Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0235

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0235: Cây mọc thành rừng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


- Không thể nào, loại cấp bậc như cô ta anh cũng để ý? Anh thật đúng là đói bụng ăn quàng rồi.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Đừng tưởng nha đầu này bị bá vương khí của anh chinh phục, rất hiển nhiên là cô ta muốn hại anh.

- Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, có thể dâng lên bao nhiêu sóng gió.

Tùy Qua xem thường nói.

- Tại sao cô lại ở đây?

Tùy Qua hiếu kỳ nói.

- Anh hỏi hắn đi.

Thẩm Quân Lăng chỉ chỉ một người phục vụ bên cạnh.

- Thẩm tỷ là lão bản của chúng tôi.

Nam phục vụ mỉm cười nói.

- Lão bản?

Tùy Qua hỏi Thẩm Quân Lăng:

- Cô trở thành lão bản của quán cà phê này từ lúc nào vậy?

- Từ mấy hôm trước rồi.

Thẩm Quân Lăng thản nhiên nói:

- Trước kia tôi rất thích uống một loại cà phê của quán cà phê này, nhưng mấy hôm trước lão bản của quán cà phê này bỗng nhiên không làm loại cà phê này nữa, cho nên, tôi liền mua cửa hàng này, muốn uống lúc nào cũng có thể tới uống.

- Cô thật đúng là một kim nữ đại gia.

Tùy Qua cười nói.

- Kim nữ gì chứ, sau khi tôi tiếp nhận quán cà phê này, lợi nhuận làm ăn ít nhất tăng lên hai mươi phần trăm.

Thẩm Quân Lăng đắc ý nói:

- Cũng không nhìn xem, chỉ dựa vào danh hiệu hoa khôi của trường Đông Đại, Thẩm đại tiểu thư cũng đủ để hấp dẫn bao nhiêu người tới đây uống cà phê rồi. Hôm nay, tôi vốn đang làm việc với sư phụ pha chế cà phê, ai ngờ lại nghe nói anh đang ở bên ngoài cua gái, hơn nữa còn là loại không có cấp bậc, cho nên lập tức ra nhắc nhở anh, tránh cho anh hối hận.

- Tôi hối hận cái gì, tôi có cái gì hối hận.

Tùy Qua nói:

- Cùng lắm là bị cô ta bỏ thuốc, sau đó bị bắt lên giường gạch chéo mà thôi, dù sao tôi là nam nhân, cũng không chịu thiệt thòi gì.

- Anh nghĩ cũng hay lắm.

Thẩm Quân Lăng nhắc nhở hắn:

- Tuyệt đối không nên đánh giá thấp thủ đoạn và dục vọng báo thù của nữ nhân. Một khi một nữ nhân nổi điên muốn tìm anh báo thù, sẽ là một chuyện rất kinh khủng.

- Thật sao? Nữ nhân thật sự khủng bố như vậy sao?

Tùy Qua hỏi.

- Tuyệt đối là như vậy!

Thẩm Quân Lăng nói:

- Tôi biết ngay anh thích mềm lòng, cho nên tôi mới giúp anh đuổi nữ nhân kia.

Thẩm Quân Lăng lại cười nói:

- Nha đầu này, chỉ dựa vào thân hình bé con, lại dám thi triển mỹ nhân kế trước mặt anh, thật là đủ hài hước. Nếu cô ta gặp được bạn gái chính quy của anh, sợ rằng lập tức sẽ tự ti không có dũng khí soi gương.

- A, người ta dù gì cũng là người hâm mộ của tôi, cô cũng đừng nói lời ác độc như vậy chứ.

Tùy Qua nói:

- Nếu quán cà phê này là của cô, vậy tôi cũng không cần trả tiền?

- Không cần, nhưng tôi sẽ nhớ.

Thẩm Quân Lăng nói.

- Nhớ để làm chi?

Tùy Qua không giải thích được.

- Vạn nhất sau này tôi nghèo túng, sẽ đến nhà các người ăn nhờ ở đậu.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Những thứ này chính là bằng chứng. Vạn nhất đến lúc đó anh sợ vợ, muốn đuổi tôi đi, tôi nhất định cũng có chứng cớ, không phải sao.

- Cái này cũng được coi là chứng cớ.

Tùy Qua nói.

- Còn cái này nữa?

Thẩm Quân Lăng khẽ mỉm cười, đưa điện thoại di động của nàng tới trước mặt Tùy Qua.

