong phòng khách theo dõi tiết mục lần này. Đường Vũ Khê nhìn thấy tạo hình khí phách của Tùy Qua, thầm nghĩ:
- Xem ra ánh mắt của bổn cô nương không sai, tiểu tử này chỉ cần hơi trang điểm, thật đúng là rất phong cách, sau này dẫn ra ngoài, đúng là rất có thể diện.
- Các vị khán giả, đây là chương trình tường thuật trực tiếp đặc biệt của "thị sát Đông Giang"..
Lam Lan thuần thục nói xong lời dạo đầu, liền đề cập đến chủ đề "Sự kiện cắt chỉ" đã phát mấy ngày trước đây:
- Một câu chuyện chữa bệnh khiến bệnh viện chỉnh hình thành phố Đông Giang nổi tiếng sau một đêm. Câu chuyện "không trả tiền thì cắt chỉ" trở thành chủ đề nóng trên mạng gần đây, hôm nay chuyên mục đặc biệt của "thị sát Đông Giang" sẽ giúp mọi người cùng nhau hiểu rõ câu chuyện từ đầu đến cuối...
Lam Lan dẫn dắt câu chuyện, nhất thời khiến viện trưởng bệnh viện chỉnh hình Tôn Thiết Lĩnh biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Thật ra, Tôn Thiết Lĩnh vốn rất không muốn tham gia vào chuyên mục này, bởi vì hắn biết sau khi tiết mục này lên sóng, rất có thể ra đường cũng sẽ bị người ta ném hột gà thúi, nhưng hắn lại không thể không đến, bởi vì lúc trước nhận được chỉ thị của lãnh đạo bộ y tế thành phố: hoặc là lên hình, hoặc là từ chức!
Nhưng, Tôn Thiết Lĩnh làm lãnh đạo và người phát ngôn, rất giỏi về từ chối trách nhiệm và chuyển dời mâu thuẫn. Chỉ thấy hắn "Vô cùng đau đớn" nói:
- Các vị khán giả, các vị dân mạng, ở bệnh viện chúng tôi xảy ra sự kiện ác liệt như vậy, quả nhiên là sỉ nhục! Tôi biết, chuyện này không chỉ thương tổn đến tâm tình của bệnh nhân của bệnh viện, mà còn thương tổn trái tim của rất nhiều bệnh nhân khác, rất nhiều bằng hữu dân mạng, là lãnh đạo bệnh viện, tôi cảm thấy rất đau lòng, cũng thật sự xin lỗi.
Tôn Thiết Lĩnh đứng lên, cúi người chào thật sâu, sau đó tiếp tục nói:
- Sau khi chuyện xảy ra, lãnh đạo bộ y tế cùng ban quản lý bệnh viện cũng tương đối coi trọng, ngay hôm đó đã mở hội nghị khẩn cấp... Sau hội nghị, từ trên xuống dưới của bệnh viện khai triển vận động chỉnh đốn tác phong, hy vọng có thể đền bù những ảnh hưởng tiêu cực mà chuyện này mang lại. Mặt khác, tôi nghĩ, chuyện này chỉ đại biểu cho phẩm chất cá nhân của vị bác sĩ kia, cũng không có nghĩa đại diện cho tất cả bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, hơn nữa, con sâu làm rầu nồi canh này đã bị chúng tôi tạm thời cách chức xử lý. Cho nên, hi vọng bằng hữu dân chúng, bằng hữu dân mạng của thành phố, sau khi phê phán, không nên khuếch đại chuyện này, như vậy chỉ làm thương tổn đến thiện tâm và tính tích cực làm việc của đông đảo các nhân viên y tế chúng tôi.
Phát ngôn của Tôn Thiết Lĩnh nhìn như khiêm tốn, nhưng lại cố ý đẩy trách nhiệm lên đầu vị bác sĩ kia.
Chẳng qua, Tôn Thiết Lĩnh muốn đánh Thái Cực trước mặt Lam Lan, công lực lại kém một chút. Lam Lan bình thản nói:
- Tôn viện trưởng, tôi thấy chúng ta vẫn nên lắng nghe ý kiến của người trong cuộc.
Cho nên, ống kính nhắm ngay vào huynh đệ công nhân Tằng Thiết.
Tằng Thiết nhìn Lam Lan có chút xấu hổ, nói:
- Đối với bệnh viện, tôi không có bình luận gì, tựa như có ít người nói, loại người như chúng tôi, chẳng qua là quỷ nghèo mà thôi, sống chết có số, xảy ra chuyện gì, cũng đừng nghĩ vào bệnh viện. Nhưng, may là không phải tất cả mọi người, tất cả bác sĩ đều là loại người vô tình vô nghĩa, ít nhất tôi đã gặp được một người tốt, một bác sĩ tốt!
*****
- Ngài nói vị bác sĩ tốt này, chính là Tùy Qua tiên sinh sao?
Lam Lan hỏi Tằng Thiết.