Tùy Qua vừa nhìn, nhất thời quá sợ hãi, tấm hình trên điện thoại di động chính là cảnh tượng mập mờ trước kia của Thẩm Quân Lăng và hắn ở khách sạn Hills, trong đó rõ ràng bao gồm tràng diện hai người cởi bỏ y phục, ở trong phòng tắm châm cứu bài độc, thật không biết Thẩm Quân Lăng làm thế nào chụp được những tấm hình này. Nhưng, lúc ấy tu vi của Thẩm Quân Lăng có thể cao hơn Tùy Qua rất nhiều, muốn chụp mấy tấm hình đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Thế nào? Hiệu quả chụp cũng không tệ lắm phải không?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Anh nói, nếu tôi đưa những tấm hình này cho Đường tỷ tỷ của anh xem, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Sợ rằng nàng sẽ không tin tưởng anh còn là sơ nam?

- Này...

Tùy Qua á khẩu không trả lời được.

- Thế nào, hiện tại anh coi như đã hiểu, cái gì gọi là "không gì độc ác bằng lòng dạ đàn bà" rồi chứ?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Cho nên, ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp thủ đoạn và năng lực phá hoại của nữ nhân. Chỉ sợ cho dù là một tiểu nha đầu, nhìn giống như một con tiểu bạch thỏ, cũng rất có thể quay người lại lộ ra răng nanh.

- Lời nói và việc làm của cô đều rất mẫu mực, khiến cho tôi ấn tượng rất sâu sắc.

Tùy Qua thở dài nói.

- Ấn tượng sâu sắc rồi?

Thẩm Quân Lăng cười nói:

- Ngoài ra nhắc nhở anh một câu, tôi vẫn giữ lại bộ y phục "vẽ xấu" của chúng ta. Tôi tính sẽ giữ lại vĩnh viễn.

Tùy Qua rốt cục không biết nói gì nữa.

Hắn rốt cục tin lời Thẩm Quân Lăng, nếu như nữ nhân khởi xướng báo thù, đích xác là một chuyện rất kinh khủng.

Thẩm Quân Lăng thấy Tùy Qua rốt cục để ý, mới buông tha đề tài này, ngồi xuống bên cạnh Tùy Qua, hỏi:

- Kể từ khi anh lên TV, trong khoảng thời gian này dường như rất nổi danh, anh và Đường tỷ tỷ, cũng lời không ít tiền đúng không?

- Cũng không sai biệt lắm.

Tùy Qua nói:

- Cô cũng không phải không biết, quỹ của Vũ Khê là quỹ cứu trợ, quỹ từ thiện, cũng không phải là quỹ kiếm tiền.

- Biết rồi. Thật ra nhà tôi rất có hứng thú với thuốc dán cao chó của anh.

- Rất có hứng thú?

Tùy Qua nói:

- Thẩm gia nhà cô muốn thay thế tiêu thụ sao?

Thẩm Quân Lăng lắc đầu, nói:

- Người nhà chúng tôi rất có hứng thú đối với thuốc cao dán của anh, không biết anh có thể cung cấp một chút cho chúng tôi được không? Anh cũng là người tu hành, đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của tôi.

- Hiểu.

Tùy Qua nói:

- Những thuốc cao dán kia nếu như lợi dụng thích đáng, đích xác có thể dùng trợ giúp tu hành. Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ để ý, một thời gian nữa, tôi sẽ cung cấp một số loại còn tốt hơn thuốc cao dán cho cô.

- Giá tiền thế nào?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Cho dù chúng ta rất thân thiết, nhưng cũng không thể khiến anh hao vốn được.

- Phương diện giá tiền, tôi sẽ cho nhà cô giá ưu đãi nhất.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, Thẩm gia nhà cô cũng không thể lợi dụng những loại thuốc này tiến hành chế dược kiếm tiền, đây chính là đoạt việc buôn bán của tôi.

- Yên tâm đi.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Đúng như ông nội tôi nói, trừ anh ra, không có bất kỳ một người tu hành nào lại đem loại thuốc trân quý như vậy dùng cho người bình thường chữa bệnh.

Rất hiển nhiên, Thẩm Thái Sùng không cách nào hiểu ý nghĩ và cách làm của Tùy Qua.

Suy nghĩ của Thẩm Thái Sùng, cũng là hình ảnh thu nhỏ của rất nhiều người tu hành.

Theo một số người tu hành thấy, người bình thường không có tư cách hưởng dụng linh thảo, linh dược.

Về phần dùng linh dược chữa bệnh cho người bình thường, lại càng là hành động điên cuồng, cũng là một loại lãng phí không thể tha thứ!

Nhưng Tùy Qua đồng học lại làm như vậy, hơn nữa còn là làm công khai.

Thẩm Thái Sùng không hiểu, các đại lão, đầu sỏ của hiệp hội y dược Hoa Hạ lại càng không hiểu.

Thậm chí, còn có chút tức giận!

*****

Ngay cả linh dược người tu hành không cách nào kiếm được, không cách nào thỏa mãn, lại "bán giảm giá" cho người bình thường, chuyện này xác thực khiến cho rất nhiều người tu hành không cách nào hiểu, sinh lòng tức giận, nhưng vừa nghĩ tới tao ngộ gặp phải của Bùi gia, đương nhiên cũng không ai dám nhảy ra đối địch trực diện với Tùy Qua. Vì vậy, mấy ngày qua mặc dù danh tiếng của Tùy Qua đang lên cao, nhưng không có người nào đến vuốt râu hổ của hắn.

Mặc dù, râu hổ của Tùy Qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.

- Thật ra, tôi cũng rất kỳ quái, tại sao anh lại muốn đem linh dược bán cho người bình thường, hơn nữa còn bán với giá tiền thấp như vậy.

Thẩm Quân Lăng hỏi. Đối với nàng mà nói, tám trăm đồng một tờ thuốc cao dán, đích xác là rất thấp.

- Bởi vì tôi vốn là một người bình thường, cho dù tu hành, tôi cũng vẫn là người bình thường.

Tùy Qua nghiêm nghị nói:

- Bình thường tuổi thọ của con người, chính là trăm năm, cuộc sống vốn không dễ dàng, nếu còn gặp phải ốm đau hành hạ, bị tật bệnh khiến cho cửa nát nhà tan, thê tử ly tán, vậy cô không cảm thấy rất đáng thương, rất đáng hận sao!

- Đáng thương tôi hiểu, nhưng vì sao lại đáng hận?

Thẩm Quân Lăng hỏi.

- Đáng hận chính là những pháp tắc do người tu hành sắp xếp.

Tùy Qua nói:

- Người bình thường không chỉ có tuổi thọ rất ngắn, yêu cầu của mọi người cũng rất thấp, chỉ muốn cuộc sống bình an, cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp cả đời. Nhưng người tu hành không chỉ cướp đoạt thiên địa linh khí, hơn nữa ngay cả tư cách dùng linh thảo, linh dược cũng bị tước đoạt, sao mà bất công!

- Nhưng anh có nghĩ tới hay không, thế giới này vốn chính là kẻ mạnh làm vua. Người tu hành cường đại hơn người bình thường, cho nên bọn họ chính là người sắp xếp pháp tắc, còn người bình thường chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Hơn nữa, anh cũng là một người tu hành!

- Tôi hiện tại đích xác là một người tu hành, nhưng tôi tình nguyện ở chung với người bình thường.

Tùy Qua nói:

- Tôi thích cảm thụ hỉ nộ ai nhạc, thích những người có cá tính đặc biệt. Trong mắt tôi, rất nhiều người tu hành căn bản chỉ là một cỗ máy theo đuổi lực lượng, nâng cao cảnh giới mà thôi, theo chân bọn họ thật sự không có ý nghĩa gì.

- Ai, ý nghĩ của anh luôn đặc biệt như vậy, đây chính là chỗ đáng yêu của anh.

Thẩm Quân Lăng khẽ thở dài:

- Nhưng, "Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ". Anh đặc lập độc hành như vậy, tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người tu hành không vui, hơn nữa, việc buôn bán linh dược của anh cũng tạo thành đả kích với rất nhiều hãng dược của các gia tộc, môn phái của "hiệp hội"-- cẩn thận thì tốt hơn!

- Ừ, cám ơn nhắc nhở.

Tùy Qua cười nói, uống ly cà phê trong tay một hơi cạn sạch:

- Nhưng không có chuyện gì, ta có núi dựa lớn! Ha ha ~


Đang! Đang!

Tiếng chuông vang dội khắp tự miếu, xa xa như tiếng vọng ở sơn gian.

Trong Thiếu Lâm tự viện.

Đây là chỗ tu hành của cao tăng trong chùa, du khách và người ngoài bị cấm vào.

Dưới một khối thạch bích cổ xưa đặt một đệm cói, người ngồi phía trên là một bạch y tăng nhân trẻ tuổi, thần thái an tường, giống như lão tăng nhập định.

Vị tăng nhân trẻ tuổi này chính là Diên Vân.

Kể từ khi biết được chuyện của hiệp hội y dược Hoa Hạ, Diên Vân nản lòng thoái chí, trở lại Thiếu Lâm tự, định chuyên tâm tu hành, không bao giờ hỏi tới chuyện của dược cục Thiếu Lâm nữa.

Truyền nhân thiện võ y Thiếu Lâm, tăng nhân thiếu niên thiên tài, thậm chí là con cưng phật môn được ngắm vào thừa kế đại vị trụ trì, hiện giờ cả ngày ngồi chết khô ở đây.

Lúc này, một lão tăng bước nhẹ đến, đứng bên cạnh Diên Vân.

Diên Vân vội vàng đứng dậy hành lễ, gọi một tiếng "Sư phụ".

Thì ra, lão tăng này chính là sư phụ của Diên Vân, Vĩnh Tuệ hòa thượng, người thừa kế thiện võ y đời trước.