Tằng Thiết gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là Tùy tiên sinh đã dùng châm cứu cầm máu cho tôi!
- Tăng huynh đệ, không biết anh có biết hay không, loại thuốc dán chữa khỏi bệnh cho anh, thật ra cũng do vị Tùy Qua tiên sinh này chế biến.
Ngay vào lúc này, "Chuyên gia đặc biệt" La Văn Uyên đột nhiên mở miệng nói.
La Văn Uyên vừa mở miệng, trong lòng Tôn Thiết Lĩnh đột nhiên sáng ngời, đối với loại người cáo già như hắn, đương nhiên có thể nghe ra mê hoặc trong lời nói của La Văn Uyên. Vốn Tôn Thiết Lĩnh biết La Văn Uyên là một trung y, theo đạo lý chắc chắn sẽ không ủng hộ bệnh viện Tây y bọn họ. Ai ngờ, La Văn Uyên vừa mở miệng, lại nhắm thẳng mũi nhọn vào Tùy Qua, điều này làm cho Tôn Thiết Lĩnh ý thức được gì đó, hắn cho rằng đây là một cơ hội tốt để chuyển dời mâu thuẫn!
Cho nên, Tôn Thiết Lĩnh lập tức quăng ánh mắt "mập mờ" về phía La Văn Uyên, cho thấy hai người đã đạt thành ăn ý.
Tằng Thiết không biết La Văn Uyên đang đưa mình vào bẫy, nói:
- Lúc trước tôi không biết. Sau đó, tôi mới nghe người ta nói, loại thuốc dán kia thật ra cũng là Tùy tiên sinh chế biến. Hắn thật là một bác sĩ tốt! Một tiểu thần y!
- Tiểu thần y? Sợ là chưa chắc.
La Văn Uyên cười lạnh nói:
- Tằng huynh đệ, anh thật sự hồ đồ hay giả vờ hồ đồ? Vị tiểu thần y Tùy Qua này rõ ràng cố ý xuất hiện ở cửa bệnh viện, sau đó tùy thời đẩy mạnh tiêu thụ thuốc cao dán của hắn.
- Tại sao có thể như vậy!
Tôn Thiết Lĩnh ra vẻ kinh ngạc, tức giận đứng dậy nói:
- Các bộ phận có liên quan vẫn luôn ra sức đả kích đám người bán thuốc dạo, thật không ngờ, hiện tại những kẻ bán thuốc dạo này lại công khai xuất hiện ở cửa bệnh viện! Thật là rất đáng hận!
Tằng Thiết đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả giận nói:
- Các người... Không cho phép các người nói xấu Tùy tiên sinh! Đám người các ngươi, không chữa bệnh cho những người nghèo cho chúng tôi, lại còn nói xấu bác sĩ tốt, các người thật sự không bằng súc sinh!
- Anh kích động như vậy để làm gì?
La Văn Uyên thản nhiên nói:
- Không phải vì Tùy tiên sinh cho anh tiền đấy chứ?
- Cho tôi tiền? Anh nói vậy có ý gì?
Tằng Thiết hỏi.
- Ý tứ rất đơn giản.
Tôn Thiết Lĩnh vội vàng tiếp lời:
- Anh chính là người Tùy Qua thuê tới!
- Anh... Các người thật là ngậm máu phun người!
Tằng Thiết giận đến mức mặt đỏ bừng, nếu như trong tay hắn có cục gạch, sợ rằng sẽ trực tiếp cầm đập Tôn Thiết Lĩnh và La Văn Uyên.
- Tằng sư phụ, xin ngài bình tĩnh.
Lam Lan ý bảo Tằng Thiết không nên kích động, sau đó đưa mắt nhìn Tùy Qua:
- Tùy Qua đồng học, xin hỏi đối với chuyện này, anh có suy nghĩ gì?
- Thẳng thắn mà nói, thuốc cao dán đích xác do tôi chế luyện. Mặt khác, tôi cũng tính toán đến bệnh viện tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Không có cách nào, hiện tại bác sĩ, bệnh viện mới là đại gia, thuốc của chúng tôi muốn dùng chữa bệnh cho bệnh nhân, cần phải được bệnh viện chấp nhận..
- Đích xác là như vậy.
Lam Lan hỏi tiếp:
- Nhưng vị Tằng sư phụ này có phải do anh thuê tới hay không?
- Không phải!
Tùy Qua nói:
- Khi tôi đến bệnh viện đẩy mạnh tiêu thụ thuốc cao dán, bởi vì cự tuyệt không đưa "tiền trà nước" cho ai đó cho nên bị từ chối. Lúc từ bệnh viện đi ra, vừa vặn đụng phải vị Tằng huynh đệ bị thương, cho nên thuận tay cứu hắn, cũng thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ một chút thuốc cao dán của tôi.
Khi nói đến "người nào đó", Tùy Qua cố ý nhìn về phía Tôn Thiết Lĩnh. Đây không phải là ném đá giấu tay, cố tình dội nước bẩn sao, Tùy Qua đồng dạng vẫn vẫn tương đối am hiểu. Hơn nữa lấy cớ này cũng hợp tình hợp lý.
Tôn Thiết Lĩnh vừa nghe, nhất thời rất căm tức, phản bác:
- Làm sao tôi luôn cảm thấy, người dân công này chính do anh thuê tới? Đúng không, La giáo sư?
- Ừ, người có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra.
La Văn Uyên bày ra tư thế giáo sư, danh y, rất ra vẻ nói:
- Tôi chỉ nói một chút, thì có thể làm cho lời nói dối của Tùy Qua tự sụp đổ!
- Xin nói.
Tôn Thiết Lĩnh một xướng một họa.
- Có một câu tục ngữ, tên là "đả thương gân cốt cần một trăm ngày", tôi tin rằng đại đa số mọi người từng nghe qua câu này. Vị dân công huynh đệ này, nghe nói bàn tay bị thương rất nặng, xương tay vỡ vụn, gân tay gãy lìa, thử hỏi thương thế nghiêm trọng như vậy, làm sao có thể khỏi hẳn trong vòng một tuần? Cho dù làm giải phẫu, ít nhất cũng phải ba tháng mới có thể khép lại, còn có thể lưu lại di chứng. Đúng không, Tôn viện trưởng?
La Văn Uyên nói.
- Thật không ngờ, La giáo sư lại hiểu rõ Tây y như vậy, tình huống chính là như thế. Nếu vị dân công này bị thương rất nặng, quả quyết không thể khỏi hẳn trong vòng một tuần.
Tôn Thiết Lĩnh khẳng định nói.
- Ngươi... thúi lắm!
Tằng Thiết mắng:
- Chính các người không có bản lãnh, còn hoài nghi, nói xấu người khác, quả nhiên là súc sinh!
- Tằng sư phụ, xin ngài bình tĩnh!
Lam Lan lại nhắc nhở Tằng Thiết, sau đó hỏi:
- Tằng sư phụ, ngài có thẻ chứng minh hôm đó ngài xác thực bị trọng thương được không?
Tằng Thiết vừa nghe, vội vàng nói:
- Được! Tôi có mấy người bạn công nhân, bọn họ có thể chứng minh cho tôi! Hiện tại tôi có thể gọi điện cho bọn họ, mời bọn họ chứng minh...
- Đợi một chút.... .
Tôn Thiết Lĩnh nói:
- Chứng minh bằng miệng? Đám công nhân bằng hữu của anh, có phải có giấy phép bác sĩ, bọn họ làm sao biết tình hình thương thế của anh? Vạn nhất bọn họ cũng bị người ta mua chuộc thì sao? Cho nên, anh phải đưa ra báo cáo kiểm nghiệm mới được.
- Báo cáo kiểm nghiệm?
Tằng Thiết sửng sốt, sau đó lại nói:
- Bệnh viện các người cũng không chữa trị cho tôi, tôi lấy báo cáo kiểm nghiệm ở đâu!
- Vậy là không có?
Tôn Thiết Lĩnh nói:
- Nếu chỉ nói suông thì ai chẳng nói được!
- Tình huống rất rõ ràng, một đám bán thuốc dạo mà thôi!
La Văn Uyên nói kháy.
Tằng Thiết tức đến độ chỉ hận không thể liều mạng với Tôn Thiết Lĩnh và La Văn Uyên, nhưng lại vô kế khả thi.
Nhưng, Tùy Qua vẫn rất trấn định, vẫn biểu hiện khí phách của "thiếu niên Quyền Sư".
- Tùy tiên sinh, ngài có giải thích gì không?
Lam Lan hỏi.
Tùy Qua bật cười lớn, nói:
- Đả thương gân cốt cần một trăm ngày, lời này vốn không sai. Nhưng lời này đã nói hơn ngàn năm, mà hôm nay không giống ngày xưa, y học đang phát triển, trung y cũng đang tiến bộ, đả thương gân cốt chưa chắc cần một trăm ngày mới có thể khỏi. Dĩ nhiên, đối với một số người chỉ biết gặm phương thuốc của tổ tông, không biết tiến bộ, chắc rất hiểu cảnh giới này.
- Cảnh giới? Tùy tiên sinh, ngài cảm thấy y thuật cũng có cảnh giới? Xin hỏi ngài cảm thấy y thuật của mình, đến cảnh giới gì?
Lam Lan hỏi.
- Bất kỳ nghề nghiệp nào cũng có cảnh giới. Y thuật, dĩ nhiên cũng có cảnh giới.
Tùy Qua nói:
- Cảnh giới thấp nhất chính là loại người chỉ biết kê đơn vốn có, bảo thủ không chịu thay đổi. Cảnh giới trung tầng là biết biến báo. Cảnh giới thượng tầng là có thể tự nghĩ ra phương thuốc, tự nghĩ ra dược phẩm.
← Ch. 0228 | Ch. 0230 → |