Vĩnh Tuệ hòa thượng nhìn Diên Vân, vẻ mặt hiền lành, hỏi:

- Diên Vân, ngươi bế quan nhiều ngày đã nghĩ thông suốt chưa?

- Nghĩ thông suốt rồi.

Diên Vân nói:

- Chuyện của dược cục Thiếu Lâm, đệ tử không bao giờ nhúng tay vào nữa.

- Ngươi!

Trên mặt Vĩnh Tuệ hiện vẻ giận dữ:

- Ngươi cũng đã biết, vi sư đào tạo ngươi nhiều năm là vì cái gì?

- Đưa dược cục phát dương quang đại, phát huy uy danh Thiếu Lâm.

Diên Vân đáp.

- Nếu đã biết, vì sao đến nửa đường lại từ bỏ?

Vĩnh Tuệ hỏi.

- Bởi vì đệ tử thấy, dược cục Thiếu Lâm bị người ta chế trụ như thế, thật sự rất khó làm. Thay vì tầm thường vô vi, chi bằng chuyên tâm tu hành, kỳ vọng có một ngày cơ duyên tới, có thể lập địa thành Phật.

Diên Vân rất bình tĩnh rất siêu nhiên nói.

- Hừ!

Vĩnh Tuệ hừ lạnh:

- Ngươi thật sự làm cho ta thất vọng!

- Đệ tử xấu hổ.

Diên Vân nói:

- Xin sư phụ thành toàn.

- Thành toàn?

Vĩnh Tuệ nói:

- Ngươi biết Thiếu Lâm tự vì bồi dưỡng ngươi đã hao tốn bao nhiêu tinh lực và tài lực không? Còn cả "thuốc cấp cứu đoạn hầu" và "hùng kê ngọc da cao" lần trước ngươi làm ra, Thiếu Lâm tự cũng hao phí không ít tài lực đi tuyên truyền, nhưng bởi vì ngươi khoanh tay đứng nhìn, hôm nay đã thành cục diện rối rắm, lượng tiêu thụ không còn được như xưa!

- Sư phụ, Thiếu Lâm tự nhân tài đông đảo, tại sao cứ muốn đệ tử xuất thủ?

Diên Vân khó xử nói.

- Bởi vì lần này người khiến việc làm ăn của Thiếu Lâm bị hao tổn, chính là "đối thủ cũ" của ngươi.

Lão tăng nói.

- Tùy Qua?

Diên Vân nói. Không biết vì sao, trong lòng hắn lại mơ hồ có chút cao hứng.

Có lẽ, bởi vì Tùy Qua dám làm chuyện Diên Vân không dám làm.

Bởi vì biết tồn tại của hiệp hội y dược Hoa Hạ, cũng biết sự cường đại của hiệp hội, càng biết Thiếu Lâm tự như thiên lôi bị hiệp hội sai đâu đánh đó, Diên Vân hòa thượng nhất thời nản lòng thoái chí, lúc này mới trở về Thiếu Lâm tự, tính toán một lòng tu hành lễ Phật.

Ban đầu, Diên Vân nói nếu như Tùy Qua có thể đông sơn tái khởi, hắn sẽ có thể giúp Tùy Qua làm việc. Đây vốn là chỉ là một câu nói đùa, nhưng không ngờ tiểu tử Tùy Qua này thật sự dám làm, hơn nữa đã làm!

Tiểu tử này, thật sự quá lớn mật!

Chẳng lẽ, hắn không sợ người của hiệp hội can thiệp sao?

Trong lòng Diên Vân quả nhiên là vừa mừng vừa sợ, nhưng không biểu hiện hỉ nộ ra mặt, nói:

- Sư phụ nói tiểu tử kia sao, đệ tử nghe nói hắn đã kết thù kết oán với hiệp hội, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, sư phụ cần gì phải lo lắng?

Vĩnh Tuệ thán một tiếng, nói:

- Nếu thật sự là như thế, vi sư có thể vô tư rồi. Nhưng, tiểu tử kia cũng không biết tìm được ở nơi nào một núi dựa lớn, hiện giờ ngay cả người của hiệp hội cũng kiêng dè hắn, cho nên chỉ có thể mặc cho hắn tung hoành. Hiện tại, hắn đẩy ra một loại thuốc dán, có thần hiệu khôi phục gân cốt, cũng có chút danh tiếng khắp Hoa Hạ rồi, nếu tiếp tục như vậy, "hùng kê ngọc da cao" của chúng ta cũng hoàn toàn không có thị trường. Nhưng, đây chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là một số "người lương thiện" trong "sổ ghi chép công đức" của chúng ta đã bắt đầu dao động.

- Vậy sư phụ tới tìm ta, là hi vọng đệ tử đi đánh bại hắn? Hi vọng đệ tử đi vãn hồi việc buôn bán của chúng ta?

Diên Vân hỏi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)